Một Đêm Ân Sủng

Chương 119: Sự khoan dung trái với lương tâm


Chương trước Chương tiếp

“khởi bẩm hoàng thượng, nhiệm vụ đã hoàn thành, hoàng thượng...........”

Vi Phong đang gà gật, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Hắc có một chút không tự nhiên cúi đầu xuống, hơi thở dài, hiển nhiên, hắn vẫn chưa từ dục cảm ban nãy hồi phục lại.

Vi Phong đứng dậy từ trên chiếc ghế, lúc đi qua phía người hắn, dùng lực ấn mạnh vào vai hắn, “Làm tốt lắm!”

Sắc mặt của Hắc lại là một trận ửng hồng xấu hổ, cho tới khi cái bóng dáng cao to kia dần dần bước ra khỏi tấm bình phong, hắn mới thu hồi lại tầm mắt, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhảy ra phía ngoài.

Treo long bào lên phía trụ giường, Vi Phong chỉ mặc mỗi chiếc tiết khố mỏng manh, ngồi lên phía cạnh giường, lại lần nưa điểm giải huyệt đạo hôn mê mà lúc nãy Hắc mới điểm.

“Hoàng thượng, người đã đi rồi sao?” Phát hiện đôi chân Vi Phong vươn ra bên ngoài giường, Tường Vi lập tức ngồi dậy, phía thân dưới đau nhức tới mức khiến cho nàng ta không khỏi rên lên mấy cái.

Vi Phong quay đầu lại, ánh mắt không còn vẻ băng lạnh, “Tỉnh rồi?”

Tường Vi xấu hổ gật gật đầu, “Xin lỗi hoàng thượng, thân thiếp lúc nãy dường như là ngất đi vậy.”

Vi Phong tặng cho nàng một nụ cười cao thâm khó đoán, “Ngủ tiếp đi, trẫm về trước đây.”

Tường Vi nhanh chóng nhướn người dậy ôm chặt hắn, luyến tiếc không rời: “Hoàng thượng......”

Vi Phong theo phản xạ, lúc đang rất căm ghét chuẩn bị giựt cái tay đang ôm quanh eo mình của nàng ta ra, trong đầu đột ngột xẹt qua một tia ánh sáng, cho nên, sức lực sử dụng nhanh cóng giảm mạnh, nhẹ nhàng nhấc tay của nàng ta ra, “Trẫm muốn trở về xem hoàng hậu thế nào.”

Trong đáy lòng Tường Vi xẹt qua một tia đố kỵ, nhưng trên khuôn mặt vẫn giả bộ dịu dàng ân cần, “Vậy...........thần thiếp cung tống (cung kính đưa tiễn) hoàng thượng!”

Vi Phong ấn ngồi lại nàng ta đang muốn đứng dậy, ánh mắt một trận lay động, đặt một nụ hôn lên phía trước trán của nàng ta, “Nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

Thần sắc trong mắt Tường Vi mê đắm, ánh mắt cứ bám riết lấy hắn, yên lặng nhìn hắn mặc long bào vào, lạnh lùng bỏ đi.

Một hồi sau, bọ não hỗn độn của nàng ta mới thanh tỉnh được trở lại, sự đau chướng ở phía dưới lại lần nữa tấn công nàng tam trong đầu đồng thời xẹt ra hình ảnh ban nãy được sủng hạnh, cuối cùng, với khuôn mặt tràn đầy mãn nguyện nằm xuống giường, dưới sự bầu bạn của ký ức ngọt ngào đẹp đẽ đó dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trên đường trở về, Vi Phong đi nhanh như bay, rất nhanh đã trở về tới Ngự cung.

Đâyr mở cánh cửa tẩm phòng, con mắt đen theo thói quen quét về phía giường lớn, nhìn thấy người mà vốn đáng lẽ phải đang ngủ ngon lành lại vẫn đang ngây ngốc ngồi đó, hắn vội vàng chạy tới, “Lăng Lăng!”

Cái ôm ấp quen thuộc, khiến cho Hàn Lăng nhanh chóng vui mừng, nhưng mà, trên người hắn bỗng truyền đến một mùi hương phấn nồng nặc, lại khiến cho nàng không tự chủ được đẩy hắn ra.

“Sao vây?” Vi Phong không biết được duyên cớ bên trong đó, thấp thỏm bất an hỏi, muộn như vậy rồi vẫn chưa đi ngủ, bụng khó chịu sao? Bảo bảo lại hành hạ nàng? Trẫm ngay bây giờ gọi thái y.”

Dáng vẻ hoang mang không biết phải làm gì của hắn, khiến cho Hàn Lăng cảm thấy một trận hổ thẹn, không chút do dự ôm chặt lấy hắn, “Không sao, ta không sao!”

“Nhưng mà-----“ Sự hoang mang của Vi Phong vẫn chưa yên.

“Đúng rồi, tối nay tất cả đều thuận lợi chứ?”

“Ừm!” Như là nhớ tới điều gì đó, tuấn nhan Vi Phong tràn lên một nụ cười, nâng khuôn mặt nàng lên, “Nàng biết không? Cái tên Hắc đó đúng là giấu diếm kỹ thật, kỹ thuật trên giường của hắn một chút cũng không tệ, khiến cho ả Tường Vi kia như mê như say vậy.”

Hiếm khi thấy hắn đối với sự việc của người khác hứng thú như vậy, Hàn Lăng cũng không khỏi hứng thú, trêu chọc hắn, “Nếu như thay vào là chàng, nói không chừng Tường Vi lại càng sung sướng như muốn chết trong dục vọng!”

“Xem ra, trẫm mỗi lần đều khiến cho Lăng Lăng sung sướng như muốn chết trong dục vọng nhỉ!” Đôi mắt Vi Phong lấp lánh như sao đêm lập tức nổi lên tia tà mị và nóng bỏng.

“Đáng ghét! Sao lại kéo ta vào chứ!” Hàn Lăng khuôn mặt ửng hồng, vươn tay đấm mấy cái vào trước ngực hắn.

“Được, trẫm bây giờ sẽ khiến cho nàng sung sướng như muốn chết trong dục vọng............”

“Không muốn......tránh ra.............”

“Muốn, trẫm biết là nàng nhất định muốn mà..........”

“Háo sắc..........”

“Ừm, trẫm là tên háo sắc, là tên háo sắc của riêng nàng...........”

“Đáng ghét................”

Tấm rèm buông xuống, những tiếng nói tán tỉnh nhau cũng càng ngày càng nhỏ lại, tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển càng ngày càng nặng, luồng không khí tình ái dịu đẹp dần dần từ phía trong màn truyền ra, len lỏi ra khắp nơi trong phòng, nồng đậm như tình xuân........

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Hàn Lăng mới vừa ngồi vững trên ghế Phượng, Côc Thu đã như không thể chờ đợi kêu ca, “Lăng, ngươi sao lại đi đồng ý cho hoàng thượng nạp cái ả yêu nữ Tường Vi kia!”

So sánh với Cốc Thu, Hàn Lăng thì lại bình tĩnh lãnh đạm hơn nhiều, nàng che miệng ngáp một hơi, khuôn mặt cứ treo lên một nụ cười, “Trở về rồi? Dương Thành có vui không? Còn nữa, ngươi và Cẩm Hoành đã phát triển tới giai đoạn nào rồi? Cô nam quả nữ cùng chung một phòng, hai người có.............”

“Ai da!” Cốc Thu bộ dạng thảm hại pha chút xấu hổ dậm dậm chân, “Ta đang hỏi ngươi chuyện chính đáng nè, sớm biết như vậy ta không đi cái Dương Thành kia rồi.”

Hóa ra, từ mấy ngày trước đó, dưới sự kiến nghị thỉnh cầu của Hàn Lăng, Vi Phong đã cách bỏ phong hiệu Quí nhân của Cốc Thu, còn “ban thường” nàng ta cho Cẩm Hoành. Cốc Thu không muốn rời xa Hàn Lăng, cho nên tạm thời ở lại Ti Thải phường, bình thường nếu rảnh là lại tới bầu bạn với Hàn Lăng, thỉnh thoảng giúp đỡ công việc cho Ti Thải.

Hai ngày trước, vì để cho Cốc Thu và Cẩm Hoành bồi dưỡng thêm tình cảm, Hàn Lăng tự xưng “Hiền thê lương mẫu” bèn nói với Vi Phong cho Cẩm Hoành nghỉ mấy ngày, cho nên, dưới sự gán ghép của cố ý Hàn Lăng, Cẩm Hoành mang Cốc Thu đi du ngoạn ở Dương Thành quê hương của quả Thanh Mai (bayberry)

“Nương nương, người thật sự là không sao chứ?” Lúc này, Ti Thải nãy giờ cứ luôn yên lặng đứng bên cạnh cũng lo lắng cất tiếng hỏi.

Nhìn bọn họ lo lắng trùng trùng, Hàn Lăng suýt chút nữa nói ra sự thật, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, nàng tiếp tục đổi đề tài, “Cốc Thu, ngươi sao lại hay tay không qua đây thế? Thanh Mai (bayberry) của ta đâu?” Nàng một bên nói, một bên làm ra động tác như đang thèm rớt nước miếng.

Cốc Thu ngẩn ra, nàng sáng sớm nay mới về đến nơi, nghe Ti Thải nói là Vi Phong đã sắc phong Tường Vi làm Quí nhân, đêm qua còn sủng hạnh Tường Vi, cho nên đến cả hành lý cũng chưa kịp cất đi, liền chạy thẳng tới đây, làm sao mà còn nhớ tới Thanh Mai nữa.

Hàn Lăng đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy nàng ta, “Trở về đi, ngươi ngày đêm không nghỉ trở về đây nhất định rất mệt rồi, trở về tắm gội một chút, rồi ngủ một giấc, đến chiều hãy tới đây, đến lúc đó nhơ mang cả Thanh mai tới đó!”

“lăng-----“

Hàn Lăng lại kéo Ti Thải dậy, “Ti Thải, ngươi đi cùng với Cốc Thu trở về đi.”

“Khởi bẩm nương nương, Vương Quí nhân cầu kiến!” Đúng lúc này, một vị thái giám tiến vào bẩm báo.

Vương Quí nhân? Tường Vi? Cốc Thu và Ti Thải đồng thời kinh ngạc thốt lên, Hàn Lăng thì lại phân phó thái giám, “Chuẩn kiến.”

Sau khi thái giám lui ra, một cáibóng màu xanh ngọc phỷ thúy thướt tha đi tới, “Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu thượng nương, nương nương vạn phúc.”

“Vương Quí nhân bình thân!” Hàn Lăng đỡ nàng ta dậy, lại còn ban ngồi cho nàng ta.

“Vương Quí nhân, tất cả đã quen chưa?” Giọng nói Hàn Lăng bình tĩnh từ tốn, dung nhan hòa nhã vui vẻ.

Tường Vi không khỏi kinh ngạc, nàng ta còn cho rằng sẽ phải chịu đựng sự gây khó dễ, không ngờ tới.............

“Nương nương đang hỏi ngươi đó?” Trừng mắt nhìn Tường Vi, Cốc Thu cắn chặt răng cảm nhận thấy vẻ gian ngoan và đáng ghét của ả, lại phát hiện ra ả đang ngẩn ra, cho nên lợi dụng cơ hội thị uy với ả.

Tường Vi nhanh chóng hồi thần, ánh mắt cúi xuống, “Hoàng hậu nương nương có tâm rồi, thần thiếp tất cả đều tốt.”

Hàn Lăng khuôn mặt tiếp tục nở nụ cười, “Ngươi đó, đừng cứ gọi hoàng hậu nương nương như vậy, sau này cứ trực tiếp gọi bổn cung là tỷ tỷ là được rồi, đều là người của hoàng thượng, vốn nên gọi nhau là tỷ muội.”

Tường Vi lại một hồi ngầm kinh ngạc, vốn dĩ trái tim cảnh giác đề phòng, cũng bất tri bất giác thả lỏng hơn rất nhiều, “Vậy thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh, hoàng hậu tỷ tỷ sau này cũng gọi thẳng tên của thần thiếp.”

Cốc Thu không hiểu ra làm sao, lại không nhịn được, “Tỷ tỷ người sao lại......”

Hàn Lăng dùng ánh mắt thị ý nàng ta hãy yên lặng, ánh mắt lại lần nữa quay trở lại trên người Tường Vi, lại dùng một loại ngữ khí như nói về một tin đồn, “Có tin đồn hoàng thượng đã từng chỉ yêu một mình bổn cung, tin là ngươi cũng đã biết, đến nay may mắn được hoàng thượng yêu thích, ngươi cần phải cảm ơn, cố gắng hầu hạ hoàng thượng cho tốt.”

“Hoàng hậu tỷ tỷ xin hãy yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ không phụ lòng yêu thích của hoàng thượng!” Tường Vi trong lòng ngập tràn cảm giác cảm kích, hốt nhiên phát giác Hàn Lăng không hề đáng ghét như trong tưởng tượng, đồng thời, còn đối với Hàn Lăng sản sinh ra một cảm giác tôn kính và sợ hãi cùng bái phục, “Hoàng thượng nói thật không sai, hoàng hậu tỷ tỷ quả thật là có tấm lòng độ lượng, dịu dàng ân cần, hào phóng một cách phù hợp với tình thế, mẫu nghi thiên hạ.”

“Thân là người của hoàng thượng, chúng ta cần phải thân thiết và sống tình cảm với nhau, để mang cho hoàng thượng một căn nhà yên bình hòa thuận, để cho người không phải lo lắng gì, mà càng tập trung thụ lý việc quốc sự.” Hàn Lăng nói đoạn, từ tay mình tháo ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy giá trị nghiêng thành, đưa nó nàng ta, “Đây là một chút tâm ý của bổn cung.”

Tường Vi mở to mắt, “Hoàng hậu tỷ tỷ.......”

“Nhận lấy đi.” Hàn Lăng lại hướng một nụ cười tủm tìm về phía nàng ta.

Tường Vi do dự một chút rồi mới tiếp nhận lấy, “Đa tạ hoàng hậu tỷ tỷ!”

“Không cần khách khí.” Hàn Lăng không chú ý ngáp dài một cái, “Bổn cung muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa, muội muội nếu như không còn việc gì khác, thì lui xuống trước đi.”

“Ồ....hoàng hậu tỷ tỷ thân đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thần thiếp không làm phiền người nữa, thần thiếp xin cáo lui trước!” Tường Vi đối với Hàn Lăng cong người hành lễ, e ngại nhìn sang Cốc Thu và Ti Thải đang đứng bên cạnh Hàn Lăng một cái, mới rời đi.

Tường Vi mới bước chân ra khỏi đại điện, Cốc Thu bắt đầu trách móc, “Lăng, ngươi việc gì phải đối với ả tốt như vậy!”

Hàn Lăng trước tin nhìn nhìn nàng ta, rồi nhìn sang Ti Thải cũng đang khốn hoặc không hiểu gì, tay trái phải phân biệt kéo lấy hai tay của bọn họ, “Các ngươi cũng trở về đi.”

“Lăng, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta kìa!”

“Đừng lo, ta biết bản thân đang làm gì mà, còn nữa, không cần phải thay ta cảm thẩy buồn bã hay là tủi thân hoặc là không cam tâm. Không sao đâu.” Câu nói cuối cùng, Hàn Lăng không những nói cho bọn họ nghe, mà càng là nói cho bản thân nghe.

“Cốc Thu, chúng ta trở về trước đi, nương nương cũng cần nghỉ ngơi rồi.” Ti Thải khuyên nhủ Cốc Thu người vẫn còn đang muốn nói thêm gì đó.

Cốc Thu lại bất lực dẫm dẫm chân xuống, sau khi đối với Hàn Lăng dặn dò vài câu, mới cùg với Ti Thải cùng nhau rời đi.

Bọn họ chân trước mới bước ra khỏi cửa lớn, thì chân sau Lỹ Ánh Cúc đã bước vào.

“Bà bà, người tới rồi?” Hàn Lăng vui mừng nghên đón.

Lý Ánh Cúc đỡ lấy nàng, “Con bụng to không tiện, mau ngồi xuống!”

“Dật Thanh, ngươi cũng tới rồi?” Hàn Lăng lúc này mới chú ý tới Lý Dật Thanh đang đi theo sau Lý Ánh Cúc.

Lý Dật Thanh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

Hàn Lăng hiểu được tính cách của hắn, cho nên tạm thời không để ý tới hắn, sự chú ý lại quay trở về bên người Lý Ánh Cúc đó, “Gần đây có khỏe không? Hai ngày nay con toàn không ngủ được, đều không thấy người.”

Lý Ánh Cúc cười ngâm nga: “Ta rất là khỏe, không bệnh không đau, đâu cần con tới thăm chứ. Ngược lại là con, đứa nhỏ chỉ còn ba tháng nữa là ra đời rồi, không có điều gì không bình thường chứ?”

“Không có!” Hàn Lăng hai tay tự nhiên đưa tới bên chiếc bụng đã nhô cao của mình, “Nó à, ngoan hơn Lạc Lạc năm đó nhiều, nhất định là con gái rồi!”

“Ừm, thai này là con gái cũng tốt, thai sau lại cho Lạc Lạc thêm một đệ đệ nữa.” Lý Ánh Cúc mong chờ một tương lai tốt đẹp.

Lại còn thai sau nữa? Hàn Lăng đôi mắt không khỏi mở lớn.

“Sinh một con gái giống như ngươi thì tốt!” Lý Dật Thanh bỗng lại cất lời.

Hàn Lăng quay mặt, hướng về phía hắn một nụ cười mê hồn, đồng thời an bài Lý Ánh Cúc ngồi xuống, “Đúng rồi, bà bà, trưa nay không bằng hãy lưu lại cùng nhau dùng bữa?”

“Không cần đâu, ta lần này tới, là muốn hỏi con...............” Lý Ánh Cúc hơi dừng lại một chút, lại nói: “Là chuyện liên quan tới việc Vi Phong nạp Tường Vi.............”

Ha ha, hóa ra lại là dò hỏi về việc này, nghĩ tới có bao nhiêu người quan tâm bản thân, Hàn Lăng trong tim bõng thấy ấm áp: “Ta không sao.”

“Ngươi thay hắn mang thai đứa bé, hắn thì lại sung sướng đi nạp thêm tần phi, thật là đáng ghét.” Lý Dật Thanh mỗi lần tới lúc quan trọng thì đều xen ngang vào nói.

“Thanh nhi, con mau ngậm miệng lại, Phong nhi không những là anh trai của con, còn là hoàng thượng, con làm sao lại có thể nói hắn như vậy.”

“Ta từ trước tới giờ chưa từng nhận hắn là anh trai của ta.” Lý Dật Thanh lại một trận hừ lạnh, gương mặt đẹp trai lộ rõ sự phẫn nộ bất bình.

Hàn Lăng chầm chậm tiến đến gần hắn, dịu giọng an ủi: “Ta thật sự không sao.”

Lúc Lý Dật Thanh còn muốn nói thêm nữa, thì tử cửa lớn bỗng truyền vào một giọng nói to âm thanh vui vẻ vạng vọng.

“Mẫu hậu, người tới rồi?” Vi Phong một bên nói, một bên bước những bước lớn tới cạnh Hàn Lăng, trủớc mặt nàng quì xuống, “Bảo bảo hôm nay có ngoan không?”

Hàn Lăng còn chưa kịp trả lời, Lý Ánh Cúc thâm ý sâu xa nói một câu, “Phong nhi, A Lăng bây giờ đang mang thai trong mình, con cần phải đối đãi thật tốt với nàng, không được vì có người mới mà quên đi người cũ!”

Nghe ra ý tứ trong câu nói của Lý Ánh Cúc, Vi Phong hốt nhiên cảm thấy khổ não, không biết phải tiếp lời thế nào.

Hàn Lăng thấy vậy, vội vàng thay hắn giải thích rõ ràng, “bà bà, kỳ thật nửa đêm hôm qua hoàng thượng đã trở về đây rồi.”

“Vậy thì sao chứ, nếu như thật lòng đối đãi với ngươi, căn bản là không nên nạp phi.” Lý Dật Thanh vẫn là giọng điệu phẫn nộ bất bình đó.

Không biết thế nào, nội tâm Vi Phong đột nhiên dậy lên một tia không vui, hắn đứng bật dậy, gương mặt tối sầm đối diện với Lý Dật Thanh.

Lý Dật Thanh không cam tâm chịu thua, cũng nhìn lại hắn bằng ánh mắt thù địch.

Ý thức được một luồng không khí cô cùng căng thẳng cuồn cuộn chảy qua giữa hai người bọn họ, Hàn Lăng lại vội vàng giải nguy, “Hoàng thượng, người cũng tới bảo bà bà ở lại đây ăn cơm đi, chúng ta một nhà đã lâu không cùng ăn cơm với nhau rồi.”

“Ai cùng hắn là người một nhà chứ? Ta mới không có loại người nhà không có lương tâm, tham tài háo sắc đó!” Lý Dật Thanh lạnh lùng ném lại một câu, phủi tay rời đi.

Sắc mặt Vi Phong càng trở nên tối sầm, đôi mắt âm u dán theo hướng mà Lý Dật Thanh biến mất.

Lúc này, Lý Ánh Cúc cũng chạy lên trước mấy bước, cả khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ nhìn Vi Phong, “Xin lỗi, đều là do ta không tốt, ta dạy dỗ hắn không có phương pháp, khiến cho trong mắt hắn không coi ai ra gì.”

“Bà bà, không liên quan đến người, người khôn cần phải tự trách.” Hàn Lăng an ủi bà, đồng thời dùng cùi trở huých nhẹ vào Vi Phong, “Dù sao thì hoàng thượng cũng hiểu rõ tính cách của Dật Thanh.”

Vi Phong quay đầu lại, nét biểu cảm trên gương mặt hắn vẫn còn có một chút khác thường, xem ra tâm tình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Lý Ánh Cúc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Ta về trước đây.” Nói xong, không đợi Hàn Lăng và Vi Phong phản ứng, vội vã đi ra phía ngoài cửa.

Nhìn bà ấy từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình, Vi Phong sắc mặt hơi bình tình, lại lần nữa chuyển thành âm trầm.

“Thất hiền pháp sư có ơn với bà bà, bà quan tâm tới Dật Thanh cũng là điều nên làm, dù gì, bọn họ cũng đã gọi nhau là mẹ con nhiều năm rồi.” Hàn Lăng đưa tay ra ôm chặt lấy cánh tay hắn, “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Là đố kị sao? Vi Phong ngấm ngầm thở dài một hơi, rốt cục là tâm tình gì vậy, bản thân hắn cũng không hiểu nổi, hắn chỉ biết là, tâm tình khó chịu của hắn, nguyên do là ở cái tên tiểu tử Lý Dật Thanh kia.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Căn phòng không lớn không nhỏ, bài trí đơn giản, khắp nơi đề là một màn yên tĩnh, dường như không giống nơi dành cho người ở.

Tường Vi đẩy cửa bước vào, cầm bát ngọc đặt lên trên bàn, sau đó từ từ bước tới trước giường, “Sư phụ!”

Giác Viễn đại sư từ đầu tới cuối đều hóa trang một màu đen xì, lúc này đôi mắt đang nhắm hờ, ngồi khoanh chân vào giường, phảng phất như không nghe thấy tiếng gọi của Tường Vi.

Tường Vi không kinh động nưa, tự kéo một chiếc ghế dựa đến bên cạnh ngồi xuống, lặng lẽ ngồi đợi.

Sau khoảng một tuần trà, Giác Viễn cuối cùng cũng hít một hơi dài, từ từ mở mắt ra.

Tường Vi đứng dậy, chuyển lên ngồi bên cạnh giường, “Sư phụ, người luyện cồng à?”

Giác Viễn không nói gì, chỉ là khuôn mặt như có suy nghĩ gì đó chăm chú nhìn nàng ta.

Đối diện với đôi mắt này vô số lần rồi, nhưng mà lần này, Tường Vi lại cảm thấy có chút run rẩy và sợ hãi vô cớ .

Nàng cố ý di chuyển ánh mắt, nhìn tới chiếc bát ngọc đặt trên bàn, vọi vàng chạy qua bê lên, quay trở lại trước mặt Giác Viễn, “Sư phụ, đây là tổ yến hầm đường băng con phân phó người trong cung làm, nghe nói có tác dụng làm đẹp, nói không chừng có tác dụng đối với vết thương trên mặt người!”

Giác Viễn vân trầm ngâm yên lặng như vậy, ánh mắt tùy tiện quét qua bát tổ yến một cái, lại quay trở lại trên người Tường Vi.

“Nào sư phụ, ăn lúc nóng đi!”

“Choang ---“ một tiếng động lớn vang lên, chiếc bát ngọc vỡ tan nát, một dung dịch màu trắng đột ngột văng đầy xung quanh chân của Tường Vi.

“Sư phụ..........” Giọng nói Tường Vi có chút run rẩy.

“Máu đâu? Cái ta cần là máu, chứ không phải là loại rẻ tiền không đáng một xu này!” Giọng nói thanh sắc ẩn hiện chút phẫn nộ.

Tường Vi từ từ đứng dậy, đôi chân run rẩy quấn vào nhau.

“Thế nào, có đàn ông rồi thì không còn coi sư phụ ra gì nữa phải không?”

“Không, Tường Vi không dám!”

“Không dám? Ta xem ngươi sống rất là tiêu dao sung sướng đó!” Giọng nói vốn thanh sắc, hốt nhiên chuyển thành trầm thấp nghèn nghẹt.

Tường Vi run rẩy lấy bẩy, không biết làm thế nào cho tốt. Kỳ thật, từ khi Vi Phong phong nàng là Quí nhân, không ngừng sủng hạnh nàng ta, lại thêm Hàn Lăng cũng thường xuyên nói trước mặt nàng ta Vi Phong đối sử tốt thế nào với nàng ta, nàng ta lại càng trở nên không nhẫn tâm trộm lấy máu của Vi Phong, bởi vì nàng ta rất rõ ràng, nếu tiếp tục như vậy, Vi Phong rất nhanh sẽ tử vong do bị thiếu máu.

“Tiện nhân!” Giác Viễn nhấc mạnh chân lên, tàn nhẫn đá một cái lên đầu gối của Tường Vi.

Tường Vi loạng choạng, đang đứng thẳng bị ngã nhào xuống đất, nhưng rất nhanh, nàng ta lại quì lên, “Sư phụ, người..............có thể tha cho chàng được không?”

“Tha cho hắn?” Giác Viễn cười lạnh, “Người không phải là quá rõ ràng bảo sư phụ ngươi đi chết?”

“Không, con đương nhiên không phải là có ý này, chỉ là..........chỉ là.............” Tường Vi lắp ba lắp bắp, hốt nhiên nhớ lại điều gì đó, “Sư phụ, không bằng ta lại tìm tiếp, xem máu của người khác có thích hợp, hoặc là, đám thái giám đó thì sao? Người có thể giống như lần trước, nửa đêm tới cắn chết bọn họ, hút lấy máu của bọn họ........”

“Ta xem ngươi sống những ngày quá là buồn bã tẻ nhạt, nên khiến cho đầu ngươi mọc toàn cỏ rồi!” Giác Viễn nhanh chóng ngắt lời nàng ta, “Ngươi cho là loại máu cực dương này ai cũng có sao? Ngoài ra, ngươi quên là sư phụ tiến cung làm gì rồi sao? Lời nguyền lại nổi lên lần nữa, ngươi muốn phá đài diễn của sư phụ sao?”

“Tường Vi không dám!”

“Không dám? được, nếu ngươi đã không dám, vậy ta sẽ cho ngươi hai ngày nữa, ta muốn ngươi lúc đó mang đến cho ta một bát máu tươi đỏ hồng, mà không phải là cái thứ quỉ quái trắn ơn ởn kia, nếu không............đừng trách ta vô tình!”

“Sư phụ -----“

“Cút ra ngoài!”

Răng Tường Vi cắn chặt vào đôi môi anh đào, thảm hại bò dậy, lúng búng nói không nên lời nhìn mấy cái, rồi mới cúi đầu chạy ra ngoài.

Nhìn chằm chặp vào phía mà Tường Vi biến mất, đôi mắt đen của Giác Viễn biến thành vẻ khát máu và đáng sợ.............
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...