Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty
Chương 30
Căn nhà mùa Hè của chúng tôi có một chồng đĩa CD dành cho mọi người cùng nghe. Và tất cả chỉ có thế. Hè này qua Hè khác, chúng tôi chỉ nghe đi nghe lại ngần ấy cái đĩa CD. Đó là đĩa của nhóm Police, ban nhạc yêu thích của cô Susannah vào mỗi buổi sáng. Đó là đĩa của Bob Dylan, nam ca sĩ yêu thích của cô vào mỗi buổi chiều. Đó là đĩa của nữ ca sĩ Billie Holiday, tình yêu của cô vào mỗi bữa tối. Còn buổi tối là tự do cho tất cả mọi người. Điều thú vị là mỗi khi Jeremiah bật cái tủ “The Chronic” của cậu ấy là y như rằng mẹ từ trong phòng giặt là sẽ lẩm bẩm hát theo. Mặc dù mẹ rất ghét mấy kiểu nhạc rap như thế này. Ngược lại, mỗi khi mẹ bật đĩa của Aretha Franklin, nữ hoàng nhạc Soul, ngay lập tức Jeremiah cũng đung đưa người hát theo. Nói chung chúng tôi thuộc hết nhạc của nhau do phải nghe đi nghe lại quá nhiều.
Thể loại tôi thích nhất là dòng nhạc Motown. Tôi thường nghe chúng qua chiếc Walkman cũ kỹ của cô Susannah, mỗi khi nằm tắm nắng ngoài hiên nhà. Tối hôm đó tôi bật đĩa Boogie Beach Shag và vặn loa rõ to trong phòng khách. Cô Susannah ngay lập tức kéo Jeremiah đứng dậy và bắt đầu nhảy. Cậu ấy đang mải mê chơi poker với anh Steven, anh Conrad và mẹ tôi, một cao thủ poker.
Ban đầu Jeremia nhất quyết không chịu nhưng chỉ sau vài giây cũng bắt đầu nhảy. Đó là một điệu nhảy trên biển khá phổ biến hồi những năm 1960. Tôi thích thú ngồi xem hai mẹ con cô Susannah nhảy. Thấy cái cách cô cười khanh khách mỗi khi Jeremiah xoay cô theo vòng tròn khiến tôi bỗng dưng cũng thèm được nhảy. Chân tôi ngứa ngáy, chỉ chực chạy ra nhảy cùng hai mẹ con Jeremiah. Dù gì tôi cũng học múa ba-lê và múa hiện đại. Tôi muốn thể hiện cho mọi người thấy mình giỏi thế nào.
“Stevie, nhảy với em đi,” tôi lấy chân chọc chọc vào lưng anh Steven. Nãy giờ tôi đang nằm bò ra đất xem hai mẹ con nhà kia nhảy.
“Điên à,” anh Steven nhếch miệng cười khẩy.
“Connie, nhảy với Belly đi con,” cô Susannah giục, mặt cô đang đỏ bừng lên vì vừa bị Jeremiah xoay cho hai vòng liên tục.
Tôi không dám nhìn về phía anh Conrad. Tôi chỉ sợ tình yêu tôi dành cho anh, nỗi khao khát của tôi đối với anh sẽ hiện rõ trên mặt mình, giống như một bài thơ.
Anh Conrad thở dài. Nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra cho tôi nắm và kéo tôi dậy. Hai chân tôi khi ấy gần như không đứng vững, run rẩy vì hồi hộp. Anh vẫn không bỏ tay tôi ra. “Em phải nhảy thế này này,” vừa nói anh vừa đưa chân làm mẫu cho tôi xem, “Một-hai-ba, một-hai-ba, xoay.”
Tôi phải làm đi làm lại một vài lần rồi mới quen. Trông thì có vẻ dễ ai dè lúc vào nhảy thật cũng khó ra phết. Hơn nữa tôi lại còn đang siêu căng thẳng và hồi hộp nữa chứ. “Nhảy cho đúng nhạc vào,” anh Steven ngồi bên ngoài thầy dùi.
“Đừng đơ người ra như thế, Belly. Điệu nhảy này con phải thả lỏng hết ra, thật thoải mái vào,” mẹ ngồi trên ghế cũng lên tiếng chỉ đạo.
Tôi cố ý không để cho lời của họ làm cho phân tâm và chỉ tập trung nhìn vào anh Conrad. “Sao anh học được điệu nhảy này?”
“Mẹ anh dạy cho cả hai anh em,” anh Conrad nói. Sau đó anh kéo tôi sát về phía anh, đặt tay của tôi lên tay anh và cả hai chúng tôi cùng nhảy. “Động tác này gọi là cùng nắm tay nhau cùng nhảy.”
Tôi thích nhất động tác cùng nắm tay nhau cùng nhảy này. Chưa bao giờ tôi được đứng sát gần anh đến như thế. “Làm lại một lần nữa đi anh,” tôi giả vờ như vẫn chưa hiểu.
Anh lại hướng dẫn tôi thêm một lần nữa, đưa tay nắm lấy tay tôi. “Hiểu chưa? Giờ thi em đã nắm được cách nhảy rồi đấy.”
Nói rồi anh giơ tay xoay tôi một vòng, làm tôi chóng hết cả mặt. Nhưng siêu vui.