Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng

Chương 45


Chương trước Chương tiếp

Lúc trở về ký túc xá, cả phòng vắng tanh, Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng đi bàn với tiểu bàn ca về chuyện thực tập, còn Tiết Băng đã chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê phòng ở bên ngoài khá gần chỗ thực tập.

Nhìn tình hình, chắc Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng đã biết chút ít sự việc, nhưng hai người khá ăn ý, ngậm miệng không đề cập tới, chỉ nói là không nỡ.

Trong lúc này trong lòng Lâm Thư có chút buồn bã, nhìn Tiết Băng xách hành lý rời đi, một câu cũng nói không nên lời.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên đinh đinh đang đang vang lên, cầm điện thoại từ trên bàn lên, Lâm Thư vừa nhìn một cái, theo bản năng liền bấm tắt - là Tô Mặc.

Nhìn lại điện thoại di động trên mành hình ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, bốn mươi mấy tin nhắn không đọc, Lâm Thư thật sự rất đau khổ.....

Không phải là cô không cẩn thận "Đã quên" nói cho người khác cô đi thư viện, không cẩn thận "Đã quên" mang điện thoại di động theo người sao, đến mức cứ cách mười phút thì lại gọi điện đòi mạng là sao?

Lúc này điện thoại di động giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, Lâm Thư không biết là nên trả lời điện thoại, hay là tiếp tục giả vờ làm người trong suốt.

Mấy ngày nay, mặc dù Lâm Thư cắt đứt liên lạc với Tô Mặc, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tính bái quái trong Lâm Thư - Liễu Yên Nhiên nghe ngóng được tin tức của Tô Mặc ở đâu đó rằng: Cuối cùng anh vẫn từ chối ở lại trường, từ bỏ công việc này, lựa chọn kế thừa công ty của gia tộc.

Trong vườn trường ít đi một bóng dáng quen thuộc, Lâm Thư cảm giác cả người có cái gì đó không đúng, Tiếu Đồng giải thích đó là bệnh tương tư. Tuy rằng nói như vậy, nhưng chỉ cần Lâm Thư nghĩ tới Tô Mặc, lại không thoải mái.

Có một số việc, nếu cô vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, thay vì nhìn thấy Tô Mặc, ấp úng không được tự nhiên, chi bằng chờ cho cô nghĩ thông suốt. Nói đơn giản, thì.... chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này vẫn khiến tâm trạng cô chưa trở lại bình thường, không biết nên làm gì với chiếc bánh rất rất to này, nên ăn hay là giao cho chú cảnh sát.

Nghĩ như vậy, Lâm Thư liền yên tâm thoải mái nhận điện thoại di động, đương nhiên, dựa vào hiểu biết của cô đối với Tô Mặc, mấy ngày liền Tô Mặc không liên lạc được, sợ là đã không kiềm chế được, nhất định tìm đến cô đòi câu giải thích.

Nhưng mà, lần này.... Lâm Thư lại sai lầm rồi.

Đúng là có người chặn cô trên đường từ ký túc xá đến căng tin, nhưng người đó không phải là Tô Mặc, mà là người từng gặp mặt một lần..... mẹ Tô

Ở trung quốc có một mâu thuẫn đến mấy nghìn năm nay đều không có cách nào giải quyết đó chính là mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, trong đầu Lâm Thư đột nhiên hiện ra câu nói này khiến cô không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.

Lâm Thư biết rõ dáng vẻ cô lúc này. Mấy ngày nay trên mặc cô xuất hiện mấy hạt đậu nhỏ tranh giành nhau đua sắc không đẹp đẽ gì; Mái tóc cũng vì hai ngày nay chưa gội nên bết lại với nhau; mấy ngày nay vì bôn ba công việc khắp nơi mà hai vành mắt đen có che cũng không che được.

Thật sự là một dáng vẻ thê thảm.

Thực sự rất muốn chạy trốn....

Nhưng mà, Lâm Thư liếc mắt một cái quan sát tình hình xung quanh: Vì lúc này chính là giờ ăn cơm, hàng loạt sinh viên chạy về căng tin, trên đường tất cả đều là người, nếu muốn biết mất trong nháy mắt điều đó tuyệt đối là vọng tưởng. Muốn tìm kiếm cứu trợ, nhưng Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên lúc này vẫn chưa trở về. có thể nói là kêu trời trời không thấu.

"Lâm Thư?" mẹ Tô mỉm cười đầy hàm ý, một lúc lâu sau Lâm Thư mới hơi có chút phản ứng, gật đầu một cái.

Lúc ở bệnh viện, Lâm Thư vẫn có ấn tượng sâu sắc với hình tượng người mẹ hài hước của mẹ Tô, chỉ là lúc đó thân phận của Lâm Thư là ...."học trò của “Tô Mặc", còn bây giờ, ăn mặc, hành động cử chỉ, cho dù là một chút xíu biểu cảm trên mặt, cũng trở nên khí chất lỗi lạc, không hổ là đại gia khuê tú.

Lâm Thư có chút không thể thích ứng được, rốt cuộc đâu mới thật sự là Tô phu nhân?

"Có rảnh không? Tôi tìm cháu là có mấy lời muốn nói" mẹ Tô nhìn chằm chằm Lâm Thư, không hề định cho Lâm Thư cơ hội từ chối, xoay người đi thẳng, Lâm Thư chỉ đành phải nhắm mắt theo đuôi sát ở phía sau, nhưng mà trong lòng lại đang thầm nói.

Nhìn dáng vẻ này, chắc mẹ Tô đã biết quan hệ giữa cô và Tô Mặc, trong đầu liền nhớ tới những bà mẹ hung ác trong tiểu thuyết ngôn tình, sau khi phát hiện người trong lòng của con trai không giống như con người trong suy nghĩ của mình, liền đưa ra khí thế "Không môn đăng hộ đối" ném ra một tấm chi phiếu trống, lạnh lùng nói một câu: "Rời khỏi con trai tôi, con số tùy cô điền"

Những nhân vật nữ chính sẽ đối phó như thế nào? Chính là dùng sức xé tan tờ chi phiếu kia, không thèm quan tâm ném lên không trung, rưng rưng, gào khóc: "Tôi và anh ấy yêu nhau, tiền bạc là cái gì chứ"

Lâm Thư rùng mình một cái, hay là thôi đi, tình cảm giữa cô và Tô Mặc hình như vẫn chưa sâu sắc đến mức khiến cho cô làm ra chuyện mất mặt như vậy, nếu mẹ Tô thật sự quăng cho cô tấm chi phiếu trống, chẳng thà cô ngoan ngoãn nhận lấy, sau khi điền con số kếch xù, sẽ đem nó mua Tô Mặc trở về......

Mơ mộng mặc dù rất tốt đẹp, nhưng luôn có sự khác biệt với hiên thực.

***************

Lâm Thư làm thế nào cũng không ngờ tới, sự việc lại phát triển trở thành như thế này!

Vừa lên xe ô tô, mẹ Tô thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cái gì là khí chất, cái gì là tao nhã, tất cả đều là diễn trò lừa người, nhìn một chút, liền kéo tay cô, cười đến "Bỉ ổi" dị thường, bát quái hỏi thăm bạn gái của con trai, thật sự là ..... người bình thường sao?

'Tiểu Thư à, cháu và Mặc Mặc nhà bác tiến triển đến bước nào rồi?"

"Nói cho cháu nghe nhé, Mặc Mặc nó là một đứa ít nói, bình thường chuyện gì cũng để ở trong lòng không chịu nói ra."

"Lúc còn nhỏ khuôn mặt Mặc Mặc căng tròn giống một cái bánh bao, lúc nào cũng bị các cô, các bác nhéo qua nhéo lại đổi lấy kẹo ăn, nhưng mà không biết vì sao, sau này lại biến thành cái mặt than, bây giờ không còn chút đáng yêu nào nữa rồi...."

"Mặc Mặc càng ngày càng quá đáng, thậm chí ngay cả nhà nó cũng không trở về, nói cái gì là công việc bận rộn.... không hiếu thuân chút nào"

Mẹ Tô càng nói càng buồn bã, lã chã chực khóc, nghẹn ngào, nếu không biết, thì liền cho rằng Tô Mặc là một đứa con trai cái gì cũng sai, tồi tệ

Lâm Thư yên lặng vỗ lưng cho mẹ Tô, câu được câu không an ủi, nhưng trong đầu lại càng hồ đồ, cô bị gọi đến đây, rốt cuộc là tại sao?

Chẳng lẽ là để phê phán Tô Mặc?

Xe của mẹ Tô chạy mãi, cuối cùng dừng ở trước của một cửa hàng, mẹ Tô kéo Lâm Thư xuống xe, đi vào trong cửa hàng, Lâm Thư vừa ngẩng đầu lên liền thấy, Haagen - Dazs? (Một hãng kem nổi tiếng)

Những lúc như này, không phải là nên đi dùng trà, hoặc là cà phê .... sau đó nhàn nhã ăn một miếng bánh kem nhỏ đẹp đẽ sao? Vì sao lại muốn đến quán kem trong thời tiết lạnh buốt này?

Ngổn ngang trong gió...... @-@

Chỉ lấy mẹ Tô vui vẻ chọn hai suất kem thuyền chuối, mắt lấp lanh nhìn Lâm Thư: "Quán kem này ăn rất ngon - Hôm nay bác tới đây, trăm nghìn lần đừng nói cho cha Tô Mặc, nếu không bác sẽ bị mắng"

Cha Tô Mặc.... Lâm Thư xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, dưới ánh mắt quá mức nóng rực của mẹ Tô, gật đầu một cái.

"Ôi, thực sự là ..... hạnh phúc nha!" Mẹ Tô híp mắt, thở phào nhẹ nhõm, Lâm Thư cố gắng tiêu hóa ly kem trước mặt, liếc nhìn mẹ Tô, vừa vặn thấy đôi mắt hẹo dài của bà, thực sự giống với dáng vẻ hồ ly của Tô Mặc như đúc.

Theo bản năng, Lâm Thư có dự cảm xấu

Âm nhạc trong trẻo tao nhã, cùng với tiếng hát nhỏ nhẹ nỉ non của nữa ca sĩ, trong lúc đó lời của mẹ Tô giống như trên trời truyền xuống, rõ ràng ngồi ở đối diện, nhưng lại giống như cách rất xa.

"Tiểu Thư à, chừng nào thì cháu có thể gả cho Mặc Mặc nhà bác, còn sinh một đứa cháu trai cho bác chơi chứ?"

Khụ Khụ, nuốt ngụn sữa lạnh buốt uống bụng, Lâm Thư bị đông cứng không thốt nên lời, không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía mẹ Tô

"Thế nào, chủ ý này của bác không tồi chứ?"

Đâu chỉ có không tồi, thực sự là vô cùng tồi .... Gia đình phản đối đâu? Mẹ chồng gây khó khăn đâu? Tại sao lại trở thành giục cưới?

Lâm Thư đột nhiên phát hiện cô hoàn toàn không hiểu được cách nghĩ ngây thơ này của Tô phu nhân.

"Tại, tại tại sao ạ...." Lâm Thư có chút lắp bắp

Mẹ Tô chu mỏ: "vì cả nhà họ Tô đều là những người phúc hắc, ngày ngày lục đục đấu đá với nhau, phiền muốn chết, trước đây còn có con bé đần độn Tô Hoãn có thể trêu đùa một chút, nhưng kể từ ngày gả nó cho Cố Minh, cũng trở nên đen tối, một chút đáng yêu cũng không còn....."

Thật là..... khóe miệng Lâm Thư giật giật, sao chuyện này lại có liên quan đến cô?

"Nhìn qua thì cháu chính là một người ngốc nghếch, nhưng lại có thể xoa dịu không khí trong nhà một chút, huống chi, một mình bác ở nhà cũng không có ai để trò chuyện tán gẫu cả?" Mẹ Tô "hiền hòa" cười một tiếng, cười khiến Lâm Thư rùng cả mình: "Sau này, nếu để cháu ở lại trong nhà, thì tên tiểu tử ngu ngốc Tô Mặc kia còn dám không trở về nhà nữa hay không"

Thì ra là.... giá trị của cô ở chỗ này sao?

(⊙o⊙). . . Lâm Thư đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có ba con quạ chậm rãi bay qua.

"Xin lỗi bác, cháu không thể đồng ý" một lúc lâu sau, Lâm Thư do dự nhìn về phía mẹ Tô đang mãnh liệt nhìn chằm chằm về phía mình, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng:"Cháu cảm thấy, cháu và thầy Tô không ở cùng trong một thế giới, có lẽ, chúng cháu đều cần phải suy nghĩ kỹ càng lại một chút"

Trong tình yêu điều sợ nhất, không phải là tình yêu sẽ dần dần phai mờ theo thời gian, mà là, rõ ràng cả hai người đều yêu nhau, nhưng lạiphát hiện cách xa nhau quá xa.

Muốn bỏ qua tất cả, chỉ vì nắm tay một người khác, vào lúc này Lâm Thư xem ra, không hề đáng giá.

Mẹ Tô dùng thìa nhỏ gõ vào ly thủy tinh trước mặt phát ra tiếng "Cạch cạch cạch", im lặng nghe Lâm Thư nói xong lý do, sau đó, cười hỏi Lâm Thư.

"Thì ra Mặc Mặc cũng không đem tất cả mọi chuyện nói cho cháu biết sao?"

Lâm Thư chấn động, còn có điều gì cô vẫn chưa biết sao? Tô Mặc, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?

Hết chương 45
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...