Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 16


Chương trước Chương tiếp

Hỉ Lai đứng tại chỗ nhún nhảy lắc đầu vẫy đuôi, Phương Cảnh Thâm vẫn nhìn thẳng không ngó ngàng gì, chuyện này thật giống như “Thiếp có tình, chàng lại vô ý”.

Mọi người vây lại xem rất vui vẻ, nhưng ngược lại người huấn luyện cầm nắm thịt bò khô không còn tác dụng trong tay lại muốn khóc thét lên, "Tiểu tổ tông, cưng quay lại đi mà!"

Có người đề nghị: "Tự anh mang lên đi!"

Người huấn luyện còn muốn cố chấp, "Tôi không phải cún! Đây chẳng khác nào lừa dối khách hàng!"

Tô Tiểu Đường đứng bên cạnh, rất muốn hỏi Phương Cảnh Thâm một câu, có hiểu Hỉ Lai nói gì hay không, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng hỏi từ lúc biến thành cún đến nay anh có hiểu tiếng cún không.

Người huấn luyện liên tục dụ dỗ Hỉ Lai quay lại đưa nhẫn, Hỉ Lai đều mang đến đưa cho Phương Cảnh Thâm, vài lần như vậy, Phương Cảnh Thâm bị mọi người vây lại xem cũng không chịu đựng được, dùng chân đá chiếc hộp trở lại.

Hỉ Lai nức nở một tiếng bộ dạng đáng thương, cúi đầu xuống.

"Ha ha ha ha ha, hai bạn cún thật đáng yêu mà, cười chết tôi rồi... Thợ chụp ảnh, này, anh mau đến đây chụp lại cảnh này đi, thật vui quá..."

Thợ chụp ảnh bước đến, hí hoáy chụp liên tục mấy tấm.

"Người khác không biết còn tưởng anh bạn cố tình bày ra trò vui này đấy!"

Tuy rằng xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, thế nhưng mọi người đều rất vui vẻ, người huấn luyện thú thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà phải làm gì mới xong nốt phần còn lại đây? Xem ra đành phải tự mình mang đi, trừ tiền lương là chuyện không tránh khỏi rồi...

Anh ta quyết định tự mình ra tay, nhưng khi nhìn khách mời vui vẻ đến vậy, ai cũng lấy điện thoại di động ra chụp lại, chờ mong chuyện vui vẻ tiếp theo, ngay cả cô dâu cũng rất hăng hái vào góp vui, Tô Tiểu Đường mượn cớ nói gần đây Thịt Viên rất hay rụng lông, trên người có bôi thuốc nước nên không thể sờ được, nhờ vậy mà Phương Cảnh Thâm mới tránh khỏi chuyện bị người khác sờ vào, Hỉ Lai cũng cố gắng đến gần ngửi ngửi rồi lại bắt đầu liếm người anh.

Trong không khí ồn và náo nhiệt, đương sự (cún) ngậm hộp đựng nhẫn lên xông ra ngoài nhanh như tên bắn , đưa nhẫn cho chú rể đang ngây ngốc đứng đó không nói nên lời rồi lập tức quay đầu rời đi, nhanh chóng quay về bên cạnh Tô Tiểu Đường, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đến 10s.

Hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cao như vậy không phải đến từ một con cún được huấn luyện như Hỉ Lai, mà lại là dáng vẻ ngây thơ trông có phần hơi ngốc nghếch của Thịt Viên.

Mọi người sửng sốt một lúc lâu, ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm động.

Mọi người vẫn nghĩ rằng vừa rồi trong lúc hỗn loạn Tô Tiểu Đường đã ra lệnh gì đó nên chú cún mới nghe lời chạy đi, làm cho người huấn luyện hoảng sợ không thôi, vẻ mặt ghen tỵ nhìn cô, "Bình thường cô huấn luyện nó bằng cách nào thế, thật là biết nghe lời, chó nghe lời cũng không có gì lạ, nhưng chó cô nuôi là giống Husky, rất khó huấn luyện, tôi ngồi quan sát được một lúc rồi, thậm chí dây dắt chó cũng không có, ngoan ngoãn ở cạnh cô không hề chạy loạn, còn bảo gì làm đó! Quả thực rất khó tin được!"

Huấn luyện thế nào? Vấn đề này Tô Tiểu Đường thật sự không biết nên trả lời thế nào, vì thường ngày cô còn bị người nào đó huấn luyện ngược lại...

Về phần khó tin, chuyện này mà bảo khó tin? Vẫn còn chuyện khó tin hơn nhiều kìa, nói ra sự thật có thể dọa người sống sợ đến chết đó...

"Em gái, có muốn để chó nhà em đến công ty bọn anh làm việc không? Tiền lương nhất định sẽ khiến em hài lòng! Nói nhỏ cho em biết, tiền lương của Hỉ Lai còn cao hơn cả anh!" Người huấn luyện bắt đầu đưa ra đề nghị.

"Khụ khụ, không cần, không có ý định này..." Đang nói, chân trước Phương Cảnh Thâm không nhịn được cọ cọ vào chân cô, Tô Tiểu Đường vội vàng nói, " Thịt Viên nhà tôi muốn đi toilet, trở lại sẽ nói chuyện sau, tôi đi trước..."

Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nơi hỗn loạn này.

Đám người phía sau lại khen ngợi thêm một lúc, chú chó thật thông minh, đi vệ sinh còn biết nhắc chủ nhân dẫn vào toilet.

Vẻ mặt Lý Nhiên Nhiên tỏ ra nghi ngờ, cô chỉ biết Thịt Viên gần đây giảm béo cùng Tô Tiểu Đường thôi, lẽ nào giảm béo cũng có thể nâng cao được chỉ số thông minh? Nhưng mà ngay cả tính cách Thịt Viên cũng có chút thay đổi, trước đây nó là một chú cún vui vẻ hoạt bát lại có chút ngốc nghếch, bây giờ vừa ngoan lại vừa chững chạc thâm trầm... Ai nha, chững chạc thâm trầm đây là từ dùng để hình dung động vật sao? Thế nhưng không biết tại sao Thịt Viên thật sự khiến cô có cảm giác như vậy.

Trong đám người đang bàn luận sôi nổi truyền đến một giọng cười nhạt tỏ vẻ khinh thường, "Cái con chó béo ịch ngu ngốc đó huấn luyện được đến mức thông minh như vậy, không phải cũng có công sức của em dạy dỗ sao!"

"Đúng đúng đúng, bạn gái anh lợi hại nhất..."

"Đúng cái gì chứ, lần trước anh nói với em thế nào, còn thề thốt bảo nhất định sẽ mang về cho em, thế nhưng kết quả thì thế nào, ngay cả lông cũng không thấy!"

Thật vất vả Tống Minh Huy mới dỗ được Lâm Tuyết, thấy cô lại nhắc đến chuyện này liền cảm thấy đau đầu, "Chuyện này..., cô ta không muốn bán, anh cũng hết cách..."

"Bán bán gì chứ, con chó đó vốn dĩ là của anh!" Lâm Tuyết tức giận nói.

Lý Nhiên Nhiên ngồi nghe một lúc, sau khi biết được chuyện gì đang xảy ra thì tức giận run người, không nhịn được châm biếm nói: "Ai yo, lời này mà cũng nói được sao? Cướp người còn chưa tính, bây giờ ngay cả cún cũng không tha?"

"Cô là ai chứ! Liên quan gì đến cô!"

"Tôi..."

Thấy sắp cãi nhau đến nơi, Tiết Khải vội vàng ngăn Lý Nhiên Nhiên lại, lúc này mọi chuyện mới yên ổn trở lại.

***

Bên ngoài toilet, Tô Tiểu Đường cầm khăn quàng cổ giúp Phương Cảnh Thâm, ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, chốc chốc lại lo lắng nhìn vào trong.

Lúc Phương Cảnh Thâm đi ra trông thấy cảnh ấy, nhìn cứ giống như một cô gái nhỏ đang đứng đợi bạn trai vậy, không khỏi có chút cảm động. Đương nhiên, nếu như anh nhìn cô không phải dưới góc độ của một cô gái ngưỡng mộ mình, hình ảnh kia sẽ đẹp hơn rất nhiều.

"Rửa xong rồi?" Tô Tiểu Đường lấy khăn tay ra lau đám lông ướt của Phương Cảnh Thâm, sau đó mang khăn quàng cổ ra cột lại cho anh.

Chiếc hộp đựng nhẫn đó đã từng bị con cún khác ngậm qua, nếu thật sự không phải là quá phiền phức, anh tuyệt đối sẽ không ngậm đi.

Tô Tiểu Đường áy náy, "Xin lỗi, tôi biết anh thích yên tĩnh, hay là sau này những những sự kiện nhiều người tham gia anh đừng đi nữa, anh cứ đợi ở nhà, tôi sẽ chuẩn bị sẵn thức ăn cho anh."

Phương Cảnh Thâm không trả lời, anh đúng là thích yên tĩnh, nhưng bây giờ, nếu để một mình anh ở nhà, cho dù chỉ nghĩ qua thôi anh cũng cảm thấy trong người khó chịu, chỉ có đi chung với cô mới cảm thấy tốt hơn một chút, cho nên anh "gâu" "gâu" hai tiếng ý bảo không đồng ý.

Tô Tiểu Đường nghĩ thầm, anh đúng là một con người sau khi biến thành cún lại có cảm giác thiếu an toàn, vậy nên cô âm thầm tự quyết định sau này những sự kiện có nhiều người tham dự cô sẽ không tham gia.

Lúc một người một cún quay trở lại, cô dâu đang chuẩn bị tung hoa cưới, mọi người vây quanh chen lấn nhau chờ đoạt hoa cưới, người đã kết hôn, chưa kết hôn đều tham gia góp vui.

"Ôi ôi, người đã kết hôn rồi thì đừng chen lấn vậy chứ!"

"Đúng vậy đúng vậy, hay là lại muốn kết hôn thêm lần nữa, tránh xa ra, xa ra một chút đi!"

"Tớ kết hôn rồi thì sao chứ, tiểu tử như cậu ngay cả bạn gái cũng chưa có ném cho cậu thì cũng vô ích!"

"Biết đâu nhận được hoa lại có ngay thì sao ~ cô dâu đừng nghe cậu ấy, nhanh nhanh nào ~ "

"Lâm Tuyết cậu và Tống Minh Huy cũng sắp rồi đúng không? Đoạt được hoa cưới cũng là một điềm lành đó! Cô dâu ơi! Ném về hướng này này ~" có người nói.

"Chuẩn bị kết hôn không phải chỉ có mỗi mình cô ta." Lý Nhiên Nhiên nghe được hừ một tiếng.

Tiết Khải vừa mới cãi nhau với bạn gái cũng nóng lòng muốn biểu hiện, hô lớn: "Cô dâu ném về hướng này, hướng này này!"

Tống Minh Huy bây giờ tự xưng là người thượng lưu, tất nhiên sẽ không làm chuyện hô hào mất hình tượng như vậy.

"Vút ——" Bó hoa được cô dâu ném lên thật cao, sau đó từ từ rơi xuống, đập trúng đầu chú cún ngay trước mặt biết bao nhiêu người, sau đó, hai cái lỗ tai của nó vễnh lên, đứng yên một chỗ.

Tô Tiểu Đường nhìn Phương Cảnh Thâm vô tội bị hoa đập vào đầu, ngây ngốc.

Tiết Khải đứng cách Thịt Viên không xa bỗng muốn khóc, "Cô dâu à có ném thì ném chuẩn một tí, đập trúng đầu cún nhà người ta là thế nào..."

Phương Cảnh Thâm bất đắc dĩ rũ rũ mớ lông mao trên đầu, lúc này bó hoa mới rớt xuống.

Tô Tiểu Đường nhìn anh thở dài một hơi, nam thần ngay cả khi biến thành cún rồi cũng không được yên, dù đi đến đâu cũng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

"Bó hoa rớt thế này thì tính cho ai đây?" Tiết Khải lẩm bẩm.

Tô Tiểu Đường định cúi xuống nhặt bó hoa chuẩn bị đưa cho Tiết Khải, thế nhưng, vừa dứt lời, Phương Cảnh Thâm đã ngậm bó hoa lên, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Đường.

"Sao? Cho chị à?" Tô Tiểu Đường chỉ vào mình.

Phương Cảnh Thâm tiếp tục nhìn, tất nhiên là cho cô rồi.

Lúc này Tô Tiểu Đường mới nhận lấy hoa, ban nhạc trong hôn lễ vừa mới chơi một bản tình ca, lúc này cô lại không nén được cảm động đến mức vành mắt đỏ hoe, "Cảm ơn..."

Bó hoa thuộc về Tô Tiểu Đường, Lý Nhiên Nhiên còn vui vẻ hơn chính mình cướp được, cười nói: "Ha ha ha, Tiểu Đường đây đúng là một con thú cưng cát tường nha!"

"Tiểu Đường cố gắng lên, tranh thủ năm nay gả đi thôi!" Mọi người sẽ chúc phúc cho cậu.

Vẻ mặt Lâm Tuyết khó chịu giẫm lên giày cao gót lộp cộp đi mất, Tống Minh Huy cam chịu đuổi theo.

***

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng được cho ăn.

Tô Tiểu Đường chăm sóc Phương Cảnh Thâm vô cùng cẩn thận.

"Ăn cái này nhé? Mùi vị cũng không tệ!"

"Chị nhớ cưng rất thích ăn món này, ăn một miếng nhé?"

"Chị không sao, cưng ăn trước đi..."

Tình huống thế này lúc Lý Nhiên Nhiên ở nhà Tô Tiểu Đường đã thấy nhiều rồi thấy nên không có gì bất ngờ, hơn nữa bây giờ chủ nhân làm nô lệ của cún, nô lệ của mèo nhiều như vậy, chuyện này chỉ có hơi khoa trương hơn bình thường chút thôi. Tô Tiểu Đường xem như không có gì xảy ra, không nhìn đến vẻ mặt của người huấn luyện thú ngồi đối diện, anh ta chỉ dốc lòng hầu hạ tiểu tổ tông, cố gắng ngăn không cho nó chạy về hướng Tô Tiểu Đường, từ lúc Hỉ Lai nhìn thấy Thịt Viên, biểu hiện của nó cực kỳ nhiệt tình, anh bạn huấn luyện có dụ dỗ thế nào cũng không được.

Nhưng Tiết Khải ngồi bên cạnh đã không còn cảm giác, lấy cùi chỏ đụng Lý Nhiên Nhiên một cái, "Nhiên Nhiên, anh muốn ăn tôm ~ "

Lý Nhiên Nhiên lườm anh ta một cái, "Anh không có tay à?"

Tô Tiểu Đường giúp Phương Cảnh Thâm lau miệng, lại lột cho anh một con tôm.

Tiết Khải lại kéo áo Lý Nhiên Nhiên một cái, "Bà xã đút anh ăn ~ "

Lý Nhiên Nhiên nghe những lời buồn nôn của anh ta, người bỗng run lên, "Trẻ con, tránh sang một bên!"

Tô Tiểu Đường lại cẩn thận gắp thịt cá cho Phương Cảnh Thâm, biểu hiện trên mặt dịu dàng đến mức có thể gọi là ‘sến chảy nước’.

Tiết Khải cảm thấy mình yêu nhiều năm vậy rồi, nhìn xem, nhìn xem, đây mới gọi là bạn gái! Đây mới gọi là giống bạn gái!

"Không ăn." Tiết Khải gập đũa một cái.

Lý Nhiên Nhiên cuối cùng cũng nổi giận, "Anh lại muốn làm loạn gì chứ?"

"Anh đột nhiên phát hiện sống đến từng tuổi này rồi ngay cả một con chó cũng không bằng." Tiết Khải buồn bực tức giận đứng dậy đi mất.

"Tên đàn ông chết tiệt, phiền chết đi được!" Lý Nhiên Nhiên giậm chân đuổi theo.

Nhìn hai người đột ngột bỏ đi, vẻ mặt Tô Tiểu Đường mờ mịt, "Ặc, không liên quan đến tôi đấy chứ?"

Phương Cảnh Thâm thấy cô đút thức ăn chậm, liếm đầu lưỡi một cái, đẩy đôi đũa đến tay cô ý bảo muốn ăn tôm đã bóc vỏ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...