Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 7: Che đậy chân tướng


Chương trước Chương tiếp

Chẳng rõ đây được xem là từ bỏ hay chu toàn, anh chỉ cảm thấy may mắn, may mà tất cả vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Trần Mẫn Chi gần đây đang ở ngay giữa vòng xoáy cơn bão áp thấp nhiệt đới, vì thế mà cô luôn tự nhắc nhở bản thân hành sự, nói chuyện đều phải cẩn trọng. Là một trợ lý cấp cao nhưng lại không đoán được vì sao tâm trạng của sếp tồi tệ liên tục trong mấy ngày vừa qua, điều này khiến cô không khỏi có cảm giác thất bại.

Cô từng tự cho rằng mình hiểu Châu Tử Hoành, thế nhưng năm này qua năm khác cô lại phát hiện ra mình hiểu anh dường như ngày càng ít đi. Đây là hiện tượng kỳ lạ hoàn toàn không hợp lý cũng chẳng thể nào lý giải được.

Vì thế, lúc này đây, cô rầu rĩ suy nghĩ, có nên vào nhắc nhở sếp đừng quên tham dự buổi tiệc tối nay không? Hành vi này có hơi mạo hiểm bởi đối tượng được mời chính là quan viên chức trách phản cảm nhất của sếp.

Lúc này, trợ lý thứ hai của tổng giám đốc bước vào. Tuy đều là trợ lý nhưng công việc của hai người đều được phân rõ, cũng không ngồi cùng văn phòng.

Phí Uy vẫn mang bộ dạng quần âu giầy da, dáng vẻ trịnh trọng, quả là vạn năm không đổi, khẽ gật đầu chào hỏi cô: "Trợ lý Trần", giọng đơn điệu cẩn trọng.

Thật ra Trần Mẫn Chi tự đáy lòng đã bài xích loại người này, giọng điệu người đàn ông này đã bị loại ra khỏi danh sách lựa chọn đối tượng của cô. Cô biết rằng anh ta không phục, luôn ấm ức vì dưới quyền phụ nữ, ở góc độ nào đó, phần nào đã tổn hại đến sự tôn nghiêm nam tính của chính anh ta.

Có hơi buồn cười, cô vẫn thường nghĩ như vậy.

Cô nhoẻn nụ cười vừa dịu dàng vừa "công thức hóa", cô hỏi: "Có chứng từ cần ký à?".

"Đúng vậy, có tài liệu cần Châu tổng xem qua và ký tên." Phí Uy nói.

"Châu Tổng đang ở trong đó." Cô hướng ánh nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt. "Cậu mau vào đi, chứ không một lát ông ấy lại phải ra ngoài rồi." Nói câu nói này, Trần Mẫn Chi thừa nhận bản thân cô chẳng mấy tốt đẹp gì, trong lòng thậm chí còn hả hê vì có người thay cô đỡ đạn. Cô nghĩ, Châu Tử Hoành tính khí mấy ngày nay chẳng ra sao cả, vui buồn thất thường. Có lẽ, nên để Phí Uy vào trinh thám trước cũng tốt.

Quả nhiên không sai, vài phút phút sau, vị đồng nghiệp của cô bước ra từ phòng tổng giám đốc. Tuy dáng vẻ vẫn hiên ngang thẳng tiến nhưng thần sắc rõ ràng hơi trầm buồn, thậm chí quên cả chào hỏi cô, bỏ đi thẳng.

Xem ra bị ăn mắng rồi! Trần Mẫn Chi hả hê trước sự đau khổ của anh ta, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc đứng dậy, khéo léo nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc Châu Tử Hoành.

Đó là một nhà hàng lớn nổi tiếng, giá cả đắt đỏ cùng những món ăn độc đáo là những nét đặc sắc nơi đây.

Là vị khách quen, Bạch Hân Vy đang ngồi trong sảnh bao mà cô vẫn thường ngồi, thưởng thức tách trà sau bữa ăn.

Gương mặt lộ ra nụ cười mỉm, cô nói: "Hôm nay Châu Tổng hẹn tôi thật sự chỉ đơn giản là cùng dùng cơm thôi sao?".

Châu Tử Hoành ngồi đối diện với cô, tay cầm tách trà thủy tinh.

"Quả thật chỉ đơn giản là vậy." Anh nói: "Cảm ơn cô đã gắng bớt chút thời gian đến thưởng thức".

Những lời lẽ khách sáo thường gặp này thốt lên từ miệng anh, hiện rõ khí phách đàn ông, nhưng hoàn toàn chẳng có bất kỳ cảm giác khiêm nhường nào. Bạch Hân Vy lại mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiếp xúc người đàn ông này đã để lại cho cô ấn tượng đầy ngạo mạn.

Cô nói: "Không cần khách sáo như vậy. Tôi và Châu Tử Dương là bạn học nhiều năm nay, huống hồ lần trước ba người chúng ta cùng nhau dùng cơm rất vui vẻ. Có thể gặp riêng với Châu Tổng, đây là niềm vinh hạnh của tôi".

"Nói vậy thì, tôi đã khiến cô thay đổi quan niệm rồi sao?" Châu Tử Hoành hỏi nhạt.

Ánh mắt Bạch Hân Vy khẽ khuấy động, cảm nhận người ngồi trước mặt mình dường như có gì đó đặc biệt, năng lực nhạy bén, có thể dễ dàng nhìn thấu được suy tư của người khác. Thế nhưng, cô không biểu lộ ra, ngữ khí dịu dàng và chân thành: "Tôi xưa nay chưa từng có ác ý với anh, thay đổi quan niệm, ý anh là sao?".

Châu Tử Hoành khẽ mỉm cười, dường như không cố tình xoáy quanh đề tài này nữa, trả lời chân thành: "So với lần hẹn dùng cơm trước đây, thì sự lựa chọn hiện giờ rõ ràng khiến người ta thấy thoải mái hơn nhiều. Có câu "sắc" đẹp bữa ăn cũng ngon miệng, xem ra không phải không có lý".

Kinh nghiệm của anh trên tình trường cũng nổi tiếng phong phú tựa như nghiệp vụ tại G&N. Bạch Hân Vy đã sớm nghe nói về vấn đề này, chỉ là mãi đến tận hôm nay mới chính thức được lĩnh giáo. Dường như bất kỳ lời lẽ ca ngợi nào xuất ra từ miệng anh cũng đều được biểu hiện rất tự nhiên, thỏa đáng.

Cũng may con tim của cô không đặt bên anh, mà cô cũng nhìn ra được rằng anh chỉ ca ngợi xã giao đôi chút, vốn dĩ không có ý đồ gì khác cả.

Người cô chung tình là một người đàn ông khác, một dạng đàn ông hoàn toàn tương phản với Châu Tử Hòanh.

Nghĩ đến Bùi Thành Vân, Bạch Hân Vy không khỏi thất thần.

Trong ấn tượng, anh rất ít khi khen ngợi cô, cho dù là những tháng thân mật nhất. Dù cô trang điểm rực rỡ bắt mắt người khác thế nào, hay là một thân thể trẻ trung, khỏa thân quyến rũ, anh cũng rất ít khi khen cô đẹp.

Những lời lẽ riêng thuộc về tình nhân, những tính từ ca ngợi khiến nữ giới cảm thấy mở cờ trong bụng thì đối với Bùi Thành Vân tất thảy đều hóa thành sự trầm mặc. Đến mức một thời gian, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi về sức hấp dẫn của bản thân. Thế nhưng, rành rành đó là những năm tháng tuyệt nhất của cô, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Cơ mà, dường như chỉ có anh không biết thưởng ngoạn cô hay nói khác đi là anh luôn phớt lờ cô.

Bữa cơm tối, Châu Tử Hoành khui một bình rượu vang, Bạch Hân Vy uống hết một phần ba. Thật ra tửu lượng của cô cũng không tệ. Thế nhưng tối nay, cô mượn chút rượu này để bỏ mặc cám xúc bốc đồng của bản thân.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô lái xe đi thẳng đến một nơi không lấy làm quen thuộc lắm với mình. Đó là căn hộ của Bùi Thành Vân, trước đây cô chưa từng đến đây, vì thế mà khi cô ấn chuông cửa thật sự khiến người trong nhà kinh ngạc.

Nụ cười khẽ ánh trên gương mặt ửng đỏ, cô nghiêng đầu nói: "Hoan nghênh em vào nhà ngồi một lát chứ?".

Đây là căn hộ của người đàn ông độc thân, không lưu lại chút dấu vết nào của phụ nữ. Ánh mắt Bạch Hân Vy lướt một vòng quanh căn phòng. Cuối cùng lọt vào gương mặt anh tú lạnh lùng đó. Đón lấy ánh mắt của đối phương, cô cảm nhận nỗi đau rạo rực trong lồng ngực tựa như hơi men rượu đang tích tụ, ngưng đọng tại nơi nào đó trong cơ thể, thấm dần vào miệng vết thương vẫn chưa lành.

Cô hậm hực coi thường bản thân mình, mở miệng nói: "...Em nhớ anh".

Bùi Thành Vân nói: "Em đã uống rượu?".

Cô gật đầu, mắt sáng long lanh: "Em biết anh không thích".

Bùi Thành Vân không tiếp lời, chỉ về phía sofa, nói: "Để anh rót nước cho em".

Anh xoay người đi về phía nhà bếp.

Lại là bóng dáng ấy.

...

Anh trước nay vẫn chỉ để lại cho cô một bóng hình, cho dù chỉ vào nửa đêm năm đó.

Bạch Hân Vy suy ngẫm, chợt nhanh chóng tiến về phía trước, không nói lời nào chỉ lê gót theo bước chân anh từ phía sau.

Cô ôm chặt lấy eo của Bùi Thành Vân từ phía sau, động tác vô cùng thuần thục, hệt như vô số lần trước đây.

"Hân Vy." Thân hình mảnh mai thon gầy khẽ ngưng đọng ngay giữa phòng khách.

"Gọi lại lần nữa đi."

"..."

"Gọi lại lần nữa đi." Bạch Hân Vy áp sát mặt vào tấm lưng thon thon gầy, nhắm mắt lại, giọng điệu trầm thấp phảng phất như nói với chính mình: "Gọi lại lần nữa đi, được không anh?".

Cô nghĩ mình nhất định là say rồi nên mới có những hành động, những yêu cầu như vậy. Năm đó họ chia tay, cô kiêu ngạo là thế, cao ngạo đến mức cả biểu cảm đau khổ không hề lộ ra trên gương mặt. Cô chỉ mỉm cười gật đầu tán đồng với anh – có lẽ chúng ta là bạn bè là thích hợp nhất.

Cô nói đầy vẻ bình tĩnh kiên định, nhưng cô biết rằng kiểu kiên định ấy chỉ để thuyết phục bản thân mình. Bạn bè... Chỉ có quan hệ bạn bè mới có thể duy trì được quan hệ giữa anh và cô một cách lâu dài mà thôi.

Cô không muốn mãi mãi mất anh vì thế mà chỉ có thể đón nhận kết quả như vậy.

Thế nhưng tối nay, ham muốn cuối cùng lại một lần nữa chiến thắng lý trí. Cô nghĩ mình nhất định đã say rồi mới bày ra trò này.

Nhưng cô không thể kiềm chế được, cho dù là trong lòng cô thấy mình đang ở tận đáy vũng bùn.

Cô nắm chặt bàn tay, đầu móng tay nhọn đâm vào da thịt. Dường như men rượu đã sộc lên, nhanh chóng tìm thấy lối ra duy nhất. Mắt cô vẫn nhắm nghiền, nhưng nước mắt rơi lúc nào mà không hay biết.

Giọng điệu thì thầm thốt ra trên miệng, những dòng suy nghĩ xoay chuyển trăm nghìn lần trong tâm khảm: "Em thật sự nhớ anh...".

Đáp trả lại cô chỉ là sự tĩnh lặng trầm mặc hồi lâu.

Bạch Hân Vy nghiêng đầu, cô dường như đang chờ đợi lại như chẳng chờ đợi điều gì. Đây vốn đã là kết quả biết từ trước rồi.

Đây chính là Bùi Thành Vân.

Cuối cùng, cô cảm nhận nỗi đau trái tim gần như đã dịu trở lại, mới từ từ ngẩng đầu lên, ngón tay thả lỏng. Cô nhìn anh từ phía sau, trông thấy cơ thể Bùi Thành Vân khe khẽ lay động.

Anh vẫn không quay người lại, mái tóc ngắn đen nhánh phủ sau gáy, để lộ làn da trắng đến lạ thường.

"Anh sao vậy?" Dường như đột ngột thức tỉnh, giọng Bạch Hân Vy khẽ gấp gáp.

Lúc này cô buông hẳn anh ra, nhanh chóng vòng ra phía trước. Quả nhiên, khuôn mặt ấy đã gần như không còn chút sắc máu, phản chiếu dưới ánh đèn lộ vẻ trắng bệch đến lạ lùng.

Bùi Thành Vân mím chặt lấy đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn xuống, cánh tay phải đặt lên vị trí con tim đang co thắt dữ dội.

Tình trạng như thế này Bạch Hân Vy đã tận mắt chứng kiến một lần. Lúc đó, họ còn đang ở nước ngoài.

Cô khẽ rên lên theo tiềm thức. Dáng hình mảnh khảnh, dong dỏng trước mặt dường như đang phải hứng chịu một nỗi đau đớn cực độ, anh liền ngã sóng soài mất kiểm soát trong tiếng kêu khẽ của cô.

Thư Quân nằm mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ cô trở lại thời trung học, một mình ngồi trong lớp học u ám nghe giảng. Bức tường lớp học lốm đốm loang lổ đã trở nên không rõ hình thù, vô vàn dấu tích vàng, đen chẳng rõ ràng trên tường, trần nhà màu trắng, bàn ghế cũ kỹ, cơn gió cuồng phong lúc chạng vạng tối thổi giật vào khung cửa sổ gỗ lung lay.

Lớp học vẫn chưa bật đèn, trên tấm bảng đen mơ hồ lưu lại dấu tích phấn viết bảng trắng lờ mờ, dường như là công thức toán học. Thế nhưng, bất luận cô cố gắng mở to mắt thế nào nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấy rõ được.

Cô rất tập trung, trong tay cầm bút, trên cuốn tập vẫn là những khoảng trắng. Cô biết thời gian đã sắp hết, tiếng chuông tan học sắp reo lên. Cô căng thẳng, mồ hôi vã ra khắp đầu, xoay người tìm sự trợ giúp. Thế nhưng, cả phòng học rộng lớn biết nhường nào, ngoài cô ra chẳng có người thứ hai. Mạc Mạc và Quách Lâm cũng chẳng biết chạy đi đằng nào nữa, chỗ ngồi quen thuộc trống không.

Chính vào lúc đó có người vỗ vào vai cô, cảm giác phần cổ cứng đơ lại, mắt giương to ra vừa đau lại vừa xót nhưng vẫn chẳng thể nhìn rõ gì.

Cô đột nhiên thấy nhẹ nhõm, dường như biết người đó là ai, cũng chẳng cần quay đầu lại, cảm giác nôn nóng bỗng chốc bị đẩy lui dần đi. Cô vui mừng nói: "Cho mượn quyển tập của anh xem nào!".

Người đó lặng lẽ truyền quyển tập sang cho cô, cô đưa tay đón lấy. Thế nhưng chẳng rõ vì sao cô tự dưng nắm lấy tay của đối phương.

Trong khoảnh khắc ấy, luồng hơi lạnh thấu xương truyền từ ngón tay người đó sang cơ thể cô.

Cô dường như giật cả mình, kinh hoàng quay đầu lại... Cơn mưa dông kéo đến ngoài cửa sổ, tia chớp chợt lóe trên bầu trời u ám chiếu ngay vào đôi mắt đang nhắm nghiền cùng gương mặt tái xanh rồi vụt tắt ngay trước mắt cô, tựa như những bóng ma. Còn cánh tay lạnh băng chẳng rõ tự lúc nào biến thành một rừng xương cốt trắng toát thắt chặt lấy cổ tay cô, chẳng thể nào vùng thoát ra được khiến cô không khỏi kinh ngạc thất thanh thét lên.

Lúc tỉnh giấc, Thư Quân phát hiện ra nửa cánh tay trượt ra khỏi tấm chăn đặt tại mép giường. Bởi lẽ mạch máu không thông lại chẳng mở máy sưởi nên bàn tay đã tê cứng.

Cô thở dốc, cố gắng gạt bỏ bóng hình đáng sợ trong giấc mộng ra khỏi tâm trí. Thời gian hiển thị trên điện thoại di động là chín giờ bốn mươi ba phút tối. Giờ này vốn chẳng phải thời gian tốt nhất để đi ngủ.

Nhưng cô đã quá mệt mỏi, mấy ngày liên tục cứ cuốn vào công việc. Đi sớm về trễ, tối nay khó khăn lắm mới về nhà sớm, điều duy nhất cô nghĩ đến là leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.

Chỉ tiếc là ngủ cũng chẳng được yên vì bị cơn ác mộng thức tỉnh.

Thư Quân mím chặt khóe môi, nằm ngửa trên giường, huyệt thái dương cứ giần giật dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.

Cô là kẻ vô thần, chưa bao giờ tin tưởng vào những lời nói kỳ lạ, quái dị của thần linh. Thế nhưng lại chẳng rõ vì sao tâm thần bất an, rõ ràng là muốn quên đi, vậy mà hình ảnh trong giấc mơ cứ bám rễ trong não bộ không sao gỡ bỏ được. Thật ra, đã rất lâu rồi cô không nằm mơ thấy Bùi Thành Vân. Cho dù thi thoảng có xuất hiện trong giấc mơ đi chăng nữa thì hình ảnh của anh chỉ dừng ở bóng hình mơ hồ, mờ nhạt. Gương mặt cũng chẳng rõ ràng gì, không giống hôm nay từng đường nét trên khuôn mặt sinh động rõ rệt ngay trước mắt, ngay trong tầm tay.

Cô ngồi trên giường một hồi không kiềm được nhấc điện thoại lên nhấn số. Thư Quân cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi.

Trong phòng rất tĩnh lặng chỉ có ánh đèn hắt xuống chiếu vào gương mặt trắng bệch đang trầm mặc.

Bạch Hân Vy ngồi dưới đất bên chiếc ghế sofa, cũng chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì đưa mắt nhìn sang. Bỗng chốc, cô cho rằng mình chẳng hiểu người đàn ông này. Những ngày tháng du học, khoảng thời gian cô và anh cặp kè bên nhau chẳng dài mà cũng chẳng ngắn, nhưng trước sau cô vẫn chẳng mảy may thật sự có thể tiếp cận nội tâm của anh.

Tình huống đột ngột như ngày hôm nay cô đã từng trải qua một lần, chỉ một lần duy nhất. Lúc đó, cô hoang mang, tay chân luống cuống, cả điện thoại cấp cứu cũng chẳng biết mà gọi. Cuối cùng vẫn là Bùi Thành Vân cố gắng chống chọi bằng tia minh mẫn cuối cùng chỉ cho cô nơi để thuốc. Bàn tay cô luống cuống, bối rối cuối cùng cũng đã cứu mạng anh. Thế nhưng, đợi đến khi hồi phục trở lại thì anh lại im bặt chẳng nói gì cả.

Chính vì chuyện đó mà cô và anh cãi nhau một trận. Đó cũng là lần đầu tiên cô nổi cáu. Trước đây, cô vẫn luôn sắm vai người phụ nữ dịu dàng, nhã nhặn rất đạt, suýt nữa là có thể gạt được chính mình.

"Em là bạn gái của anh, vì sao cơ thể anh có vấn đề lại không chịu nói với em?" Lúc đó, cô lớn tiếng phàn nàn. Sau sự việc đó, nghĩ lại cô vẫn còn rùng mình.

Thế nhưng tính cách Bùi Thành Vân vẫn cố chấp như vậy. Khi đã im lặng rồi thì chẳng cách gì khiến anh mở miệng nói chuyện được.

Cô quả thật giận đến chết. Sau đó thì chiến tranh lạnh đúng một tuần. Tận dụng thời gian một tuần lễ đó, cô âm thầm tra cứu tài liệu, xác định chính xác anh mắc bệnh tim.

Tính cách của Bùi Thành Vân vẫn như trước, dường như lần phát bệnh đột ngột đó cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến anh.

Cuối cùng vẫn là cô thỏa hiệp, chủ động nói chuyện với anh, càng ân cần chăm sóc anh hơn nữa đồng thời phát hiện trong lòng có thêm một cảm giác đau xót, dường như càng chẳng thể rời xa anh.

Có lẽ đây chính là thứ tình cảm mẫu tử, cô suy ngẫm tự giễu. Đôi lúc đối mặt với bộ dạng bình tĩnh của anh tựa như ao sâu giếng lặng ấy, cô thậm chí có một hy vọng quái dị, tình huống tương tự thế này sẽ tiếp tục diễn ra lần nữa. Bởi lẽ chỉ có vào lúc đó, anh mới để lộ ra vẻ mặt vô cùng yếu đuối và cô mới có thể cảm thấy bản thân mình là cần thiết.

Vậy mà hôm nay, khi tình huống thật sự xảy ra, Bạch Hân Vy cảm thấy khủng hoảng thật sự. Khi gương mặt trắng bệch ngã vào lòng cô, cô hết hồn đến mức tay chân run rẩy, dường như cả chai thuốc cũng không cầm vững nữa.

Khoảng khắc ấy, cô mới biết rằng thà rằng anh lạnh lùng xa cách, thà rằng cô tiếp tục chịu ấm ức đi theo sau anh cũng chẳng muốn trải qua tình huống kinh khủng này lần nữa.

Dáng vẻ của anh như thể sẽ chết bất cứ lúc nào, còn cô thì sợ chết khiếp. Trước khi cơn đau của anh lùi dần, con tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không có giây phút nào bình yên.

"... Em đang nghĩ gì vậy?"

"..."

Giọng nói đột ngột thốt lên ngắt ngang dòng suy tư của Bạch Hân Vy.

Bùi Thành Vân chẳng rõ đã tỉnh lại tự lúc nào. Mặc dù gương mặt vẫn còn khó coi nhưng đôi mắt sâu đen đã mở ra, ánh mắt dường như đã phục hồi lại bộ dạng trầm mặc, yên tịnh. Gần như cơ thể anh chỉ còn chút sức lực nên giọng điệu khe khẽ khàn khàn.

"Thấy thế nào rồi?" Cô ôm đầu gối nhẹ nhàng hỏi, dường như không dám chạm vào anh.

Anh nhắm mắt, bình thản nói: "Không sao".

Bạch Hân Vy khẽ động khóe môi, như có lời muốn hỏi, kết quả là chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

Cô nhấc lên liếc qua, thần sắc biến chuyển, ngón tay nắm chặt lại vô tình nghe thấy Bùi Thành Vân hỏi: "Ai vậy?".

Cô nhìn anh, đưa điện thoại ra trước mắt anh. Vừa lúc đó, nhạc chuông dừng lại, rõ ràng là đối phương đã nhanh chóng ngắt điện thoại.

Bùi Thành Vân nhìn tên hiển thị trên màn hình. Không nói lời nào cũng không đưa tay ra nhận lấy. Cô dứt khoát đặt điện thoại vào bàn tay anh, sau đó đứng phắt dậy nói: "Em đi rót cho anh cốc nước".

Cô cố ý trốn tránh. Giữa nhà bếp và phòng khách có một cánh cửa đẩy, cô tiến vào trong cố ý đóng cửa lại.

Thư Quân... cô suy nghĩ, rốt cuộc chỉ là tình cờ hay là họ vẫn thường xuyên liên lạc điện thoại ?

Kỳ thực máy đun nước ở ngay bên cạnh nhưng Bạch Hân Vy lại tìm được bình đun nước. Cắm điện vào rồi từ từ chờ đợi.

Màn hình di động sau một hồi lóe sáng dần dần tối trở lại

Gần ngay trong gang tấc, Bùi Thành Vân nhúc nhích ngón tay nhưng rốt cuộc vẫn không cầm lấy. Anh chỉ hướng ánh nhìn về phía cánh cửa kính lờ mờ đang đóng chặt. Phía sau cánh cửa là thân hình mờ nhạt mơ hồ dường như ngưng đọng thành hình bóng lặng lẽ, đứng chết trân tại đó hồi lâu.

Kỳ thực thân thuộc như thế, bởi lẽ cô đã từng ở bên anh một thời gian khá dài.

Bùi Thành Vân chau mày, gượng đứng dậy. Dù thế nào thì đứng dậy lúc này có hơi miễn cưỡng với anh. Khoảnh khắc đứng lên ấy, cơn choáng váng ập đến, tiếp đó là cơn co thắt nhẹ ở lồng ngực.

Á, anh mỉm cười đau khổ trong lòng, ngồi xuống nghỉ trong chốc lát rồi mới vịn vào lan can đứng dậy. Hơi thở khó khăn, vì thế anh bước đi chậm rãi. Cuối cùng, anh di chuyển đến trước nhà bếp rồi dừng lại, một tay chống bên khung cửa, một tay khẽ mở cửa.

Bạch Hân Vy thấy động quay đầu lại, thần sắc người đàn ông dưới ánh đèn tiều tụy, đôi môi mỏng nhợt nhạt.

"Anh đứng dậy làm gì vậy?" Cô nhanh chóng cất bước tiến về trước theo tiềm thức, nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của anh.

Ngón tay thon dài của anh co lại, dường như muốn duỗi ra nhưng rốt cuộc vẫn không nhúc nhích gì. Bùi Thành Vân cụp mắt xuống, ánh mắt sâu tối đen tựa như bầu trời bao la không trăng sao. Anh nhìn cô, khóe môi nhoẻn nụ cười mỉm chi như đang tự giễu: "Em làm vậy có đáng không?".

Nước trong ấm đã sôi, kèm theo âm thanh ùng ục. Chốt khóa tự động tắt mở. Một tiếng tạch nhẹ nhàng khe khẽ như vừa chạm vào con tim Bạch Hân Vy, cơn đau khó hiểu ập đến.

Cô di chuyển ánh mắt, khóe môi khẽ run run định nói gì đó. Nhưng đúng vào thời điểm đó thì chuông cửa reo lên.

Quách Lâm vào nhà cả giày cũng chưa kịp thay, chỉ lướt nhìn một lượt Bùi Thành Vân hỏi: "Tiểu tử này cậu không sao đấy chứ".

"Là em báo cho anh ấy biết đấy." Bạch Hân Vy giải thích với Bùi Thành Vân. Thật ra, cô chẳng còn cách nào cả. Trong lúc anh ngủ mê mệt, cô chẳng biết làm thế nào đối mặt với cơn hoảng sợ lớn lao này đành phải tìm đến sự giúp đỡ.

Cô nhặt lấy chiếc túi xách, bình thản nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em về trước đây!". Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra đầu không ngoảnh lại.

Đến khi xuống dưới nhà, đối diện với làn không khí lạnh thấu xương đêm khuya, Bạch Hân Vy mới vô tình rùng mình. Hai đôi bàn chân cứng đơ, tựa như lạnh lẽo lại nặng như chì. Cô càng đi càng chậm lại, rõ ràng xe đậu cách đó không xa nhưng cô dường như đột ngột mất hết sức lực không tài nào đi được nữa.

Cô chầm chậm dừng lại, vừa kịp dừng lại ngay đầu gió. Cơn gió lạnh buốt không ngừng gào thét lướt qua cô. Cô kéo chặt cổ áo lại nhưng vẫn cảm thấy lành lạnh. Tuy nhiên ngoài hành động này ra, cô dường như không nhớ ra bản thân mình phải làm gì nữa.

Không đáng...

... Như vậy, chẳng xứng đáng.

Câu nói đó, khi nói anh dường như khẽ thở dài, mà anh thật sự rất ít khi thở dài. Giọng điệu anh khi thì bình tĩnh không chút gợn sóng, thiếu cảm xúc, khi lại thiếu kiên nhẫn, bộ dạng khiến người bên cạnh thật sự rất khó tiếp cận.

Thế mà hôm nay, anh lại thở dài

Cô nắm lấy cổ áo, cản lại cơn gió và bắt đầu tiến về phía trước. Cô bỗng dưng muốn khóc.

Kỳ thực làm sao mà không biết cơ chứ? Những ngày tháng bên nhau tại nơi đất khách quê người, cô đã từng hỏi bản thân vô vàn lần, rốt cuộc thì có đáng không?

Cô ngưỡng mộ tất cả mọi thứ của mọi người xung quanh, vốn dĩ không nên như thế.

Nhưng chẳng còn cách nào cả, cô cứ như bị trúng tà vậy, cứ coi như kiếp trước cô nợ anh đi. Thế nên kiếp này cô phải moi tim lôi gan ra để bù đắp lại.

Dù là cả anh cũng nói không xứng đáng, nhưng cô vẫn chẳng thể nào buông tay.

Trong xe ấm áp như mùa xuân, những giọt nước mắt bị đèn nén trước đó cuối cùng như đang tan chảy ra, thoáng chốc hóa thành chất lỏng tuôn chảy ra ngoài.

Âm thanh radio mở cực lớn, Bạch Hân Vy úp mặt trên vô lăng để mặc bản thân mình khóc thảm thiết. Cô khóc rất to, tiếng khóc hòa quyện vào giai điệu âm nhạc cực lớn ấy, gần như tan nát cõi lòng. Nhưng trên tòa cao ốc cách đó mười mấy mét, trong gian phòng với ánh đèn sáng choang ấy, anh đang ở đó nhưng sẽ chẳng bao giờ nghe thấy nỗi đau thương của cô.

Cuối cùng cô ngừng lại, ngẩng đầu lau khô những giọt nước mắt, đạp chân ga chạy vút đi.

Áng mây bao phủ ánh sáng trời đêm yếu ớt, sắc đêm dày đặc bao trùm, chỉ cách nhau bởi lớp cửa kính ánh đèn sáng rực trong gian phòng không khỏi che giấu sự mệt mỏi xanh xao trên gương mặt của Bùi Thành Vân.

Quách Lâm rót cốc nước ấm cho anh, nhìn chăm chú, hàng lông mày rậm chau lại, "Có cần phải đi bác sĩ khám không?".

"Không cần." Bùi Thành Vân uống nước xong bắt đầu đuổi vị khách không mời mà đến: "Cậu cũng về đi".

Quách Lâm nhướng mày, "Lẽ nào Bạch Hân Vy bị cậu đuổi về như thế này ư?".

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang mím chặt khóe môi, dường như không buồn trả lời.

"Tớ cứ ngỡ cậu và cô ấy đã sớm cắt đứt rồi chứ."

"Tớ và cô ấy hiện giờ chỉ là quan hệ bạn bè."

"Vậy thì sao tối này cô ấy lại xuất hiện ở đây?" Quách Lâm mỉm cười, "Nói chỉ là bạn bè, e là chỉ có mình cậu tình nguyện thôi. Hay là, cả cậu cũng đang tự lừa chính mình?".

Quách Lâm vừa nói vừa mở tủ lạnh tìm cho mình một lon nước uống, ra vẻ không dự định rời đi ngay.

Bùi Thành Vân không buồn để tâm cậu ta, giơ tay ra ấn vào lồng ngực, đốt ngón tay hơi trắng, lại không khỏi ho khan hai tiếng.

Quách Lâm không nhìn nữa, nhẫn nại đề nghị: "Tớ thấy cậu nên đi ngủ sớm đi".

Bùi Thành Vân mặt không biểu cảm nhìn cậu ta, "Cậu ở đây tớ làm sao mà ngủ?".

Quách Lâm không khỏi há hốc mồm, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười nói rất thoải mái: "Nếu đổi lại là Bạch Hân Vy thì sao? Thật ra tớ cũng hối hận vì đã đến đây. Cậu xem, tớ vừa đến thì đã đuổi người ta chạy mất. Tiểu tử như cậu trong lòng chẳng biết chừng đang căm hận tớ!".

Dường như bị những lời lẽ của cậu ta châm chích, Bùi Thành Vân khẽ chau mày, tiếng ho không khỏi càng nặng hơn.

Quách Lâm chẳng nói lời nào nữa, trước đó còn muốn dìu anh về phòng ngủ nhưng bị anh từ chối khéo. Một lúc sau, khó khăn lắm mới chặn đứng được cơn ho suyễn, Bùi Thành Vân mới khẽ nhắm mắt lại, giọng điệu thấp khàn, điềm tĩnh: "Sau này bớt lấy cô ấy ra mà đùa đi".

"Cậu cũng biết tớ nói cho vui thôi mà, sao phải kích động như vậy?" Quách Lâm ngừng lại, dường như do dự trong chốc lát rồi lại nói: "Trên đường đến đây tớ suýt nói với Thư Quân đấy".

"Nói với cô ấy cái gì?" Bùi Thành Vân đột nhiên giương to mắt hỏi.

"Chuyện cậu bị ốm đó, nhưng rồi lại nghĩ đến Bạch Hân Vy đang ở đây, sợ lỡ như hai người ấy đụng nhau thì lại rắc rối."

Người đàn ông với gương mặt tĩnh lặng tái xanh này dường như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ ngắn ngủi. Một lúc sau một câu nói tuột ra từ khóe miệng: "Đừng nói với cô ấy". Thật ra anh đang nghĩ, cứ cho là Thư Quân thật sự biết đi chăng nữa, e là cũng chẳng đến tìm anh trong đêm tối. Cô hiện giờ khách sáo xa lạ đến mức chẳng bằng mối quan hệ bạn bè bình thường. Từ lâu, anh đã chẳng mong đợi nhận được sự quan tâm chăm sóc như trước đây ở cô nữa rồi.

Nhìn sắc mặt xấu xí ảm đạm của đứa bạn thân, Quách Lâm đành từ bỏ. "Được thôi, tất cả đều tùy cậu, thích giấu giếm ai thì giấu. Bệnh là của cậu mà." Không muốn đùa giỡn nữa, thần sắc cậu ta trở nên trịnh trọng: "Lần trước phát bệnh là do công việc bận quá. Lần này lại là vì nguyên nhân gì?".

Bùi Thành Vân ngước mắt nhìn cậu ta, nói với ngữ khí bình thản lạ thường: "Đâu phải mỗi lần phát bệnh đều có lý do".

"Ý của cậu là..." Quách Lâm rõ ràng hơi kinh ngạc.

"Gần đây số lần tớ phát bệnh ngày càng thường xuyên hơn. Có lúc thì do mệt quá, có lúc thì đột ngột, ngay cả tớ cũng chẳng thể có sự chuẩn bị trước. Thế nên, nếu trước đây cậu đã không nói với Thư Quân thì giờ càng không cần thiết nữa." Dáng vẻ của anh xem chừng vô cùng bình tĩnh, dường như đang miêu tả một sự việc không hề liên can đến mình vậy.

Anh ngừng lại, đột nhiên cười buồn, nói: "Có lẽ tớ sẽ chết bất cứ lúc nào, sao còn để cô ấy biết làm gì chứ?".

Kỳ thực trước đó rất lâu, Bùi Thành Vân biết cơ thể rồi cũng sẽ có ngày càng tồi tệ hơn. Đây là căn bệnh di truyền của dòng họ, lúc anh lên sáu tuổi mẹ anh đã chết vì lên cơn đau tim. Đó là lần đầu tiên anh tận mắt trông thấy chết chóc. Cận kề như vậy, cả đời anh sẽ chẳng thể quên được, có lẽ đó là số mệnh của anh.

Để cố gắng cảm xúc không bị kích động, trong suốt thời gian dài anh đã cố gắng hình thành tính cách lạnh lùng, cũng chính vì điều đó mà anh gần như không có bạn bè. Đặc biệt là thời kỳ thanh niên, rất ít người bằng lòng kết bạn với người lạnh lùng cao ngạo. Vì thế mà sau này có thể cùng Thư Quân thân thiết như vậy ngay bản thân anh cũng chẳng thể ngờ đến.

Cô khỏe mạnh tươi trẻ, tràn đầy sức sống đặt biệt là những lúc cười tựa như ánh mặt trời lan tỏa trong màn sương mù. Một nét đẹp rạng rỡ, hào quang sáng rọi. Ở bên cô, anh dường như cũng bị lây nhiễm, lời nói cùng nụ cười chẳng rõ thay đổi tự lúc nào, nhiều hơn cả trước đây.

Ở góc độ ý nghĩa nào đó mà nói thì cô là người gần gũi với anh nhất.

Sau này, anh rốt cuộc cũng động lòng. Ở cái tuổi ấy, anh tự nhiên động lòng trước người con gái như vậy. Anh nắm tay cô, suýt đặt nụ hôn lên cô, nếu không có ánh đèn ngay lối đi dưới nhà cùng tiếng bước chân làm gián đoạn.

Anh đã quen với việc che giấu những suy nghĩ tận đáy lòng mình. Anh vẫn còn chút rụt rè của tuổi thiếu niên. Vì thế mà anh thoải mái buông tay mỉm cười tiễn cô lên nhà, trong lòng nghĩ, lần sau rồi sẽ có cơ hội.

Kết quả là chính nửa đêm hôm ấy, cơ thể anh lại lần nữa chìm đắm trong cơn đau âm ỉ quen thuộc, không thể không vào bệnh viện cấp cứu.

Hóa ra có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, phát bệnh không sớm không muộn lại đúng vào lúc anh thích một người. Đến khi anh tỉnh dậy thì cha anh nhắc lại lần nữa chuyện du học và điều trị bệnh.

"Con cũng biết rồi đó, cô con là bác sĩ ở nước ngoài, sẽ dành cho con sự chăm sóc chu đáo nhất. Thủ tục cũng đã làm xong tương đối rồi, chỉ chờ con đồng ý. Giờ con suy nghĩ thế nào?"

Suy nghĩ thế nào?...

Kỳ thực, giây phút ấy anh chỉ nghĩ đến khuôn mặt cười tươi, rạng rỡ như ánh mặt trời của cô.

Cuộc sống của cô sinh động tràn đầy sức sống, cô từng rủ anh đi Lệ Giang tận hưởng thú vui sơn thủy...

Bốn bức tường quanh gian phòng trắng xóa đến mức gần như lóa cả mắt, đưa ánh nhìn xuyên qua khung cửa sổ chỉ trông thấy cảnh vật hạn hẹp.

Thanh âm đơn điệu phát ra từ thiết bị theo dõi.

...

Đó là cuộc sống thực của anh mà từ lâu nay anh ra sức che đậy.

Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng điềm đạm nói: "Con đồng ý ra nước ngoài".

Chẳng rõ đây được xem là từ bỏ hay chu toàn, anh chỉ thấy may mắn, may mà tất cả vẫn chưa kịp chính thức bắt đầu.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...