Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Chương 99: Đoạn kết


Chương trước

Phiến băng mỏng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào bắn thẳng đến ông tách ông ra khỏi Thiên, Phong, Danh và Nguyệt.

Bầu trời về đêm lấp lánh vài ánh sao vàng cùng ánh trắng sáng mờ ảo soi rọi xuống nền biển dập dồ sóng, bóng dáng xa xâm dọi về hình ảnh một cô gái

Mái tóc được bới tỉ mỉ và suôn mượt, đôi cánh đen in rõ trên vần trán, ngọc rubi sắc sảo ánh đỏ được hàng mi dài tô điểm, cánh mủi thon gọn cùng đôi môi nhỏ nhắn ửng đỏ, tà áo trắng dài nhẹ nhàn tung bay theo chiều gió, xuất hiện trước mắt mọi người một cách thần bí.

-Tara... .Khẽ gọi tên người con gái ấy thêm một lần mà tưởng chừng sẻ ko bao giờ gặp lại, dường như có thứ gì đó ứa đọng trong anh, cảm giác vui mừng ko nói nên lời.

Chỉ nhìn anh, ko hề đưa ánh nhìn sang một ai khác, đôi mắt đỏ lấp lánh như hai viên ngọc dưới ánh trăng làm anh khó mà kiềm nổi những xúc cảm đang hỗn độn trong lòng.

Chấm dứt cái nhìn như muốn nuốt chửng ko gian ấy, đưa ánh mắt nhìn về một khoản trời xa xâm, vô định

-Hộ pháp nghe lệnh !. Câu nói tưởng như ko đời nào thốt ra từ khóe miệng cô làm tứ đại hộ pháp có chút lưỡng lự khi chấp lệnh.

-Có !. Trên một chiếc tàu chiến khác bốn người đồng loạt khụy gối.

-Đưa tất cả rời khỏi chỗ này... ko được quạy lại !.

Ngay lập tức, một chiếc phi tàu bay đến bật mở cầu than như chờ đợi người lên. Thiên - Phong - Danh - Nguyệt nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi nơi này đến khi chỉ còn lại một người duy nhất là ngoan cố ko chịu rời bước.

-Yun à... cậu nên nghe lời đi... cậu đang bị thương đấy. Phong lên tiếng khuyên nhủ nhưng cũng như nước đỗ lá môn, đàn gẫy tai trâu mà thôi.

Yun đưa đôi mắt đen huyền lên nhìn cô gái bạch y, nhìn cô như muốn nghe thêm một lời nào đó từ cô, cái nhìn thấp thoáng sự chờ đợi.

-Tôi sẻ ko đi đâu hết... nếu muốn các người hãy cứ đi.

-Nhiều lời... muốn chạy sao...đừng vọng tưởng... hôm nay ta sẻ giết hết các ngươi... tất cả các người. Lão Lords gằng từng chữ rồi nhào đến chỗ của tứ đại hộ pháp và Yun.

Nhưng ko như ông mong muốn, một phiến băng nhỏ xẹt ngan qua chặn đường tiến của ông làm ông ko thể tiến thêm mà phải dừng là tại một chiếc tàu chiến cách Yun và TĐHP ko xa.

Chiếc phi thuyền rời đi cùng với Tứ Đại Hộ Pháp để lại cảnh vật hoan tàn cùng với hai thân ảnh một trắng một xám và một đen.

-Tại sao anh lại ko đi ?.

-Bời vì em vẫn chưa đi.

-Em đã bảo anh đừng quan tâm kia mà.

-Nhưng anh ko thể ko quan tâm.

-Vì sao... chẳng phải anh đã chọn con đường này sao.

-Đúng vậy... nhưng anh ko thể từ bỏ em.

-Anh đi đi.

-Ko bao giờ !.

-Yun à...

Cắt ngan lời nói. -Đừng nói nữa... dù có thế nào thì anh cũng ko đi. Lời nói khẳng định này khiến cho ánh mắt ấy long lanh như muốn trào lệ như với đôi mắt lạnh băng kia việc này là ko thể, chỉ để cái nhìn thương tâm xoa diệu tâm hồn.

Bỏ ngoài sự có mặt của người thứ ba, cái ôm thấm thiết làm tan chảy trái tim đã tưởng như đống băng mãi mãi.

-Chung ta đi đi... mặc mọi thứ... rời xa chỗ này.

-Anh đành lòng bỏ hết mọi thứ sao ?.

-Tất nhiên rồi... chỉ cần có em bên cạnh.

-Là thật lòng ?

-Là thật lòng !

Siết chặt vòng tay ấy, ko gian, thời gian như ko tồn tại, cái tồn tại bây giờ chỉ có hai trái tim đang nóng chảy nơi đây.

-Nhưng Yun à... em ko thể đi nếu sứ mệnh ấy vẫn còn... em phải hoàn thành nó.

Nói xong ngay lập tứ rời bỏ vòng tay ấy, xoay người bay đi biến mất trong ánh sáng trắng cùng làn hoa bạch hồng nổi bật nơi màn đêm mờ ảo

Cảnh tượng hoan tàn chỉ còn mình anh, tất cả đã biền mất, nó cũng vậy, ông cũng vậy.

-T..A..R..A !!!!

...

Cảnh vật xung quanh ko còn là màn đêm mờ ảo dưới ánh trăng mà thây vào đó là một ko gian 7 màu 7 sắc. Ánh mắt màu xám chứa đầy phẫn nộ cùng đôi mắt ánh đỏ lạnh lùng, một nóng một lạnh, là băng, là hỏa, tương xung tương khắc với nhau.

-Ngươi biết là ko thể giết được ta mà vẫn làm ư !?

-Làm sao ông biết ta ko thể giết ông ?

-Cảm giác !...

Khóe miệng công lên một đường công gian tà, đắt chí. -... và ta chắc chắn người ko thể dùng sức mạnh giết được ta.

-Ngươi chắc chứ ?. Vẫn là đôi mắt băng lạnh ko xúc cảm ấy.

-Nữa phần công lực... chỉ cần người sử dụng đến mức độ đó thì ko chỉ ta mà là cả vụ trụ này... tất cả đều biến mất... chỉ còn mình ngươi... ngươi sẻ làm sao !?. Đắt chí càng tăng lên vạn phần.

Im lặng, ko hề trả lời, ko hề phủ định lời nói đó nhưng cũng ko hề khẳng định nó.

-Sao hả... biết sợ rồi sao... haha..hah... gia tộc của ngươi đời đời kiếp kiếp cũng ko thể thắng được ta... cụ tổ ngươi... bà ngoại ngươi... cha mẹ ngươi và cả ngươi nữa... vĩnh viễn ko thể !. Tiếng cười chiến thắng vang mạnh mẽ trong ko gian đủ sắc như muốn hạ chí người đối diện.

Khóe môi vẫn yên phân ko hề lây động mặc những lời nói ấy nhưng ánh mắt lại ngày càng sắc sảo, lạnh lùng đến đáng sợ.

-Người thật sự nghĩ vậy sao...

Ko gian bỗng nhiên từ ồn ào bởi tiếng cười vang to của ông trở nên lặng im.

-... nhưng ta lại ko nghĩ thế... ko bao giờ !

Vừa dứt lời, những hình màu đủ sắc mờ dần từ từ lộ ra một màu xanh của cỏ và màu xanh của trời. Bầu trời trong xanh, nền cỏ bát ngát vô tận, một ko gian chỉ tồn tại với hai màu sắc của tự nhiên, ko hề hiện diện thêm một nhành cây ngọn cỏ nào khác ngoài hai thân ảnh một trắng một xám ra.

Ko hề để ý đến xung quanh, cảnh vật đã thây đổi lúc nào, trong ông chỉ vang lên những lời nói lạnh lùng của cô gái kia.

-Ý ngươi là vẫn còn một cách khác để tiêu diệt ta mà ko cần sử dụng đến sức mạnh của mình ư... haha...ko thể nào... haha...haha...

-Ko phải là một cách mà là rất nhiều cách... thế giới này... vũ trụ này lắm điều kì bí... ko ai có thể hiểu hết... biết được... người cũng nằm trong số đó.

-Vậy ý ngươi là vẫn còn cách sao... cách nào... hả... cách nào... chết cùng với ta à... người kém thông minh đến thế sao ???.

...

Màu đen cùng với ánh vàng của trăng đã dần mờ đi, ánh sáng ban mai đã hé cửa, vạn vật trên biển cũng dần lộ diện rõ ràng, thân hình chàng trai ngồi đó, đợi một thứ gì tưởng vô vọng, ánh mắt u buồn nhìn về một vùng trời, nơi hình ảnh ấy in sâu trong đôi ngư đen huyền lần sau cùng.

Hình ảnh người con gái với mái tóc dài ẩn hiện trên nền trời xanh pha tím của bình minh.

-Em luôn luôn vậy... nhưng anh vẫn cứ thích đợi em... đúng vậy... mãi mãi đợi em.

...

-Ngươi có nghe về truyền thuyết song kiếm ?... hai thanh kiếm băng và hỏa... chỉ cần có hai thanh kiếm ấy thì có thể.

-Hỏa kiếm?... băng kiếm?. Tâm có chút giao động nhưng là một ít, rất ít vì...

-Nhưng ta sẻ ko dùng nó để giết người... nếu làm vậy Yun sẻ ko vui... ko vui chút nào... giết người...

Đôi ngư màu đỏ lóe sáng, những đôi cánh xinh đẹp bật mở.

Đôi ngư xám xịt khẽ trừng to, ngạc nhiên đến tột độ.

-Cánh đen... ngươi... đôi cánh màu đen... làm sao ngươi...

-Bất ngờ lắm chứ gì... tại sao dòng tộc Nam Phong lại có đôi cánh màu đen thây vì là ba đôi cánh màu trắng như truyền thuyết... sách sử...

Trái tim đập mạnh, liên hồi như muốn nhảy khỏi lòng ngực.

-... giết người trong thế giới ta tạo ra thì cùng lắm là thế giới này biến mất... tạo lại một cái khác thì vấn đề gì... chẳng ai phải chết... chẳng ai phải biến mất... chỉ có...

Ba đôi cánh vương cao, rộng lớn với lớp long vũ óng ánh màu đen huyền bí cùng màu trắng thuần khiết.

-... ngươi thôi !.

Từ bàn tay nhỏ nhắn, ánh sáng mạnh mẽ màu trắng bắn thẳng đi ko gì cản nổi. Dòng sáng ấy hoàn toàn nằm trọn trong ánh mắt xám kia, nên trời màu xanh cùng thảm cỏ dài vô tận là hình ảnh cuối cùng được thu vào tầm mắt.

...

Một nền biển rộng, một vùng trời xanh, một ánh mắt chờ đợi, mong mỏi về hình ảnh ấy. Vẫn là chàng trai đứng đó ngóng trong về một phía trời đằng xa, sâu thẩm đến mị người.

-Đã mấy ngày trôi qua rồi... Yun cứ như thế... sẻ ko có chuyện gì chứ?. Hong tỏ vể lo lắng hỏi.

-Ko biết nữa... Tara thì biến mất ko thấy tâm hơi... Yun thì lại đứng đó chờ đợi... liệu sẻ có kết quả ?. Bo tiếp lời.

-Hey... hai người này thật là muốn ở bên nhau sao mà khó khăn quá vậy. Tea Hin nói tiếp.

-Tội nghiệp cậu ấy... trời ơi cung chủ của tôi... người mau quay về đi. Uyên nhi chen vào nói cùng.

Trên đỉnh tháp của đảo, nơi cao nhất có thể trong thấy toàn cảnh.

-Em thật sự bỏ cuộc ?. Hoo đặt tai lên vai Woo.

-Giữa hai người đó... em ko có chỗ chen vào... dù sao thì cũng ko được... dứt bỏ càng sớm càng tốt.

Vỗ mạnh lên vai Woo. -Cái thằng... còn anh mày đây... sao ko thấy mày yêu thương gì tao hết vậy.

...

-Về thôi... để cậu ấy một mình đi !. Bo nói.

Chiếc thuyền lặng lẽ ra về chỉ còn lại chiếc thuyền nhỏ cùng chàng trái đứng đó, lập đi lập lại đến bảy ngày liền.

Màn đêm buôn xuống, cảnh vật lại chìm vào bóng tối để ánh trăng sáng trổ tài.

-"Trăng tròn... trăng hôm đó cũng tròn như vậy...Tara... em có thấy ko ?".

Giữa đêm huyền ảo, hoa lại rơi...

-Tara....
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...