Mười Tội Ác 1: Bóng Ma Đêm Mưa
Chương 9: Vụ án ăn thịt người
Trong đại học Lam Kinh có hai sinh viên đang chơi trò cơ bút. Cơ bút là trò chơi biến tướng của nghi lễ cầu cơ và chấp bút, đó là phương pháp tâm linh cổ xưa. Họ cầm một cây bút sao cho cán bút đứng thẳng trên giấy, rồi nhắm mắt lại, rũ bỏ mọi tạp niệm, một sinh viên khấn: “Bút tiên! Bút tiên! Xin ra đây! Xin hãy vẽ một vòng tròn!” Dường như có một sức mạnh thần kì điều khiển bàn tay họ, có lẽ đó là sức mạnh của ý niệm trong linh hồn, cũng có thể là một loại sức mạnh thần bí nào đó mà khoa học chưa thể lí giải được, ngòi bút dần dần di chuyển thành một vòng tròn trên giấy.
Một vòng tròn gần như hoàn hảo – con người không thể vẽ nên một vòng tròn như máy vẽ vậy được!
Cô sinh viên hỏi: “Xin hỏi bút tiên họ là gì?”
Cây bút viết lên giấy một chữ “Điêu”.
Cô sinh viên lại hỏi: “Thế bút tiên tên là gì?”
Trên giấy lại hiện ra hai chữ “Ái Thanh”.
Ba chữ “Điêu Ái Thanh” khiến hai cô sinh viên lạnh tóc gáy! Tất cả cảnh sát và cư dân ở thành phố Lam Kinh đều vô cùng quen thuộc cái tên này.
Vụ án Điêu Ái Thanh hay còn gọi là “vụ án băm xác 19.1 Lam Kinh” hoặc “vụ án băm xác ở Đại học Lam Kinh”. Vụ án này xảy ra vào ngày 19 tháng 1 năm 1996, người bị hại là cô sinh viên tên Điêu Ái Thanh, sinh viên năm thứ nhất khoa Giáo dục người lớn Đại học Lam Kinh.
Di thể của nạn nhân bị băm thành nhiều khúc sau chín ngày mất tích, tức sáng sớm ngày 19 tháng 1, một nữ công nhân vệ sinh đã phát hiện thấy thi thể của nạn nhân trên đường Hoa Kiều tại thành phố Lam Kinh.
Hung thủ đã thủ tiêu vật chứng bằng cách băm xác nạn nhân thành hai ngàn mảnh rồi nấu chín, phần đầu và nội tạng cũng được nhúng chín, riêng phần nội tạng được thái thành từng miếng rất đều đặn, thậm chí ruột còn được gấp lại gọn gàng, sau đó dùng túi nilon gói lại vuông vức. Thi thể được chia thành bốn túi lớn, vứt ở bốn địa điểm khác nhau. Buổi sáng hôm ấy, nữ công nhân vệ sinh phát hiện một túi nilon màu đen, ngỡ bên trong đựng thịt lợn nên cô mang về nhà mở ra rửa sạch cẩn thận và định bày ra ăn, kết quả khi đang rửa cô phát hiện ba ngón tay người. Cô sợ đến nỗi run lập cập, liền hốt hoảng chạy đi báo án.
Vụ án này làm chấn động cả giới cảnh sát thành phố Lam Kinh. Lực lượng cảnh sát ồ ạt vào cuộc nhưng cả quá trình điều tra đều không có tiến triển mang tính đột phá.
Cứ vậy mười năm trôi qua, tuy cảnh sát Lam Kinh luôn dốc toàn lực điều tra vụ án này, song đến nay hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Hai cô sinh viên chơi trò cơ bút cũng nghe nói đến vụ án Điêu Ái Thanh nên một trong hai cô run rẩy hỏi: “Ai đã giết bút tiên?”
Cô sinh viên kia cũng mạnh dạn hỏi thêm: “Vậy hung thủ là ai?”
Một sức mạnh thần bí khiến cây bút bắt đầu chạy nhanh trên giấy, hồ như nó mang theo cả sự phẫn nộ và lời nguyền rủa, bút tích hỗn loạn không theo bất kì quy tắc nào, trông các nét vẽ vừa giống như một tấm bản đồ chỉ đường, lại vừa giống như hình phác họa một loài động vật nào đó, mà giống hơn cả là thứ văn tự rất khó nhận diện, cuối cùng một tiếng “cách” vang lên, ngòi bút gẫy làm đôi.
Đồng hồ điện tử trên tường chỉ chín giờ tối, phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc ôm vẻ mặt nghiêm trọng bước vào văn phòng tổ chuyên án. Muộn như vậy rồi mà ông vẫn đến chứng tỏ vừa xảy ra một vụ trọng án vô cùng khác thường, điều kì lạ là lần này ông không hề mang theo bất kì hồ sơ hay tài liệu gì. Khi ấy tại văn phòng, giáo sư Lương và Bao Triển đang đánh cờ vây phó cục trưởng yêu cầu Bao Triển lập tức gọi Họa Long và Tô My đến. Bao Triển ý thức vụ án lần này chắc chắn vô cùng quan trọng nên vội vàng làm theo lời ông. Sau khi bốn thành viên tổ chuyên án tề tựu đông đủ, phó cục trưởng nói: “Tôi muốn các vị đều mặc cảnh phục khi tham gia phá vụ án này!”
Họa Long cười hỏi: “Sếp, chuyện gì xảy ra vậy? Vụ án lớn cỡ nào mà sếp làm quan trọng thế? Lại còn phải mặc cả cảnh phục nữa chứ!”
Phó cục trưởng nghiêm túc đáp: “Vụ án này là nỗi nhục của ngành cảnh sát chúng ta. Những vụ án không thể giải phá luôn luôn là nỗi đau trong lòng các cảnh sát.”
Bao Triển nói: “Vụ án không thể phá giải ư? Thế nghĩa là án tồn và án kì bí sao?”
Phó cục trưởng thở dài trả lời: “Chắc các vị đều nghe nói đến vụ án băm xác 19.1 rồi chứ?”
Giáo sư Lương bảo: “Vụ án đó có tầm ảnh hưởng rất lớn, không chỉ giới cảnh sát trong nước biết tiếng mà ngay cả giới truyền thông nước ngoài cũng nhiều lần đăng tải về vụ án này.”
Tô My nói: “Nhưng vụ án đó đã xảy ra mười năm trước rồi mà? Khi ấy cảnh sát Lam Kinh đã huy động toàn bộ lực lượng để phá án, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bắt được hung thủ.”
Phó cục trưởng nhíu mày nói: “Bây giờ hung thủ đã xuất hiện trở lại!”
Đêm ngày mùng 10 tháng 1 năm 1961 nữ sinh viên Điêu Ái Thanh của trường đại học Lam Kinh ăn cơm tối xong liền ra ngoài đi dạo, nghe nói trước đó vì các bạn cùng phòng vi phạm nội quy nhà trường khi sử dụng thiết bị điện khiến trưởng phòng Điêu Ái Thanh phải chịu kỉ luật trước trưởng ban kí túc xá, cô thấy oan ức và buồn bực nên định ra ngoài dạo vài vòng cho nguôi ngoai, nhưng sau đó không thấy Ái Thanh về kí túc nữa. Trước khi bỏ đi, nạn nhân đã trải sẵn chăn nệm, điều đó chứng tỏ cô định về phòng ngủ, cũng thể hiện rõ cô không hề có ý định đi xa. Nhân chứng cuối cùng trông thấy nạn nhân trước khi cô bị sát hại là ở đường Thanh Đảo, khi đó cô mặc chiếc áo khoác màu đỏ.
Chín ngày trôi qua! Cô nữ sinh mới hai mươi tuổi đó không bao giờ trở về nữa.
Ngày 19 tháng 1 năm 1996, sau trận tuyết lớn, thi thể của Điêu Ái Thanh được phát hiện, một nữ công nhân vệ sinh môi trường đã nhặt được chiếc túi xách tay trên đường Hoa Kiều ở đầu phố Lam Kinh mới, trong túi nilon thịt, sau đó cô công nhân mang thịt về rửa sạch thì phát hiện có ba ngón tay, cô hoảng sợ lập tức báo án. Sau này, các bộ phận khác của thi thể nạn nhân lần lượt được phát hiện tại đường Thủy Hữu Cương và trên núi Long Ngọc, tất cả đều được gói bằng tấm ga trải giường và bỏ vào túi xách đen. Những miếng thịt được thái cẩn thận, vuông vắn, nội tạng và ruột được sắp xếp ngay ngắn, điều đó chứng tỏ mức độ tàn nhẫn và yếu tố tâm lí cực kì vững vàng của hung thủ.
Vụ án gây rung động cả thành phố Lam Kinh, ai ai cũng bàng hoàng, hoảng sợ, phía cảnh sát dốc toàn bộ lực lượng tiến hành đi sâu điều tra từng chi tiết ngóc ngách. Đội đặc nhiệm lập tức đến đại học Lam Kinh, toàn thể giáo viên, học sinh trong trường cùng hầu hết dân cư quanh đó đều bị thẩm vấn, bao gồm cả tài xế lái taxi trong thành phố.
Sau bao nhiêu năm, một phu kéo xe vẫn có thể hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, cảnh sát đã hỏi anh ta có nhìn thấy ai xách mấy chiếc túi không, còn hỏi có quen ai là thợ săn không.
Thời điểm ấy, trường đại học Lam Kinh chỉ kín đáo truyền tai nhau về vụ án này, sau đó lãnh đạo nhà trường chính thức dán ảnh nữ sinh bị hại lên bảng thông báo của nhà trường. Nghe nói tất cả sinh viên trong trường đều bị xét hỏi, mỗi người đều phải đưa ra chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường vào đêm gây án. Khi ấy, giới truyền thông đăng tải rất nhiều tin tức và nhận định về vụ án giết người rùng rợn này. Phía cảnh sát ra thông cáo sẽ thưởng cho ai cung cấp được manh mối hữu ích trong việc tìm ra hung thủ, đồng thời họ công bố hình ảnh về bốn chiếc túi chứa thi thể và một tấm ga trải giường in hoa.
Một nhóm người tự nhận mình nhìn thấy có kẻ cầm chiếc túi xách in hình phong cảnh sông núi Quế Lâm mắt la mày lém lui tới khu vực đường Hoa Kiều, chiếc túi có hình dạng giống hệt chiếc túi trong ảnh mà cảnh sát cung cấp, lại có người nói nhìn thấy hai người xách hai chiếc túi kiểu cũ, trên túi in hình máy bay, quai xách còn móc khóa đồng.
Cảnh sát địa phương thu thập manh mối từ đông đảo quần chúng nhân dân nhưng vụ án vẫn không hề có tiến triển.
Một viên sĩ quan tham gia vào điều tra vụ án 19.1 năm đó, đến tận giờ ông vẫn còn nhớ như in từng tình tiết của vụ án. Khi trả lời phỏng vấn của phóng viên, ông nói: “Bao nhiêu năm đã trôi qua, tuy tôi từng xử lý rất nhiều vụ án, nhưng chưa bao giờ gặp phải vụ án nào kì bí và dã man như vụ án này. Hung thủ thực sự quá tàn nhẫn. Mỗi miếng đều được thái rất vuông vắn. Từ kĩ thuật thái của hung thủ, ta có thể nhận thấy y là một kẻ rất chuyên nghiệp, có trình độ nhất định về kiến thức giải phẫu. Tôi tận mắt nhìn thấy tang vật.”
Vì năm đó vẫn chưa có kĩ thuật xét nghiệm AND nên bác sĩ pháp y chỉ thông qua đặc tính về lông tóc trên cơ thể, tổ chức thớ thịt v.v… để xác định nạn nhân là nữ.
Theo hồi ức của viên sĩ quan nọ, năm đó vì muốn phá giải vụ án này nên cảnh sát thành phố Lam Kinh đã phát động chiến thuật “biển người”, họ tiến hành điều tra trên diện rộng, điều tra đến từng ngóc ngách. Có thể nói, khi ấy hầu như mọi cảnh sát ở thành phố Lam Kinh đều tham gia vào vụ án này với mức độ nông sâu khác nhau. Một số cảnh sát được điều trực tiếp vào đội đặc nhiệm, còn đa phần phụ trách công tác điều tra tại khu vực mình quản lí.
Trong khi đó đa số địa điểm vứt xác mà hung thủ lựa chọn là ở các khu phố đông đúc, nên việc điều tra càng trở nên khó khăn hơn.
Viên cảnh sát nói: “Mọi đối tượng từng xuất hiện tại địa điểm vứt xác ví dụ như thùng rác, người đi đổ rác đều bị chúng tôi điều tra kĩ lưỡng, thời điểm ấy đúng là rất căng thẳng, bởi vì ai cũng có khả năng là kẻ tình nghi, chúng tôi chỉ sợ để lọt mất một manh mối, dẫu là nhỏ nhất. Căn cứ vào địa điểm mà hung thủ vứt xác và các tình tiết điều tra có liên quan, chúng tôi suy đoán có lẽ hung thủ sống gần khu vực trường đại học Lam Kinh không những thế rất có thể y đạp xe đi vứt xác.”
Căn cứ vào tay nghề băm thái của hung thủ, cảnh sát Lam Kinh từng nhận định có thể hung thủ hành nghề y hoặc nghề giết mổ gia súc. Cảnh sát đã điều tra tất cả những đối tượng làm trong hai ngành nghề này mà phù hợp với điều kiện gây án.
Viên sĩ quan nói tiếp: “Sau khi tập hợp được các thông tin qua nhiều kênh, chúng tôi lại mở rộng đối tượng điều tra…”
Nạn nhân Điêu Ái Thanh là sinh viên năm thứ nhất, tính tình tương đối hướng nội và hiền lành, thường ngày chỉ thích đọc sách văn học. Bạn học của Ái Thanh là Ngô Hiểu Khiết kể rằng cô nhớ Ái Thanh từng đọc cuốn “Thánh niên Liêu Ninh”, “Văn học điện ảnh”… Mỗi lần dạo phố vào cuối tuần, Ái Thanh chỉ quanh quẩn trước mấy quầy sách. Cô sống khá hòa nhã với bạn bè, không để xảy ra mâu thuẫn gì. Mối quan hệ xã hội của Điêu Ái Thanh khá đơn thuần và ít ỏi, một vài người mà cô quen biết đều không bị liệt vào danh sách tình nghi gây án. Trong số những manh mối thu thập được có một manh mối từng thu hút sự chú ý của cảnh sát trước khi Điêu Ái Thanh bị sát hại vài ngày, cô khoe mình quen một nhà văn. Cảnh sát lập tức tiến hành điều tra tất cả các nhà văn ở thành phố Lam Kinh, nhưng vẫn không gặt hái được thông tin nào có giá trị.
Khi xảy ra vụ huyết án rùng rợn được đặt tên là vụ án 19.1 này, cảnh sát lập tức triển khai điều tra trên quy mô lớn, nhưng cánh cửa bí mật của vụ án vẫn kiên quyết đóng im ỉm trước sự sôi sục của bao cảnh sát…
Mười hai năm đã trôi qua, oan hồn của cô nữ sinh bị hại vẫn vất vưởng lang thang nơi trần thế, chẳng biết đến khi nào mới được yên nghỉ! Chẳng biết đến khi nào hung thủ mới bị sa lưới pháp luật!
Hàng năm, dường như thỉnh thoảng lại có người đăng tải trên trang mạng cá nhân một bài viết liên quan đến vụ án này vào nhiều điểm thời gian khác nhau. Có người cho rằng oan hồn của người chết đã sai khiến một vài người phải quan tâm đến vụ án, bởi rốt cuộc hung thủ vẫn chưa bị bắt về quy án, nội tình vụ án vẫn chưa được làm sáng tỏ. Có người lại nói hung thủ cắn rứt lương tâm, nên đăng bài xem một hành vi hối cải. Có người cho rằng hung thủ đang khoe khoang thủ đoạn phạm tội của mình và thách thức cảnh sát. Còn có người bảo những người biết nội tình vụ án đang tìm cách vạch trần tội ác, liên tục đưa ra ám thị chỉ đường cho cảnh sát.
21 giờ 49 phút ngày 19 tháng 6 năm 2008, người có nickname là Black Mass đã đăng tải một bài viết trên mạng xã hội ảo với tiêu đề là “Một vài suy nghĩ về vụ án băm xác tại đại học Lam Kinh.”
Black Mass đã đưa ra những suy đoán tường tận về vụ án này trong bài viết, đồng thời còn vẽ cả chân dung phác họa hung thủ. Anh ta viết như sau: “Thi thể người bị hại bị chia nhỏ, đồng thời sắp xếp rất ngay ngắn, chỉnh tề ngay cả quần áo của nạn nhân cũng được gấp gọn gàng, điều đó chứng tỏ hung thủ là kẻ có tâm lí vô cùng vững vàng, đồng thời rất am hiểu về kiến thức y học. Từ đó suy ra hung thủ là kẻ có trình độ văn hóa tương đối cao, có lẽ đã học lên khá cao, chí ít phải cao hơn đa số công dân có trình độ phổ thông chúng ta. Thử nghĩ mà xem, một kẻ thô lỗ chỉ học hết cấp hai hoặc cấp ba thì làm sao đủ tư cách thu hút sự chú ý của một nữ sinh đại học? Hơn nữa cũng đâu đủ khả năng bình tĩnh băm xác người thành từng mảnh một cách gọn ghẽ dường kia sau khi đã ra tay sát hại nạn nhân? Bởi vậy tôi cho rằng khả năng hung thủ là thợ giết mổ gia súc, đầu bếp hoặc thợ rèn không lớn lắm, bởi vì trình độ văn hóa và tố chất tâm lí của những người hành nghề đó không mấy cao. Còn suy đoán hung thủ là bác sĩ, tôi chỉ biết nói rằng khả năng này có thể xảy ra bởi trước mắt vẫn chưa hề có bất kì chứng cứ nào chứng tỏ suy luận đó chính xác.”
Black Mass còn đưa ra phỏng đoán chủ quan rằng: “Người bị hại mới nhập học chưa được bao lâu, một lần đi dạo ở cổng trường cô ấy tình cờ gặp một cửa hàng bán đĩa CD… Hung thủ đã xuất hiện vào lúc ấy, y chủ động giới thiệu đĩa nhạc cho người bị hại…”
Ở cuối bài viết, Black Mass miêu tả về hung thủ thế này: “Hung thủ là đàn ông, thời điểm gây án có lẽ y khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, cũng có khả năng chưa đến ba mươi tuổi, dung mạo có vẻ đứng đắn và chín chắn, tính cách hướng nội, hòa nhã với mọi người, vẫn độc thân, trình độ học vấn và văn hóa khá cao, thích nghe nhạc, có khả năng là người yêu văn học, sống một mình gần khu vực đại học Lam Kinh, hiểu một số kiến thức về lĩnh vực y học, nhưng không ai biết điều này.”
Black Mass đăng tải bài viết này đã thu hút đông đảo cộng đồng mạng tham gia bình luận. Lúc 14 giờ 12 phút ngày 20 tháng 6 người có nickname là Rất nhiều đã bình luận bài viết của Black Mass bằng bài viết dài mấy ngàn chữ. Anh ta phân tích cái tên Black Mass, cách dùng từ trong bài viết của Black Mass cùng những quá trình viết bài dưới nhiều góc độ, cuối cùng để kết thúc bài trường thiên tiểu thuyết đó, anh ta đưa ra kết luận: Black Mass chính là hung thủ!
Cư dân mạng lại bắt đầu rầm rộ điều tra về Rất nhiều. Người có nickname là Chủ nhân khóc kiệu hồng phát hiện Rất nhiều từng viết một đoạn như sau trong blog của chính mình:
“Vì lớn lên trong môi trường đặc biệt nên tôi hoàn toàn vô cảm với những việc như phanh thây băm xác… Chớ hiểu lầm! Tôi không bao giờ làm những việc đó, chủ yếu là do hồi nhỏ tôi sống trong kí túc xá của bệnh viện, bệnh viện vốn là nơi khiến người ta phải “mở rộng tầm mắt”, có điều bây giờ bệnh viện quản lí rất nghiêm ngặt nên muốn “mở rộng tầm mắt” cũng rất khó.
Trong một lần đăng bài trả lời vào lúc 1 giờ 12 phút 33 giây ngày mùng 9 tháng 6 năm 2008, Rất nhiều từng miêu tả một dị nhân vô cùng quái đản và đặc biệt:
Mỗi lần giết người xong, đều nói với nạn nhân một câu: Tạm biệt, xxx.
Thường ngày thích đút tay vào túi quần, nếu không nhất thiết phải dùng đến tay thì sẽ không dùng, thậm chí cần mở cửa cũng chỉ đứng đợi có người mở trước rồi mình chỉ việc theo sau.
Mỗi lần đến một nơi nào đó đều nhất định thuê ba phòng, nếu không sẽ không quen. Đồng thời trong ba phòng đó, nhất định có một phòng thuê chung, như vậy sẽ không cần phải mang theo chìa khóa.
Mỗi lần nghe ai đó nói “không giết phụ nữ”, thì đều lập tức quẳng lại một câu “Thần kinh!” ngay tại chỗ.
Không bao giờ uống sữa, cũng không bao giờ cất vũ khí trong hộp đựng đàn dương cầm, chưa bao giờ đeo mặt nạ.
Biết rõ môi trường nơi mình sinh sống, khi lên xuống cầu thang luôn đếm bậc thang và nhớ rất kĩ có tất cả bao nhiêu bậc để đảm bảo có thể đi lại thông thạo ngay trong đêm.
Mỗi khi đến nơi nào đó đều phải xem chợ họp ở đâu và nhớ kĩ tất cả các lối ra.
Luôn để một chiếc xe đạp ở dưới tầng một và không bao giờ khóa xe, nếu chẳng may bị mất trộm sẽ lập tức mua ngay một chiếc khác, nhưng vì xe đạp đều là loại cũ nát nên từ trước đến giờ chưa bao giờ bị mất trộm.
Khi thấy ai đăng tải một bài viết kì quặc nào đó thường có thói quen đưa ra những bình luận kì quặc.
Sau đó không lâu, người có nick name là WCAT666 cũng tham gia bình luận:
“Vì sao lại chặt thi thể? Vì sao lại xếp nội tạng và quần áo một cách gọn gàng, ngay ngắn? Nhiều người từng thắc mắc hai vấn đề này. Tôi chỉ có thể nói mọi người đã nghĩ quá phức tạp. Tôi cho rằng vấn đề này vô cùng đơn giản, chẳng qua hung thủ muốn hưởng thụ mà thôi, y muốn hưởng thụ quá trình đó. Giống như khi bạn đọc một cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích nhất, bạn đâu nỡ đọc một lèo cho xong. Hoặc giống như khi chúng ta ăn món ăn mà mình yêu thích nhất, chúng ta cũng đâu nỡ cho tất cả vào miệng, nhai nhồm nhoàm và nuốt ực một cái là hết. Cả quá trình với mùi hương mà y ngất ngây, từng dòng máu chảy túa ra, thêm một làn gió mát, không gian tràn ngập mùi tanh tanh, ngọt ngọt. Ánh sáng trong phòng tù mù bởi hai hôm trước bóng đèn mới bị hỏng một tóc nên giờ chỉ còn lại một tóc. Có lẽ vì chỉ còn một dây tóc nên thời gian sử dụng không được bao lâu, bóng đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, lại còn phát ra tiếng lẹt xẹt khiến mỗi động tác của y đều được phóng to gấp mấy lần. Tuy chiếc bóng lớn tiếm hết ánh sáng khiến y không tiện hành động, nhưng lại khiến y tăng thêm khoái cảm. Ở một nơi ẩm thấp, y không nhìn thời gian, rất lâu rồi y không có thói quen đeo đồng hồ, nhưng bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm ngoài căn phòng, đôi khi lại có bóng người loang loáng quét qua càng làm y thấy hưng phấn… Cảnh tượng buổi tối hôm ấy cứ bóp nghẹt tim y, không biết bao nhiêu lần y nằm mơ, rồi so sánh, phân tích, tìm kiếm vị trí và độ ra sức thích hợp nhất, tìm kiếm cảm giác đó. Mãi đến tận giờ này phút này, y mới tìm thấy cảm giác rõ ràng và sâu sắc nhất, tất cả đều đạt đến độ vừa vặn.”
Những bạn đọc tinh ý sẽ phát hiện Rất nhiều và WCAT666 cùng sống ở thành phố Lam Kinh, hơn thế nữa rất có thể họ quen nhau.
Mười hai năm sau, vụ án kì bí đó lại lần nữa xuất hiện trở lại, những cuộc thảo luận và suy đoán của cộng đồng mạng khiến nhiều người thấy lạnh gáy.
Suốt mười hai năm nay, hung thủ vẫn chưa bị sa lưới pháp luật, có thể hàng ngày y vẫn đi dạo trên phố xá ngang dọc thành phố Lam Kinh, rất có thể y cũng tham gia phân tích các tình tiết vụ án với cư dân trên mạng, rất có thể khi nhìn thấy những dòng chữ này, y lại muốn tái hiện vụ án lần nữa…
Sớm tinh mơ ngày 11 tháng 9 năm 2008, cạnh thùng rác ở đầu phố Lam Kinh mới, có người nhặt rác phát hiện chiếc túi nilon đen, trong túi là một sọ người. Sau khi cảnh sát nhận được tin báo, họ lại phát hiện thấy hai túi chứa tử ở đường Thủy Hữu Cương và trên núi Long Ngọc. Vụ án này hoàn giống y hệt vụ án băm xác 19.1 của mười hai năm về trước, bất kể phương thức gây án và tuyến đường vứt xác đều hoàn toàn đồng nhất. Để tránh gây hoang mang trong xã hội, cảnh sát thành phố Lam Kinh lập tức phong tỏa tin tức, liệt vụ án này vào loại tuyệt mật, đồng thời trình báo tình hình vụ án cho cơ quan công an cấp cao nhất và yêu cầu tổ chuyên án đến trợ giúp.
Giáo sư Lương nhận xét: “Rất có thể hung thủ vụ án băm xác mười hai năm về trước và hung thủ vụ án băm xác mười hai năm sau là cùng một người.”
Bao Triển bổ sung: “Cũng có khả năng là một người khác mô phỏng lại vụ án của mười hai năm trước.”
Tô My rùng mình nói: “Vụ án này quá khủng khiếp! Đảm bảo là vụ khủng khiếp nhất từ khi chúng ta thành lập tổ chuyên án đến nay.”
Họa Long bảo: “Bây giờ đã chín giờ tối, sáng mai chúng ta sẽ lập tức khởi hành đến Lam Kinh.”
Phó cục trưởng gạt đi: “Không thể đợi đến mai! Bây giờ phải lập tức xuất phát, tôi đã sắp xếp sẵn một chuyên cơ cho các vị!”
Họa Long sáng mắt: “Hàng tốt đấy! Lần này đụng độ phải vụ lớn thật rồi!”
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc trịnh trọng tuyên bố: “Với tư cách người sáng lập ra tổ chuyên án, tôi chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất các vị phải mặc cảnh phục xuất hiện trước hơn tám triệu dân của thành phố Lam Kinh; thứ hai, tuy chúng ta là cảnh sát nhưng không nhất thiết phải phá giải vụ án này bằng được, chỉ hi vọng các vị có thể hành động xứng đáng với sự kì vọng và ủy thác của nhân dân. Tôi muốn tặng các vị bảy chữ trước khi lên đường: Đừng để hổ thẹn với lương tâm!”
Bốn thành viên tổ chuyên án đều cảm thấy vụ án này vô cùng nghiêm trọng, sau khi xuống máy bay, họ thấy các lãnh đạo cấp cao của ủy ban nhân dân thành phố Lam Kinh đều đang đứng đợi, đội đón đoàn rất long trọng, cậu thư kí bước đến gần tổ chuyên án và giới thiệu các đồng chí lãnh đạo gồm: bí thư thành ủy chủ tịch thành phố, giám đốc sở an toàn công cộng, giám đốc sở cảnh sát, bí thư ủy ban chính pháp, phân cục trưởng các phân cục tại thành phố Lam Kinh… Các lãnh đạo lần lượt bắt tay từng thành viên của tổ chuyên án. Trên nét mặt và trong ánh mắt họ đều toát lên vẻ kì vọng và ủy thác.
Khi tổ chuyên án đến sở cảnh sát thành phố Lam Kinh thì đã mười một giờ khuya, cả tòa nhà vẫn thắp đèn sáng choang, trước cửa có rất nhiều cảnh sát đứng xếp hàng nghênh đón, đứng đầu là một ông già tầm ngoại lục tuần, ông chính là cựu giám đốc sở cảnh sát của sở cảnh sát thành phố Lam Kinh, nay đã nghỉ hưu. Mười hai năm trước, ông nắm vai trò tổng chỉ huy đội đặc nhiệm chuyên trách nhiệm phá giải vụ án băm xác 19.1.
Cựu giám đốc sở cảnh sát bắt tay giáo sư Lương và nói: “Thật đáng hổ thẹn! Vụ án băm xác 19.1 vẫn chưa phá được, nay lại xảy ra một vụ án băm xác nữa.”
Giáo sư Lương nói: “Vụ án động trời nào cũng có ngày phải lộ rõ trắng đen! Chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình, bây giờ kĩ thuật điều tra hình sự rất tiên tiến nên hi vọng khả năng phá án sẽ cao hơn.”
Cựu giám đốc sở giới thiệu những chiến sĩ cảnh sát đang xếp hàng chào đón tổ chuyên án, đó đều là những cảnh sát hình sự từng tham gia vào quá trình điều tra vụ án băm xác 19.1 mười hai năm về trước, bây giờ họ đều đã già, một số người còn phơ phơ tóc bạc. Cựu giám đốc sở chủ động muốn ra quân lần này, ông nói với tổ chuyên án rằng mình muốn lần nữa tham gia vào cuộc điều tra, lòng ông luôn đau đáu với vụ án chưa được phá giải suốt mười hai năm ấy. Cựu giám đốc sở cảnh sát tâm sự: “Mười hai năm rồi! Ngày đó tôi từng thề với cha của nạn nhân và thề trước toàn thể nhân dân thành phố Lam Kinh rằng nhất định sẽ bắt được hung thủ về quy án, vậy mà giờ đây, bao nhiêu năm đã trôi qua mà tôi vẫn chưa tóm được hung thủ. Hầy! Làm sao tôi còn xứng đáng mặc bộ cảnh phục trên người nữa!”
Một viên cảnh sát trong đội cũng thốt lên đầy cảm khái: “Mười hai năm rồi Vụ án băm xác 19.1 là vụ án đầu tiên của tôi, đó là ngày đầu tiên tôi bắt đầu làm cảnh sát, tôi cũng từng gặp cha của Điêu Ái Thanh, đó là một người nông dân hiền lành, chất phác. Suốt hơn chục năm nay, tôi thường nghĩ đến hai câu chuyện, thậm chí ngay cả trong mơ hai câu chuyện đó cũng xuất hiện khiến giấc ngủ của tôi luôn trong trạng thái chập chờn.
Rồi viên cảnh sát kể về hai câu chuyện nhỏ mà mình biết khi thẩm vấn cha mẹ của Điêu Ái Thanh vào năm ấy.
Điêu Ái Thanh không thích đi xe đạp, cô xuất thân trong một gia đình bần hàn, thuở nhỏ cha thường đạp xe chở cô ngồi đằng sau. Lúc xảy ra vụ án, cha Điêu Ái Thanh nói mỗi lần đạp xe một mình trên con đường nhỏ ở thôn quê, ông cứ ngoảnh đầu lại nhìn gác baga sau xe theo quán tính, bấy giờ mới phát hiện con gái mình không còn trên cõi đời này nữa.
Sau khi con gái bị hại, mẹ Điêu Ái Thanh cũng trở nên u sầu, ít nói, bà làm việc trong xưởng lắp ráp động cơ diesel, thỉnh thoảng bà lại ngồi thẫn thờ nhớ đến một lần nói chuyện với con gái.
Mẹ Điêu Ái Thanh hỏi: “Ái Thanh! Sau tai con sao lại có nốt ruồi thế kia?”
Điêu Ái Thanh cười đáp: “Để về sau lỡ con mất tích, mẹ còn biết đường mà tìm!”
Giáo sư Lương lập tức quyết định thành lập đội án tồn, thành viên là tất cả các cán bộ cảnh sát đã từng tham gia điều tra vụ án băm xác 19.1, đơn vị chỉ huy đội án tồn là tổ chuyên án. Văn phòng chỉ huy tạm thời đặt tại tòa nhà văn phòng số 5 của đội cảnh sát hình sự thuộc sở cảnh sát thành phố Lam Kinh. Ba lực lượng điều tra hình sự gồm cựu giám đốc sở cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 5, phân cục trưởng khu vực Cổ Lâu đều tập trung ở đây và cùng làm việc với tổ chuyên án.
Đêm đó, bộ chỉ huy vụ trọng án đến từ các ban ngành cảnh sát thuộc các cấp thành phố, tỉnh và trung ương nhanh chóng thành lập, tổ chuyên án chịu trách nhiệm lãnh đạo hạt nhân và tổng chỉ huy, nếu lực lượng cảnh sát chưa đủ thì rút thêm từ tuyến tỉnh, nếu nhân viên chưa đủ thì rút thêm từ các ban ngành khác, tóm lại tất cả cần đảm bảo để tiến hành công tác phá án, tất cả phải hết sức giúp đỡ và tạo điều kiện cho lực lượng phá án. Phía dưới bộ chỉ huy còn có các tổ chuyên đi điều tra và thăm dò dư luận, tổ pháp y, tổ khám nghiệm hiện trường, tổ phân tích vật chứng, tổ kĩ thuật tính toán, số liệu, tổ giám định dấu vết, tổ quản lí hồ sơ, tổ thu thập các manh mối từ quần chúng nhân dân…
Sáng hôm sau, phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc điều động đội quân tinh nhuệ nhất trong giới cảnh sát cả nước và thành lập đội chuyên gia, rồi ra lệnh khẩn cấp triệu tập tại thành phố Lam Kinh tham gia vào bộ chỉ huy vụ trọng án, trong đó bao gồm các chuyên gia phục dựng hình tội phạm, chuyên gia xét nghiệm ADN, chuyên gia phân tích mẫu máu, mẫu răng, giám định dấu vết và cả nhà tâm lí học chuyên phân tích tâm lí biến thái của tội phạm, mỗi chuyên gia đều lừng danh khắp cả nước.
Có thể nói bộ chỉ huy chuyên án đều là những nhân vật vô cùng ưu tú, thế trận trước khi xuất binh vô cùng dũng mãnh.
Tổ chuyên án mở cuộc họp hàng trăm người, họ vạch ra nguyên tắc làm việc chung và phân công nhiệm vụ cụ thể đồng thời cho rằng lần này phải phá cả vụ 19.1 và vụ 1l.9, hồ sơ vụ án cũ đã bị niêm phong suốt mười hai năm, nay lại phải mở ra lần nữa. Tổ chuyên án vào phòng lưu trữ hồ sơ, bấy giờ giáo sư Lương mới hiểu ra vì sao phó cục trưởng không cầm tập hồ sơ vụ án đến cho ông như mọi lần, hồ sơ vụ 19.1 quá nhiều, chất đầy mấy gian phòng.
Phần đầu bị hung thủ nấu chín của Điêu Ái Thanh được bảo quản đông lạnh mười mấy năm. Hàng loạt ảnh chụp hiện trường cho thấy cảnh tượng xảy ra vào nhiều năm trước. Mười mấy năm trước, cảnh sát thành phố Lam Kinh từng đăng tin tìm kiếm manh mối thông qua truyền hình, họ đưa ra hai chiếc túi đựng thi thể: một là chiếc ba lô bằng vải bò, một là chiếc túi xách tay kiểu cũ, còn có một tấm ga trải giường in hoa để gói từng mảnh tử thi, hi vọng mọi người dân thành phố cung cấp những thông tin có liên quan.
Giáo sư Lương cử vài cảnh sát đi lấy mẫu máu và ADN của cha mẹ Điêu Ái Thanh, đồng thời đề nghị xét nghiệm lại mẫu ADN ở phần đầu và ở các mảnh thi thể của nạn nhân, kiểm tra chất vi lượng dính trên chiếc túi và khăn trải giường chứa tử thi, hòng tìm ra những vật chứng nhỏ bé nhất mà hung thủ để lại, nếu có thể lấy được ADN của hung thủ thì hoàn toàn có thể hi vọng vào khả năng phá được vụ án này.
Một chuyên gia xét nghiệm ADN than phiền: “Sao hung thủ lại dùng khăn trải giường màu đỏ nhỉ? Hầy! Nếu là màu trắng thì chúng tôi sẽ phát hiện được nhiều chi tiết vụn vặt hơn.”
Chuyên gia giải thích, ga giường màu đỏ thẫm, vật liệu bị nhuộm màu là vật liệu khó đối phó nhất khi tiến hành xét nghiệm ADN.
Phương pháp gây án của vụ băm xác mười hai năm trước và phương pháp gây án của vụ băm xác 11.9 tương đồng nhau, địa điểm vứt xác cũng vô cùng trùng hợp, tổ chuyên án thảo luận rất sôi nổi trong cuộc họp, mọi người đưa ra hai luồng ý kiến trái chiều, một bên cho rằng hai vụ án này do cùng một hung thủ gây ra, bên còn lại cho rằng hung thủ của vụ thứ hai là một kẻ khác y đã cố tình bắt chước vụ án thứ nhất.
Ba địa điểm vứt xác của vụ án 11.9 đều được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt. Giáo sư Lương yêu cầu Bao Triển dẫn theo chuyên gia tiến hành khám nghiệm lại hiện trường, họ bắt đầu cố định những vật rơi rụng, đánh dấu kí hiệu và chụp ảnh lấy tang chứng từ khu vực trung tâm. Đầu tiên Bao Triển chụp ảnh toàn cảnh hiện trường và cảnh trung tâm hiện trường, sau đó triển khai tìm kiếm trong phạm vi bán kính hai ngàn mét, nhưng vẫn không phát hiện thấy bất kì vật chứng khả nghi nào. Cảnh sát vác cả thùng rác vứt túi chứa tử thi về bộ chỉ huy, lôi tất cả rác rưởi trong thùng ra, chụp ảnh lấy tang chứng, mấy chục người làm việc quên ngày quên đêm suốt ba hôm, nhưng ngoại trừ túi đựng xác ra, thì không thu lượm được gì hơn.
Bộ chỉ huy thành lập phòng thí nghiệm.
Ba tổ gồm tổ khám nghiệm hiện trường, tổ phân tích vật chứng và tổ giám định dấu vết kết hợp với nhau tạo thành phòng thí nghiệm, họ được cung cấp rất nhiều thiết bị khoa học tối tân, bao gồm kính hiển vi quét điện tử, máy đo quang phổ hồng ngoại Fourier, máy đo độ sáng quang phổ siêu vi, máy đo phức hợp sắc ký khí và hối phổ GC-MS, máy đo sắc kí khí, máy đo sắc khí lỏng, hệ thống đèn led chuyên thí ghiệm và xác nhận, máy đo quang phổ tử ngoại, máy quét siêu mỏng, thiết bị phân tích hình ảnh pháp y, máy khuếch tán ADN, máy xét nghiệm và sắp xếp ADN, trạm công tác phân biệt ngôn ngữ, máy kiểm nghiệm giấy tờ… và các loại thiết bị thực nghiệm khác.
Giáo sư Lương yêu cầu các chuyên gia kiểm tra túi chứa tử thi và túi nilon ở mức chi tiết hết sức có thể, để tìm kiếm những vết máu còn lưu lại, nước bọt, dịch đờm, lông tóc, móng tay, vết bẩn, vết dầu bắn, gầu hoặc tổ chức tế bào của cơ thể người.
Phần đầu của nạn nhân vụ 11.9 đã bị làm chín, nên mặt mũi đều biến dạng, nhưng thông qua xét nghiệm ADN, các chuyên gia kết luận nạn nhân là nam, khoảng bốn mươi tuổi.
Hai vụ án bắt đầu xuất hiện điểm khác biệt, trong vụ thảm án 19.1 xảy ra mười hai năm trước, nạn nhân là nữ, hai mươi tuổi, còn vụ thảm án 11.9 xảy ra mười hai năm sau, nạn nhân lại là nam, bốn mươi tuổi.
Các tình tiết mới phát hiện khiến vụ án trở nên phức tạp hơn, tổ chuyên án thảo luận và đưa ra các phân tích, Bao Triển đặt một giả thiết khá táo bạo, anh nói có thể nạn nhân bốn mươi tuổi kia chính là hung thủ trong vụ băm xác 19.1, nên một người biết rõ nội tình nào đó đã báo thù cho người chết, y bị giết bằng chính phương pháp mà y đã từng sử dụng để giết người. Ngoài ra còn một khả năng nữa, người đàn ông đó chính là kẻ biết rõ nội tình hoặc kẻ vô tình chứng kiến màn giết người của hung thủ nên anh ta đã bị hung thủ thủ tiêu để bịt đầu mối.
Hai giả thiết trên đều khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Hung thủ đã giết chết người biết rõ nội tình sau bao nhiêu năm ư?
Hay kẻ biết rõ nội tình đã ra tay giết chết hung thủ sau bao nhiêu năm?
Khả năng nào tiệm cận với chân tướng sự thật hơn?
Tận dụng khả năng sử dụng máy tính, Tô My đã tìm thấy những người từng đăng bài viết về vụ án 19.1 trên mạng xã hội. Black Mass đồng ý trả lời thẩm vấn của cảnh sát tại phân cục Cổ Lâu, cậu ta tự nhận mình xuất thân trong gia đình toàn người học luật, từng công tác tại văn phòng luật sư và tòa án, hiện tại làm việc tại một ngân hàng. Nickname trên mạng của anh ta là Black Mass, sở dĩ lấy nickname này vì anh ta thích nghe nhạc Rock thể loại Heavy Metal.
Giáo sư Lương nói: “Năm 1996, cậu mới mười bốn tuổi khi ấy cậu chỉ là một học sinh cấp hai nên có thể loại trừ cậu ra khỏi danh sách tình nghi.”
Phân cục trưởng phân cục Cổ Lâu hỏi: “Vì sao cậu lại quan tâm đến vụ án đã xảy ra mười mấy năm trước và vì sao cậu lại nghĩ đến chuyện đăng bài phỏng đoán hung thủ vụ án trên mạng xã hội?”
Black Mass đáp: “Tôi chú ý đến vụ án này từ năm 2006 sau khi đọc những bài đăng tải trên mạng xã hội nói về vụ án này. Mục đích ban đầu của tôi khi đăng bài viết là muốn thu hút các cao thủ nhảy vào cuộc, thảo luận về vụ án mà thôi, nhưng chẳng ngờ có người lại nghi ngờ tôi là hung thủ.”
Giáo sư Lương nói: “Tôi đã đọc hết bài viết mà cậu đăng trên mạng xã hội. Thực ra những suy đoán và phân tích của cậu cũng khá có lí, chúng tôi sẽ đi sâu điều tra thêm. Cậu cho rằng “Hung thủ là đàn ông, thời điểm gây án có lẽ y khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, cũng có khả năng chưa đến ba mươi tuổi, ngoại hình toát lên vẻ đứng đắn và chín chắn, tính cách hướng nội, hòa nhã với mọi người, vẫn độc thân, trình độ học vấn và văn hóa khá cao, thích nghe nhạc, có khả năng còn là người yêu thích cả văn học, sống một mình gần khu vực đại học Lam Kinh, am hiểu một số kiến thức về lĩnh vực y học, nhưng không ai biết điều này”, nhưng có một điểm cực kì quan trọng mà cậu lại bỏ qua đấy!”
Black Mass tò mò hỏi: “Điểm gì vậy?”
Giáo sư Lương nghiêm giọng cảnh báo: “Đây là vấn đề cần được bảo mật bởi vậy tôi hi vọng sau khi nghe xong cậu phải tuyệt đối giữ miệng!”
Black Mass hứa: “Được! Tôi sẽ ngậm miệng!”
Giáo sư Lương chậm rãi nói: “Trong vụ án 19.1, cảnh sát không tìm thấy một phần nội tạng và xương của nạn nhân. Cậu thử đoán xem, chúng biến đi đâu?”
Black Mass nói: “Khả năng chúng bị hung thủ vứt đi hoặc cũng có thể hung thủ đã chôn chúng.”
Giáo sư mập mờ gợi ý: “Còn một khả năng nữa đấy! Cậu thử nghĩ theo hướng kinh dị nhất xem nào!”
Black Mass bỗng tái mặt, cậu ta lắp bắp hỏi lại: “Lẽ nào… Trời ơi! Chẳng lẽ hung thủ là con ác quỷ ăn thịt người sao?”
Hai người đăng bài trên mạng xã hội còn lại cũng bị cảnh sát gọi đến thẩm vấn, rất nhiều dường như vô cùng húng thú với vụ án này, thậm chí khi cảnh sát muốn moi lời khai của anh ta thì anh ta còn hỏi vặn lại cảnh sát: “Hung thủ có súng phải không?”
Giáo sư Lương và phân trưởng phân cục Cổ Lâu đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng phân cục trưởng hỏi: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Anh ta trả lời: “Mười hai năm trước khi cảnh sát tiến hành thẩm vấn hàng loạt dân cư quanh khu vực này, rất nhiều lần họ hỏi có để ý nhà ai cất giữ thuốc nổ hoặc gần đây có ai là thợ săn không. Chi tiết này vô cùng quan trọng, rất có thể trên các phần tử thi của Điêu Ái Thanh hoặc trên vỏ túi, trên mặt ga trải giường còn lưu lại dấu vết thuốc súng. Giả sử Điêu Ái Thanh bị bắn chết thì nhiều khả năng người dân quanh đó sẽ nghe thấy tiếng súng vang lên vào đêm cô bị sát hại. Còn nếu những suy diễn của tôi là sai thì tại sao cảnh sát lại hỏi về thuốc súng và thợ săn?”
Phân cục trưởng ý nhị nói: “Cậu đừng đoán mò! Nhiều chuyện không nên biết sẽ tốt hơn. Đôi khi hôm nay ta biết chuyện hôm sau ta mất mạng.”
Giáo sư Lương nói: “Thời điểm đó sắp đến tết nên có thể đó chỉ là thuốc pháo hoặc pháo hoa gì đó. Tốt nhất cậu đừng suy đoán lung tung!”
Sau khi xảy ra vụ án thảm khốc này, cảnh sát xác định lai lịch của nạn nhân chính là trọng điểm cần phá giải. Trong vụ án băm xác 11.9, đường nét trên mặt nạn nhân đều vẹo vọ, không thể nhận diện được nữa. Sáu chuyên gia làm việc quần quật suốt nửa ngày để tìm ra những dấu vết nhỏ nhất, họ lợi dụng kĩ thuật phục chế để phục dựng lại chân dung nạn nhân. Đây là một phương pháp khoa học điều tra rất kì diệu, thậm chí một hộp sọ đào dưới mộ lên cũng có thể phục chế thành khuôn mặt của người còn sống lúc ban đầu. Bức ảnh hiện ra! Người chết là một người đàn ông trung niên, mắt to, lông mày rậm, khuôn mặt khá lớn, mũi diều hâu, đeo kính cận.
Tất cả cảnh sát của thành phố Lam Kinh đều đứng dậy bắt tay ngay vào việc, mỗi người cầm một tấm ảnh, tìm kiếm và điều tra lai lịch của nạn nhân trong phạm vi toàn thành phố.
Tổ chuyên gia lại có thêm một bước tiến triển mới, họ yêu cầu lập tức triệu tập cuộc họp công bố về vụ án. Họ muốn đưa ra cao kiến gì đây? Một chuyên gia giám định dấu vết thay mặt tổ chuyên gia đứng lên phát biểu, ông ta cao giọng khẳng định: “Rất có khả năng hung thủ là một phụ nữ!”
Lời vừa dứt thì cả hội trường vang lên tiếng xôn xao bàn luận, nhiều người ghé tai người bên cạnh thầm thì điều gì đó.
Chỉ cần phạm tội nhất định sẽ để lại dấu vết.
Trong vụ án băm xác 11.9, hung thủ cho thi thể nạn nhân vào túi nilon màu đen, các chuyên gia lấy kính hiển vi tìm kiếm từng vết tích lưu lại trên túi. Họ thấy đó là chiếc túi còn mới tinh, chưa qua sử dụng, điều đáng tiếc là họ không lấy được dấu vân tay của hung thủ, sau đó túi nilon này bị vứt vào thùng rác, các chuyên gia tốn rất nhiều công sức và thời gian để làm các giám định. Đầu tiên họ loại bỏ các dấu vết rác rưởi dính trên túi nilon, sau đó họ liền phát hiện thấy một vết bẩn rất nhỏ lưu trên quai xách của túi.
Dường như vết bẩn đó do hung thủ để lại.
Tổ chuyên gia phóng to các thành phần vết bẩn lên một trăm lần, lần lượt giám định các thành phần vi chất chứa trong đó. Vết đó chỉ là một chấm màu đỏ, nhỏ như lỗ kim châm. Ban đầu các chuyên gia ngỡ đó là vết máu. Nếu đó là máu của hung thủ dính vào thì không còn nghi ngờ gì nữa, đó sẽ chính là điểm đột phá của vụ án. Quá trình giám định vật chứng diễn ra vô cùng nghiêm ngặt, đầu tiên các chuyên gia phải xác định xem chấm màu đỏ đó có phải máu không thông qua phương pháp thực nghiệm hóa học. Kết quả khiến mọi người thất vọng tràn trề.
Chấm đỏ đó không phải máu người!
Quá trình giám định hoàn toàn sáng tỏ, từ thành phần của vết bẩn, các chuyên gia phát hiện đó là vết dầu trộn lẫn sữa bò, còn màu đỏ là màu son môi!
Chuyên gia giám định dấu vết tiếp tục trình bày: “Vết son cho phép chúng ta suy đoán có thể hung thủ là phụ nữ.”
Tô My hỏi: “Các anh có chắc chắn thành phần chứa trong vết bẩn là sữa bò không? Hay đó là sữa người? Điều này vô cùng quan trọng.”
Chuyên gia giám định dấu vết nói: “Chúng tôi đã thực hiện phép so sánh, thành phần protein trong sữa bò cao gấp ba lần sữa người, mà thành phần chủ yếu trong protein của sữa bò là casein, trong khi thành phần chủ yếu trong protein của sữa người là albumin.”
Bao Triển thắc mắc: “Anh vừa nói có dầu trên vết bẩn ư? Đó là loại dầu gì? Dầu diesel, xăng hay dầu ăn?”
Chuyên gia giám định dấu vết trả lời: “Đó là loại dầu ăn thường để rán xào hàng ngày.”
Bao Triển nói: “Thế thì chúng ta có thể hình dung quá trình vứt xác diễn ra như thế này. Sớm tinh mơ, khi trời còn chưa sáng hẳn, đường phố nhá nhem tối, có một người phụ nữ bôi son đỏ đi xe đạp điện nhưng không bật đèn xe, trong giỏ xe là mấy chiếc túi nilon màu đen và ba lô chứa thi thể nạn nhân. Khi xe chạy đến gần thùng rác, cô ta không dừng hẳn mà chỉ đi chậm lại, rồi vứt túi vào thùng. Rất có khả năng lúc ấy cô ta vô tình quệt lên môi, nên bị son dính vào ngón tay, khi vứt rác, vết son lưu lại trên quai túi…”
Giáo sư Lương hỏi: “Loại dầu thực vật mà các anh nói là dầu đỗ tương, dầu mè hay dầu hạt cải?”
Chuyên gia giám định dấu vết luống cuống đáp: “Chuyện đó… chúng tôi cần giám định thêm mới kết luận được.”
Giáo sư Lương lập tức phê bình tốc độ làm việc và mức độ tỉ mỉ của tổ chuyên gia, ông yêu cầu họ phải nhanh chóng cho biết thành phần của loại dầu dính trên quai túi.
Cuộc họp vừa giải tán, các chuyên gia giám định dấu vết lập tức trở về phòng kiểm định lại, kết quả cho thấy đó là loại dầu hạt bông. Các gia đình rất ít khi sử dụng loại dầu này để nấu ăn, hơn nữa các chuyên gia sử dụng máy chuyên dụng của cục an toàn vệ sinh để đo mức độ ôxi hóa trong dầu, họ nhúng đầu kim loại của máy vào dầu, mười phút sau, thiết bị này hiển thị chỉ số “42”, điều đó cho thấy loại dầu này bị tái sử dụng nhiều lần. Các chuyên gia còn phát hiện ra kiềm và phèn chứa trong dầu ăn.
Chuyên gia giám định vội vàng đi tìm giáo sư Lương và báo tin tốt cho ông.
Ông ta hớn hở khoe: “Anh Lương! Tôi xác định chắc chắn rồi! Đó là dầu dùng để chiên quẩy.”
Giáo sư Lương vui mừng hỏi lại: “Anh chắc chắn không?”
Chuyên gia giám định gật đầu khẳng định: “Tuyệt đối không thể sai được! Đó chính là loại dầu thường dùng để chiên quẩy, nó bị sử dụng lại nhiều lần, trong dầu còn có thành phần kiềm và phèn, đó là những chất dùng để chế biến quẩy.”
Giáo sư Lương bảo Họa Long lập tức xuất phát, triệu tập tất cả chủ hàng bán quẩy ở gần khu vực vứt xác đến đồn cảnh sát để thẩm vấn. Họa Long đến địa điểm cần điều tra mới biết ở đó chỉ có một hàng quẩy duy nhất. Chủ cửa hàng là người đàn ông tầm ngoại ngũ tuần, mặc tạp dề, nom khá quê mùa và chất phác.
Hàng ngày ông thường cùng con dâu dậy bày hàng bán quẩy từ lúc bốn giờ sáng. Quán của ông ta rất đông khách, đa số đều là dân quanh vùng. Ông ta không có ấn tượng đặc biệt với bất kì khách mua hàng nào, cũng không nhớ ra trong số khách hàng của mình có ai là phụ nữ tô son đỏ hay không.
Giáo sư Lương nói: “Ông cố nhớ lại xem sao!”
Bao Triển gợi ý: “Ngày 11 tháng 9, lúc trời còn lờ mờ tối, trong số khách hàng ngồi ăn sáng trong quán ông có khách hàng nào là phụ nữ, tô son đỏ, đi xe đạp, trong giỏ xe có một vài túi nilon màu đen không?”
Ông chủ hàng quẩy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nhưng sau đó ông ta đột nhiên hỏi: “Hai người dò hỏi chuyện này có phải liên quan đến vụ băm xác xảy ra hơn chục năm trước không?”
Giáo sư Lương trả lời nửa vời: “Ông đừng sợ! Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu chút thôi! Nếu ông nhớ ra điều gì thì báo lại cho chúng tôi nhé!”
Sau khi ông chủ hàng quẩy rời đi, giáo sư Lương liền xác định lại phương hướng điều tra, “Rất có thể hung thủ từng mua quẩy, có lẽ y sống ở gần khu vực bán quẩy. Tổ điều tra và thăm dò dư luận lấy hàng quẩy làm trung tâm bắt đầu mở rộng phạm vi điều tra, dẫu lần này không thu hoạch được gì thì chí ít cũng thu hẹp được phạm vi điều tra, đối tượng điều tra trọng điểm là những công dân độc thân hoặc từng có tiền án tiền sự ở quanh khu vực dân cư.”
Không biết vì sao Bao Triển lại thấy nghi nghi lão bán quẩy, ánh mắt ông cho thấy dường như ông ta đang giấu giếm cảnh sát điều gì đó, hơn nữa trên người cũng tỏa ra mùi rất lạ. Bao Triển dẫn hai nhân viên điều tra lại đến nhà ông chủ hàng quẩy lần nữa.
Ông chủ hàng quẩy sống trong một ngõ nhỏ.
Đây là con ngõ rách nát với những ngôi nhà kiểu cũ vừa thấp bé vừa tồi tàn, bờ tường bong tróc, trong ngõ có nhiều hàng quán nhỏ được tu sửa từ nhà dân, trông rất bẩn thỉu và mất vệ sinh. Ngõ nhỏ không có đèn đường nên bóng chiều vừa nhập nhoạng đổ xuống, cả con ngõ đã chìm trong âm u, tăm tối. Những căn nhà thấp lè tè ở đây đều được lợp bằng tấm lợp fibro xi măng, trong sân nhà nào cũng trồng một vài cây hòe hoặc cây du, thỉnh thoảng có con mèo đen thoắt ẩn thoắt hiện trên bờ tường. Nếu phải đi một mình trong con ngõ âm u này vào buổi tối khách bộ hành ắt thấy ớn lạnh.
Thật khó tưởng tượng giữa lòng đô thị phồn hoa và hào nhoáng lại tồn tại một ngõ hẻm tồi tàn và cũ kĩ như vậy. Thật trùng hợp, con ngõ lại nằm ngay cạnh đại học Lam Kinh!
Có thể khẳng định chắc chắn rằng mười năm trước nạn nhân Điêu Ái Thanh từng đi lại trong ngõ nhỏ âm u này.
Mười năm trước, trong ngõ còn có cửa hàng cho thuê truyện, thuê đĩa. Điêu Ái Thanh rất thích đọc sách, sau khi xảy ra vụ án thảm khốc, cảnh sát liền điều tra cửa hàng đó, nhưng không phát hiện thấy manh mối khả nghi nào. Bao Triển nói với ông giám đốc sở cảnh sát: “Từ khi Điêu Ái Thanh mất tích cho đến khi tìm thấy thi thể của cô ấy trải qua những chín ngày, khoảng thời gian này thừa sức để hung thủ dọn sạch hiện trường.”
Cựu giám đốc sở thừa nhận điều này, ông lấy làm tiếc vì khi đó cảnh sát không bắt tay điều tra ngay từ khi phát hiện Điêu Ái Thanh mất tích, nếu vậy thì có thể đã phá giải được vụ án 19.1, sinh viên mất tích mà nhà trường không hề hay biết, rõ ràng nhà trường không thể chối bỏ phần trách nhiệm của mình.
Bao Triển và hai cảnh sát đứng trong ngõ, gió thổi hiu hiu, chẳng biết vong hồn mười mấy năm trước lượn lờ quanh ngõ nhỏ này bao giờ mới được siêu thoát?
Ông chủ hàng quẩy sống trong ngôi nhà có sân vườn bao quanh ở cuối ngõ, đó là ngôi nhà ba gian lợp fibro xi măng, giữa vườn có một gốc ngô đồng, trên tường gạch cắm mảnh thuỷ tinh vỡ để đề phòng trộm bò vào. Con trai chủ nhà hơn ba mươi tuổi, anh ta mở quán mì thịt dê, quán mì chính là một ngôi nhà khác của gia đình nằm ở phố bên cạnh, cô con dâu rất đảm đang và chịu thương chịu khó, sáng sớm đã cùng cha chồng ra đầu phố bán quẩy, xong việc lại chạy về nhà giúp chồng bán mì.
Trong vườn ứ đầy nước tù đọng vàng khè, rác rưởi vương vãi lung tung khắp nơi, vì con ngõ không có rãnh thoát nước nên đa phần các hộ gia đình sinh sống tại đây đều chọn cách đào một giếng ngầm ngay trong vườn nhà mình. Bao Triển chú ý đến những vết máu loang lổ quanh miệng giếng, hai viên cảnh sát đi theo cũng lập tức cảnh giác. Con trai chủ nhà giải thích rằng nhà anh ta mới giết dê trong vườn, Bao Triển quệt tay vào vết máu, ngửi một lát rồi gật đầu không nói gì.
Bao Triển lấy hai bức ảnh ra cho anh ta nhận diện, đó là di ảnh của Điêu Ái Thanh và ảnh phục dựng của nạn nhân vụ băm xác 11.9. Con trai và con dâu chủ nhà không có ấn tượng gì về nhân vật trong ảnh, nhưng khi ánh mắt ông chủ hàng quẩy liếc thấy ảnh của Điêu Ái Thanh, ông ta thoáng vẻ hoảng hốt, nhưng lại nói tránh rằng hơn chục năm trước cảnh sát cũng cầm bức ảnh y như vậy đưa cho ông ta xem.
Bao Triển hỏi: “Năm 1996 ông làm nghề gì?”
Ông chủ hàng quẩy trả lời: “Bán quẩy chứ làm gì! Tôi bán quẩy đã hơn chục năm rồi!”
Một viên cảnh sát đùa: “Thế thì thành cụ quẩy rồi còn gì!”
Ông chủ hàng quẩy cười đáp: “Cậu nói chí phải! Tôi rất thích biệt danh này!”
Bao Triển lại hỏi về buổi sáng sớm ngày 11 tháng 9, khi mới mở hàng bán quẩy ông ta có để ý thấy người nào khả nghi không. Cô con dâu nghĩ một lát rồi buột miệng nói: “Ồ! Có một người! Tôi phải kể cho các anh nghe một chuyện rất lạ.”
Ông chủ hàng quẩy lập tức ngắt lời con dâu: “Hừ! Đừng nhiều lời!”
Bao Triển yêu cầu cô tiếp tục nói, ông chủ hàng quẩy trừng mắt nhìn cô con dâu lắm mồm rồi quay người bỏ đi. Cô gái định nói rồi lại thôi, Bao Triển phải khích lệ mấy lần, cuối cùng cô mới ấp a ấp úng kể lại câu chuyện. Sáng tinh mơ hôm ấy trời còn chưa sáng hẳn, cô con dâu cùng bố chồng đã dậy bày hàng, có một gã gù đi xe ba bánh đến mua quẩy, trên xe ba bánh lùm lùm mấy túi nilon màu đen. Cô con dâu tò mò hỏi gã: “Gì trong túi nilon thế anh?”
Gã gù đáp: “Nhân thịt!”
Gã gù đi rồi, bố chồng liền mắng cô một trận, cô gái cảm thấy rất ấm ức vì trận mắng vô cớ của bố.
Lúc bấy giờ ông bố mới thì thầm nói với con dâu: “Mày biết thằng gù đó là ai không?”
Cô con dâu vẫn giận bố, nên dằn dỗi đáp: “Làm sao con biết anh ta là ai!”
Ông bố chồng cố ghìm nhỏ giọng nói: “Bố biết thằng đó là ai. Nó chính là thằng gù trong nhà hỏa táng, là công nhân hỏa táng của nhà tang lễ đấy!”
Chuyện này quả nhiên kỳ quái thật! Gã gù đi mua quẩy vào buổi sớm tinh mơ, trên xe ba bánh lại có một bọc nhân thịt, trong khi hắn không mở quán cơm cũng không bán bánh bao hoặc nhân bánh, mà hắn chỉ là công nhân chuyên hỏa táng xác chết trong nhà tang lễ. Vì nhát gan và sẵn tính thận trọng nên ông chủ hàng quẩy không dám hở môi tiết lộ chuyện này cho cảnh sát. Bao Triển hoàn toàn có thể lí giải được tâm lí của ông ta.
Một viên cảnh sát chợt hỏi: “Có phải gã gù mà cô nói đến vừa đen lại vừa lùn, đầu hói, mắt tam giác, khóe mắt còn có nốt ruồi lớn đúng không?”
Cô con dâu xác nhận: “Đúng! Đúng!”
Viên cảnh sát hít ngược một hơi, rồi hỏi tiếp: “Hắn khoảng năm mươi tuổi phải không?”
Cô con dâu lại xác nhận: “Đúng thế!”
Bao Triển hỏi: “Chẳng lẽ gã gù ở nhà hỏa táng từng phạm tội gì sao?”
Viên cảnh sát thoáng rùng mình, gật đầu đáp: “Hắn ăn thịt người!”
Trên thế giới từng xảy ra một số vụ án ăn thịt người hãi hùng và ghê rợn, nổi tiếng nhất phải kế đến vụ “đồ tể của Rostov” xảy ra ở Liên bang Nga và vụ “quái vật ở Milwaukee” xảy ra tại Mỹ.
Đồ tể Rostov có tên thật là Andrel Romanovich Chikatilo, y còn có các biệt danh khác như máy xới Đỏ hay máy xới Rostov, bị buộc tội tấn công tình dục, đánh đập và giết hại ít nhất năm mươi hai phụ nữ và trẻ em giữa những năm 1978 và 1990 tại Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô viết Liên bang Nga. Chikatilo thú nhận giết hại tổng cộng năm mươi sáu người, trong đó năm mươi ba vụ đã được chứng minh tính đến tháng 4 năm 1992. Phương pháp giết người của y là giày vò nạn nhân cho đến chết, rồi hành hạ xác, cuối cùng là ăn. Suốt hai mươi năm, địa điểm phạm tội của y lan rộng khắp liên bang Nga, nhưng địa bàn hoạt động chủ yếu là ở Rostov, chính vì thế y mới có biệt danh đồ tể của Rostov. Bề ngoài Chikatilo là một thầy giáo đáng kính, nên ngay từ đầu cảnh sát đã loại trừ y ra khỏi danh sách tình nghi kẻ giết người hàng loạt, nhưng thực tế y lại chính là hung thủ sát hại rất nhiều người. Đồ tể của Rostov là kẻ gặp trở ngại về khả năng sinh lí, chỉ sau khi giết người y mới thực hiện được hành vi tình dục. Từ năm 1978 đến năm 1992, y từng nhiều lần bám theo các bé gái ở các bến tàu, bến xe. Sau khi các bé gái mất tích, cảnh sát chỉ tìm thấy những thi thể đã bị giết hại.
Quái vật Milwaukee có tên thật là Jeffrey Lionel Dahmer, thực tế là một kẻ đồng tính, Jeffrey được mệnh danh là tiến sĩ ăn thịt người trong phim “Sự im lặng của bầy cừu” phiên bản đời thực. Y là kẻ giết người hàng loạt và tội phạm tình dục, với những tội danh hiếp dâm, giết người và chặt xác mười bảy đàn ông và các bé trai trong khoảng thời gian từ năm 1978 tới năm 1991, trong đó rất nhiều vụ y còn quan hệ tình dục với tử thi, ăn thịt người và cả chiếm giữ vài bộ phận cơ thể, đặc biệt những bộ phận liên quan tới cấu trúc xương người. Y rất chú trọng đến phương pháp chế biến tử thi, đầu tiên y chọn bộ phận mình thích ăn, cắt ra cho vào tủ lạnh, phần còn lại ném vào bể Axit sulfuric đặc chế trong nhà bếp để phi tang. Trong hơn chục vụ án, y từng nhiều lần thử nghiệm giết hại hai anh em nhà nọ, khủng khiếp nhất là lần y mở nắp hộp sọ, đổ thuỷ ngân vào não họ. Cuối cùng y bị kết án chung thân và chết do chấn thương sọ não khi đang ở trong tù. Một bạn tù đã đánh y đến chết, tù nhân đó nói rằng y cảm nhận được mệnh lệnh của thượng đế, phải giết chết con quái vật ăn thịt người để thay trời hành đạo. Cuối cùng con quái vật đã kết thúc cuộc đời như thế!
Trong lịch sử Trung Quốc cũng từng xảy ra một số vụ án ăn thịt người, nhưng giới cầm quyền tuyệt đối không bao giờ để lộ sự việc này, những bài luận văn của trường đại học Luật mà ta đọc được chỉ lén chụp lại một góc tảng băng trôi, ví như bài luận văn “hạ gục anh hùng xã hội đen Vương Lợi Quân” chỉ viết vắn tắt thế này “ứng dụng kĩ thuật phục dựng sọ người trong các vụ án đốt xác, ăn thịt người.” Giới truyền thông cũng từng đăng một số vụ án ăn thịt người đã được giải mã, và những vụ án giết người hàng loạt nào đó.
Tên tội phạm họ Trương chặt một cô gái ra thành tám khúc, nhưng cảnh sát chỉ tìm thấy bốn khúc, hai khúc còn lại bị y thái thành miếng mỏng và làm chín…
Tên ác quỷ giết người họ Lý giết liền năm cô tiếp viên trong vòng nửa năm.
Trong nhà hỏa táng thành phố Lam Kinh từng xảy ra một vụ án kì lạ, người báo án nói rằng con gái mình bị mất một bên ngực trước khi được đưa vào lò hỏa táng. Sau khi điều tra, cảnh sát cho rằng gã gù làm việc tại nhà hỏa táng là kẻ tình nghi số một, nhưng gã không nhận tội. Về phía đơn vị hỏa táng, vì muốn giữ danh dự nên họ bồi thường cho gia đình nạn nhân một ít tiền cuối cùng vụ này được ẻm đi êm đẹp, gia quyến nạn nhân cũng rút lại đơn kiện.
Chẳng bao lâu sau, nhà hỏa táng lại xảy ra vụ hãm hiếp tử thi. Chuyện này ầm ĩ đến nỗi cả thành phố đều biết chuyện, độ nổi tiếng của gã gù còn vượt qua cả thị trưởng thành phố, dân chúng có thể không biết tên của thị trưởng, nhưng hễ nhắc đến chuyện gã gù hãm hiếp xác chết thì ai cũng có thể kể lại hết sức sống động. Dường như quần chúng nhân dân có hứng thú với vụ việc này còn hơn cả những tin tức mang tính thời sự. Trong quá trình người nọ truyền tai người kia, mỗi người lại tự thêm mắm thêm muối cho sinh động. Một người dân kể rằng gã gù trong nhà hỏa táng rất nóng tính, có lúc điên lên hắn còn lấy gậy đánh vào xác chết, rồi quát lớn: “Mẹ mày! Có giỏi thì đứng dậy tao xem nào!”
Vụ việc gã gù âu yếm xác chết được một nữ công nhân chuyên trang điểm cho xác chết chứng thực. Hơn nữa, nữ công nhân ấy không chỉ kể câu chuyện này một lần cho người khác nghe.
Cô lễ tân của một cơ quan nhà nước nọ chẳng may mắc bệnh tim và qua đời. Cô được đưa đến nhà hỏa táng. Trước khi thực hiện thủ tục hỏa táng tử thi, lãnh đạo công ty và gia quyến luống cuống thế nào mà quên không mang chứng minh thư của người chết nên đành phải về nhà lấy, vì đường xa, ít nhất hai ngày mới lên đến nơi nên đêm hôm ấy gia đình cô lễ tân đành phải gửi tử thi lại nhà xác.
Gã gù là nhân viên chuyên hỏa táng xác chết, hắn phụ trách trông coi nhà xác. Cuộc sống tình ái của hắn cũng dính nhiều điều tiếng vì thường quan hệ với gái mại dâm. Gã gù xấu xí, lại làm việc ở nhà hỏa táng nên chẳng cô gái nào chịu làm vợ hắn. Ngoại tứ tuần mà hắn vẫn đơn thân lẻ bóng.
Nhà xác là phòng an nghỉ tạm thời, ở đó có các thiết bị đông lạnh, nhiệt độ ở đây luôn rất thấp, không khí âm u, đáng sợ. Gã gù ở gian phòng ngay cạnh nhà xác, trong phòng hắn chất đầy vòng hoa và các đồ tế lễ khác như vàng, hương, tiền giấy… Trước cửa còn có hai cây cổ thụ được kết bằng giấy trắng.
Cô lễ tân nom vô cùng xinh đẹp, nằm yên lành trên cáng trong nhà xác, vì mới chết chưa lâu nên thân thể chưa cứng đờ, thêm vào đó cô còn được trang điểm và mặc áo dài nên trông chẳng khác gì người đẹp đang ngủ say. Gã gù nhìn thấy dung mạo cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần thì động lòng, gã không kiềm lòng được bèn ôm lấy thi thể cô lễ tân, hôn lấy hôn để, và làm các hành vi biến thái đồi bại.
Gã gù thở hổn hển như bò rống, rồi hét to một tiếng, cuối cùng bùng phát cao trào. Một lát sau, hắn nằm im và lại bắt đầu hôn xác chết say đắm.
Những tử thi tựa vào tường làm khán giả kia mỗi người một tư thế, thậm chí có những tử thi chết vì tai nạn giao thông, chỉ còn nửa thân trên bấy máu. Ánh đèn halogen sáng trắng soi rõ từng ngóc ngách của nhà xác, gã gù đang hôn nữ thi chợt thấy một bóng người đứng bất động ở cạnh tường, bóng dáng ấy đứng thẳng như cán bút, chăm chăm nhìn y.
Gã gù cứ ngỡ chiếc bóng đó chỉ là một tử thi mà không hề chú ý rằng xác chết làm sao mà đứng được!
Gã gù tiếp tục vục mặt vào xác chết…
Bóng người đó chính là cô công nhân chuyên trang điểm cho người chết trong nhà tang lễ, cô vô tình chứng kiến cảnh tượng kinh dị đó. Ngay hôm sau, cô liền xin nghỉ việc, rồi báo chuyện này cho cảnh sát. Khi cảnh sát ập đến hiện trường thì tử thi đã bị mang đi hỏa táng. Gia quyến cô gái nói họ không hề nhận thấy điểm gì khác thường, cơ thể cô lễ tân vẫn nguyên vẹn trước khi hỏa táng, quần áo vẫn mặc đàng hoàng. Họ không hề biết rằng lưỡi của cô gái đã biến mất.
Vì thiếu chứng cứ nên cảnh sát không thể xử lý gã gù nhưng từ đầu ngõ đến cuối hẻm đều lan truyền câu chuyện về gã gù biến thái hãm hại tử thi trong nhà xác. Ban đầu phía nhà xác cũng muốn đuổi việc gã gù, nhưng lại nghĩ khó mà tìm được người thay thế hắn, bởi chẳng ai muốn làm công việc thiêu xác người thế là cuối cùng họ đành nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.
Nghe viên cảnh sát kể xong câu chuyện, Bao Triển quyết định dẫn viên cảnh sát đó đến nhà hỏa táng điều tra chân tướng, có điều anh tài xế lại khăng khăng không chịu lái xe đưa họ đi, anh ta phân bua rằng tuần sau mình lấy vợ, mà cha lại vừa qua lễ mừng thọ tròn sáu mươi, nên không muốn đến nơi nhiễm đầy âm khí như nhà hỏa táng.
Bao Triển và viên cảnh sát đành gọi taxi đến nhà hỏa táng bác lái taxi nói: “Đến nhà xác thì phải thêm tiền.”
Bao Triển hỏi: “Thêm bao nhiêu?”
Bác tài nói: “Thêm một đồng! Đây là luật ngầm của dân lái.”
Tài xế taxi ở nhiều thành phố đều không muốn đưa khách đến nhà tang lễ hoặc nhà hỏa táng, họ lấy thêm một đồng vì muốn lấy may và cầu được yên lòng. Đó chỉ là một cách làm mê tín mà thôi, những xe chở người chết đều phải buộc một dải lụa đỏ để trừ tà.
Bác tài nói: “Nhìn nhân viên nhà xác ăn trứng tráng hẹ mà tôi muốn buồn nôn.”
Bao Triển hỏi: “Bác tài, bác làm nghề này bao lâu rồi? Bác đã nghe kể về gã gù ở nhà xác bao giờ chưa?”
Bác tài đáp: “À! Thằng gù ăn thịt người chứ gì? Trước đây nó làm nghề kéo xe, nên cũng coi như là đồng nghiệp của tôi.”
Bao Triển bảo viên cảnh sát lấy hai bức ảnh trong túi ra đưa cho bác lái xe nhận dạng. Bác tài xế không hề có ấn tượng gì về người đàn ông trong vụ án 11.9 trong ảnh, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Điêu Ái Thanh thì ông như chợt nhớ ra điều gì đó liền lập tức phanh xe lại. Phản ứng dữ dội của bác tài khiến Bao Triển cảnh giác, anh liền giơ thẻ cảnh sát ra yêu cầu thẩm vấn. Bác tài giải thích rằng vào năm 1996 hàng tháng các tài xế lái taxi lại phải về công ty tham gia khóa học về an toàn giao thông, nhưng nội dung của những khóa học trong mấy tháng đó lại để phối hợp với cuộc điều tra của cảnh sát, cảnh sát yêu cầu họ phải nhớ lại trong thời gian gần đây có chở nạn nhân hoặc nghi phạm giết người không, bởi vậy ông có ấn tượng vô cùng sâu sắc về bức ảnh chụp chân dung của nạn nhân. Cảnh sát còn công bố hai chiếc túi trên bảng thông báo yêu cầu hỗ trợ điều tra. Ông còn nhớ rõ trong số đó có chiếc ba lô du lịch kiểu cũ in hình máy bay.
Kể xong bác tài xế từ chối không đưa Bao Triển đi tiếp nữa, ông nói dẫu Bao Triển có cáo buộc ông không phối hợp với cảnh sát thì ông cũng không muốn đến nhà hỏa táng. Bao Triển bất lực, chỉ biết ghi nhớ số xe của ông ta, sau đó cùng viên cảnh sát đi bộ đến nhà xác.
Trước cửa nhà xác có hàng lan can sắt, đi qua lan can là một đại sảnh kê mấy chiếc bàn dùng để làm thủ tục bàn giao thi thể, sát tường đặt vài vòng hoa và bình đựng tro cốt, cuối đại sảnh còn một dãy lan can nữa, bên trong chính là gian phòng đặt xác người chết, đa phần đều là thi thể tạm thời để đó chờ hỏa táng cũng có một vài tử thi vô danh không ai đến nhận. Đi qua hành lang của nhà xác là nhìn thấy một cánh cửa sắt khóa chặt. Đó là phòng bảo vệ trực ban. Gã gù sống ở đó.
Người quản lí nhà xác đi cùng Bao Triển và viên cảnh sát đến phòng của gã gù để tiến hành thẩm vấn.
Bao Triển và viên cảnh sát ngồi trước bàn làm thủ tục nhập tử thi, gã gù ngồi phía đối diện, vẻ mặt hung hãn, đôi mắt hình tam giác, khóe mắt vắt vẻo một cục mụn thịt, mái tóc bù xù trùm qua tai, hắn cúi đầu, lơ đễnh nhìn xuống đất rồi nhổ toẹt ngụm nước bọt.
Viên cảnh sát đập bàn quát: “Ngẩng đầu lên!”
Gã gù nghênh mặt đốp lại: “Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên! Đừng dọa đây! Người chết đây còn chẳng sợ, sợ đếch gì người sống!”
Bao Triển đi thẳng vào vấn đề: “Sáng sớm ngày 11 tháng 9 anh đi mua quẩy phải không?”
Gã gù ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Đúng thế!”
Bao Triển lại hỏi: “Hôm đó anh đi xe ba bánh, trên xe chất túi nilon đen, nhân thịt trong túi lấy từ đâu ra?”
Gã gù đáp: “Mua ở chợ, đó là thịt thái sợi chứ không phải thịt băm làm nhân bánh. Buổi sáng tôi thường mua thức ăn cho quán mì kiếm thêm ít tiền tiêu.”
Bao Triển hỏi tên và địa chỉ của quán mì để điều tra và đối chiếu. Sau đó anh quay sang hỏi người quản lí nhà xác: “Trong vòng hai ngày trước ngày mùng 11 tháng 9, nhà xác có tiếp nhận thi thể nữ tô son đỏ nào không?” Người quản lý lắc đầu phủ nhận.
Bao Triển tiếp tục hỏi gã gù: “Anh bắt đầu làm việc ở nhà xác từ bao giờ?”
Gã gù khai ngay khi tốt nghiệp trung học, hắn đã nối nghiệp cha làm nghề này cho đến tận giờ.
Viên cảnh sát lấy ra hai bức ảnh đưa cho gã gù nhận dạng. Trong lúc hắn xem ảnh, Bao Triển chú ý quan sát vẻ mặt của hắn, nhưng gã gù vô cùng trấn tĩnh, hắn hồ như không hề có bất kì phản ứng gì với ảnh của hai nạn nhân, chỉ nói nhẹ tênh rằng mình chưa bao giờ gặp hai người này.
Cuộc thẩm vấn kết thúc mà không thu hoạch được bất kì manh mối có giá trị nào, gã gù đứng lên bảo: “Nếu không có việc gì thì tôi đi ăn cơm đây!”
Vừa nghe thấy hai từ “ăn cơm”, Bao Triển lập tức cảnh giác, anh cố hít mạnh mấy hơi, trong không khí phảng phất mùi là lạ lẫn với mùi hồ tiêu, anh đứng dậy đi về phía phòng ở của gã gù, cửa phòng vẫn khóa, Bao Triển yêu cầu gã gù giao nộp chìa khóa, gã gù bắt đầu căng thẳng, định quay đầu bỏ chạy, nhưng viên cảnh sát đã nhanh tay chộp được hắn và bập còng số tám vào cổ tay.
Trong phòng gã gù chất đầy đồ cúng bái như vàng mã, hương hoa, trước cửa có hai cây cổ thụ kết bằng giấy trắng, đồ đạc trong phòng lộn xộn, chiếc chăn trên giường rách nát và cáu bẩn, lòi cả lõi bông đen sì, góc phòng có hai chiếc ghế gấp, bàn ăn của hắn là một cỗ quan tài.
Trên quan tài đặt một nồi lẩu nhỏ, bên cạnh là ly rượu và một đôi đũa. Trong nồi là món canh miến ghê tởm!
Trong quan tài có một vài bộ quần áo lót của phụ nữ, nhìn có vẻ đã cũ, gã gù nói đó là nội y hắn lấy trên người các tử thi nữ. Bao Triển phát hiện trong phòng còn có mấy vỏ chai nước ngọt, mở nắp chai ra thì thấy bên trong đựng một loại dịch lỏng nhìn và ngửi đến tởm. Lúc thẩm vấn, gã gù nói với cảnh sát tốt nhất đừng nên biết trong chai đựng gì thì hơn. Sau khi mang các tang vật đi hóa nghiệm thì thấy nội y không phải di vật của nạn nhân bị băm xác, còn dịch lỏng đựng trong chai là đờm mà gã gù khạc ra. Gã gù có thói quen nhổ nước bọt, lại mắc chứng viêm mũi mỗi khi bị cảm cúm, hắn lại khạc đờm đặc vào vỏ chai nước ngọt, ngày qua tháng lại cuối cùng hắn tích được mấy chai.
Giáo sư Lương hỏi: “Sao anh lại khạc đờm ra chai?”
Gã gù đáp: “Vui mà!”
Họa Long hỏi: “Thế vì sao anh ăn thịt người?”
Gã gù đáp: “Tôi mắc bệnh hen suyễn.”
Tô My lợm giọng: “Anh thật ghê tởm!”
Gã gù cười hì hì bỡn cợt Tô My: “Thật thế à?”
Bao Triển hỏi: “Anh còn có sở thích gì nữa không?”
Gã gù thản nhiên đáp: “Tôi còn thích đốt xác.”
Gã gù nói thích nhìn tử thi cháy rừng rực rồi dần dần hóa thành tro bụi: Bao nhiêu năm nay, hắn đã hỏa thiêu hàng ngàn hàng vạn thi thể. Lò thiêu xác trong nhà hỏa táng có lỗ nhòm. Gã gù phủ nhận chuyện mình thường hãm hại tử thi, hắn biện minh rằng nữ công nhân trang điểm cho người chết đó thầm thích hắn, nhưng hắn chẳng buồn để mắt đến cô ả, sau này cô ả bị đuổi việc, nên đi đâu cũng rêu rao đổ tiếng ác cho hắn. Dĩ nhiên cảnh sát không tin lời giải thích của gã gù. Gã gù nói hắn ấn tượng rất sâu sắc về tử thi của cô lễ tân, hắn tận tay đưa cô vào lò hỏa thiêu.
Khi gã gù đến bệnh viện lượm xác chết, hắn thường xin các bác sĩ sản khoa nhau thai của sản phụ và những đứa trẻ bị buộc phải ra khỏi bụng mẹ trước khi kịp chào đời. Từ xưa nhau thai đã là một vị thuốc trong đông y, có tên gọi là Tử hà sa, nhiều nơi vẫn ăn nhau thai vì nghe nói bài thuốc này có thể trị bệnh hen suyễn và bệnh lao phổi vô cùng công dụng.
Tuy mọi hành vi của gã gù đều vô cùng biến thái nhưng lại không có chứng cứ gì chứng minh hắn liên quan đến hai vụ án giết người băm xác, chuyện âu yếm tử thi cũng không cách nào tìm được cách chứng thực. Thể theo luật không có bằng chứng thì phải thả nghi phạm, cảnh sát chỉ giam hắn vài ngày rồi đành phóng thích.
Khi được thả, gã gù tỏ vẻ vô cùng bất ngờ, hắn nghênh mặt thách thức cảnh sát: “Thả tôi ra à? Rồi các người sẽ hối hận!”
Một viên cảnh sát nóng tính không nhịn được liền xông đến tẩn cho gã gù một trận mà quên mất hành vi của mình vi phạm pháp luật.
Vụ án lần nữa rơi vào tình trạng bế tắc, nghi phạm duy nhất lại không phải hung thủ.
Bộ chỉ huy vụ trọng án mở cuộc họp thảo luận về tình hình vụ án, cựu giám đốc sở cảnh sát nói: “Chúng tôi đã thành lập chiến thuật công kiên án tồn nhưng vì vụ án băm xác 19.1 xảy ra đã quá lâu nên kho dữ liệu không còn toàn vẹn, việc tra cứu vật chứng vô cùng khó khăn, lai lịch của nghi phạm lại không rõ ràng, mặc dù đã làm xét nghiệm ADN các phần tử thi và phần đầu của Điêu Ái Thanh, ngay cả chiếc túi và ga giường bọc thi thể cũng mang đi giám định chất vi lượng nhưng vẫn không phát hiện thấy vật chứng siêu nhỏ mà hung thủ vô tình để lại.”
Vụ án hoàn toàn sa lầy!
Viên cảnh sát phụ trách tổ điều tra và thăm dò dư luận ủ dột nói: “Tuy đã điều tra và thẩm vấn khắp nơi, nhưng vẫn không tìm ra lai lịch của nạn nhân vụ băm xác 11.9. Rốt cuộc nạn nhân thần bí này là ai? Có lẽ chúng ta phải mở rộng phạm vi điều tra thêm nữa thì mới mong tìm ra thân thế nạn nhân.”
Một viên cảnh sát lẩm bẩm: “Hay nạn nhân vụ băm xác 11.9 là người ngoại tỉnh?”
Một cảnh sát khác than thở: “Nếu là người ngoại tỉnh thì chúng ta biết đi đâu mà tìm? Lẽ nào lại mở rộng phạm vi điều tra ra toàn quốc sao?”
Giáo sư Lương nói: “Tôi có cách!”
Viên cảnh sát phụ trách tổ điều tra và thăm dò dư luận vội hỏi: “Cách gì?”
Bao Triển đáp: “Trong số hơn tám triệu dân của thành phố Lam Kinh ắt có người biết anh ta hoặc từng gặp anh ta mới phải!”
Giáo sư Lương gật đầu tán thành: “Đúng vậy! Chúng ta hãy lợi dụng truyền hình để phát động hơn tám triệu dân thành phố Lam Kinh cùng đi tìm tung tích nạn nhân và xác minh lai lịch anh ta!”
Tổ chuyên án đề nghị các đơn vị truyền thông như đài truyền thanh, đài truyền hình, các báo, tạp chí hết sức phối hợp với cảnh sát, ông yêu cầu họ đăng tải mẫu tin treo thưởng cho người nào biết lai lịch của nạn nhân, đồng thời công bố rộng rãi các tình tiết của vụ án trước công chúng. Dựa vào nguồn lực của hơn tám triệu dân không chỉ điều tra được tung tích của nạn nhân mà còn có thể tìm ra được nơi ẩn náu của hung thủ.
Cựu giám đốc sở cảnh sát lập tức phản đối ý kiến của tổ chuyên án. Ông cho rằng khi xảy ra vụ án 19.1, cảnh sát đã đăng tin vắn tắt lên truyền hình để thu thập manh mối phá án nhưng chẳng những không thể phá giải được vụ án mà ngược lại còn khiến dư luận xã hội thêm hoang mang, khiếp sợ. Bây giờ vụ giết người băm xác 11.9 lại diễn ra giống hệt vụ giết người băm xác 19.1 từng xảy ra mười hai năm về trước nên chắc chắn người dân cho rằng hung thủ lại tái xuất giang hồ. Điều đó khác nào giáng hẳn một quả bom nguyên tử xuống thành phố Lam Kinh, lần nữa khiến dân chúng rơi vào trạng thái sợ hãi khôn cùng.
Trưởng phòng phòng điều tra hình sự số 5 cũng đồng tình với ý kiến của cựu giám đốc sở: “Vụ án li kì nhất, nghiêm trọng nhất trong lịch sử nước Mỹ là vụ giết người hàng loạt của sát thủ Zodiac. Cảnh sát Mỹ đã huy động tất cả lực lượng truyền thông để thu thập manh mối, nhưng mấy chục năm qua rồi chẳng phải vẫn không thể phá án sao?”
Phân cục trưởng phân cục cảnh sát khu vực Cổ Lâu nói: “Nếu quả thực định lợi dụng truyền thông để thu thập manh mối thì tôi phải chuẩn bị thêm mấy gian phòng trống nữa mới đủ chứa hồ sơ vụ án. Ta cứ tưởng tượng, sau khi công khai vụ án băm xác 11.9 lên truyền hình thì rất nhiều manh mối sẽ cùng ập đến giống như lăn vô số hoa tuyết thành trái bóng, trái bóng đó càng lăn càng to, cuối cùng ngay cả tòa nhà này của chúng ta cũng không thể chứa nổi, vả lại có thể khẳng định những manh mối giá trị sẽ không nhiều, trong khi phải hao tổn sức lực của lực lượng cảnh sát khổng lồ đi điều tra những manh mối vô dụng.”
Giáo sư Lương khăng khăng: “Tổ chuyên án có quyền chỉ huy! Ngày mai tất cả các tờ báo của thành phố Lam Kinh đều phải đăng thông báo treo giải thưởng tìm lai lịch nạn nhân lên trang nhất. Cứ quyết định thế đi!”
Trưởng phòng tuyên truyền ái ngại: “Tôi chỉ e một điều sau khi công bố vụ án sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, nếu không phá được án thì mặt chúng ta biết gác vào đâu? Chúng ta còn dám mặc bộ cảnh phục trên người mà đi trên phố không?”
Giáo sư Lương nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt: “Nếu không thể phá nổi vụ án này thì tôi không bao giờ làm cảnh sát nữa! Tôi sẽ rút khỏi tổ chuyên án! Giải tán!”
Bao Triển, Tô My và Họa Long đều thầm chấn động trong lòng, họ không ngờ, giáo sư Lương lại đưa ra lời hứa nặng nề như vậy, thực chẳng khác nào vạc vỡ thuyền chìm, áp lực đè lên vai ba người họ lập tức trở nên nặng hơn bình thường gấp ngàn lần, muốn giữ cho tổ chuyên án được tròn vẹn thì họ buộc phải phá giải vụ án này, không còn đường lui.
Tô My yêu cầu họa sĩ truyền thần phục dựng lại hai bức chân dung của nạn nhân để chuẩn bị đăng tin trên báo ngày mai, một bức mang kính cận và một bức không mang kính cận. Bao Triển xác nhận lại lần nữa với bác sĩ pháp y xem nạn nhân có đeo kính hay không, vì anh không tìm thấy kính của nạn nhân trên hiện trường vứt xác, chuyên gia pháp y khẳng định căn cứ vào nếp hằn và sắc tố da trên sống mũi và vành tai có thể chắc chắn thường ngày nạn nhân luôn đeo kính, giống như một số người trưởng thành đeo nhẫn quanh năm vậy, dẫu ngón tay đeo nhẫn có nấu chín đi chăng nữa thì vết hằn trên đó vẫn còn.
Chi tiết này vô cùng quan trọng đối với việc xác minh lai lịch của nạn nhân và tóm cổ hung thủ.
Trưa hôm sau, đài truyền hình địa phương của thành phố Lam Kinh đã đăng tin về vụ án thảm khốc giết người băm xác xảy ra vào ngày 11 tháng 9 năm 2008, đồng thời đăng cả thông báo treo giải thưởng cho ai đưa ra được manh mối về nạn nhân, không chỉ thế đài truyền hình còn giới thiệu trước rằng vào tám giờ tối nay sẽ đăng tải những tin tức sâu hơn về vụ án trong bản tin thời sự. Người dẫn chương trình hớn hở nói với giám đốc nhà đài: “Chắc chắn tỉ lệ theo dõi chương trình trong bản tin tám giờ tối nay của đài ta sẽ tăng vọt cho xem!” Vị giám đốc lọc lõi gật gù rồi bảo: “Đúng thế! Có lẽ chúng ta nên tăng giá quảng cáo vào thời điểm trước và sau khi phát chương trình thời sự thông báo về vụ án.”
Tám giờ tối, người dẫn chương trình nói trước những người dân toàn thành phố đang ngồi đợi trước màn ảnh nhỏ: “Ngay sau đây chúng tôi lập tức tiết lộ những tin tức bổ sung về vụ án giết người băm xác đặc biệt dã man xảy ra ở thành phố của chúng ta vào ngày 11 tháng 9 năm 2008. Đến tận thời điểm này, cảnh sát vẫn chưa xác định được lai lịch của nghi phạm, giới tính cũng như nơi ở của y, chỉ biết có lẽ y sống gần địa điểm vứt xác.” Sau đó màn ảnh ti vi hiện lên hình ảnh chiếc túi xách tang vật và địa điểm vứt xác, Người dẫn chương trình lại tiếp tục thuyết minh: “Trước khi xảy ra vụ án, hung thủ đã mua túi nilon màu đen, mua quẩy ở hàng bán quẩy gần trường đại học Lam Kinh, rồi đi xe đạp điện đến thùng rác ở đầu phố Lam Kinh mới vứt xác nạn nhân. Cần nhấn mạnh một điểm rằng rất có thể giờ này phút này tên sát nhân biến thái giết người và băm xác nạn nhân cũng đang xem truyền hình, hung thủ có thể ngồi ngay cạnh bạn, nên mong những khán giả đang ngồi theo dõi trước màn ảnh nhỏ nên quay sang nhìn những người xung quanh mình một lát, xem ai phù hợp với đặc điểm mà chúng tôi mô tả nhất, sau đó hãy gọi đến đường dây nóng của cảnh sát hiển thị trên màn hình. Chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật các thông tin của người chỉ điểm, những ai cung cấp được manh mối giúp cảnh sát phá án sẽ được thưởng một trăm ngàn tệ!”
Sau khi tin tức này được phát đi, chẳng bao lâu sau đường dây nóng của cảnh sát liền rơi vào trạng thái quá tải. Căn cứ vào những manh mối mà người dân cung cấp trên địa phận thành phố Lam Kinh có chí ít hơn bảy mươi hung thủ. Đa phần đều cho rằng hàng xóm kế bên nhà họ chính là hung thủ, thậm chí có học sinh còn gọi điện đến thề thốt rằng thầy giáo dạy vật lí của cậu ta đã giết người, hoang đường hơn cả là một đứa trẻ đã gọi điện đến tố cáo cha mình là hung thủ, đồng thời không quên hỏi liệu mình có được tiền thưởng hay không bởi vì cậu ấy rất cần tiền để mua một chiếc máy tính.
Manh mối cung cấp lai lịch của tử thi cũng rất nhiều, phần đa dân chúng nói rằng người chết là người thân hoặc bạn bè của họ, cảnh sát điều tra những người mất tích hoặc lai lịch bất minh trong các manh mối được gửi đến, rồi so sánh với ảnh trong hồ sơ hộ tịch, nhưng họ thất vọng hết lần này đến lần khác.
Trong việc tìm lai lịch nạn nhân, giáo sư Lương vẫn là người nhìn thấu mọi việc trước tiên, ông đặc biệt ghi chú thêm một dòng: “Có khả năng nạn nhân không phải người Lam Kinh, mà có lẽ anh ta là người ngoại tỉnh đến đây thăm bạn bè, du lịch hoặc đi công tác.”
Thông tin này vô cùng quan trọng, bởi cuối cùng manh mối do viện trưởng của một bệnh viện cung cấp đã giúp cảnh sát xác minh được lai lịch của nạn nhân.
Vị viện trưởng nọ kể rằng nạn nhân có thể là bác sĩ ngoại khoa của thành phố bên cạnh tên là Hoàng Bách Thành. Bốn năm trước, anh ta từng đến Lam Kinh tham gia một cuộc hội thảo khá nổi tiếng bàn về học thuật. Sở dĩ viện trưởng có ấn tượng về anh ta rất sâu sắc là bởi vì tấm ảnh chụp chung với anh ta khi ấy luôn đặt trên bàn ông. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, ông đã thấy Hoàng Bách Thành giống với ảnh phục dựng mà cảnh sát cung cấp như đúc từ một khuôn ra. Họa Long lập tức xuất phát tới thành phố bên cạnh lấy mẫu AND của người là Hoàng Bách Thành, thông qua xét nghiệm và đối chiếu gen cho thấy, nạn nhân chính là Hoàng Bách Thành!
Vụ án đã có điểm đột phá quan trọng!
Gia đình Hoàng Bách Thành phản ảnh một điểm rất đáng ngờ, trước khi xảy ra án mạng, Hoàng Bách Thành nói đi công tác ở Nam Hải, nhưng cảnh sát lại phát hiện thấy điện thoại di động của anh ta ở thành phố Lam Kinh. Bộ chỉ huy kết hợp với ban bưu chính viễn thông sử dụng thiết bị định vị GPS để định vị tọa độ và căn cứ vào tín hiệu phát ra vào thời điểm gần nhất để tìm tung tích chiếc điện thoại. Cuối cùng, họ thấy chiếc điện thoại bị ném xuống một hồ nước nhân tạo.
Cảnh sát còn vớt được chiếc áo đẫm máu của anh ta dưới hồ!
Cảnh sát yêu cầu ban bưu chính viễn thông tìm kiếm nhật kí cuộc gọi trong máy di động của Hoàng Bách Thành. Ban bưu chính cho biết một người tên là Hạ Vũ Bình đã gọi và nhắn tin cho anh ta trước khi xảy ra vụ án. Trong tin nhắn còn để lại cả địa chỉ. Cảnh sát lập tức tiến hành điều tra và chứng thực Hạ Vũ Bình là người Lam Kinh, nữ, ba mươi sáu tuổi, độc thân. Địa chỉ nhắn trên di động của Hoàng Bách Thành là một khu tập thể cũ ở thành phố Lam Kinh, nơi đó vừa vặn gần địa điểm vứt xác và hàng quẩy.
Địa chỉ sở tại là một căn phòng trong tòa nhà cũ nát, trước phòng có cánh cổng sắt riêng biệt bị khóa trái, phía sau cửa có mấy bậc cầu thang, đi qua hành lang thấy có một chiếc xe đạp điện dựng ở chiếu nghỉ.
Cảnh sát phá cửa xông vào, các chuyên gia giám định dấu vết phân tán ra các nơi, cúi người lần tìm dấu vết theo từng bậc cầu thang. Dưới ánh đèn cường quang, họ phát hiện thấy những vết máu lâu ngày đã khô cứng mà mắt thường không thể nào phát hiện được, sau đó căn cứ vào đặc trưng cách đi của con người, họ tìm ra vị trí những dấu chân nhuốm máu giờ đã biến mất. Các chuyên gia lấy dung dịch hóa học Tetramethylbenzidine quết lên mặt đất, những khu vực dính máu lập tức phản ứng với dung dịch hiện ra ánh sáng màu xanh lam. Nhờ vậy những dấu tất đẫm máu được gia tăng độ rõ lên mấy lần, chúng từ từ hiện nguyên hình.
Tô My đặt biển số cho từng dấu chân rồi lấy máy ảnh chụp lại.
Trong hành lang nồng nặc mùi dung dịch, mùi nồng hắc xộc thẳng vào mũi, cảnh sát thực hiện từng công đoạn một cách tỉ mẩn và thứ tự.
Bao Triển và Họa Long đứng ngoài, đưa mắt nhìn qua cánh cổng nan sắt đã han gỉ loang lổ, họ nhìn thấy trên nền nhà ở ban công có vết chân đi tất nhuốm máu rất rõ rệt, vết chân nhỏ nhắn, chứng tỏ đó là vết chân của một đứa trẻ. Họa tiết in trên tất giúp ta phán đoán đứa trẻ ấy là bé gái. Đúng như dự liệu của mọi người, căn phòng này chính là hiện trường vụ án giết người băm xác xảy ra vào ngày 11 tháng 9 năm 2008. Giờ đây điều khiến mọi người lo lắng nhất là bé gái đó còn sống hay đã chết?
Ta có thể tưởng tượng thế này: Một bé gái chạy ra từ hiện trường vụ án, cô bé không đi giày, điều đó chứng tỏ trong lòng đang vô cùng hoảng sợ, chân cô bé dính đầy máu, cô bé đứng chôn chân trước cánh cổng sắt đã khóa chặt, không còn đường chạy trốn. Hung thủ đã xuất hiện sau lưng bé gái!
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp