My Beloved
Chương 36
Như thể có đến hàng ngàn cây nến xuất hiện đằng sau đôi mắt chàng, chúng dường như đang rực sáng. Niềm hạnh phúc—nguyên sơ và rạng rỡ.
Nàng vươn những ngón tay run rẩy chạm vào má chàng, hai giọt nước mắt của nàng rơi trên mặt chàng. Chàng không ngần ngại, cũng không rút người ra. Những ngón tay nàng dạo từ má qua sống mũi, ra thái dương rồi xuống quai hàm, một cử chỉ ban phúc dịu dàng đầy kinh ngạc. Chàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng áp cả hai lòng bàn tay nàng lên mặt chàng như để khuyến khích nàng tìm hiểu chàng, độ mịn màng của da chàng, sự ấm áp của thân thể chàng. Như thể nàng đem đến cho chàng sự sống qua những cái vuốt ve của nàng.
Họ đã giữ nguyên tư thế quỳ gối và nhìn vào mắt nhau như thế trong bao lâu nàng cũng không rõ nữa. Mặt sàn đá hẳn đã làm trầy đầu gối, còn mặt trời đã đốt cháy làm da họ. Thay vào đó, khoảnh khắc đó dường như vô tận, một bong bóng hoàn hảo lơ lửng trên thế gian lặng thinh. Sự sinh ra và chết đi thường đồng hành với cùng nỗi kính sợ, như thể những thời khắc này là một sự hiến tặng không lời cho những linh hồn của sự sống. Như thể một số cảm xúc sở hữu một thứ sức mạnh mà có thể bất chấp cả khả năng con người có thể truyền tải hết hay không.
Kì tích là một từ quá nhỏ bé để bao hàm hết.
Nàng thì thầm nó nhỏ nhẹ, phá vỡ sự yên lặng. Chàng không nói gì, chỉ lướt những ngón tay lên môi nàng khi nàng thốt ra từ đó một lần nữa.
Nàng khép mắt lại, cảm nhận những ngón tay chàng trên mi mắt phớt nhẹ như cánh bướm. Chàng vuốt lên hai hàng lông mi của nàng, lau đi những giọt nước mắt trên má nàng. Nàng mở mắt ra để quan sát chàng, trái tim nàng quá tràn đầy với một giây phút như thế này. Như thể nó sẽ nứt ra và rơi xuống nền đá khô cằn của Montvichet.
Chàng đã sống trong những căn phòng tối và mặc những chiếc áo choàng đen, vậy mà giờ đây chàng đang quỳ đó khoả thân và không hề ngượng ngùng trước mặt nàng giữa ban ngày sáng chói. Một chiến binh, người có những ngón tay run rẩy khi chạm lên môi nàng.
Hai bàn tay chàng khum lấy khuôn mặt nàng, những ngón tay nàng ép lên ngực chàng, cũng run rẩy như chàng, “Juliana.”
Nàng nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng chàng, cảm nhận sự tiếp xúc đầy dịu dàng của đôi môi chàng trên trán nàng. Một giọt nước mắt nữa lăn xuống mặt nàng.
Hai bàn tay nàng vươn ra chạm vào cổ tay chàng, để lướt nhẹ lên mu bàn tay chàng. Nàng đã từng nhức nhối mong muốn được chạm vào chàng từ rất lâu rồi đến nỗi nàng thấy ngập ngừng với sự tự do không ngờ tới này. Nàng muốn lướt tay lên người chàng, qua những đường nét bằng phẳng và lồi lõm đến hoàn hảo của cơ thể chàng. Không phải trong sự hoài nghi thô bạo mà là sự kinh ngạc đến choáng váng.
Nàng chưa từng chứng kiến một kì tích bao giờ. Những gì các bà sơ tại tu viện Thánh nhân từ từng dạy cho nàng là những hành vi thể hiện lòng trung thành thường ít hơn những hành vi để đáp ứng nhu cầu cá nhân. Bệnh nhân chính là người thầy lớn, tự bản thân sự siêng năng đã là một phần thưởng, lòng khoan dung sẽ không còn giá trị nếu làm việc nghĩa mà mong được đáp lại. Nàng đã miệt mài với việc viết lách và chế tạo mực. Nàng đã học tiếng Latinh và trở nên thông thạo với việc giải mã những bản viết tay khó đọc của các học giả từ những thời đại khác nhau. Nàng đã sao chép và minh hoạ, nghiền nhỏ và chuẩn bị những mảnh giấy da, chế biến ra những màu mực khác nhau. Nàng đã nghiên cứu cách để lưu giữ các bản ghi và để tạo ra nến, sà phòng và cả giám sát những người hầu nữa.
Nhưng nàng chưa bao giờ được học về những điều kì diệu.
“Chúng ta có nên cầu nguyện không, Sebastian?” nàng thì thầm.
“Anh đang làm rồi đây.”
Câu nói của chàng quá nhẹ đến mức nó bị cuốn vào trong vòng xoáy hỗn loạn của tâm trí nàng như những chiếc lông chim. Nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt chàng. Quá đáng mến, quá đẹp. Giờ còn rất tương xứng với cơ thể hoàn hảo của một chiến binh như chàng nữa.
“Em đã một lần nghe thấy những lời cầu nguyện của anh.” Nàng thú thật. Những ngón tay chàng len qua phần tóc nơi thái dương nàng, gỡ chiếc vương miện của nàng ra. “em không cố tình nghe lén. Em chưa bao giờ quên những lời anh nói, hay giọng anh nghe buồn bã đến mức nào.”
“Anh sẽ còn cả một đời để nghĩ đến những lời cầu nguyện hạnh phúc hơn.”
“Anh có nghĩ chúng ta sẽ đạt được điều đó không?”
“Có chứ,” chàng nói dịu dàng. “nếu em được ban cho cả thế giới, thì em còn cần ước có một đụn cát làm gì nữa ?”
“Lãnh chúa?” tiếng vọng yếu ớt của Jerard vang lên bất thình lình và không ai ngờ tới.
Sebastian mỉm cười, đứng lên, và bước về phía cái hầm. Nàng nghe tiếng chàng gọi to, nhưng không nghe rõ lời chàng. Thay vào đó, nàng còn đang bận sững sờ trước vẻ đẹp của chàng. Không hề có sự thiếu tự nhiên trong tư thế, không hể có sự ngượng ngập về tình trạng không mảnh vải che thân của chàng. Một lần nữa nàng nhớ đến bức tượng mà những nguời dân làng đã khai quật được.
Chàng quay lại bên nàng, xoè một tay ra cho nàng. Lần đầu tiên chàng làm việc đó. Nàng đặt những ngón tay nàng vào trong lòng bàn tay chàng. Nàng đã được kết hợp với người đàn ông này từ khi lên năm, đã trải qua không biết bao nhiêu năm làm cô dâu của chàng. Nhưng cho đến lúc này, khi chàng giúp nàng đứng lên, nàng vẫn chưa thực sự hoà thành một với chàng. Chưa bao giờ động phòng.
“Dường như hai ta đều được ban phúc vào hôm nay,” chàng nói, nhìn xuống nàng.
Nàng gật đầu, sửng sốt trước sự huyền bí, những kì tích và sự kì diệu nơi chàng.
Trong bàn tay trái của nàng là chiếc giỏ rơm đựng kho báu của Cathar. Trong tay phải, là chiếc túi cói chứa quần áo của nàng, và một ít lương khô. Nàng cũng mang theo một vài túi da các loại mực của Cathar mà nàng có thế sẽ ngiên cứu khi có thời gian rỗi. Sebastian đứng bên trên chỉ cách nàng vài feet, tay chàng giang rộng để đỡ nàng xuống những bậc thang đầu tiên. Nàng trao cái giỏ và cái túi cho chàng, bước ra khỏi cửa hầm.
Nàng không giải thích gì cho chàng, chỉ di chuyển ra giữa sân, tới chỗ Sebastian vừa quỳ chỉ một giờ trước. Nàng từ từ quay một vòng, khuôn mặt nàng không cười. Nàng gần như có thể nghe tiếng nói của họ, những âm thanh của sự sống, giờ im lặng mãi mãi. Trong tâm trí của nàng, nàng vẫn có thể nhìn thấy họ, như nàng có thể nhìn thấy Magdalene, người phụ nữ với trái tim vĩ đại mà đến bây giờ vẫn được yêu mến.
Nàng đã nghĩ quá nhiều về việc đi tha hương với Sebastian đến nỗi nàng giật mình thảng thốt khi nhận ra họ sẽ quay trở lại Langlinais. Ở đó, họ sẽ tạo dựng tương lai, không còn phải che giấu trong khiếp sợ, mà sống đầy khoáng đạt.
Nàng không tin nơi đây sẽ còn được nhớ đến. Hoặc nếu nó có xảy ra đi nữa, cuộc vây hãm Montvichet sẽ không được nhắc lại. Sẽ không có ai biết điều họ đã trải qua, điều đã xảy ra với những người phụ nữ này trong sáu tháng kinh hoàng khi họ phải đối mặt với De Rutger trong thế đối lập kiên cường.
“Tôi sẽ không bao giờ quên,” nàng nói nhỏ, giọng nàng vang vọng trong sự tĩnh lặng ám ảnh của khoảng sân. Như thể sự im lặng cũng đang mỉm cười.
Nàng quay lại, và Sebastian vẫn đứng đó, quan sát nàng. Bộ áo giáp của chàng lấp lánh trong ánh nắng chiều khi chàng đến bên nàng. Chàng chìa tay ra và bao lấy cả hai bàn tay nàng trong tay chàng. Chàng đưa chúng lên môi và nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay nàng. Nàng không thốt được lên lời khi thấy cái nhìn của chàng. Đôi mắt Sebastian chan chứa yêu thương.
Sebastian gọi môt lần nữa, tiếng đáp lại to và rõ.
Một lúc sau, tảng đá cuối cùng đã được đẩy sang bên. Sebastian bước ra khỏi đường hầm, theo sau là Juliana, mắt họ chớp chớp trong ánh sáng đang nhạt dần.
Chàng siết lấy cánh tay Jerard. Biểu hiện trên khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi hơn rất khó truyền tải. Nó là sự kết hợp của sự ngạc nhiên, rồi sửng sốt khi ánh mắt anh ta lướt xuống bàn tay của Sebastian.
“Lãnh chúa, ngài đã khỏi bệnh rồi,” anh ta nói với vẻ kính sợ.
“Đúng đấy,” Sebastian đáp, gật đầu.
Jerard đưa tay lên ngực, rồi khuỵu gối xuống. “Một kì tích, thưa chủ nhân.”
“Để dành sự tôn sùng của anh cho những vị thánh ấy, Jerard. Ta, như anh biết rõ, không phải thần thánh gì đâu.” Chàng nhìn quanh anh ta. “Còn những người khác đâu rồi?”
Jerard trông có vẻ tiu nghỉu, như thể anh ta đã lòng hỏng một nhiệm vụ đơn giản. “Họ sẽ không ở lại đâu, thưa lãnh chúa. Họ sợ. Mặc dù tôi đã giữ lại được hai con ngựa.”
“Nói với ta một trong số chúng là Faeren và ta sẽ nghĩ anh là người mang lại may mắn đấy.”
Với cái gật đầu của viên cận vệ, Sebastian tươi cười. “Làm tốt lắm, Jerard. Nhưng dù sao, anh vốn vẫn luôn là một người trung thành.” Chàng nhìn anh ta trong một thoáng. “Vợ ta đã nhắc nhở ta rằng đây là một trách nhiệm đã bị bỏ sót lâu nay. Thứ lỗi cho ta vì điều đó, Jerard, và vì chưa ban được cho anh nghi lễ mà anh xứng đáng được hưởng.”
Jerad trông thảng thốt khi anh ta vẫn quỳ trước chàng.
Thay vì một thanh gươm mới, thứ mà chàng sẽ cho chuẩn bị ngay khi về đến nhà, Sebastian giơ thanh gươm của chàng lên. “Xin Chúa ban phúc cho thanh gươm này, để nó sẽ có thể che chở được cho những nhà thờ, goá phụ và trẻ mồ côi, và cho tất cả những bầy tôi trung thành của Người.”
Chàng nhìn xuống Jerard. Đó không phải là lúc thích hợp để thấy thích thú, nhưng chàng đã làm như vậy, sôi nổi hẳn lên khi nó kết hợp với cảm giác yêu mến. “Giờ anh hãy nói ‘Xin sự ban phúc từ Đấng tối cao người đã tạo nên đôi tay và những ngón tay của con để chiến đấu và chiến thắng.”
Jerard lặp lại câu nói đó với một giọng rõ ràng mạch lạc.
“Jerard, Ngươi có thề sẽ phục vụ ta như một chư hầu, hiến dâng cho ta lòng trung thành và cả mạng sống của ngươi không?”
“Tôi xin thề, thưa chủ nhân.” Câu nói thốt ra rõ ràng, không hề ngập ngừng.
“Ta cũng xin thề một lời thề tương tự. Vì ngươi đã thề trung thành với ta, ta cũng sẽ đáp lại tương xứng.”
Sebastian cúi xuống và đặt cán thanh gươm của chàng vào bàn tay phải của Jerard, rồi thu lại. Sau đó thay vì áp nó qua má anh ta, chàng ấn sống gươm lên cổ Jerard.
“Hãy đứng lên, Sir Jerard của Langlinais, và đón nhận những trách nhiệm của ngươi với tư cách là một hiệp sĩ.”
Chàng cất thanh gươm vào chỗ cũ, rồi quay đi khi Jerad đứng lên, và chìa tay ra với Juliana, người đang đứng mỉm cười mơ màng với chàng.
“Giờ, chúng ta cùng về nhà thôi.”
Câu nói mà chàng chưa từng nghĩ chàng sẽ thốt ra.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp