Mùa Hè Thiên Đường 2 - Mùa Hè Không Lẻ Loi
Chương 12
Hai tháng kể từ lần cuối cùng tôi gặp anh. Và một tuần kể từ lần cuối cùng anh gọi cho tôi. Trở thành bạn nhảy của ai đó tại buổi prom chính là một cách để xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người. Suốt một thời gian dài tôi đã vẽ ra biết bao viễn cảnh về một buổi prom đáng nhớ của mình.
Từ cái cách anh nhìn tôi cho tới khúc nhạc chúng tôi sẽ nhảy, cách anh đặt tay nhẹ sau lưng tôi, nơi chúng tôi sẽ ăn món khoai tây chiên pho mát sau đó và cuối cùng là khi chúng tôi cùng nhau ngồi trên nắp capo, ngắm Mặt Trời mọc. Tôi đã hình dung và chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những điều đó xảy ra.
Tối hôm đó, khi tôi gọi cho anh, anh có vẻ đang bận. Nhưng tôi vẫn hỏi anh, "Anh có kế hoạch gì vào tuần đầu tháng Tư không?" Giọng tôi run run ở từ "tháng Tư". Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của anh. Tận sâu thẳm trong tim tôi rất hy vọn rằng anh sẽ nói không. Anh hỏi lại đầy cảnh giác, "Tại sao?" "Hôm đó là buổi prom của em." Anh thở dài cái thượt, "Belly, anh ghét mấy trò nhảy nhót lắm." "Em biết.
Nhưng đấy là buổi prom của em mà. Em thực sự rất muốn đi, và em muốn anh đi cùng em." Tại sao anh ấy luôn thích làm cho mọi chuyện khó khăn lên thế nhỉ? "Giờ anh đã là sinh viên đại học rồi," anh nhắc lại cho tôi nhớ, "Đến buổi prom của anh anh còn chẳng đến nữa là." Rất nhẹ nhàng, tôi từ tốn thuyết phục anh, "Thì vậy nên anh càng cần tới buổi prom của em." "Em không thể tự đi với đám bạn của em à?" Tôi im lặng.
"Anh xin lỗi, nhưng anh thực sự không muốn đi chút nào. Hơn nữa anh sắp thi rồi, nếu phải lái xe suốt cả quãng đường dài như thế chỉ trong một đêm thì mệt lắm." Đến một điều duy nhất khiến cho tôi hạnh phúc anh cũng không thể làm được. Anh cảm thấy không thoải mái ư? Được thôi.
"Thôi không sao," tôi nói, "Còn ối người em có thể đi cùng. Chẳng có vấn đề gì." Tôi có thể cảm nhận được sự áy náy và khó nghĩ ở phía đầu dây bên kia. "Thôi, để anh đi với em," cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, anh nói. "Anh không phải bân tâm tới chuyện này nữa," tôi nói, "Cory Wheeler cũng đã ngỏ lời mời em rồi.
Em có thể nói với cậu ấy là em đã thay đổi quyết định." "Cory Wheeler là thằng quái nào thế?" Tôi mỉm cười. Tôi đã nắm được thóp của anh. Hay chí ít đó là điều tôi nghĩ. Tôi nói, "Cory Wheeler. Cậu ấy chơi bóng đá cùng anh Steven. Cậu ấy nhảy cũng giỏi nữa. Và cậu ấy cao hơn cả anh." Nhưng câu trả lời sau đó của annh Conrad thật không khác gì một gáo nước lạnh hắt vào mặt tôi, "Thế thì em sẽ có thể đi giày cao gót rồi." "Tất nhiên." Tôi cúp máy cái rụp.
Không lẽ việc tôi rủ anh tới buổi prom cùng mình là quá nhiều? Và tôi đã nói dối về Cory Wheeler, cậu ấy chưa hề rủ tôi. Nhưng tôi biết cậu ấy sẽ làm như thế nếu tôi chịu để cho cậu ấy tới gần. Trùm chăn trên giường, tôi nằm khóc rấm rứt một lúc lâu. Tôi đã hình dung ra một buổi prom cực kỳ hoàn hảo trong đầu, với anh Conrad mặc vét và tôi trong bộ váy mày tím mẹ mua tặng hai mùa Hè trước, sau khi tôi đã gần như phải quỳ xuống cầu xin mẹ.
Vả lại, anh chưa bao giờ thấy tôi mặc váy hay đi giày cao gót bao giờ. Vì vậy tôi đã cực kỳ mong đợi vào buổi prom này. Sau đó anh đã gọi cho tôi nhưng tôi không nghe mà để kệ cho nó vào hộp thư thoại. Anh nói, "Này. Anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy. Đừng đi với Cory Wheeler hay bất kỳ ai.
Anh sẽ tới. Em vẫn có thể đi đôi giày cao gót mà em thích." Tôi bật đi bật lại đoạn tin đó không dưới ba chục lần. Mặc dù vật tôi vẫn không tài nào nghe ra nổi thực chất anh ấy đang muốn nói cái gì - anh ấy không muốn tôi đi với ai khác, nhưng đồng thời lại không muốn đi cùng tôi.
Tối hôm đó tôi mặc chiếc váy màu tím. Mẹ đã rất hài lòng khi thấy sự lựa chọn của tôi. Ngoài ra tôi còn đeo sợi dây chuyền ngọc trai mà cô Susannah đã tặng tôi hôm sinh nhật lần thứ 16 và tôi biết cô cũng sẽ rất vui khi biết được điều này. Taylor và mấy bạn khác đều tới salon sang sịn để làm tóc nhưng tôi quyết định tự làm ở nhà với sự hỗ trợ của mẹ.
Lần cuối cùng mẹ làm tóc cho tôi là năm lớp Hai, khi tôi vẫn còn tết tóc đi học. Công nhận, mẹ dùng cái máy uốn tóc giỏi thật nhưng... mẹ mà, có cái gì mà mẹ không biết làm đâu. Ngay khi nghe thấy tiếng xe của anh rẽ vào trong sân, tôi chạy bổ ra chỗ cửa sổ và dòm xuống. Anh trông thật hoàn hảo trong bộ vét đen tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Tôi phi thật nhanh xuống cầu thang và mở toang cửa ra trước cả khi anh kịp nhấn chuông. Miệng tôi không tài nào ngậm lại được, cứ toe toét nhìn annh cười rạng rỡ. Tôi còn đang tính choàng tay ôm chầm lấy anh thì đột nhiên anh nói, "Em trông xinh lắm." "Cám ơn anh." tôi vội thu hai tay lại sau lưng.
"Anh cũng thế." Ở trong nhà, chúng tôi đã chụp không dưới 100 kiểu anh là ít. Cô Susannah nói cô muốn có bằng chứng qua ảnh với anh Conrad trong bộ vét lịch lãm và tôi thướt tha trong chiếc váy tím điệu đàng. Vừa chụp hình mẹ vừa gọi điện cho cô Susannah để cô nói chuyện với hai đứa bọn tôi.
Mẹ đưa điện thoại cho anh Conrad trước và không hiểu cô đã nói gì với anh, mà anh lại gật đầu nói, "Con hứa." Tôi tự hỏi không biết anh đang hứa với cô điều gì. Tôi mông lung nghĩ không hiểu sau này tôi và Taylor có được như mẹ vào cô Susannah - trò chuyện rôm rả qua điện thoại trong khi tất bật chuẩn bị cho đám trẻ hai nhà đi dự prom ở trường.
Tình bạn của mẹ và cô Susannah đã vượt qua cả thời gian, những đứa con và những ông chồng. Tôi tự hỏi liệu tình bạn của Taylor và tôi có đợc xây dựng trên một nền móng tương tự hay không - một tình bạn không gì có thể lay chuyển được, luôn tồn tại mãi với thời gian. Thú thực là tôi nghi ngờ điều đó.
Thứ tình ban đẹp như của mẹ và cô Susannah có lẽ đời người sẽ chỉ có một mà thôi. Cô Susannah nói với tôi. "Con có uốn tóc thành sóng tự nhiên như cô cháu ta đã bàn không?" "Có ạ." "Conrad có khen con đẹp không?" "Có ạ," tôi nói, mặc dù anh ấy không hẳn đã nói từ đẹp.
"Tối nay sẽ là một tối hoàn hảo," cô hứa với tôi. Mẹ tôi bắt hai đứa đứng trên bậc cầu thang thứ nhất, kế bên cái lò sưởi. Anh Steven cũng đang có mặt ở đó cùng bạn nhảy của mình là chị Claire Cho. Cả hai cứ cười ngặt cười nghẽo suốt cả buổi, và khi tới lượt họ chụp hình, anh Steven đứng phía sau vòng tay ôm lấy eo chị Claire, trong khi chị ấy ngả người dựa vào anh.
Trông họ thật tự nhiên và thoải mái. Còn trong bức ảnh của tôi và anh Conrad, anh đứng trơ như khúc gỗ bên cạnh tôi, một tay khoác lên vai tôi. "Không có chuyện gì chứ anh?" Tôi thì thào hỏi. "Ờ," anh quay sang mỉm cười với tôi, nhưng tôi không tin. Chắc chắn có cái gì đó đã thay đổi.
Chỉ là tôi chưa biết được đó là chuyện gì. Tôi đưa cho anh một bông hoa lan để cài lên ve áo. Anh đã quên không mang theo vòng hoa đeo tay cho tôi. Anh nói anh bỏ quên trong tủ lạnh ở ký túc. Tôi không buồn cũng chẳng giận. Tôi chỉ ngượng thôi. Suốt thời gian qua tôi quả là đã làm quá lên về mối quan hệ giữa anh và tôi, cứ ỷ y tìn rằng chúng tôi gần như đã là một cặp.
Nhưng rồi tôi đã phải van nài anh đi dự prom cùng mình và anh thậm chí còn chẳng nhớ mang theo hoa tặng tôi. Có thể thấy rõ sự áy náy trong mắt anh Conrad khi anh nhận ra đã quên không mang hoa cho tôi, lúc anh Steven đi vào trong tủ lạnh lấy vòng hoa đeo tay tặng chị Claire - một chiếc vòng tay được kết bằng những bông hồng nhỏ li ti rất hợp với bộ váy chị Claire đang mặc.
Ngoài ra anh ấy còn chuẩn bị thêm một bó hoa hồng to tặng riêng cho chị ý. Chị Claire rút ra một bông hồng đưa cho tôi, "Đây, lấy bông hoa này làm hoa cài áo cũng được mà." Tôi mỉm cười với chị Claire, tỏ lòng biết ơn. "Thôi không cần đâu ạ. Em cũng không muốn tự dưng có một lỗ trên váy." Tôi nói.
Một lý do rất vô duyên! Rõ ràng là chị ấy không hề tin nhưng vẫn đành giả vờ như không biết. "Hay là gài lên tóc cho em nhé? Chị nghĩ sẽ rất hợp với em đấy." "Vâng, thế cũng được," tôi gật đầu đồng ý. Chị Claire Cho thật dễ thương. Tôi hy vọng chị ấy và anh Steven sẽ không bao giờ chia tay.
Tôi rất muốn hai người họ gắn bó với nhau mãi mãi. Sau vụ hoa hoét ấy, anh Conrad càng trở nên căng thẳng hơn. Trên đường ra xe, anh nắm lấy cổ tay tôi, nói rất khẽ, "Anh xin lỗi đã để quên hoa của em. Đáng ra anh nên nhớ mới phải." Tôi nuốt nước bọt, và mỉm cười hỏi anh, "Đó là loại hoa gì?" "Một bông hoa lan trắng," anh nói, "Mẹ anh đã đích thân đi chọn." "Trong buổi prom cuối cấp của em, anh sẽ phải bù lại cho em gấp đôi đấy nhé," tôi nói, "Em sẽ đeo mỗi tay một bông." Tôi vừa nói vừa nhìn vào mắt anh, lòng thầm tự hỏi: Liệu năm tới chúng tôi có còn ở bên nhau nữa không? Nét anh vẫn không hề thay đổi.
Anh nắm lấy tay tôi và nói, "Em muốn gì cũng được, Belly." Trong xe, anh Steven liếc nhìn chúng tôi trong gương, vừa cười vừa lắc đầu nói, "Thật không ngờ có ngày mình lại đi hẹn hò đôi cùng cậu và em gái mình như thế này cơ đấy." Anh Conrad im lặng, không nói gì. Tôi có thể cảm nhận được buổi tối hôm ấy, mọi chuyện sẽ không hề êm ả.
~*~ Buổi prom hôm đó là sự kết hợp của khóa đầu và khóa cuối. Đây là truyền thống của trường chúng tôi từ xưa. Tôi thấy như thế cũng hay, bởi mọi người sẽ có thể đi dự prom hai lần. Các anh chị khóa cuối luôn là người được quyền bỏ phiếu lựa chọn chủ đề cho buổi prom.
Và chủ đề của năm nay là "Hollywood xưa", tổ chức ở CLB Water với thảm đỏ và "paparazzi" như đúng rồi. Ủy ban tổ chức prom sẽ đứng ra chuẩn bị tất cả mọi thứ, từ hậu trường tới sân khấu chính và nó tiêu tốn của họ một khoản tiền không hề nhỏ; chính vì vậy họ đã phải đi gây quỹ suốt cả mùa Xuân cho buổi prom này.
Trên tường CLB dán đầy những tấm poster phim cũ và một tấm bảng lớn với dòng chữ "Hollywood" được trưng đèn sáng lấp lánh. Sàn nhảy được trang trí giống như một phim trường, với các giá đặt máy quay và đèn chiếu giả trông như thật, bên cạnh là chiếc ghế dành cho đạo diễn.
Chúng tôi ngồi xuống cùng bàn với Taylor và Davis. Cậu ấy và Davis giờ cao ngang nhau sau khi đi thêm đôi giày 12 phân cao ngất ngưởng. Anh Conrad ôm Taylor chào hỏi theo đúng phép lịch sự, thế thôi. Anh ấy thậm chí chẳng buồn bắt chuyện với Taylor hay Davis lấy một lần, chỉ ngồi đó loay hoay với cái cốc trên tay, không nói với ai tiếng nào.
Không lẽ anh Conrad quả thực đã quá già để tới những chỗ trẻ con như thế này? Đột nhiên tôi nhìn thấy Cory Wheeler trên sàn nhảy, đám đông vây quanh lấy cậu ấy, trong đó có cả anh Steven và chị Claire. Cậu ấy đang nhảy break dance. Tôi nghiêng người sát về phía anh Conrad và thì thầm nói, "Kia là Cory." "Cory là ai?" Anh hỏi.
Sao anh có thể hỏi được tôi câu đó? Không thể tin được là anh không nhớ gì hết. Tôi nhìn anh trân trối trong một giây, sau đó quay trở lại chỗ của mình và nói, "Không là ai cả." Chúng tôi cứ ngồi như thế thêm vài phút nữa, trước khi Taylor nắm lấy tay tôi rủ đi toa-lét. Ơn Chúa, vì cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi đó.
Trong toa-lét, vừa thoa lại son bóng, Taylor vừa thì thào với tôi, "Davis và mình sẽ tới phòng ký túc của anh cậu ấy sau buổi prom." "Để làm gì?" Tôi loay hoay tìm thỏi son bóng của mình trong túi xách. Taylor chìa cho tôi mượn thỏi son của cậu ấy. "Thì để có chút riêng tư chứ còn sao nữa." Cô nàng mở to mắt ra nhìn tôi, nhấn mạnh hai chữ riêng tư.
"Đến thế rồi cơ à? Mình không biết là cậu thích Davis đến thế đâu đấy." "Bởi cậu quá bận rộn với anh Conrad của cậu chứ sao. Nhưng mà này, anh ấy trông đúng là hot thật đấy nhưng sao tính tình nhạt nhẽo thế? Hai người cãi nhau đấy à?" "Không hề..." tôi không dám nhìn vào mặt Taylor, đành giả vờ tập trung tô lại son.
"Belly, đừng có để anh ấy làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu," Taylor sửa sang lại tóc, uốn éo ngắm mình trong gương một lúc rồi nói tiếp, "Hôm nay là buổi prom của cậu cơ mà. Anh ấy là bạn trai của cậu đúng không? Ít nhất cũng bắt anh ấy nhảy một bản với cậu." Khi chúng tôi quay trở lại bàn, anh Conrad và Daivs đang thảo luận với nhau về Giải Vô địch Bóng rổ Sinh viên Toàn quốc NCAA và tôi bỗng thấy nhẹ lòng hơn một chút.
Davis là fan của đội trường Đại học Connecticut trong khi anh Conrad lại hâm mộ đội của trường Đại học Bắc Carolina. Bạn thân nhất của chú Fisher từng là ngôi sao của đội bóng này nên ngay từ bé anh Conrad và Jeremiah đã là fan trung thành của họ. Anh Conrad có thể nói về đội bóng rổ Carolina cả ngày không biết chán.
Nhạc chuyển sang một điệu van chậm và Taylor kéo tay Davis ra sàn nhảy. Tôi ngồi nhìn họ nhảy, đầu Taylor tựa vào vai Davis, còn tay Davis vòng qua ôm lấy hông Taylor. Tôi dám chắc, sau đêm nay mối quan hệ của họ sẽ tiến thêm một bước, và chuyển sang một trang mới. "Em có khát không?" Anh Conrad hỏi tôi.
"Không," tôi nói. "Anh có muốn ra nhảy không?" Anh ngập ngừng hỏi lại, "Có nhất thiết phải thế không?" Tôi cố gắng mỉm cười thuyết phục anh, "Đi mà, chính anh là người đã dạy em nhảy van còn gì." Anh Conrad đứng dậy, chìa tay ra mời tôi, "Thế thì cùng ra nhảy nào." Tôi nắm lấy tay anh và cùng anh tiến ra chỗ mọi người đang dập dìu ôm nhau theo điệu nhạc.
Thật may họ bật nhạc rất to nên anh không nghe thấy tiếng tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực. "Em rất vui vì anh đã tới," tôi ngước mắt lên nhìn anh. "Cái gì cơ?" Anh hỏi lại. Tôi nói to hơn, "Em nói, em rất vui vì anh đã tới." "Anh cũng thế," anh trả lời; nhưng tôi không rõ thực tâm anh có nghĩ như vậy không nữa.
Mặc dù anh đang đứng trước mặt tôi, hai tay anh đang ôm lấy eo tôi, hai tay tôi đang ôm lấy cổ anh, nhưng chưa bao giờ tôi lại thấy chúng tôi cách xa nhau tới như vậy. Sau bản nhạc, chúng tôi quay trở lại bàn. Anh nói, "Em có muốn đi đâu đó không?" "Chương trình hậu-prom phải sau nửa đêm mới bắt đầu cơ," tôi mân mê cái vòng ngọc trai trên cổ, không dám nhìn vào mắt anh Conrad.
"Không, ý anh là chỉ anh và em thôi. Đi đâu đó để chúng ta nói chuyện riêng với nhau." Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy xây xẩm mặt mày. Nếu anh Conrad muốn đi đâu đó, nơi chỉ có mình tôi và anh, nơi chúng tôi có thể nói chuyện riêng, chứng tỏ anh ấy muốn chia tay với tôi. Linh cảm của tôi đã đúng.
"Thôi đừng đi đâu cả, cứ ở đây thêm một lát nữa đã." Tôi nói, cố gắng không tỏ ra quá tuyệt vọng. "Cũng được." Anh gật đầu. Và thế là chúng tôi ngồi đó, nhìn mọi người xung quanh nhảy nhót tưng bừng, mặt ai nấy cũng hớn hở, hạnh phúc. Tôi gỡ bông hoa xuống khỏi tóc và cất vào trong túi.
Sau một hồi im lặng, tôi nói, "Có phải mẹ anh bắt anh phải tới không?" Trái tim tôi nhói đau khi hỏi anh câu đó, nhưng tôi cần phải biết. "Không," anh nói. Có điều, anh đã không trả lời ngay sau câu hỏi của tôi. ~*~ Ở bãi để xe, trời bắt đầu lất phất mưa. Mái tóc tôi mất cả buổi chiều tỉ mỉ uốn quăn, giờ đã duỗi thẳng đơ như cũ.
"Đầu anh đau như búa bổ," anh Conrad nói, lúc tôi và anh đang đi ra xe. Tôi dừng lại. "Hay anh đợi em quay vào trong hỏi xem có ai có viên aspirin nào không nhé?" "Thôi, không cần đâu. Mà có khi anh về thẳng trường thôi. Thứ Hai anh có bài kiểm tra rồi. Sẽ không sao nếu anh không cùng em tham dự buổi hậu-prom chứ? Anh vẫn có thể đưa em tới đó." Anh không dám nhìn vào mắt tôi khi nói ra những lời đó.
"Em tưởng anh sẽ ở lại tối nay?" Anh Conrad lóng ngóng xoay xoay cái chìa khóa trên tay, lí nhí trả lời, "Anh biết, nhưng giờ nghĩ lại có lẽ anh nên về..." Giọng anh nhỏ dần. "Nhưng em không muốn anh về," tôi phụng phịu. Và tôi ghét cái cách tôi nói giống như đang van nài anh ở lại vậy.
"Anh xin lỗi." Chúng tôi cứ đứng như vậy trong bãi đỗ xe, tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc đó là Giờ mà mình vào trong xe, mọi thứ sẽ kết thúc. Sau khi đưa mình tới điểm hẹn với mọi người, anh ấy sẽ lái xe quay trở lại trường và không bao giờ trở lại. Và đó là dấu hiệu chấm hết cho câu chuyện của hai chúng tôi! "Chuyện gì đã xảy ra thế anh?" Tôi hỏi, một nỗi lo sợ không tên dâng trào trong lồng ngực.
"Em đã làm gì sai à?" Anh quay đầu nhìn ra chỗ khác. "Không. Không phải tại em. Chuyện này không liên quan gì đến em hết". Tôi chộp lấy tay anh, và tôi nhận thấy một thoáng do dự trong mắt anh. "Làm ơn nói với em đi. Cho em biết chuyện gì đang xảy ra thế?" Anh Conrad không nói thêm một lời nào.
Có lẽ anh ấy đang thầm ước gì có thể nhảy lên xe và lái đi thật xa. Khỏi tôi. Tôi chỉ muốn đấm cho anh ấy một phát vào mặt. Cuối cùng tôi quyết định nói trước "OK, được rồi. Nếu anh không muốn nói ra câu đó trước, thì để em." "Nếu anh không nói cái gì?" "Rằng chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc.
Rằng cho dù mối quan hệ giữa hai chúng ta đã từng là gì đi chăng nữa thì giờ tất cả đã kết thúc. Đó là điều anh muốn nói đúng không?" Tôi đưa tay quẹt chỗ nước mắt nước mũi đang hòa lẫn với nước mưa chảy ròng ròng trên mặt. Anh ngập ngừng. Tôi có thể nhận thấy rõ điều đó, anh đang ngập ngừng nghĩ xem cần phải nói gì cho đúng.
"Belly..." "Đừng," tôi lùi lại khỏi anh. "Xin anh, đừng! Đừng nói thêm bất cứ lời nào nữa." "Khoan đã," anh nói. "Đừng để chuyện của chúng ta thành ra như vậy." "Chính anh là người khiến chuyện thành ra như vậy." Tôi nói, quay đầu bỏ đi. Nếu biết trước có lẽ tôi đã không đi đôi giày cao gót ngu ngốc này.
"Khoan đã!" Anh gào ầm lên. Tôi không quay đầu lại, thay vào đó, tôi cố gắng bước đi thật nhanh. Và rồi tôi nghe thấy tiếng anh đấm tay lên nắp capo xe. Xém chút nữa tôi đã dừng lại. Có lẽ tôi đã dừng lại nếu anh đuổi theo tôi. Nhưng anh đã không làm như vậy. Anh quay vào trong xe và bỏ đi, giống như anh đã nói.
~*~ Sáng hôm sau, anh Steven vào phòng, và ngồi ghé xuống bàn học của tôi. Anh ấy vừa về đến nhà. Anh ấy vẫn đang mặc bộ tux ngày hôm qua. "Em vẫn đang ngủ mà." Tôi kéo chăn, quay lưng lại phía anh. "Không hề," anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, "Conrad không đáng đâu, ok?" Tôi biết để anh Steveen nói ra một câu như thế về cậu bạn thân của mình thật không hề dễ dàng chút nào.
Anh Steven vốn là fan số 1 của Conrad, xưa nay luôn là vậy. Vì thế tôi rất biết ơn khi anh đứng về phía tôi trong chuyện lần này. Sau khi anh Steven rời khỏi phòng, tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại với bản thân, Anh ấy không đáng! Lúc tôi xuống nhà ăn trưa sau đó, mẹ hỏi, "Con không sao chứ?" Tôi ngồi xuống ghế, áp má xuống cái bàn nhẵn nhịu mát lạnh và ngước mắt lên nhìn mẹ, "Con đoán anh Steven mách lẻo với mẹ rồi đúng không?" Thận trọng, mẹ trả lời, "Cũng không hẳn.
Mẹ chỉ hỏi anh con tại sao Conrad không ngủ lại một đêm như đã định thôi." "Bọn con chia tay rồi." Tôi nói. Thật nực cười, bởi nếu nói rằng chúng tôi đã chia tay tức là ở một thời điểm nào đó chúng tôi đã từng ở bên nhau. Từng là một cặp đôi thực sự. Mẹ ngồi xuống cái ghế đối diện, thở dài nói.
"Mẹ vẫn luôn lo sợ rằng chuyện này rồi sẽ xảy ra." "Ý mẹ là sao?" "Ý mẹ là chuyện còn phức tạp hơn là chỉ có con và Conrad. Giữa hai đứa còn có rất nhiều người liên quan." Tôi chỉ muốn hét thật to rằng mẹ thật thiếu nhạy cả và tàn nhẫn, không lẽ mẹ không nhận thấy rằng trái tim tôi đang thoi thóp đây sao? Nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt mẹ nhìn tôi, tôi đã kìm lại được.
Mẹ nói đúng. Còn nhiều thứ quan trọng cần quan tâm hơn là trái tim ngu ngốc của tôi. Như cô Susannah chẳng hạn. Cô ấy sẽ vô cùng thất vọng cho mà xem. Tôi rất ghét khi phải làm cô thất vọng. "Con không phải lo lắng về cô Beck." Mẹ nhẹ nhàng nói. "Mẹ sẽ nói cho cô ấy biết. Con muốn mẹ làm cho cái gì đó ăn không?" "Vâng." Sau đó, khi chỉ có một mình trong phòng, tôi tự nhủ với bản thân: Có lẽ mọi chuyện như thế này thì tốt hơn.
Anh ấy vốn đã muốn kết thúc mọi chuyện với tôi, vì thế tốt hơn hết có lẽ tôi nên là người nói trước. Nếu anh ấy chủ động gọi điện lại cho tôi, đề nghị quay lại với tôi, nếu anh ấy xuất hiện trước cửa nhà tôi với một bó hoa hay thậm chí là một chiếc radio trên vai, phát bài hát yêu thích của hai đứa - khoan, bọn tôi có bài hát của riêng mình không nhỉ? Tôi không biết nữa, nhưng nếu anh ấy có bất cứ một động thái nào, dù là nhỏ nhất, có lẽ tôi đã đồng ý quay lại với anh, một cách vui vẻ.
Nhưng anh Conrad không hề gọi cho tôi lấy một lần. Khi tôi biết tin tình trạng của cô Susannah xấu đi, và sẽ khó lòng qua khỏi, tôi đã gọi cho anh, một lần. Nhưng anh ấy không bắt máy và tôi cũng không để lại tin nhắn. Nếu anh nhấc máy, nếu anh ấy gọi lại cho tôi, tôi cũng không biết mình sẽ nói gì nữa.
Và chuyện giữa hai chúng tôi đã kết thúc như vậy.