“Hừ hừ, lần này đừng có đổi ý, cũng không được làm ra việc tự hại mình! Hãy nhớ, dám đánh cuộc, nguyện chịu thua!” Vi Phong tự cho mình ngồi ở ngôi cao, không thèm để “tiểu nữ tử” này ở trong mắt.
Thấy bộ dáng đắc ý dào dạt của hắn, Hàn Lăng bình tĩnh cười một tiếng, nghĩ thầm một “kẻ mới học nghề” như ngươi làm sao mà đấu lại “cao thủ” như ta đây, đồ đại địa chủ ghê tởm, nhìn xem ta làm sao đấu chết ngươi!
Sau đó, Hàn Lăng giảng phương pháp và luật chơi, sau khi thấy Vi Phong đã hiểu hết, hai người bắt đầu chơi.
Vi Phong chưa từng tiếp xúc với thứ mới mẻ như thế nên vừa nhập cuộc đã thua liểng xiểng, hắn tâm khí cao ngạo, làm sao chịu bỏ qua, đã sớm đặt chuyện thị tẩm sang một bên, trong lòng chỉ nghĩ làm sao thủ thắng.
Mãi cho đến canh năm lúc Lục công công đi vào cho biết đã đến lúc thay quần áo vào triêù, Vi Phong mới không cam lòng kết thúc trò chơi, hẹn Hàn Lăng buổi tối tái chiến. (đáng yêu chưa?)
Rốt cục lại tránh được một kiếp! Hàn lăng âm thầm thở dài một hơi, trong lòng nhảy nhót không thôi, khoái trá đi ra khỏi Dụ Nhân cung.
Vi Phong cũng mê mết bài pu-khơ, liên tiếp năm đêm liền nhốt mình tại tẩm phòng chơi suốt đêm cùng Hàn Lăng, hắn chính là muốn thắng bằng được Hàn Lăng.
Dần dần, Hàn Lăng phát hiện Vi Phong thực sự không đơn giản, đầu óc thông minh dị thường, chỉ sau năm ngày tài nghệ chơi bài đã tăng vọt. Đến cuối đêm thứ sáu, sau vài hiệp, hắn cũng thắng!
“Trẫm thắng! Trẫm thắng ngươi !” Vi Phong tươi cười ngắm nhìn Hàn lăng. Đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, một nụ cười giống như trẻ nhỏ, không mang theo bất kỳ một tia tục khí nào.
Hàn Lăng nhìn nhìn, không khỏi luống cuống.
Cánh tay dài của Vi Phong vung ra, mang nàng gắt gao ôm vào trong ngực, “Dám đánh cuộc, nguyện chịu thua. Ngươi thua rồi, cho nên hôm nay…” Vừa nói hắn vừa ôm lấy Hàn Lăng, rời khỏi bàn đi tới giường.
Ngửi thấy mùi hương của Chuyên Chúc Long Tiên, cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn dần dần cao lên, Hàn Lăng đột nhiên tỉnh lại, gấp gáp nói: “Hoàng thượng, nô tỳ còn có một trò chơi mới nữa, gọi là ‘thăng cấp’, cũng vô cùng thú vị. Hoàng thượng, người có muốn… thử một chút không?”
“Được!”
“Chúng ta chơi luôn đi!” Hàn Lăng đại hỉ, chuẩn bị nhảy khỏi lòng hắn.
“Nhưng đó là trò của tối mai. Tiểu nhân nhi, trẫm đã nhịn đủ lâu rồi, muốn ngươi hôm nay thanh toán xong nợ cũ!” Khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười đắc ý, trong nháy mắt, Vi Phong đã đem Hàn Lăng áp đảo trên giường.
“Hoàng thượng! ! Hoàng thượng!” Hàn lăng liều mạng kêu la.
Vi Phong tay không ngừng chuyển động, hai mắt dục hỏa bốc lên, mập mờ nhìn Hàn Lăng, “Hừ, biệt sảo, để trẫm đưa ngươi đến một nơi tốt đẹp, cam đoan là có thể so sánh với trò ‘đấu địa chủ’!”
“Nhưng mà, hoàng thượng, nô tỳ… nô tỳ nguyệt sự tới!” Trong lúc Vi Phong chuẩn bị tháo cái yếm của nàng, Hàn Lăng hô lên.
“Ngươi…” Vi phong một hồi kinh ngạc cùng ảo não, ngón tay dời xuống, phát hiện nơi đó quả thực có phóng nguyệt sự, cảm giác như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, tâm tình hưng phấn phút chốc nguội lạnh.
“Hoàng thượng, xin lỗi!” Hàn Lăng mặt đầy vẻ có lỗi, kỳ thật nội tâm thập phần đắc ý cùng mừng rỡ. May mà nàng đã chuẩn bị tốt “kế hoạch B”, dùng thôi kinh thảo dược, làm ra vẻ có nguyệt sự. Nhìn Vi Phong dục hỏa đốt người, Hàn Lăng nói tiếp: “Hoàng thượng, nô tỳ biết người đang khó chịu, không bằng kêu Lục công công truyền một nương nương khác lại đây. Lam phi nương nương ôn nhu thể thiếp, vóc người lại hoàn hảo, hay là gọi nàng?”
“Trẫm mặc kệ, trẫm muốn ngươi, chỉ cần ngươi!” Vi phong phảng phất như một đứa trẻ không được ăn kẹo, khóe miệng kéo lên cao, ngũ quan tuấn mỹ nhăn lại, thoạt nhìn phi thường thú vị, buồn cười.
Hàn Lăng muốn cười mà không dám cười.
“A…” chỉ cảm thấy thân thể bị lạnh, Hàn Lăng đã thấy cái yếm bị xé rách.
“Ngươi, phía dưới không thể thỏa mãn trẫm, trẫm không thể làm gì khác hơn là tìm vui ở nơi này, để bình ổn dục hỏa.” Vi Phong vừa nói vừa hạ thấp miệng xuống.
OMG, không nghĩ tới giữ được phía dưới, lại thất thủ phía trên!
Nhìn hắn chiếm tiện nghi, lại không ngừng truyền ra tiếng rên thống khoái, Hàn Lăng ngượng ngùng không thôi, càng xấu hổ hơn chính là thân thể nàng tựa hồ nổi lên phản ứng.
Sau đó, hai tay và miệng Vi Phong một mực bận rộn, trừ nơi riêng tư của nàng ra, còn tất cả các “địa phương” khác đều bị ngón tay hắn làm “lễ rửa tội”.
Không biết qua bao lâu, luồng cảm giác kỳ diệu trên người từ từ mất đi, Hàn Lăng nghe được tiếng hít thở truyền lại trong không khí yên tĩnh. Cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Vi Phong đã ngủ thiếp đi.
Không dám kinh động hắn, Hàn lăng chỉ có thể lẳng lặng đánh giá hắn. Không thể không nói, hắn lớn lên đúng là rất đẹp trai, tràn ngập khí phách, mày kiếm lộ ra trí tuệ cùng anh dũng, lông mi vừa dày vừa dài, so với nữ tử còn đẹp hơn; cái mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm vô cùng cương nghị…
Ông trời cũng quá là thiên vị nam nhân này đi, dĩ nhiên lại ban cho hắn tổ hợp hoàn mỹ như vậy. Khó trách những tần phi kia vì hắn mà sống chết tranh đoạt, bởi vì ngoài việc thân phận của hắn không ai có thể so sánh được ra thì có một nguyên nhân khác chính là vẻ ngoài anh tuấn hoàn mỹ của hắn.
“Lăng, Lăng… Ngươi là nữ tử… Không thể thông minh hơn trẫm, cho nên trẫm nhất định phải thắng ngươi…”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nói của Vi Phong, Hàn Lăng thoạt đầu giật mình, sau khi biết hắn đang nói mơ thì khuôn mặt căng thẳng mới giãn ra, không tự chủ hờn dỗi nói một câu “Đồ ngốc!” mà chính nàng cũng không phát hiện được lúc nói ra lời này, nàng khóe miệng mỉm cười, mặt nhược hoa đào, xuân tâm dập dờn.
Cứ như vậy, Hàn lăng cả đêm không ngủ, tựa lưng vào thành giường, vẻ mặt thiên biến vạn hóa, yên lặng nhìn chăm chú vào Vi Phong đang ngủ say…
Do duy trì một tư thế quá lâu nên Hàn Lăng cảm thấy không thoải mái. Vi Phong ngủ say, chuyển người nằm sang bên cạnh, thả Hàn Lăng ra.
Hàn Lăng nặng nề thở một hơi, vuốt vuốt hai chân đang tê rần, dè dặt xuống giường, lấy y phục mặc vào chỉnh tề rồi yên lặng đi ra khỏi tẩm phòng.
Tờ mờ sáng, nàng báo cho Lục công công đang canh giữ bên ngoài một tiếng rồi kéo thân thể đau nhức mệt mỏi rời khỏi Dụ Nhân cung.
Đang về tới đại sảnh Ti Thải phường thì bị một thái giám giữ chặt tay, không nói một lời kéo nàng vào bên trong.
“Ngươi là ai, mau buông ra!” Hàn Lăng vừa hô lên vừa ra sức giãy dụa. Đúng lúc cảm thấy thân thể được tự do, nàng phát hiện đang ở trong tẩm phòng của mình, một người không ngờ tới – Vân phi đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy giận giữ trợn mắt nhìn mình.
Hàn Lăng chưa kịp suy nghĩ thì Vân phi đã chạy tới trước mặt nàng, vung tay ném toàn bộ các quân bài pu-khơ vào mặt nàng, hét lên đầy phẫn nộ: “Nô tài to gan, dám dùng thuật mê hoặc nhiễu loạn hậu cung! Ngươi phải bị tội gì?”
Hàn Lăng lúc đó mới phát hiện cả phòng nàng hỗn loạn không chịu nổi, chăn màn trên giường cũng bị lộn tung lên, rõ ràng là đã bị lục soát. Bộ bài vừa quất lên người mình chính là bộ ở dưới gối mà Vân phi tìm được.
“Sao, không nói được gì hả?” Vân phi đắc ý nhìn Hàn Lăng, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh lùng độc ác.
Liếc mắt nhìn những quân bài pu-khơ, Hàn Lăng hừ nhẹ, nhìn Vân phi: “Thuật mê hoặc? Vân phi nương nương dựa vào cái gì mà nói rằng đây là thuật mê hoặc?”
“Tiện nhân, chết đến nơi rồi còn già mồm. Được, hôm nay bổn cung sẽ cho ngươi nếm sự lợi hại của ta!” Với thái độ lâm nguy không sợ hãi của Hàn Lăng, Vân phi rất căm hận, nàng còn nhớ hôm sinh nhật Lam phi, nàng ta cũng là cái bộ dáng này. “Người đâu, giải nàng đến Thận Hình đường!”
“Vân phi nương nương xin bớt giận!” Lúc này Ti Thải đã chạy vào, quỳ trên mặt đất, “Hàn Lăng là người của Ti Thải phường, nếu có gì mạo phạm nương, là do nô tỳ dạy dỗ không tốt, nô tỳ chắc chắn sẽ xử lý theo lẽ công bằng.”
“Bổn cung muốn đích thân dạy dỗ nàng!” Vân phi nghiến răng nghiến lợi thốt lên.
“Nương nương thiên kim quý thể, cần gì lãng phí tinh lực lên bọn cung nô, xin nương nương nhượng lại quyền xử lý cho nô tỳ, nô tỳ xin tạ nương nương!”
“Cho ngươi quyền xử lý? Ngươi mơ sao? Cút ngay!” Vân phi giơ chân đá Ti Thải, một lần nữa hạ lệnh, “Người đâu, mau mang Hàn Lăng đi!”
Hai tên thị vệ đang đứng chờ ở hai bên liền túm lấy Hàn Lăng, bước ra bên ngoài.
Vân phi khinh bỉ nhìn Ti Thải đang ngã trên đất rồi ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Thận hình đường! Thận hình đường đáng sợ! Nhìn bóng lưng các nàng dần xa, Ti Thải sốt ruột, lo lắng không thôi.