Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Chương 6: Di chúc của ta, ta yêu ngươi


Chương trước Chương tiếp

Ngày ba tháng ba Năm nay mùa xuân tựa hồ tới đặc biệt sớm. Thân thể ngày càng sa sút nên ta nhất định phải làm cho xong cái chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa nhất định phải làm tốt – - viết di chúc. Ta không muốn viết di chúc, trên mặt di chúc của ta chỉ có năm chữ, đó chính là, Cao Phi, ta yêu ngươi. Ta nghĩ ta sẽ là người duy nhất trên thế giới viết di chúc như vậy. Ta nghĩ sau khi ta chết đây là cách duy nhất có thể thay ta nói dùm với Cao Phi, ta yêu hắn. Chính là ta vẫn phải xử lý đống di sản khổng lồ của cha ta để lại. Bất kể là tiền hay những tài sản khác đều vô số. Ta không biết di sản của ta cụ thể có bao nhiêu, nhưng nếu như thật suy nghĩ một chút, nói ko chừng ta chính là người giàu nhất thành phố A. Ta đem công ty của cha giao toàn bộ cho một người trẻ tuổi trước đây cha đã đào tạo cất nhắc, hắn họ Sở tên Vân, là người trong ngàn ngươi mà cha sau khi biết được bệnh của ta vốn định chọn làm con rể. Hắn cầm cái hiệp nghị kia nhưng lại không chịu tiếp nhận, ta đã cực kỳ mệt mỏi, không muốn nhiều lời. Hắn là người chính trực, có lẽ nếu ko có Cao Phi ta thật sự sẽ kết hôn với hắn. Ta nói cho hắn biết: “Đây không phải là một khoản tiền phi nghĩa, sau khi ngươi cầm sẽ phải lao lực tâm tư quản lý. Nhất cử nhất động đều phải cân nhắc suy nghĩ, ngươi ko bao giờ là ngươi nữa mà là người phụ trách tập đoàn này. Một khi xảy ra chuyện gì, ngươi phải là người đứng mũi chịu sào. Nếu như dính đến pháp luật, ngươi còn phải gánh chịu trách nhiệm trước luật pháp. Ta cũng không cho rằng ngươi buôn bán lời.” Ta tin tưởng người có số tiền kia không phải là người áo cơm không lo, mà là người phải bán đứt tự do của mình. Ta bỏ qua số tiền đó, tin tưởng ta đã có thể sống nhẹ nhàng. Ta cũng lo cho cô nhi viện đầy đủ tài chính, hơn nữa chỉ dựa vào một mình ta thì ko ổn, cô nhi viện là một tổ chức từ thiện của xã hội, cũng cần ở bên ngoài tìm kiếm những đơn vị có lòng nhân ái. Nó là do ta sáng lập, nhưng cũng sớm đã độc lập với ta. Còn dư lại chính là hai căn biệt thự, một căn là khi cha ta còn sống ở, chỗ đó rất lớn. Còn một căn chính là nơi hiện tại ta và Cao Phi ở, một nơi ta đã hao hết tâm tư nhưng vẫn ko có hơi ấm nào của gia đình. Ta cảm thấy đem chỗ ở của cha ta cho cha mẹ Cao Phi, mặc kệ họ xử lý thế nào, cho thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau sẽ bảo đảm cho họ áo cơm không lo, ít nhất đây là chút tâm ý cuối cùng của người làm con dâu như ta. Chỗ ở của ta hiện tại, ta luyến tiếc ko muốn cấp cho bất cứ kẻ nào, dù cho nơi đó lạnh như băng nhưng là nơi có những kỷ niệm của ta và Cao Phi. Ta chỉ muốn để cho Cao Phi, nhưng ta biết rõ tính tình hắn, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn một mảnh cũng ko muốn. Cho nên, ta giữ lại nó, mặc cho nó bị gió thổi nắng phơi, xem như nó chứng kiến cho ta đoạn tình cảm này. Ta đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đến thăm cha mẹ chồng. Kết hôn hai năm ta chỉ thấy bọn họ hai lần, lần thứ nhất khi cha ta thả bọn họ ra, lần thứ hai là ở hôn lễ của ta cùng Cao Phi. Hai lần bọn họ nhìn thấy ta đều là nơm nớp lo sợ, giống như là chuột nhìn thấy mèo, yêu tinh gặp phải Tôn Ngộ Không. Ta đứng trước cửa cố gắng hết sức điều hòa tâm tình của mình, trong lòng nói, Hà Du Cẩn, cố gắng lên, hảo hảo mìm cười. Ta tháo giày, mỉm cười bước vào, thanh âm vang dội hướng bên trong kêu: “Cha, mẹ. Con tới thăm hai người.” Ta tin tưởng thanh âm của ta vượt qua bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cha mẹ chồng ta đều sợ hãi. Cha chồng ta tay đang cầm kính lão dừng lại giữa ko trung, hồi lâu ko động. Ta cười hì hì đi vào, ngồi xổm xuống cầm kính đeo lên cho ông, “Ha ha, cha muốn xem báo sao?”, sau đó thực hòa nhã đem tờ báo trên bàn đưa đến. Ta xoay người hướng mẹ chồng nói: “Mẹ, con mua cho hai người rất nhiều thứ, con sẽ để vào trong tủ lạnh.” Ta như một người con dâu bình thường, hoàn toàn ko để ý nhị lão kinh ngạc, ta sắm vai một người con dâu nhu thuận. Ta nhét đầy mọi thứ vào tủ lạnh, sau đó lại đi làm vệ sinh. Ta một buổi sáng cùng một buổi chiều làm cho nhà bọn họ ko nhiễm một hạt bụi. Cho tới bây giờ ta cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy. Ta tỉ mỉ lau khắp sàn nhà, đem toàn bộ quần áo giặt xong, ta thậm chí còn xuống bếp làm năm món ăn. Ta bưng chén cơm mỉm cười nhìn bọn họ, thời điểm ta cười rộ lên kỳ thực rất đẹp mắt, cha mẹ già cũng rất thích. Lúc ăn cơm tối, ta thậm còn chuẩn bị nước nóng cho cha chồng rửa chân, ta đem một chiếc chậu nhỏ, trên tay cầm khăn lông nói với cha Cao Phi: “Cha, con rửa chân cho người.” Cha chồng ta nhìn mẹ chồng, mẹ chồng ta lại nhìn ta, muốn biết ta có tâm địa gian xảo gì, bởi vì năm đó với thủ đoạn để có được Cao Phi của ta, bọn họ vẫn cảm thấy sợ. Cha chồng đã lớn tuổi, hơn nữa bởi vì ngồi nhiều lâu ngày nên thần kinh cảm giác bị thoái hóa, trời lại lạnh, ta sợ ko nhiệt độ ko đủ nên chuẩn bị nước rất nóng. Ta từng chút từng chút rửa chân cho ông, nghĩ thầm, người này cho ta Cao Phi ta yêu nhất, ta rất cảm kích. Nhưng là vì liên quan đến ta ông chịu ko ít khổ cực, ta thấy thẹn với ông. Đại khái là bọn họ cũng không chịu được ta thần kinh thất thường như vậy liền gọi điện thoại cho Cao Phi. Cao Phi vừa vào cửa liền tức giận ngất trời. Ta vừa định nói, “Vừa vặn, Cao Phi, chúng ta người một nhà cùng nhau ngồi một chút đi.” liền bị hắn kéo đi ra ngoài. Đúng, ko phải là dắt đi mà là kéo đi, lôi đi, đem ta ẩy vào trong xe làm đầu ta đập vào trên ghế. Ta còn chưa kịp phản ứng, Cao Phi đã lái xe rời đi. Hắn mở miệng: “Hà Du Cẩn, ngươi phát bệnh thần kinh?” “Ta không có điên.” Ta sờ sờ cái gáy, rất đau. Cao Phi, ngươi là đồ tồi. “Vậy ngươi không có chuyện làm đi quấy rối cha mẹ ta?” Hắn trợn mắt với ta, hai mắt đỏ bừng. Trong trí nhớ của ta Cao Phi chưa từng như vậy, hắn luôn luôn nho nhã, sẽ không động thủ với nữ nhân, dù cho hận ta cũng sẽ không đả kích ngấm ngầm hay công khai. Hôm nay biểu hiện của hắn thực đã làm thay đổi suy nghĩ của ta. “Ta không có quấy rầy, Cao Phi, ta là yêu thích bọn họ.” Ta giải thích. Hắn bị từ ‘yêu thích’ của ta làm cho nghiến răng nghiến lợi, cắn răng nói: “Hà Du Cẩn, ta thực thay người bị ngươi yêu thích cảm thấy bi ai. Nếu như mỗi người cũng giống như ngươi, như vậy trên thế giới này yêu thích vốn là một loại tội ác. Ngươi rốt cuộc có biết hay không người bị ngươi yêu thích phải trả giá lớn như thế nào để gánh chịu yêu thích của ngươi?!” Hắn cơ hồ là gầm thét, như một con sư tử nguy hiểm nổi giận. Ta cắn răng, không còn lời nào để nói, đúng vậy, Cao Phi nói không sai. Bởi vì ta, một năm kia, bọn bắt cóc làm cho cha chồng ta trong quá trình chạy trốn té ngã gãy một chân, từ đó phải ngồi xe lăn sống qua ngày. Là ta có tội, ta đến nay vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay khi ta nắm một chân bị gãy của cha chồng, đó là lần đầu tiên ta đụng vào. Thần kinh ở chân lâu ngày đã thoái hóa, da thịt đã héo rút, một chân cong vẹo, nhìn như chân bó của nữ nhân xã hội cũ, khô héo như một cái cây già. Ta biết rõ tội của ta ko thể tha thứ. Nhưng ta cũng không phải cố ý. Ta cũng không biết sự tình sẽ như vậy, “Cao Phi, đối với tổn thương năm đó, ta không phải cố ý.” “Đúng, ngươi không phải cố ý!!! Nhưng bọn họ vẫn sợ ngươi ko phải sao? Ta cũng cố hết sức tránh cho ngươi tiếp xúc với họ thế nhưng hôm nay ngươi… Ta ko hiểu ngươi đến tìm họ làm gì. Ngươi có đầu óc hay ko? Ngươi vốn chính là ngu ngốc.” Cao Phi chất vấn ta, có lý có cứ, ta á khẩu ko trả lời được, ta ngồi yên tại chỗ, đầu bắt đầu đau, tầm mắt biến thành mơ hồ. Ta muốn nói xin lỗi, Cao Phi thật sự xin lỗi, đối với hắn cùng người nhà của hắn, đối với hắn ta cho tới bây giờ đều ko keo kiệt những thứ này. Thế nhưng ta nghĩ đến chính mình lại cảm thấy ủy khuất. Ta ko còn sống được bao lâu nữa. Đúng là ta dùng trăm phương ngàn kế để lấy được người mình yêu, nhưng người đó ko yêu ta, ko nói yêu ta. Cho dù là biểu hiện một chút trìu mến của nam nhân đối với nữ nhân cũng ko. Hắn hận ta sâu tận xương tủy, nhưng ta yêu hắn đến khắc sâu vào tâm khảm, yêu hơn cả bản thân mình nên ta mới muốn gần gũi với người nhà của hắn, mới muốn làm cho cha mẹ của hắn cảm thấy có một người con dâu thật tốt. Thế nhưng bên tai ta là lời trách mắng của Cao Phi, đầu ta rất đau, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn ko còn cảm giác gì, ta nghe thấy mình nghẹn ngào nói: “Cao Phi, không nên mắng ta như vậy, ta sợ ngươi về sau sẽ hối hận!”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...