Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 1-2: Lần đầu gặp gỡ


Chương tiếp

Lúc Lâm Tu Dương gọi điện thoại đến, Nghiêm Thiếu Thần còn thảo luận kế hoạch huấn luyện đầu năm với Tham mưu trưởng Tô Húc. Nghiêm Thiếu Thần đã quen hình thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng, trên sân huấn luyện vĩnh viễn không nặng kiểu hình thức, bài trí chiến trường vĩnh viễn không cố định, cả lúc huấn luyện phân chia đạn súng máy cũng dùng đạn thật.

"Chuyện thay đổi huấn luyện tạm thời không vội, hạt giống đều tốt, chỉ xem Bá Nhạc huấn luyện ra sao." Tô Húc thấy điện thoại di động của Nghiêm Thiếu Thần reo không ngừng, thuận tiện chuyển đề tài, gác chuyện huấn luyện ra sau.

Nghiêm Thiếu Thần trầm mặc nhìn mặt đất với dạng vẻ phục tùng, gật đầu, đến khi Tô Húc rời khỏi mới nhận.

"Anh Ba, cuối cùng anh đã chịu nghe điện thoại!"

Nghiêm Thiếu Thần không lên tiếng, nghe Lâm Tu Dương kêu la trong điện thoại, anh ngại giọng nói lớn của Lâm Tu Dương, để điện thoại ra xa, "Tìm anh có việc?"

"Không phải anh mới trở về sao, tối nay mấy anh đón gió tẩy trần cho anh!"

Mặt Nghiêm Thiếu Thần không thay đổi nói: "Anh trở về mấy ngày trước rồi."

"Hắc hắc, mấy ngày trước đúng lúc an hem tốt vội vàng đưa công ty ra thị trường, hai ngày nay mới rãnh rỗi, mong anh Ba thông cảm." Từ nhỏ Lâm Tu Dương là người tinh ranh, Nghiêm Thiếu Thần chỉ nói nửa câu mà anh dễ dàng nghe ra ngụ ý.

"Tối nay trở về đại viện, ngày khác đi." Vừa trở về mấy ngày anh bận rộn chuyện trong đoàn, toàn ăn ở trong bộ đội, nếu sáng nay lão thái thái không tam lệnh ngũ thân, chỉ sợ anh thật sự kéo mấy ngày.

"Ngạch," Lâm Tu Dương hơi buồn bực, phàm là chuyện Nghiêm Thiếu Thần quyết định rồi sẽ không chừa đường sống, huống chi là trở về đại viện quân đội, "Vậy cũng tốt, nhưng mà anh Ba, chiều mai anh có rãnh không?"

"Tiểu tử cậu muốn làm gì?"

"Anh Ba cũng biết rồi!" Lâm Tu Dương sợ mình nói lý do anh Ba sẽ không tự nhiên mà không muốn đi, cậu cười, cười ha hả tiếp tục nói: "Em đã lâu không gặp, vậy trưa mai em lái xe đến bộ đội đón anh?"

Anh nhíu mày hơi trầm mặc, "Ừ."

Trưa hôm sau Lâm Tu Dương định lái Bentley Âu lục GTC phong cách của cậu ta, nhưng ngay khi cậu tính toán đi ô-tô, một câu khiêm tốn của Nghiêm Thiếu Thần hoàn toàn tiêu diệt ý nghĩ của cậu. Cậu lấy Audi màu đen đã để lâu trong gara, đạp cần ga chạy thẳng đến quân khu B.

Nghiêm Thiếu Thần thẳng tắp đứng ở cửa bộ đội, anh từ sân huấn luyện đi ra ngoài, trên người còn mặc quần áo huấn luyện dính bụi đất, cách ăn mặc không nằm trong phạm vi suy xét của anh, nhưng khi Lâm Tu Dương mặc tây trang mang giày da xuất hiện trước mặt anh, anh mới cảm giác phong cách dường như không giống nhau.

"Anh Ba, anh mặc trang phục này là định làm bảo vệ cho em?" Lâm Tu Dương nhìn quần áo huấn luyện đầy "Gió Sương" của anh từ trên xuống dưới.

Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nhìn cậu, nếu Lâm Tu Dương tiếp tục nói nhảm, anh sẽ trở về sân huấn luyện.

"Ngạch, anh Ba lên xe, chúng ta sẽ trò chuyện trên xe." Lâm Tu Dương mở cửa xe ghế trước, chân chó cười với anh. Nghiêm Thiếu Thần không thấy nụ cười của cậu, đặt ngồi vào trong xe.

"Ôi, lên chức nữa!" Chờ đèn tín hiệu, Lâm Tu Dương chú ý quân hàm trên vai anh, hai gạch ba sao, Thượng tá.

Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, mặc kệ lời cậu nói.

"Buổi trưa ăn tạm ở quán cơm Gia Tư trên đường Giang Nam, buổi tối chúng ta mới tụ họp đông đủ." Lâm Tu Dương khởi động lái xe, lên cầu vượt.

"Buổi chiều?" Nghiêm Thiếu Thần nhắm mắt thuận miệng hỏi.

"Buổi chiều bọn em có buổi phỏng vấn, xin anh Ba tha thứ?" Lâm Tu Dương nhắm mắt tránh nặng tìm nhẹ khái quát chuyện buổi chiều.

"Nói trọng điểm." Anh nhíu mày, nhưng giọng nói xem như bình thản.

"Ngạch, lúc phỏng vấn hi vọng anh có thể ở đó, đương nhiên là ngồi ghế người phỏng vấn."

"Không thích hợp."

"Sao có thể, anh dùng bản lĩnh ngắm bắn bia thường ngày là được, toàn nói tay súng bắn tỉa nhìn người, vừa nhìn là chắc chắn!" Lâm Tu Dương e sợ Nghiêm Thiếu Thần không đồng ý, giành nói trước: "Anh Ba lúc này tuyển là thư ký tổng giám đốc, liên quan đến công việc bên cạnh em trai của em trong tương lai, không thể qua loa sơ suất!"

※※※

Trình Nặc mặc quần áo đứng trước kính, vén tóc dài bù xù ra sau ót búi lên, áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục màu lam nhạt, đi đôi giày cao gót họa tiết da báo, trong gương bản thân cô có sự thành thục và tự tin mà người phụ nữ 27 tuổi nên có, cô vẫn có gương mặt cân xứng xinh đẹp, thậm chí ánh mắt có sự yêu mị, nhưng cô lại có loại mệt mỏi không nói ra được.

Sơ yếu lý lịch của Trình Nặc đã gửi đến bộ phận nhân sự của tập đoàn "JT" vào hai ngày trước, nội dung bảng sơ yếu lý lịch viết rất hoàn mỹ, Trình Nặc có tự tin sơ yếu lý lịch sẽ giúp cô nhận được cơ hội phỏng vấn, cô làm vẻ mặt dí dỏm không hợp với số tuổi của mình trước gương, xách túi ra cửa gọi xe đến dưới tòa nhà của tập đoàn "JT".

Hành lang yên tĩnh, cô tế đi giày cao gót trên sàn đá cẩm thạch, tiếng vang hơi nặng nề, một nhân viên mặc đồ công sở dẫn cô đến phòng chờ. Trình Nặc đi vào trong sau đó quét mắt, tình thế bên trong khiến cô hơi run sợ, nhiều người ngồi đen kịt, lương cao là điều thúc đẩy những người này nhận lời mời ứng tuyển.

"Người kế tiếp, Trình Nặc."

Đến lượt cô, Trình Nặc đứng lên đi vào phòng họp dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc, cô ngước mắt lướt qua chỗ người phỏng vấn, tổng cộng có hai người, mặc dù đều là tây trang giày da, nhưng người ngồi tư thế lười biếng, không giống tư thế ngồi thẳng tắp của đàn ông có anh khí.

"Cô tên là Trình Nặc?" Người ngồi tư thế lười biếng mở miệng trước.

"Đúng." Vì câu hỏi của anh, Trình Nặc mới chuyển ánh mắt qua trên mặt của anh. Anh có gương mặt đẹp, nhưng khiến Trình Nặc chú ý không phải là vẻ ngoài của anh, dường như cô đã gặp anh ở đâu, nhưng mà lúc này là phỏng vấn, cô không thể nào phân tâm chuyện khác.

"Tốt nghiệp đại học A, nghiên cứu sinh thạc sĩ ngành tài chính?" Lâm Tu Dương tùy ý lật đi lật lại sơ yếu lý lịch của cô, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô.

"Đúng, sau khi tốt nghiệp tôi ở Mĩ hai năm." Trình Nặc nhếch môi cười yếu ớt, tất cả trên tài liệu đều là Tiếu Kha tự xử lý, mà sự thật của những thứ này thì người đối diện tất nhiên sẽ không biết.

"Trình Nặc," Lâm Tu Dương lầm bầm lầu bầu đọc tên của cô, anh đẩy sơ yếu lý lịch qua bên, ánh mắt chuyển qua cô lần nữa, nhíu mày nói: "Vì vậy ở Mĩ quốc bất ngờ gặp gỡ ông chủ trước của cô, thành công làm tình nhân của ông ta?" Giọng điệu của Lâm Tu Dương mập mờ, mọi người có thể nghe ra lời nói của anh có hàm nghĩa khác.

Sau khi Trình Nặc nghe xong, thầm nghĩ xem ra đã gặp người quen cũ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, cô ung dung cười, nói: "Lúc ấy 'Hoa Dung' có mở chi nhánh công ty ở California, mà ta được ông chủ Lý khen ngợi vì lúc đó có vụ buôn bán, đối phương đưa ra giá cả cao, đợi chúng tôi ký xong hợp đồng và chuẩn bị đủ hàng hóa, đối phương thà trả tiền bồi thường thật cao để hủy hợp đồng, nhưng đối với 'Hoa Dung' lúc đó, bọn họ thật sự coi trọng là bán cho đối phương sau đó là hiệu ứng truyền thông tuyên truyền lớn mạnh, sau này chuyện này là do tôi ra mặt xử lý, đáng mừng là tôi đã thành công."

Trình Nặc tóm tắt khái quát tình huống lúc đó thật đơn giản rõ ràng, vựa dứt lời trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười lúc trước, trong lòng đã hiểu rõ cô đã gặp mặt người đàn ông này ở đâu.

"A, đây là cô đang giải thích?" Lâm Tu Dương cười lạnh.

"Tôi chỉ là kể sự thật, tôi muốn ông chủ Lâm không để ý những chuyện hoàn toàn bịa đặt." Cô cố ý nói họ của Lâm Tu Dương, muốn cho anh ta biết, cô đã nhớ anh ta. Tiệc mời đầu năm lần đó, lúc ấy 'Hoa Dung' mời không ít trùm thương giới, trong đó cũng bao gồm tổng giám đốc của tập đoàn "JT", ngày đó ông chủ Lý còn tiến cử cô cho người đàn ông này, chỉ là không nói ra công ty của anh ta, thì ra là anh ta là Lâm Tu Dương.

"Nói rõ đi, mặc kệ cô có kể sự thật hay không, tôi cũng sẽ không tuyển cô, mời về." Lâm Tu Dương gõ bàn, khóe môi giơ lên, mà ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Trình Nặc cười nhạt: "Tiêu chuẩn dùng người của anh là dựa theo yêu thích của bản thân sao? Với tôi mà nói, lãnh đạo giống như vậy khiến tôi không có cảm giác an toàn."

"Tốt lắm, đã như vậy," Trình Nặc cười nhạt, đi lên trước bắt tay tạm biệt Lâm Tu Dương và người đàn ông bên cạnh anh. Khi Trình Nặc đưa tay để bắt tay với người đàn ông ngồi tư thế thẳng tắp, đầu tiên người đàn ông thoáng chần chờ rồi mới đưa tay nắm, vêt chai trên bàn tay người đàn ông làm Trình Nặc chú ý, cô ngước mắt nhìn chăm chú vào anh.

"Xin hỏi anh đảm nhiệm chức vụ gì ở quý công ty?" Trình Nặc biết cô hỏi câu này rất đường đột, nhưng cô đã bị Lâm Tu Dương xử "Tử hình", lúc này câu hỏi tự nhiên không nhiều đắn đo.

Câu hỏi bất ngờ ngoài dự liệu của Nghiêm Thiếu Thần, lúc anh chần chờ không biết trả lời thế nào, Lâm Tu Dương bên cạnh giành nói: "Luật sư cố vấn của tôi."

Trình Nặc nhíu mày, cười như có như không với cả hai, xoay người ra khỏi phòng họp, không để ý lời anh ta nói.

"Ong chủ của 'Hoa Dung' bị bắt bỏ tù vì là kẻ khả nghi đã thu gom tư sản của người dân phi pháp, cô ta lại bình yên chuẩn bị đến công ty khác phỏng vấn." Lâm Tu Dương nhìn cô ra khỏi phòng họp, lúc này mới nghiêng đầu nói với Nghiêm Thiếu Thần.

Nghiêm Thiếu Thần không nói tiếp, anh vẫn đang nghĩ chuyện vừa rồi.

"Nhiều hồng nhan họa thủy, đúng là không ai bao mới ra ngoài tiếp tục tìm việc." Lâm Tu Dương cầm bút máy chỉ vào sở yếu lý lịch của Trình Nặc, ánh mắt vẫn nhìn Nghiêm Thiếu Thần, hi vọng anh có thể phản ứng.

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, bình bình nói: "Không hẳn."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...