Mục Tiêu Đã Định

Chương 28: Em trưởng thành rồi, Phong Ấn


Chương trước Chương tiếp

Lôi Vận Trình dùng sức nắm chặt lấy tay anh, Phong Ấn do dự một lát rồi cũng lặng lẽ nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô, anh cúi người dập điếu thuốc vẫn chưa hút hết vào gạt tàn: “Cô cố ý đâm vào trái tim của Lục Tự à, đã biết rõ cậu ấy theo đuổi lâu như vậy, thật đúng là không tốt chút nào.”

Phong Ấn “Tứ lạng bạt thiên cân”(1) trả lời lại, Lục Tự ở bên cạnh cúi đầu bật cười: “Đúng là bạn bè tốt có thần giao cách cảm, cho tới giờ cậu cũng chưa từng hỏi tớ tình hình chinh phục hiện nay đã đi tới bước nào.”

(1) Tứ lạng bạt thiên cân: Lấy bốn lạng đấu lại ngàn cân, nghĩa lấy lực yếu thắng lực mạnh, ở đây ý nói Phong Ấn chỉ xài một câu đơn giản nhưng vượt qua được câu hỏi gây khó xử của Hạ Viêm Lương.

“Đó là vì tớ biết chắn rằng cậu sẽ thất bại thảm hại, nếu đã hiểu rõ kết quả thì không cần hỏi quá trình.” Phong Ấn nhếch môi liếc mắt nhìn Lục Tự.

Lôi Vận Trình đương nhiên sẽ không xen vào đề tài này, cô im lặng chuyển tầm mắt đến hướng khác.

Ở đây, bất luận là nam hay nữ cũng đều thích trêu chọc người khác, một vài cô gái lôi kéo Lôi Vận Trình đi hát hò, còn đàn ông thì tụm năm tụm ba ngồi cùng nhau. Đã lâu rồi Lôi Vận Trình không được hát, nên cô nhanh chóng hòa hợp với mọi người, cô gạt bỏ mọi ưu phiền sang một bên để vui chơi thoải mái, cuối cùng thì cô mệt mỏi ngã xuống sofa thở gấp. Lục Tự cầm một chai nước trái cây đưa đến chỗ cô: “Sao nhìn em giống như phạm nhân mới vừa được phóng thích thế, chơi đùa hết mình như vậy.”

Lôi Vận Trình ngửa đầu uống một hơi nước trái cây, cô sảng khoái vung tay lên: “Anh cũng đâu phải chưa từng ở trường đúng không, bình thường có gì để vui chơi đâu, nói khó nghe một chút là còn vất vả hơn cả phạm nhân nữa, thậm chí cuộc sống còn buồn tẻ hơn là ở trong tù.” Cô lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hơi nóng nên cởi áo khoác ra: “Khi đó các anh không cảm thấy vất vả sao?”

Lục Tự cầm chiếc áo mà cô vừa cởi ra khoác trên vai cô một lần nữa, anh ta hơi cắn môi nhớ lại: “Lúc đầu không thích ứng được, chỉ còn cách nửa đêm tìm cách trốn ra ngoài chơi.”

Không phải Lôi Vận Trình không chú ý đến hành động chu đáo của anh ta, cô cau mày vì cảm thấy không được tự nhiên, cô cầm bọc snack lên ăn: “Cũng to gan ghê gớm nhỉ, nếu bị bắt thì sao?”

Lục Tự gật đầu: “Đúng là đã từng bị Phương Mặc Dương bắt được, nhưng chỉ có Phong Ấn bị tóm thôi, Phương Mặc Dương làm sao nỡ đuổi bọn tôi chứ.”

“Phương Mặc Dương thích anh ấy như vậy sao?”

“Chỉ thích người có tài thôi.” Lục Tự nhún vai, ánh mắt anh ta nhìn cô không khỏi trở nên dịu dàng. Lôi Vận Trình không hề biết rằng Lục Tự phải kiềm nén thế nào mới không nhào đến ôm cô, rồi hôn cô. Lục Tự đã dùng thời gian lâu như vậy chỉ vì hy vọng cô có thể chấp nhận ở bên cạnh anh ta, anh ta thực sự không nỡ phá hỏng sự yên ả hiếm có này.

Không phải cô không biết trân trọng, nếu nói cô không nợ Lục Tự thì là sai, anh ta thật sự là một người rất nghiêm túc, nghiêm túc nghe cô nói chuyện, nghiêm túc nhìn cô làm việc, vào giây phút này cũng như vậy, anh ta nghiêm túc nhìn mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm của cô. Nhưng mà chỉ là Lôi Vận Trình vẫn như trước, cô không quen bị anh nhìn như thế, chỉ còn cách viện cớ đi ra ngoài.

Lục Tự khẽ chạm vào miệng chai nước trái cây mà vừa rồi cô đã uống, đầu ngón tay anh ta cẩn thận vuốt ve miệng chai nước, sau đó lại âm thầm cười giễu chính mình.

Đã sớm biết cô được nghỉ về nhà, nhưng anh ta vẫn cố gắng kiềm chế không đi tìm cô, bởi vì anh hiểu rõ cô và Phong Ấn đã lâu rồi chưa gặp nhau, đôi mắt của cô sẽ không nhìn thấy anh ta, vậy thì hà tất gì anh ta cứ ngu ngốc vác mặt đến tìm cô. Từ ngày quen biết cô, đã không có bất kì người phụ nữ nào xung quanh có thể lọt vào mắt Lục Tự, bốn năm trôi qua rất nhanh, ngoại trừ phi hành, cuộc sống của anh ta chỉ có ba chữ “Lôi Vận Trình”, cho dù là ngày hay đêm, cái tên của cô đã vô tình khắc sâu vào trái tim anh ta.

Từ mới mẻ tò mò đến yêu thương trân trọng, từ muốn chinh phục đến bị hấp dẫn, vào giờ này phút này, trong lòng của Lục Tự tầm quan trọng của Lôi Vận Trình đã vượt ngoài dự tính của anh ta.

Có lẽ đã thành thói quen, có lẽ… Thật sự còn hơn cả tình yêu.

Rõ ràng anh ta đã nghiện cô gái này mất rồi, nhưng trong toàn bộ sự nhớ nhung của cô, anh ta chưa bao giờ được góp mặt dù chỉ một chút.

Lôi Vận Trình đi qua đi lại trong nhà vệ sinh, sau đó cô đứng trên tầng gác nhìn mọi người nhảy múa ở phía dưới, cô cảm thấy bầu không khí bên trong quá khó chịu nên chỉ còn cách chạy ra đây để hít thở không khí.

Cô rất thích mặc quần áo màu đỏ, vì thế khi đứng trên sân thượng ở tầng hai, Phong Ấn không hề khó khăn khi nhìn ra cô đang đứng trong sàn nhảy có mày trắng như tuyết, Hạ Viêm Lương cũng thấy được Lôi Vận Trình, cô ta nhìn Phong Ấn chớp chớp mắt.

“Có phải Lôi Vận Trình thích anh không?”

Phong Ấn phả ra một làn khói, tầm mắt anh rời khỏi Lôi Vận Trình: “Không phải cô đã biết lâu rồi sao?”

“Vậy còn anh? Em muốn nghe suy nghĩ của anh về cô ấy.”

Phong Ấn không trả lời, điếu thuốc trong tay anh bị Hạ Viêm Lương giật lấy rồi vò nát: “Anh hút thuốc càng lúc càng nhiều, không tốt cho sức khỏe của anh đâu.”

Phong Ấn để mặc cô ta, gương mặt của anh vẫn thờ ơ, vẻ lạnh nhạt này không phải do anh cố ý tạo ra, lúc này Hạ Viêm Lương đã hiểu quá rõ. Cô ta xoay mặt Phong Ấn qua, ôm lấy thắt lưng anh, đầu cô ta dựa vào vai anh: “Đã lâu như vậy rồi, em phải làm sao anh mới đồng để hai chúng ta làm lại từ đầu, chỉ có như thế mới thật sự tốt cho chúng ta, trước đây anh yêu em như vậy, em không tin anh đã quên sạch tình cảm đó.”

Phụ nữ thường tránh dùng từ “đã từng” để làm Bargaining chip(2) cố gắng chuộc lại tình yêu của mình, Hạ Viêm Lương biết rõ điều đó nhưng cô ta đã không còn nhiều thứ để có thể đặt cược chiến thắng giành lấy trái tim anh trở về.

(2) Bargaining chip (Con bài mặc cả): Khi người Mỹ chơi bài Poker, mình thường gọi là bài xì phé, họ không dùng tiền mặt mà dùng một loại thẻ tròn màu trắng, đỏ hay xanh tùy theio số tiền họ có ít hay nhiều. Sau khi đánh bạc xong họ đổi các thẻ này trở lại thành tiền mặt.

Phong Ấn cảm thấy buồn cười, anh lặng lẽ kéo tay cô ta ra, tạo khoảng cách giữa hai người: “Đừng nói đến chuyện trước đây nữa, điều đó sẽ càng làm tôi phản cảm mà thôi.”

Nước mắt đã tràn đầy trong hốc mắt của Hạ Viêm Lương, giống như chúng đang chực chờ để tuôn rơi bất kì lúc nào. Yếu đuối đáng thương chính là dùng để miêu tả người phụ nữ như cô ta lúc này.

Phong Ấn lui về phía sau một bước, anh dựa người vào lan can, hai tay khoanh trước ngực, tỏ rõ thái độ “Cô đừng đến gần tôi”.

“Dường như tôi vẫn chưa hỏi cô, cô có thấy mình có lỗi với Lê Duệ không, không phải cô muốn kết hôn với cậu ấy sao?

Chẳng qua vì chuyện đó cô mới quay về tìm tôi, tình cảm của cô dễ dàng thay đổi như vậy sao?”

“Phong Ấn, anh cố tình làm khó em có phải không?”

“Không có.”

“Không có?” Cô ta châm biếm: “Nếu như em nói với em Lê Duệ chỉ là một cuộc tình ngắn ngủi ——"

Phong Ấn giơ tay ngắt lời cô ta, anh lắc đầu cười: “Cô đừng nói rằng sau khi cô ở bên cạnh một người đàn ông khác rồi mới nhận ra người cô yêu nhất là tôi, điều đó rất dối trá, rất nực cười, tôi sẽ không tin đâu, giữa tôi và cô lúc trước cũng không có bất kì thứ gì cả.”

“Em không tin.” Hạ Viêm Lương nhìn thẳng vào anh, cô ta lau nước mắt, ngón tay cô ta cứ lần theo cúc áo của anh xoay tròn ở đó: “Nếu như anh không còn một chút tình cảm gì với em, vậy tại sao đêm hôm đó lại đối xử với em như vậy?”

Sắc mặt của Phong Ấn trở nên nặng nề, anh nghiêng đầu nhìn dưới lầu, đôi mắt ẩn hiện lên ánh sáng. Cô bé ngốc nghếch kia dám nghịch tuyết ở đây, lại còn ăn mặc mỏng manh như vậy. Hạ Viêm Lương nhìn theo tầm mắt của anh, trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ căm hận, đây lần thứ hai cô ta xoay gương mặt anh để đối diện với bản thân mình, sau đó cô ta lại nhận ra rằng sự nóng bỏng trong mắt anh dần dần biến mất.

Biểu hiện đó cho thấy điều gì…

“Phong Ấn, cuối cùng anh muốn thế nào? Chúng ta trở lại với nhau có gì không tốt?”

“Hạ Viêm Lương, rốt cuộc cô muốn nghe tôi nói gì? Nói tôi còn yêu cô? Tôi cũng muốn thế, ít nhất là hai năm sau khi chia tay tôi cũng đã từng cho rằng như thế, nhưng sau này tôi nhận ra rằng chẳng qua là tôi không cam tâm chấm dứt với cô mà thôi, không ai có thể khẳng định mình sẽ yêu mãi một người. Tôi, cô, tất cả đều giống như vậy thôi.”

Hạ Viêm Lương cắn môi thật mạnh, cô ta cười khẩy: “Được… Không yêu, tất cả đã qua, nhưng chẳng lẽ anh nói không quan tâm đến em thì không quan tâm sao, anh phải có trách nhiệm! Anh phải cưới em! tình cảm với Lôi Vận Trình, anh phải kiếm chế cho em, phải tàn nhẫn với cô ấy!” Cuối cùng cô ta cũng không kiềm chế được nước mắt của mình nữa, nước mắt tràn ra khỏi mi. Hạ Viêm Lương ghé vào lòng anh, cô ta dùng áo anh để lau nước mắt của mình, cô ta ngẩng đầu gằn từng chữ qua kẽ răng: “Hơn nữa còn phải kiếm chế cả đời! Để anh một lần nữa được nếm mùi cái gì được gọi là muốn yêu mà không được!”

Cô ta sử dụng ngôn ngữ cay độc như thế, nhưng vẻ mặt của Phong Ấn vẫn như mọi ngày, không hề có một chút biểu hiện sợ hãi, thậm chí là lạnh lùng, điều đó khiến Hạ Viêm Lương cảm thấy bản thân mình đã thất bại, thất bại đến mức trái tim cô ta lạnh giá.

Hạ Viêm Lương cố gắng duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng rồi rời khỏi đó, để lại một mình Phong Ấn đang chịu cái lạnh của đêm đông.

Phong Ấn vẫn duy trì tư thế đứng như vậy rất lâu, sau đó anh mới chợt phát hiện, bản thân mình đã nắm chặt lan can quá lâu mà ngay cả gân xanh cũng gồ lên.

Ngón tay anh run run rút điếu thuốc trong gói ra rồi để lên môi, khi châm lửa mới nhớ đến lời nói vừa rồi của Hạ Viêm Lương, đúng là gần đây anh hút thuốc càng ngày càng nhiều.

Phong Ấn đóng nắp bật lửa lại, điều thuốc trong tay bị anh bóp nát.

Lôi Vận Trình đang ôm một quả bóng tuyết lớn đi vào, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện Hạ Viêm Lương. Hạ Viêm Lương không chào cô, chỉ nhìn thoáng qua cô rồi xoay người rời đi. Ánh mắt kia mang theo sự căm hận, Lôi Vận Trình khẽ hừ khinh bỉ một cái. Phong Ấn vừa định xuống dưới lầu tìm cô thì bắt gặp cô đang ôm một quả bóng tuyết to đùng đi vào, gương mặt nhỏ nhắn và bàn tay bé bỏng của cô vì lạnh mà đỏ bừng lên. Phong Ấn vừa trách cứ cô, vừa cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, anh ném quả bóng tuyết xuống: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Buồn chán không có chuyện làm à?”

Lôi Vận Trình chà xát hai lòng tay của mình không thèm nhìn anh: “Không đi tìm Hạ Viêm Lương à? Cô ấy vừa mới đi, trông có vẻ không vui.”

Thấy anh không trả lời, Lôi Vận Trình đi đến bên cạnh anh, nghiêng cổ liếc nhìn anh: “Cảm giác sau khi được ‘ăn’ tốt không?”

Phong Ấn nhướng mày: “Học cách nói móc ở đâu vậy?”

Lôi Vận Trình bật cười, nụ cười trêu chọc: “Xem ra cảm giác không tệ, khó trách sắc mặt của anh tốt như vậy, lúc đầu Đỗ Nghiên Thanh còn nói dáng vẻ của anh là chưa được thỏa mãn cơ đấy, sai hoàn toàn rồi.”

Phong Ấn lườm cô một cái: “Trong lòng không thoải mái à?”

Lôi Vận Trình làm ra vẻ đau lòng, sau đó nhếch môi cười: “Nếu như giữa chúng ta đã có bốn năm, em tin anh sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn, thật ra —— hắt xì ——!”

Cô hắt xì bất ngờ, sau đó thì nhìn thấy Phong Ấn nhíu mày: “Thật sự không biết phải nói em thế nào cho đúng, vừa mới hết cảm mà lại ăn mặc mỏng manh như thế này rồi chạy ra ngoài tựlàm khổ mình!”

Lôi Vận Trình nhận lấy khăn giấy mà anh đưa đến, cô lau mũi: “Sao anh lại biết em bị cảm?”

“Cũng không phải là chuyện bí mật quân sự gì, sao anh lại không thể biết?”

Lôi Vận Trình bĩu môi: “Thật ra em rất vui, anh biết tại sao không?”

“Không biết.” Phong Ấn không có tâm tư chơi trò suy đoán.

“Lần trước anh không thay em chịu phạt uống rượu không phải bởi vì anh không yêu em, lần này anh cũng không thay cô ấy uống rượu mà, vậy có phải chứng minh rằng anh cũng không yêu cô ấy đúng không? Mấy hôm trước anh đã khẳng định anh thích em một lần nữa, rồi tối ngày hôm nay lại chạy đến can thiệp cuộc sống riêng tư của em.”

“Cuộc sống riêng tư?”

“Ừ.” Cô gật đầu: “Chính là chuyện em và Lệ Vũ thuê phòng ấy, anh nghĩ kỹ lại xem, anh không cảm thấy giống như anh đang cố tình gây chuyện sao? Em cũng chưa hề can thiệp vào chuyện của anh và Hạ Viêm Lương có lên giường hay không, chúng ta cũng không phải là người yêu của nhau, anh dựa vào gì mà quản đến việc sa ngã hay phóng túng của em?”

Phong Ấn vỗ đầu trừng phạt cô, dáng vẻ có phần hung dữ: “Ít nhất anh cũng được xem là anh trai của em, vậy cũng không quản được sao?”

Lôi Vận Trình giơ cổ tay ra: “Nhìn dấu tay anh nổi rõ trên đây đây này, anh Tiểu Ấn, em muốn hỏi anh, lúc đó anh rất tức giận chuyện em và người đàn ông khác đi thuê phòng à? Hửm?”

Vẻ mặt Phong Ấn cứng lại, Lôi Vận Trình vẫn từng bước áp sát đến gần anh, cô đẩy anh dựa vào bức tường trên hành lang, tay cô ôm lấy vai anh, tiến gần đến môi anh: “Tức giận như vậy thì thể hiện cho điều gì nhỉ? Ngoại trừ khi còn bé anh từng bắt nạt em ra, kể từ khi lớn lên vẫn chưa từng đối xử thô lỗ với em, anh Tiểu Ấn, anh thực sự… Chỉ thích em thôi sao? Hửm?”

Phong Ấn nheo mắt, con ngươi đen láy của anh nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn sinh động dưới mắt, con ngươi nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung sống động ở trước mặt, anh chậm rãi nói từng chữ một: “Lại muốn câu dẫn anh à?”

Lôi Vận Trình hé môi, hơi thở của cô nhẹ nhàng phảng phất trên môi của anh: “Không phải là em vẫn chưa đủ trình độ sao?” Bỗng nhiên cô nhỏ giọng nói, môi cô chuyển đến tai anh, như có như không chạm nhẹ vào đó: “Em trưởng thành rồi, Phong Ấn, trò chơi giữa nam và nữ em đều có thể…”

Cô còn chưa dứt lời, Phong Ấn đã giữ chặt eo cô, gót chân anh xoay một vòng rồi chuyển người đặt cô đặt lên tường. Ánh đèn nhiều màu sắc trong hành lang không ngừng biến đổi kì ảo tạo thành những bóng râm chiếu lên mặt của cô và anh, bầu không khí mờ ám giữa bọn họ cứ như vậy mà xuất hiện. Phong Ấn nâng cằm cô lên rồi ngắm nhìn, gương mặt hai người rất gần nhau, gần đến nỗi có thể nghe tiếng hô hấp của nhau: “Em có biết những lời này… Am chỉ điều gì không?”

Lôi Vận Trình ngẩng đầu lên, trên mặt cô hiện lên vẻ khiêu khích: “Em chỉ sợ anh không biết.”

Khóe miệng Phong Ấn hơi nhếch lên, nụ cười mang theo vẻ châm chọc, Lôi Vận Trình nhận ra điều đó: “Chê em không có kinh nghiệm sao, em có thể tìm một thầy giáo trước, ừm, Lục Tự? Ít nhất em cũng biết rõ, anh ta thích em.”

Cô dùng nguyên văn lời của anh để đáp trả lại anh, suýt chút nữa cô đã không nhịn được mà bật cười.

Lôi Vận Trình không muốn làm cho bầu không khí trở nên mờ ám hơn nữa, cô đẩy anh ra: “Em đi toilet.”

Cô cố gắng khiến bản thân không giống như đang chạy trối chết, ngay một giây sau khi cô đóng cửa toilet, cô lập tức suy sụp dựa đầu vào cửa ôm ngực thở dốc. Có phải cô vừa làm một chuyện vô cùng to gan với anh không?

Khi cô rời khỏi, Phong Ấn chậm rãi dựa vào tường, một tay anh day day trán, thở dài một hơi nhẹ nhõm, khi anh mở mắt ra, đôi mắt đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.

Lúc quay người lại, anh trông thấy Lục Tự đang đứng đó không xa nhìn anh với vẻ mặt giống như đang xem kịch vui. Phong Ấn cười chế nhạo: “Tớ không cố ý tranh giành với cậu, nhưng con bé đó quá to gan rồi, không nên trách tớ.”

Lục Tự từ chối cho ý kiến, anh ta đưa tay xoa xoa cằm: “Tớ muốn biết một chuyện, Phong Ấn.”

“Nói đi.”

“Cậu còn có thể chịu đựng trong bao lâu nữa?”

“…”

Lục Tự đi đến bên người anh, sau đó dừng bước rồi vỗ vỗ vai anh, nghiêng đầu liếc anh một cái: “Mỗi lần giao cô ấy cho tớ, có phải trong lòng cậu đều có suy nghĩ muốn giết tớ hay không? Nếu cậu vẫn không chịu phát tiết ra ngoài, tớ thấy chắc cậu sẽ sụp đổ mất thôi?”

Trong lòng Phong Ấn giống như bị anh ta đấm một cái thật mạnh, anh khó chịu, còn có một loại cảm giác đau đớn xem lẫn không cách nào hình dung được.

“Chỉ là phụ nữ thôi, cậu chỉ cần nói một tiếng, tớ lập tức từ bỏ và trả cô ấy lại cho cậu.” Lục Tự khiêu khích và thử thăm dò anh.

Phong Ấn trầm mặc không đến một giây, anh mở mắt ra đối mắt với anh ta, ánh mắt vô cùng sắc bén, anh hỏi vô cùng thẳng thừng:

“Còn nữa? Lục Tự, tớ còn muốn biết một chuyện.”

“Nói đi.”

“Cậu đã từng hiểu được cô ấy lần nào chưa?”

“…” Nụ cười của Lục Tự trở nên cứng nhắc, bàn tay anh ta âm thầm nắm chặt thành quyền.

Khi Lôi Vận Trình từ phòng toilet đi ra thì người trong phòng VIP đã về gần hết, Phong Ấn không đợi cô, cô tức giận đến mức thiếu chút nữa là quăng hết đồ đạc, cô giật lấy ly rượu của Châu An Đạt rồi uống một hơi, sau đó cô đặt mạnh ly rượu lên quầy bar.

Châu An Đạt pha cho cô một ly khác, màu sắc rất đẹp, chờ cô uống xong mới cười hì hì nói tên rượu cho cô biết: “Rượu này có tên là ‘di tình biệt luyến’.(3)”

(3) Thay đổi tình cảm, tạm biệt tình yêu

Lôi Vận Trình lườm anh ta một cái: “Tên gì mà tệ vậy, cho thêm một ly nữa.”

“Được, để chú mời em.” Châu An Đạt rất vui vẻ, anh ta pha trộn một ly cốc-tai có màu sắc vô cùng mơ mộng: “Đây gọi ‘Phong cảnh bên người’, ở đây mỗi một ly rượu đều có một ý nghĩa riêng.”

Lôi Vận Trình ghé vào quầy bar nhìn ly rượu có tên ‘Phong cảnh bên người’, cô không nói lời nào.

Lúc này muốn bắt xe rất khó, Lôi Vận Trình đứng trên lề đường nghĩ có nên gọi Lôi Dật Thành đến đón cô không, nhưng trong lúc vô tình, cô phát hiện xe của Lục Tự vẫn còn đỗ ở vị trí cũ.

Cô tò mò đi qua, gõ gõ cửa xe, cửa sổ xe được kéo xuống, Lục Tự gập tay chống trên vô lăng nhìn cô: “Tôi đang đoán xem phải bao lâu nữa em mới phát hiện ra tôi.”

“Sao anh còn ở đây?”

“Em nên vui mừng vì tôi còn ở đây mới đúng.” Lục Tự ra hiệu bảo cô lên xe.

Lôi Vận Trình mấp máy môi, thở dài: “Thế thì làm phiền anh vậy.”

Lục Tự khởi động xe, nở nụ cười với hàm ý sâu xa: “Không phiền đâu, tôi cũng đâu có nói muốn đưa em về nhà.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...