Một Mình Đấu Với Lưu Manh

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

"Hi!" Tốn Đình Trạch tươi cười đứng trước cửa nhà trọ của Đông.

"Sao anh biết được nơi này?" Đôi mắt lạnh lẽo lộ ra một tia kinh ngạc, cô mới chuyển tới căn phòng trọ này không lâu, thế mà anh ta lại có thể tìm đến nơi này, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến thân phận khác hẳn người thường của anh ta, tự nhiên cũng chẳng có gì lạ, "Tôi quên mất anh là Hắc Ưng đại danh đỉnh đỉnh, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó anh."

"Tôi cho là em đã sớm biết thân phận của tôi, không ngờ… Aizz, xem ra em chỉ đội được cái danh hiệu Đông của Tứ Quý, khắp nơi phô trương thanh thế, thực chất chỉ là một tiểu thư bình thường."

Tốn Đình Trạch rất tự nhiên, không được sự cho phép của chủ nhân, tự tiện lách qua cô, đi vào trong nhà.

"Chỗ này của tôi không hoan nghênh anh!"

"Nghe nói em ở đây để điều tra một chuyện của sáu năm trước." Thảnh thơi liếc cô một cái, anh ngổi thẳng trên sofa, cà lơ phất phơ bắt chéo hai chân.

Trong lòng Đông âm thầm kinh ngạc về sự thẳng thắn của anh, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, mời đi cho!" Cô mắt lạnh nhìn chằm chằm cặp chân dài chướng mắt kia, có anh ta ở đây, đồ vật dường như cũng bé đi, không gian cũng vậy.

"Tôi có thể giúp đỡ em."

Là trộm còn đòi bắt trộm, khóe miệng Đông giương lên một chút mỉa mai, trong lòng thầm mắng.

"Nếu như anh tới đây chỉ để nói xằng nói bậy, vậy anh có thể đi rồi."

"Không lẽ em hoài nghi tôi là kẻ chủ mưu, trong lòng đối với tôi có phòng bị?" Thế nào Hắc Ưng anh lại trở thành nghi phạm giết người? Thật oan uổng nha!

"Từ nhiệm vụ trước tôi làm, anh ý đồ bất chính điều tra hành tung của tôi, chỗ ở của tôi, hành động như vậy, thật khiến người ta chán ghét, tôi có thể không phòng bị sao?"

"Các cô gái khác ước mong tôi đối với họ như vậy, nhưng trong mắt em, tôi ngay cả heo chó cũng không bằng, đúng không? Chỉ là, cuộc sống như thế mới thú vị, cãi vã nhau, mới vui vẻ mà không nhàm chán."

"Đừng đem tôi vào nói cùng với những cô gái khác, anh rốt cuộc có đi hay không?" Giọng cô nghe có vẻ mất kiên nhẫn.

"Sáu năm trước, một ngọn lửa làm vợ chồng gia đình họ Mâu mất mạng trong cuộc hỏa hoạn, đứa con duy nhất của gia đình họ Mâu đó- Mâu Tâm Như lại không thấy đâu, muốn biết sự tình năm đó, em lợi dụng thân phận đặc thù, nhờ Hạ giúp em điều tra chuyện này, em chính là Mâu Tâm Như, đứa con duy nhất của Mâu gia?"

Cô hừ lạnh một tiếng: "Dừng trò chơi trinh thám của anh lại đi, nếu đây là anh đang nói đùa, tôi sẽ cảm thấy rất buồn cười!"

"Thật ra thì đây là cơ hội để em điều tra chân tướng, ở cùng với tôi, em có thể lấy được đáp án em muốn, dù sao sáu năm trước, dự án sân đánh golf, là tôi cùng Đình Tuyền tham gia hoạch định, tất cả quá trình tôi đều biết rõ ràng. Lại nói, tôi tin rằng tài liệu trong tay em nhất định khác những gì tôi nghĩ lúc đầu, đã có người động tay động chân, tôi hy vọng em có thể cùng tôi hợp tác, nói mọi chuyện xảy ra sáu năm trước cho tôi biết."

"Anh không cảm thấy rất buồn cười sao? Tôi căn bản không phải là Mâu Tâm Như mà anh nói, anh nhầm đối tượng rồi." Đông tựa người bên cạnh cửa, mắt liếc nhìn anh.

Cô biết Tốn Đình Trạch đã lờ mờ đoán ra thân phận của cô, nhưng anh ta là địch hay bạn, còn là ẩn số, cô ngàn vạn lần không thể khinh suất.

Hơn nữa, nói không chừng anh ta là vì muốn diệt khẩu mà đến.

Tốn Đình Trạch che giấu hai mắt sắc bén, cong môi mỉm cười, "Em thật cái gì cũng không chịu nói?"

"Tôi căn bản không biết cái gì, anh bảo tôi phải nói cái gì!"

"Được rồi, vậy chúng ta cứ tiếp tục như vậy đi, so nghị lực, xem ai đủ kiên nhẫn, tôi sẽ đợi ở chỗ này, cho đến khi chính tai nghe được em thừa nhận em là Mâu Tâm Như mới thôi."

Sắc mặt Đông trầm xuống: "Đây là nhà của tôi."

"Chỗ này rộng rãi như vậy, em nhất định rất cần một người bạn, thật ra thì chúng ta đều đã trưởng thành, không cần vì loại chuyện này mà cảm thấy ngượng ngùng."

"Anh ở đây nói hươu nói vượn gì vậy, tôi cho anh ba giây để rời khỏi đây….”.

"Nếu không em sẽ làm gì đó với tôi, phải không?" Tốn Đình Trạch lịch sự nho nhã đứng dậy, đi tới trước mặt cô, "Tôi lại hy vọng chúng ta có thể 'làm gì đó', em thì sao? Có phải cũng giống tôi, cũng hy vọng như vậy, hả?" Tốn Đình Trạch nói xong, bất ngờ giữ chặt hai tay cô, đặt lên trên cửa, hôn lên gò má cô.

Đông nâng chân phải, ngay lúc sắp đá vào chỗ kín của anh, Tốn Đình Trạch kinh ngạc lập tức buông hai tay cô ra, giữ khoảng cách với cô, vẫn còn hơi khiếp sợ.

"Không ngờ một cô gái trừ 'cay' còn 'dữ' như vậy!"

"Tôi sẽ cho anh biết kết cục của tên háo sắc là thế nào!" Cô nhanh chóng tiến về phía trước, muốn đánh anh.

Anh không nhanh không chậm đi vào trong thang máy, ấn nút xuống tầng một, cong lên một nụ cười vui thích.

"Rất nhanh, em sẽ gặp lại tôi, chúc em có một giấc mơ đẹp, trong mơ có tôi, tạm biệt!" Kết thúc lời của anh, cửa thang máy cũng đóng lại, không nhìn thấy bóng người anh nữa.

Ngẩng đầu nhìn con số trên thang máy đang giảm dần, Đông đè xuống sự khó chịu trong lòng, quay trở lại nhà, đóng sầm cửa lại.

Cái tên háo sắc này, tốt nhất đừng để cô gặp lại, nếu không cô nhất định cho hắn đẹp mặt.

***

Vừa mở cửa nhà, Đông đã nhìn thấy Tốn Đình Trạch ngồi trên sofa, ưu nhàn đọc báo trên bàn trà, một cỗ tức giận cực lớn từ ngực cô xông thẳng lên đại não.

"Sao anh vào được?"

Lật sang trang tiếp theo, tầm mắt Tốn Đình Trạch vẫn dừng trên trang tin tức, chỉ là, ánh mắt nửa che dưới làn mi, lóe lên sự ác liệt khiến người ta rợn tóc gáy.

"Rất đơn giản, tôi nói với nhân viên quản lý ở tầng dưới, tôi là bạn trai em, tới đây quên mang chìa khóa, anh ta liền để cho tôi vào."

Thấy anh bày ra bộ dạng thản nhiên, Đông nổi giận.

Trải qua mấy lần kinh nghiệm, cô biết, lấy bản lĩnh của mình khẳng định không thắng được anh, vì vậy cô buông tha ý nghĩ công kích anh, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Đóng cửa lại, cô không đếm xỉa đến sự có mặt của anh, đi vào phòng ngủ.

Thấy cô đi vào phòng ngủ, Tốn Đình Trạch lộ ra nụ cười gian trá.

Vừa vào phòng, vốn là phòng con gái nay lại thay đổi, đè xuống cơn tức giận trong lòng, cô tức sùi bọt mép mở tủ quần áo, mở hộc tủ, đi vào phòng tắm…

Chuyện gì xảy ra vậy? Tủ treo quần áo của cô sao lại nhiều hơn vài bộ y phục của đàn ông, ngay cả bàn chải đánh răng, cốc đánh răng và khăn lông cũng nhiều hơn một cái, bày đặt chỉnh tề ở trong phòng tắm.

Đông giận đùng đùng ra khỏi phòng ngủ, trừng một đôi mắt hỏa khí mười phần về phía Tốn Đình Trạch.

"Những thứ đó là của anh?"

"Thứ gì?" Anh giả bộ hỏi.

"Quần áo, khăn lông, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng."

"À…. Em nói là những thứ kia sao, đương nhiên là của tôi, tôi mới chuyển tới, 'xin chỉ giáo nhiều hơn'!

"Tốn- Đình- Trạch"

Anh mỉm cười khen ngợi, "Ừm, không tệ, do em gọi tên của tôi giọng như hoàng anh, khá là dễ nghe, tôi không ngại em gọi thêm mấy lần."

"Đem tất cả những thứ đó kể cả anh lăn xa khỏi tầm mắt tôi!"

"Không thể nào."

"Không thể nào? Anh tốt nhất nên giải thích cho rõ ràng!" Giọng nói của Đông trở nên lạnh lùng, cảnh cáo nói.

"Tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại."

"Anh cố ý trêu trọc tôi phải không?" Cô lạnh lùng, kiên nhẫn đã bị Tốn Đình Trạch tiêu tan gần như không còn, trong mắt chỉ có oán giận sâu đậm.

"Chỉ cần em vẫn không chịu thừa nhận thân phận của em, không nói rõ chuyện sáu năm trước, tôi vẫn sẽ quấn lấy em, cho đến khi em đầu hàng mới thôi!"

"Anh…" Cô trừng trừng mắt hạnh, một đôi mắt lạnh bắn ra thứ ánh nhìn đủ để người ta chết rét.

"Tôi luôn nói được làm được."

"Đồ chết tiệt, tôi thật mong anh bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!"

"Cảm ơn lời nguyền rủa của em. Chẳng qua thân xác tôi thối tha, sợ rằng Diêm vương không dám thu nhận."

"Tôi sẽ không để anh được như ý." Nhìn chằm chằm nụ cười chói mắt của anh, Đông xoay người trở vào phòng ngủ, lúc đi ra, trong tay nhiều thêm một túi đồ. "Mấy vật bẩn của anh và anh cách xa tôi ra một chút!"

Ném đồ trên tay về phía anh, cô lần nữa xoay người vào trong phòng ngủ.

"Ầm" một tiếng, sau tiếng đá cánh cửa kịch liệt, cánh cửa đóng lại, ngăn cách Đông và Tốn Đình Trạch.

Cô gái này đúng là không phải 'cay' bình thường! Tốn Đình Trạch nhìn cánh cửa đóng lại kia, trong lòng thầm nghĩ, nét mặt hiện lên một nụ cười cưng chiều.

***

Rốt cuộc đã tới! Nhìn túi giấy da trong tay, con ngươi Đông trước sau vẫn lạnh lẽo thần bí như một, không rõ tâm tình.

Mới vừa rồi, lúc cô đang định lên lầu thì nhân viên quản lý gọi lại, cầm một túi đồ đưa cho cô, nói là có người nhờ anh ta chuyển cho cô.

Sau khi vào nhà, cô trước do dự nhìn bốn phía, thấy Tốn Đình Trạch đang vội vàng ở trong phòng bếp, cô nhanh chóng vào trong phòng mình, khóa cửa lại.

Giống những lần trước, cô khẩn trương mở túi giấy kín ra, tìm kiếm kết quả.

Đập vào mắt cô chính là một tấm hình cùng một xấp tài liệu.

Cô run run cầm tấm hình lên, trái tim bình tĩnh đã lâu nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Tâm trạng cố đè nén sáu năm qua thoáng chốc sụp đổ, cô lặng lẽ rơi nước mắt, đập vào mắt chính là tấm ảnh tràn đầy hạnh phúc của cả gia đình!

Nhìn cha mẹ dịu dàng hiền từ trong ảnh, Đông cảm thấy cực kỳ đau lòng, hoàn toàn không khống chế được tâm trạng mình, khiến hơi thở cô khó khăn, nhỏ giọng thút thít.

Một người xa lạ hại chết cha mẹ cô, còn gây ra một cuộc hỏa hoạn thiêu hủy nhà cô, một gia đình hạnh phúc, trong một đêm hoàn toàn thay đổi, nếu không phải gặp được thủ lĩnh, dẫn cô sang Nhật Bản, tỉ mỉ đào tạo cô trở thành một sát thủ đứng đầu Tứ Quý, có lẽ cô đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này.

Trận hỏa hoạn kia cũng thiêu rụi hạnh phúc và nụ cười của cô. Tận mắt thấy cha mẹ chết dưới súng kẻ ác mà không thể cứu được, khiến cô cảm nhận sâu sắc về sự bất hiếu cùng hèn yếu của mình.

Mấy năm qua, cô vẫn luôn sống trong tự trách, nếu như lúc ấy cô có dũng khí nhìn rõ khuôn mặt hung thủ, có lẽ cha mẹ cô không phải chết oan uổng như vậy, mà hung thủ cũng sẽ không thể ung dung ngoài vòng pháp luật, cho nên cô đã thề, nhất định phải báo thù cho cha mẹ, tìm ra hung thủ.

Nhưng mà đã qua mấy năm, tuy cô có lòng muốn tra, nhưng lại không tra ra nguyên nhân, đang lúc mờ mịt không có chút đầu mối, nhân viên quản lý lại chuyển túi tài liệu, cho cô hy vọng.

Kể từ sau khi cô chuyển vào trọ ở nơi này, cứ cách một thời gian lại có một túi giấy da bề ngoài không cụ thể, nét chữ khác nhau, thông qua nhân viên quản lý giao cho cô.

Cô nghi ngờ lật xem thì lại thấy những con số chằng chịt, giấy trắng mực đen liên tiếp dẫn cô đến những sự kiện kinh khủng, biết được cha mẹ chết thảm thế nào cùng sự liên quan của tập đoàn Dục Diệu.

Thông qua những manh mối này, cô nhờ Hạ điều tra, vài ngày sau, tư liệu giao cho cô, chứng minh tất cả mọi chuyện.

Vì vậy mà biết được Tốn Đình Trạch và Tốn Đình Tuyền từng hòa giải cùng cha mẹ cô, sau khi hai bên đàm phán thất bại, cha mẹ tức thì bị người khác sát hại, nếu không phải bọn họ ra tay, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Mấy ngày nay cô luôn quan sát động tĩnh của Tốn Đình Trạch, suy nghĩ nên đối phó thế nào với anh ta.

Ý đồ của anh ta cô không rõ, tâm tư khiến người ta không nắm được, nếu quả thật như cô nghĩ, anh ta tới đây để giết cô diệt khẩu, như vậy muốn moi ra chân tướng từ miệng anh ta, chắc chắn không thể nào.

***

Ra khỏi phòng, hai mắt Đông băn khoăn nhìn Tốn Đình Trạch trên ban công phía trước.

Cửa sổ sát đất mở ra, gió nhẹ đêm hè mang theo hơi lạnh lướt qua mặt cô. Lúc nàyTốn Đình Trạch đang đưa lưng về phía cô, nhìn như không có bất cứ đề phòng gì.

Đông bước từng bước đến, không tiếng động lại gần anh.

"Chịu ra khỏi phòng rồi hả?" Đôi mắt anh nhìn thẳng phương xa, tay cầm ly rượu đã quá nửa.

Cô hừ lạnh một tiếng, đi tới bên cạnh anh, cũng giống anh, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, không trả lời.

"Ồ, thật sự là được yêu thương mà lo sợ, mấy ngày nay em vẫn giữ khoảng cách trên một mét với tôi, bây giờ lại chịu đứng cách tôi vẻn vẹn mấy centimet, không phải là em nghĩ thông rồi, chuẩn bị đầu hàng tôi chứ?"

"Tôi có một điều kiện!" Không đếm xỉa đến sự chế giễu của anh, cô gọn gàng dứt khoát nói.

Tốn Đình Trạch ưu nhã nâng ly, chạm mép ly, uống một ngụm nhỏ.

"Tôi muốn anh giúp tôi tra ra hung thủ."

"Không thành vấn đề."

Cô thừa nhận: "Tôi đúng là Mâu Tâm Như, một buổi tối sáu năm trước, tôi đang ngủ thì bị khói làm sặc tỉnh, trong lúc cấp bách tôi tìm khăn lông ướt che miệng bắt đầu tìm cha mẹ, nhưng cho dù tôi gọi khô cổ họng, cũng không nghe được tiếng đáp lại của họ, bởi vì lửa càng lúc càng lớn, bất đắc dĩ, tôi thóat khỏi trận hỏa hoạn, theo xe cứu hỏa đang đi tới, ngất xỉu ở một bên, khi tỉnh lại đã ở trong tổ chức."

"Nói như vậy, em không biết đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt Tốn Đình Trạch nhìn Mâu Tâm Như, dường như nhìn thấu lời nói dối của cô.

"Đúng vậy."

"Em muốn tra ra hung thủ phóng hỏa?"

"Đúng."

"Vụ án này sáu năm trước cũng là một vụ phức tạp, người liên quan hoặc bị sát hại hoặc tự sát, cảnh sát cũng phong tỏa tất cả tin tức, nhân vật mấu chốt duy nhất là em lại mất tích, phá án có thể nói là không có khả năng, theo lời miêu tả về đêm đó của em, em làm sao khẳng định cha mẹ em bị sát hại mà không phải tự sát?"

"Hổ dữ cũng không ăn thịt con, anh muốn tôi dùng tâm lý hoài nghi, cho rằng cha mẹ thương yêu tôi nhất, vì nguyên nhân nào đó, tự phóng hỏa thiêu mình, thậm chí ngay cả con gái mình cũng không bỏ qua?" Mâu Tâm Như không kìm được cười khẩy: "Sự tình rõ ràng anh nên biết rõ hơn tôi chứ, sau khi chuyện xảy ra, tập đoàn Dục Diệu lợi dụng quan hệ phong tỏa tin tức, chuyện này chắc anh không thể phủ nhận đi!"

Tốn Đình Trạch hơi nhíu mày, "Tài liệu Hạ đưa em không có nội dung này, nói cách khác, có người âm thầm 'giúp em một tay'?"

Chuyện Dục Phàm vận dụng quan hệ phong tỏa tin tức, thế nhưng lại có thể lộ ra ngoài, nơi này đúng là có quỷ!

"Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Nếu không phải là có tật giật mình, Đinh Dục Phàm sẽ không phải vội vàng phong tỏa tin tức, bởi vì anh ta sợ một khi cảnh sát tiếp tục điều tra, đầu mối bất lợi cho anh ta nhất định sẽ bị đem ra, đến lúc đó anh ta khó mà thoát khỏi bị tình nghi là kẻ sai khiến giết người!"

"Nghe ý tứ của em, em cho rằng Dục Phàm là hung thủ?"

Cô cười lạnh, "Lúc đầu bàn bạc chuyện đất đai với cha mẹ tôi là anh và Tốn Đình Tuyền, cho nên nói, bàn về hung thủ, anh và Tốn Đình Tuyền cũng có phần!"

"Ồ, nếu tôi cũng là một trong những hung thủ, em thừa nhận thân phận với tôi, chẳng lẽ không sợ tôi giết người diệt khẩu?" Ánh mắt Tốn Đình Trạch nhìn thẳng phía trước một cách đáng sợ, làm người ta rợn cả tóc gáy.

"Sẽ không."

"Tại sao?"

"Nếu như anh là một hung thủ thông minh, anh sẽ nghĩ cách xem rốt cuộc là ai đem tin tức tiết lộ cho tôi, một lưới bắt hết!" Cô phân tích.

"Em đã cho rằng tôi là kẻ thù của em, vì sao còn muốn tôi giúp em tìm ra hung thủ?"

"Những thứ vừa rồi chỉ là giả thiết, dựa vào thân phận của anh, sao có thể dùng thủ đoạn ác độc này đi đối phó với người tay không tấc sắt!"

"Như vậy, ý của em là?"

"Tôi tin tưởng hung thủ không phải là mấy người các anh, mà là do người khác, tôi cần anh giúp đỡ."

Tốn Đình Trạch nhăn lông mày, đối với biến chuyển của Mâu Tâm Như, anh của thể ngửi ra hơi thở âm mưu tồn tại.

Cô thay đổi, làm người ta nghi ngờ.

"Em muốn tôi giúp em thế nào?"

Cô khẽ mỉm cười, trực tiếp trả lời, "Tôi tin dựa vào trí tuệ của anh, nhất định biết tôi muốn cái gì."

"Tôi sẽ được đền đáp cái gì?"

"Anh muốn gì?"

"Tôi tin tưởng dựa vào sự nhạy cảm của em, nhất định biết tôi muốn cái gì." Dùng lời nói của cô khiêu khích cô, Tốn Đình Trạch cười, đôi mắt tràn đầy ý trêu đùa.

Đưa mắt nhìn đôi tròng mắt thâm thúy kia, Mâu Tâm Như bộ dáng suy nghĩ sâu xa, đối với phương diện này quá thách thức cô, cô căn bản không nhìn ra ánh mắt Tốn Đình Trạch biểu đạt hàm ý gì.

"Em đã yêu mấy lần rồi?" Thấy cô vẻ mặt không hiểu, anh không khỏi cảm thấy phân vân, ám chỉ vừa rồi chẳng lẽ cô thật sự nhìn không hiểu, nếu không, lấy cá tính của cô, đã sớm giơ tay đánh tới, sao có thể một chút động tĩnh cũng không có.

Cô lắc đầu.

"Em lắc đầu là không muốn trả lời tôi vấn đề này, hay là em chưa từng yêu bao giờ?"

Cô là cô gái xinh đẹp lạnh lùng như thế, cho dù là ai cũng sẽ muốn hòa tan tòa băng sơn này, cô chưa từng biết yêu, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Tốn Đình Trạch vốn cho rằng, Mâu Tâm Như nhất định là đã từng có vài đoạn tình cảm.

"Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh."

"Aizz, cô bé này không khỏi cũng quá khó trị rồi, nói một chút sẽ chết sao?" Tốn Đình Trạch cười khẩy nói. Thật không chịu nổi, chuyện này có gì không nói được, hơn nữa đáp án của cô đối với quyết định của anh có ảnh hưởng rất lớn.

Mâu Tâm Như đột nhiên sinh lòng cảnh giác, trên mặt nổi lên vẻ phòng bị, toàn thân như con nhím, muốn bảo vệ mình khỏi thương tổn.

"Rốt cuộc anh nghĩ muốn cái gì, trực tiếp nói đi!" Cô không nhịn được nói.

Cô không thích Tốn Đình Trạch dùng kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng này, bên trong dường như cất giấu mập mờ.

"Muốn em!" Cầm ly rượu trong tay, anh tiến lên phía trước một bước.

Cô lùi về sau một bước, toàn thân vận sức chờ phát động, "Anh nói cái gì?!" Một cảm giác tức giận như sóng lớn trào thẳng vào ngực, cô thế nào cũng không ngờ anh lại hạ lưu như thế!

"Rất khó khăn?" Anh khẽ cười chế nhạo, dường như rất vui khi nhìn thấy sự tức giận của cô.

"Nói nhảm!" Cô nhanh chóng đánh ra một quyền, lại bị chặn lại ở giữa không trung, một tay anh vững như bàn thạch cầm lấy cánh tay mềm mại của cô.

"Đã sớm nói với em quyền cước đối với tôi không có hiệu quả mà!" Đúng rồi! Đây mới là phản ứng nên có.

"Thì ra ngay từ lúc đầu anh đã có chủ ý như vậy, mới cố tình dây dưa không rõ với tôi, mặt dày mày dạn vào ở nơi này, huyết án của gia đình chúng tôi, đới với anh mà nói chỉ là một lý do."

"Theo ý em muốn, tôi chỉ thẳng thắn nói ra điều kiện của mình thôi." Đối với sự lên án của Mâu Tâm Như, Tốn Đình Trạch không để ý nhún vai.

"Vô sỉ, nói gì tôi cũng sẽ không đồng ý!"

"Em sẽ đồng ý, bởi vì chỉ tôi mới có thể giúp em điều tra ra hung thủ giết cha mẹ em, nếu không em sẽ không thừa nhận thân phận của em với tôi!" Anh tự tin mười phần.

Mâu Tâm Như nóng lòng muốn thu cánh tay bị anh nắm chặt lại, thế nhưng dù rút thế nào, cũng không thể rời khỏi lòng bàn tay anh, hơn nữa càng động ngược lại càng bị nắm chặt, "Anh buông tôi ra!" Cô tức giận nói.

Con ngươi sâu thẳm của Tốn Đình Trạch lóe ra tia sáng sâu xa khó lường vô cùng chói mắt, truy hỏi đáp án của cô, "Như thế nào?"

"Anh… Anh buông tay ra trước!" Thái độ Mâu Tâm Như nhất thời mềm đi, thanh âm cũng không lớn nữa, ngược lại như một cô gái dịu dàng.

"Trả lời tôi trước." Anh không đồng ý, vẫn nắm chặt không buông.

"Chỉ cần tra ra hung thủ, anh có thể có được tôi!" Một tiếng than nhẹ cực kỳ nhỏ bật ra từ trong miệng Mâu Tâm Như. Cô oán hận khả năng của mình không bằng người, mới bị thua trong tay anh, không thể động đậy, mặc anh yêu cầu.

Nếu như năng lực của cô cao hơn anh, cô cũng không cần giả bộ một cô gái yếu ớt cầu xin anh, tìm cách tiếp cận anh.

Tuy tiếng than của cô rất nhỏ, nhưng Tốn Đình Trạch vẫn nghe được, anh hơi chau mày, trong mắt thoáng hiện tia giảo hoạt, "Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, tôi sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình, có được em, là điều tôi muốn ngay lúc này!"

Cô trầm mặc giây lát, mí mắt hơi khép, khiến anh không nhìn rõ suy nghĩ của cô.

Đây rõ ràng là muốn cô trước, sau đó mới chịu tìm hung thủ, cô cũng không muốn làm chuyện không có lợi cho mình, nhưng…

"Tôi đồng ý." Ngẩng đầu, chống lại tia sáng vui vẻ trong con ngươi của anh, cô đồng ý trả lời.

Khóe miệng anh khẽ cong lên, "Thể hiện thành tâm của em đi, cho tôi xem trước một chút." Nói xong, anh đưa ly rượu trong tay cho cô, chờ biểu hiện của cô.

Cô theo ý anh, nhấp một ngụm rượu, chợt đặt lên bờ môi anh, đem chất lỏng trong miệng đưa vào miệng anh, hấp thu hơi thở của nhau.

Bầu không khí dần thay đổi, Tốn Đình Trạch dù toàn bộ tình cảm đều đang chìm đắm trong mùi thơm của cô gái trong lòng, nhưng anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm, huống chi biểu hiện của Mâu Tâm Như cũng không quyết liệt như anh nghĩ, thuận theo như vậy, ngược lại giống như có âm mưu gì đó.

Anh kiềm chế, nhẹ nhàng đẩy cô ra.

"Tôi có việc, phải ra ngoài một lát."

Không có sự thỏa mãn sau khi hôn, không có ngọt ngào say lòng người, có chăng chỉ là màu ửng đỏ khác thường trên khuôn mặt cô.

Ngưng mắt nhìn sắc mặt cô, mối hoài nghi trong lòng anh càng sâu thêm một tầng.

"Chờ sau này tôi sẽ từng chút từng chút một đòi lấy cái giá tôi muốn!" Anh cúi người hôn thêm một cái lên môi cô, mùi rượu thoang thoảng lưu lại trên môi, khiến người ta mộng tưởng.

Nhìn bóng lưng anh rời đi cho đến khi không thấy nữa, quay người trở lại ban công, đôi mắt Mâu Tâm Như dừng ở con đường dưới kia, trong giây lát, một chiếc xe hơi cao cấp xuất hiện trong tầm mắt cô.

Nhìn chiếc xe từ từ đi xa, một chút mỉm cười đắc ý như có như không hiện bên khóe miệng cô.

Tựa hồ đang từng bước một khoe ra mưu kế của mình…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...