Nhưng mà rất nhanh, con muỗi đó bay trở lại, tiếp tuc tấn công nàng, thực sự chịu không nổi, nàng nhanh chóng mở mắt, ánh vào trong mắt của nàng không phải là con muỗi, mà là một bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng mũm mĩm, đang thích thú ngoáy động mấy cọng cỏ.
Lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngập vẻ tinh nghịch, Hàn Lăng hừ một cái, tóm lấy mấy ngón tay tròn ung ủng, rồi nhét vào mồm.
“Đau quá, mama bắt nạt người!” Vi Lạc ngũ quan tuấn tú lập tức nhăn nhúm cả lại.
“Con lợi dụng lúc mama ngủ mà dùng cọng cỏ cù vào mũi của mama, chẳng lẽ đây không phải là bắt nạt sao?” Hàn Lăng hơi nhả hàm răng ra, sau đó lại dùg lực cắn thêm lần nữa.
“Con không còn cách nào mà, gọi bao nhiêu lần như vậy mà người vẫn không chiu tỉnh dậy, con phải nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cách này đó!” Kỳ thật, chiêu thức chỉnh người người (trêu chọc) này là của Liễu Đình Phái dạy hắn.
Nhớ lại Liễu Đình Phái, khuôn mặt nhỏ bé của Vi Lạc tràn lên sự nhớ nhung và thương cảm, “Mama, cha bao giờ mới làm xong việc vấy?”
Hàn Lăng hơi kinh ngạc, nhớ lại Liễu Đình Phái trước lúc rời đi gạt Vi Lạc nói là đi làm việc, nên chỉ cười nhàn nhạt nói: “Nhanh thôi, cha không phải đã hứa với con, khi nào làm xong việc sẽ trở về thăm con ngay mà.”
“Ừm, cha còn nói sẽ gửi thư tay cho con.” Vi Lạc rất nhanh khôi phục lại sự vui vẻ, sự chú ý lại chuyến hướng, “Mama, người càng ngày càng lười rồi đó, mặt trời công công (ông măt trời) đều chiếu tới mông rồi, mà vẫn còn nằm lười trên giường.”
Phát hiện phía ngoài cửa sổ chiếu rọi tứ phía, Hàn Lăng không khỏi hỏi: “Lạc Lạc bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Con không rõ đâu, tóm lại là con đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi, cũng ăn sáng rồi, đi trọi dế rồi, đã bóng, làm rất là nhiều việc! Mết quá!” Vi Lạc nói đoạn, hô lên mấy tiếng, rồi nằm thẳng cẳng ra giường theo hình chứ nhân.
Hàn Lăng cũng trở nên trầm mặc , suy nghĩ quay trở lại buối tối hôm qua: Vi Phong kịp thời phah lại, sau khi thay nàng mặc áo, nàng cứ luôn bồn chồn nghi hoặc, muốn hỏi nhưng lại ngại không dám hỏi, cũng không biết phải hỏi thế nào. Cứ như vậy, khi hắn đã chìm vào giấc mộng rồi mà nàng lại không thể ngủ được.
Nhớ lại tất cả mọi việc ngày hôm qua, Hàn Lăng mới giật mình nhận ra hôm nay nàng phải đi thăm Lý Ánh Cúc.
Đúng vào lúc nàng đang cẩn thận từng tí một chống người ngồi dậy, thì một bàn tay to lớn hốt nhiên xuất hiện.
Nàng ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt đen sâu sắc quen thuộc, nàng mới đầu ngẩn ra, tiếp sau nở nụ cười ngâm nga hỏi, “Hạ triều rồi?”
“Sao không ngủ thêm chút nữa?” Vi Phong đã đỡ nàng ngồi dậy.
“Ngủ nữa? Lạc Lạc đều nói ta là heo lười rồi!” Hàn Lăng một bên nói, một bên vừa nhìn sang trái, phát hiện Vi Lạc đã ngủ mất rồi!
“Ta xem à, hắn mới là con heo nhỏ.” Nàng nũng nịu trách cứ một câu.
“Heo mẹ sinh ra đường nhiên phải là heo con rồi!” Vi Phong khóe môi cong lên thành một nụ cười chế nhạo, nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi vẻ sủng nịnh và yêu thương.
Hàn Lăng trợn trừng hai mắt, “Ngươi nói cái gì?”
“Trẫm nói à, nàng là một con heo dễ thương nhất, thông minh nhất, thiện lương nhất, nhân từ nhất trên thế giới này, làm cho trẫm con heo bố này thần hồn điên đảo, không thể dừng lại!”
Hàn Lăng bật cười thành tiếng, khuôn mặt vô tình lộ ra vẻ đáng yêu, “Được rồi, đừng nói tiếp thuyết heo bốheo mẹ của người nữa, bụng ta đói quá rồi!” suy nghĩ cho bảo bảo, nàng sau này thật không thể ngủ dậy muộn như thế này nữa.
Vi Phong không hề mất đi vẻ dịu dàng đồng thời, lập tức ôm lấy nàng, đặt xuống đất, cầm lên chiếc váy ở bên cạnh, từng chiếc từng chiếc một mặc lên người cho nàng.
Nhìn tất cả những động tác hắn làm đều rất thành thục, Hàn Lăng không khỏi âm thầm kinh ngạc, ngày trước, hắn từ trong ra ngoài đều là do thái giám giúp hắn mặc áo, nhưng bây giờ, lại biết được cách giúp nàng mặc áo nữa.
Thắt chặt đai lưng váy, hắn lại cẩn thận ôm nàng tới ngồi phía trước gương đồng, an bài nàng ngồi xuống, tiện tay cầm lên chiếc lược ngọc.
Hàn Lăng lại là một trận ngạc nhiên, yên lặng nhìn hắn bận rộn, mặc áo, chải đầu, vẽ lông mày, bôi phấn, tất cả đều là tận mắt chứng kiến, nhưng nàng không thể nào tin được.
“Hóa ra, hạnh phúc lại đơn giản như vậy!” Nàng ngở ngẩn, không kìm nỏi thốt ra.
Vi Phong không nói, ánh mắt chỉ không dịch chuyển mà chăm chú nhìn nàng, trong mắt lấp đầy thâm tình, khóe môi hơi hơi cong lên.
Mấy tháng gần đây, hắn ngoài việc dốc sức vào công vụ, vẫn còn một việc rất quan trọng nữa----- học tập cách mặc quần áo và cách chải đầu trang điểm, hôm nay lại chính là lần thực tập đầu tiên.
Hóa ra, hạnh phúc thật là đơn giản! Hắn đỡ nàng dậy, động tác lại dịu dàng như thế, “Chúng ta ra ngoài thôi.”
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Dì Lý!” Hàn Lăng dưới sự nâng đỡ của cung nữ, tiến vào cung điện mà Lý Ánh Cúc đang ở.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người đang đóng giả là Lý Ánh Cúc nhanh chóng mở chừng mắt ra, nhìn thấy Hàn Lăng mang thai trong mình, vội vàng từ trong chiếc chõng mềm mại đứng dậy, “Ngươi đã trở về rồi? Mau, mau ngồi xuống đi.”
“Ừm! Mới về ngày hôm qua!”
“Ngươi có em bé rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, gọi cung nữ tới nói với ta là được, để ta qua bên đó thắm ngươi.”
“Ha ha, không sao đâu, bây giờ mới hơn bốn tháng, động tác của ta vẫn còn rất là thoải mái.” Kỳ thật, ban nãy Vi Phong cũng đã kiến nghị nàng cho người gọi Lý Ánh Cúc qua bên đó, nhưng nàng từ đầu đến cuối cũng đều cảm thấy không thỏa đáng, dù sao, Lý Ánh Cúc cũng là trưởng bối.
“Phong nhi đấu? Sao lại không tới đây cùng ngươi?” giọng điệu của Lý Ánh Cúc hơi lộ ra một chút trách cứ nhẹ nhàng.
Hàn Lăng vẫn giữ nụ cười, “hắn là định cùng ta qua đây, nhưng mà đến lúc định đi thi lại có việc cần nghị sự. Dì Lý, thật sự không cần lo lắng, có Phụng liễn đưa ta tới, ta căn bản không cảm thấy mệt chút nào!”
“Vất vả cho ngươi rồi!” trong mắt Lý Ánh Cúc ngập tràn thương xót và nhân từ.
“Không đâu không đâu. Đúng rồi, dì Lý, người sao lại trở về vậy?”
“Haizz, nói tới thì dài dòng!” Lý Ánh Cúc thở dài một cái.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Xinh tươi quốc bây giờ đã bị Tô Dĩ Trân thao túng rồi!”
“Cái gì? Vậy Y Phi Nhiên đâu?”
Lý Ánh Cúc nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Lăng, biểu lộ rằng nàng đừng kích động, rồi rủ rỉ kể: “Sau khi ngươi đi khỏi, dưới sự giúp đỡ của ta, Y Phi Nhiên tiếp quản sử lý tất cả mọi việc cũng khá là trôi chảy. Nhunưg mà, sau một tháng, kinh thành đột ngột xuất hiện một đợt nạn ôn địch!”
“Ôn dịch?” Hàn Lăng sắc mặt biến đổi.
“Kinh thành có người đột ngột xuất hiện hiện tượng miệng nôn chon tháo, tim bụng đau nhức, chân tay mất đi cảm giác, không đến một ngày, toàn bộ người trong gia đình người bệnh cũng mắc chứng tương tự, sao cùng còn truyền nhiễm sang cả hết cả một con phố, hết cả kinh thành! Ý thức được tính nguy hiểm của sự việc, vì muốn xóa bỏ nạn ôn dịch này, Y Phi Nhiên không tiếc phái thái ý đế kinh thành chẩn trị.”
“Kết quả thế nào??”
“Dưới sự cực lức cấp cứu và chữua bệnh của tất cả đại phu và thái y trong kinh thành, nạn ôn dịch anỳ cuối cũng cũng được dẹp yên, cũng không có ai thương vong. Chính vào lúc chúng ta cho rằng có thể thở phảo nhẹ nhõm, trong thành lại truyền ra một lời đồn đại, nói ông trời bất mãn với việc Xinh tươi quốc để cho Y Phi Nhiên nắm giữ, nên cố ý trừng phạt. Tiếp đó, mấy vị đạo sĩ lại còn yêu ngôn mê hoặc chúng nhân, nói đây chỉ là một sự cảnh cáo nhỏ của ông trời, nếu như ngôi vị nữ vương không chọn người khác, thì sự sự trừng phạt tiếp theo sẽ càng nghiêm trọng.
“Cho nên dân chúng đều bấn loạn cả lên, Y Phi Nhiên chỉ đành phải thóai vị?” sự mê tín của ngườI cổ đại, Hàn Lăng tự thân cảm nhận sâu sắc.
“Toàn thành hỗn loan, triều đình cũng xuất hiện phân tranh, bè cánh của Tô Dĩ Trân nhân cơ hội này ủng hộ lập Tô Dĩ Trân, Y Phi Nhiên tuổi trẻ đáng thương, chịu không nổi áp lực, chỉ lưu lại một phong thư, rồi không biết đã đi đâu mất.”
“Như vậy Tô Dĩ Trân thuân thế đăng ngôi?”
“Ừm, ả ta còn tâm tồn tà niệm, khi mới đăng cơ đã đối với ta diệt cỏ diệt tận gốc. May mà Thanh nhi, hắn vội vàng trong đêm đưa ta rời khỏi Xinh tươi quốc. Nhưng không còn chỗ nào để đi, ta mới muốn quay trở lại đây.” Lý Ánh Hà nói xong, thư thái thở dài một hơi.
Hàn Lăng cũng một trận buồn chán, như nhớ lại điều gì đó, kinh ngạc hỏi: “Vậy.....Lý Dật Thanh cũng đang ở đây?”
Lý Ánh Cúc gật gật đầu, nhìn thấy bóng người cao lớn đang xuất hiện ở trước cửa, vui mừng kêu lên, “Thanh nhỉ, mau, tới gặp hoàng tẩu!”
Hàn Lăng mới nghe, nhanh chóng quay đầu, nét mặt vui sướng nhìn sang Lý Dật thanh một thân áo trắng chầm chậm tiến lại gần.
“Ngươi trở về rồi?” Lý Dật Thanh dừng lại phía trước chiếc chõng mềm mại.
Nhìn thái độ hắn tùy ý như vậy, Lý Ánh Cúc không khỏi nhẹ nhàng trách móc: “Thanh nhi, hãy nhớ pảhi phải dùng tôn xưng (cách xưng hô tôn trọng)!”
Đối với lời nói của bà, Lý Dật Thanh dường như không hề có chút phản ứng, tiếp tục nhìn chăm chú vào Hàn Lăng, ánh mắt phức tạp dị thường.
Tầm mắt Hàn lăng quay trở lại trên người Lý Ánh Cúc, “Đều là người nhà cả, không sao hết, chỉ là một cách xưng hô thôi mà.”
“Nhưng mà.............”
“Các người cứ nói chuyện!” Lý Dật Thanh nếm lại một câu, quay người đi mất.
“Đứa trẻ này..........”Lý Ánh Cúc vừa bất lực, lại tức giận.
“Dì Lý đừng giận, đừng giận.” Hàn Lăng vội vàng an ủi bà, “Đúng rồi, hắn bây giờ làm gì?”
“Còn làm được gì chứ? Cả ngày vui chơi rảnh rỗi, đi sơm về muộn, hôm nay tới đây sớm như vậy, thật là kỳ tích đó!” Lý Ánh Cúc vẫn còn chút bực bội.
Hàn Lăng cười ha ha, “Quốc sự hắn cũng không thể giúp được, hơn nữa cũng không tiện giúp đỡ, cứ để hắn rảnh rỗi đi chơi một thời gian, coi như là để làm quen với môi trường.”
“Chỉ có thể như vậy!” Lý Ánh Cúc lại than một hơi dài.
Tiếp sau đó, Hàn Lăng lại ngồi nói chuyện cùng bà một lúc lâu nữa, nàng cũng dò hỏi Hàn Lăng về chuyến du ngoạn lần này, còn dặn dò Hàn Lăng dưỡng thai cẩn thận, nói bà đang đợi để ôm cháu đích tôn.
Cho tới tận hơn ba giờ chiều, Hàn Lăng mới cáo từ rời đi.
Quay trở lại ngự trác điện, nhìn thấy trong điện vài ba người cung nữ và thái giám, Hàn Lăng tùy miệng hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
“Hồi nương nương hoàng thượng bây giờ chắc đang ở ngự thư phòng!”
Chẳng lẽ vẫn còn đang nghị sự? Hàn Lăng vốn muốn tự mình về phòng, sau đó, phảng phất như có một luồng lực lượng lớn thôi thúc, khiến nàng không theo bản thân đi hướng về phía Ngự thư phòng.
“Lăng phi nương nương vạn an!” Lục công công đứng trông coi trước cửa ngự thư phòng khoảng mười mét, lập tức cung kính hành lễ.
“Bình thân! Hoàng thượng vẫn đang nghị sự?”
“Hồi nương nương, nửa canh giờ trước hoàng thượng đã nghị sự xong rồi, bây giờ Tường Vi cô nương đang chẩn trị cho hoàng thượng.”
Tường Vi cô nương? Chính là cái vị nữ thần y? Lực thúc đầy lại một lần nữa trồi lên, Hàn Lăng bước chân đi tiếp, hướng về phía cửa.
Lục công công sớm đã hểu địa vị tôn quí của Hàn Lăng, nên không hề làm ra bất cứ hành động ngăn chặn nào, chỉ cúi gằm đầu xuống, cung kính tiễn nàng đi qua.
Đi đến cửa phòng, Hàn Lăng từ từ đẩy cánh cửa khép hờ mở ra, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Phía sau thư án rộng rãi ngồi trên Long ỷ (ghế rồng), một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau, người nam thân mặc long phục màu xanh đen tự nhiên là Vi Phong, còn người nữ thân mặc một bộ quần áo màu vàng, do lưng hướng ra ngoài, nên nhìn không thấy mặt.
“Lăng Lăng ngoan, nàng vẫn còn đang mang thai!” Vi Phong dường như rất là đau khổ để kìm chế.
“Hoàng thượng, ta muốn.........ta muốn...........” Giọng nói như hoàng oanh pha chút nũng nịu, đầy ắp sự mê hoặc chết người.
“Ngoan, nhẫn nại một chút, đợi nàng sinh hạ hoàng nhi, trẫm nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho nàng những ngày chịu đựng khổ cực này.” Vi Phong ngập ngừng, giọng nói lại càng trở nên nghẹn ngào trầm thấp, “Lăng Lăng, trẫm đang xem sách A (sách hướng dẫn làm chuyện đó), tới lúc đó nhất định sẽ khiến nàng cảm thấy sự hưng phấn và kỳ diệu mà từ trước tới giờ chưa từng có!”
Hàn Lăng tập trung sự chú ý, đôi mắt mở lớn kinh ngạc nhìn, nếu như không phải là bản thân đứng ỏ xa như vậy, nàng còn cho rằng, những lời đối thoại ban nãy là phát sinh giữa mình và hắn.
Cái vị nữ tử mặc áo vàng kia là ai? Tường Vi......Tường Vi........còn nữa, Vi Phong rõ ràng là đang đối diện với nàng ta, cái tên mà trong miệng hắn gọi lại chính là bản thân. Đây là chuyện gì vây?
Hàn Lăng không khỏi nhớ lại tình cảnh của buổi tối hôm qua, đồng thời cũng hiểu được, hắn tối qua đến đúng thời khắc quan trong lại phanh lại, không phải là vì đối với bản thân đã không còn hứng thú, mà là suy nghĩ cho đứa bé trong bụng. Nhưng mà, lần này cũng không phải là lần đầu tiên nàng mang thai, hắn đáng lẽ hiểu rõ, khoảng thời gian mang thai từ 4 đến 7 tháng, sự hoan ái thích hợp thì không có vẫn đề gì cả, hắn vì sao lại biến thành lo lắng và nhát gan đến vậy?
Nhìn bọn họ vẫn tiếp tục mãnh liệt nịnh nọt nhau, nội tâm Hàn Lăng tầng tầng hoài nghi, sau đó không gây một chút tíếng động nào lui trở ra phòng ngoài.
“Nương nương -----“ Nhìn thấy nàng sớm trở ra như vậy, Lục công công ngẩn ra một chút.
Cực lực ổn định sự rung động của tình cảm ẩn sâu trong nội tâm, Hàn Lăng bình tĩnh giao phó: “Lục công công, đi bẩm báo hoàng thượng, nói bổn cung cầu kiến!”
Lục công công lại càng kinh ngạc, hóa ra, nàng vẫn chưa đi vào trong đó! “Hồi nương nương, hoàng thượng đã từng phân phó, nương nương có thẻ trực tiếp đi vào.”
“Bổn cung nghĩ, hay là cứ theo như qui định đi, Lục công công, làm phiền rồi!”
“Nô tài không dám! Nương nương xin đợi một chút.” Lục công công nhận sủng lại kinh ngạc, bước nhanh tới cửa của Ngự thư phòng, đối mặt với bên trong lớn tiếng hét, “Khởi bẩm hoàng thượng, Lăng phi nương nương cầu kiến!”
Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền ra một giọng nói trầm ấm đoan chính, “Chuẩn kiến!” (phê chuẩn cho diện kiến).
“Nương nương mời!” Lục công công mở cửa cho Hàn Lăng.
“Hữu lao (cảm ơn sự giúp đỡ) công công rồi!” Hàn Lăng nhẹ nhàng cảm ơn, nhấc chân bước qua bậu cửa, lúc này, tình cảnh ánh vào trong mắt nàng lại khắc hẳn so với lúc nãy.
Trên ghế rồng vẫn là Vi Phong một thân long bào màu xanh đen, nhưng mà, lần này chỉ có một mình hắn.
Cái vị nữ tử mặc áo vàng kia, hì lại đang bận rộn ở trên chiếc bàn nhỏ trong góc cách thư án khoảng một mét, hình như là đang mài chế cái gì đó.
Nhìn thấy Hàn Lăng, Vi Phong trong mắt nổi lên vẻ yêu thương,, “Trở về rồi?”
Hàn Lăng hướng một nụ cười diễm lệ về phía hắn, chuẩn bị đi tới chỗ hắn.
Lúc này, vị nữ tử áo vàng đó cũng quay người lại, đi đến trước mặt Hàn Lăng, cong cong cúi người, “Dân nữ khấu kiến Lăng phi nương nương!”
Giọng nói như hoàng oanh giống hệt với lúc nãy, nhưng ý nũng nịu khiêu khích như lúc nãy thì đã hòan tòan biến mất.
Hàn Lăng không thể chờ đợi được muốn nhìn thật rõ khuôn mặt đó, cho nên liến nói: “Ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn.”
“Vâng, nương nương!” Lời nói vừa dứt, một khuôn mặt xuất trần thóat tục, vẻ đẹp đủ để khiến cho cá lặn chim sa xuất hiện trước mắt Hàn Lăng.
Hàn Lăng nhất thời run rẩy, trong đầu bị kích thiứch khiến cho linh hoạt, hóa ra, là Tường Vi này!
So sánh với sự chấn động kinh ngạc của Hàn Lăng, vị nữ tử áo màu vàng này ngước lại biểu hiện ra vẻ bình tĩnh và trẫn tĩnh, “Nương nương, dân nữ mài cho thước nát trước, cần phải cho hoàng thượng uống.”
Vị nữ tử áo màu vàng quay trở lại chiếc bàn nhỏ trong góc, Hằn Lăng lại đánh giá nàng ta thêm một lúc, mới tiến về phía Vi phong.
Vi Phong một tay nắm chặt lấy bàn tay nàng, có chút khí nhược, “Sao lại không ngủ trưa một lúc?”
Hàn Lăng tạm thời thu lại biểu tình ngưng trọng (trầm trọng, sâu lắng), dịu dàng nói: “Mới từ chỗ mẫu hậu về, nghe cung nhân nói hoàng thượng vẫn đang nghị sự, cho nên qua đây xem xem, không ngờ tới lại làm phiền hoàng thượng trị liệu.”
“Không có gì!” Vi Phong chuẩn bị kéo nàng ngồi xuống.
“Hoàng thượng, thuốc có thể uống rồi!” Đúng vào lúc đó, vị nữ tử áo vàng bê một bát ngọc đang bốc khói đi tới.
Hàn Lăng đứng thẳng lại người, “Hoàng thượng, uống thuốc trước đi.”
“Nương nương xin hãy tránh ra một chút, dân nữ cần phải đút thuốc cho hoàng thượng!”
Hàn Lăng một trận choáng váng, nhưng cũng không nói gì, từ từ di chuyển thân người.
Nữ tử áo vàng quì xuống trước mặt Vi Phong, đôi bàn tay ngọc ngà trắng nõn thanh thoát, không chậm không vội ngoáy động thía vàng, cuối cùng múc một thìa đưa lên miệng Vi Phong, giọng nói đẹp đẽ nhu mì lại một lần nữa cất lên, “Hoàng thượng, mời há miệng.”
Bờ môi Vi Phong rất tự nhiên mở ra.
Tiếp sau đó, vị nữ tử áo vàng từng thìa từng thìa đút vào miệng hắn, tất cả những hành động đó vô cùng thuần thục và nhẹ nhàng, mới nhìn đã biết là từng làm rất nhiều lần.
Hàn lăng cứ đứng như vậy bên cạnh, yên lặng quan sát.
Cuối cùng, bát ngọc cũng nhìn thấy đáy, vị nữ tử áo vàng cầm lấy khăn tay màu vàng đã chuẩn bị sẵn từ trước, tỉ mỉ giúp Vi Phong lau đi vết thuốc còn dính lại trên khóe miệng.
“Hoàng thượng, nghỉ ngơi một chút là được!” nói xong, nằng ta đứng dậy.
“Tường Vi, ngươi có thể đi được rồi!” Vi Phong uống xong thuốc, hơi dừng lại một chút, hạ lệnh trục (đuổi) khách.
“Vâng, hoàng thượng!” Nữ tử áo vàng cúi đầu, ai cũng không thể nhìn được nét biểu cảm trên gương mặt của nàng ta lúc này như thế nào, giọng điệu cũng rất cung kính, lại càng không đoán ra được nội tâm nàng ta đang nghĩ cái gì.
Cho tới khi cái vạt áo vàng duyên dáng đó biến mất ở bên ngoài cửa, Hàn Lăng mới đi theo, đóng lại cửa phòng, sau đó mới quay lại bên cạnh Vi Phong, “Khỏe hơn chưa?”
“Ừm!” Vi Phong kéo nàng ngồi lên trên đùi của mình.
Hàn Lăng hơi có chút giãy giụa, “Hoàng thượng, như vậy có thể nào..........”
“Yên tâm, trẫm khỏe lắm! Ngoan ngoãn ngồi xuống đi.” Ngón tay Vi Phong đặt một cái lên trên đôi môi anh đào của nàng.
Ngửi thấy mùi hương đặc biệt từ trong miệng nàng truyền ra, Hàn Lăng bất giác chau đầu mày lại, “Hoàng thượng, người mỗi ngày đều phải uống thuốc?”
“Mới đầu thì một ngày hai lần, bây giờ thì là hai ngày một lần! Nhưng mà Tường Vi đã từng nói với trẫm, qua một thời gian nữa, chỉ cần nửa tháng uống một lần, cho tới khi hòan toàn không cần uống nữa! Đén lúc đó, trẫm sẽ hoàn toàn khỏi bệnh!”
Hàn Lăng trầm ngâm do dự một lúc, lại hỏi: “Hoàng thượng, người có phải cảm thấy Tường Vi cô nương nhìn có chút quen quen không?”
“Ừm? Vậy sao?” Trong mắt Vi Phong sẹt qua một tia khốn hoặc.
“Hoàng thượng người còn nhớ Thôn Đào Nguyên không?”
“Đương nhiên là nhớ!” Vi Phong trả lời vô cùng nhanh. Khoảng thời gian vui vẻ và đau khổ cùng tồn tại đó, khắc cốt ghi tâm, và đã biết bao lần xuất hiện trọng giấc mơ, hắn nhìn thấy bản thân và Hàn Lăng ôm nhau trước cây hoa đầo, cùng nhau đi xe nước, cùng nhau nhảy nhót, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau trồng hạt mầm của cây tương tư.
“Lăng Lăng, còn nhớ cây tương tư mà chúng ta đã trồng không? Không biết bây giờ thế nào rồi?” Vi Phong đưa tay tới chỗ chiếc bụng hơi hơi lộ ra của nàng, “Đợi hoàng nhi ra đời, chúng ta một nhà bốn người đi tới Đào Nguyên Thôn một chuyến nữa, ôn lại một chút cuộc sống tươi đẹp, đên lúc đò, nhất định sẽ vui hơn, hạnh phúc hơn lần trước.”
Nhìn bộ đang mong chờ và mơ mộng của hắn , Hăn Lăng cũng cùng với hắn nở nụ cười thật tươi, nhưng nội tâm lại phan giang đảo hải (cảm nhận về một sự việc nào đó bị làm cho loạn xị bát nháo), nàng đang suy ngẫm xem làm thế nào để mở lời, hỏi rõ hết mối nghi hoặc đến mối nghi hoặc khác.
Vi Phong từ trong sự mong chờ đẹp đẽ đó hồi thần trở lại, phát hiện Hàn Lăng cứ ngẩn người ra, mãi một hội lâu không lên tiếng, hắn bỗng thấy một trận hoảng hốt, “Lăng Lăng, Lăng Lăng nàng sao vậy?”
Hàn Lăng từ trên người hắn đứng dậy, lúc ngồi lại trên người hắn một lần nữa, thì mặt đối mặt với hắn.
“Lăng Lăng, có phải chỗ nào khồng thoải mái?” Vi Phong tâm kinh đản run (lo lắng sợ hãi).