"Không có gì! Dương mỗ đang muốn xin đạo trưởng chỉ bảo làm cách nào để luyện ra được món trong thùng đó?" Hỏi câu này, tim của Dương Thu Trì như nhảy ra ngoài, đầy kỳ vọng nhìn ông ta.
Không ngờ, Vô trần đạo trưởng lắc đầu: 'Món này thái quá nguy hiểm, không nói thì hay hơn."
Đáp án này nằm trong ý liệu của Dương Thu Trì. Không ai có thể tùy tiện đem tri thức mà mình nắm bắt được nói cho người khác biết, đặc biệt là thời cổ đại. Cho dù trong tâm lý đã có chuẩn bị, nhưng Dương Thu Trì vẫn thập phần thất vọng, khẽ nói: 'Đạo trưởng, ta rất hi vọng có thể học cách đề luyện thứ này, nó đối với ta rất có ích."
Vô Trần đạo trưởng lắc đầu: "Không được, thật xin lỗi, ta không thể cho đại nhân biết. Đêm đã khuya rồi, thỉnh đại nhân về cho."
A Hạnh Ny thấy thần tình cấp thiết của Dương Thu Trì, đoán là thứ này đối với hắn có ích rất nhiều, cũng khẩn cầu: "Đại trưởng, xin người nễ tình Ny nhị, đem cách luyện dạy cho Dương đại nhân đi, người đã cứu tính mệnh của Ny nhi đó!"
Vô Trần đạo trưởng vô cùng yêu thương A Hạnh Ny, dùng ba ngón tay tàn khuyết vuốt tóc nàng: "Ny nhi, thứ này rất nguy hiểm, gương mặt và cái tay này của lão đạo cũng là do nó gây ra, do đó khong thể truyền ra, để tránh nguy hại cho bá tánh trong thiên hạ."
Dương Thu Trì nhìn ngắm kỹ gương mặt của Vô Trần đạo trưởng, điềm đạm cười: "Món này có tính ăn mòn rất mạnh, nhưng mà mặt đạo trưởng không phải do nó tạo ra, cánh tay đứt của ngài cũng không phải. Từ tình huống vết thương mà xét, thì xem ra đạo tượng đã sử dụng hỏa súng do thuốc nổ nó tạo thành để rồi phát sinh vụ nổ, nổ bị thương đạo trưởng, không sai chứ?"
Vô Trần đạo trưởng cả kinh, ngưng thần nhìn Dương Thu Trì: "Đại nhân làm sao mà biết được?"
"Ông bị thương đây là do một vụ nổ, chứ không phải do ăn mòn, hai thứ này khác nhau rất rõ, không khó để nhận ra." Dương Thu Trì bước đến cạnh mấy cái thùng, khẽ mở nắp một trong số đó ra.
Vô Trần đạo trưởng hô lên cả kinh: "Đại nhân, nguy hiểm!" Rồi bước lên đưa tay ngăn.
Dương Thu Trì phất tay áo, đẩy Vô trần đạo trưởng lùi lại mấy bước đụng mạnh vào vách đá. Hai đạo đồng đó vội chạy tới đỡ Vô trần đạo trưởng, quát to tức giận định xông lên, nhưng bị Vô Trần ngăn trở.
Điều bất ngờ xảy ra khiến A Hạnh Ny bất ngờ, hô lên cả kinh: "Dương đại nhân, hạ thủ lưu tình!"
Dương Thu Trì cười nói: "Ta không múôn làm họ bị thương, chỉ muốn tra rõ một chuyện mà thôi." Hắn mở nắp hủ ra nhìn, bên trong là ethanol, các hủ khác chứa đầy axit sulfuric, glycerin (chất tạo thuốc nổ), ether, và còn có thủy ngân nữa.
Trong đó có một cái vò chứa một ít bột. Dương Thu Trì móc từ trong lòng ra đôi bao tay mỏng, thò vào trong vò lấy một ít bột, đưa lên quan sát cẩn thận, xong quẳng vào trong lò luyện đan. Lập tức lò cháy bùng lên, thế lửa rất mạnh, chiếu sáng cả sơn động.
A Hạnh Ny và hai đạo đồng hô lên một tiếng cả kinh, chỉ có Dương Thu Trì và lão đạo dường như chẳng hề tỏ thái độ gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau không nói.
Dương Thu Trì vỗ phủi tay, tháo bao tay ra, bước đến chổ Vô Trần đạo trưởng kề tai ông ta cười nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Vô Trần đạo trưởng biến hẳn, trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Dương Thu Trì chuyển thân nói với A Hạnh Ny; "Ta có mấy lời cần nói chuyện riêng với đạo trưởng, cô về trước đi, mời hai đạo đồng cũng lui ra ngoài một chút, được không?"
A Hạnh Ny gật đầu đáp ứng, nhìn nhìn Vô Trần đạo trưởng, xong chuyển thân ra ngoài động. Vô Trần đạo trưởng xua tay với hai tiểu đạo đồng, hai cậu bé cũng lui ra ngoài.
Vô Trần đạo trưởng mặt mày âm tình bất định, nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì chấp tay: 'Xem ra vừa rồi ta nói đúng rồi, mẫu thân của A Hạnh Ny là do ngươi tự tay dùng hỏa súng bắn chết, đúng không? Hắc hắc, đạo trưởng nhất định muốn biết ta làm sao mà biết vậy đúng không? Kỳ thật rất đơn giản, đó là cái vò thuốc súng không khói này và thân thể tàn khuyết của ngươi cho ta biết. Ta đoán rằng, ngươi khẳng định còn có một súng tay nhỏ gần bằng một nửa hỏa súng thường, lắp đạn từ phía sau, trong nòng súng có khắc rảnh xoáy, không sai chứ?"
Vô Trần đạo trưởng trầm giọng nói: "Không sai, Dương đại nhân quả nhiên lợi hại."
"Vậy đạo trưởng vì sao không rút súng ra liều mạng với ta? Giết ta rồi, không phải là không còn ai biết chuyện của ngươi hay sao?"
"Hắc hắc, Dương đại nhân thông minh như vậy, sao lại không chuẩn bị chứ? Tuy ta không biết đại nhân có chuẩn bị thủ đoạn lợi hại gì, nhưng ta dám khẳng định ta nếu phản kháng thì chỉ có chết nhanh hơn! Hơn nữa, Dương đại nhân nếu như cho họ rời khỏi đây trước mới nói rõ với ta, khẳng định là có điều kiện trao đổi gì đó, chứ không trực tiếp bắt ta quy án."
Dương Thu Trì cười cười: "Đạo trưởng cũng không ngốc nhỉ."
Vô Trần đạo trưởng thở dài một hơi: "Nếu như Dương đại nhân yêu cầu ta đem phương thức đề luyện thứ này dạy ông làm điều kiện, thì ta khuyên đại nhân tốt nhất là không nên. Nhân vì ta đích xác không phải không muốn dạy cho ông, mà vi món này quá nguy hiểm, sau này sẽ hại đại nhân. Ta không muốn làm như vậy. Còn về chuyện đại nhân nói, không sai, mẫu thân của Ny nhi là do ta bắn chết. Chuyện này đã xảy ra mười năm rồi, ta vốn cho rằng nó đã qua, không ngờ vẫn có người biết, thật là nếu không muốn người ta biết thì trừ khi mình đừng làm."
Dương Thu Trì nói: "Kỳ thật là ngươi tự cho ta biết. Ngươi sử dụng hỏa súng quá đặc biệt, trong đó thuốc phát xạ theo ta biết thì chưa có ai trong thời đại này sử dụng. Chính là thứ thuốc nổ đen trong vò này, không, nói cho đúng hơn đó không còn là thuốc nổ đen nữa, mà có thể quy vào loại hỏa dược không khói. Tuy nó còn có tạp chất, hiểu quả chưa tốt lắm, nhưng so với thuốc nổ đen khác mạnh hơn nhiều. Ta nhờ Dát Cát Ước đi lấy vật dã luyện của thiết tượng ở khắp các động trại, muốn xem coi có nguyên liệu chế tạo loại hỏa dược không khói này không, từ đó tìm ra người điều chế ra thuốc nổ không khói này. Thật không ngờ nó lại nằm ở trong đạo quan của đạo trưởng. Ông giết chết mẫu thân của Ny nhi, đó là tử tội, cho dù ta không bắt ông quy án, trực tiếp đem chuyện này báo cho thổ ti Dát Cát Ước biết, thì ông cũng đủ chết không chỗ chôn rồi! Hắc hắc, nếu như ông có thể đem phương pháp luyện ra các nguyên liệu này nói cho ta hay, có thể ta sẽ tha cho ông một con đường sống."
"Thế nào? Dương đại nhân muốn dùng quyền mà mưu đồ việc riêng sao?" Vô Trần đạo trưởng cười lạnh.
"Không tồn tại vấn đề đó. Ta sở dĩ quyết định tha cho ông một con đường sống, nguyên nhân có hai điều. Điều thứ nhất là ta có thể khẳng định ông giết mẹ của A Hạnh Ny là có lý do của ông, hơn nữa lý do này không phải xuất phát từ cừu hận hay là động cơ tỉ bỉ nào khác. Nếu không, ông lúc đó không bị phát hiện, mười năm nay ông có quá nhiều cơ hội tiếp tục báo phục để ra tay giết chết A Hạnh Ny và phụ thân Dát Cát Ước của cô ta. Ông không làm thế, ngược lại còn một mực bồi dưỡng chiếu cố cho A Hạnh Ny, giúp Dát Cát Ước chế luyện đan dược. Thứ hai, ông cho ta biết phương pháp đó, ta có chỗ dùng của ta, cho nên có thể coi là ông lấy công chuộc tội. Tổng hợp hai lý do này, có thể không giết ông." Dương Thu Trì không trực tiếp nói mình muốn nắm bắt phương pháp luyện thuốc súng này có thể hợp thành đạn dược dùng súng hiện đại. Đến lúc đó, hắn dù không thể vãn hồi cục diện đổ vỡ sụp đổ của Đại Minh, nhưng cũng có thể cứu rất nhiều tính mệnh. Nếu so sánh ra, hi sinh án này đáng giá vô cùng.
Vô Trần đạo trưởng nhìn trừng Dương Thu Trì thật lâu, sau đó gật đầu: "Được, ta dạy ngươi. Nhưng mà ta cần phải nói trước, rằng món này rất nguy hiểm. Do đó cái này ta chẳng biết là lập công hay là hãm hại đây, chỉ mong đến lúc đó đại nhân đừng hối hận."
Dương Thu Trì cười cười: "Vậy sao? Ta biết rõ là rất nguy hiểm, xem ra khi ông phát minh ra loại súng nòng nhỏ đó nó bị nổ vỡ dẫn đến thụ thương, đúng không?"
"Đại nhân làm cách nào biết vậy?"
"Rất đơn giản, loại thuốc nổ không khói này nếu làm thuốc súng thì uy lực so với thuốc nổ đen mạnh hơn nhiều. Nếu như ngươi đã chế tạo ra vũ khí mạnh hơn hỏa súng thường nhiều, nhưng đã mười năm qua rồi mà không thấy đưa vào thực chiến, thậm chí không thấy lưu truyền, cho thấy vũ khí này có khuyết điểm phi thường trí mệnh. Nếu như ta đoán không lầm, thì nó rất dễ bị nổ nòng súng. Đúng không?"
"Đại nhân liệu sự như thần!" Vô Trần đạo trưởng vô chút cảm khái trên gương mặt xấu xí, thở dài nói tíêp, "đích xác là thế, xem ra đại nhân cũng là đồng đạo, thông hiểu việc chế tạo hỏa khí. Trong quá trình luyện đan, ta vô ý phát hiện loại đạn dược này, dùng để làm thuốc bắn hỏa súng uy lực rất mạnh, có thể khiến đạn đi xa và chuẩn hơn. Ta rất cao hứng, liền mô phỏng theo cấu tạo của hỏa pháo thần công, tạo bộ phận phía sau súng thành hoạt động, tang chiều dài nòng. Như vậy sau khi đem thuốc nhồi vào đạn trước, có thể nhanh chóng lắp đạn, tăng gia tốc độ bán. Ai! Nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, vô luận là ta cải tiến đang dược có thể thay đổi hay là bộ phận kết hợp giữa nòng súng và lòng súng thế nào, chỉ cần bán vài ngày là hư, nhanh chóng bỏ phế. Điều đáng sợ hơn là loại thuốc súng này đập hay đốt đều dễ dẫn tới phát nỗ. Gương mặt, hai tay hỏng của ta đều là kết quả của vô số lần súng bị nổ lòng. Cuối cùng, ta biết nếu không dừng nghiên cứu nữa, thì ta e rằng không còn mạng, cho nên ta đem hỏa súng hủy hết, không đụng tới nữa, một lòng luyện đơn, cho nên mới kéo dài mạng sống tới bây giờ. Cho nên ta khuyên đại nhân..."
"Được rồi, ngươi không cần khuyên ta," Dương Thu Trì mỉm cười ngắt lời ông ta, "Ta cho dù có bị nổ chết, cũng không trách đến đạo trưởng đâu." Dương Thu Trì biết thành phần tỷ lệ trong đạn dược hiện đại, biết làm sao khiến thuốc súng ghê ghớm đó trở nên an toàn hơn. Cái mà hắn thiếu hiện giờ là làm sao từ trong quặng mỏ chế luyện ra nguyên liệu cần cho đạn dược.
Vô Trần đạo trưởng không nói nữa, dùng lực chuyển động một măng đá. Vách động lịch kịch mở, lộ ra một sơn động, thì ra bên trong còn có một sơn động nhỏ rất ẩn mật. Bên trong quả là có rất nhiều thiết bị lớn nhỏ, chỉ có điều hầu hết đã bám đầy bụi.
Vô Trần đạo trưởng và Dương Thu Trì quét dọn các thiết bị xong, Vô Trần đạo trưởng bắt đầu giảng giải cách thức phân biệt các chủng loại quặng, làm cách nào để sơ luyện, tinh chế, vừa giảng giải vừa thao tác, vanh vách trơn tru.
Tiếp đó mấy ngày, Dương Thu Trì theo Vô Trần đạo trưởng lên núi thu quặng, tự thân đề luyện, cuối cùng đã nắm toàn bộ kỹ thuật luyện chế nguyên liệu của thuốc súng.