Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Vừa vào công ty, tầm mắt Tốn Đình Trạch chần chừ lướt qua mấy người có mặt ở đây.

“Mọi người đã đến rồi.”

“Cậu hẹn mấy người chúng tôi đến, có phải đã có manh mối mới không?”

Tốn Đình Trạch ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tốn Đình Thường.

“Đình Thường, em giúp anh điều tra một chuyện.”

“Có chuyện quấy rối anh?” Thấy Tốn Đình Trạch nhíu mày, Tốn Đình Thường nhạy bén hỏi.

Anh không trả lời trực tiếp, chỉ giao phó, “Tư liệu về thủ lĩnh của Tứ Quý, trong vòng ba ngày giao cho anh!”

“Anh cần cái đó làm gì?”

“Mấy ngày trước anh đã đi Nhật Bản một chuyến.”

“Anh đi Nhật?”

Tốn Đình Trạch liếc cô một cái, “Có một vấn đề khó, nhưng không phải là không thể giải quyết!”

Tốn Đình Thường mỉm cười gật đầu, “Nhìn ra được, có vẻ khiến anh tương đối nhức đầu.”

“Thủ lĩnh Tứ Quý không muốn buông tha Đông, cho nên anh đã nói với cô ta, tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể chống lại Tứ Quý.”

“Từ khi nào anh trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy?” Tốn Đình Tuyền cười khẽ.

Tốn Đình Trạch không phủ nhận, “Từ khi biết Mâu Tâm Như.”

“Mâu Tâm Như là ai?” Tốn Đình Thường đối với cái tên xa lạ này, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

“Chính là Đông.”

“Tên thật không tệ nha.”

“Bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này.” Đinh Dục Phàm suy nghĩ, “Cậu nói cái gì với cô ta?”

“Tôi chỉ muốn cô ta nhường Đông lại cho tôi, nhưng nói gì cô ta cũng không chịu!”

“Cho nên cậu mất kiên nhẫn, giúp chúng ta kiếm phiền phức?”

“Đây cũng là chuyện không thể tránh được.”

Anh cũng không thích đi khắp nơi gây chuyện thị phi, nhưng ai bảo thủ lĩnh Tứ Quý không nể mặt anh!

“Lần trước anh vì Tiểu Như đi Nhật một chuyến, kết quả rất tốt mà.” Tốn Đình Tuyền đặc biệt so sánh hai chuyện.

“Lần trước là lần trước.” Tốn Đình Trạch không vui trừng mắt nhìn tên Tốn Đình Tuyền lắm mồm kia.

Tên thối Tốn Đình Tuyền, có nhất thiết phải nhấn mạnh thất bại của anh thế không?

Anh cũng biết, lần này vì chuyện của Mâu Tâm Như, thái độ của anh với thủ lĩnh Tứ Quý có khác đi. Nhưng đây là lẽ thường, nghe thủ lĩnh Tứ Quý không chịu buông tha cho Tâm Như, anh không cách nào lịch sự tiếp lại!

Tốn Đình Tuyền lại nói tiếp: “Vừa đổi thành chuyện của anh, anh đã không thể tự kiềm chế, phá cây bài của mình, hỏng cả bàn kế hoạch.”

“Nếu mọi người nghĩ vậy, tôi cũng không còn gì để nói.”

“Sự thật vốn là như vậy, gặp phải chuyện tình cảm, muốn xử lý hoàn mỹ là điều không thể nào.”

“Được rồi. Mấy tên đàn ông các người, đừng có lần nào nói chuyện cũng vây quanh chủ đề phụ nữ được không, nói vào trọng tâm nhanh một chút…Lát nữa bọn em còn có chuyện quan trọng phải làm, không rảnh ngồi đây nghe mấy người nói linh tinh đâu!” Tốn Đình Thường cầm ly nước trên bàn uống vài ngụm.

“Mâu Tâm Như mất một khẩu súng, cô ấy cho là anh lấy.”

“Không phải anh lấy?”

Tốn Đình Trạch lắc đầu, “Không phải. Cho nên anh nghi có người lợi dụng lúc anh và cô ấy không có nhà đã lẻn vào lấy súng đi, về phần mục đích là gì, còn phải điều tra thêm đã.”

“Cô ấy biết chuyện này không?”

“Anh không muốn cô ấy lo lắng.”

“Một tên đàn ông thật quan tâm nha!” Tốn Đình Tuyền xem thường.

Tốn Đình Trạch liếc mắt về phía cậu ta, lời của Đình Tuyền nghe khá chói ta, khiến anh không thoải mái.

“Tình cảnh của Mâu Tâm Như bây giờ vô cùng nguy hiểm, anh muốn A Hổ chuyển mục tiêu đến bảo vệ cô ấy. Anh có thể tự bảo vệ mình, nhưng anh sợ nếu xung đột chính diện với kẻ địch, anh không thể phân thân, e rằng khó bảo vệ cô ấy.”

“Anh lo lắng nhiều thế. Nhưng mà anh vì cô ta làm nhiều chuyện như vậy, cô ta sẽ cảm kích anh sao? Anh trai à, ngàn vạn lần đừng đặt tình cảm trên người một phụ nữ vô tình, cuối cùng người bị thương sẽ chỉ có anh.” Tốn Đình Tuyền thật lòng nhắc nhở.

“Chuyện này anh tự có chừng mực.” Mặc kệ Mâu Tâm Như thế nào, anh vẫn không cách nào đứng nhìn cô gái mình yêu mến sa thân vào đầm lầy mà không cứu giúp.

Tốn Đình Thường hé miệng, ánh mắt hơi không vừa lòng.

Ai nói phụ nữ là người nhiều chuyện. Một câu không rời, mấy tên đàn ông trước mắt cô mới đúng chuẩn kẻ lắm điều, mở miệng, ngậm miệng, tất cả đều về phụ nữ!

“Mấy người cứ từ từ tán gẫu, em đi làm chuyện Đình Trạch giao phó, có tin tức sẽ báo lại!” Nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ lỗ tai cô đều là hai chữ “Tâm Như”.

Một tiếng đóng cửa mạnh vang lên, biểu hiện sự tức giận của Tốn Đình Thường.

Tốn Đình Trạch bị tiếng vang kia bịt lỗ tai, lông mày cau lại hơi giận.

“Con bé Đình Thường này càng lúc càng vô lý, một chút dáng vẻ thục nữ cũng không có, sau này sẽ thế nào? Tôi nghĩ chúng ta nên tìm giúp nó một đối tượng áp chế được. Nếu không nó càng ngày càng giống con trai, sau này sẽ không ai dám lấy!”

Đinh Dục Phàm nghe vậy, không nhịn được cười to.

“Xem cậu nói Đình Thường kìa, dù gì con bé cũng là em gái cậu.”

“Cũng bởi vì con bé là em gái tôi, tôi mới lo lắng vậy!” Tốn Đình Trạch thở dài.

“Trước tiên cậu nên lo lắng cho mình trước đi, sớm điều tra ra người lấy súng.”

“Vì an toàn của cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng tra ra. Đúng rồi, gần đây tôi nghe được một tin, Quản Thu Dương hình như đang chiêu mộ người, muốn quay trở lại, chuyện này hai người nên chú ý một chút.”

“Chuyện này em và Dục Phàm cũng biết, em đã bắt đầu điều tra tung tích của hắn rồi.”

Quản Thu Dương vì lợi ích cá nhân, tham vọng thế lực tập đoàn Dục Diệu, thuê Xuân của Tứ Quý đi trộm cơ mật của công ty, nhưng bị Tốn Đình Tuyền ngăn chặn được, cuối cùng thân bại danh liệt.

Nhưng vì chuyện của Đình Liệt, cậu nhất thời sơ suất, để Quản Thu Dương chạy trốn được. Trước khi cảnh sát phát hiện đuổi bắt hắn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Gần đây lại có tin truyền ra, hắn đang chiêu binh mãi mã, muốn đợi thời trở lại.

Chỉ có điều, cậu đã bắt tay chuẩn bị hết thảy, chỉ chờ Quản Thu Dương tự chui đầu vào lưới!

“Anh tin em sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Anh yên tâm, em đã bố trí xong tất cả.” Tốn Đình Tuyền nở nụ cười, vẻ mặt vô cùng chắc chắn.

“Vậy việc này để em và Dục Phàm đi thu xếp, anh về trước.” Tốn Đình Trạch đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Này, cùng cô ấy phát triển đến đâu rồi, có cần bọn em giúp một tay không?”

“Trong lòng cô ấy không có ấn tượng tốt với anh, nếu mấy người lại nhúng tay vào, sợ rằng đối với cô ấy, hội Vụ Ưng thật sự là một tổ chức thối nát, chỉ biết lợi dụng cơ hội, lừa gạt để giành được thắng lợi, không có thực lực!” Anh quả quyết cự tuyệt.

“Cô ta nhìn chúng ta như vậy?”

“Thật đó. Vậy nên các anh em, lần này biểu hiện tốt một chút, đừng để cô ấy coi thường hội Vụ Ưng chúng ta!”

Tốn Đình Tuyền cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm biếm.

“Thích cô ta cũng chẳng phải bọn em, bọn em cần gì phải như vậy. Chúng ta là chúng ta, sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ mà thay đổi cách làm của mình.”

“Đình Tuyền nói không sai.” Đinh Dục Phàm đồng ý.

Tốn Đình Trạch cũng đồng ý suy nghĩ của bọn họ. Nhưng dù sao cô gái này cũng là người anh thích, cho nên anh chỉ có thể cười mà không nói, phong độ rời đi.

“Haizzz….” Sau khi Tốn Đình Trạch đi khỏi, Tốn Đình Tuyền thở dài một hơi.

Vì sao chuyện tình cảm của cậu một chút tiến triển cũng không có chứ?

Ông trời thật không công bằng với cậu nha!

Nhìn thấu tâm sự của cậu, Đinh Dục Phàm cười nói: “Một ngày nào đó, cho dù cô ấy lòng dạ sắt đá, cũng sẽ bị chân tình của cậu làm cảm động, cậu kiên nhẫn chờ đợi đi.”

“Phải chờ tới khi nào đây?” Lại than một tiếng, Tốn Đình Tuyền đứng lên, “Tôi cũng nên đi làm chuyện của tôi thôi, ở đây than ngắn thở dài không phải cá tính của tôi.”

“Nói với thư kí của tôi, trước khi tan sở không cho phép bất kì ai quấy rầy, trừ khi Diệc Trúc gọi điện tới.”

“Ừ.” Tốn Đình Tuyền nhanh chóng rời đi.

Mặc dù chuyện vây tứ phía, nhưng anh cùng mấy người này là bạn bè tri kỉ cùng chung hoạn nạn, luôn có thể chuyển nguy thành an giải quyết hoàn mỹ mọi chuyện, mong rằng lần này cũng như vậy.

Đối với chuyện tình cảm của tứ Ưng, anh tương đối quan tâm, dù sao cũng không thể chỉ mình mình hạnh phúc, anh cũng muốn xem thử, khi tứ Ưng chìm đắm trong tình cảm, cố chấp như thế nào…

Nụ cười gian xảo, cả người Đinh Dục Phàm toát lên khí chất kỳ dị.

***

Mưa lớn tầm tã, con đường ướt nước hắt lại ánh sáng đèn điện, mây đen giấu đi ánh sao sáng lấp lánh thường ngày, gió nhẹ mang theo không khí lạnh lẽo lùa vào từng lỗ chân lông.

Đứng ngoài ban công, đôi mắt Mâu Tâm Như mờ mịt nhìn chằm chằm phía dưới, cảm giác không thể đoán được tương lai như con đường gập ghềnh dưới mắt, khắp nơi đều nguy hiểm.

Khóe miệng bất giác gợi lên nụ cười nhạt.

Kể từ sau khi ám sát Tốn Đình Trạch thất bại, cô tựa như con rối nhỏ đứt dây, cả người không có ý thức, mặc Tốn Đình Trạch định đoạt.

Cha mẹ đã chết, giống như một cơn ác mộng kéo dài vô tận, ép cô không thể thở nổi, sống mãi trong tự trách.

Gió mang theo mưa tựa chế giễu hắt vào mặt cô, tạo thành những giọt nước chảy xuống má.

Tốn Đình Trạch yên lặng đi đến sau lưng cô, ôm chặt cả người cô, anh cảm nhận được sự cứng ngắc của cô rất rõ ràng.

“Anh không xứng động vào tôi!”

Anh tự tin cong môi, “Xứng hay không, do tôi quyết định!”

Đau lòng thấy cô cô độc đứng ngoài ban công, mặc mưa gió tạt ướt cả người và mặt, cánh tay anh căng thẳng, thắt chặt eo cô.

Mâu Tâm Như oán giận muốn kéo cánh tay vòng trên eo mình ra, nhưng hoàn toàn không được như ý.

“Đừng ép tôi giận lên.” Cô rất muốn biết nếu thử đâm móng tay bén nhọn vào trong da thịt đôi tay kia, sẽ có cảm giác gì?

Trong mắt cô rõ ràng có khiêu khích.

“Em biết rõ làm vậy không tác dụng gì với tôi.”

“Ít nhất có thể khiến anh không thể động tay động chân với tôi.”

“Cô bé này, thật không thú vị chút nào. Đây là một biểu hiện của yêu thương, sao lại coi tôi giống như một tên háo sắc vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Nhìn chằm chằm đôi tay đặt trên hông, cô tức giận hỏi ngược lại.

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi là một kẻ rất háo sắc, một kẻ háo sắc muốn ăn sạch em!” Tốn Đình Trạch tuyệt không sợ việc nhổ lông trên đầu hổ, liên tục hôn lên má cô.

“Anh… Đáng đánh!” Cô không chịu nổi tên biến thái này, hung hăng cho anh một đấm, không ngại ngần đánh vào bụng anh, khiến anh liên tục kêu đau.

“Ai… Thật đau!” Tốn Đình Trạch ôm cái bụng bị đánh, gương mặt tuấn tú nhăn nhó.

Vẻ mặt anh khổ sở, lại khiến trên mặt Mâu Tâm Như xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

“Anh… Không sao chứ?” Cô cũng không biết tại sao mình lại để ý đến đau đớn của anh như vậy. Nhưng cô thật không quen nhìn bộ dạng như thế này của anh.

“Tôi…. Thật đau quá…”

“Anh đừng kém cỏi như vậy chứ? Đường đường là đường chủ đường Hắc Ưng, há có thể lại vì một quyền của một cô gái mà kêu khổ cả ngày?” Ngoài lo lắng, cô vẫn hơi nghi ngờ.

“Vậy… Em để tôi đánh một quyền thử xem…” Tốn Đình Trạch đột nhiên ôm lấy cô, giúp cô không bị mưa gió hắt vào, kéo cô vào phòng, cả người nghiêng về phía cô, giữ cô trên giường.

Đôi mắt Mâu Tâm Như như phun lửa.

Tên vô lại đáng chết! Cuồng biến thái! Lại dùng loại cách này lừa gạt cô.

“Cô bé, dáng điệu cắn răng nghiến lợi của em có thể khiến đàn ông hết hứng thú, nhượng bộ dừng lại đấy!”

“Tốt nhất là như vậy.” Cô quay đầu đi, không muốn nhìn thấy nụ cười đắc ý chói mắt kia.

Đã nhiều lần như vậy, cô vẫn không thoát khỏi bị lừa.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu, cho nên sau khi đem lòng trắc ẩn, mới nhận được kết quả như vậy.

“Nhận thua?”

“Buồn cười!” Cô bất giác cười khẩy.

“Vậy được. Tôi sẽ khiến em thua tâm phục khẩu phục!”

“Tốn Đình Trạch, tôi cảnh cáo anh… nếu để tôi có cơ hội, tôi nhất định khiến anh chết không có chỗ chôn!”

“Tôi sẽ lôi kéo em cùng chết!” Nụ cười tà ác quỷ mị tiến sát bên cô, anh kéo váy cô xuống.

Mâu Tâm Như vùng vẫy, lấy tay ngăn lồng ngực gần kề của anh lại, bỗng chốc đá ra một cước.

Tốn Đình Trạch phản ứng cực nhanh, lắc mình trách được, sau đó giữ chặt hai tay cô, khiến cả người cô nằm trên ngực anh, tránh thoát cước trí mạng đó.

“Lòng dạ phụ nữ không khỏi độc ác quá đi, muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao!” Anh chỉ là có ý tốt muốn giúp cô cởi áo ướt, không ngờ lại bị cô đánh lại.

Cô gái này, đúng là không biết tốt xấu!

“Tôi nói rồi, nếu anh dám động vào tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!”

“Giờ mới giả bộ thánh nữ có phải muộn rồi không. Khi trước không phải em tận lòng sử dụng hết sức, to gan khiêu khích tôi sao? Khi đó em cỡ nào mê người, sao giờ lại kém nhiều vậy. Chắc do trong đêm đầu kia, tôi không đủ dịu dàng, làm em đau, mới khiến em oán giận vậy. Ai da, tôi hồ đồ quá, đến bây giờ mới biết.”

Đôi mắt Tốn Đình Trạch như có điện, mập mờ trêu trọc không ngừng, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Anh nói linh tinh, mau buông tôi ra!” Dường như bị nói trúng tâm sự, Mâu Tâm Như kích động muốn bật dậy.

“Muốn tôi buông em ra cũng được. Em có hai con đường để chọn, một là hôn tôi, hai là thừa nhận lời tôi vừa nói, thế nào?” Anh mỉm cười nhìn cô.

Cô càng lạnh, anh càng thích trêu trọc cô tức giận, vẻ mặt cô lúc tức giận khiến cả người cô thoạt nhìn tương đối có sức sống.

“Đừng- mơ!” Lời của cô cơ hồ phát ra từ kẽ răng.

“Tôi nói này, lời em nói không khỏi quá không thành thật rồi, nên phạt!” Kéo đầu cô xuống, đôi môi chạm vào nhau, Tốn Đình Trạch cô ý vươn lưỡi, miêu tả đôi môi cô.

Mâu Tâm Như nhíu chặt lông mày, trong cơn tức giận hung hắng cắn đầu lưỡi anh.

Tốn Đình Trạch giận quá hóa cười, buông tay cô ra, nhưng lại có một hành động khác.

Anh mập mờ đột nhiên đưa tay lên nơi tròn trịa của cô, khiến cô bị sợ đến há mồm buông lưỡi anh ra.

“Tin rằng dưới sự dạy dỗ của tôi, em nhất định sẽ càng thêm nhiệt tình như lửa.”

“Vậy cũng phải xem anh có mệnh sống đến khi đó không!”

“Em không cần lo lắng, tôi là con gián đánh không chết, tuyệt đối có thể sống đến khi đó.”

“Đúng, anh là đồ con gián khiến người ta chán ghét, nếu tôi có thuốc sát trùng trên tay, nhất định độc chết anh, tuyệt đối không cho anh có cơ hội sống sót.” Cô khẽ động môi nói.

“Tôi rất thưởng thức cá tính như vậy của em, càng ép càng dũng!” Anh thưởng thức cá tính đó của cô, lộ vẻ xúc động nói: “Nếu tôi nói tôi muốn lấy túi tài liệu trong tay em, em sẽ cho tôi chứ?”

Cũng là lúc nên nói thẳng vào vấn đề rồi.

“Túi tài liệu nào?” Cô giả bộ.

“Em biết tôi đang nói đến cái gì, tôi đã hỏi nhân viên quản lý dưới tầng, anh ta nói, cách một thời gian, lại có người đem một túi giấy da tài liệu đưa anh ta chuyển cho em.”

“Đó là đồ của tôi.” Không ngờ anh ta lại điều tra chuyện của cô kĩ càng như vậy.

“Nhưng trong đó cũng có tin tức bất lợi cho tôi và Dục Phàm. Nếu trong lòng em đối với tôi có nghi ngờ, em nên nói nội dung trong tài liệu đó với tôi. Dựa vào sự thông minh của em, nên biết có người đã âm thầm giở trò, tất cả muốn giá họa cho tôi và Dục Phàm.”

“Không sai, tôi không tin anh, tôi sẽ không giao tài liệu đó cho anh.”

“Tâm Như, tôi đang giúp em, chẳng lẽ em không nhìn ra sao?”

“Đừng gọi tên tôi, anh không xứng!” Cái tên này chỉ càng nhắc nhở cô sự mềm yếu của mình.

“Em cho rằng tôi không biết em vẫn che giấu tôi sự thật chuyện sáu năm trước sao? Thật ra cha mẹ em chết dưới súng kẻ khác, mà chính mắt em nhìn thấy cái chết của họ. Nhưng ai là hung thủ, em lại không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.”

“Anh chính là hung thủ!” Nếu không phải là hung thủ, anh sẽ không biết rõ như thế.

Sự do dự trong lòng Mâu Tâm Như hoàn toàn biến mất, giờ trong lòng cô tràn đầy thù hận, căn bản không nghe bất cứ lời nào của anh.

“Muốn tra ra chuyện em giấu cũng không khó, tin tưởng tôi, túi tài liệu đó là vật mấu chốt, tính mạng của em bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm!” Anh nhìn ra sự kích động của cô, cố gắng dùng lời nói nhẹ nhàng xoa dịu tâm tình cô.

“Giết người phải đền mạng!”

“Em… Tôi nói nhiều như vậy, em vẫn không chịu tin tưởng tôi.” Đôi mắt sâu sắc của anh hiện lên tia tổn thương.

“Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng kẻ là hung thủ giết cha mẹ tôi sao!” Cô cơ hồ cắn răng nghiến lợi thốt ra.

Đều tại cô sức lực không bằng người, nếu cô có võ công tốt, hiện giờ sẽ không bị vây hãm thế này, không thể làm gì.

“Tôi không phải hung thủ!” Anh thật muốn kéo đống rỉ sắt trong đầu cô ra, nhìn xem đến tột cùng đầu cô chứa cái gì?

Những ngày vừa qua, anh đối với cô thế nào, chẳng lẽ cô hoàn toàn không cảm nhận được một chút nào sao?

“Hôm nay tôi thua anh, nhưng không có nghĩa tôi vĩnh viễn thua anh. Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ báo thù cho cha mẹ, tự tay giết chết anh!”

Tốn Đình Trạch nhìn vào đôi mắt cô, tràn đầy khổ sở.

Đối với tình cảm sâu sắc của anh, Mâu Tâm Như nhìn như không thấy, trong lòng chỉ tràn đầy thù hận.

“Em đã cho rằng tôi là hung thủ, vậy cái mạng này tùy em tới lấy.” Anh như nổi điên nắm chặt đôi tay cô, khiến cô không thể thoát khỏi vòng tay anh.

“Đồ tiểu nhân, đồ vô sỉ…”

Chính tai nghe thấy anh thừa nhận, trong lòng Mâu Tâm Như không hiểu sao lại đau nhói. Dù vậy, tất cả những cảm giác đó cũng dần theo sự xâm phạm của Tốn Đình Trạch mà biến mất.

Cô liều mạng tay chân đấm đá, tránh bị anh làm nhục, cố gắng thoát khỏi kẻ thù giết cha mẹ mình, không muốn cùng anh có bất cứ quan hệ thân mật nào.

“Vô ích thôi, em càng giãy giụa, tôi càng thích, chấp nhận đi!” Không ngờ có ngày anh lại suy bại tới loại tình trạng này, lợi dụng ưu thế của người đàn ông ép cô.

Từ khi nào anh lại bất lực như vậy? Nhưng sự hận thù trong mắt cô khiến trái tim anh đau đớn. Anh không nghĩ nhiều được như vậy nữa!

Đột nhiên, cô ngừng giãy giụa.

“Đường đường là đường chủ đường Hắc Ưng lại lợi dụng thủ đoạn như vậy cưỡng ép một cô gái, nếu tin này truyền ra, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại danh của anh!” Cô châm chọc.

Đôi mắt anh vằn vện tia máu nhìn cô.

“Vì em, tôi có thể đổi bất cứ giá nào, danh lợi đối với tôi tựa như mây khói, em muốn thì cứ nói!” Hung hăng cắn một cái, Tốn Đình Trạch lưu lại trên cổ cô một dấu răng thật sâu, công khai thể hiện quyền sở hữu của mình.

“Anh…” Mâu Tâm Như giận đến hai mắt trừng to như chuông đồng.

“Em là người phụ nữ của tôi, một giây cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy khỏi tôi!”

Cuồng ngạo biểu thị sự công khai chiếm hữu, anh xé rách quần áo cô, đôi môi phẫn nộ in lên từng dấu trên da thịt trắng nõn của cô.

Anh tựa như dã thú mất trí, giày xéo thân thể người phía dưới…. “Em lại muốn đánh!” Mở đôi mắt, Tốn Đình Trạch bắt lấy đôi tay thon phẫn uất kia.

“Tôi muốn anh chết!” Mâu Tâm Như sau khi bị giày xéo triệt để trên cổ, khắp nơi đều có thể thấy dấu vết anh để lại.

“Sợ rằng không thể được như em mong muốn!” Anh vặn đôi tay cô, khiến con dao trên tay cô rơi xuống.

Anh cầm con dao kia lên, đặt trên tủ đầu giường.

Cô gái anh yêu thích giống như nhện độc, mỗi lần ra tay, luôn khiến lòng anh co rút đau đớn.

Tình cảm sâu sắc kia, cô luôn không thấy được.

Mâu Tâm Như thấy hành động lại thất bại, bật người lên nhanh chóng cách xa anh, rất sợ lại bị anh xâm phạm.

Cô quả thật không cách nào tha thứ cho trái tim luôn đi ngược suy nghĩ của mình, hai tiếng nói bất đồng vang vọng trong lòng cô, khiến cô giãy giụa khổ sở.

Tốn Đình Trạch cong môi tự châm biếm, nhìn cần cổ, thân thể cô khắp nơi đều là dấu vết nụ hôn của anh, đây đáng ra là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng hành động của cô lại một lần nữa tổn thương anh.

“Không cần tránh tôi như dã thú vậy, những việc nên làm tôi đều đã làm rồi.” Sự chống cự trong mắt cô, chỉ khiến anh càng muốn làm tổn thương cô hơn.

Cô nghĩ mình không có lý do gì mà cùng anh dây dưa nữa, điều đó sẽ càng làm cô thêm bối rối.

“Mặc quần áo anh vào, cút khỏi phòng tôi ngay!”

“Tôi biết rồi, nhưng em nên chuẩn bị tâm lý, mỗi buổi tối tôi đều sẽ tới ở cùng em.”

“Anh… Tôi sẽ không để anh được như ý nữa!” Trước mắt cô chỉ mong cách xa tên cầm thú này, về sau tìm cơ hội giết anh ta sau.

“Không có cách nào dễ dàng lấy được tính mạng tôi đơn giản hơn việc sống chung lâu ngày. Nếu em muốn giết tôi, bỏ đi lúc này không phải cách hay!” Dường như nhìn thấu ý tưởng trong lòng cô, Tốn Đình Trạch châm biếm.

Cô cứng rắn đáp trả: “Tôi nói tôi muốn đi sao?”

“Đôi mắt em chưa bao giờ nói dối!” Chính đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp này làm xúc động ham muốn chinh phục tận sâu trái tim anh, khiến xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Hừ!” Mâu Tâm Như hừ lạnh một tiếng, rời khỏi đó.

Đã như vậy, lần này không giết được anh ta, sẽ có lần sau, liên tiếp không ngừng, một ngày nào đó nhất định cô sẽ lấy được tính mạng của anh ta!

“Cô gái này, sao lại ngốc như vậy!” Nhìn cửa phòng ầm ầm đóng lại, Tốn Đình Trạch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quanh quẩn cả căn phòng, thật lâu không tiêu tan…

***

Nửa đêm, một bóng đen nhanh chóng lủi vào phòng Mâu Tâm Như.

Hình ảnh Mâu Tâm Như yên lặng ngủ rõ ràng chiếu vào mắt người nọ.

Khuôn mặt che kín chỉ lộ hai mắt nhất thời hiện lên sát ý.

Tay cầm súng, người nọ nhắm thẳng huyệt thái dương của Mâu Tâm Như. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị bắn ra phát súng trí mạng, Tốn Đình Trạch núp sau rèm cửa đột nhiên lao ra. Người nọ nhanh chóng chuyển họng súng sang anh.

Mâu Tâm Như cũng đột nhiên mở mắt ra, nhân lúc kẻ đó ngạc nhiên, nhanh chóng cướp súng trên tay hắn, đem họng súng nhắm ngược lại kẻ đó.

“Các người…” Người nọ giọng nói khàn khàn, kinh hoàng luống cuống, bước chân lặng lẽ di chuyển.

“Rất ngạc nhiên đi!” Tốn Đình Trạch cười quỷ dị.

“Chúng mày đã sớm biết tao sẽ tới?”

“Mày nghĩ sao?” Anh nhếch môi, nụ cười bên môi hệt như quỷ satan, khiến người ta như đối mặt với địa ngục.

Bước chân người tới đã âm thầm chuyển hướng sang ban công.

Tốn Đình Trạch lại nhanh hơn một bước ngăn hắn lại, cách hắn chỉ có ba bước.

“Ai sai mày tới?”

Cặp mắt người tới lóe lên không ngừng, liếc bốn phía, tìm đường thoát.

“Đừng hòng trốn. Mày vẫn nên ngoan ngoãn nói ra kẻ sai mày tới thì hơn.” Tốn Đình Trạch bước lên trước, khiến hắn có cảm giác áp lực cực lớn.

Người tới thấy mình hai mặt đều gặp địch, suy nghĩ vừa chuyển, rút dao găm dưới ống quần ra, bóng người vừa động, ngay khi Mâu Tâm Như còn chưa kịp phản ứng đã cướp được súng trong tay cô, kề dao lên cổ cô.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...