Nằm Vùng Quân Hôn
Chương 4: Xác lập quan hệ
Điện thoại này khiến mặt Trình Nặc tự nhiên hơi mặt đỏ, cô mấp máy môi, lóng ngóng nói: "Rất tốt."
"À, có biến!" Dương Tiếu vừa nghe lời này lập tức lên tinh thần, biết Trình Nặc nhiều năm như vậy, có thể để cô nói người đàn ông tốt vô cùng tuyệt đối đếm không hết năm đầu ngón tay.
Cô đột nhiên nâng cao giọng điệu làm Trình Nặc hơi khó chịu, lấy điện thoại ra xa lỗ tai, nâng trán cảm khái: "Cậu, kích động cái gì?"
"Bạn học Trình Tiểu Nặc, cậu còn tính toán lừa tổ chức bao lâu? Nhanh khai ra sự thật!" Giờ phút này Dương Tiếu hận không được chay như bay đến nhà của Trình Nặc, để hỏi cho hiểu rõ.
"Thì ngày đó gặp mặt mới biết chúng tôi đã gặp mặt một lần, nhưng mà tối qua gặp mặt khi ở chung sống ngược lại rất hòa hợp..." Trình Nặc nói đại khái chuyện trước sau cho Dương Tiếu, gồm đoạn nhạc đệm nhỏ lúc cô đi phỏng vấn ở "JT". Dĩ nhiên, đến bây giờ Dương Tiếu không rõ lắm thân phận thật sự của Trình Nặc là cảnh sát.
"Vì vậy, trả lời của cậu... ?" Dương Tiếu cầm điện thoại nghe rất có tinh thần, "Tôi đột nhiên cảm thấy hứng thú với vị sĩ quan chưa từng gặp mặt này, lần đầu tiên chính thức gặp mặt đã đề cập Tuyên bố chính thức', cực kỳ mạnh mẽ vang dội nha!"
Trình Nặc rõ ràng hơi bỡ ngỡ với chất vấn của Dương Tiếu, cô kiên trì mập mờ nói: "Ừ, thử xem."
"Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình tỏa ra ánh sáng vô cùng chói lọi!" Dương Tiếu hơi híp mắt làm vẻ mặt say mê, chờ cô hoàn hồn lại nói: "Nhưng mà, Trình Tiểu Nặc cậu phải thấy rõ tình hình. Xen vào chuyện này, tổ chức nghiên cứu quyết định tiết lộ tin tức nhà trai cho cậu."
Trán Trình Nặc hiện nhiều vạch đen, không hề tiếp nhận điều tra của cô.
"Năm nay Nghiêm Thiếu Thần 33 tuổi, đảm nhiệm đoàn trưởng ở tập đoàn quân Đệ Cửu trong quân khu B, cha anh ta là Nghiêm Chính, hắc hắc, Trình Nặc, lúc này trong lòng cậu nên cân nhắc đi."
Đến khi Trình Nặc cúp điện thoại, miệng vẫn là chữ "O". Nghiêm Chính, Tư lệnh quân khu B hiện nay, lẽ ra những đứa bé trưởng thành trong gia đình này sẽ cho người khác loại cảm giác tài trí hơn người, nhưng Trình Nặc nhớ lại buổi gặp mặt đêm đó, Nghiêm Thiếu Thần bình chân như vại ôn hòa và im lặng đúng mực nên rất khó để liên tưởng anh với gia đình như vậy, bao gồm chuyện anh nói qua lại với mình.
Trong gió Nghiêm Thiếu Thần hơi có vẻ tiêu điều, đèn đường chiếu xuống con ngươi trong sáng của anh, lúc đang đợi đáp án chắc chắn anh cũng không vì cô chần chờ mà lo lắng, ngược lại vẻ mặt của anh vẫn bình thản, giống như anh đã nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Lúc ấy Trình Nặc thật sự rất đấu tranh, cô không ngờ Nghiêm Thiếu Thần sẽ nhắc sớm như vậy, khi đó chuyện duy nhất cô xác định là Nghiêm Thiếu Thần không ghét mình, chuyện khác cô không ngẫm nghĩ qua. Sau khi anh nói xác định quan hệ Trình Nặc nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, mặc dù cô có ấn tượng tốt với Nghiêm Thiếu Thần, nhưng căn cứ vào hành vi nghề nghiệp, cô có thân phận cảnh sát nằm vùng trước mắt không thể công khai, mà nàng muốn điều tra Lâm Tu Dương lại là anh em tốt của Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc nghĩ đến đây mà không dám nghĩ tiếp nữa, vì cô rất khó đoán trước trong tương lai khi chân tướng rõ ràng, Nghiêm Thiếu Thần sẽ đối sử với cô thế nào.
"Cô làm sao vậy?" Nghiêm Thiếu Thần thấy cô chậm chạp không trả lời, liền hỏi.
"Có phải quá nhanh điểm hay không?" Trình Nặc muốn cô còn cần thời gian để suy nghĩ.
"Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày.
"Chúng ta mới tiếp xúc không tới ba tiếng."
"Thời gian sau này còn dài, có thể từ từ tiếp xúc." Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, mắt nhìn thẳng cô.
Trình Nặc né tránh ánh mắt sắc sảo của anh, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này vô hình trung sẽ tạo áp bức cho cô, nhưng loại áp bức cũng không phát sinh lo lắng của cô, ngược lại cô rất muốn thử xem.
Trình Nặc ngước mắt chống lại con ngươi trong trẻo, cô hơi chần chừ, nhẹ giọng nói: "Kia, không bằng thử xem?"
Đến bây giờ, Trình Nặc nhớ lại ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần đêm đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ, lộ nét ôn hòa thanh đạm, anh dường như dự liệu từ lâu, chắc chắc cô sẽ đồng ý.
Bên này Trình Nặc vừa buông điện thoại, người lảnh đạo trực tiếp Tiếu Kha điện thoại liền gọi đến, Trình Nặc vừa nhìn là anh ta, hơi nhếch môi, giống như không bất ngờ.
"Sếp Tiếu, buổi chiều tốt."
"Nghe nói cô xác định đối tượng Nghiêm Thiếu Thần rồi hả?"
"Đây là một trong phạm vi nội dung điều tra của nhiệm vụ lần này?" Trình Nặc nhíu mày, cô cảm giác mình giống như con chuột bạch dưới con mắt mọi người, bất kỳ hành động nào cũng bị giám thị.
"Tự cô nắm chặc, mặt khác trên công việc cô sắp xếp thế nào?" Dường như Tiếu Kha đã quen cấp dưới bất mãn với loại "Giám thị" này, tuy nói anh tự mình phê bình kín đáo với hành vi như vậy, ai bảo đây là thực tế.
"Dù sao Nghiêm Thiếu Thần cũng là anh em của Lâm Tu Dương, nên chúng ta không thể nóng lòng nhất thời." Trình Nặc sớm biết mục đích Tiếu Kha gọi điện thoại đến, tiến thêm một bước hành động đến việc điều tra lần này, mấy ngày nay cô vẫn muốn tìm phương pháp điều hòa.
"Ý của cô là?"
"Cho tôi thời gian mấy tháng, đến lúc đó tôi bảo đảm sẽ xuất hiện làm việc trong coo ốc văn phòng ở tập đoàn 'JT'."
Chung sống với Nghiêm Thiếu Thần giống như bé trai có suy nghĩ đơn thuần, thích hoặc không thích, đúng hoặc không đúng, nếu bạn và Nghiêm Thiếu Thần quanh co, kết quả là cuốn bản thân vào, vì anh không thích quanh co. Đây là lần thứ ba cô hẹn hò với Nghiêm Thiếu Thần, đến khi kết thúc phim Trình Nặc vẫn cảm giác mơ hồ, có ngày đang gọi điện thoại với Nghiêm Thiếu Thần cô chỉ thuận miệng nói muốn xem gần đây diễn viên Tom Cruise đóng phim, không ngờ chiều hôm đó nhận được điện thoại của Nghiêm Thiếu Thần, nói buổi tối đi xem chiếu phim.
Trình Nặc ngồi trên xe của anh, cô quay đầu nhìn Nghiêm Thiếu Thần an tĩnh lái xe, đến hầm giữ xe của rạp chiếu phim, Nghiêm Thiếu Thần ngừng xe, mới quay đầu nhàn nhạt hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Nghiêm Thiếu Thần, anh và em chung sống, sẽ không vì để em làm bia đở đạn đi?" Trình Nặc nhớ buổi tối cùng ăn cơm, Nghiêm Thiếu Thần nhận bốn cuộc điện thoại, nội dung duy nhất là giới thiệu đối tượng cho anh. Nghiêm Thiếu Thần cự tuyệt là bình thường, nhưng mỗi khi anh cự tuyệt người khác đều nhắc tới cô, để Trình Nặc nghe hơi không được tự nhiên.
Trình Nặc thấy anh không nói nhìn mình, sắc mặt cũng không tốt, cô liền nói tiếp: "Em nói, lý do anh từ chối luôn là 'Không cần, bây giờ tôi có đối tượng, cô ấy tên Trình Nặc.'" Trình Nặc cắn môi bổ sung, "Luôn là loại khuôn mẫu này, không đổi khác."
Nghiêm Thiếu Thần nhìn thẳng cô mấy giây, lạnh lùng nói: "Vậy anh nên đổi gì?"
"..." Trình Nặc chu miệng, xong rồi, chọc người ta mất hứng rồi.
Nếu Thượng tá Nghiêm không vui, vậy người gây họa tự nhiên phải phụ trách kéo cảm xúc người ta trở lại, Trình Nặc suy nghĩ vẫn nên bắt tay vào bộ phim tối nay. Tom Cruise hành động tỉ mỉ và dũng cảm thử động tác nguy hiểm cao khiến tình tiết tự nhiên thu hút đa số con mắt của người mê phim, Trình Nặc là người trong số đó.
Cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần chuyên tâm lái xe, chân mày nhíu lại, nói: "Kỹ xảo điện ảnh của bộ phim này thật giỏi, để hình tượng Tom Cruise chói lọi tỏa xung quanh." Trình Nặc đánh giá kỹ xảo điện ảnh bên trong, nhưng vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần bên cạnh cô lại nhàn nhạt, giống như không cảm thấy hứng thú với kỹ xảo điện ảnh như vậy.
"Bình thường các anh huấn luyện cũng có những thứ này?" Trình Nặc nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi.
Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mày, "Đã từng, nhưng mà không có khoa trương như trong phim vậy."
"A, vậy sao anh có thể kiên trì xem hết?" Trình Nặc không nhịn được cười, cô rất khó tưởng tượng người không hề cảm thấy hứng thú với phim, lại dày vò Nghiêm Thiếu Thần gần hai tiếng.
"Tạm được, sau khi trở về có thể điều chỉnh kế hoạch huấn luyện." Nghiêm Thiếu Thần suy nghĩ trong đầu, dường như rất khả thi, lặng lẽ gật đầu.
Trình Nặc liên tưởng nhưng môn anh sẽ huấn luyện đám lính ở sân huấn luyện, không khỏi thở dài, "Xong rồi, những người lính của anh sau này phải cam đoan không được hận Tom Cruise."
"Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nghe không hiểu.
"Kỹ xảo điện ảnh phim của Tom Cruise là nguồn gốc anh thay đổi môn huấn luyện sao."
Nghiêm Thiếu Thần cong khóe môi, không có nói gì nữa. Đêm đó Nghiêm Thiếu Thần đưa cô đến dưới nhà, Trình Nặc muốn nói tạm biệt anh, đối phương đã gọi cô lại.
"Trình Nặc."
Cô quay đầu, nghi ngờ nhìn anh.
"Gần đây em có rãnh rỗi đi?"
"Ừ, có, làm sao vậy?" Trình Nặc nhíu mày, thầm nghĩ Nghiêm Thiếu Thần không thể biết thân phận nằm vùng của cô, trong mắt của anh mình là người chờ việc, mà người chờ việc không thiếu nhất là thời gian.
Nghiêm Thiếu Thần ấm giọng nói: "Ừ, vậy em về trước đi, đến lúc đó anh báo tin cho em."
Đi trong hanh lang Trình Nặc cảm thấy Nghiêm Thiếu Thần là người không bày tỏ cảm xúc trên mặt dù xảy ra tình huống gì, người như vậy hơn phân nửa sẽ không tiết lộ nửa câu cho người khác trước khi làm việc. Chuyện buổi tối, khi cô so sánh mình như bia đở đạn, Nghiêm Thiếu Thần rất mất hứng, nhưng anh không nói một lời. Vừa rồi trước khi chia tay lại thình lình hỏi cô sắp xếp làm việc và nghỉ ngơi, rồi lại không nói cho cô biết tình huống cụ thể thế nào.
Trình Nặc suy tư mở cửa phòng ra, thuận tay bật đèn, cô đổi đôi dép, đi đến trước cửa sổ rồi kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu như thói quen, bóng lưng gầy mới bước đi. Trình Nặc biết anh chờ mình lên lầu mới yên tâm rời khỏi, nghĩ vậy, khóe môi của cô nở nụ cười nhạt, trong lòng càng ấm áp hơn.
Mặc dù Trình Nặc không nghĩ nhiều về tương lai của bọn họ, nhưng bây giờ, Nghiêm Thiếu Thần là chọn lựa tốt nhất của cô. Bên cạnh Trình nặc không thiếu thanh niên ưu chất xuất hiện, Mục Nhất Minh xem như một người trong đó, nhưng bọn họ làm cộng sự đã ba năm, Trình Nặc chưa từng sinh ra chân tình nào vượt qua tình bạn, cho dù là Tiếu Kha cấp trên của cô đã không chỉ ra ám hiệu cho cô một lần, để ý người bên cạnh.
Nghiêm Thiếu Thần không giống vậy, mặc dù cô không nói được đến cuối cùng là bị chỗ nào của anh hấp dẫn, nhưng dường như từ khi tiếp xúc với Nghiêm Thiếu Thần, trong đầu của cô đã có ý nghĩ lâu dài. Ngay lúc Trình Nặc suy nghĩ lung tung, điện thoại di động của cô vang lên lần nữa, cô cúi đầu nhìn, chắc là Nghiêm Thiếu Thần.
Trình Nặc hơi buồn bực, lúc này mới tách ra không bao lâu đã điện thoại đến? Bình thường bọn họ khoảng năm ba ngày cũng không gọi điện thoại."Anh về đến nhà?" Trình Nặc nghe điện thoại sau đó thuận miệng hỏi.
"Vừa về, tối mai anh đón em đến đại viện, gặp cha mẹ của anh." Nghiêm Thiếu Thần nói trắng ra, nhưng nghe cuộc điện thoại này Trình Nặc rất không thoải mái. Không nói thời gian bọn họ tiếp xúc chưa đến ba ngày, nhưng đột nhiên muốn gặp cha mẹ đối phương nên Trình Nặc cảm thấy sợ.
"A, sớm như vậy?" Đột nhiên gặp trực tiếp cha mẹ của đối phương, Trình Nặc nghĩ đến đây đã nhức đầu.
"Không còn sớm, chúng ta ở chung đã một thời gian, nên chính thức ngồi xuống gặp mặt, giống như tình huống hôm nay anh không muốn tiếp tục giải thích nữa." Nghiêm Thiếu Thần cầm điện thoại, trầm giọng nói.