Trong gian phòng khoa nội, tiếng kêu thảm thiết thê lương gián đoạn phát ra, đứt quãng, tràn ngập từng ngỏ ngách.
Hàn lăng - dự tính ngày sinh còn nửa tháng nữa, hôm nay bởi vì tức giận làm cho vỡ nước ối mà sinh non, bệnh viện lại vừa lúc có quá nhiều sản phụ sắp sinh, giường ngủ cung ứng không đủ, bởi vậy Hàn lăng bị an bài đến này gian công cộng trong phòng sinh, nghe nói bên trong có mười mấy sản phụ nữ sắp lâm bồn.
Do vì đông sản phụ trong phòng sinh, nên người chồng cũng không được vào trong.
Vi phong lòng như lửa đốt, tại cửa phòng bước qua bước lại , nếu không phải hàn phụ nhiều lần ngăn chặn, hắn đã sớm phá cửa mà vào .
Bên trong mặc dù cãi nhau, phụ nữ la hét cùng với tiếng trẻ sơ sinh khóc hòa lẫn vào nhau , Vi phong bằng nội lực thâm hậu, nghe rõ ràng nghe được Hàn lăng cất tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Tỷ phu, ngài ... lại bên này trước, như vậy rất dễ dàng gây trở ngại cho bác sĩ." Phát hiện lại một y tá bị Vi phong hành sự lỗ mãng lo lắng thiếu chút nữa té ngã, hàn xước không khỏi an ủi Vi phong.
"Nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy, tiểu lăng lần đầu tiên sinh, đau là khó tránh khỏi, tất cả có bác sĩ lo , không có việc gì -. A phong ngươi đừng vội, lại đây ngồi xuống đi." Hàn phụ cũng khuyên nhủ. Kỳ thật, ông bản thân cũng tâm thần không chừng, nghe giọng không tự nhiên gì hết.
Không, nàng không phải sinh lần đầu! Vi phong cơ hồ muốn nói ra chân tướng. Từ lúc Hàn lăng sinh Vi lạc , hắn đã hỏi thái y về phương diện này , biết được nữ nhân lần thứ hai sinh tương đối dễ dàng, thời gian cũng sẽ không quá dài, nhưng lăng lăng lần này rõ ràng không phải, nàng - tiếng khóc so sánh khi sinh lạc lạc lúc đó còn thê thảm và kinh khủng hơn.
"Tiên sinh, ngươi đừng đến nơi này, ngươi như vậy ảnh hưởng tới công việc chúng tôi!" Hốt nhiên, y tá cất giọng rất nhỏ quát mắng Vi phong làm tinh thần hắn trở về thực tại.
Bị hàn xước kéo đi, Vi phong rốt cục trở lại bên cạnh ngồi trên ghế.
Vừa lúc lúc này, vương bân vội vã chạy tới, "Làm sao vậy, Hàn lăng sinh chưa?"
"Còn chưa ra."
"Này trong bệnh viện chủ nhiệm khoa sản là bạn học vợ ta, ta vừa mới cùng hắn liên lạc , hắn nói vừa lúc có 1 sản phụ lùi lại ngày sinh, Hàn lăng có thể mượn tạm gian phòng sinh." Vương bân sau khi liên lạc báo kết quả nói cho phép chuyển phòng.
Hàn phụ vừa nghe, hân hoan không thôi, “ thật tốt quá! Nơi này hoàn cảnh quá kém, người đỡ đẻ lại không đủ, chờ đợi như vậy, còn không biết đến lúc bao lâu đây."
Vương bân gật đầu bỏ đi cùng y tá dời Hàn lăng đi tới phòng đặc biệt.
Thấy lo lắng đã lâu rốt cục được xuất hiện, Vi phong không thể chờ đợi được xông lên , cầm thật chặt tay Hàn lăng , "Lăng lăng, ngươi thế nào , là ta, là ta!"
Hàn lăng tóc dài rối tinh, sắc mặt trắng bệch, mặt mày lệ ngân, thập phần điềm đạm đáng yêu, chọc trìu mến.
Trải qua một phen lo lắng, rốt cục đến phòng này lại trở nên im ắng .
Trừ...ra Vi phong cùng hàn mẫu có thể ở bên Hàn Lăng, hàn phụ, hàn xước cùng vương bân, chỉ có thể ở bên ngoài đợi.
Vi phong bàn tay to vững vàng cầm tay Hàn lăng đang ứa ra mồ hôi lạnh , một mực không buông...ra , "Lăng lăng, ngoan, đừng khóc, đừng sợ, ta đang ở bên cạnh ngươi!"(Ôi đoạn này cảm động quá chấm chấm nước mắt)
Hàn lăng gượng cười, chính là cơn đau nhức đến nên nàng lại bắt đầu kêu thảm thiết . Hoàn cảnh tốt, vẫn không thể giảm bớt nỗi thống khổ của nàng .
Vi phong kinh hãi, khủng hoảng, liên tục xoa nắn bàn tay nàng, "Rất đau là như vậy, đều là trẫm... Ta có lỗi, để cho ngươi chịu khổ , có lỗi với, lăng lăng, có lỗi với nàng!"
"Đều là ngươi, thật đẹp mặt cái gì đóng phim cấp ba, thật sự là được việc không đủ bại hoại có thừa." Thấy nữ nhi chịu đựng hơn hai giờ - thống khổ, hàn mẫu đau lòng không thôi, nhìn nàng bật khóc nói không nên lời.
Vi phong tự biết có lỗi, chỉ có thể nhìn về phía Hàn lăng sám hối.
"Các ngươi yên tâm đi, phụ nữ có thai đều là như vậy, cô ấy sinh lần thứ hai sẽ không khổ cực thời gian lâu -." Y tá hảo tâm an ủi bọn họ.
Hàn mẫu tức thì trợn to ánh mắt, "Y tá tiểu thư, ngươi lời này là có ý gì? Con gái của ta rõ ràng là lần đầu mang thai, ngươi đang nói lung tung gì vậy."
"A di, ngài tỉnh táo chút đi, ngài lớn tiếng như vậy, rất dễ dàng ảnh hưởng đến phụ nữ có thai."
"Ngươi mới nói lung tung , như thế nào tĩnh táo, ngươi phải nói rõ ràng, không cần chửi xéo con gái của ta không trong sạch!" Hàn mẫu nổi trận lôi đình.
"Mẹ, ai da..." Hàn lăng nghĩ theo mẫu thân giải thích, không biết làm thế nào cơn đau bụng lại tới.
Phát hiện hàn mẫu tựa hồ còn muốn hướng tới y tá phát hỏa, Vi phong không thể làm gì khác hơn là giải thích, "Mẹ, y tá tiểu thư nói là thật."
"Ngươi cũng nổi điên theo? Tiểu lăng rõ ràng là lần đầu tiên mang thai." Hàn mẫu ngọn lửa chuyển tới Vi phong .
"Con và lăng lăng, còn có con trai hiện tại đã 4 tuổi ."
"Cái gì?" Hàn mẫu tựa hồ chịu không được việc..này uy lực đủ để so sánh với bom nguyên tử.
"Phòng sinh bên trong không nên xôn xao, các ngươi có cái gì nói đi ra ngoài nói đi!" Một giọng trầm thấp nghiêm túc rõ ràng vang lên, một bộ áo blue trắng chàng thanh niên chậm rãi đến trước giường bệnh .
Vi phong vừa nhìn, thoáng chốc chôn chân tại chỗ, là hắn!
"Bác sĩ Liễu , ngài đã tới?" Mới vừa rồi y tá vội vàng nhìn hắn báo cáo tình huống, "Sản phụ sắp sinh."
"Rồi, chuẩn bị tốt tất cả!" Liễu đình phái tuấn dung lạnh lùng, không nhìn những người khác, trực tiếp khích lệ Hàn lăng: "Cô nương, ta xem qua của báo cáo, hài tử mặc dù sinh non nửa tháng, cũng không có vấn đề gì, ngươi đừng lo, như bình thường là được, phối hợp với chỉ dẫn của chúng ta mà làm, hiểu chưa?"(hit chuyện cho phái huynh đi đỡ đẻ)
Hàn lăng thông suốt mở mắt kinh ngạc chìn chăm chú người trước mắt, hắn... Dĩ nhiên là bác sĩ khoa sản!
Liễu đình phái cười nhạt với nàng, lập tức đi tới chân giường , chuẩn bị tách hai chân của Hàn lăng ra.
Vi phong thấy thế, giống như lôi đình tia chớp, kịp thời đè lại tay của hắn, giận dữ hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
Liễu đình phái ngây ngốc, ôn hòa trả lời, "Tiên sinh, ta muốn giúp vợ ngươi đỡ đẻ."
"Không được! Ta không chấp nhận!"
Liễu đình phái nhất thời sững sờ,gương mặt lộ vẻ khốn cùng không giải thích được.
Lúc này, hàn mẫu lôi Vi phong ra, "Không cho bác sĩ đỡ đẻ, chẳng lẽ ngươi tới làm thay?"
"Để ta lại!" Vi phong tiếp tục căm tức nhìn liễu đình phái. Hừ, hắn cũng không phải không hiểu, năm đó lạc lạc chính là hắn tự mình đỡ đẻ mà.
Hàn mẫu dở khóc dở cười, "Ngươi lại phát điên rồi , mau tránh ra, đừng làm trở ngại đến người khác."
"Tiên sinh, ngươi có thể đến bên cạnh vợ mình, an ủi nàng, khích lệ nàng, tiếp sức cho nàng , để nàng tin tưởng, như vậy nàng sẽ sinh thuận lợi hơ ." Liễu đình phái giải thích, giọng nói ôn hòa .
"Tiên sinh, ngươi tránh ra đi!" Y tá tiểu thư không nhịn được địa liếc Vi phong, sau đó nhắc nhở liễu đình phái, "Bác sĩ Liễu chuẩn bị xong, em bé muốn đi ra !"
Lúc này, Hàn lăng mãnh liệt la, "Phong, phong... Lại đây!"
Vi phong ghen ghét như trước, chính là thấy Hàn lăng vạn phần thống khổ, thương cảm không chịu nổi , ghen tỵ lập tức bị đau lòng vùi xuống, hắn nhanh chóng trở lại bên cạnh Hàn lăng .
Kế tiếp, lại là một hồi luống cuống tay chân, kinh tâm động phách, trải qua suốt hai giờ, Tiểu công chúa ra đời cất tiếng khóc oa oa .
Em bé mêm nhũn gương mặt hồng hào, Hàn lăng ngáp một tiếng, yên tâm mà nhắm mắt lại.
Đã có kinh nghiệm nên Vi phong biết Hàn lăng chỉ là mỏi mệt buồn ngủ, không kinh hoảng nữa. Hắn mừng rỡ như điên nhìn con gái chờ đợi đã lâu kích động khó nén.
Hàn mẫu vui mừng quá đỗi, khi thì cười vui, khi thì rơi lệ thương yêu trìu mến nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngoại.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
"Đồng nhi thật xinh đẹp, thật sự thật xinh đẹp, lớn lên nhất định giống như mụ mụ , mê chết đám nam nhân." Vi phong nằm ở trên giường còn Hàn lăng ôm con gái trong lòng đang say sưa bú sữa.
Hàn lăng cười khúc khích, chế nhạo hắn, "Chúng ta tôn quý vô cùng - thánh tông quân nha, cái gì vòng phì yến sấu, chim sa cá lặn, Bế Nguyệt Tu Hoa - nữ nhân chưa từng thấy? ?"
Vi phong im lặng đột nhiên ôm hai mẹ con và hôn nàng làm nàng nhất thời không thể nói tiếp.
"Phong, đừng như vậy!" Hàn lăng vừa thẹn vừa giận, đặc biệt con gái đang nháy mắt với nàng, phảng phất nét giễu cợt .
Vi phong nào để ý tới nàng, hắn đầu tiên là trừng phạt cắn vào môi nàng sau đó đưa đầu lưỡi vào trong , tận tình hưởng thụ .
Hàn lăng càng thêm ngượng ngùng, trong đầu truyền đến1 cảm giác căn bản là không giống với trước đây!
"Tiểu lăng, cháo gà ngon lắm, mau ăn khi còn nóng." Đang lúc đỉnh điểm thì hàn mẫu hốt nhiên đẩy cửa đi vào. Phòng ngủ vốn không lớn, tự nhiên nhìn xuống bà không khỏi thất kinh , thấy hai vợ chồng trên giường nếu không phải cháo gà đựng trong bọc , đã sớm rơi xuống đất rồi .
"Phong, phong , mau đứng lên!"
"Không được lần này chiều theo ý trẫm đi." Hiển nhiên, quá mức say mê Vi phong, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
"Hỗn đản, mẹ đang nhìn thấy đó !" Hàn lăng dùng sức, nổi giận đẩy hắn ra .
Rốt cục, Vi phong kinh hãi, rất nhanh ngẩng đầu, trốn tránh ánh mắt hàn mẫu, vội vàng không tự nhiên quay mặt qua chỗ khác.
Khó xử qua đi, hàn mẫu tức giận, "Tiểu lăng, mẹ bình thường như thế nào dạy con, dù là trong khuê phòng hay chăng nữa, cũng không nên như vậy không hề tiết chế cũng không hề ra thể thống gì hết."
Hàn lăng khuôn mặt càng đỏ hồng, tyhaaps giọng nói, "Mẹ đi vào sao không gọi một tiếng."
"Ta gõ cửa rồi mới vào. Ngươi nhìn ngươi, bị mê hoặc thành thế này . Con gái gì đâu, một chút mắc cỡ cũng không có." Cảm xúc không kìm nén hàn mẫu là người từng trải lẽ ra rõ ràng cũng hiểu, nhưng bà nhất định không nhượng bộ, nói gì thì nói bà cũng không vừa mắt Vi phong .
Hàn lăng lộ vẻ xấu hổ, không hề... lên tiếng, chỉ lúng ta lúng túng cúi đầu.
"Tốt lắm, đừng kích động nữa , uống nhanh đi."
"Sao!" Hàn lăng nội tâm xấu hổ không giảm, nhẹ nhàng tiếp nhận cháo gà.
Hàn mẫu đã ở trên ghế dựa lớn ngồi xuống, như có điều suy nghĩ chìn chăm chú Hàn lăng, một hồi lâu thì chậm rãi hỏi” "Tiểu lăng, mẹ có chuyện giấu ở trong lòng thật lâu, hôm nay muốn hỏi rõ ràng."
Hàn lăng dừng lại thoáng cái, "Mời mẹ nói."
Hàn mẫu thoáng cái dường như nghiêm mặt nhìn Vi phong, tầm mắt lại lần nữa trở lại Hàn lăng câu hỏi đã bị đè nén đã lâu "Tại bệnh viện hôm trước y tá nói con đã từng sinh con rồi ?"
Hàn lăng ngẩn người, suy nghĩ một chút, không có câu trả lời ngay.
"Tiểu lăng ——" hàn mẫu kéo dãi giọng.
"Lăng lăng, ngươi kể chi tiết cho nói cho mẹ nghe đi." Đặt tiểu nữ ngủ xuống Vi phong ngồi dậy.
"Tiểu lăng, mấy năm nay cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, con sống như thế nào, còn nữa, con cùng a phong đã sinh một đưa con trai sao?" Hàn mẫu một hơi hỏi ra những nghi hoặc trong lòng, lại nhân tiện mắng luôn Vi phong.
Rốt cục, Hàn lăng do dự rồi nghiêm túc nói: "Mẹ, kỳ thật, mấy năm qua con không ở trong núi mà là... Xuyên qua thời gian đến nơi khác , một nơi cách chúng ta mấy ngàn năm. Con không phải không nghĩ đến việc trở về, mà là căn bản không thể về!"
Hàn mẫu khiếp sợ trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Tiếp theo, Hàn lăng kể lại bản thân như thế nào xuyên qua đến Dụ trác hoàng triều nhân cơ hội thay Vi phong giải thích, "Kỳ thật, a phong cũng không phải ...gì đó cũng không hiểu ,hắn không phải người sống trên núi, hắn là hoàng đế, có địa vị cao nhất, cho nên tính cách hắn lạnh lùng cao ngạo , cho dù đi tới đây, trong 1 khoảng thời gian ngắn cũng đã rất nhiều. Bất quá, mẹ yên tâm, hắn rất thương con, thật sự rất thương, sủng ái con, yêu con."
Hàn mẫu vẫn đang lo lắng vừa mới nghe được những điều này, khó có thể đón nhận ngay!
Hàn lăng hơi thở gấp gáp, cảm xúc phập phồng.
Vi phong nắm chặt tay Hàn lăng bình tĩnh trấn an Hàn lăng.
Vài phút trôi qua đi, hàn mẫu từ khiếp sợ cũng thông qua được, "Tiểu lăng, ý của con là, con còn đi tiếp sao? Chừng nào đi? Lại lần nữa rời xa mụ mụ?"
Hàn lăng trầm ngâm, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
"Không, ta không cho phép con đi nữa! Nếu đã trở về, nên ở luôn đừng rời đi." Hàn mẫu mãnh liệt đẩy Vi phong ra, tự mình nắm tay Hàn lăng , lớn tiếng nói.
Hàn lăng thấy thế, nước mắt tràn mi , "Mẹ, con có lỗi với mẹ, có lỗi với mẹ, nhưng con phải đi,con phải trở về."
"Cái gì trở về? Nhà của con ở chỗ này! ! Còn có, con đi rồi mẹ làm sao bây giờ? Con cũng đã biết, mấy năm mẹ sống như thế nào mà? Vất vả lắm con mới trở về, rồi lại phải rời khỏi, chẳng lẽ con muốn mẹ lại lần nữa thống khổ sao?"
"Mẹ..."
"Tiểu lăng, thật sự nhất định phải đi sao?" Hốt nhiên, một giọng nói đau thương vang lên, là hàn phụ.
"Ba..."
"Hai người nói gì, ta ở phòng bên cũng nghe được . Chính là tiểu lăng, con nhẫn tâm để cho mẹ con lại lần nữa đau đớn vì mất con sao? Kể từ năm đó, mẹ của con thường xuyên mất ngủ ,nửa đêm gặp ác mộng , sau đó không ngủ tiếp được, trong lòng con cũng không có cha sao. Mẹ con sở dĩ già hơn trước nhiều là do quá lo lắng đó."
Hàn lăng cảm thấy rất áy náy, đau lòng ôm hàn mẫu, "Mẹ, con có lỗi với mẹ, là lỗi của con, có lỗi với, có lỗi với..."
"Mẹ không cần ngươi nói xin lỗi, mẹ chỉ cần ngươi ở lại! Tiểu lăng, nếu như cảm giác xấu hổ với mụ mụ, vậy ở lại đây đi, vĩnh viễn ở lại bên cạnh mụ mụ có được hay không? Có được hay không? Nhiều nhất, ta cũng không trách a phong , ta sẽ đối đãi với con rể tử tế mà."
"Mẹ, không phải như vậy..."
"Đó là như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm hoàng hậu, hoàng hậu có cái gì tốt? Ở đó lạc hậu , cái gì cũng không có, thời gian có thể qua sao? Còn có ngươi đừng quên rồi, hắn là hoàng đế, từ xưa hoàng đế đa tình phong lưu, hạ lưu, thấy một nữ nhi khác là thích ngay, ngươi bây giờ còn trẻ, có lẽ hắn không dám xằng bậy, chính là chờ ngươi tao nhã không còn.nữa, hoa tàn nhụy rữa lúc đó ngươi có thể bảo đảm hắn không làm bậy sao? Ngươi có thể bảo chứng hắn yêu ngươi cả một đời sao?" Hàn mẫu hoàn toàn chán ghét Vi phong .
"Tiểu lăng, mẹ của con nói xong không phải không có lý, tại cổ đại, hôn nhân căn bản không có bảo đảm, cũng không có chế độ một vợ một chồng, nếu trở về, ngươi phải chia sẻ a phong với kẻ khác thì sao ." Hàn phụ cũng lo lắng giải thích.
"Không, ta sẽ không vứt bỏ lăng lăng, ta sẽ yêu nàng cả đời -!" Vi phong không thể chờ đợi được giải thích.
Hàn mẫu hung hăng trợn mắt liếc hắn , rưng rưng trách móc Hàn lăng, "Con không có cảm giác là như thế nào sao? Không, con căn bản không hiểu, con bị tình yêu làm cho mờ mắt, bị hoàng đế dụ dỗ nên không rõ hoàn cảnh của mình."
"Không phải, mẹ, không phải như vậy! Không có cảm giác, con biết, con đương nhiên biết! Con không phải ghét ở thời cổ đại? Khó được trở về đây lần nữa, con cũng từng nghĩ tới không quay lại đó, nhưng con không thể, bởi vì lạc lạc vẫn ở cổ đại, đứa bé đó vĩnh viễn chỉ có thể ở lại nơi đó. Con là mẹ lạc lạc làm sao có thể bỏ rơi con mình? Nó chỉ mới có 4 tuổi, nếu như chúng con không quay về, nó nhất định trở thành cô nhi. Dù cho có đông đảo cung nô thậm chí đại thần làm bạn, thì nó cũng sẽ không vui sướng gì, hắn muốn chính là tình yêu thương của cha mẹ ,trong vòng tay cha mẹ mà trưởng thành."
Hàn mẫu sững sờ. Tiện đà ôm đầu khóc rống lên.
Vi phong lại lần nữa lên tiếng, "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với lăng lăng, yêu nàng cả một đời, đời đời kiếp kiếp, con tuyệt không phụ nàng."
Đáng tiếc, hàn mẫu không nghe gì, một bên rưng rưng một bên nổi giận, "Lời của ngươi có thể tin sao? Ngươi hiện tại đương nhiên nói như vậy, chính là tương lai cơ? Tại cổ đại, ngươi là hoàng đế, tất cả mọi người nghe lời ngươi, ngươi muốn như thế nào liền được như thế đấy, nam nhân không tham luyến sắc đẹp, hoàng đế không phải tam cung Lục Viện, tần phi hàng ngàn sao"
"Sẽ không mẹ, không phải như thế. Giữ lại tam cung Lục Viện, chỉ là vì cân bằng thế lực triều đình, để ta quản lý thiên hạ thái bình. Lòng ta trung chỉ có lăng lăng thôi." Vi phong tiếp tục giải thích, chẳng những là nói cho hàn mẫu nghe, còn là nói cho Hàn lăng nghe.
"Hừ, thiên tài tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi!" Hàn mẫu gạt nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía Hàn lăng, "Dù sao mẹ mặc kệ, ngươi nhất định không thể đi, nếu không, mẹ chết cho ngươi xem!"
"Mẹ..."
"Lão bà..."
Hàn mẫu lại lần nữa căm hận trợn mắt nhìn Vi phong vài lần, không bao giờ ... tin tưởng bất cứ.điều..gì hắn nói, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Hàn phụ nhìn con gái cùng con rể gật đầu, cũng vội vàng đuổi kịp.
Cả gian phòng, yên tĩnh trở lại.
Hàn lăng hai tay xuôi xuống, cằm để trên đầu gối, ưu sầu, khổ sở cùng thương tâm.
Vi phong lẳng lặng nhìn nàng một hồi, ôm nàng, "Lăng lăng,ta có lỗi với nàng nhiều!"
"Không liên quan chuyện của ngươi!" Hàn lăng thấp giọng u thán.
"Không... Kỳ thật..." Vi phong trầm ngâm một lúc cũng nói ra, "Kỳ thật, lạc lạc có thể theo tới đây, là ta... Ta sợ nàng không chịu theo ta trở về, vì vậy dùng kế để lạc lạc ở lại cổ đại."
Hàn lăng vừa nghe, tức thì đông cứng người.
Vi phong càng ôm chặt hơn, "Có lỗi với nàng, là do ta ích kỷ, chính là ta sợ, nàng một mực ghét bỏ cổ đại, nhưng ta lại không thể cả đời sống ở chỗ này. Ở chỗ này, ta cảm thấy rất không an toàn, ta không hề có sự bảo đảm, tại đây mỗi người đều thông minh tuyệt đỉnh, ta đi tới nơi nào xin việc cũng bị những mắt lạnh lùng và giễu cợt. Chỉ có tại cổ đại, tại quốc gia của ta ta mới yên tâm."
Hắn nói không sai, trở lại hiện đại lâu như vậy tới nay, tâm tình của hắn nàng hiểu rõ, cũng hiểu hắn căn bản không thích hợp nơi này, tuy nhiên, nghĩ tới việc đi về đó, sẽ không có cơ hội nhìn thấy cha mẹ người nhà, nàng liền ruột gan đứt từng khúc, lòng như đao cắt.
Mấy năm trước, nàng thật vất vả cam chịu lần này sau khi trở về, từ tận đáy lòng cũng đang phân vân không biết bản thân cần phải làm sao bây giờ...