Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 12: Cái nhìn lần đầu năm xưa


Chương trước Chương tiếp

Hứa Dực Trung cảm thấy có lẽ mình thần kinh, ngửi hương trà Phổ Nhĩ, anh lại tưởng Nghiêu Vũ biết anh thích loại trà này, nhưng câu trả lời của cô ngay sau đó khiên anh cụt hứng. Nghiêu Vũ làm gì cũng không có ý làm đẹp lòng anh, khiến anh rất khó chịu.

Triển lãm nhà ở khai mạc long trọng. Sự thay đổi rõ nhất trong này là giá nhà lại tăng, nhưng lượng giao dịch vẫn lớn hơn mọi lần.

Khi các nhà đầu tư cười hết cỡ, cũng là lúc các công ty quảng cáo sau một thời gian làm việc cật lực cũng được nhàn rỗi mấy ngày. Nghiêu Vũ rỗi rãi nằm nhà chơi game. Thiên Trần trái lại bận tối mắt, mấy ngày nay nghỉ trưa ở nhà Nghiêu Vũ cũng tranh thủ viết bài. Nghiêu Vũ giúp Thiên Trần chỉnh lí tư liệu, bỗng hỏi: “Khi nào cậu xong việc? Lâu lắm bọn mình không rủ Tuệ An đi chơi”.

“Người ta có Đỗ Lối tháp tùng rồi!”. Thiên Trần vẫn cắm cúi gõ bàn phím, cô vừa liên lạc với Tuệ An. Không biết Đỗ Lối thân thiết với Tuệ An từ lúc nào, cứ rảnh là hẹn đi chơi. Tuệ An nói một tuần ít nhất ba ngày Đỗ Lối lái xe đến đón cô đi chơi đi ăn.

Tuệ An vui vẻ nói, không ngờ Đỗ Lối tâm lí, biết cách chăm sóc người khác như vậy. Hình như có ý bóng gió để Đỗ Lối và Nghiêu Vũ hòa giải với nhau.

Nghiêu Vũ nghe vậy không nói gì, một lúc lâu sau mới thủng thẳng: “Đỗ Lối không phải người xấu, nhưng mình với cậu ấy không hợp nhau”.

Thiên Trần viết xong bài gửi cho ban biên tập, vỗ tay, nói: “Việc lớn đã thành! Tiểu Vũ, nếu Đỗ Lối không phải là người xấu, vậy giữa hai người rốt cuộc có chuyện gì?”.

“Mình và Đỗ Lối là bạn phổ thông, ngày đầu tiên vào lớp đã ngồi cùng bàn, rất quý nhau. Nhưng không lâu sau, tình hình thay đổi. Bài văn của mình, Đỗ Lối có thể xem, nhưng bài của cậu ấy, Đỗ Lối không bao giờ đưa cho mình xem, mình hơn vài điểm là cả tuần Đỗ Lối không vui, như thế ai chịu được? Về sau phân lại chỗ ngồi, không qua lại với nhau nữa”. Nghiêu Vũ nói giọng ngao ngán.

Thiên Trần cười: “Chuyện cũ rích! Chỉ vì chuyện đó?”.

“Không, về sau còn nhiều, ai thích suốt ngày so đo với cậu ta, đến khó chịu, không hợp thì ít qua lại, không ngờ vào đại học lại ở cùng phòng! Đi đến đâu cũng tự nhiên bắt đầu so bì, bắt đầu ganh đua. Đỗ Lối cũng lạ, không tìm người khác mà so, lại nhằm vào mình. Chưa hết, bây giờ tốt nghiệp đi làm, công việc lại dây dưa đến nhau, ngán muốn chết”.

Thiên Trần than thở, “Quá ngán, có điều, hai người không cùng cơ quan, còn ganh đua gì?”.

“Hứa Dực Trung!”. Nghiêu Vũ buột miệng.

“Hả?”. Thiên Trần kinh ngạc trợn mắt, “Phó tổng giám đốc Gia Lâm? Anh ta làm sao?”.

Nghiêu Vũ biết mình lỡ lời, nhưng Thiên Trần là bạn thân, vậy là kể hết chuyện quen Hứa Dực Trung nhưng Đỗ Lối lại thích anh ta thế nào. “Mình cảm thấy thái độ của Hứa Dực Trung rất lạ, lẽ ra anh ta phải thích Đỗ Lối chứ!”.

Thiên Trần cười đau bụng: “Tiểu Vũ, ha ha, có phải cậu là khắc tinh của Đỗ Lối? Người ta làm trợ lí cho Hứa Dực Trung lâu như vậy lại không có chuyện gì, sao cậu vừa xuất hiện đã trờ thành tình địch?”.

“Thiên Trần chết tiệt, nói vớ vẩn! Mình không muốn có bất cứ quan hệ gì với tập đoàn Gia Lâm, mỗi lần đến đó gặp Đỗ Lối, ánh mắt cô ta làm mình rất khó chịu!”.

“Nghiêu Vũ, nếu Đỗ Lối và Hứa Dực Trung yêu nhau, cô ta sẽ không khó chịu khi nhìn thấy cậu. Đúng là một chú rể rùa vàng, đẹp trai lại giàu! Sao Đỗ Lối không tìm cách lùa anh chàng vào lưới, đi so đo với cậu làm gì?”.

“Đúng, đẹp trai lại giàu, vậy mẹ giới thiệu cho cậu chú rể rùa vàng sao cậu không ưng? Lại muốn treo cổ trên cái cây cong Tiêu Dương?”.

Thiên Trần cười hi hí: “A Dương khác! Khi nào anh ấy mở công ty, mẹ mình sẽ không còn lí do phản đối! Thực ra cho dù anh ấy không làm được, bọn mình vẫn rất tốt, chỉ có điều”. Nghĩ tới thái độ của mẹ, cô lại buồn, “Nói đến Tiêu Dương là mẹ nhắc lại chuyện bố mình ngày trước, làm bố cũng khó chịu, không khí gia đình rất chán”.

Thiên Trần bây giờ không muốn nghĩ nhiều, trì hoãn ngày nào hay ngày đó, công ty của Tiêu Dương đã chuẩn bị rồi, chờ hai tháng nữa Đồng Tư thành về nước là khai trương. Nghĩ tới Đồng Tư Thành, cô đẩy vai Nghiêu Vũ: “Thư, thư của Đồng Tư Thành cậu đã đọc chưa?”.

“Đọc rồi”.

“Cảm động không?”.

“Không biết, chưa có quyết định gì. Nhưng đắc ý cực độ, năm xưa anh ta yêu cầu chia tay, bây giờ lại chủ động muốn nối lại”. Nghiêu Vũ nói, thời gian quả thật đã làm thay đổi con người rất nhiều. Trước đây, cho dù hai người cãi nhau, Đồng Tư Thành vừa quay đi đã nhắn tin cho cô, cô đã chạy như bay đến với anh, mọi giận hờn tan biến như mây khói. Bây giờ mỗi tuần anh gửi một bức thư, toàn những lời cảm động có thể làm xiêu lòng mọi cô gái, cô vẫn do dự.

Điện thoại đổ chuông, Thiên Trần nghe xong nói, “Cơ quan có việc, phải đến diễn đàn triển lãm nhà ở, mình đi đây”.

Nghiêu Vũ đang rảnh, cũng nhảy xuống giường: “Mình đi với cậu, một mình ở nhà lại nhớ tới Đồng Tư Thành, phiền chết!”.

Diễn đàn về nhà ở tổ chức vào buổi chiều trên lầu ba trung tâm triển lãm theo kế hoạch. Chủ đề thảo luận chính là “Ảnh hưởng của chính sách tăng cường quản lí đất đai đối với tình hình phát triển nhà ở”.

Đây là chính sách Quốc vụ viện mới đưa ra mấy ngày trước. Nghiêu Vũ không hứng thú với những quy định, chính sách. Cô nói với Thiên Trần một câu rồi chạy xuống phòng triển lãm xem mô hình nhà ở. Cô muốn xem những kiểu căn hộ nhỏ do các công ty bất động sản đưa ra, đồng thời cũng muốn sưu tầm tư liệu của các công ty quảng cáo khác, xem có thể tham khảo được gì.

Thiên Trần ờ lại diễn đàn chăm chú lắng nghe. Mỗi khi diễn giả từ trên bục bước xuống, các phóng viên liền đến phỏng vấn.

Một người đang phát biểu trên diễn đàn, Thiên Trần ngồi cạnh một vị giáo sư khẽ hỏi: “Theo giáo sư, xu thế giá nhà đất của thành phố này sẽ tiếp tục tăng hay giảm? Hiện nay giá nhà trong thành phố bình quân khoảng trên dưới ba ngàn rưỡi, cao hơn một ngàn so với hai năm trước. Có phải mức tăng quá nhanh?”.

“Vẫn tăng. Với vị trí địa lí và khả năng phát triển tương lai của thành phố này, giá nhà trong hai năm tới sẽ tăng đến trên dưới sáu ngàn”.

Thiên Trần thở dài với tốc độ tăng thế này, sở hữu một ngôi nhà quả thực rất khó khăn, “Có phải giới đầu tư liên kết bưng bít giá và thông báo sai lượng giao dịch? Cố tình tạo những cơn sốt trên thị trường khiến người tiêu dùng lo lắng vội vàng mua nhà, nhằm đẩy giá lên cao?”.

“Cũng có hiện tượng như vậy, nhưng tôi tin là Chính phủ sẽ sớm đưa ra giải pháp quy phạm chỉnh đốn thị trường bất động sản”.

Thiên Trần cảm ơn giáo sư, tìm một doanh nghiệp bất động sản, hỏi: “Xin hỏi lượng giao dịch thành công của quý công ty thế nào?”.

“Đương nhiên, rất tốt, hôm nay mới là ngày thứ hai, lượng giao dịch thành công đã đạt bảy mươi phần trăm”. Ông ta phấn khởi nói.

“Tôi đã phỏng vấn mấy công ty, công ty nào cũng tuyên bố lượng giao dịch thành công rất cao, nhưng theo thống kê của cục quản lí nhà ở, số lượng nhà còn trống lại chiếm tới bốn mươi phần trăm?”.

Ông ta tươi cười: “Tiêu thụ của công ty tôi rất tốt, các công ty khác tôi không biết. Có lẽ thị trường bất động sản của thành phố hiện nay thật sự có không gian lớn như vậy”.

“Ý ông là, ông cảm thấy giá nhà đất chỉ có tăng không giảm?”.

“Đó là chắc chắn”.

Thiên Trần cảm ơn ông ta, cô biết với câu hỏi đó, đa số đều trả lời như vậy. Cô ngồi chờ phỏng vấn giáo sư kinh tế trường Đại học C đang phát biểu.

Nghiêu Vũ đến phòng triển lãm thấy tư liệu là nhặt, lát sau trên tay đã có một túi đầy. Càng xem tư liệu của đồng nghiệp ở công ty khác càng hứng khởi. Người ta đến xem nhà rất đông, sao mình không đi tiếp. Nhìn túi tư liệu trong tay, cô vui vẻ đi xuống tầng dưới.

Vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy gian triển lãm mô hình chung cư mới của Gia Lâm. Nghiêu Vũ đang thưởng thức tác phẩm của mình, tay cầm tài liệu đột nhiên nhẹ bẫng, có người đã lấy tư liệu trong tay cô. Nghiêu Vũ ngẩng nhìn, Hứa Dực Trung đứng ngay cạnh cô tươi cười, phản ứng đầu tiên của Nghiêu Vũ là ngó xem Đỗ Lối ở đâu.

“Nhìn gì vậy? Sưu tầm nhiều tư liệu thế, muốn mua nhà hay là đem về nghiên cứu?”. Buổi tối, ban tổ chức mở tiệc chiêu đãi giới kinh doanh bất động sản, ở khách sạn gần đây, Hứa Dực Trung thấy thời gian còn sớm liền đến xem phản ứng của khách hàng. Mấy ngày nay anh bận mờ mắt. Chính quyền thành phố nhân triển lãm này lại cho ra hàng loạt quy định, sở quy hoạch cũng đưa ra phương án quy hoạch thành phố tương lai. Không cập nhật thông tin không được. Anh vừa đến được một lúc thì nhìn thấy Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ người tầm thước. Tay ôm túi tư liệu nghênh ngang bước, điệu bộ rất đáng yêu, Hứa Dực Trung cảm thấy như vậy.

“Cảm ơn phó tổng!”. Mắt Nghiêu Vũ vẫn ngó tìm Đỗ Lối, cô không muốn Đỗ Lối nhìn thấy Hứa Dực Trung cầm đồ giúp cô. “Đỗ Lối đâu? Sao không đi cùng anh?”.

“Cô ấy bận việc, dạo này hơi vất vả. Tìm cô ấy có việc gì?”.

Nghiêu Vũ hơi yên tâm: “Quan tâm thôi, không có gì”. Cô nhìn túi tư liệu trên tay Hứa Dực Trung, nói: “Tôi sưu tầm về xem, cứ để tôi cầm, phó tổng Hứa đi làm việc của mình đi”.

“Cô còn lấy tài liệu nữa không?”.

“À, thôi, ngày mai lại đến”.

“Bây giờ vẫn còn thời gian, tôi đưa cô về, đi vào giờ này rất khó gọi xe...”. Hứa Dực Trung nói xong nhân tiện cầm nốt tài liệu trong tay cô.

Có người đưa về đương nhiên là tốt, nhiều tài liệu thế này, không gọi được xe cũng phiền, “Cảm ơn anh trước!”. Cô nhắn tin cho Thiên Trần, rồi theo Hứa Dực Trung ra ngoài.

Đến bãi đỗ, lúc để tài liệu vào trong xe, anh ngoái lại, thấy buồn cười, trong tay Nghiêu Vũ lại có một tập tài liệu nữa, chắc là vừa lấy trên đường đi, “Có người làm thuê miễn phí, có phải cô đang tiếc không thể chuyển cả các pa nô quảng cáo của người ta về nhà?”. Anh nói đùa.

“Đúng đấy!”. Nghiêu Vũ để tài liệu vào trong xe; “Nếu anh có thời gian, tôi sẽ mang tài liệu của tất cả các gian triển lãm về nhà”.

Hứa Dực Trung nghĩ một lát hỏi cô: “Còn bao nhiêu gian chưa lấy?”.

“Mới chỉ lấy ở tầng hai, một phần tầng một và lối ra cửa, những gian khác thì chưa”. Nghiêu Vũ vui vẻ nhìn đống lớn tài liệu trên xe. Định tranh thủ mấy ngày nghỉ này xem tham khảo.

Hứa Dực Trung gọi điện cho ai đó, rồi quay sang nói với cô: “Đi thôi, lấy nốt những gian còn lại”.

Nghiêu Vũ ngạc nhiên nhìn anh, “Anh không bận việc à?”.

“Không, toàn bộ buổi chiều nay chỉ phục vụ một mình tiểu thư”. Hứa Dực Trung cười.

Nghiêu Vũ thoáng giật mình, lại không tiện nói thêm, đành theo anh quay vào.

Triển lãm nhà ở diễn ra vào cuối tuần, người đến rất đông, Nghiêu Vũ lấy được tài liệu nào Hứa Dực Trung cầm luôn. Anh theo sát cô, những chỗ đông người thỉnh thoảng còn giơ tay chắn xung quanh để cô đi qua. Nghiêu Vũ cảm thấy không ổn, tài liệu lấy thêm nhất định không chịu để anh cầm, cười cười nói: “Gian triển lãm của Gia Lâm ở ngay đây, để người bên đó nhìn thấy họ sẽ cười”.

Hứa Dực Trung mủm mỉm: “Cười cũng cười sau lưng, trước mặt không dám, tôi không nghe thấy là xong”.

Nghiêu Vũ bật cười, “Thôi, cũng lấy gần hết rồi”.

“Phó tổng!”. Giọng Đỗ Lối vang lên đúng lúc. Làm xong công việc nghĩ tới bữa tiệc tối nay, cô vội đến khu triển lãm tìm Hứa Dực Trung.

Nghiêu Vũ nhíu mày, lại vẫn gặp cô ta. Cô cười với Đỗ Lối, thay lời chào.

"Đỗ Lối, may quá, bữa tiệc tối nay cô và trưởng phòng Lí phòng kinh doanh đi dự nhé, tôi có việc khác”. Hứa Dực Trung đã gọi điện cho trưởng phòng Lí, nhưng quên báo cho Đỗ Lối.

“Vâng!”. Đỗ Lối thấy trên tay Hứa Dực Trung và Nghiêu Vũ đầy tài liệu, ngoái đầu về phía gian triển lãm gọi: “Tiểu Triệu, lại đây”.

Tiểu Triệu nhanh nhảu chạy đến: “Phó tổng Hứa, trợ lí Đỗ, có việc gì ạ?”.

“Cô cầm tài liệu giúp phó tổng!”. Đỗ Lối nói.

Tiểu Triệu nhìn, nửa đùa nói: “Phó tổng Hứa, những tài liệu này cứ giao cho phòng kế hoạch sưu tầm là được, sao phải phiền phó tổng, để tôi”.

Hứa Dực Trung không kịp ngăn Đỗ Lối, cười nói: “Lúc này ai cũng bận, không cần đâu, mau về đi. À, Đỗ Lối, buổi tối gặp trưởng phòng Trương giao lưu nhiêu một chút! Đi thôi, Nghiêu Vũ”.

Nói xong bước về phía cửa. Nghiêu Vũ đứng ngây bên cạnh, thấy Hứa Dực Trung đã đi, gật đầu chào Đỗ Lối rồi cũng đi ra.

Đỗ Lối nhìn theo hai người, Tiểu Triệu hỏi nhỏ: “Có phải bạn gái của phó tổng?”.

“Nói vớ vẩn, người của công ty Đại Đường, quan hệ công việc”. Nửa năm nay Đỗ Lối làm việc cạnh Hứa Dực Trung, luôn luôn là cô mang giấy tờ tài liệu, anh đến đâu, cô mang theo đến đấy, đó là chức trách của trợ lí. Nhưng, Hứa Dực Trung đã bỏ cả bữa tiệc tối để cầm tài liệu cho Nghiêu Vũ.

Cô đứng trong phòng triển làm tấp nập người qua lại, lòng lạnh giá, buồn thấm thía, cô chưa đủ tốt với Hứa Dực Trung hay sao? Trong công việc cô tận tâm tận lực, mọi sở thích thói quen của anh đều ghi nhớ. Trên bàn tiệc cô gỡ bí cho anh, lúc đi công tác, ngay dầu gội đầu của anh cũng chuẩn bị đầy đủ, thậm chí cô cảm giác mình không phải trợ lí mà là bảo mẫu của anh. Nhưng đúng lúc cô cảm thấy đang dần dần tiếp cận anh thì Nghiêu Vũ xuất hiện. Không hề dụng công vất vả đã khiến Hứa Dực Trung quan tâm như vậy. Vì chút việc vặt lắp mấy cái hộp đèn quảng cáo cũng thức trắng đêm cùng với cô ta để đến nỗi ngày hôm sau đi làm vừa bước vào văn phòng cô đã thấy anh mệt mỏi nằm ngủ trên salon.

Lòng Đỗ Lối nhức nhối. Tại sao lại là Nghiêu Vũ? Đỗ Lối không hiểu, cô ta có gì hay? Có đẹp như cô? Có tài như cô? Có tinh tế ân cần như cô? Đỗ Lối thực sự không hiểu tại sao Hứa Dực Trung lại thích Nghiêu Vũ. Không! Cô tự nhủ, không thể, Hứa Dực Trung chẳng qua bị mê hoặc, đúng ra là tò mò bởi cái vè ung dung bất cần của Nghiêu Vũ.

Cái không có được mới là tốt nhất! Cô thở dài. Trưởng phòng Lí vừa đi đến, nói: “Trợ lí Đỗ, đến giờ rồi, ta đi thôi”.

Đỗ Lối trấn tĩnh trở lại. mỉm cười gật đầu.

Hứa Dực Trung lái xe đưa Nghiêu Vũ về, đến khu nhà cô, anh rất tự nhiên bê chồng tài liệu, Nghiêu Vũ nhìn anh, ôm nốt chỗ còn lại đi lên tầng.

Lên mỗi tầng, anh lại nhớ đến những ánh đèn sáng, tối ở cầu thang đã nhìn thấy lần trước. Hôm đó Nghiêu Vũ lên tầng không hề ngoái lại, vừa nghĩ đến lại thấy bực. Một chân vô thức giậm mạnh, “Gừ!”. Hứa Dực Trung giật mình, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt bên cạnh, “Hình như ở đây nuôi nhiều chó?”.

"Vâng, tôi sợ nhất con chó ở tầng này, một con đầu bò đen tuyền. Vậy mà lại tên là Muội Muội”. Nghiêu Vũ nhoẻn cười.

Hứa Dực Trung ngắm nghía khu nhà tầng cũ kĩ, hành lang rất hẹp, trên tường dán đầy các loại quảng cáo vặt: dịch vụ thông cống, làm các giấy tờ. Mặt tường ngả vàng do ngấm nước có những đám ố mốc đen sì loang lổ, trên cầu thang để đầy thùng rác của các hộ gia đình.

“Sao cô lại thuê nhà ở đây? Theo tôi biết, Đại Đường làm ăn rất khá, lương nhân viên cũng không thấp”.

Nghiêu Vũ cười: “Nhà cũ giá rẻ, một phòng có bếp và nhà vệ sinh tất cả chỉ có năm trăm đồng”.

Lên tầng bảy, Nghiêu Vũ thở dốc. “Mỗi lần lên tầng đều như thế này à?” Hứa Dực Trung nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nghiêu Vũ, hỏi.

"Vâng, tôi lười thể dục, hàng ngày cũng không chịu rèn luyện”. Nghiêu Vũ lấy chìa khóa mở cửa.

Hứa Dực Trung đi vào, để chồng tài liệu xuống, hiếu kì ngắm nhìn căn phòng của cô.

“Phó tổng Hứa, mời uống trà”.

Đón cốc trà, mùi hương quen thuộc ập đến, Hứa Dực Trung hít hít: “Cô thích trà Phổ Nhĩ?”.

“Cái gì tôi cũng uống, nhân tiện có trà Phổ Nhĩ nên pha cho anh. Chờ chút”. Nghiêu Vũ xếp gọn đống tài liệu.

Hứa Dực Trung vừa rồi cảm thấy mình bị thần kinh, ngửi hương trà Phổ Nhĩ lại tưởng Nghiêu Vũ biết anh thích loại trà này. Câu trả lời vô tâm một giây sau đó lại khiến anh cụt hứng. Nghiêu Vũ làm gì cũng không có ý lấy lòng anh, khiến anh rất bực. Anh đặt cốc trà xuống đứng lên ngắm nghía căn phòng của cô.

Trong phòng bài trí đơn giản, nhưng đồ dùng đầy đủ.

Anh tự nhiên đi đến tủ sách, đây là nơi xem chừng đặc biệt nhất trong phòng, chiếc tủ sách rất lớn, có khung kính, cao tới tận trần nhà, sách và các loại ly, cốc, bát uống rượu, sắp xếp rất nghệ thuật.

Hứa Dực Trung nhìn từng ngăn, trố mắt. Trong tủ có chiếc cốc sứ Nhật Bản cắm hoa, cốc uống rượu Cảnh Thái Lam của trấn Cảnh Đức, cốc rượu bằng sứ trắng thân cao, mảnh mai, cốc gỗ sảm của người Mãng, cốc bằng tre ghép cực kì khéo léo, chung đồng giả cổ, ngoài ra còn các loại ly thủy tinh, trong suốt, hoặc hoa chìm, hoặc nổi vân, miệng tròn, miệng vuông, miệng hình bát giác và mấy cái bát bằng gốm thô, “Chà chà, chẳng phải cô không uống được rượu cơ mà, sao lại sưu tầm lắm ly rượu thế này?”.

Nghiêu Vũ thu xếp xong ngoái đầu thấy Hứa Dực Trung đứng trước tủ sách. Lòng chợt chìm xuống, cười nói: “Thấy đẹp thì mua, không ngờ lâu dần thành nghiện".

“Nào, lại đây giới thiệu đi, tôi vẫn chưa xem hết, giúp tôi bổ sung ít tri thức văn hóa rượu, biết đâu lại hữu ích khi dự tiệc”. Hứa Dực Trung về nước mấy năm, không sành những thứ khác, riêng rượu cách vài ngày lại phải tiếp khách.

Nghiêu Vũ đi đến, cười hỏi anh: “Những cái đó anh có bỉết?”.

“Cái này, cái này, cái này nói đi, cô sưu tầm chắc biết ít nhiều lai lịch, gốc tích?”.

Nghiêu Vũ cầm lên chiếc cốc có miệng hình lục lăng, nói: “Đây là loại cốc cao đế gọi là cốc Huynh Đệ, những đường rạn trên thân cốc được hình thành trong quá trình nung. Tương truyền có hai em thợ gốm luôn ganh đua với nhau. Người em làm không đẹp bằng anh, liên nảy ý đồ xấu, lén dội một thùng nước lạnh vào lò nung của anh, kết quả khi dỡ lò, toàn bộ lớp men trên bề mặt cốc bị nứt tạo thành những hoa văn như thế này. Nếu là đồ thật, thì đắt lắm. Không biết đắt thế nào”.

Hứa Dực Trung nghe câu cuối bật cười: “Thì ra đồ của cô ở đây đều là đồ giả? Nếu là thật, tôi thấy cửa bảo hiểm của cô cũng không ngăn được bọn trộm”.

“Cái này gọi là Vĩnh Cố Kim Âu cũng là đồ giả cổ, mua khi thăm quan cố cung Bắc Kinh, nghe nói Càn Long ra lệnh làm để ban ngự tửu vào dịp tết Nguyên đán nào đó, với ngụ ý Thanh triều đại đế bền vững muôn đời”.

Cô nói say sưa, tất cả kiến thức này sưu tầm được sau khi biết Đồng Tư Thành thích uống rượu. Cô luôn muốn kể với anh những điều này vào một bữa ăn nào đó. Nhưng, cho đến lúc chia tay cũng không có cơ hội.

Ánh mắt cô lưu luyến lướt qua những ly, cốc, không ngờ lần đầu tiên nói ra lại là với Hứa Dực Trung, cũng tốt, không phải sao? Trổ tài một phen xem hiệu quả thế nào: “Đây là cốc của người Lỗ, anh cũng biết, có điều nó là loại cốc rót ngược rất đặc sắc, có nghĩa là rượu được rót vào từ đáy cốc, sẽ không bị chảy ra, khi uống, anh nhìn này, dùng ống tre hút từ trên lưng con chim”.

Hứa Dực Trung lấy trong tủ sách một chiếc bát gốm thô hỏi: “Còn cái này? Lẽ nào cũng có bối cảnh lịch sử và điển tích?”.

“Sự tích Võ Tòng đả hổ anh biết rồi, Võ Tòng dùng chiếc bát này uống rượu trước khi đánh chết hổ ở núi Cảnh Dương! Đồ thật đấy!”. Nghiêu Vũ nói nghiêm túc, còn tự gật gù.

Hứa Dực Trung buồn cười: “Ha ha, đồ thật sao? Tôi không tin những ly, cốc này đều có lai lịch”. Mắt anh liếc đến một đôi cốc gốm hình thù hơi kì dị: “Còn cái này, xấu quá, không phải là văn vặt khai quật chứ?”.

Nghiêu Vũ ngẩn người, đó là hai chiếc cốc gốm cô tự làm, lúc đó Thiên Trần còn cười nói trêu: “Bao giờ tân hôn uống rượu hợp cẩn, cậu dùng luôn cái này”.

Cô cúi đầu khẽ nói: “Đúng, hơi xấu, tôi tự làm đấy”.

“Ha ha!” Hứa Dực Trung bật cười to: “Tôi thua rồi, thì ra thực sự có lai lịch”.

Nghiêu Vũ vui vẻ: “Sưu tầm nhỏ thôi mà, phó tổng Hứa đừng cười. Trà nguội rồi, leo cầu thang mệt uống trà ngồi nghỉ một lát”. Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Hứa Dực Trung vui vẻ đi đến ngồi vào sofa: “Nghiêu Vũ, cô đừng gọi tôi là phó tổng, gọi tên đi”.

“Không quen”. Nghiêu Vũ buột miệng.

“Vậy bao giờ mới quen?”. Hứa Dực Trung quay lại nhìn cô.

“Cũng chẳng có gì, chủ yếu là luôn tiếp xúc với anh trong công việc, gọi tắt phó tổng thành quen, đừng bận tâm, Hứa Dực Trung!”.

Nghiêu Vũ cũng không lẩn tránh mắt anh.

Hứa Dực Trung hơi thất vọng, ánh mắt Nghiêu Vũ vẫn bình lặng như không, anh đột nhiên bật cười: “Cũng phải, trở thành bạn là sẽ quen, cũng muộn rồi, xét công tôi vất vả chuyển đồ, mời tôi ăn bữa tối đi!”.

Anh cố ý không nói mời cô đi ăn, như vậy, Nghiêu Vũ dù ngại cũng không tiện từ chối.

Dù Hứa Dực Trung mang giúp tài liệu hôm nay hay đưa cô về công ty hôm trước, Nghiêu Vũ đều nên mời cơm anh. Chỉ có điều, cô hiểu, mình không thế quá gần gũi Hứa Dực Trung, không muốn để anh ta hiểu lầm, càng không muốn vì chuyện này cô và Đỗ Lối lại nảy sinh rắc rối, thong thả nói: “Xin nói trước, tôi không mời được đại tiệc đâu”.

Hứa Dực Trung cười ha hả: “Tùy thôi, ăn gì cũng được!”.

Nghiêu Vũ cầm túi xách: “Nhưng đảm bảo anh sẽ no!”.

Hai người xuống cầu thang, Hứa Dực Trung định mở cửa xe, cô ngăn lại: “Không cần, đi bộ mấy bước, đến đó tìm chỗ để xe cũng khó”.

Hứa Dực Trung thấy vui vui, hi vọng lúc ăn sẽ chuyện trò nhiều hơn với Nghiêu Vũ. Anh cảm thấy ở bên cô rất thú vị. Đi vòng qua góc phố, Nghiêu Vũ đưa anh đến thẳng nhà hàng Macdonald. Anh tức phì cười, cô không muốn gặp anh vậy sao?

Nghiêu Vũ cũng cười: “Tôi rất thích ăn Hamburger ở đây, ở nước ngoài là loại đồ ăn miễn phí, nhưng tôi rất thích, anh không để bụng chứ?”

Cơn giận của Hứa Dực Trung tan ngay, thì ra cô thích Hamburger. Vào bên trong, Hứa Dực Trung tự giác đi xếp hàng, Nghiêu Vũ ngăn anh: “Đã nói tôi mời, anh không cần thể hiện phong độ. Tìm chỗ nào gần cửa sổ ngồi chờ”. Nghiêu Vũ nói như ra lệnh, những lần đến đây cùng Thiên Trần hoặc Tuệ An, cô cũng tranh đi xếp hàng, hôm nay với Hứa Dực Trung cô vẫn dùng giọng ra lệnh đó.

Hứa Dực Trung buồn cười, quay đi, đến ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, nhìn Nghiêu Vũ xếp hàng. Lúc này, trong cửa hiệu người rất đông, nhìn cô tiến dần từng bước, anh thích nhìn cô bận rộn vì anh. Hứa Dực Trung chợt hiểu, thì ra hứng thú của anh đối với Nghiêu Vũ là do cô luôn thờ ơ không chịu săn đón anh.

Sau khi hiểu ra, Hứa Dực Trung cũng thấy buồn cười vì thói trẻ con của mình, lòng bỗng vui vui. Anh nhìn kĩ Nghiêu Vũ, cô cũng bình thường đâu có hẹp hòi gì, nỗi băn khoăn khi được hóa giải, lại thấy lòng nhẹ nhõm.

Ăn bánh xong, đi về nhà Nghiêu Vũ, cô lại cảm ơn lần nữa, Hứa Dực Trung nhanh nhẹn lái xe đi.

Đỗ Lối và trưởng phòng kinh doanh Lí Tông Giám đi dự tiệc. Vào Gia Lâm hơn hai năm, cô dần dần thiết lập các mối quan hệ trong tập đoàn. Sau khi trở thành trợ lí của Hứa Dực Trung, tầm mắt càng được mở rộng, ứng xử càng thông thạo trong những bữa tiệc xã giao thế này Lí Tông Giám rất phấn khởi được đi cùng cô. Đỗ Lối xinh đẹp, duyên dáng, lịch thiệp. Cô luôn đi theo anh thỉnh thoảng xen vài câu đúng lúc, uống rượu cũng luôn giữ chừng mực. Ông chủ các công ty khác cũng khen cô trợ lí của phó tổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm, Lí Tông Giám cũng rất hãnh diện, mặt nở hoa.

Đỗ Lối theo anh đi chào khách hết một vòng. Nhìn thấy Trương Lâm Sơn đứng ở góc phòng nói chuyện với hai người, nhớ tới lời dặn của Hứa Dực Trung, cô cầm ly rượu đi đến, “Trưởng phòng Trương, lại gặp rồi, phó tổng Hứa của chúng tôi dặn mãi, nhất định phải chúc trưởng phòng một ly”.

Tuệ An tính dịu dàng, hơi chậm, Trương Lâm Sơn là người đàn ông chính thức đầu tiên của cô, sau kết hôn, mọi quan tâm của cô chỉ dồn vào anh. Chồng phải tiếp khách nhiều, Tuệ An thường ở nhà một mình. Thời gian này, Đỗ Lối dù vì việc công, việc tư đều muốn thân thiết với Tuệ An. Đỗ Lối rất tế nhị, lúc đi chơi luôn chăm sóc Tuệ An chu đáo, mấy tháng qua lại với nhau, Tuệ An cũng không còn giữ ý với Đỗ Lối, lúc chuyện trò cô luôn miệng nhắc đến chồng.

Trương Lâm Sơn đương nhiên biết tại sao Đỗ Lối muốn thân với Tuệ An, về nhà, mọi chuyện cô đều nói lại với chồng. Anh cảm thấy Đỗ Lối không đơn giản, rõ ràng vì công việc, nhưng cư xử vô cùng khéo léo tự nhiên. Anh cười nói với vợ: “Chồng em bận rộn, không có thời gian chăm sóc em, hết giờ làm em đi gặp bạn bè cũng tốt, đi chơi với Đỗ Lối cũng hay, miễn là vui”.

Lúc này Trương Lâm Sơn cười ha hả: “Phó tổng Hứa cũng thật khách sáo, sao lại phiền cô Đỗ chúc rượu tôi”. Nói xong vui vẻ cạn ly.

Trong phòng quy hoạch anh phụ trách phê duyệt các dự án xây dựng mới, vì vậy tối nay người ta đua nhau đến chúc rượu. Trương Lâm Sơn đã hơi say, nhưng mấy người vẫn cầm ly đến.

Đỗ Lối phát hiện tình trạng của Trương Lâm Sơn, cười tươi như hoa, đến giải vây giúp anh, có người không chịu, nói đùa, “Sao cô Đỗ quan tâm đến trưởng phòng Trương như vậy?”.

Sóng mắt Đỗ Lối long lanh, nụ cười như hoa mùa xuân: “Anh rể tôi mà, sao lại không quan tâm?”.

“Ồ, vậy ư, thế mà chúng tôi không biết?”.

Trương Lâm Sơn cười ngất, “Bạn học của bà xã tôi, đồng đảng của nhau, Đỗ Lối chuyên giám sát không cho tôi uống nhiêu, tôi cũng bó tay”.

Mọi người vỡ lẽ, quay sang mời Đỗ Lối.

Hôm nay Đỗ Lối lòng vốn không vui vì Hứa Dực Trung đi với Nghiêu Vũ. Nhưng đã nói như vậy, ở thế cưỡi lưng hổ, đành phải uống. Đỗ Lối vốn đã đẹp, có hơi men, càng quyến rũ. Lúc này càng thu hút nhiều khách mày râu đến chạm ly, cô không nhớ đã uống bao nhiêu ly, chỉ dựa vào mối hận sôi sục trong ngực để ứng phó,trụ vững.

Trương Lâm Sơn thấy mắt Đỗ Lối mờ dần, cau mày, ngăn mọi người, “Được rồi, các vị! Cũng muộn rồi, bà xã tôi đã gọi điện giục về, hôm khác lại vui vẻ”.

Mọi người tản ra, Trương Lâm Sơn liền nói với Đỗ Lối: “Cô không thể uống nữa, để tôi đưa về”.

Đỗ Lối quả thật không thể uống tiếp, mặc dù bước chân vẫn vững, nói năng vẫn đâu vào đấy, nhưng cô biết hôm nay quả thực mình đã say, nếu cứ tiếp tục có thể xảy ra chuyện. Đỗ Lối nhìn phòng tiệc hỗn loạn, thỉnh thoảng lại đưa mắt tìm Lí Tông Giám, nhưng không thấy anh ta, liền theo Trương Lâm Sơn đi ra.

“Trưởng phòng Trương tửu lượng thật đáng nể, vừa rồi nhìn anh có vẻ say, bây giờ đã lại tỉnh táo”.

Đỗ Lối nhìn Trương Lâm Sơn lái xe rất thận trọng.

“Quen thôi, nếu không ngày nào cũng tiếp khách, chẳng lẽ ngày nào cũng để bị khiêng về nhà?” Anh cười nói.

Đỗ Lối cũng cười, đầu hơi váng, cố gắng chỉ đường về nhà. “Nghe nói từ nhỏ anh và sếp Hứa của chúng tôi đã chơi với nhau? Hồi đó sếp Hứa có quậy phá không?”

“Dực Trung ư?”. Trương Lâm Sơn mỉm cười. “Lúc nhỏ hắn cũng nghịch như quỷ, lúc nào cũng theo tôi, hồi đó nhà không ai quản, nghịch vỡ trời. Có điều từ nhỏ hắn đã dẻo mồm, roi của bố chưa hạ xuống đã leo lẻo nhận tội, nhất định không chịu thiệt, nhưng ngoảnh đi là quên”.

“Trưởng phòng Trương, còn anh?”.

“Gọi là anh Trương thôi, hồi nhỏ tính tôi trái ngược với hắn, cha tôi đánh gẫy roi cũng không chịu nhận tội”.

Gió đêm hơi lạnh, dạ dày Đỗ Lối cuộn từng cơn, “Anh Trương, dừng xe, em buồn nôn!”.

Trương Lâm Sơn phanh xe, “Không sao chứ, Đỗ Lối?”.

Cô không kịp nói, vừa thò đầu ra ngoài là nôn, Trương Lâm Sơn vội dừng xe, chạy ra mua chai nước lọc đưa cho cô. Đỗ Lối hôm nay uống rất tùy tiện, lòng không vui, rượu trắng rượu vang đều uống, bây giờ nôn thốc nôn tháo.

Trương Lâm Sơn lo lắng nhìn cô, lát sau thấy Đỗ Lối nôn gần hết, người sắp lả. Cô yếu ớt lại ngồi xuống ghế, ngửa đầu, gượng cười với anh, “Xin lỗi, anh Trương!”.

Lúc này cô đã mất đi vẻ vui tươi nhanh nhẹn hàng ngày, mặt tái, nụ cười nhạt mệt mỏi và yếu đuối. Trương Lâm Sơn thở dài, nếu anh là Hứa Dực Trung anh sẽ không để một cô gái uống rượu như vậy, cho dù là trợ lí cũng không. Ngẫm nghĩ một lát, Trương Lâm Sơn lái xe đến bệnh viện.

Sau khi được truyền nước, Đỗ Lối ngủ thiếp.

Trương Lâm Sơn nhìn cô lắc đầu, gọi điện cho Tuệ An nói tình hình, Tuệ An lo lắng: “Nhất định anh phải đưa Đỗ Lối về nhà an toàn”.

“Biết rồi. Em cứ ngủ đi, đừng đợi anh”. Trương Lâm Sơn tắt máy, nhìn Đỗ Lối, cô ngủ rất không yên, luôn nhăn nhó, động đậy. Dù lớp phấn trang điểm đã loang, nhưng không làm giảm vẻ đẹp của cô. Trương Lâm Sơn thở dài, rút khăn giấy lau những vệt nước mắt trên mặt cho cô. Anh bỗng nghĩ tới Tuệ An của mình, Tuệ An chưa bao rơi vào cảnh như vậy, anh nhìn Đỗ Lối thầm nghĩ, nếu có thể anh sẽ không bao giờ để cho Tuệ An phải trải qua cảnh ngộ như thế.

Trương Lâm Sơn thấy Đỗ Lối đã ngủ, đi ra ngoài gọi điện cho Hứa Dực Trung, “Dực Trung, Tiểu Đỗ hiện đang ở bệnh viện, tối nay uống quá nhiều, hình như rất buồn. Ờ, không thấy người của Gia Lâm. Hay là cậu đến đây xem thế nào... vừa truyền nước, đợi cô ấy tỉnh sẽ đưa về”.

Anh lại ngồi xem báo, thấy cô ngủ say, kéo chăn đắp cho cô, dựa vào ghế chợp mắt.

Đúng là tuổi trẻ sung sức, Đỗ Lối ngủ một mạch đến sáu giờ sáng, tỉnh dậy lại như không, tinh thần rất tốt. Nhìn quanh, thấy Trương Lâm Sơn tựa vào thành ghế vẫn đang ngủ.

Lòng tràn đầy cảm kích. Cô ngây ra nhìn Trương Lâm Sơn thầm nghĩ, nếu tối qua không phải Trương Lâm Sơn, cô không dám uống như vậy. Tuệ An nói rất nhiều về anh, nên cô cũng cảm thấy anh rất thân thuộc gần gũi.

Người ta thường dễ say nhất là lúc cảm thấy an toàn. Đỗ Lối không phải là người dễ có cảm giác đó. Lúc này cô rất ngưỡng mộ Tuệ An.

Cô xuống giường, chỉnh lại váy áo, nhẹ nhàng đến bên lay gọi.

Trương Lâm Sơn mở choàng mắt, thấy Đỗ Lối vẫn tươi tỉnh, mỉm cười, “Tiểu Đỗ, không sao chứ?”.

“Vâng”.

“Vậy ta đi thôi!”. Trương Lâm Sơn đứng lên, vươn vai, lắc đầu mấy cái, “Tôi đưa cô về trước!”.

Đỗ Lối nhẹ nhàng: “Để em gọi xe về, phiền anh suốt đêm rồi, rất xin lỗi, anh về nghỉ đi”.

“Đằng nào cũng muộn rồi, không sao, tôi đưa cô về”.

Đỗ Lối về nhà, tắm rửa thay quần áo, lấy túi xách chuẩn bị đi làm thì di động đổ chuông. “Phó tổng Hứa! À, không sao, may có trưởng phòng Trương đưa về”.

“Cô nghỉ ở nhà một ngày đi, hôm nay cũng không có nhiều việc, tôi vừa sạc Lí Tông Giám một trận, đã không chăm sóc cô chu đáo. Cũng tại tôi, tối qua không đến”. Hứa Dực Trung nhẹ nhàng nói.

Đỗ Lối tắt máy lòng rộn vui, có phải mặt trời mọc đằng tây? Hứa Dực Trung là người có nguyên tắc, cho dù tối hôm trước uống nhiều đến mấy, dù cả đêm không ngủ, sáng hôm sau cũng vẫn đi làm đúng giờ, làm trợ lí của anh chưa tới một tháng, cô đã hiểu điều đó. Trên bàn tiệc có thể uống rượu, có thể say, nhưng nhất thiết không được để mình sáng hôm sau không dậy được.

Hứa Dực Trung cho cô nghỉ ở nhà, còn trách Lí Tông Giám? Anh bắt đầu quan tâm cô ư? Gương mặt xinh đẹp bất chợt u ám. Hai năm nay không thiếu người theo đuổi, cô đều cự tuyệt. Mục tiêu của cô, tổ ấm trong mơ của cô, hai năm nay cô chỉ hướng về người đó. Cô thận trọng tiếp cận anh, nửa năm kề cận, nhưng chưa hề phát hiện sự quan tâm nào của anh với cô vượt qua quan hệ công việc.

Đỗ Lối không hiểu, tại sao cô đối với anh như vậy, nhưng sao vẫn chưa nhìn thấy lòng anh đối với cô?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...