Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?
Chương 39: Chương "vũ, anh ác lắm"
3
Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ, cô thật không ngờ rằng ông ta và Lệ Á lại bắt được cả Vũ. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm vị trí của hai cái chấm đỏ
-" cùng một chỗ hư.." Cô cười lạnh rồi đi theo vị trí trên bản đồ, nhìn ngắm xung quanh. Nơi đây có vẽ hoang vu, tĩnh mịt xung quanh chỉ toàn là rừng là núi. Cô đi dọc theo đường mòn vào rừng, gặp một căn nhà hoang. Cô nhíu mài suy nghĩ:" Tại sao lại không có người canh gác chứ, lạ thật" Nhưng rồi cô vẫn rón rén đi vào, bổng điện thoại cô rung, cầm lên :
-"Alo, chị nghe"
-"Thưa chị, chị phải cẩn thận ông ta đang đưa một toán quân bao vây căn nhà hoang đo, chi nào có động tĩnh em sẻ báo vào huy hiệu chị"
Cô nghe Bạch Yến nói vậy thì cô càng nghi ngờ, nhưng vẫn bật huy hiệu nhét điện thoại vào ống giày, đi thẳng vào trong.
Cô đi dọc theo cầu thang, lên đến tầng hai ngôi nhà. Ở đây có hai cánh cửa, cô mở cánh cửa thứ hai bước vào :
-" Két..ét...Két" Tiếng cánh cửa do thời gian lâu bị rỉ sét vang lên làm tất cả mọi việc xung quanh ngừng lại. Ánh sáng chiếu vào căn phòng tối bên trong làm căn phòng sáng hẳn. Nhưng khi cô thấy anh đang bị trói, Sun và Ken được trói chung đặt ở một góc......... Còn có cả cô ta-Lệ Á cũng bị trói, cô dường như thông suốt, nhìn cô ta cười lạnh:
-"haha, thì ra là như vậy, tôi sẻ diễn sâu vậy." tiếng nói nhỏ nhẹ không ai nghe, hòa tan vào không gian yên tĩnh, cô nhấc chân mình đi vào bên trong ngồi trên một cái ghế mà cô nghĩ là dành cho cô, cười nhếch môi nói:
-"Chào Lệ Á, tôi chưa ra tay thò cô đã tự đến sẵn rồi sau?"
Lệ Á, sợ sệt, nhít lại gần anh run rẫy nói:
-"Cô là ai, tại sao lại bắt tôi và Vũ. Thả con tôi ra đi tôi xin cô đấy"
Cô nhìn cô ta mà cười to, ánh mắt lạnh băng nhắm thẳng vào cô ta,:
-"Tôi là ai. Bóng Tối là tôi. Và tôi còn là một người rất đặc biệt trong vở kịch này nữa, cô thấy tôi có thú vị không"
-"Cô.. cô rất quen."Lệ Á "ngây thơ" nhìn cô nói
-"Vĩ Nha, là em phải không?" Anh đau đớn nhìn cô lạnh nhạt lên tiếng. Anh không thể hiểu nổi tại sao lại là cô?, cô bắt anh, Lệ Á và con anh để làm gì chứ?
Anh nhìn cô bằng con mắt ẩn chứa đau buồn nhưng cũng đầy lạnh lùng. Từ khi cô bước vào anh đã nhận ra mùi hương trên người cô, cái mùi hương không lẫn vào đâu được. Anh bây giờ thật không biết cô là người như thế nào nữa, đúng từ trước đến nay anh đều không hiểu nổi cô.Bóng Tối, cô là Bóng Tối chị cả của hàng ngàn anh em trong giới xã hội đen, là một nữ nhân vật lạnh lùng nơi hắc đạo, xuống tay không biết bao nhiêu người. Anh cười nhạt..
Cô nhìn anh, tháo mặt nạ xuống, nhẹ nhàng lên tiếng:
-"Vũ, em hỏi anh. Anh đã bao giờ yêu em chưa?"
Anh nhìn cô lạnh lùng, quay mặt về phía Lệ Á nhẫn tâm lên tiếng:
-"Chưa, người tôi yêu là Lệ Á. Tại sao tôi phải yêu một người giết người không gớm tay như cô chứ."
-"Thế à, em không còn gì để hỏi. Nhưng em vẫn muốn anh trả lời câu hỏi cuối của em. Anh có tin em không?" Cô tan nát cõi lòng, con mắt vô hồn nhìn anh hỏi tiếp.
Anh vẫn lạnh nhạt, nhìn cô cười nhếch mép:
-"Tin, oh. Cô nói tôi phải tin cô như thế nào đây, cô đến với tôi là có ý đồ gì? tại sao một hai lấy lòng tôi, con tôi? tại sao cô lại nhẫn tâm vậy hả Vĩ Nha, bắt tôi đã cùng tại sao lại bắt thêm Lệ Á và con tôi chứ? Thả họ ra nhanh, cô thật rẻ tiền Vĩ Nha à!"
Cô nghe anh nói như vậy mà đau lòng đến rơi nước mắt, " cô thật rẻ tiền sao", tình yêu mà anh nói thì ra chỉ là một lời nói không hơn không kém. Nhanh chóng lau đi nước mắt, đứng trước mặt anh, đẩy Lệ Á ra, cuối đầu hôn vào môi anh, nụ hôn mặn chát đầy nước mắt. Kết thúc nụ hôn cô cười nhếch mép nhìn anh:
-"Nụ hôn cuối em trao anh. Chia tay nhé!"
-"Clap..Clap" Tiếng vỗ tay của ông Phùng vang lên, ông ta nhìn cô nói:
-"Thật cảm động, một tình yêu vượt biến giới" Cô ngước nhìn ông ta lạnh lùng cười nhạt:
-"Ông đưa tôi vào tròng thật tuyệt, sao nào ông muốn gì?"
-"Thả con trai, con dâu và cháu ta ra" Ông ta nhân từ nhìn cô nói
-"Thả tại sao phải thả, tôi chơi còn chưa vui mà. Ông còn chưa nghe tôi kể chuyện hài cơ mà" Cô ngồi trên nghế, rút điếu thuốc ra ngưởi, nhìn ông ta
Đúng, cô chưa kể chuyện hài thì lầm sau có thể thả người. Lệ Á thấy ông Phùng đến thì lên tiếng:
-"Cô kể chuyện hài thì về nhà mà kể, thả con tôi ra. Cô là con đàn bà độc ác"
-"Độc ác, bằng cô sau Lệ Á. No no.. Tôi sẻ kể cho mọi người nghe. Bạch Yến, đi vào đem hai đứa nhỏ về nhà" Cô vừa nhìn cô ta vừa ra lệnh cho Bạch Yến.
Bạch Yến nhanh chóng đi vào cởi dây trói cho hai đứa nhỏ rồi bế chúng đi. Anh nhìn theo mà hét lên với cô:
-"Cô mang chúng đi đâu hả aaa?"
-"Về nhà, yên tâm đi chúng là con em, em không làm hại chúng đâu" Cô nhìn anh nhẹ nhàng lên tiếng. Cô sợ một lát nữa khi bữa tiệc kết thúc, tâm hồn chúng không còn trong sáng nữa. Cô không muốn thế. Cô nhìn ông ta bắt đầu kể chuyện:
-"Ông phùng, tôi kể ông nghe một truyện này nhé.. rất hay... Ông có nhớ 10 năm về trước ông đã bắt cóc một cô bé 5t không, ông hành hạ đánh đập mặc cho cô bé xin tha thứ. Ông đánh không đã tay ông nhẫn tâm dùng hành hình với cô bé, cô bé van ông, xin ông lạy ông. Ông vẫn không để ý, ông cho cô bé ngủ với chó, ông không cho cô bé ăn cơm. Mà ông có biết không cô bé chỉ mới 5t, 5t thôi đấy ông thật độc ác. MÀ hài ở chổ là cô bé đó chính là em gái tôi Nhất Vĩ Hân. hahah..... Ông biết lúc đó tôi bao nhiêu tuổi không .. 10t đấy. 10t mà phải thấy cảnh em mình chết, người đã không còn nguyên vẹn nữa. Ông nghĩ xem tôi có chịu nỗi không chứ, nó là đứa em gái tôi yêu thương nhất, tôi còn không dám đánh nó một bạt tay, không dám làm đau nó dù chỉ là chút xíu.. Thế mà ông lại nhẫn tâm, giết cả em gái tôi. Chỉ vì gì? vì lý do ba tôi lúc đấy đã lấy được cái hợp đồng mà cả hai cũng tranh đấu. Ông nghĩ sao vậy, đầu óc ông để trưng bày thôi sau. Tôi lúc đó như điên lên được, khắc sâu vào tâm trí mình rằng ông hại em tôi như thế, ông phải trả giá" Cô kể rồi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn anh thấy anh đang nghe câu chuyện của cô, cô cười nhạt nói tiếp:
-"Ấy thế mà, tôi lại yêu con trai ông- kẻ thù của tôi. Ông thấy hài không,khi biết ông là Kẻ đó, thật sự tôi muốn kết thúc mối tình này, trả thù cho Vĩ Hân nhưng không được. Tình yêu đã chiến thắng lý trí tôi, nhiều lúc tôi dặn lòng mình rằng đừng yêu anh, sẻ đau đấy. Nhưng tôi vẫn không làm được. Không lẽ tôi đứng trước mặt anh nói" À, anh là con của kẻ thù , em không thể yêu anh mình chia tay đi". Tôi không làm được, tôi định là sẻ bỏ qua mọi sự việc giết ông trong thầm lặng như giết người vợ kế của ông vậy, nhưng đã đến nước này đành xin lỗi tình yêu. Tôi sẽ trả thù cho Vĩ Hân. Ông thấy câu truyện của toi như thế nào, hay không,?"
Ông ta nghe cô kể mà tái mặt, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:
-"Tại cha cô, không liên quan đến tôi. Nếu ông ta nhường cho tôi bản hợp đồng đó có lẽ chuyện sẻ không đến nước này"
-"vậy sao, để tôi kết thúc chuyện này nhé" Cô lấy khẩu súng vắt sau lưng ra ngắm thẳng vào mi tâm ông ta lên đạn,
-"Bằng.. Bịch"
-"Cô..ưm..ực.."Ông ta hộc máu chết ngay tại chỗ, cô cười lạnh nhỏ tiếng nói:
-"Vĩ Hân, chị trả được thù cho em rồi"
-"Cô..thật đáng sợ Vĩ Nha à, " Lệ Á lên tiếng. Cô ta nép sát vào người Vũ
-"đáng sợ sau, cô có muốn giống ông ta không. Cô đừng nghĩ rằng những trò của cô không ai biết, tôi biết hết đấy. Cả chuyện cô bỏ thuốc Vũ nữa đấy Phải không Lệ Á" Cô nâng cằm cô ta lên nói
-"Cô..cô" Lệ Á lắp bấp nói
-"Cô nên nhớ là, tôi kẻ Phản diện. Không hiền đâu, thế giới này quá độc ác tôi hiền tôi sẻ bị nhấn chìm trong sự bất công. Cô thấy đấy, tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào kể cả anh ta.." Cô nhìn Vũ nói
-"Vĩ Nha cô có cửa sao, tôi thật quá thất vọng về cô. Đừng động vào Lệ Á, nếu không tôi sẻ không tha cho cô đâu" Vũ lạnh nhạt lên tiếng, anh đang tháo sợi dây trói để giải thoát cho hai người.
Cô nghe anh nói vậy mà cười buồn rồi đi ra xa, nhắm thẳng vào tim cô ta mà bóp cò:
-"Bằng.."
-"Bằng.."
Hai tiếng súng đồng thanh vang lên. Cô bắn Lệ Á, anh bắn cô bảo vệ Lệ Á. Lệ Á ngất đi, cô ngã phịch xuống nhìn anh cuốn cuồn lên vì Lệ Á mà tim cô tan nát, anh thành công rồi, tm em tan nát vì anh rồi đấy Vũ.
Anh bế Lệ Á lên tay nhanh chóng chạy ra ngoài đến bệnh viện, cô thì cười lớn lên rồi khóc thật to. Vết thương bên ngực mãu vẫn chảy, lấy tay để lên vết thương bên ngực trái, nhìn dòng máu đỏ tươi mà cô rơi nước mắt:
-"Vũ à, yêu anh là để đánh đổi cả mạng sống thể này sao. Để rồi anh vô tâm chọn người con gái khác. Anh ác lắm, anh có biết tim em đau còn hơn bị thương không. Em mệt mỏi quá rồi em muốn ngủ.. Vũ à.. tạm biệt anh.. Em yêu anh.. " Nói rồi cô nằm xuống nhắm mắt lại..............
+++
" Vũ à, khi em và cô ấy cũng ngã xuống em rất mong anh sẻ chạy lại đỡ em, ôm em vào lòng và nói: " không sao, anh đây". Nhưng em sai rồi Vũ à, anh chọn cô ấy chứ không phải em, anh ôm cô ấy vào lòng mà nhìn cô ấy bằng ánh mắt đau xót, còn khi anh nhìn em chỉ toàn thù hận. Em cười đấy nhưng nước mắt em rơi. Anh có hiểu cho em không hả Vũ. Anh nói anh chưa từng yêu em, chưa từng tin em. Những lời nói ấy làm em muốn gục ngã.
Vũ , anh ác lắm...."