Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 9: Giá cao bán lần đầu tiên 9
Hàn Giang Đình đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nguy hiểm lướt qua ba chị em Ngũ gia, tức giận vô cùng:
“ Nếu như Y Y có chuyện gì, mấy người hãy chờ đó. Tôi sẽ không bỏ qua ! Hừ!”
“ Này, này, tiểu từ thối, đừng tưởng mình lớn lên đẹp trai liền có thể uy hiếp người khác như vậy. Ăn nói bừa bãi.”
Ngũ Nhân Tâm cà lăm cãi lại. Thật ra thì, cô vẫn luôn thích Hàn Giang Đình. Chỉ tiếc trong mắt anh ta cho tới giờ cũng chưa từng có cô.
Ngũ Nhân Ái lạnh lùng nhìn Hàn Giang Đình bước xuống lầu, hung ác nói thầm:
“ Hàn Giang Đình sao lại quen biết con tiện nhân kia? Thật đáng ghét!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Nhớ lại lúc đó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong sân trường, Ngũ Y Y đang ngồi trên bãi cỏ
Mặc dù cô không cần trang điểm, mặc đồ tuỳ ý nhưng vẫn như cũ, rất xinh đẹp.
Rất nhiều bạn học nam đi qua cũng kìm lòng không được mà si ngốc nhìn cô.
Mặc dù cô mới là sinh viên năm nhất, nhưng trong trường đại học nổi tiếng vô cùng, cô còn được danh là hhoa khôi của trường.
Mái tóc dài của cô tùy ý xõa trên bờ vai, vài sợ tóc rũ xuống trán, không thể nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ có thể nhìn đôi lông mày dài, uốn cong của cô.
"Này, hot girl, sao lại bày ra bộ dáng hồn bay phách lạc thế này?”
Hàn Giang đình đi tới, ngõ vào đầu Ngũ Y Y một cái rồi cũng ngồi xuống bãi cỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhíu lại, trên khuôn mặt hiện lên một tia ảo não , buồn chán:
“ Này, tiểu tử, mình đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi mình là hot girl, nghe thật ghê tởm.”
“Chẳng lẽ lại xưng anh, em sao?”
Hàn Giang đình gối cánh tay lên chính đôi chân dài của mình, nhếch miệng một cái.
Thật là một tư thái tuấn mĩ a.
Ngũ Y Y cũng không để ý tới Hàn Giang đình, gương mặt vẫn như cũ u buồn.
Hàn Giang đình rốt cuộc phát hiện ngũ Y Y có điểm không thích hợp, liền dùng cánh tay đụng một cái, liếc về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Ngũ Y Y :
“ Này, đã xoay sở đủ tiền để xây mộ cho mẹ chưa? Nếu không được, vậy mình đem cái xe mới của mình bán đi”
Vừa nghe đến cái chữ "Bán" này, Ngũ Y Y liền không nhịn được run rẩy.
Bán? Ha ha, Đúng vậy a, cô cũng chỉ là bán mình để đổi lấy tiền...
Chỉ là , bán . . . .
Ngũ Y Y buồn bã cười một tiếng:
“Không cần, người anh em của tôi, chiếc xe kia là quà sinh nhật của gia gia tặng cho, cậu bán thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Tiền xây mộ……mình đã…..xoay sở đủ rồi."
"Thật? Ba cậu cuối cùng cũng chịu cho một trăm vạn rồi sao ?"
Hàn Giang Đình vui mừng nhìn Ngũ Y Y, nhưng không cách nào tìm thấy sự vui mừng trên khuôn mặt Ngũ Y Y.
Cô gái này……………….Hôm nay có chuyện gì sao?
"Hắn? Hừ! Ngũ Phong sẽ có lòng nhân từ như vậy sao? Cũng chỉ là một gian thương mà thôi!” – Ngũ Y Y nhắc đến ông ta, gương mặt không nhịn được liền lộ ra vẻ chán ghét vô cùng.
"Không phải ông ta đưa cho cậu tiền à? Một trăm vạn, cậu là làm sao mà kiếm được?”
Hàn Giang Đình cũng nhăn mày.Anh cảm thấy, hôm này, Ngũ Y Y có cái gì đó không đúng. Cô ấy rốt cuộc có chuyện gì?
Bình thường Y Y vô cùng lạc quan, luôn thích nói giỡn.
“ Cậu khi nào lại dài dòng như vậy, giống như con gái vậy.”
Ngũ Y Y che giấu, khoé miệng giật giật cười mỉm, cánh tay nhỏ bé, trắng mềm vỗ vỗ bả vai Hàn Giang Đình, khí phách vô cùng, nói:
“ Không phải chỉ là một trăm vạn sao, cũng không có nhiều, mẹ mình có một kho tiền đó nha!”