Nam Kha Nhị Mộng - Gương Vỡ Không Lành

Chương 3. Biểu muội


Chương trước Chương tiếp

Liễu Uyển Nhu mặt mày ẩn tình, ngượng ngùng nhìn thoáng qua biểu ca quang phong tế nguyệt, thần tiên trước mặt, lắc đầu, nói một câu: "Không đói bụng"

 

“Cơm chay trong chùa có phong vị khác, dì cùng ta và Trầm Ngư đều ăn không ít.”

 

Trầm Ngư là muội muội ruột thịt của Lục Trầm Chu, từ trước đến nay thân thiết với Liễu Uyển Nhu, nghe Lục Trầm Chu và Liễu Uyển Nhu nói chuyện, liền chen miệng nói: "Ca ca ngày nào rảnh rỗi? Cùng chúng ta lên núi nếm thử, cơm chay ở đó rất ngon.”

 

“Ngày khác đi, ngày khác cùng đi.”

 

Lục Trầm Chu gật gật đầu, hiếm khi không từ chối.

 

Hắn biết biểu muội Liễu Uyển Nhu có ý với hắn, cũng biết mẫu thân đón Liễu Uyển Nhu đã cập kê vào trong phủ, chậm chạp không chịu đưa về Liễu gia, chính là vì tác hợp hắn và Liễu Uyển Nhu.

 

Trước kia ý chí của hắn bay xa, cho rằng nhi nữ tình trường chỉ là một trò chơi của kẻ phong lưu, cũng không để chuyện hôn nhân ở trong lòng, cho nên không quá để ý Liễu Uyển Nhu, mẫu thân hắn cũng không dám tự quyết định chuyện hôn sự của hắn.

 

Cho đến sau này bị Thẩm Căng tính kế, cưới Thẩm Căng làm thê, cả phủ không bình yên, mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, cô tẩu bất hòa, mới hối hận không nghe theo sắp xếp của mẫu thân.

 

Bây giờ làm lại từ đầu, Lục Trầm Chu đã nguyện ý tiếp nhận Liễu Uyển Nhu.

 

 

Không nói đến tướng mạo Liễu Uyển Nhu như thế nào, chỉ riêng việc nàng và mẫu thân, muội muội tình cảm thâm hậu, về sau thành thân sẽ không gây ra chuyện mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, cô tẩu bất hòa.

 

Liễu Uyển Nhu và Lục Trầm Ngư được hắn trả lời một câu, vui mừng không kiềm chế được, nhất là Lục Trầm Ngư, kéo cánh tay Liễu Uyển Nhu, còn chưa đi ra cửa đã nói: “Muội đã nói rồi, biểu tỷ sinh ra xinh đẹp như vậy, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ca ca ta sao có thể không thích tỷ chứ? Thế này thì tốt rồi, muội sắp gọi tỷ là tẩu tẩu rồi.”

 

“Biểu muội đừng nói bậy.” Liễu Uyển Nhu đỏ mặt, che miệng Lục Trầm Ngư, dần dần đi xa.

 

Lục Trầm Chu ở trong cửa nghe được bật cười, vừa vặn người phái đi phủ Tĩnh Nam Hầu đưa quà mừng đã trở lại, tùy tùng vào cửa đáp lời, Lục Trầm Chu liền bảo hắn gọi người vào.

 

Hỏi về yến tiệc phủ Tĩnh Nam Hầu, giống như vô tình hỏi một câu: "Hôm nay bản hầu không đi, thọ yến phủ Tĩnh Nam Hầu có xảy ra chuyện gì hiếm lạ không?"

 

Người tới vốn định rời đi, nghe hỏi vội dừng chân, trả lời: "Thọ yến do Tĩnh Nam Hầu phu nhân một tay an bài, nghe nói rất xa hoa lãng phí, tân khách đến đều hô to ngạc nhiên. Hầu gia muốn hỏi còn có chuyện gì hiếm lạ, nói đến thật sự có một chuyện ngoài ý muốn, tiểu thư nhà Hồng Lư Tự thiếu khanh rơi xuống nước ở phủ Tĩnh Nam Hầu, lúc thay quần áo không cẩn thận bị Thế tử Tĩnh Nam Hầu xông vào cửa, vị tiểu thư kia ồn ào muốn tìm đoản kiếm, bị Tĩnh Nam Hầu phu nhân ngăn lại, đoán chừng hai phủ sắp liên hôn.”

 

Hồng lư tự thiếu khanh là quan ngũ phẩm, đương nhiệm chức Hồng lư tự thiếu khanh là một vị quan họ Lâm, đó chính là nói nữ nhi Lâm gia rơi xuống nước, bị thế tử Tĩnh Nam Hầu bắt gặp?

 

Tình huống này sao lại quen thuộc như vậy?

 

Lục Trầm Chu nhớ tới năm đó mình và Thẩm Căng, bởi vì trước khi yến tiệc của Tĩnh Nam Hầu bắt đầu, Thẩm Căng bị rơi xuống nước, mà hắn thì bị nha hoàn Hầu phủ làm bẩn quần áo, hai người đi nhầm vào một gian phòng, kết quả thành một đoạn nghiệt duyên như vậy.

 

Sao trong nháy mắt, người rơi xuống nước lại biến thành Lâm tiểu thư?

“Trừ tiểu thư nhà Hồng Lư Tự Thiếu Khanh ra, còn có tiểu thư nhà nào rơi xuống nước không?” Lục Trầm Chu cau mày hỏi.

 

Người kia lắc đầu: "Không nghe nói còn có người khác, phu nhân Hồng Lư Tự thiếu khanh vừa nghe Lâm tiểu thư rơi xuống nước còn bị người ta nhìn thấy, tức giận ngất đi ngay tại chỗ, làm cho nữ quyến có mặt hoảng sợ.”

 

“Có từng nghe nói tiểu thư trong nhà Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm đi chúc thọ chưa?”

 

Hộ bộ viên ngoại lang Thẩm Chiêm là trưởng tử của Ngô Hưng Thẩm gia, Ngô Hưng Thẩm gia từ lúc mới khai quốc đã xuất hiện không ít chí sĩ tài ba, cũng từng nổi tiếng một thời ở kinh thành.

 

Về sau con cháu trong nhà chỉ biết ăn chơi đàn đúm, không có chí tiến thủ, đến nỗi đời sau không bằng đời trước, đến đời Thẩm Chiêm, quan lớn nhất có thể nói ra miệng cũng chính là viên ngoại lang ngũ phẩm.

 

Người làm việc cho Lục Trầm Chu, hàng năm đi lại trong kinh thành, bá quan trong kinh thành thuộc như lòng bàn tay, nghe được Lục Trầm Chu hỏi Thẩm Chiêm, mặc dù cảm thấy kỳ lạ hắn sao lại quan tâm đến một quan nhỏ ngũ phẩm, nhưng trên mặt vẫn cung kính trả lời: "Thẩm đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã đến tuổi lần lượt gả xa nhà, Thẩm tứ tiểu thư chưa cập kê, vốn Thẩm đại phu nhân muốn dẫn Thẩm tam tiểu thư tới, nghe nói nửa đường Thẩm tam tiểu thư đau bụng nôn đầy đất, Thẩm đại phu nhân liền cho người đưa Thẩm tam tiểu thư trở về.”

 

Nói như thế, Thẩm Căng không đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ?

 

Lục Trầm Chu nhàn nhã gõ gõ thư án, bất giác nói tiếng đáng tiếc, uổng hắn đợi đến bây giờ, chỉ vì chờ nghe nàng bị chê cười, kết quả chờ đợi vô ích.

 

Nhưng nữ tử trèo quyền phụ quý trên thế gian cũng thật không hiếm thấy, không có Thẩm Căng, lại còn có thể xuất hiện một tiểu thư Lâm gia dùng phương thức tương tự gả vào cao môn Hầu phủ.

 

Cũng không biết Thẩm Căng kia sau khi về nhà, có từng hối hận chính mình đau bụng không đúng lúc, lại không thể tại thọ yến vớt được con rể hầu môn?

 

"Tiểu thư, uống thuốc đã đỡ hơn chưa?"

 

Trong Thẩm phủ, Thẩm Căng ốm yếu nằm ở trên giường, tuy rằng nha hoàn bên người vừa cho nàng uống thuốc nhưng sắc mặt nàng vẫn trắng đến dọa người.

 

Nàng thật không nghĩ tới từ trong túi thơm móc ra một chút hoa hồng, dược tính lợi hại như vậy, không phát tác thì thôi, vừa phát tác quả thực đau c.h.ế.t người.

 

Cũng may, nàng khổ tâm không uổng phí, một ngụm hoa hồng đổi lấy một cuộc hôn nhân vô vọng, cũng đáng giá.

 

Nếu không… nếu thật sự đi theo đại bá mẫu đến phủ Tĩnh Nam Hầu, lại bị người ta thiết kế gả cho Lục Trầm Chu một lần nữa, đời này của nàng xem như lại sống uổng phí rồi.

 

Uống thuốc xong trong miệng đều là vị đắng, Thẩm Căng bảo nha hoàn rót chén nước, thuận tiện hỏi nàng: "Đại bá mẫu sau khi trở về có từng nói gì không?"

 

Tiểu nha hoàn thở dài: "Tiểu thư bị bệnh làm cho đại phu nhân và lão phu nhân hoảng sợ, đại phu nhân nói là tiểu thư ngài không có phúc khí, hôm nay sinh nhật lão Hầu gia phủ Tĩnh Nam Hầu, bao nhiêu con cháu thế gia công khanh huân quý đều đi, nếu tiểu thư trình diện, không chừng có thể có được một mối nhân duyên tốt.”

 

Tĩnh Nam Hầu dựa lưng vào Thái tử, phong quang vô lượng, quan to quý nhân trong kinh thành cho lão Hầu gia nhiều mặt mũi, việc này Thẩm Căng biết.

 

Nhưng nàng cũng biết, cảnh tượng hiện tại cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đợi đến khi Thái tử bị phế, sau thu tính toán sổ sách, phủ Tĩnh Nam Hầu cả nhà gặp nạn, ngay cả bản lĩnh bảo vệ trẻ con vô tội cũng không có.

 


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...