Một Đêm Vợ Chồng

Chương 1


Chương tiếp

tiết từ

Liên tục mấy ngày mưa to, những giọt nước mưa đọng lại ở khắp chỗ hỏm, ở trên con đường nhựa bắn tung đá vụn, tạo ra ổ gà, nhiều khúc đường nước mưa tù đọng không rút, con đường cái rộng rãi thoáng mát nghiễm nhiên trở thành máng trượt nước.

Một cú trượt, xe lớn xe nhỏ va vào nhau, sau tràng nổ to lớn liên tục, tiếng gào khóc xót thương nổi lên bốn phía, vài gia đình đồng thời bởi vì tràng kinh thiên động địa ngoài ý muốn này mà mất đi trụ cột gia đình.

“Ba ba… Mẹ…” Trước linh đường, một bé trai nhìn ảnh chụp của ba mẹ mình mà khóc huyên náo.

“Khóc cái gì! Cháu là con trai, làm sao có thể tùy tiện rơi nước mắt, đúng là không có tiền đồ.” Một cụ ông tóc mai hai bên hoa râm thấp giọng trách cứ, gương mặt lãnh túc (lạnh lùng + nghiêm túc) không thấy nửa điểm đau thương, đáy mắt thậm chí còn có chứa vài phần tức giận.

Sự cố này thình lình xảy ra, khiến cho ông năm trước mới chịu tang vợ, lại lần nữa gặp phải cảnh tàn khốc người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trùng hợp như vậy như là đang khảo nghiệm mức độ chịu đựng thống khổ của ông.

Nhưng ông là Mạc Đông Hán, ở trên thương trường oai phong một cõi, trong ngành điện tử được công nhận là con người sắt đá, quyết đoán tuyệt đối không nói chuyện tình cảm, cho dù trong lòng có nỗi đau thấu tim gan mất đi cốt nhục, ông cũng không cho phép cảm xúc hiện ra bề ngoài, bị người khác nhìn thấy mặt yếu ớt của ông.

“Hu… hu…”

“Còn khóc!” Ông lớn tiếng quở trách.

Bé trai lập tức ngậm miệng lại, không dám hé răng.

“Nhớ kỹ, ông không thích kẻ yếu đuối, về sau cháu cũng không có quyền tùy hứng mà làm nũng, nếu muốn trở thành con cháu của Mạc gia chúng ta, phải chứng minh cháu có tư cách đó.” Ông không được để cho đứa nhỏ này vô dụng giống như ba nó, muốn nó kiên cường giống như ông mới được.

Năm đó, ông cho đứa con duy nhất của mình hoàn cảnh giáo dục tốt nhất, đào tạo nó thành tài, kết quả đứa con này thế nhưng lại chống lại ý của ông, tự ý ra riêng, mở một cửa hàng bánh ngọt nhỏ chẳng ra làm sao, còn cùng một người phụ nữ không cha không mẹ công chứng kết hôn, sinh ra đứa nhỏ này.

Lúc con cùng người phụ nữ kia mang theo đứa bé này trở về thăm ông và vợ ông, ông cũng chưa từng bày ra sắc mặt tốt cho bọn họ – một nhà ba người coi. Không ngờ rằng, đứa nhỏ nhưng lại sẽ trở thành người thân duy nhất của ông – Mạc Đông hán, còn tồn tại trên đời.

“…” Bé trai cúi đầu, không trả lời, đôi tay nhỏ bé khẩn trương lắc lắc ống quần, chỉ cảm thấy người ông luôn không thân thiết này thoạt nhìn thật đáng sợ.

“Có nghe hay không!”

“Vâng, ông…” Bé trai bị rống lên một tiếng sợ tới mức nhảy xuống, ra sức gật đầu.

Năm nay, Mạc Kiệt tám tuổi, quỳ gối trước linh đường của cha mẹ ngoài ý muốn mà qua đời, rất muốn khóc, nhưng lại bị buộc không được rớt xuống một giọt nước mắt nào.

Bởi vì ông nó không thích đứa cháu yếu đuối, bởi vì nó về sau chỉ có còn người thân là ông, cho nên nó trở thành loại người mà ông đồng ý, thì mới có tư cách hòa nhập lại với cuộc sống ở Mạc gia…

Nhìn nửa bên khuôn mặt lộ vẻ nghiêm khắc của ông nội, trong tâm hồn nhỏ bé có nỗi sợ hãi không dám nói ra.

Có điều lời của ông nói, tất cả – nó đều ghi nhớ trong lòng.

************************************************************

“Toàn bộ? Ông muốn đem toàn bộ cổ phần công ty cho người phụ nữ kia?”

Nghi thức từ biệt trang trọng và nghiêm túc vừa kết thúc, trong phòng nghỉ bên cạnh, Mạc Kiệt, ba mươi hai tuổi, trên mặt không có nửa điểm bi thương mất đi người thân, khuôn mặt nhã nhặn di truyền từ mẹ giống như kiểu tranh vẽ chân dung trầm tĩnh tao nhã, tuấn mỹ không tỳ vết, thứ duy nhất không phối hợp chính là độ cong cực nhạt kia lộ trên môi mỏng, khiến người khác dường như đã quên là hắn vừa xong xuôi tang gia hậu sự của ông.

Bởi vì công việc chung bận rộn, ba giờ sau hắn còn phải bay đi nước ngoài bàn việc công ty, dự tính nán lại tới tuần sau, vì thế hắn liền muốn khi luật sư của ông tới tham gia nghi thức từ biệt thì thuận tiện đem tờ di chúc kia mang lại đây tuyên đọc. Không nghĩ tới…

“Đúng vậy, dựa theo di chúc của ông Mạc, ông đem danh nghĩa sở hữu cổ phần công ty tin cậy giao tặng cho cô Đường Hải Nhân một năm sau kế thừa toàn bộ, nhưng nếu cô Đường trong khoảng thời gian này kết hôn thì sẽ sớm giải quyết thủ tục kế thừa, cũng đem một phần ba cổ phần chuyển tặng cho chồng của cô Đường.”

Đường Hải Nhân? Đó là con nhỏ quái quỷ nào vậy? Trước giờ hắn chưa từng nghe qua, vậy mà không thể hiểu sau khi ông qua đời, cái tên này lại xuất hiện trên di chúc, đoạt đi thứ vốn thuộc về hắn, tâm huyết của hắn!

Mạc Kiệt nhìn luật sư tư nhân mà mình dẫn tới đang ngồi kế bên một cái, đối phương gật đầu, tỏ vẻ quả thật ông có thể loại bỏ phần thừa kế từ quan hệ huyết thống trực hệ, một phần hai phần tài sản còn lại đặc biệt lưu lại cho bên ngoài, tự do xử trí phần tài sản trên danh nghĩa của ông.

Mạc Kiệt cúi mắt nhếch môi, trải qua hai mươi mấy năm huấn luyện, lại nhiều phẫn nộ như thế cũng có thể hóa thành nụ cười bên môi một chút không nhiễm bụi, như có như không làm cho người ta không nhìn ra được cảm xúc, ý tưởng chân thật của hắn.

Cái này nên nói là nhờ công sức của ông thuở nhỏ đã đào tạo nên ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của hắn, ngay cả tang lễ của người thân cũng không thể ảnh hưởng tư duy bình tĩnh của người Mạc gia.

Luật sư Vương nhìn nụ cười đột ngột trên mặt hắn, cùng với hai người ngồi ở bên cạnh mặt không chút biểu cảm – luật sư và trợ lý, ông lần thứ hai cầm lấy khăn tay lau mồ hôi. Tuy rằng tuổi của bản thân cùng thế hệ với ba của Mạc Kiệt, người trẻ tuổi nói chuyện giọng điệu cũng không có nửa điểm không vui, nhưng kinh nghiệm xã hội phong phú giúp cho ông có thể cảm nhận được trên người Mạc Kiệt một cảm giác áp bách nói không nên lời, cái loại khí thế vô hình lại hữu lực này cùng cảm giác trên người Mạc Đông Hán – người ủy quyền, ông cảm nhận được giống nhau, khiến thần kinh người khác buộc chặt, so với tham gia nghi thức từ biệt còn “trong lòng run sợ” hơn.

Dù sao, hẳn là không có vài người bình thường khi ở tang lễ của ông mình còn có thể cười được đi?!

“Nhưng mà ông Mạc để danh nghĩa sở hữu động sản, bất động sản của ông tất cả đều lưu cho cháu trai duy nhất – cũng chính là anh, một mình anh kế thừa.” Luật sư Vương tỏ vẻ cường điệu hắn vẫn có thể nhận được phần tài sản gần mười tỷ nguyên, hy vọng hắn đừng cười như vậy nữa, làm người ta đứng ngồi không yên.

Nhưng mà Mạc Kiệt ngồi đối diện vẫn như cũ nở nụ cười làm cho người ta không đoán ra, ánh mắt từ đôi mắt thon dài xinh đẹp chậm rãi dời về sắc trời xanh thẩm phía ngoài cửa sổ.

“Cuối cùng, ông vẫn không buông tha cơ hội tôi luyện cháu.”

Hắn ở trong lòng nói với người ông luôn nghiêm khắc thúc giục, trên mặt ý cười càng sâu, cảm thấy chính mình giống như ở thời khắc cuối cùng bị ông nội dắt mũi, mà hắn thậm chí không có cơ hội đi chất vấn ông vì sao làm như vậy.

Hai mươi mấy năm qua, hắn vì muốn chứng minh chính mình làm người của Mạc gia một cách xứng đáng, thậm chí trò giỏi hơn thầy, hắn cơ hồ tập trung toàn bộ thời gian, tinh thần vào công tác, liều mạng làm cho sản nghiệp điện tử thêm lớn mạnh, trút hết toàn lực làm cho bản đồ sự nghiệp của tập đoàn Phú Thái mở rộng tới nhiều lĩnh vực khác nhau. Hắn cho rằng một ngày nào đó sẽ chính thức kế thừa toàn bộ tập đoàn, nắm giữ thực quyền.

Chỉ cần có được cổ phần công ty của ông, hơn nữa cùng với cổ phần trong tay, hắn có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Phú Thái, thực hiện được mục tiêu này. Nhưng ông lại dắt mũi hắn, giống như đang khoe khoang ông còn có quyền hạn quyết định, đem phần cổ phần công ty mà ông biết hắn khát vọng đạt được nhất, hào phóng giao cho một người phụ nữ không thân cũng chẳng quen mà không phải là người cháu vì công ty trả giá sở hữu tâm lực.

Bởi vậy, hắn thật sự có lẽ sẽ mất đi quyền chủ đạo ở trong tập đoàn trước mắt, đồng nghĩa với việc chắp tay đem kết tinh tâm huyết của bản thân nhường cho người ta…

Hắn không cam nguyện, bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống con lừa bị đùa giỡn, vì muốn ăn củ cà rốt treo trước mắt, cố gắng trèo non lội suối đi suốt hai mươi mấy năm, kết quả cũng là công dã tràng.

Làm sao có thể cam tâm a!

Lửa giận hừng hực bốc lên trong lòng, khí tức giữa trán cũng càng thêm âm lãnh.

“Cám ơn ngài đã đến đây một chuyến, luật sư Vương. Mặt khác, tôi hy vọng ngài có thể tạm thời giữ bí mật, trước mắt không cần tiết lộ nội dung tờ di chúc này.” Hắn quay đầu lại ám chỉ.

“Anh muốn nói là… cô Đường?”

“Luật sư Vương là người thông minh.”

“Cái này chỉ sợ…”

“Xin ngài thông cảm, tôi vừa mới chịu nỗi đau mất đi người thân, cần một chút thời gian tiêu hóa việc này, dù sao chờ một thời gian, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hiệu lực của tờ di chúc này, không phải sao?” Hắn cười đến mười phần “thân thiết” nhưng lưng luật sư Vương vẫn lạnh lên.

“Ừ… Vậy qua một thời gian, chờ anh tâm tình bình phục một chút rồi lại nói sau.” Luật sư Vương lần thứ ba lau mồ hôi, đáp ứng phối hợp.

Trên thực tế, ông Mạc lúc còn sống cũng từng nói rõ không cần vội vã báo cho cô Đường biết tin mình mất, mà là trước tiên công bố với cháu trai của mình nội dung tờ di chúc này, cho nên đến nay ông vẫn còn chưa có đi tìm người thừa kế còn lại.

Tuy rằng không hiểu được ông Mạc nói rõ như thế có dụng ý gì, nhưng ông nhận tiền làm việc, trong tình huống không vi phạm pháp luật, đương nhiên sẽ không muốn đắc tội người khác, nhất là vị này trước mắt…

Tóm lại, cả ông lẫn cháu đều làm cho người ta sợ hãi.

“Vậy tôi đây cáo từ.” Luật sư Vương khẩn cấp ôm túi công văn cáo lui, một chút cũng không muốn ở đây – trong phòng nghỉ “gió âm thổi từng trận”, cùng Mạc Kiệt ở chung.

Trợ lý Từ Vĩ Dân linh động đứng dậy tiễn khách, thuận tiện cũng xác nhận luật sư Vương đã rời đi.

“Tra rõ ràng chi tiết của người phụ nữ kia, bất kể chi tiết gì cũng không có thể quên.” Mạc Kiệt đứng dậy, tùy tay vuốt lên miếng vải đen để tang chướng mắt trên bộ âu phục của mình.

Trong vài giây, cảm xúc được che giấu một cách hoàn mỹ, không thấy sự giận dữ lạnh lẽo, chỉ có sự tao nhã nhẹ nhàng, càng làm nổi lên khí chất hơn người của hắn, hắn bước đi ung dung khởi hành đi tới trước sân bay.

Phía sau Từ Vĩ Dân đi theo sếp, làm việc hiệu suất thần tốc, khi sếp đi đến trước bãi đỗ xe thì hắn gọi điện thoại tìm người tiến hành việc này.

Cách một tuần, Mạc Kiệt đi công tác trở về nước, không về nhà, tắm rửa thay quần áo ở phòng nghỉ trong công ty, sau khi chủ trì hoàn tất hai cuộc hội nghị, liền dựa theo địa chỉ tìm được ghi trên báo cáo thu thập thông tin đáng tin cậy, đi đến tiệm cà phê nơi Đường Hải Nhân làm việc, muốn tự mình gặp người phụ nữ kia để quyết định cẩn thận đối sách kế tiếp.

Cho dù căn cứ vào nội dung bản báo cáo, người phụ nữ hai mươi sáu tuổi kia là người có gia thế trong sạch, việc kết giao bạn bè đơn thuần, bối cảnh bình thường đến nỗi ngay cả liệt kê ra bằng cấp, thành tích hiện có đều điền không đầy năm trang giấy, nhưng hắn lại ôm chặt lòng hoài nghi cao độ đối với người này.

Nghi ngờ liếc cô gái trẻ tuổi cười ngọt ngào trong ảnh, một đôi mắt hạnh tựa như đôi trăng lưỡi liềm lật ngược, khéo léo ở phía trên mũi, đôi má mượt mà còn được tô điểm thêm hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, vì dung nhan trắng nuột tú lệ mà tăng thêm vài phần khí tức đáng yêu, khiến cô xem ra chính là cô em gái hàng xóm có bộ dáng vô hại.

Nhưng hắn đoán người phụ nữ này hẳn chính là sinh ra có gương mặt có vẻ thanh thuần, kì thực thủ đoạn cực kỳ cao minh, tâm cơ nặng nề, am hiểu việc câu dẫn đàn ông, bởi vậy mới có thể lừa gạt đáng kể phần di sản từ trên người người ông không cười không nói kia của hắn, thậm chí ngay cả “một nửa” tương lai của cô ta cũng nhận được sự che chở .

Nhưng bất kể người phụ nữ kia khó chơi bao nhiêu, hắn đều sẽ vượt qua chướng ngại vật này, từ trong tay cô ta tìm về những thứ bản thân nên nhận được.

“Tổng giám đốc, chính là ở phía trước .” Tài xế đậu xe ở bên đường, hai bên con đường nhỏ phía trước đã có xe khác đỗ, khiến cho bọn họ không thể tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Kiệt ừ một tiếng, tự mình xuống xe. Không ngờ rằng người vừa mới đi đến cửa tiệm, một chậu nước hắt về phía hắn đi tới…

“Thực xin lỗi! Tôi không thấy anh đi tới.” Người gây ra họa hét lên một tiếng, ôm xô nước trong lòng, thất kinh vọt tới trước mặt hắn, cúi đầu thật mạnh chịu tội.

Mạc Kiệt nhìn ống quần bị làm ướt, bệnh sạch sẽ nhẹ khiến cho hắn cảm thấy chán ghét vết nước bẩn kia trên quần.

Ngẩng đầu, trong nháy mắt nhận ra người tới chính là Đường Hải Nhân, độ cong nhẹ trên môi chuyển thành một độ cong mê người.

“Không sao cả, tôi cũng cảm thấy thời tiết quá nóng nên muốn đi vào uống ly nước.” Hắn xuất ra nụ cười ôn nhu, hóa giải sự xấu hổ của cô.

Đương nhiên, hắn không phải bởi vì thích cô gái này mới cười với cô, chỉ là do thói quen thuần túy trước mặt người khác bảo trì nét mặt “hài hòa” như vậy, bởi vậy “thân thiết, lịch sự, bình dị”chính là ấn tượng đầu tiên mà hắn mang lại cho người khác, mà hình tượng ôn hòa như vậy cũng đang thích hợp vô cùng để làm giảm bớt tính cảnh giác của đối phương, có lợi cho hắn dò hỏi hư thực.

Hắn không lộ ra thân phận của bản thân, lựa chọn trước tiên làm một người khách hòa ái dễ gần.

Đường Hải Nhân ngây ngẩn nhìn khuôn mặt xuất sắc kia, rất khó không thể không chú ý đến hắn có một đầu tóc nghiêng nghiêng màu nâu, ngũ quan tinh xảo lại không mất đi phần anh khí, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, tia cười yếu ớt kia xinh đẹp tựa như cầu vồng, thắp sáng dung mạo tuấn mục tu mi, có loại mỹ cảm tựa như là ảo mộng, khiến người khác không tự giác say mê…

“Tôi bộ dạng trông rất kỳ quái?” Hắn trêu ghẹo hỏi, kỳ thực trong lòng biết rõ ràng nguyên nhân cô ngắm nhìn hắn đến sững sờ.

“Không, rất đẹp mắt.” Cô ôm xô nước, mỉm cười lắc đầu.

“Cám ơn.”

“Không có chi.”

Đợi chút, cô đang nói cái gì! Thế nào lại có thể đối với một người con trai lần đầu gặp mặt, còn bị cô hắt nước làm ướt quần chảy nước miếng a?!

Cô buông xô nước, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng khom người chào hắn.

“Thực sự, thực sự xin lỗi, mời vào trong, tôi đi lấy khăn giấy cho anh.”

Phía sau, người đàn ông ánh mắt nén giận, nhìn chằm chằm cô gái buộc tóc đuôi ngựa phía trước, trong lòng sự hoài nghi cũng theo đó mà mở rộng, bởi vì trừ bỏ cô không khác những người phụ nữ khác, ban đầu cũng sẽ ở bên ngoài dùng ánh mắt “kinh diễm” (kinh ngạc + ái mộ) đối với bề ngoài của hắn, hắn lại không có cách nào cảm giác được nửa điểm hơi thở khôn khéo giả dối trên người phụ nữ kia để xác minh phán đoán lúc trước của hắn.

Ánh mắt mê muội của cô, cùng với lúm đồng tiền ngớ ngẩn, phản ứng hoảng loạn, tất cả đều giống như những gì trên báo cáo viết, chỉ làm cho hắn liên tưởng đến hai chữ “đơn thuần”…

Không có khả năng!

Hắn phủ định lối suy nghĩ này, đuổi kịp cô, quyết tâm nghiêm túc hơn nữa quan sát người phụ nữ này, tìm ra sơ hở của cô ta.

Đường Hải Nhân dẫn Mạc Kiệt tới trước một cái bàn, cầm khăn giấy tới, ngồi xổm trên đất nhằm muốn giúp hắn lau khô.

“Tôi tự mình làm.” Hắn không có thói quen cho người khác đụng vào thân thể của hắn.

“Không sao đâu, tôi giúp anh… ” Cô đem lòng nhiệt tâm vào đầu, mới đột nhiên ý thức được chính mình ngồi xổm phía trước hắn, tư thế “mãnh liệt cọ” vào đùi của hắn có bao nhiêu mờ ám, da mặt trắng nõn lại trong nháy mắt ảo não chuyển hồng.

“Hay là anh tự mình làm là được rồi.” Cô ngượng ngùng đứng dậy, thực sự sợ hắn sẽ nghĩ lầm là cô đang quấy nhiễu tình dục hắn.

Nhưng thấy hắn vẫn lộ vẻ cười ấm áp một chút, cô yên tâm rất nhiều, không khỏi tăng vài phần hảo cảm đối vị khách nam lịch sự nho nhã này, cảm thấy người đàn ông này thật ôn nhu.

“Đây là thực đơn của chúng tôi, mời anh tham khảo một chút.” Cô cười meo meo, đưa một tờ thực đơn, ánh mắt không nhịn được luôn luôn quanh quẩn trên người hắn.

“Tôi nghĩ cô giúp tôi đề cử sẽ là lựa chọn tốt nhất.” Hắn không xem thực đơn mà ngẩng đầu nhìn cô. Tầm mắt ngưng tụ, hại trong lòng cô không báo động trước xuất hiện một trận nhảy loạn bùm bùm.

Cô không phải chưa thấy qua bộ dạng đàn ông đẹp trai nhưng không biết vì sao người đàn ông này lại đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của cô, làm cho cô có loại cảm giác bay nhè nhẹ khoái trá.

“Sinh tố dứa xoài này là đồ uống có hạn vào mùa hạ, dùng mật ong điều vị, phối hợp với trái cây tươi, vị dầy đặc ngon miệng, cực kỳ thích hợp để uống trong mùa này.”

“Vậy lấy cái này đi.”

“Vâng…” Nụ cười của hắn thật sự là vũ khí giết người, hại cô ít nhất hơn năm giây đứng ở bên cạnh bàn mới ý thức được chính mình lại thất lễ.

“A, mày thanh tỉnh chút đi!” Khi xoay người, cô vỗ vỗ đôi má, nhắc nhở chính mình là đang làm việc, đừng có giống đứa háo sắc đối với khách hàng chảy nước miếng nữa.

Mạc Kiệt mỉm cười, đoán cô hẳn là không ý thức được chính mình thốt ra mà nói ra, thậm chí nét mặt ảo nảo kia, cũng chiếu rõ ràng trên cửa sổ kính thủy tinh…

Bỗng nhiên ngẩn ra, hắn nhận ra mặt của mình ở trên cửa sổ kính thủy tinh lại đang cười đến thoải mái tự nhiên.

Cái gì! Hắn trúng tà sao?! Cư nhiên sẽ “cười” với người phụ nữ kia, là nụ cười thật sự…

Không thể hiểu nổi!

Khóe môi chợt tắt, hắn giấu đi ý cười nơi đáy mắt, giữ lại nụ cười biểu hiện sự giả dối, tầm mắt tinh nhuệ không dấu vết thu thập nhất cử nhất động của cô ta, thuận tiện gọi điện thoại cho trợ lý Từ.

Buổi tối hắn còn phải tham dự một buổi yến hội, cần một bộ trang phục sạch sẽ, chứ không phải trang phục bị “làm bẩn”.

Một lát sau, sinh tố hoa quả mát lạnh được mang lên bàn, còn kèm thêm một ổ bánh bông lan cuốn sôcôla.

“Tôi không có gọi bánh bông lan.”

“Là tôi mời anh, vừa rồi thực sự thật xin lỗi.” Bao gồm hành vi háo sắc của cô, cô thành tâm tạ lỗi.

Hắn còn không kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến tiếng gọi cô.

“Hải Nhân, chú cũng muốn một ổ bánh bông lan, còn nữa, thêm một ly cà phê nữa.” Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi cô, chỉ vào chiếc ly đã cạn sạch đến thấy đáy, xem ra hẳn là một người khách rất quen của cô.

“Chú Trần, dạ dày của chú không tốt, bác sĩ nói không thể uống cà phê nhiều lắm, đồ ngọt cũng phải hạn chế.” Cô đi qua đó, thay người đàn ông kia thu thập ly không trên bàn, còn không sợ lời nói này sẽ khiến bà chủ quán bất mãn.

“Cháu so với con gái chú còn quản chú nhiều hơn.” Người đàn ông cười cười, đành phải đổi lại gọi một ly sinh tố không thêm đường.

Cô quay đầu phải rời khỏi, lại bị một người đàn ông hơi lớn tuổi ở bàn khác đưa tay ra ngăn lại.

“Hải Nhân, khi nào thì phải gả đến nhà chú làm vợ con chú đây?”

Câu hỏi này vừa hỏi xong, có thế làm cho người phụ nữ trung niên mang theo cháu nhỏ bàn kế đó mất hứng. “Này, đừng nói lung tung, Hải Nhân phải gả đương nhiên là gả cho con tôi, con tôi đẹp trai, công việc lại ổn định…”

“Nhân viên công chức chỉ có thể lĩnh tiền lương ổn định, con tôi tự mình mở tiệm ăn, tiền đồ rộng mở.”

“Vậy ông làm chi còn ở đây ăn cơm, không quay về cho con ông nuôi?”

“Chờ tôi cưới nàng dâu về, tự nhiên mỗi ngày ở nhà ngậm kẹo đùa cháu.”

“Vậy mau giúp con ông sắp xếp thân cận đi, Hải Nhân là tôi nhìn trúng trước.”

“Lời bà nói xong là tính à? Hải Nhân cũng không phải đồ vật, đánh dấu trước được trước……”

Hai vị khách tuổi hơn năm mươi triển khai màn “khẩu chiến tranh dâu”, những vị khách khác nghe xong chỉ cười trộm một bên, tựa hồ sớm đối với tình huống này tập mãi thành thói quen, lơ đễnh.

Duy chỉ có Mạc Kiệt, hắn vừa nghe là đã có người cướp muốn cô làm con dâu, trong lòng rung lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, nhìn những người đó, tầm mắt bất giác tăng lên vài phần đối địch, tức giận.

Ở trong mắt hắn, Đường Hải Nhân lúc này so với hôn nhân có giá trị càng thêm quan trọng.

“Bằng không hỏi Hải Nhân là được rồi, xem nó thích con ông hay là con tôi.”

“Này…” Đối với các trưởng bối kính yêu, Đường Hải Nhân cảm thấy thực khó xử, cho dù đã khéo léo từ chối qua rất nhiều lần, trong tiệm vẫn là thường có khách tỏ vẻ nhiệt tâm với hôn sự của cô, muốn thay cô giới thiệu đối tượng, bằng không thì chính là tự mình biểu đạt ý muốn theo đuổi, muốn xin số điện thoại của cô.

Tuy rằng trong tiệm cũng có những nữ phục vụ chưa kết hôn khác, nhưng Đường Hải Nhân luôn tươi cười khả cúc[1], nhớ rõ ràng thói quen ăn uống của mỗi người khách, coi khách là bạn bè như nhau hỏi han ân cần, không thể nghi ngờ trong cảm nhận của mọi người, họ tuyệt đối công nhận cô là người được lựa chọn phục vụ nhiệt tình, lại thích hợp nhất lấy về nhà làm bà xã, nàng dâu.

Chính là cô bản thân thường cảm thấy vô phúc chịu đựng “số đào hoa” như vậy…

“Hai cô chú cũng đừng khiến Hải Nhân của chúng con khó xử, Hải Nhân đi làm nàng dâu của hai cô chú, lợi nhuận trong tiệm của con sẽ phải tụt đi phân nửa.” Lúc này, Cao Tú Trân – bà chủ tiệm cà phê đứng ra thay nhân viên của mình giải vây, trong thời gian nói chuyện thừa cơ nắm lấy bả vai Đường Hải Nhân rời khỏi “chiến trường”, biết có rất nhiều người khách đều là vì Đường Hải Nhân phục vụ mà lần nữa tới cửa thăm.

Mạc Kiệt uống ngụm đồ uống lạnh, đang lúc hơi cảm thấy vừa lòng hành động của bà chủ tiệm kia, thì lại nghe được cô ta đè thấp âm lượng nói…

“Hải Nhân, tháng sau em chị trở về từ nước Mỹ, đến lúc đó lại giới thiệu cho các em làm quen…”

Cách! Hắn buông cái ly, nụ cười thanh nhã lộ ra từng trận hàn khí.

Dựa theo tình huống này, còn cần phải chờ tới một năm sao?

Hắn không biết người phụ nữ kia là cự tuyệt thật sự, hay là giả bộ khéo léo từ chối, muốn dựa vào cái mác độc thân hấp dẫn càng nhiều ánh mắt của người theo đuổi, cố ý gợi lên sự hứng thú của người khác.

Có điều một khi cô ta gật đầu, quyền kinh doanh của hắn thực khả năng sẽ qua tay người kia…

Hắn tức giận bất bình nhìn quanh tiệm cà phê này, phong cách Mỹ tuổi trẻ năng động, đồ ăn và uống là sự kết hợp bán cà phê, bán kem lại bán thức ăn nhẹ cùng với bánh bông lan, còn có một đám khách nói chuyện phiếm rôm rả giống như là đang ở chợ cò kè mặc cả…

Cái loại tiệm nhỏ “lộn xộn” này, nghĩ thế nào cũng không giống địa điểm ông nội sẽ thích, thực không hiểu làm sao ông có thể thường xuyên tới nơi này dùng cơm. Nhưng nghe bác tài xế vừa về hưu nói Mạc Đông Hán một năm qua hầu như tuần nào cũng sẽ tới tiệm ngồi chơi, có khi thậm chí nghỉ ngơi hết thảy cả buổi chiều.

Mạc Kiệt thực sự không hiểu, hắn không rõ nguyên nhân tại sao ông đem toàn bộ cổ phần công ty lưu cho một nữ nhân viên phục vụ…

“Không hợp khẩu vị của anh sao?”

Ngẩng đầu, Đường Hải Nhân đang đứng ở bên cạnh bàn, hoang mang nhìn món bánh sôcôla cuốn chưa hề bị đụng tới trong đĩa của hắn cùng nước trong ly sinh tố hoa quả giảm xuống không đến hai cm.

“Không phải, là do bản thân tôi… Bởi vì gần đây xảy ra một vài chuyện, đột nhiên có chút luyến tiếc dùng hết phần ăn may mắn này, có thể vì tôi tạm để nguyên ổ bánh bông lan này không?” Nụ cười của hắn lại trong nháy mắt điều chỉnh thành một độ cong tao nhã, giọng điệu lại lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt.

Hắn nói may mắn? Nhưng ổ bánh bông lan kia rõ ràng là cô dùng để xin lỗi hắn, xem ra hắn hẳn là gặp một vài việc quấy nhiễu phiền lòng…

Cô tự nhiên thật muốn quan tâm người đàn ông mặt mang nụ cười nhưng ánh mắt lại có điểm u buồn này, nhưng nghĩ đến hai người dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hỏi việc riêng của người khác tựa hồ không lễ phép mấy, vì thế cô kiềm chế cơn xúc động kia xuống, cười cười với hắn. “Tôi giúp anh đóng gói lại, hoan nghênh anh lần sau lại đến.”

Cô không biết người mà bản thân hoan nghênh là loại đàn ông gì.

Sau nụ cười của hắn kỳ thực là bụng dạ khó lường.

“Cám ơn.” Nhưng ở mặt ngoài, hắn tuyệt đối là người lịch thiệp mười phần, luôn có thể dùng biểu cảm, dáng vẻ tinh chuẩn để thành công đắp nặn ấn tượng mà hắn muốn mang lại cho người khác.

Lát sau, Đường Hải Nhân tiễn hắn ra tới cửa tiệm, bắt gặp được một cô gái dắt chó, còn dùng xe em bé đẩy một đám chó con, cô lập tức ngồi xổm xuống giang hai tay ôm con chó kia.

“Tiểu công chúa, em ở cữ xong rồi a, cục cưng thật đáng yêu nha… Mấy bé là trai hay gái đây…”

Người đàn ông đi đã xa quay đầu nhìn một cái, thấy một màn “chói lọi huy hoàng” kia, lại quay lưng nhìn ánh mắt cô càng khó có thể tin hơn.

Giống cô ta, cái loại phụ nữ này… Rốt cuộc vì sao? Dựa vào cái gì!

Đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc tối, Từ Vĩ Dân đã chuẩn bị ổn thỏa một bộ âu phục chờ hắn, cũng chuẩn bị luôn một gian phòng để hắn thay quần áo.

“Anh có biết người phụ nữ kia bình thường đến cỡ nào không? Cô ta thậm chí sẽ chào hỏi với chó, hỏi han ân cần chúng nó.” Hắn đem ổ bánh bông lan kia đưa cho trợ lý, lập tức bắt đầu thay quần áo.

Từ nụ cười thâm của hắn cùng với giọng điệu không cho là đúng, liền hiểu được việc kia ở trong lòng hắn là chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào.

Vậy mà thế nhưng người ông từ trước đến nay luôn nghiêm khắc, khôn khéo lại đem tất cả cổ phần công ty sở hữu cho người phụ nữ kia, một người phụ nữ ngay cả xưng là“đối thủ” cũng không hơn!

Bất kể hắn nhìn thế nào, người phụ nữ kia đều không có nửa điểm “lực chiến đấu”, cô ta vừa không quyến rũ, cũng không đặc biệt xinh đẹp, lại càng không giống người có cái gì tâm cơ thâm trầm, chỉ là cười rộ lên giống đường tan chảy, ngọt ngào, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, vẻ mặt ngây thơ cũng đáng yêu đến nỗi làm cho người ta cảm thấy cô ta hẳn là rất dễ lừa…

Không may, nếu cô bị lừa, hắn cũng sẽ dính dáng bị hao tổn.

“Tổng giám đốc đã nghĩ ra phương pháp giành lại cổ phần công ty chưa?” Từ Vĩ Dân lưng đưa về phía sếp, nhìn bánh bông lan sôcôla trong tay.

Đồ ngọt là thứ sếp của hắn cự tuyệt dính dáng, cho nên hắn có chút ngoài ý muốn sếp sẽ mang về loại “đồ lưu niệm” này.

“Không cần giành lại, cổ phần công ty này tự nhiên sẽ thuộc về tôi.” Mạc Kiệt lưu loát thay xong toàn bộ quần áo, ngay cả giày da cũng thay mới luôn.

“…” Nét mặt Từ Vĩ Dân có chút tò mò nhưng hắn không dám thật sự hỏi ra miệng. Đi theo bên người sếp làm việc năm năm, hắn có khi vẫn không đoán được tâm tư của sếp.

Mạc Kiệt nhếch môi lên, thoải mái mà nói: “Kết hôn không phải là thành sao.”

Chỉ cần cưới người phụ nữ kia, hắn có thể danh chính ngôn thuận kế thừa danh nghĩa một phần ba cổ phần công ty của ông, vẫn như cũ có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Phú Thái, không còn phải oan uổng mà đứng vị trí thứ hai, mà là thực tế nắm quyền kinh doanh của tập đoàn.

Phương pháp này so với việc đi tìm cô đàm phán, điều đình, chi tiền mua lại cổ phần công ty mà cô kế thừa thật sự là đơn giản hơn. Bằng không ích lợi ở trước mặt, ai biết được người phụ nữ nhìn như đơn thuần kia có thể hay không đột nhiên biến trở thành con rắn tham lam.

“Tôi, muốn trở thành chồng của cô gái kia.” Nhớ tới vẻ mặt mê muội, khờ ngốc nhìn hắn của người phụ nữ kia, hắn định liệu trước kế hoạch này, vấn đề lương tâm là hắn cũng không hề lừa gạt tình cảm người khác, cũng may mắn bản thân cũng không chán ghét người phụ nữ kia, cưới cô ta không có chướng ngại tâm lý gì.

“Anh nói thật?” Tuy rằng không phải là lần đầu biết đến sếp không từ thủ đoạn, nhưng trợ lý Từ vẫ có chút kinh ngạc đối với cách làm của sếp.

“Anh nghe tôi nói đùa qua sao?” Hắn điều chỉnh khuy tay áo, sờ sờ cổ áo, nhìn vào gương lộ ra nụ cười vừa lòng.

Vì phòng ngừa cô ta bị người đàn ông khác lừa gạt, không bằng hắn ra tay trước, ít nhất hắn cưới cô ta là vì quyền mà không phải tiền, tương lai sẽ không đem danh nghĩa tài sản của cô cướp sạch không còn, kết cục lúc đó càng thê thảm hơn.

Huống hồ kể từ đó, trong tập đoàn cổ đông lớn thứ hai cũng là vợ của hắn, đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, thật sự là càng nghĩ đến càng thấy có lợi.

“Nhưng là nếu cô ta biết anh là vì công ty cổ phần mà cưới cô ta… ”

“Cô ta sẽ không biết, bởi vì phần cổ phần công ty này là quà ông nội chỉ định muốn tặng cho cháu dâu tương lai.” Hắn sẽ làm cho Đường Hải Nhân nghĩ như vậy, chỉ cần cô ta không biết nội dung tờ di chúc kia, cả đời đều sẽ cho rằng phần cổ phần công ty này chính là quà kết hôn của cô ta mà trưởng bối tặng cho, mà không phải di sản kế thừa vốn thuộc về cô ta.

Có điều thay đổi danh nghĩa một chút, quyền lợi của người phụ nữ kia cũng không bị tổn hại, cái này cũng không tính bạc đãi cô ta.

Mạc Kiệt cười đến tin tưởng mười phần, một chút cũng không lo lắng đến sự tồn tại của hai chữ “vạn nhất”, chỉ cần có thể thực hiện dã tâm của hắn đối với sự nghiệp, hắn cực kỳ vui vẻ hy sinh hạnh phúc hôn nhân của hắn.

“Đi thôi, chúng ta đến muộn.”

[1] nụ cười khả cúc: nụ cười xinh có thể lượm lấy được.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...