Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 47


Chương trước Chương tiếp

Vô luận là một mình lên núi săn thú hái thuốc, hay là dẫn tộc nhân lên núi, Vô Mạt luôn luôn cẩn thận chú ý xung quanh có Dã Lang xuất hiện hay không, mong có thể hỏi thăm một chút tin tức về Tiểu Hắc. Nhưng một thời gian dài, Dã Lang gặp không ít, nhưng đều là dã lang cấp thấp, căn bản không thể có tin tức gì về Tiểu Hắc.

Vô Mạt lo lắng cho Tiểu Hắc, hôm nay bớt chút thời gian đến hang sói đã từng sống ngày xưa, chỉ thấy nơi đó rỗng tuếch, còn lại hang động bỏ hoang mà thôi. Hắn tìm hồi lâu, lại tìm được những thứ khi còn bé đã từng dùng như búa đá bát đá. Cảnh còn người mất, cảnh sinh hoạt ngày xưa của hai lang một oa hiện lên rõ mồn một trước mắt, bây giờ lang mẫu đã sớm qua đời, một con sói khác cũng bặt vô âm tín.

Mùa thu núi Thượng Cổ cơ hồ là không có, thời gian trôi qua, ngày mùa hè chói chang dần thối lui, lần này xem như lại đến mùa đông, một ngày kia hắn đang trên núi săn thú, lúc vô tình gặp một con sói, hắn đang định tiến lên hỏi thăm, ai biết con sói này lại lạnh lùng nhìn mình, hắn chăm chú nhìn lại, con sói này rất quen mắt, tỉ mỉ nhớ lại, lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra đây chính là con sói xám hôm đó khi giành nha nha thảo là bị mình đánh bất tỉnh!

Hôm đó sau khi cùng Bán Hạ tách ra, hắn từng đặc biệt lên núi tìm con sói này, làm như vậy là muốn xin lỗi nó, ai biết con sói này lại không có tung tích, sau đó đi hỏi những con sói khác, mới biết nó bỗng nhiên chịu tội nên nhân họa đắc phúc, được đề bạt đến sâu trong cấm địa, nơi ở của Lang Vương làm thủ vệ.

Hắn thấy con sói này, vội hướng nó biểu đạt xin lỗi vì hôm đó, con sói này hiển nhiên cũng không có ấn tượng gì tốt với hắn, chỉ nghiêng đầu suy nghĩ nhìn hắn, bày ra tư thế ngửa đầu khinh thường. Vô Mạt lập tức tiến lên để xuống bên chân nó một con dê rừng mới bắt, trịnh trọng nói: "Cái này thay lời xin lỗi của ta, mời nhận lấy."

Con sói này ngược lại cũng không hiếm lạ gì con dê này, nhưng nó nhìn con dê này một chút, biết Vô Mạt thật tâm bồi tội, liền ngoắc ngoắc cái đuôi đi tới, dùng miệng ngậm con dê kia lên, coi như là nhận lời xin lỗi của Vô Mạt.

Vô Mạt thấy vậy, cuối cùng là giải tỏa được một tâm sự trong lòng, hắn nghĩ muốn hỏi chuyện Tiểu Hắc, trầm ngâm nghĩ nên mở miệng như thế nào, ai biết sói xám thế nhưng lại chủ động nói ra.

Thì ra là, con sói này ngày đó nhân họa đắc phúc được đi thủ động của Lang Vương, thật ra nó cũng không hề giận Vô Mạt cùng Bán Hạ, vừa rồi chỉ là muốn lấy lại mặt mũi thôi, hôm nay Vô Mạt nếu thành tâm xin lỗi, nó cũng không để ý nữa.

Về phần Tiểu Hắc, thật ra sớm đã được Lang Vương thả, chỉ là sau khi thả ra đi tới nơi nào, nó cũng không biết, dù sao từ đó về sau, chưa từng thấy Tiểu Hắc.

Vô Mạt nghe, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nổi lên lo lắng mới, nhưng chỉ có thể tạm thời đè nén lại, cám ơn vị lang huynh đệ này trước.

Sói xám quẫy đuôi sói lớn, nhẹ tru một tiếng, ngậm dê rừng nhảy một cái rời đi.

Vô Mạt về đến nhà, Bán Hạ đang bận rộn ở trước bếp làm gì đó, trong sân, A Nặc đang chơi đùa cùng A Thủy. Vô Mạt đi tới, ngồi xuống nhìn khuê nữ của mình, chỉ thấy cô nhóc A Thủy này ăn no đến phình bụng, tâm tình đang rất tốt, trong tay giật giật cái yếm vải trên người, miệng ê a, nhìn thấy A Cha đến gần, nhất thời há mồm lộ cái lưỡi phấn hồng kêu "ha ha ha" . . . . . . Nàng rõ ràng là một tiểu hài tử khả ái mềm mại, lại đi học cái kiểu cười thô lỗ của tráng hán, chọc cho A Nặc ở bên từ trước đến giờ vốn không có biểu cảm gì cũng cười theo.

Vô Mạt vốn tâm tình có chút thấp, bây giờ thấy khuê nữ như vậy, cũng không nhịn được cười nhẹ. Hắn vươn tay, để dưới nách A Thủy nhấc cả người nàng lên giơ cao giữa không trung. A Thủy rất thích được giơ lên cao, dù cao thế nào nàng cũng không sợ, càng cao càng vui vẻ, lập tức nàng từ chỗ cao nhìn xuống phụ thân cùng A Nặc, ha ha ha cười , hưng phấn đến mức hai cái chân mập nhỏ dùng sức đá lung tung, hai tay quơ múa loạn trên không trung, tư thế đó, dường như muốn bay lên .

Hai cha con đang nháo, Bán Hạ nghe được thấy liền từ phòng chính ra ngoài, thấy hắn mặc dù trêu chọc con vui đùa, nhưng lại không tập trung, biết hắn đã gặp phải chuyện gì, lập tức cũng không hỏi nhiều, chờ dỗ con ngủ rồi hai người lên kháng nói chuyện .

Vô Mạt thấy Bán Hạ bưng một chậu gỗ, trong chậu gỗ là chất lỏng màu trắng sềnh sệch, nhìn giống như sữa dê rồi lại không giống, liền hỏi: "Nàng muốn làm cái gì vậy?"

Bán Hạ cười lau mồ hôi: "Ta làm đồ ăn mới cho chàng, làm xong sẽ biết."

Vô Mạt cũng không hỏi nữa, chỉ cười nói: "Nàng từ trước đến giờ luôn có rất nhiều suy nghĩ ly kỳ cổ quái, ta chỉ chờ ăn là được."

A Nặc ở bên cạnh giải thích: "Thẩm thẩm làm cái này rất cầu kì nha, là dùng sữa dê cùng trứng gà, chắc ăn rất ngon." Trứng gà ăn dĩ nhiên rất ngon, mà sữa dê, thẩm thẩm bắt hắn mỗi ngày phải uống một chén nhỏ, hắn mặc dù không thích mùi đó, nhưng biết thứt này rất có dinh dưỡng, bằng không làm sao lúc trước khi không đủ sữa ăn A Thủy lại uống sữa dê chứ.

Bán Hạ là lấy nửa chậu sữa dê , đem đun sữa dê sôi rồi để nguội, lạidùng muôi trúc đánh lòng trắng trứng gà cho đến hết bọt, lúc này trộn hai thứ vào với nhau. Nàng thấy bên trên còn có thật nhiều bọt, liền cẩn thận cầm một muôi gỗ vớt bọt đi, đợi đến sạch sẽ, liền đem nửa chậu sữa dê trứng gà vào chảo sắt lớn, đậy nắp thật chặt, lúc này mới bắt đầu chưng .

Nàng biết điều kiện ở đây đơn sơ, làm sữa đặc khó được hoàn hảo, nhưng chỉ cần có thể làm miễn cưỡng ra dáng, ăn mùi vị không tệ cũng tính đã thành công.

A Nặc thấy Vô Mạt đang chăm sóc A Thủy, liền đi tới giúp Bán Hạ nhóm lửa.

A Nặc ôm củi tới đốt, giúp Bán Hạ thổi bếp nhóm lửa, Bán Hạ nhân cơ hội trước tiên nấu cơm tối, lấy ngôi, lại rửa sạch rau dại, cầm thịt muối chuẩn bị làm cơm.

Vô Mạt một tay ôm nữ nhi ở trong sân quay một vòng, đang nghĩ tới nên đi dạo ở đâu, trùng hợp lúc này, Bán Hạ lau mồ hôi đi ra, cười nhìn bọn họ nói: "Chàng đi thăm lão mụ mụ một chút đi."

Vô Mạt sững sờ, lạnh nhạt nói: "Bỗng nhiên tới, có vẻ không tốt lắm?"

Bán Hạ thấy Vô Mạt có vài phần mất tự nhiên, nhất thời hiểu ra, hắn đối với lão mụ mụ, người rõ ràng cùng chung máu mủ nhưng chưa bao giờ thân cận, có mấy phần e sợ .

Thấy vậy, nàng không khỏi cười , nhíu mày nói: "Làm sao lại không tốt chứ?"

Vô Mạt cau mày: "Vậy nàng cùng ta đi." Vô Mạt tự nhiên biết, ban ngày Bán Hạ thường xuyên mang A Thủy đi gặp lão mụ mụ, hắn nghĩ Bán Hạ cùng mình đi tới đó là tốt nhất.

Nhưng Bán Hạ cũng hiểu tâm tư của hắn, nếu mình đi cùng hắn, hắn không cần phải nói cái gì, chỉ cần im lặng đứng một bên, như vậy liền tránh phải tiếp xúc trực tiếp cùng lão mụ mụ.

Lập tức nàng cười lắc đầu: "Không được, chàng xem, ta còn rất bận, chàng không phải cũng muốn nếm thử pho mát sao? Nhanh đi đến chỗ lão mụ mụ thăm hỏi một chút, khi chàng trở về, pho mát cũng đã làm xong rồi."

Vô Mạt chưa từ bỏ ý định: "Nàng thật không thể đi được?"

Bán Hạ không muốn nói tiếp, cầm muôi gỗ, đi ra khỏi phòng bếp, làm bộ muốn đánh vào lưng hắn: "Đi đi." Nói xong nàng thấy A Nặc đang bận rộn không nhìn về phía bên này, cắn răng nhỏ giọng nói: "Hôm nay nếu như chàng không đi, buổi tối liền không cần lên kháng, ở dưới đất chải chiếu ngủ là được!"

Vô Mạt nghe vậy, nhìn khuôn mặt non nớt hiện chút ửng đỏ của Bán Hạ, bất giác khí huyết dâng trào, hung hăng nói: "Được, ta đi là được!"

Bán Hạ thấy hắn xúc động xoay người sang chỗ khác, một tay nâng nữ nhi rời đi, tư thế giống như tráng sĩ một đi không trở lại, không khỏi cười thầm, chỉ là rốt cuộc vẫn nhịn lại, lần nữa trở về phòng bếp nấu cơm.

Lại nói Vô Mạt, thật ra thì trải qua mấy ngày nay nhờ nụ cười của nữ nhi đã sớm hòa tan tường băng trong lòng, chỉ là đối mặt với lão mụ mụ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia, cái gọi là Cận Hương tình khiếp*, hắn lại không biết nên đối mặt như thế nào.

(*) tâm trạng lo lắng khi về quê, hoặc gặp người thân sau lâu ngày

Có con mới biết lòng cha mẹ. Hắn sủng ái A Thủy, nghĩ tới năm đó Lão Tộc Trưởng tất nhiên cũng cực kỳ sủng ái mẫu thân của mình, cuối cùng, Lão Tộc Trưởng lại ra quyết định như vậy chắc hẳn trong lòng vô cùng đau đớn đi. Lão mụ mụ thì sao, ngày đó nhìn nữ nhi ruột thịt của mình rời đi, bà đã chịu tra tấn tinh thần như thế nào chứ?

Hắn nhớ lại chuyện cũ, vừa hận mình đêm đó tại sao không chịu gọi Lão Tộc Trưởng một tiếng ngoại gia gia chứ, trong lòng phần tiếc nuối này là không cách nào xóa bỏ, hôm nay đối mặt lão mụ mụ, càng không đành lòng nhìn thẳng.

Lập tức Vô Mạt ôm nữ nhi, hướng nhà lão mụ mụ đi tới, vừa đi vừa nghĩ, thật may là có A Thủy, lão nhân gia rất thích đứa bé này, rốt cuộc cũng có một chủ đề để nói. Nếu mình đi một mình, chắc sẽ là bốn mắt nhìn nhau, không có gì để nói.

Hắn đi rất chậm, dọc đường cũng gặp phải một vài người chào hỏi, cũng có chút không yên lòng, cuối cùng rốt cuộc vẫn phải đến nơi, chỉ thấy Phí đang cùng lão mụ mụ dưới trời chiều nhặt quả đậu. Quả đậu phơi khô quắt, không còn mấy hạt đầy đặn , lão mụ mụ liền đem những hạt khô vừa phải bỏ sang một bên, đem những hạt mập mạp thả vào trong giỏ.

Bà già rồi, mắt mờ, nhặt vô cùng chậm, rồi lại cực kỳ nghiêm túc, Phí ở một bên cẩn thận nhặt cùng.

Lão mụ mụ ngẩng đầu , lại thấy Vô Mạt ôm nữ nhi ở ngoài hàng rào, không khỏi sững sờ, cho là bản thân nhìn lầm rồi.

Phí ở một bên nhỏ giọng nói: "Là Vô Mạt đấy."

Lão mụ mụ lúc này mới thật sự tin tưởng hai mắt của mình, lập tức kích động đi đến, vội kéo Vô Mạt muốn hắn vào nhà, lại muốn ôm lấy A Thủy.

A Thủy mấy ngày nay cũng thường xuyên nhìn thấy lão mụ mụ, lúc này thấy lão mụ mụ và Phí liền giơ đôi tay nhỏ ra cố gắng hướng hai người kia, bộ dáng kia giống như là muốn đối phương ôm ôm.

Lão mụ mụ mừng đến không ngậm miệng được, vội vàng run rẩy ôm A Thủy vào lòng, Phí ở một bên nhìn tiểu A Thủy, trong đôi mắt luôn luôn lạnh tanh cũng lộ ra chút ấm áp.

Lập tức mấy người vào nhà, lão mụ mụ vừa ôm A Thủy, vừa thúc giục Phí nhanh rót nước cho Vô Mạt. Vô Mạt vội nói không cần, Phí liếc Vô Mạt một cái, nói thẳng: "Mẹ không phải cần phải khách khí như vậy, bản thân hắn có tay, sẽ không chết khát được."

Lời này rất trực tiếp, chọc cho lão mụ mụ trợn mắt nhìn Phí vài lần, vừa cười nói với Vô Mạt: "Hắn luôn nói chuyện như vậy, con không cần để ý."

Vô Mạt vội vàng cười , nhanh chóng nói không để ý.

Vô Mạt coi như được Phí một tay dạy lớn, ngay cả bây giờ hắn là Tộc Trưởng tôn quý, ở trước mặt Phí vẫn rất cung kính, tự nhiên không dám để Phí rót nước cho mình.

Vô Mạt ở chỗ này ngồi một phen, lão mụ mụ càng muốn giữ hắn ở lại ăn cơm, Vô Mạt làm sao có thể ở lại, đối mặt với ánh mắt tha thiết của lão mụ mụ, không thể làm gì khác hơn là nói Bán Hạ ở nhà đã làm xong mọi thứ chờ hắn về rồi, về trễ sợ sẽ làm nàng lo lắng, lão mụ mụ cũng đành phải thả hắn về, trước khi đi còn dặn dò khi có thời gian lại tới nữa, Vô Mạt tự nhiên đồng ý.

Sau khi về đến nhà, Bán Hạ cười híp mắt bưng một chén gỗ, trong chén gỗ có một khối màu trắng, xem ra giống như đồ ăn. Bán Hạ nhận lấy A Thủy từ trong ngực hắn, đưa cho Vô Mạt chén gỗ nói: "Nếm thử xem?"

Vô Mạt nhận lấy nếm thử một miếng, nhíu mày: "Có vị sữa."

Bán Hạ hỏi "Ăn ngon không?"

Vô Mạt gật đầu: "Tạm được."

A Nặc bên cạnh nói: "Ta ăn mùi vị không tệ a, mặc dù có vị sữa, rất là thơm đấy."

Vô Mạt sờ sờ đầu A Nặc: "Cháu nói đúng, quả thật ăn ngon."

Bán Hạ hì hì cười, hắn biết Vô Mạt tất nhiên không thích mùi này, nhưng không sao cả, chỉ cần cảm thấy có thể ăn được là tốt rồi, sẽ có người thích ăn.

Ai ngờ đúng lúc này, A Thủy bị Vô Mạt ôm vào trong ngực hai mắt ti hí sáng lên, nàng thế nhưng giơ đôi tay béo mập vồ mạnh một cái, liền hung ác đoạt lấy miếng sữa đặc từ tay Vô Mạt. Không đợi Vô Mạt có phản ứng gì, nàng đã liều mạng cầm bằng cả hai tay nhét miếng sữa đặc vào trong miệng. Bộ dạng tham lam đó giống như đã đói bụng tám đời .

Vô Mạt cùng A Nặc ở một bên đều nhìn ngây người, thật may là Bán Hạ phản ứng kịp thời, vội đem lấy lại miếng sữa đặc từ trong tay nàng, tiểu A Thủy đáng thương đã nhét miếng sữa đặc vào trong miệng rồi, ai biết chợt bị mẹ lấy đi, vì vậy hai tay nàng siết thật chặt không buông ra. Bán Hạ vừa dỗ nàng, vừa cẩn thận tách tay ra.

A Nặc ở một bên thì thào nói: "A Thủy dáng vẻ rất . . . . . ." Rất đau lòng a!

Vô Mạt cũng đau lòng nhìn A Thủy, thương lượng với Bán Hạ nói: "Bằng không, để cho con ăn thử một miếng?"

Bán Hạ than thở: "Không được, nàng còn nhỏ."

Vô Mạt cùng A Nặc liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được ý tứ trong mắt đối phương, A Thủy thật đáng thương, tâm của mẹ A Thủy thật độc ác.

Đang lúc này, chợt nghe có người bên ngoài hô: "Tộc trưởng đại nhân, Hậu Viêm trở lại!"

Vô Mạt vừa nghe, nhất thời mừng rỡ, vội buông chén đũa xuống, muốn đi ra ngoài.

Bán Hạ thở dài: "Thôi, bữa cơm tối này hẳn không ăn được rồi."

A Nặc ở một bên khuyên nhủ: "Vô Mạt thúc thúc đã sớm mong đợi Hậu Viêm Thúc Thúc trở lại, hôm nay Hậu Viêm Thúc Thúc trở lại, hắn tự nhiên nhanh chóng qua xem một chút, Vô Mạt thúc thúc đây là chí công vô tư."

Bán Hạ không thể nín được cười, nhìn A Nặc nói: "Cháu mới đi theo thúc thúc học mấy cái chữ, đã muốn cùng ta nói cái gì chí công vô tư rồi."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...