Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 83: Khỏi bệnh, trở về Nhuận Dương
Sau khi bước vào chánh viện, vòng qua bình phong, Triệu Trinh liền thấy Chu Tử đang nằm ở hành lang phơi nắng.
Kể từ sau sự kiện trong cung, Chu Tử liền ưa thích ánh mặt trời, trở về vương phủ, chỉ cần rãnh rỗi, liền bảo Ngân Linh đỡ nàng đến hành lang phơi nắng. May nhờ vừa qua khỏi tiết Trung thu, mặc dù gió thu đã khiến thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng ở hành lang này, bởi vì gió bị chái nhà chặn lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người rất thoải mái.
Chu Tử vốn nằm trên ghế dựa có trải đệm rất mềm mại, không biết tại sao đột nhiên lại ngồi dậy, Triệu Trinh chú ý nhìn kỹ, thì ra Ngân Linh đang bưng một chén mì tới.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình Chu Tử có chút sa sút, khẩu vị cũng có chút biến hóa, thích ăn chút mì và thức ăn thôn dã đơn giản, ví dụ như mì trứng gà, khoai lang, cháo ngô.... Ăn xong, không phơi nắng chính là ngẩn người, nếu không chơi đùa với tiểu thế tử, cũng không trao đổi nói năng gì với Triệu Trinh. Với điều này, Triệu Trinh có chút lo lắng, liền muốn nhín chút thời gian ở bên cạnh Chu Tử.
Lúc Chu Tử đang ăn mì, Triệu Trinh đã bước tới.
Nàng nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Gần đây nàng gầy đi không ít, thân thể từ từ khỏi hẳn, thèm ăn cũng theo đó mà tăng dần, rất dễ thấy đói, vì vậy cũng không chút khách khí ăn nhiều hơn.
Thanh Châu đưa một cái ghế đến, Triệu Trinh im lặng không lên tiếng ngồi xuống bên cạnh Chu Tử, yên tĩnh nhìn Chu Tử ngốn thức ăn.
Triệu Trinh cảm thấy cho dù Chu Tử ngốn thức ăn, cũng rất đáng yêu, thoạt nhìn giống như con heo nhỏ sắp bị làm thịt lại tăng cân liên tục không ngừng, ngu ngốc buồn cười đáng yêu đến mức không nói thành lời.
Bất quá, mấy ngày nay khí sắc Chu Tử quả thật đã khôi phục, trên mặt lại có nét ửng hồng khỏe mạnh.
Triệu Trinh thấy Chu Tử như vậy liền cảm thấy vui mừng, rất có cảm giác hài lòng của chủ nhân đã chăn nuôi thành công ra một chú heo con.
Buổi tối ở trên giường, Triệu Trinh nằm sóng song bên cạnh Chu Tử, tay phải tự chủ trương đưa tới, linh hoạt chui vào trong quần áo Chu Tử, nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng Chu Tử, chạm tay vào cảm thấy mềm mại trơn nhẵn, hắn không nhịn được lấy tay ngắt chút thịt mập phì mới tăng thêm trên bụng Chu Tử, không tiếng động mỉm cười.
Chu Tử cũng phát hiện, nhỏm người dậy, hỏi: "Có phải nơi đó của thiếp có thêm không ít thịt?"
Trong bóng tối, Triệu Trinh cười cười, nói: "Ừ."
Chu Tử có chút ngượng ngùng, chui đầu sâu vào trong ngực Triệu Trinh, thật lâu không lên tiếng.
Triệu Trinh cho là nàng đã ngủ thiếp đi, kéo chăn, choàng lên vai Chu Tử, Chu Tử lại giùng giằng vén chăn xuống, trong miệng còn oán giận: "Sức nóng trên người chàng quá lớn, ngủ bên cạnh chàng mà đắp kín thì luôn nóng không chịu nổi!"
Triệu Trinh không nói gì, hơi kéo chăn xuống, sau đó đưa cánh tay phải tới dưới cổ Chu Tử, để Chu Tử gối lên.
"Này, " Chu Tử gối đầu lên cánh tay hắn mà cũng không nằm yên, lộn xộn xoay đến xoay đi, "Phật nhảy tường lần trước chàng đem về cho thiếp, mua ở đâu vậy?"
Triệu Trinh với tay và cái chân dài qua, giam cầm Chu Tử vào trong lòng mình, không cho nàng lộn xộn, sau đó mới hỏi: "Muốn ăn?"
"Dạ." Chu Tử không thể cử động, nghiêng thân mình, mắt to lấp lánh sáng ngời nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh kéo tay nàng, đặt lên nơi đó trên bụng mình.
Chu Tử lập tức chạm vào một thanh cứng rắn.
Nàng thấy trong một tháng mình dưỡng bệnh, Triệu Trinh cũng liên tục nhịn một tháng, tựa như hòa thượng ăn chay, tâm vững như núi, thủ thân như ngọc, trong lòng cũng có chút cảm động, có chút đau lòng, nàng với tay kéo hai cái, sau đó khoác chăn lên người, lật người cưỡi lên người Triệu Trinh.
Giữa trưa ngày hôm sau, sau khi Chu Tử và Cao Thái phi ăn xong bữa trưa, Cao Thái phi chơi đùa với Triệu Tử, Chu Tử trở về nhà kề phía đông trước.
Chu Tử đã có hẹn, cho nên vừa về đến nhà kề phía đông, liền lệnh cho Ngân Linh đến cửa chánh viện chờ nhận đồ.
Ngân Linh mới vừa đợi một lát, quả nhiên thấy Triệu Tráng mang theo một hộp đựng thức ăn tới, giao hộp đựng thức ăn cho Ngân Linh xong, muốn đi, Ngân Linh kéo Triệu Tráng lại: "Cái này đặt ở tửu lâu nào?"
Triệu Tráng cười một tiếng, nói: "Vương Gia không cho nói!"
Nói xong, chợt lách người, khéo léo tránh thoát khỏi kiềm chế của Ngân Linh, lui về phía sau mấy bước, xoay người bỏ chạy.
Ngân Linh muốn đuổi theo, lại cảm thấy biểu diễn cái màn này ở cửa chánh viện quá không thích hợp, vì vậy tức giận xách hộp đựng thức ăn rời đi.
Cao Thái phi đi ngủ trưa, Chu Tử liền đem Triệu Tử về phòng mình, bỏ lên trên giường La Hán.
Triệu Tử đã biết ngồi, ngã trái ngã phải ngồi trên giường La Hán, cầm con chó bông Chu Tử làm cho bé cắn tới cắn lui, nước miếng chảy đầm đìa.
Thỉnh thoảng Chu Tử sờ mặt béo tròn của bé một cái, vặn chân mập của bé một cái, trêu chọc bé. Cuối cùng chọc Triệu Tử nóng nảy, vung vẩy hai tay, mông béo ngã trên giường, rất nhanh liền dựa vào người mẫu thân, thừa dịp Chu Tử không chú ý, cái đầu chui vào trước ngực Chu Tử, miệng nhỏ nhanh chóng ngắm chuẩn hung ác cách lớp áo cắn lên ngực Chu Tử.
Chu Tử bị bé cắn phải chợt đau nhói, muốn đẩy bé ra, lại sợ Triệu Tử mới biết ngồi ngã xuống, cuối cùng đành phải ôm lấy Triệu Tử đang cắn trước ngực không buông, nước mắt lưng tròng rơi lệ đầy mặt.
Lúc Triệu Trinh bước vào, nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Hắn bước nhanh tới, ngồi xuống bên giường La Hán, trầm mặt, một tay nắm lấy bộ ngực bị Triệu Tử cắn, một tay đưa vào trong miệng Triệu Tử.
Triệu Tử đang cắn hăng hái, bị ngón tay phụ thân quấy rầy, lập tức nhả ngực ra, cắn ngón tay.
Chu Tử được Triệu Trinh giải cứu, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, chăm chú nhìn chằm chằm Triệu Tử, thực hiện thao tác tố cáo không tiếng động.
Miệng nhỏ mới mọc mấy cây răng của Triệu Tử cắn mấy cái lên ngón tay Triệu Trinh, phát hiện không mềm mại giống ngực của mẫu thân, độ khó quá cao, tức giận nhả ra.
Lúc này Ngân Linh xách hộp đựng thức ăn bước vào.
Chu Tử ngửi thấy mùi thơm nồng nặc của món Phật nhảy tường từ hộp đựng thức ăn, liền tự giác lấy cái bàn nhỏ đặt bên giường La Hán.
Ngân Linh để hộp thức ăn lên bàn nhỏ, sau đó múc cho Chu Tử một chén.
Bởi vì biết Triệu Trinh chuẩn bị cho mình ăn Phật nhảy tường, cho nên lúc Chu Tử dùng cơm trưa với Thái phi chỉ ý tứ ăn gần nửa chén cơm, hiện tại đã sớm đói bụng, nàng đưa lưng về phía Triệu Trinh và Triệu Tử cầm lấy đũa nhai lấy nhai để.
Đang ăn ngon, Chu Tử cảm thấy sau lưng ngứa một chút, nàng vặn vẹo uốn éo phần lưng, tiếp tục ăn thật nhiều. Nhưng ngay sau đó một thân thể mềm mại dán lên lưng nàng, ngay sau đó Chu Tử cảm thấy phần lưng ẩm ướt —— lại bị Triệu Tử gặm rồi.
Chu Tử phiền chết đi được, để đũa xuống, dùng cánh tay quắp Triệu Tử tới, đặt trên chân mình, sau đó gắp một quả trứng bồ câu bỏ vào miệng nhai, nhìn nhìn Triệu Tử đang chăm chú nhìn mình, rất muốn miệng đối miệng mớm cho Triệu Tử.
Nàng do dự một chút, nghiêng đầu nhìn Triệu Trinh phía sau một cái, lại phát hiện Triệu Trinh đã đứng lên, đang dùng ánh mắt không tán thành nhìn mình!
Chu Tử chột dạ nuốt trứng bồ câu xuống, cảm thấy thật có lỗi với Triệu Tử đang bụng đói kêu vang nước miếng ròng ròng, dùng đũa chấm chấm nước canh, đút vào trong miệng Triệu Tử.
Triệu Tử chưa từng được ăn món ngon như vậy, chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, đưa tay sờ Chu Tử, ý bảo còn muốn ăn nữa.
Chu Tử nhìn đuôi mắt phượng nho nhỏ của bé khẽ nhíu, lông mi dày dài đen chớp chớp, có thể nói là phiên bản bé nhỏ đáng yêu của Triệu Trinh, không khỏi vô cùng yêu thích, lại vội vàng chấm chút nước canh cho bé ăn.
Vì vậy Triệu Tử càng vui vẻ hơn, ngồi trên đùi mẫu thân hươ tay múa chân vô cùng vui sướng.
Triệu Trinh nhìn một lớn một nhỏ tham ăn, cảm thấy hẳn là mình nên đau đầu, tuy nhiên lại không tự chủ được mà buồn cười, hắn không quen cười, cho nên chỉ yên lặng đứng nhìn. Cuối cùng khi hắn thấy Triệu Tử vươn tay vào trong miệng Chu Tử móc mấy món ăn ngon, Triệu Trinh liền không thể nhịn được, xoay đầu buồn cười.
Triệu Tử chơi mệt, bị Chu Tử thả lên trên giường, vỗ mấy cái liền ngủ mất.
Triệu Trinh và Chu Tử cũng nằm xuống giường.
Một nhà ba người nhét chung một chỗ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Buổi chiều khi Triệu Trinh bước ra ngoài, sợ Chu Tử và Triệu Tử ngủ trưa quá lâu, buổi tối không ngủ yên được, trước khi đi liền gọi Chu Tử và Triệu Tử tỉnh dậy.
Chu Tử liền mang Triệu Tử đi gặp Cao Thái phi.
Đến chánh phòng, mới phát hiện Cao Thái phi đang trông chừng Hoàng Oanh chỉ huy mấy cung nữ dọn dẹp hành lý.
Chu Tử không giúp đỡ được gì, liền đứng cạnh Cao Thái phi.
Ngân Linh ôm Triệu Tử đi tới, Cao Thái phi vừa đón lấy Triệu Tử, vừa nói: "Hành lý của các con đã thu dọn xong chưa?"
"Đã thu dọn xong rồi ạ!"
Đồ đạt của Triệu Tử đều ở chỗ tổ mẫu, bên kia Chu Tử chỉ cần thu dọn hành lý của nàng và Triệu Trinh, từ hai ngày trước Ngân Linh và nhóm Thanh Châu đã thu dọn xong rồi.
"Ngày mai sẽ phải rời khỏi Kim kinh, " Cao Thái phi đứng trước cửa sổ nhìn lại trong phòng, "Ta đây cả đời sinh ở Kim kinh, lớn lên ở Kim kinh, chưa từng rời khỏi Kim kinh!"
Trên mặt bà nhàn nhạt ẩn chứa phiền muộn.
Chu Tử suy nghĩ một chút, an ủi: "Nam Cương bốn mùa rõ ràng, trừ mùa đông ấm hơn Kim kinh một chút, thật ra cũng không có gì khác biệt, đến lúc đó thiếp thân đưa Thái phi ngài dạo khắp trong ngoài thành Nhuận Dương, có rất nhiều chỗ để vui chơi!"
Cao Thái phi từ buồn hóa vui, nói: "Được! Đến lúc đó chúng ta cũng mang tiểu thế tử theo!"
Lần này Triệu Trinh chỉ mang theo một đội ám vệ cùng một đội vệ binh vương phủ hầu hạ bên cạnh, bởi vì không nhiều người, nên quyết định ngồi thuyền xuôi Đại Vận Hà (kênh đào lớn trên sông, dài 1794km, là kênh đào cổ đại dài nhất thế giới của TQ) trở về Nam Cương.
Thuyền lớn đi trên kênh đào một tháng, rốt cuộc cũng đến Nhuận Dương vào ngày mười sáu tháng mười.
Trong gió rét xào xạc cuối mùa thu, các quan viên và các tầng lớp sĩ - thương của thành Nhuận Dương chờ trên bến tàu, nghênh đón Nam An vương gia đã lâu không về đất phong.
Chu Tử phát hiện, vì Cao Thái phi đến mà phủ Nam An vương ở thành Nhuận Dương trở nên náo nhiệt. Mỗi ngày quý phụ quý nữ tới đây bái phỏng Cao Thái phi nối liền không dứt, chánh viện của Cao Thái phi mỗi ngày đều có khách quý chật nhà.
Chu Tử cảm thấy ở đó, Cao Thái phi phải nghe đầy tai những lời nịnh nọt, mỗi câu mỗi lời đều có vài tầng ý tứ, nói một lời phải suy nghĩ nửa ngày, quá mệt mỏi, quá phồn hoa náo nhiệt rồi, cho nên liền mang theo Triệu Tử và nhũ nương về Diên Hi cư.
Nhũ nương và Ngân Linh mang theo Triệu Tử vào ở trong nhà kề của Diên Hi cư, Triệu Trinh và Chu Tử vẫn như trước về ở nơi phòng ngủ chính.
Hôm đó, Chu Tử ôm Triệu Tử, mang theo đám người Ngân Linh đến chánh viện thăm.
Sau khi vào chánh viện, Chu Tử phát hiện trong phòng đợi bên ngoài chánh đường có mấy nha hoàn xa lạ ăn mặc lòe loẹt, biết hôm nay Thái phi có khách, liền muốn rời đi.
Cao Thái phi lại sớm dặn dò Hoàng Oanh, nói là chờ khi Chu trắc phi tới liền nhất định phải mời vào, cho nên Hoàng Oanh liền cười dẫn Chu Tử vào.
Chu Tử đi vào, liền thấy Kim phu nhân và Vương Tích Trân ngồi trên ghế cao bên trái chánh đường.
Cao Thái phi cười nói: "Chu Tử, mau tới đây!"
Lại nói: "Chắc con chưa biết! Nếu bàn về vai vế thân thích, Tích Trân còn là biểu muội của Trinh nhi!"