* Đồng sàng cộng chẩm: Cùng giường chung gối. Mình nghĩ để ntn sẽ hay hơn Trong phòng ấm áp, nhưng khi nằm ở trên giường, Hà Tiêu vẫn cảm thấy có chút lạnh. Trình Miễn cảm thấy cô đang không ngừng cuộn tròn cơ thể lại, nên dứt khoát ôm cô vào trong ngực, đắp thêm một tầng áo khoác ngoài quân đội. Hà Tiêu nhắm mắt nằm một lát, dần dần cảm thấy ấm áp, toàn bộ cơ thể mới thả lỏng. Cô ôm lấy hông của Trình Miễn, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ chưa vậy?"
"Chưa." Trình Miễn nói xong, chèn lại góc chăn sau lưng cho cô,"Làm sao vậy, không ngủ được à?"
Hà Tiêu ừ một tiếng, tựa vào lồng ngực của anh, cảm thấy bình tĩnh một chút: "Cảm thấy có chút kỳ quái, người ở đây, làm sao vậy nhỉ?"
Nói xong rất lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh của Trình Miễn, cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cặp mắt sáng ngời của anh nhìn tới ra ngoài cửa sổ tuyết đang rơi rất nhiều, bàn tay vô ý thức vuốt vuốt mái tóc dài dịu dàng cô. Hà Tiêu buộc lòng phải gọi anh một tiếng, lúc này Trình Miễn mới hồi hồn, cúi đầu nhìn cô, hạ thấp giọng nói: "Tiếu Tiếu, anh có một chút linh cảm."
"Gì vậy?" ánh mắt Hà Tiêu lom lom nhìn anh.
"Hồi nhỏ, trẻ con trong viện ở chung một chỗ chơi trò chơi đánh trận, mấy người chia làm hai nhóm, mỗi khi Hồng Kì và nhóm người kia không làm gì được, cuối cùng cậu ta sẽ nằm trên mặt đất giả bộ trúng đạn, sau khi lừa gạt xong người của bọn anh thì mới đứng dậy phản công. Cho nên, anh cảm thấy rằng——"
"Giả chết?" Hà Tiêu lập tức ngồi dậy ở trên giường, khó có thể tin mà nói ra hai chữ này. Mà nét mặt của Trình Miễn chẳng hề bất ngờ, thậm chí mang theo vài phần xác thật.
"Anh nghĩ, có lẽ chúng ta lại bị cậu ta lừa rồi." Trình Miễn cười, có mấy phần không biết phải làm sao.
Hà Tiêu cũng muốn tin tưởng, nhưng vẫn có chút không dám: "Nhưng nếu đây là sự thật?"
"Vậy ngày mai phải đi nhặt xác cho tiểu tử này rồi."
Hà Tiêu cố ý ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt anh khi nói lời này thì cực kì nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa.
Một đêm này rốt cuộc không thể ngủ yên ổn rồi, Hà Tiêu nằm ở trong ngực Trình Miễn, thời điểm đang ngủ mơ mơ màng màng, vậy mà có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô vừa mới đi theo lão Hà và bà Điền chuyển đến đại viện mới, một người bạn cũng không có, đặc biệt cô đơn. Ssau đó đi học ở trường, cô đi theo bọn nhỏ trong viện đi học trường tiểu học mà phân khu liên hệ.
Trước đó ở đại viện cũ, cô đang học trường tiểu học ở ngay trong viên, cho nên chưa từng ngồi xe dành cho học sinh. Sau khi đến đại viện mới, chuyến xe đầu tiên, không biết "Quy củ" , nhìn thấy một chỗ trống thì đi đến ngồi xuống. Cô một mình ngồi ở đó, sau đó các bạn nhỏ lên xe đi qua cạnh cô, cũng không ai nói cho cô. Gần đến lúc xe chạy, hai bạn nam đeo cặp sách vội vội vàng vàng đi đến. Một là Trình Miễn, một chính là Diệp Hồng Kỳ.
Rốt cuộc đã có một người quen đến, cô nhịn tâm tình kích động xuống, muốn chào hỏi với anh, nhưng không nghĩ Diệp Hồng Kỳ lại chạy đến, đứng trước mặt cô. Nụ cười trên mặt cứng ngắc, cô có chút buồn bực nhìn cậu ta.
Diệp Hồng Kỳ vênh váo vất cặp sách lên mặt đất, to tiếng nói với cô: "Cậu chiếm chỗ của tôi rồi."
Cô nhìn anh, đánh bạo nói: "Nhưng mình đến sớm hơn cậu nha."
Diệp Hồng Kỳ lại mặc kệ điều này: "Dù sao đây là chỗ của tôi, cậu tránh ra." Nói xong đẩy cô một cái, cô không có phòng bị, ngay lập tức ngã lăn trên đất.
Lúc này Trình Miễn cũng chạy tới, nhìn thấy Diệp Hồng Kỳ đẩy cô ngã trên đất thì phát hỏa, hai người xông vào đánh nhau, tài xế trên xe kéo ra cũng không dừng lại. Cô ở một bên nhìn thấy lo lắng, rồi khóc luôn, khóc để cho bọn họ không nên đánh nữa, khóc khóc, rồi cô tỉnh lại. . . . . .
Bốn phía là một mảnh trống vắng, chợt có bông tuyết rơi trên cửa sổ đánh thành tiếng vang. Hà Tiêu mờ mịt mở mắt, thật lâu mới ý thức được, thì ra mới vừa rồi là giấc mơ. Dĩ nhiên, cũng không thể hoàn toàn xem như là mơ, bởi vì đó là chuyện khi cô còn bé đã thực sự phát sinh, cũng bởi vì chuyện này, cô và Trình Miễn mới kết thành thù với Diệp Hồng Kỳ .
"Trình Miễn, Trình Miễn ——"
Hà Tiêu vội vàng đẩy Trình Miễn ra, muốn gọi anh tỉnh dậy nói với anh chuyện này. Trình Miễn ngủ cũng không sâu, tỉnh ngay lập tức, Hà Tiêu đang muốn mở miệng, đột nhiên lại bị anh bịt miệng lại: "Đừng nói chuyện."
Hà Tiêu không biết có chuyện gì xảy ra, mở to hai mắt nhìn anh. Chỉ thấy ánh mắt hoảng hốt nhìn ngoài cửa sổ của Trình Miễn nhanh chóng trở nên sáng sủa sắc bén, liếc mắt nhìn cô, anh lật người xuống giường. Động tác nhẹ nhàng linh hoạt đi đến bên cửa sổ, nghiêng người núp ở phía sau rèm cửa sổ. Hà Tiêu nhìn thấy một loạt động tác của anh, nhịp tim tăng tốc bình bịch, tưởng chừng như muốn nhảy ra.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hà Tiêu không dám lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là dùng khẩu hình hỏi anh, hỏi xong mới phát hiện đang tối om như thế này anh không nhìn thấy được. Chỉ thấy anh đang đứng yên tại chỗ hơn một phút, sau đó đột nhiên đưa tay mở cửa sổ ra, thò người ra ngoài, kéo theo một người từ ngoài cửa sổ vào. Cả quá trình nhanh nhẹn lưu loát, Hà Tiêu còn chưa nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy Trình Miễn bắt chéo hai tay của người vừa kéo vào về phía sau lưng, sau đó lớn tiếng nói với cô: "Hà Tiêu, bật đèn."
Hà Tiêu ngây người, sau đó vội vàng khoác áo khoác ngoài đi đến bên cạnh cửa bật đèn lên, chợt bị ánh đèn làm chói, cô nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra lần nữa, thấy một người khiến cô ngây ngẩn cả người. Cô đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Trình Miễn? Hà Tiêu?" Ở phòng cách vách, Đinh Tiểu Ngụy cũng nghe thấy động tĩnh của bọn anh, ầm ầm ĩ ĩ chạy tới, vừa nhìn thấy người bị Trình Miễn bắt chéo hai tay sau lưng kia, ngay tức khắc cũng hóa đá. Thật lâu, mới nhẹ nhàng nói một câu: "Mẹ nó, ông đây mẹ nó đúng là gặp quỷ. . . . . ."
Tên quỷ nào đó bị Trình Miễn khống chế, cố gắng giãy giụa thật lâu cũng không thoát khỏi anh được, đành phảo mở miệng lớn tiếng kêu la: "Mau buông lão tử ra, ta đây mẹ nó trong người còn có vết thương !"
Trình Miễn cười lạnh, hất cằm lên với Đinh Tiểu Ngụy: "Đinh Tiểu Ngụy, tiểu tử này đùa giỡn chúng ta một đêm, cậu nói nên làm gì bây giờ?"
Đinh Tiểu Ngụy phục hồi lại tinh thần, lập tức xông đến, sau khi thấy rõ ràng tên quỷ này là Diệp Hồng Kỳ, giống như nổi điên hướng trên người anh ta đấm đá lung tung: "Con mẹ nó nhị đại gia Diệp Hồng Kỳ, con mẹ nó cậu lại dám lừa gạt lão tử, lão tử cũng con mẹ nó khóc như trẻ con, cậu có biết hay không? À? Con mẹ nó rốt cuộc cậu có biết hay không hả?"
Sau khi chính trị viên Hùng nhận được tin tức cũng chạy tới, thấy chính là hai vị khách ở bên ngoài đang bao vây đội trưởng của bọn họ, vội vã gọi hai chiến sĩ đến, rồi kéo hai người ra.
"Mọi người, có chuyện gì thì nói cho thật tốt nha, đừng đánh nhau! Nhất là cậu, mặc quân trang, không thể đánh nhau!"
Đinh Tiểu Ngụy bị hai người giữ lấy, không tránh thoát được, chỉ có thể gào khóc với chính trị viên Hùng hai tiếng: "Anh cũng là đồng lõa, thả lão tử ra, ngay cả anh tôi cũng đánh!"
Nghe xong chính trị viên Hùng theo bản năng sờ gáy của mình, Diệp Hồng Kỳ cũng được người đỡ lên rồi, nghe nói như thế, khà khà vui vẻ. Tầm mắt từ trên người Đinh Tiểu Ngụy dời đi, anh nhìn về phía Trình Miễn.
Anh đang đứng ở chỗ cách bọn anh mấy mét, đôi mắt đỏ bừng, hai quả đấm nắm chặt nhìn anh. Diệp Hồng Kỳ nói với anh: "Đến đây đi, Trình Miễn, cho mình ——"
"Một cái" hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, thì đã bị quả đấm của Trình Miễn đánh vào bụng trước rồi. Diệp Hồng Kỳ bị đánh uốn cong người, dùng sức ho khan mấy tiếng.
"Diệp Hồng Kỳ, con mẹ nó cậu chính là cháu người ta!"
"Đúng là vậy sao ——" Diệp Hồng Kỳ cười, "Cũng đừng nói, mình là cháu ai, các cậu khá giống đám tiểu khốn khiếp đấy ."
Một câu nói này khiến mấy năm cách ngăn trừ khử hầu như không còn. Vì vậy kết quả cuối cùng của việc này, chính là Diệp Hồng Kỳ, Trình Miễn và Đinh Tiểu Ngụy ba người lại kết thành một khối. Hà Tiêu đứng ở phía sau nhìn thấy, nước mắt đã vô thanh vô tức* dính ướt cả khuôn mặt.
*Vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng
Tối nay phòng y tế đội pháo binh rất náo nhiệt, một lão đại ca bộ binh, một người khách ở nơi khác, hai người đều đen mặt ngồi trên ghế dài, trên tay đều bị thương, một người bị quẹt khi túm người ở ngoài của sổ vào trong, một người do đánh người ta. Tiểu quân y nhìn hai người này, trong lòng cực kì không yên. Thật ra còn có một không quân, chỉ là người này chính là đội trưởng của bọn anh, trên cánh tay đeo băng, khóe miệng bị người đánh rách, đang ngồi đối diện hai người kia cười ngây ngô.
Tiểu quân y nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút, do dự không biết nên bôi thuốc cho ai. Lúc này từ ngoài cửa có một cô gái đi vào, cô nhận lấy rượu và thuốc tím trong tay của anh, âm thanh ôn hòa nói với anh: "Kiểm tra cho đội trưởng của các cậu trước đi, còn lại hai người bị thương này để tôi xử lý thay cậu."
Diệp Hồng Kỳ nhìn cô, ngay tức khắc liền cười: "Tiếu Tiếu hiện tại cũng thay đổi thành cô gái hiền lành rồi, ôi chao anh phải chịu thiệt rồi phải không?"
Hà Tiêu lười quan tâm tới anh, tập trung tinh thần bôi thuốc cho Trình Miễn. Ngược lại Trình Miễn, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu quét mắt nhìn anh, ánh mắt kia giống như tiểu đao lạnh giá bay vù vù tới chỗ anh, Diệp Hồng Kỳ cuống quít giơ tay lên, biểu thị đầu hàng.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Diệp Hồng Kỳ lại lên tiếng: "Tại sao mình có cảm giác hai người các cậu thấy mình còn sống, cũng đều có vẻ mặt đặc biệt thất vọng vậy?"
Đinh Tiểu Ngụy cười lạnh mấy tiếng: "Cậu con mẹ nó ít nói nhảm đi, mấy anh tới đây chính là để nhặt xác cho cậu, chết sớm lưu loát sớm."
"Vậy cũng thật xin lỗi, Diêm Vương Gia chê mình là một tai họa, không dám chứa chấp. Mình còn phải còn sống để khiến các cậu buồn phiền." Diệp Hồng Kỳ cười đến mặt dày mày dạn.
Trình Miễn lười phải chọc cười với, nhìn đến cánh tay đeo băng của anh, nhỏ giọng hỏi: "Trên cánh tay thương là có chuyện gì xảy ra?"
Diệp Hồng Kỳ cúi đầu nhìn cánh tay của mình, một lúc lâu mới nói: "Khoảng thời gian trước chỉ dẫn một nhóm pháo binh, mình nói nếu là loại mới, vậy thì để mình làm trước. Thời điểm bắn thử nảy sinh chút vấn đề nhỏ, mình không có vứt bỏ đạn pháo, thời điểm tên lửa bắn ra ngoài ma xui quỷ khiến thế nào mình lại nhảy vào công sự để che chắn, nên bị ngã thành ra như thế này. . . . . ." Nói xong anh cảm thán câu, "Cũng coi là lại một lần hoàn mĩ được gặp thoáng qua Tử thần."
"Vậy xem ra tôi phải chúc mừng cậu rồi."
", mình cám ơn cậu nha."
Hai người vừa lảm nhảm một phen. Hà Tiêu ở bên cạnh nghe vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hồng Kì, về sau đừng nói giỡn như vậy. Anh nghĩ đến phản ứng khi Lỗi Lạc biết chuyện như thế nào sao? Đúng rồi, chuyện này em đã nói với cô ấy, đoán chừng vào lúc cô ấy đang trên đường đi tới đây đó."
Diệp Hồng Kỳ nghe lời này, xoàn xoạt từ trên ghế đứng lên. Thấy ba người bọn họ nhìn anh kỳ quái, Diệp Hồng Kỳ không nhịn được mặt ủ mày ê nói: "Hỏng rồi, mình thảm rồi, mình chạy trốn thời gian dài như vậy, giờ đến lượt Lỗi Lạc nóng nảy. . . . . ."
Trình Miễn & Hà Tiêu & Đinh Ngụy: ". . . . . ."
Buổi sáng ngày hôm sau cả đoàn người cùng nhau đi bệnh viện căn cứ, chẳng qua là ba người bọn Trình Miễn có trách nhiệm áp tải bệnh nhân Diệp Hồng Kỳ đến lấy số. Nhìn thấy Lỗi Lạc, Hà Tiêu cực kỳ tức giận xông tới.
"Vất vả cho mình còn suy nghĩ như thế nào mới có thể xem xét đến tâm tình của cậu, không ngờ cậu và Hồng Kì hợp lại đẻ lừa gạt bọn mình, Lỗi Lạc, cậu cậu cậu thật không phải bạn bè tốt !"
Lỗi Lạc lập tức kêu oan: "Không phải so với các cậu biết trước hai ngày sao? Có cái gì tốt? Mỗi ngày ở đây chăm sóc anh ấy không nói, còn phải thường xuyên đề phòng anh ấy chạy trốn khỏi bệnh viện, mình sắp thành bác giúp việc rồi?" Nói xong thì vặn lỗ tai Diệp Hồng Kỳ, anh chàng quỷ quái này kêu khiến tất cả mọi người ở căn cứ bệnh viện có thể nghe thấy.
Những người khác ở đây, nhìn nhau cười. Rất tốt, mối thù của bọn anh có người trả thù rồi.
Ban đêm, tuyết vừa ngừng một ngày lại dần dần có khuynh hướng rơi xuống nhiều hơn. Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày ở sa mạc cực kì lớn, nhất là sau đêm tuyết rơi, gió lạnh vù vù, khô mà lạnh thấu xương. Cả nơi đóng quân đều yên tĩnh, trừ phòng ăn.
Phòng ăn cho cán bộ to như vậy, trung tâm bày một chiếc bàn tròn, trên bàn bày đầy chén đĩa, ngay chính giữa là một cái nồi bốc hơi nóng cuồn cuộn. Một đám người ngồi vây quanh cái bàn tròn, dễ nhận thấy tất cả mọi người uống không ít, bởi vì bên góc tường vất không ít chai rồi.
Trưởng ban cấp dưỡng mang theo một người lính hành động nhanh chóng kinh khủng, Lỗi Lạc và Hà Tiêu đang ngồi trong một góc sạch sẽ uống trà, một đám đàn ông quây xung quanh bàn uống rượu cô không có hứng thú tham gia, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cụng ly mời rượu, vẫn không nhịn được bĩu môi: "Mình không quản được anh ấy, bảo anh ấy nằm viện thì không nghe. Bắt anh ấy kiêng rượu cũng không làm."
Hà Tiêu rót vào chén cho cô ấy chút nước ấm: "Thừa dịp hôm nay mọi người đều ở đây, cậu cũng đừng quản anh ấy, để cho anh ấy thoải mái một lần đi."
Ngón tay vuốt ve ly trà, Lỗi Lạc hơi hạ khóe miệng: "Đúng vậy a. Mình dám chắc, anh ấy ở chỗ này bốn năm, hôm nay chính là ngày vui mừng nhất của anh ấy, thời điểm bắn được quả tên lửa đầu tiên đoán chừng cũng không vui mừng như thế này. Có đôi khi ngẫm lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hơn bảy năm rồi, chúng ta lại có thể tụ họp ở cùng một chỗ như thế này."
Nhìn ngoài cửa sổ bông tuyết yên lặng bay xuống, suy nghĩ của Hà Tiêu từ từ xa xăm: "Mình còn nhớ, thời điểm năm ấy mình theo ba mẹ rời khỏi Đại viện Lữ đoàn Pháo binh cũng là lúc tuyết rơi lớn như vậy, ngày đó thật là lạnh nha, lạnh khiến suy nghĩ của mình cũng bị bế tắc, nhìn thấy lão Hà bọn họ sắp xếp xong, sau đó thuê xe đi đến nhà ga, lên tàu hỏa ấm áp quá mức, thì mới thấy khó chịu, nên mình ôm mẹ khóc suốt."
Lỗi Lạc không khỏi vui vẻ: "Cậu còn có thời điểm không khống chế được cảm xúc như vậy à?"
Nhớ tới khi đó, Hà Tiêu cũng không nhịn được cười. Bây giờ suy nghĩ một chút cô thực sự hối hận, nếu như khi đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhiều hơn, có lẽ có thể thấy Trình Miễn rồi. Có lẽ cô vẫn rời đi như cũ, nhưng bảy năm sau, có lẽ cô sẽ không trôi qua gian nan như vậy. Anh từng nói cô là hi vọng của anh, nhưng cô có cảm giác không phải như vậy? Trong đám người bọn họ, chắc không dám nghĩ tới hôm nay người kia lại là của cô.
Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu hỏi Lỗi Lạc: "Cậu cũng bị Hồng Kì lừa gạt như vậy à?"
Biểu cảm của Lỗi Lạc có chút kì lạ, mất tự nhiên : "Coi như là thế đi."
Hà Tiêu buồn bực: "Cái gì gọi là coi như là?"
"Ai nha, cũng không tính là bị lừa gạt tới. Khi đó mình còn ở thành phố B, sau đó thì nhận được điện thoại của đội pháo binh gọi tới, nói Đội Trường Diệp bị thương, tình trạng vết thương không hề nhẹ. Dĩ nhiên mình không nghi ngờ gì mà đến thăm anh ấy, đối với người này mình luôn mềm lòng cậu cũng biết rồi, sau đó cứ đến đây thôi."
"Nhưng trong nhà của cậu bên kia hoàn toàn không biết chuyện a, bác gái còn nói cậu trở về chăm sóc ông ngoại ——" nói tới chỗ này, Hà Tiêu hiểu ngay lập tức, trong nháy mắt híp mắt lại, "Cậu được lắm Lỗi Lạc, lừa gạt trong nhà cậu thì cũng coi như xong, cậu lại còn cùng Diệp Hồng Kỳ hợp lại làm phản, cùng nhau giày vò bọn mình à?"
Lỗi Lạc cực kỳ áy náy, vội vàng thêm chén nước cho Hà Tiêu: "Xin bớt giận, xin bớt giận mà."
Hà Tiêu hừ một tiếng, mặc kệ cô ấy.
Qua ba tuần rượu, chính trị viên Hùng và phó đội trưởng Trần liền rút lui. Trước khi đi, chính trị viên Hùng say chuếnh choáng nói với Trình Miễn : "Tiểu Trình a, lúc này các cậu tới, vốn nên chiêu đãi các cậu thật tốt, nhưng cậu xem đội trưởng của chúng tôi, tính tình của anh ấy cậu cũng nắm được, không nói nhiều, không nói nhiều. . . . . ."
Trình Miễn mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của anh, tỏ vẻ thông cảm. Chính trị viên Hùng thỏa mãn đỡ Phó Đội Trưởng Trần đi về.
Tiễn hai người này đi, thêm nữa Hà Tiêu và Lỗi Lạc không chịu nổi nên phải đi nghỉ ngơi sớm một chút, cả phòng ăn chỉ còn ba người bọn họ thôi. Đinh Tiểu Ngụy đã uống rất nhiều, ôm bả vai Diệp Hồng Kỳ nói dông dài: "Cậu nói cậu quỷ không ra quỷ? À? Lão tử ngồi trên máy bay, một đường lắc lư tới đây, sẽ không nghĩ tới còn có thể ngồi ở đây uống rượu với cậu? Tùy tiện tìm lý do cũng được mà? Tiểu tử cậu lại dám gạt bọn mình như vậy. . . . . ."
Diệp Hồng Kỳ mỉm cười nghe, ngón tay vuốt ve ly rượu, chờ anh nói xong, lại rót đầy ly rượu cho ba người bọn họ: ", uống nữa nào!"
Trình Miễn nhíu mày: "Đinh Tiểu Ngụy, tiết kiệm một chút sức lực đi, tiểu tử này nếu có thể nghe lời của cậu thì không phải là Diệp Hồng Kỳ rồi —— dừng lại, Diệp Hồng Kỳ cậu đừng rót thêm rượu cho mình nữa.
"Còn chưa uống đủ mà." Diệp Hồng Kỳ liếc mắt với anh, "Nói thế nào thì chúng ta cũng coi là chơi đùa từ nhỏ đến lớn a, cùng đánh nhau cùng bị mắng, cậu biết đấy gọi là gì không? Đinh Tiểu Ngụy, cậu nói cho cậu ta biết đi ——"
"Đồng đội!"
"Đúng, đồng đội! Tình đồng đội 27 năm rồi, cũng nhanh vượt qua tuổi quân của ông cụ nhà các cậu rồi, cậu nói rượu này có nên uống hay không?
"Cậu còn dám nói là đồng đội hả?" Trình Miễn bực bội nở nụ cười, "Mình cũng nhắc nhở cậu nhá, khi còn bé hễ khi nào đánh giặc, cậu cũng chưa từng cùng một nhóm với tôi và Tiểu Ngụy đâu. Thời điểm đánh không lại mình đám bọn cậu lúc nào cũng giả chết lừa người, vậy mà Đinh Tiểu Ngụy này đầu óc cả ngày không tốt lại mắc mưu của cậu."
"Người nào đầu óc không tốt hả?"
"Người nào cả ngày giả chết hả ?"
Hai người đồng thời phản bác, Trình Miễn coi như không nghe thấy.
"Cũng không phải sao." Đinh Tiểu Ngụy vỗ đùi, nghĩ tới, "Tiểu tử này từ nhỏ đến lớn đều không làm việc tốt, mình còn nhớ mùa hè nhiều năm trước, đã hẹn ban đêm cùng nhau đi vào rừng cây bắt ve sầu, tiểu tử này mỗi lần đều ra ngoài đầu tiên, ở dưới lầu gọi lần lượt. Bảo cậu gọi thì cậu cứ gọi thôi, lại còn học chim hót, còn xuất hiện đủ các kiểu bịp bợp. Lại còn tôi muốn đánh thắng Nhật Bản, làm ông của mình nghe thấy vẫn mẹ nó cho là hoàng quân đến. . . . . ."
Diệp Hồng Kỳ cười ha ha: "Mình nói làm sao về sau ánh mắt ông của cậu lại nhìn mình không đúng, xem ra là tiểu tử cậu mật báo. . . . . ."
Đinh Tiểu Ngụy kêu oan: "Ngài coi trọng tôi rồi, chỉ số IQ của mình không thể làm được việc này, do người khác mật báo đấy." Nói xong len lén chỉ chỉ Trình Miễn.
Mắt thấy ánh mắt hai người nhìn mình không đúng, Trình Miễn vội vàng rót cho mình ly rượu: ", tự phạt một ly vậy."
"3 ly."
. . . . . . . . .
. . . . . .
Lâu rồi không gặp, luôn nói không hết chuyện. Bình thường đều là người nói năng vụng về, thế nhưng lúc này cũng đổi thành nói dông dài. Trình Miễn còn nhớ rõ lúc anh còn bé, hàng năm mỗi khi đến thời điểm đặc biệt, luôn có một số người không hẹn mà cùng đến gõ vang cửa nhà anh. Lão Trình thấy bọn họ, đâu còn chút xíu dáng vẻ của lãnh đạo đâu, anh đứa con trai này nhìn cũng hâm mộ. Sau này anh cũng biết, đó đều là đồng đội của lão Trình.
Đồng đội. Hai chữ này, đối với một người quanh năm sinh hoạt trong quân đội mà nói, nghe thật là thân thiết. Chỉ là bạn bè sao? Không không không, vậy coi là gì chứ. Chỉ có cùng nhau chảy máu, đổ mồ hôi, lại rơi nước mắt mới xưng tụng là đồng đội, cho nên Trình Miễn rất hiểu vì sao một đám đại lão gia tụ hội ở chung một chỗ chưa nói được mấy câu nói là đã mù quáng rồi. Bởi vì có chút tình nghĩa vè chuyện cũ, đáng giá để người ta khắc ghi cả đời.
Anh chợt cảm thấy, thời gian trôi qua thật là nhanh, vậy mà bọn họ cũng có thể nhớ về tuổi tác rồi.
"Soái Soái à, quên chúc mừng cậu."
Đột nhiên Diệp Hồng Kỳ đưa ly rượu tới trước mặt của anh, Trình Miễn cùng anh liếc mắt nhìn nhau, cũng biết anh muốn nói gì. Anh cúi đầu cười cười, nâng ly rượu lên cụng với anh một cái, uống một hơi cạn sạch.
Diệp Hồng Kỳ nhìn anh, đột nhiên cực kì xúc động: "Đã nhiều năm như vậy rồi, lại một lần nữa gặp Hà Tiêu, mình cũng không nghĩ ra tại sao lúc đầu lại thích cô ấy."
Trình Miễn sửng sốt một chút, không biết vì sao anh lại nói chuyện này. Chỉ thấy Diệp Hồng Kỳ cảm thán xong, quay đầu cười với anh: "Có lúc nhớ tới khi đó, cảm thấy thật ngây thơ, nhưng lại thật trẻ trung."
Đúng vậy, thật là trẻ trung. Không ngờ một người vì bảo vệ cô gái mình thích có thể một mình đánh một trận để đời với người khác.
Trình Miễn và Diệp Hồng Kỳ đã từng đánh một trận như vậy, đã quên là bởi vì chuyện gì rồi, dù sao cũng có liên quan tơi Hà Tiêu. Khi đó bọn họ còn không thế nào mang thù được, đánh nhau xong không bao lâu lại tốt đẹp, cũng là khi đó, Diệp Hồng Kỳ nói vớiTrình Miễn, anh nghi ngờ cậu ta luôn nhằm vào Hà Tiêu như vậy, tám phần là bởi vì thích cô ấy.
Về sau Trình Miễn ngẫm lại, có thể là Diệp Hồng Kỳ nói đùa, nhưng khi đó bọn họ đều tưởng thật. Khi đó trong lòng anh thật không có mùi vị, nhưng kia thời điểm ngay trước mặt Diệp Hồng Kỳ, anh thật sự nói không lên lời. Rút lui, cùng Hà Tiêu chia lìa bảy năm, anh đã hối hận vô số lần.
"Mình còn nhớ khi đó bởi vì thành tích học tậpcủa mình kém nên chuyển trường đến lớp mười một trường trung học tư thục, trước khi đi mình còn đến tìm cậu, trâng tráo nói với cậu câu gì nhỉ —— anh em, Hà Tiêu giao cho cậu, thay mình chăm sóc cô ấy thật tốt nhé." Diệp Hồng Kỳ cố gắng bắt chiếc giọng nói lúc đó, nói rất hăng hái, chính anh cũng bị bản thân mình chọc vui, "Trình Miễn, nói thật đi, khi đó có phải cậu muốn đánh cho tên giặc như mình một trận phải không?"
Trình Miễn cũng cười, trong mắt sáng ngời không hề có tiếc nuối, chỉ là lâm vào hồi ức trước đây thì mới đặc biệt ôn hòa: "Muốn đánh chứ, nhưng mà không phải cậu, mà là mình. Mình đang suy nghĩ, tại sao mình có thể để cho tiểu tử cậu thừa cơ chen vào cơ chứ, rồi ở trước mặt mình nói ra lời này?"
Diệp Hồng Kỳ cười ha ha: "Cho nên cậu có biết vì sao mình lại căm ghét cậu không? Mình nghĩ thầm tiểu tử cậu nếu có ý tứ với Hà Tiêu thì sớm nói nha, về sau mình cũng không phải mất mặt như vậy? Cậu cũng không biết thời điểm mình thổ lộ với Hà Tiêu nét mặt của nha đầu kia, người không biết còn tưởng rằng mình đắc tội cô ấy đấy."
Đấy là chuyện khi bọn họ tốt nghiệp trung học. Sau khi thi tốt nghiệp trung học, Trình Miễn vào lục quân, anh theo đó vào Học viện Công Trình không quân. Lúc này, cha anh đã chuyển nghề nửa năm rồi, cả nhà muốn chuyển về quê, trước khi đi anh làm một quyết định, là thổ lộ với Hà Tiêu. Lần đầu tiên trong đời thổ lộ, anh nói lắp ba lắp bắp, nửa ngày không dám ngẩng đầu nhìn cô ấy. Một lúc lâu không có động tĩnh, anh lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Hà Tiêu, lại phát hiện cô mím môi rất chặt, trong đôi mắt to tất cả đều là nước mắt. Cũng hù dọa anh hỏng luôn.
Trình Miễn không lên tiếng, rót cho mình ly rượu, từ từ uống cạn sạch, rượu mạnh vào cổ, anh nhỏ giọng nói: "Không phải mình có ý tứ với cô ấy, là mình thích cô ấy, hiện giờ, mình yêu cô ấy."
Nghe nói như thế, hai người ở đây đều yên tĩnh lại, chốc lát sau, bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đinh Tiểu Ngụy vỗ bàn nói: "Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Mỗi chiến hữu đều có một đoạn hời ức đặc biệt, phía sau mỗi đoạn hồi ức đều có một câu truyện xưa cảm động, mỗi câu truyện xưa cảm động, đều có một ——"
"Cô gái!" Diệp Hồng Kỳ hô to, "Còn phải là cô gái xinh đẹp!"
Trình Miễn thực sự muốn đánh bọn họ: "Lại trêu đùa mình đúng không?"
Diệp Hồng Kỳ sợ anh làm thật, vội vàng giá họa cho Đinh Tiểu Ngụy, đá cậu ta một phát: "Để mình đánh, tiểu tử cậu có cô gái nào chưa, dám ở đây ồn ào càn rỡ hả”
"Bây giờ mình chưa có, đó là tiểu gia không tìm thôi, nếu như thực sự tìm kiếm, vậy có thể xếp hàng thành một trung đội đó !" Đinh Tiểu Ngụy nói xong, cười hắc hắc, cảm thấy mất mặt, tự phạt uống một ly rượu.
Ba người đồng loạt yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ, còn có bông tuyết gõ vào thành tiếng vang trên cửa sổ. Mà trong phòng vẫn ấm áp như vậy, không chỉ bởi vì lò sưởi cháy đủ, mà là nó nhận nhiều như vậy, chuyện cũ xa xưa như vậy.
Trình Miễn tựa vào trong ghế, cảm thấy mình mơ mơ màng màng giống như là sắp ngủ thiếp đi. Khi anh suýt ngủ hoàn toàn, đột nhiên nghe thấy Diệp Hồng Kỳ nhẹ nói câu: "Soái Soái a, có lúc, nhớ tới các cậu, mình lại hận không thể trở lại khi còn bé ngay lập tức. Cái gì cũng không cần nghĩ, cùng với mấy người, ở đại viện chạy điên khùng như khi còn bé, thật là tốt. . . . . ."
Một khắc kia trong lòng Trình Miễn tràn đầy sầu não.
Ông trời đã làm chuyện tàn nhẫn nhất, chính là làm cho người ta lớn lên.
Hết chương 38