”Thiên Thành, ngươi ở đây làm gì! Ngươi có biết Tiểu Ngọc mang thai lại phải ôm cái bụng lớn ra ngoài tìm ngươi! Ngươi….Ngươi đang làm cái gì ở đây?” Qủa thật Thích Thăng đã tức giận tới mức muốn đánh người. Nhìn tên Tống Tiền trước mặt, cả người mặc một cái áo vải bố thô ráp, chân đầy bùn đất, dáng vẻ đúng tiêu chuẩn của nông phu. Rốt cuộc hắn ta ở trên ngọn núi này làm gì?
Nhưng Thích Thăng nhanh chóng nhận ra Tống Tiềm có cái gì đó không bình thường. Bởi vì nét mặt của Tống Tiềm còn có vẻ khiếp sợ hơn cả hắn!
Tống Tiềm nói: “Ngươi….Ngươi là ai?”
“Cái gì?” Thích Thăng nổi giận, tên này đang giả ngu sao?
“Cả ta ngươi cũng không nhớ sao? Ta là Thích Chi Vấn! Là bằng hữu của ngươi! Được, ngươi làm bộ không nhớ ta cũng được, nhưng ít nhất ngươi phải nhớ thê tử Tiểu Ngọc của ngươi chứ? Ngươi có biết nàng ấy lo lắng cho ngươi rất nhiều không? Mau cùng ta trở về!”
Thích Thăng nắm tay Tống Tiền muốn lôi hắn đi.
“Đợi…Đợi chút…!Ngươi biết ta phải không?” Tống Tiềm chợt dùng sức thoát khỏi tay Thích Thăng, nắm bả vai Thích Thăng hỏi ngược lại.