Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em
Chương 40: Hội gia trưởng
Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ gặp gia trưởng của bạn trai con gái, không thể không coi trọng.
Tới địa điểm ước hẹn, Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa gõ cửa. Không lâu lắm phía sau cửa có người trả lời, sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong đi ra ngoài, kéo cửa ra, lộ ra một khuôn mặt con gái nhu thuận ôn nhã.
“Xin chào hai vị buổi tối, xin hỏi có hẹn trước không?” Giọng cô gái nhu hòa, không có một chút khinh nhờn, cũng không quá nhiệt tình, nghe hết sức thoải mái.
“Triệu tiên sinh chỗ Triệu tiểu thư đặt.” Triệu Kính Quốc mỉm cười. Trong ngõ hẻm thật sâu, có cô gái dịu dàngận chào đón khiến người ta vui tai vui mắt.
Nghiêm Ái Hoa liếc trượng phu một cái, trong lòng biết ông hài lòng đối với chỗ con gái chọn này.
Cô gái kia cười ôn hoà “Tôi là Ôn Đế, xin mời hai vị đi theo tôi.”
Dứt lời xoay người, dẫn Triệu Kính Quốc Nghiêm Ái Hoa vào sân nhà.
Đây là một sân viện sạch sẽ, mái nhà cong xuống toả ánh đèn sáng màu vàng ấm tiết kiệm năng lượng, những con thiêu thân nhỏ trong đêm tối mạnh mẽ lao vào ánh đèn ấm áp.
Nếu như không nói thì không ai đoán ra đây là một nhà hàng riêng, chỉ cho là một chỗ dân cư bình thường, khắp nơi lộ ra tâm tư của chủ nhà.
Ban công lầu hai dựng mui che mưa bằng thuỷ tinh trong suốt, nhìn ra, có thể trông thấy sắc trời dần dần tối xuống.
Ôn Đế dẫn hai vợ chồng Triệu Kính Quốc lên lầu hai, đưa hai người tới ban công dưới mui giả che mưa trong suốt.
Một cặp vợ chồng già đã đến trước bọn họ một bước, đang ngồi đối nhau ở trong ghế gỗ lê hoàng hoa uống trà.
Nhìn thấy vợ chồng Triệu Kính Quốc Nghiêm Ái Hoa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai bên cũng bừng tỉnh hiểu ra nở nụ cười.
Ở buổi lễ thức ăn ngon long trọng, bọn họ không phải ngồi sát nhau sao?
Nhưng vì lúc ấy ánh sáng không đủ, lúc xem tiết mục cũng không rõ đối phương, cho nên chỉ lễ phép bắt tay, bày tỏ tôi ngồi kế anh thôi.
Bây giờ nghĩ lại, Đình Đình đưa bốn tờ vé kia, lại là số liền nhau.
“Chương tiên sinh, Chương phu nhân, con gái tinh nghịch, cũng không thông báo một tiếng trước đó, lại khiến cho chúng ta gặp như không quen biết, thất lễ thất lễ.” Giọng quan của Triệu Kính Quốc không tự chủ được liền phát ra.
Nghiêm Ái Hoa thọt thọt eo ông xã. Đây là thông gia tương lai, anh nói giọng quan cái gì chứ?
Triệu Kính Quốc hiểu ý, vội cười ha ha “Chương tiên sinh và Chương phu nhân đợi lâu không?”
Chương Dự Lâm mỉm cười “Chúng tôi cũng mới vừa đến, ông chủ cũng vừa mới bưng trà Minh Tiền Long Tĩnh lên.”
Lúc này Ôn Đế mới tiếp lời “Xin hỏi hai vị uống gì?”
“Trà Minh Tiền Long Tĩnh là được.” Triệu Kính Quốc đối với trà cũng không yêu cầu cao. Trước kia còn khổ, thức uống chỉ là lá trà kém nhất, giờ cuộc sống có điều cải thiện thì cho ông uống trà ngon ông cũng nếm không ra.
Chương mẹ là người sảng khoái, cởi mở cười với Nghiêm Ái Hoa “Đừng gọi tôi là Chương phu nhân, không được tự nhiên. Tôi họ Lâm, Lâm Phượng Đệ, năm nay năm mươi hai là mẹ Triêu Dương.”
Nghiêm Ái Hoa nghe được ra đây là một phụ nữ chất phác nhiệt tình vùng này, liền cũng nhiệt tình theo “Tôi là mẹ Đình Đình, Nghiêm Ái Hoa, nhỏ hơn chị bốn tuổi, năm nay bốn mươi tám. Nếu mẹ Triêu Dương không ngại, tôi gọi chị một tiếng chị Lâm, chị kêu tôi Tiểu Nghiêm là được.”
Mẹ Triêu Dương liên tiếp khoát tay, “Không ngại, không ngại. Làm sao có thể gọi em là Tiểu Nghiêm? Phải gọi em Nghiêm, em Nghiêm chứ.”
Hai mẹ ở bên kia nói chuyện, hai ba cũng không nhàn rỗi, hơi khách sáo chút liền khen con đối phương.
“Triêu Dương là một đứa trẻ chững chạc, tôi và mẹ Đình Đình cũng rất thích hắn.”
“Đình Đình là một đứa trẻ hoạt bát, tôi và mẹ Triêu Dương đều xem mỗi một tiết mục của cô.”
Bốn người ở trên ban công tán gẫu đến lửa nóng thì trong sân vườn lại truyền tới tiếng người. Mẹ Đình Đình và mẹ Triêu Dương từ lan can ban công khắc hoa cổ kính nhìn xuống thì thấy ông chủ dẫn Đình Đình và Triêu Dương vào cửa.
Lầu dưới, Đình Đình kéo cánh tay Triêu Dương, đi vào sân.
Ông chủ Ôn Lang nháy mắt với Đình Đình “Khách của anh chị đã đến.”
Đình Đình nghe, không nhịn được bấm cánh tay của Triêu Dương.
Triêu Dương bị đau, lặng lẽ nâng tay, đè lại bàn tay nhỏ của Đình Đình đang bấu hắn, tránh cho ông chủ phát giác.
Không ngờ Ôn Lang đã nhìn thấy, chỉ hé miệng cười một cái nhưng cũng không nói gì, mời hai người lên lầu.
Triêu Dương cười với Đình Đình, về nhà em muốn xử lý anh thế nào cũng được, bây giờ ngoan một chút.
Đình Đình trừng trừng nhìn Triêu Dương, lo cho đại cục, tạm thời bỏ qua anh.
Cha mẹ hai bên hẹn ước hôm nay gặp mặt, trong lòng Đình Đình mặc dù vẫn có chút oán giận đối với việc Triêu Dương không nói rõ ràng gia thế của hắn với cô, khiến cho Phan công tử chê cười, nhưng Đình Đình cũng biết, Triêu Dương cũng không phải cố ý giấu giếm, chỉ là một lời khó nói nên không có nói với cô cặn kẽ thôi.
Cho nên buổi chiều khi Triêu Dương tới đón cô, cô không có nhăn mặt đối với Triêu Dương nữa.
Triêu Dương được khích lệ, cười híp mắt dắt tay Đình Đình, “Ngày hôm trước em nói, bây giờ anh còn đang ở kỳ khảo sát, em muốn khảo sát thế nào?”
Đình Đình liếc mắt nhìn thang máy, lại liếc mắt nhìn cầu thang, nhớ tới Phan Công Tử đã từng rất buồn nôn nói với cô: nếu như bị cúp điện, em liền gọi điện thoại cho Âu bỏ đi, Âu bỏ đi có phải cõng cũng cõng em xuống lầu.
Đình Đình nhìn lại thân hình cao to vẻ như nho nhã, nhưng lại rất cường tráng của Triêu Dương, chu miệng, “Cõng em từ nơi này xuống lầu!”
Rất có vẻ nữ vương.
Triêu Dương nhìn Đình Đình rồi nhìn lại cầu thang, cười một cái, nửa ngồi xuống, lưng quay về phía Đình Đình nghiêng đầu, “Không thành vấn đề, nhất định cõng bà xã xuống lầu an toàn.”
“Ai là bà xã của anh?!” Đình Đình nửa thẹn thùng nửa giận dỗi.
“Trư Bát Giới cõng vợ chứ sao. Em là vợ, anh là Trư Bát Giới!” Triêu Dương cười quyến rũ, một chút cũng không có dấu hiệu bị đả kích.
Triệu Đình Đình hết nói nổi.
Chương Triêu Dương anh bị người Hỏa tinh bám vào người sao?
Sao trước kia em không biết anh ngọt ngào thế này?
Triêu Dương vòng hai tay về phía sau, làm một tư thế “tới thôi”, “Đi lên nào.”
Đình Đình suy nghĩ một chút, liền leo trên lưng Triêu Dương. Nếu là kỳ khảo sát, phải sắp đặt mấy cửa ải khó cho hắn mới được.
Hai tay Triêu Dương nâng đầu gối Đình Đình, đi tới đầu cầu thang, ghé đầu nhìn chung quanh một chút sau đó bắt đầu xuống lầu.
Đây chính là thời điểm vừa mùa hè, nam nữ trẻ tuổi ngực lưng kề nhau, lúc xuống cầu thang phập phồng ma sát nên chỉ mới đi xuống một tầng lầu, Đình Đình đã biết đề nghị của mình không ổn cỡ nào.
Đình Đình bởi vì muốn gặp gia trưởng bạn trai, nghĩ tới nghĩ lui, chọn một cái áo dài cổ tròn, bên ngoài mặc một áo choàng không tay màu xám bạc mỏng, phối với quần jean màu đậm, có vẻ người thon dài cao gầy chút. Chẳng qua y phục mỏng, Đình Đình mặc thêm một cái áo lót tơ tằm.
Lúc này bởi vì ma sát, bộ phận non mềm mẫn cảm ở ngực, tựa như viên đậu đỏ, lặng lẽ cứng rắn chống đỡ trên lưng Triêu Dương.
Người đàn ông huyết khí phương cương, làm sao chịu được hấp dẫn như thế?
Chợt Triêu Dương dừng bước lại, đặt Đình Đình xuống, đột nhiên xoay người, chộp lấy môi hồng của Đình Đình, hôn xuống thật sâu. Vừa dùng tay, chui vào dưới vạt áo, xoa vuốt làn da bóng loáng nhẵn nhụi.
Chỉ chốc lát, hai người đã thở hổn hển.
Nếu không phải Đình Đình còn giữ lại chút lý trí, nghĩ đến cha mẹ hai bên đã hẹn gặp mặt trong Thực Tứ, sợ rằng hôm nay hai người thật muốn đồng loạt lỡ hẹn với trưởng bối.
Tìm được chút lý trí, Đình Đình miễn cưỡng kéo tay Triêu Dương từ dưới vạt áo của mình ra, nũng nịu trừng mắt nhìn hắn một cái “Tóc của em có rối không? Son môi bị anh liếm hết không? Y phục có nhăn không?”
Triêu Dương liên tục bảo đảm, tóc son môi y phục vẫn còn hoàn mỹ nhưng Đình Đình làm sao tin hắn, chỉ đành phải đi lên lầu lại, vào phòng ngủ soi gương kiểm tra một lần.
Quả nhiên tóc có chút xộc xệch, son môi đã bị liếm sạch sẽ, lộ ra đôi môi hơi sưng đỏ, chỉ có y phục còn khá, vết nhăn cũng không rõ ràng. Nhưng nếu nhìn cẩn thận, vẫn có thể tìm được dấu vết.
Đình Đình đành phải chải đầu lần nữa, tô chút son môi, kéo lại áo choàng, lúc này mới ra cửa lần nữa.
Triêu Dương nhìn Đình Đình, rất muốn hỏi một câu: còn muốn anh cõng em xuống lầu không?
Nhưng lo lắng Đình Đình da mặt mỏng, không thể làm gì khác hơn là nhớ lại nụ hôn ở cầu thang vừa rồi trong đầu.
Trì hoãn như vậy, hai người xuống lầu lên xe đi. Đúng lục gặp triển lãm Vạn Quốc, chiếc xe bị kẹt lại, nhường đường cho giao thông công cộng, Triêu Dương phải vòng đường đi, mới đi đến Thực Tứ. Lăn qua lăn lại như thế, hai người đã tới hơi muộn.
Đợi đến khi cả hai cùng lên lầu, Triêu Dương cung cung kính kính, “Bác trai bác gái, cha, mẹ.”
Đình Đình nhìn về phía bác trai ngồi ở trong ghế thái sư cũ kỹ nói chuyện phiếm với ba, nhất thời cảm thấy vô cùng quen mặt, chờ nhìn về phía bác gái hoà nhã hơi mập ở chung một chỗ với mẹ, không nhịn được kêu “A” một tiếng, “Chú Chương cô Lâm?”
“Ha ha tiểu Đình, mau tới đây, để cho bác xem một chút, dường như con gầy đi?” Mẹ Triêu Dương thân thiện vẫy Đình Đình.
Triêu Dương bĩu môi một cái, xem ra Đình Đình sắp nhớ lại.
“Triêu Dương...” Đình Đình quay đầu lại nhìn Triêu Dương, Triêu Dương gật đầu một cái.
“Con chào bác trai bác gái.” Đình Đình đã nhớ tới, mình từng phỏng vấn hai nam nữ trung niên ở đầu đường, khi đó hai người còn rất nhiệt tình nói với cô chúng tôi ủng hộ cháu, tiểu Đình, phải cố gắng lên!
Lúc này ông chủ mỉm cười hỏi Triêu Dương “Khách đã đến đông đủ, anh muốn bắt đầu dọn thức ăn lên chưa?”
Triêu Dương gật đầu một cái, sau đó đi tới ôm vai Đình Đình, “Bác trai bác gái, ba mẹ, các vị đừng đứng nói chuyện thế, mời ngồi vào vị trí thôi.”
Gia trưởng đối phương càng nhìn con của đối phương càng thích, khích lệ con cái đối phương hiểu chuyện, hiếu thuận, năng lực tốt, là người chân thành.
Đình Đình khẽ nói với Triêu Dương “Nghe, giống như không phải là đang nói chúng ta.”
Triêu Dương sờ gáy Đình Đình một cái “Tự coi nhẹ mình thế.”
Ông chủ lục tục đưa thức ăn lên.
Thực đơn là Triêu Dương và Đình Đình chọn, đều là thức ăn cha mẹ hai bên thích, ba Chương mẹ Chương thích ăn món ăn bổn bang nhiều tương dầu, ba Triệu thích ăn món tươi mặn vùng Ninh Ba (Ningbo), mẹ Triệu thích ăn món ngọt vùng Tô Châu.
Bốn người vui vẻ, tán gẫu tận hứng, một bữa cơm ăn đến ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng ông chủ đưa đồ ngọt lên.
Một chung trà sứ trắng nho nhỏ, bên trong có những viên đá nhỏ màu trắng, màu đỏ, màu quýt, màu cà phê, mỗi một viên ăn vào miệng dù thấm lạnh cũng bị nhiệt độ trong miệng từ từ hòa tan, toả ra một mùi vị mát mẻ đặc biệt, hương vị mỗi một viên đều không giống nhau.
Có lúc cùng ngậm hai viên đá màu sắc khác nhau ở trong miệng cho hòa tan, liền tạo thành cảm giác hết sức mới lạ, không thể nói rõ khiến cho người ta nảy ra vô số liên tưởng lan tràn.
“Um... Ăn ngon thật...” Đình Đình dùng thìa bạc nho nhỏ múc một muỗng mấy viên nước đá, bỏ vào trong miệng, um ~~~ viên này là dâu tây... A ~~~ viên này là cà phê ~~~ Ôi? Viên này là —— nam việt quất (cranberry)?
Triêu Dương nhìn Đình Đình ăn một chén đồ ngọt cũng ăn đến nỗi lộ hết cả thất tình ra, trái tim mềm mại vô cùng.
“Ông chủ, đồ ngọt này tên gọi là gì?”
Ông chủ cười thần bí “Gọi là ‘tư vị yêu’.”
Bốn cha mẹ vừa nghe, cũng không nhịn được mỉm cười. Đúng thật, chỉ có có người yêu mới có thể thể nghiệm tư vị trong đó.
Tình yêu, không phải là có lúc ngọt, có lúc chua, có lúc chát, có lúc đắng sao?
Bốn cha mẹ cao hứng mà đến, tận hứng mà về, đồng thời cự tuyệt đề nghị đưa bọn họ về nhà của con cái.
“Đi, người trẻ tuổi hưởng thụ thế giới hai người đi!”
Để lại một đôi trẻ tuổi, cuối cùng không cần phải lo lắng thời gian, ôm nhau thật chặt, thưởng thức nóng bỏng của nhau, tư vị yêu...