Mục Tiêu Đã Định
Chương 35: Buông tay
Phó hiệu trưởng phản đối: “Được rồi, đến phòng hai cậu ngồi chờ cậu ấy trước đi.”
“Phó hiệu trưởng.” Lục Tự khẽ chuyển bước chân, chắn ở phía trước ông ta. “Em không mang chìa khóa, vừa nãy là chuẩn bị đi tìm Phong Ấn.”
Phó hiệu trưởng giật mình. “Bảo đồng chí quản lí đến mở cửa là được rồi.”
Lục Tự vốn định nói anh ta muốn xuống dưới lầu lấy chìa khóa, không khéo lại có một nhân viên đi ngang qua, vừa đưa mắt nhìn đã nhận ra Lục Tự. “Phòng 305 à? Phòng đó có người ở bên trong đấy.”
Nét mặt Phó hiệu trưởng vô cùng kỳ lạ nhìn Lục Tự, ông ta bước vội vã đi thẳng lên phòng 305 ở tầng ba, rồi giơ tay gõ cửa. Lục Tự theo sát phía sau nhưng không ngăn kịp, két một tiếng, cửa bị người từ bên trong mở ra. Phong Ấn quần áo chỉnh tề, đang cầm khăn lau tóc ướt đẫm, thấy hai người đứng ngoài cửa thì hơi giật mình. “Sao Phó hiệu trưởng lại đến đây? Vào bên trong ngồi đi ạ.”
Lục Tự để tay lên môi ho nhẹ, “Vừa rồi không nghe thấy tớ gõ cửa sao? Tớ quên mang chìa khóa theo.”
Phong Ấn nhanh trí hiểu được, cười xin lỗi. “Tớ đang tắm nên không để ý.”
Phó hiệu trưởng vừa bước vào cửa, đầu tiên là ông nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoài sự sạch sẽ ra thì không có gì khác thường, bầu không khí nghiêm túc cứ thế dịu lại.
Tình cảnh không giống như bản thân suy đoán, Lục Tự chớp chớp mắt, nhìn về phía Phong Ấn.
Vẻ mặt Phong Ấn vô cùng thản nhiên nhìn lại.
…
Chờ cho đến lúc Phó hiệu trưởng rời đi, Lục Tự mới bước đến, giơ chân đá văng cửa toilet ra, trên mặt Phong Ấn hiện lên nụ cười: “Không cần tìm, người đã đi từ lâu rồi.”
Lục Tự âm thầm thở phào một hơi, anh ta lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Cả căn phòng yên tĩnh, hai người không ai nói gì, thêm vào đó là ai cũng cố gắng lảng tránh, nói cách khác là đang tranh tài trong sự im lặng.
Lục Tự hút thuốc xong, anh ta bóp nát đầu của mẩu thuốc lá trong lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Có phải cậu làm như thế ở đây, là cố ý muốn khoe khoang với tớ không?”
Phong Ấn nửa dựa vào đầu giường, “Tớ cần thiết phải làm như vậy sao?”
Lục Tự giương môi: “Cậu có biết vẻ tự tin của cậu lúc này trong mắt tớ cực kì buồn cười không?”
Phong Ấn nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường, ánh mắt của anh theo dõi Lục Tự, sắc bén và khiêu khích. “Có một vài điểm tớ thật sự không rõ, cậu đã biết Trình Trình không thích cậu, tại sao còn dùng cách này để có được cô ấy? Tại sao cậu lại đẩy cô ấy xa bản thân cậu hơn?” Phong Ấn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. “Cậu có thể giải thích một chút ý muốn của cậu không?”
Lục Tự cúi mặt, anh ta lại rút một điếu thuốc từ trong gói ra, châm lửa hút một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tớ cũng không phải người tốt gì đâu, cách theo đuổi từ trước đến nay căn bản không phải là phong cách của tớ.”
Phong Ấn nhìn Lục Tự, từ sâu trong đáy mắt anh hiện lên cơn sóng cuồn cuộn vì thấu hiểu. “Trước lúc tớ phát hiện bản thân mình có tình cảm với cô ấy, tớ thật sự hy vọng cậu có thể khiến cô ấy thay đổi tình cảm, trên một phương diện nào đó, tớ đã lợi dụng cậu.”
“Không nói đến lợi dụng, tớ muốn có cô ấy, không phải bởi vì cậu, mà là vì bản thân tớ.” Lục Tự phản bác.
Phong Ấn trầm mặc, “Cho dù là nói thế nào đi nữa, trong chuyện này tớ vẫn là thằng khốn, tớ xin lỗi.”
Lục Tự cười khẽ, trên môi vẫn ngậm điếu thuốc, anh ta đứng lên, đứng đối mặt với Phong Ấn. “Ý cậu là cô ấy đã là vật bỏ túi của cậu? Tớ phải buông tay đúng không?”
Phong Ấn không nói gì, như đang ngầm thừa nhận.
Sự phẫn nộ và không cam tâm trong lòng Lục Tự trong nháy mắt bị đẩy đến đỉnh điểm. “Cậu có thể cho cô ấy thứ gì? Ngoại trừ tớ, ngoại trừ gia đình hai bên của hai người, còn ai biết quan hệ của hai người nữa? Hạ Viêm Lương?” Trên môi Lục Tự giương lên một nụ cười mỉa mai. “Trước khi cậu chưa giải quyết Hạ Viêm Lương, ngay cả một lần nắm tay quang minh chính đại cậu cũng không thể cho cô ấy được, thì đừng nói đến vấn đề thân phận là bạn gái.”
Phong Ấn nhếch môi, “Không cần cậu nhắc Hạ Viêm Lương lần nữa, những thứ tớ có thể cho Trình Trình, vĩnh viễn nhiều hơn gấp trăm lần so với cậu tưởng tượng.”
Lục Tự cười nhạo, tay kẹp thuốc rồi rít hai hơi, sau đó lại như chấp nhận gật đầu. “Được! Phong Ấn, hai người tình cảm thấm thía, tớ rút lui, tớ sẽ không chạm vào cô ấy, không động vào cô ấy nữa, để tớ xem cậu giải quyết hai người phụ nữ như thế nào, suy cho cùng, cậu cũng phải buông tay một trong hai người.”
Lục Tự ném mạnh thuốc lá xuống đất, sau đó giày anh ta giẫm mạnh lên. “Nhưng mà đến lúc đó, nếu người cậu buông tay là cô ấy, thì đừng trách tớ không cho cậu cơ hội cứu vãn!”
So với sự hung hãn của Lục Tự, Phong Ấn lại tỏ rõ vẻ kiên định không một chút sợ hãi. “Cậu không cần phải chờ, Lục Tự, từ lúc chúng ta quen biết nhau ở học viện hàng không cho đến giờ, cậu là hiểu rõ nhất, thứ mà tớ muốn thì nhất định phải có và hơn nữa cho đến bây giờ tớ chưa hề buông bỏ bất kì điều gì mà tớ thích.”
“Tất cả đều giống nhau thôi!” Lục Tự nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại mở cửa rời đi.
Lúc ăn cơm trưa, Lục Tự bưng khay thức ăn trực tiếp đi đến bàn mà Lôi Vận Trình đang ngồi. “Thật sự xin lỗi, tôi có việc muốn nói riêng với học viên này một chút.”
Trong nụ cười nhã nhặn của anh ta lại hiện rõ vẻ không cho người khác cự tuyệt, hai học viên nữ ngồi cạnh Lôi Vận Trình từ đầu chủ động bưng khay thức ăn rời đi, Lôi Vận Trình cũng đứng dậy định rời khỏi, nhưng lại bị Lục Tự đè vai lại. “Em ngồi lại đi, tôi thật sự có chuyện muốn nói với em.”
Có rất nhiều ánh mắt nhìn đến chỗ cô, Lôi Vận Trình đành phải vung tay tỏ rõ ý không muốn có bất kì va chạm thân thể nào với anh ta, cô ngồi lại bàn, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Lục Tự ngồi đối diện với cô, cũng không nhìn cô, anh ta cầm đôi đũa khảy khảy cơm.
Nếu lúc này Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn anh ta, cô nhất định sẽ phát hiện không có lúc nào Lục Tự lại ẩn nhẫn như lúc này, chỉ tiếc là cô không muốn nhìn anh ta, dù chỉ một giây.
“Trình Trình.”
“Tên tôi là Lôi Vận Trình, Trình Trình không phải để cho anh gọi.” Lôi Vận Trình nghiêm túc sửa lời Lục Tự.
Lục Tự nắm chặt đôi đũa, “Lôi Vận Trình.”
“…”
“Không phải là đàn ông nào cũng đáng để em tin tưởng.”
“Việc đó tôi hiểu rõ.” Ban đầu, không nói đến việc cô có tin tưởng Lục Tự hay không, nhưng nhớ đến anh ta từng nói một câu khiến cô không thể nào phản bác được: Thân phận quân nhân này đáng giá để cô tin tưởng. Cô cũng đã từng không đối xử lạnh lùng và kháng cự anh ta như lúc này, nhưng là do anh ta đã phá hủy mối quan hệ vốn dĩ đã mỏng manh giữa bọn họ.
Lục Tự hiểu rõ ý mà cô nói. “Em vẫn chưa hiểu rõ, chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Tuy là những lời này sẽ không có tác dụng gì với em, tôi chỉ muốn nhắc nhở em đừng nên trao toàn bộ trái tim cho Phong Ấn, đừng để cậu ấy là tất cả của em, có một ngày em sẽ phát hiện, không có cậu ấy, em thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Động tác của Lôi Vận Trình không thể không sựng lại. “Đây là những gì anh muốn nói? Tôi nên cám ơn ‘lòng tốt’ của anh?”
Lục Tự vươn người đến gần cô, cố gắng đè thấp giọng nói: “Lời tôi muốn nói vẫn là câu kia, sớm muộn gì em cũng sẽ chủ động đưa ra lời đề nghị ở bên cạnh tôi, tôi vẫn như trước, đang tràn đầy tự tin chờ ngày đó đến.”
Ngay lập tức Lôi Vận Trình giương mắt, nhưng trong mắt cô ngập tràn sự căm ghét. “Anh nằm mơ!”
“Vậy thì chúc giấc mộng của tôi trở thành sự thật đi.” Lục Tự nâng ly nước của mình chạm vào ly nước trên bàn của cô, xem như đó là rượu rồi uống sạch chỉ bằng một hơi, sau đó lại ném đũa lại rồi đứng dậy rời đi.
Phong Ấn đang ngồi dùng cơm với một vài giáo viên khác, cách vài bàn ăn nhìn về phía bàn của Lôi Vận Trình. Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, rồi lại nhoẻn miệng cười với anh. Phong Ấn cong môi cười, lại bị một giáo viên nhìn thấy.
“Liếc mắt đưa tình với ai thế? Có phải học viên nào của chúng tôi không?”
Vài người không hẹn mà cùng quay đầu, đúng lúc Lôi Vận Trình vừa cúi đầu ăn cơm. Vẻ mặt Phong Ấn hớn hở, không để ý một chút nào đến sự trêu chọc của bọn họ. “Nếu lần này phi công nữ đều đến sư đoàn của tôi thì chắc là giải quyết được không ít vấn đề cá nhân đó.”
Có người cười phụ họa. “Có phải cũng tiện thể giải quyết vấn đề của cậu không?”
Ý cười trên mặt Phong Ấn càng đậm. “Nửa đời sau của tôi đã có chỗ dừng chân, không cần người khác nhớ thương.”
Lúc anh nói những lời này, ánh mắt vô thức nhìn về phía Lôi Vận Trình. Sự ấm áp từ ánh mặt trời chiếu vào từ ô cửa sổ đặc biệt giống như tồn tại vì cô, Phong Ấn đứng xa nhìn cô gái đang ngồi dùng cơm một mình, trong lòng anh như có hàng vạn sự hoảng hốt đang cuộn trào.
Nếu anh sớm biết có ngày hôm nay, anh nhất định sẽ thừa nhận tình cảm của bản thân sớm hơn.
Phong Ấn và Lục Tự cùng rời khỏi học viện vào một ngày mưa, họ cũng không thể ở lại quá lâu. Buổi tối trước ngày anh đi suýt chút nữa Lôi Vận Trình đã bật khóc, cô giống như con mèo nhỏ nép vào trong lòng của anh. Phong Ấn vuốt tóc cô, khẽ dỗ dành cô, cuối cùng lại bị cô dụ dỗ hôn cuồng nhiệt, hôn đến mức trong lòng anh nóng như lửa vô cùng khó chịu, gần như muốn cô ngay tức khắc.
Lôi Vận Trình cảm nhận được sự thay đổi của thân thể anh, cô đỏ mặt mỉm cười. “Càng ngày anh càng hư nha.”
Phong Ấn ôm cô ngồi lên đùi mình, bàn tay dài của anh lần vào bên trong áo sơ mi cô, hôn lên cổ cô, trong hơi thở mang theo sự kìm nén. “Là em càng lúc càng ra dáng phụ nữ, biết làm nũng víu lấy anh, còn dùng nước mắt làm thế tấn công nữa, quan trọng là nơi này mang đậm dáng vẻ phụ nữ.”
Tay anh lại tăng thêm chút lực, vuốt ve đến mức khiến cô hít thở không thông, ngực ngưa ngứa, cô ôm lấy cổ anh. “Đáng ghét… Sao em lại có cảm giác yêu đương vụng trộm với anh nhỉ?”
Tiếng nói của cô mềm mại như nước, tiếng thở dốc khe khẽ còn có từ cấm kỵ khiến sự nhẫn nại trong lòng Phong Ấn bị phá hủy. “Nhóc con xấu xa.”
Anh xoay người một cái chuyển cô nằm xuống mặt cỏ, sau đó xoay người áp lên trên, ngăn chặn môi cô rồi nói trách cứ. “Sao anh lại không phát hiện em trở nên câu dẫn như thế từ khi nào nhỉ?”
Lôi Vận Trình nâng mặt anh lên, hôn lấy hôn để lên đó. “Là tại trước kia anh không phát hiện anh thích em, Phong Ấn, anh thật tốt.”
Phong Ấn mở mắt ra, đối mắt với đôi con ngươi đen láy lóe sáng của cô, trong đó có sự vui vẻ thuần khiết nhất, thậm chí là cảm kích, còn có sự quyến luyến sâu sắc, tất cả đều là vì anh. Phong Ấn cảm động, một cảm giác chưa từng có ùa đến tràn ngập trái tim anh, đó dường như là một loại hạnh phúc hay gì đó.
“Em mới tốt.” Anh hôn cô từng chút một, gần như là tuyên bố. “Trình Trình, cám ơn sự kiên trì của em, còn có tất cả những gì mà em đã cho anh.”
Anh không dám tưởng tượng, nếu những năm gần đây cô buông tay, vậy anh sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ ngày hôm nay. Nếu thế, đối với anh đó không chỉ là tiếc nuối vì mất đi, mà sự thê thảm vì chưa từng có được.
Lôi Vận Trình mím môi cười, không tiếng động dựa vào lòng anh, phảng phất cứ như nơi đó chính là chốn dừng chân duy nhất trên thế giới này của cô.
Tình yêu có thể khiến cho con người trưởng thành, lúc trước, Lôi Vận Trình chỉ một mực đuổi theo bước chân của anh, còn bây giờ, cô lại muốn sóng vai với anh vút bay trên bầu trời cao, trong quá trình yêu anh, cô đã có được vốn tài sản đủ để thực hiện điều đó.
Vài tháng sau hè, Lôi Vận Trình thông qua cuộc sát hạch thể năng và toàn bộ các loại kiểm tra trở thành học viên đạt thành tích tốt nghiệp xuất sắc nhất, vinh dự chính thức là nữ phi công của Không quân. Có lẽ ông trời bắt đầu chiếu cố đến cô, cô và Hướng Bắc Ninh cùng được điều đến trung đoàn hai Sư đoàn X. Trải qua một kỳ nghỉ ngắn ngủi, cô đã đến bên cạnh Phong Ấn bằng thân phận vinh quang nhất.
Trung đoàn hai là nơi cách thành phố khá xa, cô xuống máy bay thì được đưa đến nơi chờ quân đội phái người đến đón. Hôm đó mặt trời rất chói lọi, Lôi Vận Trình ngồi trên chiếc valy của mình ngửa đầu nhìn những chiếc máy bay ngẫu nhiên bay ngang, cô nhớ lại lúc cô thi đại học anh trở về quân đội, cô đã nhớ anh đến phát điên, còn có những ngày huấn luyện gian khổ khi cô còn ở học viện hàng không, cô vẫn yêu anh điên cuồng như trước, và cũng chính lúc đó cô lại nhận ra mình càng ngày càng yêu quân trang và phi hành hơn, đó là lúc giao phó cho cô một linh hồn chức nghiệp hoàn chỉnh.
Âm thanh động cơ càng lúc càng đến gần, cô đứng lên, tay che trước hàng mi, nhìn chiếc xe quân dụng đang tiến gần đến chỗ mình, cuối cùng lại chuẩn xác đỗ cách một mét ngay trước mặt cô.
Cô cong môi, híp mắt mỉm cười.
Phong Ấn bước xuống xe, trực tiếp đi đến trước mặt cô, anh không bất kì lời nào mà dang tay ôm trọn cô vào lòng, anh dùng lực rất mạnh khiến cô hít thở khó khăn. Lôi Vận Trình ôm cổ anh, môi dán vào tai anh mỉm cười hạnh phúc.
“Cuối cùng em cũng đến rồi.”
Phong Ấn ôm cô trong lòng, anh hoàn toàn quên mất thân phận và hình tượng của mình, bỏ mặc những người đang đi ven đường mạnh mẽ hôn cô.
“Anh đến đón em, Trình Trình.”