Một Đêm Ân Sủng

Chương 28: Nhu tình


Chương trước Chương tiếp

Cảnh Thương…” Hàn lăng thấy thế, theo bản năng định đi tới đỡ hắn.

“Không được đi!” Vi phong tay mắt lanh lẹ, dùng sức túm trụ nàng, tuấn nhan một mảnh âm u, ánh mắt sắc bén giống như lợi kiếm.

Hàn lăng không dám giãy dụa, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lo lắng nhìn Vương Cảnh Thương.

“Nếu ta phải lựa chọn, ta thà làm một người bình thường, ví dụ như là thê tử của ngươi, cũng không muốn làm một kẻ tự đại tự cuồng như nữ nhân của hoàng đế; những nữ nhân này nhìn như phong cảnh tượng quang, cao quý vô cùng nhưng thực ra thật đáng thương!” Vương Cảnh Thương đứng vững lại, mắt không chuyển nhìn chăm chú vào Hàn Lăng, gằn từng tiếng nói: “Những gì ngươi nói, ngươi biểu lộ với ta đều là giả? Đúng không?”

“Cảnh Thương…”

Nhìn bọn họ nhìn qua nhìn lại, sóng ngầm dào dạt, Vi Phong tức sùi bọt mép, mắt đỏ lừ, “Vương Cảnh Thương, trong mắt ngươi còn có trẫm sao?”

Tiếc rằng Vương Cảnh Thương đang chịu đả kích, thương tâm cực độ nên tựa hồ phá tan gông xiếng lễ giáo phong kiến, trong mắt hắn lúc này chỉ có sự vô tình của Hàn Lăng, sự phản bội của Hàn Lăng, trong mắt không hề thấy Vi Phong, chỉ gắt gao nhìn Hàn Lăng, tiếp tục nói: “Tất cả những nỗ lực, cố gắng hay những tốt đẹp ta bày ra đều không thể hơn được cái danh hiệu tôn quý kia. Còn nói cái gì mà việc này cần cùng làm với người mình yêu mới có cảm giác, mới đúng là bản thân! Nói cái gì nếu như ông trời nhất định bắt ngươi phải ở chỗ này lạc địa sinh căn, ngươi hy vọng bến dừng chân chính là ta.”

Hàn Lăng dùng sức cắn môi, lệ nóng doanh tròng, chỉ biết lắc đầu lia lịa.

“Ta còn tưởng rằng ngươi không giống với người bình thường, ngươi khác biệt, không ngờ ngươi chỉ giả vờ thanh cao, hư tình giả ý. Cũng là kẻ tham hư vinh, ngươi so với những nữ nhân kia thì càng xấu hổ hơn; ít nhất các nàng còn quang minh lỗi lạc, còn ngươi, dối trá hèn hạ.” Vương Cảnh Thương vô cùng bi phẫn, đau đớn, không ý thức được những lời nói của mình đã làm tổn thương người khác.

Cảnh Thương, là ta có lỗi, ngàn vạn lần có lỗi với ngươi. Ta không cố ý xúc phạm tới ngươi. Nếu như vậy có thể giúp ngươi phát tiết những đau đớn trong lòng, để cho ngươi sống tốt thì ta không ngại bị ngươi hiểu lầm! Hàn Lăng không nói gì, chỉ nhìn hắn, nước mắt đau thương lăn xuống.

“Người đâu! Kéo tên Vương Cảnh Thương đáng chết này vào thiên lao cho trẫm!” Vi Phong vì ghen ghét mà nổi giận, lý trí hoàn toàn biến mất, hổn hển hét lớn. Hắn quên mất rằng khi nãy đi một mình tới đây. Đến lúc nhớ ra, hắn liền tự mình động thủ, nổi trận lôi đình vọt tới trước mặt Vương Cảnh Thương, nắm tay vung tới phía Vương Cảnh Thương.

Vương Cảnh Thương không hề phòng bị, ăn trọn một quyền của Vi Phong, ngã xuống đất.

“Cảnh Thương, ngươi không sao chứ?” Hàn Lăng vội vàng chạy tới trước mặt Vương Cảnh Thương chuẩn bị đỡ hắn lên.

“Cút ngay!” Vương Cảnh Thương và Vi Phong cùng hét lớn, người trước thì trên mặt yếm ác chi thần sắc, người sau sắc mặt đầy tức giận cùng ghen tỵ.

“Đúng là tên gia hỏa không biết lượng sức, dám nhìn tới nữ nhân của trẫm, hôm nay nếu không hảo hảo giáo huấn ngươi, trẫm thề không làm người!” Vi Phong mạnh mẽ nhấc chân, không chút lưu tình giẫm lên lưng Cảnh Thương.

Thấy Vi Phong liên tục một cước tiếp một cước đá vào Vương Cảnh Thương, Vương Cảnh Thương không chống trả cũng không né tránh, Hàn Lăng đau đớn, lớn tiếng khóc, “Hoàng thượng, cầu người đừng đánh nữa, hãy buông tha Cảnh Thương!”

Ai ngờ, nàng cầu tình cho Cảnh Thương chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, hai mắt hắn lằn đỏ, đá càng mạnh hơn, mỗi một cước đều hướng đến những chỗ hiểm trên người Vương Cảnh Thương.

Thấy cả người Vương Cảnh Thương toàn là vết thương, Hàn Lăng không kịp suy nghĩ liền nhào tới trên người hắn. “A!” Vi Phong không kịp thu chân, đá trúng Hàn Lăng khiến nàng bị đau kêu lên.

Không nghĩ tới nàng lại chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của nàng, Vi Phong vừa tức giận vừa đau lòng, ngồi xuống bên người nàng, “Đáng chết, ai cho ngươi chạy tới! Để trẫm nhìn xem, để trẫm nhìn.”

Hàn Lăng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, tiếp tục cầu khẩn, “Hoàng thượng, mặc kệ Vương Cảnh Thương nói cái gì, nô tỳ đều thừa nhận, dù sao… đó cũng là nô tỳ có lỗi với hắn. Xin hoàng thượng mở lòng từ bi, tha cho hắn một lần!”

“Ngươi…”

“Hoàng thượng, van cầu người!”

Nhìn nàng mặt đầy nước mắt, nội tâm Vi Phong nổi lên yêu thương cùng trìu mến sâu sắc, tức giận cũng biến mất không ít, hắn ôm lấy nàng, bước nhanh khỏi Vân Tiêu đảo.

Vương Cảnh Thương đau khổ chống đỡ thân thể, mãi cho đến khi bọn họ dần dần đi xa hắn mới thu hồi tầm mắt, vô lực nằm trên cỏ, ngửa mặt nhìn trời, những vết sưng đỏ chứa đựng phiền muộn, không cam lòng cùng ghen ghét.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

“Hoàng thượng, hãy để nô tỳ tự làm!”

“Không được lộn xộn!” Vi Phong nhẹ nhàng quát một tiếng, một tay cầm kim sang dược, một tay cởi áo nàng ra, “Trẫm cũng không phải là chưa từng thấy thân thể ngươi, ngươi cũng là người của trẫm, còn có gì thẹn thùng, mất tự nhiên chứ.” Vừa rồi, hắn cứ như vậy ôm nàng, một mạch trở lại tẩm cung mới đưa nàng đặt trên long sàng, vội vàng mang thuốc ra bôi cho nàng.

Hàn Lăng trong mắt hiện lên vẻ khác thường, không lên tiếng nữa, an tĩnh đợi hắn bôi thuốc lên vết thương.

“Tối hôm qua trẫm cũng vuốt ve ngươi như vậy sao?” Đột nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nói khàn khàn trầm thấp của Vi Phong.

Hàn Lăng bắt đầu chiến đấu nội tâm, tâm hoảng ý loạn, không biết trả lời thế nào.

“Cả buổi sáng trẫm đều nghĩ về việc tối hôm qua, đầu óc vẫn là trống rỗng.” Tay Vi Phong bất tri bất giác đã đi tới…

Hàn Lăng lập tức hít một hơi, nội tâm lo lắng bối rối sâu sắc, chính trong lúc không biết làm sao, đầu óc tức thì chuyển, trong cái khó ló cái khôn nói: “Hoàng thượng, nô tỳ cảm giác hơi mệt, muốn về Ti Thải phường nghỉ ngơi một chút.”

Vi Phong nghe thấy thì trên mặt hiện lên vẻ kinh hoảng cùng ân cần, “Xem ra trẫm cần nghiêm khắc xử phạt Liêu thái y, dám nói đây là kim sang dược thượng đẳng, là thần dược trị thương, còn nói cái gì dựng sào thấy bóng.”

“Hoàng thượng xin bớt giận, kỳ thật… kỳ thật nô tỳ đã tốt lên rất nhiều, chỉ là cảm thấy hơi mệt, muốn ngủ một giấc.” Hàn Lăng vội vàng nói thêm. Nàng không muốn vì bản thân nhất thời nói dối mà hại một mạng người.

“Là vậy à!” Vi Phong không khỏi thở dài một hơi, “Vậy ngươi ở đây nghỉ ngơi đi.”

“Nô tỳ không dám! Nô tỳ thân phận thấp kém, long sàng tôn quý vô cùng, làm sao có thể làm hư nó.” Hàn Lăng cả kinh, vội vàng cự tuyệt.

“Đây là giường của trẫm, trẫm muốn thế nào thì là thế ấy!” Vi Phong nói xong liền đặt nàng nằm xuống.

Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Tử hoàng đế này luôn luôn quan niệm giai cấp rất nặng, sao hôm nay lại thay đổi tính nết, ra vẻ người tốt như vậy? Một khi nằm xuống, nhất định sẽ phát sinh một việc, loạn động còn có thể… Vậy thì tâm huyết trước đây chẳng phải là uổng phí rồi sao?

“Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo!” Đang trong tình huống khẩn cấp thì bên ngoài truyền đến thanh âm lanh lảnh khiếp đảm của Lục công công.

“Có chuyện gì mau nói!” Chuyện tốt đột nhiên bị cắt đứt, Vi Phong rõ ràng là không vui.

“Nô tài… nô tài muốn nhắc hoàng thượng, người đã hẹn sứ giả các nước cùng dùng bữa, thời gian đã đến, thỉnh hoàng thượng mau chuẩn bị.” Lục công công vừa rồi cũng thấy Vi Phong ôm Hàn Lăng đi vào, tự nhiên hiểu bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ quốc sự quan trọng hơn, Lục công công không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm.

“Hoàng thượng, người mau đi đi, đừng để sứ giả chờ lâu sẽ không tốt!” Hàn Lăng mừng thầm, vội vàng nắm cơ hội.

“Ngươi… đang nghĩ cho ta sao?” Vi Phong ánh mắt lấp lánh, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, đáy lòng nảy lên một niềm hân hoan mà chính hắn cũng không phát giác.

“Ta…” tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, Hàn Lăng thoáng suy nghĩ rồi nói: “Nô tỳ thân là con dân của Dụ Trác hoàng triều, tự nhiên hy vọng thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, phồn vinh giàu mạnh.”

“Tiểu nhân nhi, còn không chịu thừa nhận?” Vi Phong khóe miệng hiện lên nụ cười, “Vậy ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, trẫm đi bồi sứ giả.”

“Ách, nô tỳ muốn về Ti Thải phường.”

Yên lặng nhìn nàng một hồi, Vi Phong gật đầu, “Được rồi, trẫm kêu Lục công công đưa ngươi về.”

“Không cần phiền phức như vậy, nô tỳ cũng không phải là không biết đường.” Hàn Lăng thuận thế nhảy khỏi giường, không dám dừng lại một giây nào nữa, nhanh như chớp lao ra khỏi tẩm phòng.

Nhìn bóng lưng nàng dần dần biến mất ngoài cửa, con ngươi đen thâm thúy của Vi Phong hiện lên một tia hứng thú cùng tính toán…
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...