Vào một buổi chiều mùa hè mưa to, những giọt nước va vào cửa kính để lại dấu vết mưa vỡ vụn khắp nơi.
Trong vườn hoa linh lan, những bông hoa đã rụng rời thảm thương, những cánh hoa trắng rơi rụng khắp mặt đất.
Bên trong lâu đài cổ, trong một phòng khiêu vũ trống trải, hai người nằm dựa vào bậu cửa sổ rộng lớn, cách một lớp kính có thể nghe rõ âm thanh của mưa rơi bên ngoài.
Bạch Nhung hơi chếnh choáng vì nếm thử rượu nho mới ủ, mắt nhắm hờ, lưng tựa vào ngực người kia, nằm gọn trong vòng tay anh, đầu óc quay cuồng.
“Navarre…”
Người đàn ông co một chân lại, ôm lấy cô gái trong lòng, tay nâng nhẹ khuôn mặt cô, dịu dàng và cẩn thận hôn cô, trong lúc môi kề môi, anh khẽ nói:
“Em có thể gọi anh là André.”
Mỗi khi cô gái mở miệng nói, anh đều không tự chủ mà nhìn vào đôi môi xinh đẹp của cô.
Đôi môi tinh tế và căng mọng ánh lên sắc hồng nhạt êm dịu, như lớp thịt mọng nước của một loại trái cây, nhưng bên ngoài lại khô ráo vì không tô son. Khi cô chăm chú lắng nghe người khác nói, đôi môi sẽ hơi hé mở mà không tự biết mình trông thật đáng yêu và ngây thơ.
Anh chỉ có thể hôn cô hết lần này đến lần khác.
“Ngày mai anh sẽ đi Áo, ở đó bận rộn một thời gian, khoảng 20 ngày.” Bạch Nhung ngẩng đầu lên.
Cô giơ tay chạm vào hàng mi của anh, im lặng trong giây lát, trong cơn say mơ hồ, cô nói những lời ngớ ngẩn: “Anh sẽ quên em sau hai mươi ngày.”
“?”
“Anh sẽ quên sạch em, dù trí nhớ của anh rất tốt.” “……”
Có vẻ như cô không chỉ hơi chếnh choáng mà đã say đến mức không còn tỉnh táo nữa.
“Anh bận quá, André.”
“Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Trong đầu em vừa nảy ra một ý nghĩ không hay. Anh lại đây, em nói cho anh nghe.”
Navarre hơi nghiêng mặt.
Cô gái gần như kề sát tai anh mà nói chuyện, hơi thở phảng phất mùi rượu vang trắng, giọng nói ngọt ngào nhưng buồn bã, như dòng mật ong lười biếng dưới ánh nắng.
Cô say khướt, nói chuyện lung tung: “… Nếu lâu đài của anh chỉ còn lại một cánh cửa, em sẽ đánh cắp chiếc chìa khóa duy nhất đó. Em muốn cùng André bị khóa bên ngoài. Như vậy, anh sẽ không thể thu dọn hành lý rời đi, không thể làm việc, cũng không thể về nhà, chỉ có thể cùng em ngủ dưới ánh trăng trong vườn nho. Và vì anh mất tích, tập đoàn rượu vang của anh cũng sẽ phải giải thể, mọi người bắt đầu tìm công việc khác, anh sẽ không còn phải họp hành, làm việc mỗi ngày, chỉ có thể ở bên em uống rượu và trò chuyện.”
Navarre bật cười, vuốt ve gò má và mái tóc cô, cúi xuống nhìn cô, “Như thế thì anh sẽ chẳng còn gì cả.”
“Như vậy em sẽ bớt được vài tình địch.”
Bạch Nhung quay đầu, nhìn về phía đám hoa linh lan không xa, cảm nhận chút hơi nóng cuối cùng của mùa hè đang dần tan biến theo mưa.
Cảm giác đó không phải không có lý do.
Khi mùa hè đã bùng cháy đến đỉnh điểm, thường sẽ chuyển mùa, giống như bầu trời lúc hoàng hôn đầy khói mù sắp sửa đón nhận màn đêm đen kịt. Mỗi ngày nắng vàng rực rỡ, dường như chỉ là hồi ức ngọt ngào của một khắc cuối cùng.
Cô dùng ngón tay vẽ nhẹ lên ngực anh, “Bây giờ anh sẽ không quên em, nhưng ba trăm năm sau chắc chắn sẽ quên.”
“……”
Cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông, rồi anh lại phối hợp cùng cô nói những lời kỳ lạ —
Anh dùng giọng nói ấm áp, trầm thấp của mình thì thầm bằng tiếng Pháp dịu dàng: “Đúng vậy, Liliane, thời gian sẽ trôi qua, nhưng ký ức có thể được giữ lại. Nó sẽ được chôn vùi dưới lớp đất, nơi từng bén rễ trong tâm trí chúng ta… nhưng anh tin rằng ký ức đó sẽ lưu lại trong trái tim đã mục nát.”
Với trình độ tiếng Pháp của Bạch Nhung, để hiểu những lời đầy chất thơ này vẫn còn hơi khó, nhưng không biết tại sao những từ phức tạp ấy vào lúc này lại mang một ma lực kỳ diệu, khiến cô chỉ cần cảm nhận cũng hiểu được ý nghĩa.
Trong trạng thái mơ màg, cô lẩm bẩm hỏi: “Lá thư tình lần trước của anh vẫn chưa đọc xong sao?”
“Anh vừa mới ngẫu hứng nghĩ ra.” Cô cười ngớ ngẩn.
Navarre cúi xuống, hôn lên lúm đồng tiền ngọt ngào và say đắm của cô.
Rồi hơi thở anh trượt xuống, hôn nhẹ lên vết sẹo cũ do violin gây ra khi luyện đàn trên cổ cô.
Mây đen phủ kín bầu trời lâu đài, mưa trong suốt rơi xuống rửa sạch cửa kính và thảm cỏ.
Đúng vậy, ba trăm năm sau, tòa lâu đài này đã trải qua hàng trăm nghìn đêm cô độc, trở thành một đống đổ nát, mọi sự xa hoa đều tan thành mây khói. Lúc đó, chỉ còn lại những bức tường loang lổ và tàn tích đổ nát, mỗi căn phòng đều trống rỗng, chỉ còn lại những bộ bàn ghế bỏ hoang. Bậu cửa sổ sẽ bị bao phủ bởi những dây leo xanh thẫm, xuyên qua ánh sáng trắng mờ, trong không khí chỉ còn mùi bụi bặm nồng nặc.
Dù lâu đài có được trùng tu đến đâu, cuối cùng nó cũng chỉ có thể cùng với trang trại rượu vang được liệt vào danh sách các di tích lịch sử cần bảo tồn.
Không biết du khách nước ngoài khi bước vào đây sẽ suy đoán câu chuyện năm xưa như thế nào? Nhưng chắc chắn họ sẽ không thể đoán được đã có một người
ngồi trên bậu cửa sổ này trao nụ hôn nóng bỏng cho người kia. Chỉ có cơn mưa hôm ấy là biết rõ.
*
Trưa hôm sau, Bạch Nhung bước vào phòng ăn, một lần nữa xác nhận với quản gia Mathieu, “Vậy nên, vì tôi ngủ nướng mà lỡ mất cơ hội từ biệt anh ấy, phải không?”
“Thưa cô, chỉ là hai mươi ngày thôi mà.”
— Không phải hai mươi năm.
Bên cạnh, Léa và Opale vừa nghe, khóe miệng đều ẩn hiện nụ cười.
Bạch Nhung chống cằm, bắt đầu hồi tưởng, “Tôi không nhớ anh ấy nói sẽ đi bao nhiêu ngày nữa, Mathieu, ông chắc là hai mươi ngày chứ?”
Hai mươi ngày sau, kỳ nghỉ hè của cô cũng sắp kết thúc, không biết liệu có thể gặp lại anh không?
“Đúng vậy, hai mươi ngày. Khi ngài Navarre rời đi vào buổi sáng, cô vẫn còn ngủ trong phòng. Cô cũng biết mà… mỗi ngày cô đều ngủ đến gần trưa mới dậy.”
Bạch Nhung: “…”
Cô quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Tôi đâu có sinh hoạt thất thường, ít nhất là tôi không thức khuya…”
“Đó chính là điều kỳ lạ.” “……”
*
Ban ngày, Bạch Nhung ngồi một mình trong thư phòng của Navarre, nằm dài trên bàn, chán nản lật xem vài tờ báo.
Cô phát hiện mặc dù lâu đài có đặt báo hàng ngày và tạp chí hàng tháng, nhưng trong thư phòng của Navarre luôn giữ lại nhiều tờ báo cũ, đến mức chúng đã ngả màu vàng và quăn mép.
Ở một góc bàn làm việc, có một cuốn sổ ghi chép MIDORI rất đẹp thu hút ánh
nhìn của cô, bìa da đơn sắc, cảm giác rất mềm mại khi chạm vào.
Cô lật xem, chỉ thấy trang bìa của cuốn sổ được ghi chú như sau: Kế hoạch nghỉ hưu trong tương lai.
“……”
Ha, người đàn ông này. Còn trẻ mà đã viết sẵn kế hoạch như thế này rồi sao?
Nhưng mà, chữ viết tay tiếng Pháp của anh rất đẹp. Bạch Nhung nhịn cười, muốn lật sang trang thứ hai để đọc tiếp, nhưng lại thấy việc này không ổn lắm, sau khi suy nghĩ, cô quyết định để lần sau hỏi anh rồi mới xem.
“Liliane, hình như có thư của chị!” Opale chạy đến thông báo. Bạch Nhung đứng dậy, “Thư của chị à?”
“Đúng vậy, từ Trung Quốc gửi tới.”
Bầu trời bên ngoài âm u, sắp mưa nữa rồi.
Cánh cửa hòm thư được mở ra, ánh sáng mờ mờ của bầu trời len lỏi vào. Đôi mắt đầy mong đợi của cô gái lập tức sáng lên.
Cô đưa tay vào, lấy ra bức thư hàng không của mình rồi nhanh chóng đóng hòm thư lại.
Cơn mưa như tuyết rơi mùa hè, tí tách rơi trên đầu, lạnh buốt, cùng với lá thư khơi dậy những ký ức bị lãng quên.
Tưởng chừng như những ký ức đó đã tan biến theo thời gian, nhưng hóa ra chúng chỉ bị đè nén dưới đáy hòm, một khi mở ra những lá thư đầy ắp liền rơi xuống.
Chúng như rượu vang lâu năm, tan chảy trên đầu lưỡi, tưởng rằng có thể nuốt trôi ngay lập tức nhưng lại khắc sâu vào vị giác.
Bạch Nhung chưa kịp nhìn kỹ địa chỉ, theo lẽ thường nghĩ đó là thư từ bố mẹ gửi đến. Cô nhớ lại, hình như đã lâu rồi cô chưa nhận được thư từ nhà.
Cô nhanh chóng chạy về phòng, xoay một vòng rồi ngã xuống giường, vui vẻ mở phong bì.
------oOo------