Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 30: Mong ước 1


Chương trước Chương tiếp

Vừa may là cuối tuần, do buổi đêm mất sức, Tần Hoan về phòng chỉ nghịch điện thoại một lát rồi ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy, đã gần trưa.

Cô Triệu qua phòng gõ cửa, hỏi cô đã dậy chưa, dường như vẫn coi cô như đứa trẻ giống như những buổi cuối tuần trước kia, gọi cô xuống ăn trưa.

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, trả lời mơ mơ màng màng, rồi lại ngây ra hồi lâu mới chậm chạp ra khỏi giường đánh răng rửa mặt.

Bên ngoài mưa mỗi lúc một to, đập vào cửa kính phòng khách lộp độp rõ ràng, trong trẻo chẳng khác nào tiếng nhạc.

Thấy Tần Hoan bước xuống cầu thang, Ôn Như Thanh cười chào, rồi nhìn cô thật kỹ như thể phán đoán ra điều gì.

Tần Hoan không khỏi giật mình, còn nghĩ Cố Phi Trần đã để lại dấu vết gì trên người cô. Nhưng nãy giờ tắm soi gương, rõ ràng không hề phát hiện có gì khác lạ.

Cuối cùng Ôn Như Thanh chỉ nói: “Hôm nay thần sắc em có vẻ vui.”

“Thật không?” Tần Hoan thở phào một tiếng, rồi nhìn ra phía phòng khách.

Cố Phi Trần như vừa gọi xong điện thoại, di động vẫn nắm trong tay, cũng vừa đúng lúc quay sang phía cô, trông vẻ mặt thản nhiên như không, chỉ là khóe miệng như đang nhếch lên cười.

Tần Hoan ho một tiếng, chỉ đành nói dối như không có chuyện gì xảy ra: “Chắc tại em ngủ đủ.”

“Bình thường em làm việc vất vả không?” Đầu bếp vẫn chưa làm xong cơm, Ôn Như Thanh bèn kéo cô ngồi xuống nói chuyện phiếm, “Chị nghe nói trong trường rất vui, nhiều người trẻ tuổi, không khí làm việc cũng nhẹ nhàng hơn ở công ty.”

“Gần như vậy. Văn phòng em chỉ toàn người khoảng 30 trở lại.”

“Thế thì thích quá. Hôm nào chị hết bận, sẽ đến trường em tham quan một lần.”

“Em sẽ đón tiếp chị bất cứ lúc nào.”

Sau bữa trưa, Ôn Như Thanh rủ Tần Hoan đi dạo phố.

Người làm đang dọn dẹp bát đũa, Cố Phi Trần đứng ở trước cửa kính, nhìn bọn họ nói: “Mưa to như thế!”

Đây dường như là câu đầu tiên anh nói với cô kể từ lúc cô xuống gác. Đúng là mưa rất to, cửa kính dường như đã bị mờ đi, giống như một màn nước rộng từ trên xuống dưới, ngăn cách cảnh vật vốn có bên ngoài sân.

Nhưng Tần Hoan vẫn nhìn ra ngoài, chỉ nghĩ hai phút rồi liền đồng ý: “Đợi em lên phòng thay quần áo.” Cuối tuần ở nhà không có việc gì làm, cô không muốn ngồi nhìn Cố Phi Trần, tránh không để anh lại nghĩ ra trò gì khác nữa.

Tài xế đưa bọn họ tới tầng hầm để xe của khu thương mại, hai người đi thang máy lên. Tuy là ngày nghỉ, nhưng trời mưa to gió lớn cũng ảnh hưởng đến việc làm ăn, chỉ có vài khách hàng thưa thớt dừng lại quầy vàng bạc kim cương ở lầu một.

Ôn Như Thanh vừa ngắm nghía các gian hàng một cách lơ đãng, vừa trò chuyện với Tần Hoan.

Ôn Như Thanh thích nói chuyện, tính tình lại thẳng thắn, có lúc thậm chí còn giống đàn ông, hi hi ha ha không thèm che miệng. Tần Hoan tiếp xúc lâu với cô, càng cảm thấy tính cách và vẻ bề ngoài hấp dẫn dịu dàng của cô thật chẳng ăn nhập với nhau.

Nhưng cuối cùng vẫn là phụ nữ, chuyện trò xong hết, kim cương mới là bạn tốt nhất của họ. Điểm này thể hiện rất rõ rệt ở Ôn Như Thanh.

Cô hình như đặc biệt yêu thích loại trang sức này và tìm hiểu về nói rất kỹ. Từ công đoạn cắt gọt đến qua lửa, từ loại khảm nạm đến loại thuần kim cương, kiến thức chuyện môn còn phong phú hơn cả nhân viên bán hàng.

Ôn Như Thanh đeo thử vài chiếc vòng tay, rồi lấy cả nhẫn để thử.

Ngón tay cô dài thanh mảnh, rất đẹp, viên kim cương lồng vào ngón tay giữa, long lanh sang trọng dưới ánh đèn. Cuối cùng cô chọn một chiếc hai cara, quay đầu hỏi Tần Hoan: “Đẹp không?”

Tần Hoan cười bảo: “Đẹp”

“Vậy mua cái này.”

Quẹt thẻ xong, Tần Hoan mới nói: “Chị thường mua nhẫn kim cương?”.

“Ừ. Không có đàn ông, chỉ tự mình mua cho mình thôi.” Nói đến đây Ôn Như Thanh mới phát hiện ra: “Ồ, hình như em rất ít đeo trang sức?”

Mười ngón tay Tần Hoan trống không, ở khuỷu tay cũng chỉ có một chiếc đồng hồ.”

“Ừm, em không quen.”

“Chị thích vàng bạc châu báu, nhưng so với một người, chị còn không sánh bằng kia.” Ôn Như Thanh chợt nói.

“Ai cơ.”

“Mẹ của Cố Phi Trần”

Tần Hoan ngây ra.

Cô chưa từng nghe Cố Phi Trần chủ động nhắc về mẹ, chỉ lờ mờ biết rằng khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã mất, sau đó Cố Hoài Sơn cũng không lấy thêm người nào khác.

Cho dù là quãng thời gian mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần tốt nhất, cô cũng không hề hỏi về điều đó. Cô vẫn nghĩ người đã mất rồi, không muốn nhắc tới những việc đau lòng của anh. Hơn nữa quãng thời gian đó lại ngọt ngào như thế, mà cô lại có chút ích kỷ và ngây thơ, chỉ mong sao cuộc sống đầy ắp tiếng cười.

Cô cũng đã nhìn thấy ảnh của mẹ Cố Phi Trần.

Là ảnh thời còn rất trẻ, ảnh đen trắng, được phóng to đặt ở giá sách. Thật đúng là giai nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, nhất là đôi mắt sinh động, hút hồn. Có thể nhận rõ, Cố Phi Trần được thừa hưởng những ưu điểm tốt nhất của mẹ, chỉ là đôi mắt trông lạnh lùng xa cách hơn một chút. Còn mẹ anh, ít ra thì trong ảnh nụ cười cũng rất ấm áp, có vẻ đẹp làm rung động lòng người.

“Chị đã gặp mẹ anh ấy chưa?” Tần Hoan không khỏi tò mò hỏi Ôn Như Thanh.

“Đương nhiên là chưa. Những năm qua chị cũng chỉ là nghe người lớn nói lại. Nghe nói nữ chủ nhân nhà họ Cố đặc biệt yêu thích sưu tầm trang sức quý, thậm chí đến mức độ mê đắm, hàng năm đều có mặt ở các cuộc bán đấu giá lớn, chỉ cần là những thứ bà ưng ý, bất kể giá cả ra sao cũng phải đưa vào bộ sưu tập. Những thứ bà có, đủ để mở một cuộc triển lãm nhỏ. Đã từng có một năm trong thành phố mở hoạt động từ thiện, chỉ riêng mình bà đã quyên góp hơn mười loại trang sức, mỗi loại đều là một báu vật hiếm có, khiến các phu nhân khác tranh nhau mua, nghe nói khung cảnh vô cùng náo nhiệt.”

Đại khái vì như vậy mà câu chuyện được đồn đại khắp nơi. Sau này khi Ôn Như Thanh lớn lên, tiếp xúc với những người nhiều tuổi trong giới kinh doanh, thỉnh thoảng cũng nghe lại những chuyện như vậy.

Con người ta khi về già thường ôn lại chuyện cũ. Trong mắt của những vị cao niên đó, vợ Cố Hoài Sơn giống như một huyền thoại không bao giờ cũ, bởi nhan sắc diễm lệ, lại có sở thích xa xỉ như vậy, nhưng sớm đã hoa tàn ngọc tạ khiến ai nấy đều tiếc thương khôn hạn.

Nói những điều này, Ôn Như Thanh bất chợt ai oán: “Nếu thế giới tinh thần của người phụ nữ đầy đủ sung túc, sao còn cần mê đắm nhưng thứ đồ vật lạnh như băng như vậy? Nghe nói từng có khoảng ba năm, ngoài trừ việc tham gia các cuộc bán đấu giá ở khắp mọi nơi trên thế giới, bà gần như không làm bất cứ việc gì, đến cả nhà cũng ít khi về.

Tần Hoan không khỏi ngây ra: “Vậy bà và ba nuôi... Ý em là, tình cảm của hai vợ chồng họ không tốt sao?”

Ôn Như Thanh nhìn Tần Hoan với ánh mắt ngờ vực nói: “Em ở nhà họ bao lâu, chẳng lẽ không biết gì về những việc này sao?”

“Khi em tới nhà họ, mẹ Cố Phi Trần đã qua đời rất lâu. Trong nhà cũng không ai nhắc tới bà, mà em cũng ít khi tiếp xúc với người ngoài.”

“Vậy chẳng trách.” Ôn Như Thanh do dự một lát, cuối cùng mới bảo cô, “Nghe nói không được tốt.”

Chỉ mấy chữ đơn giản, cũng đủ giải thích mọi điều.

Thiếu phụ gia đình giàu có, cuộc sống cô liêu, chỉ có thể bù đắp sự trống rỗng của tinh thần bằng việc theo đuổi vật chất gần như biến thái.

Những việc đó, Tần Hoan hoàn toàn không hề tưởng tượng được.

Trong mắt cô, Cố Hoài Sơn ôn hòa nhã nhặn, bình dị dễ gần thậm chí có thể coi là người đàn ông cực kỳ biết chăm sóc người khác. Ông đối với cô tốt như vậy, thì có lý do gì lại không tốt với vợ mình?

Trong lòng cô bất chợt rung động, cô buột miệng hỏi Ôn Như Thanh: “Vậy tại sao bà lại mất?”.

“Bị trúng độc trong thuốc.” Ôn Như Thanh dừng lại một lát, rồi bổ sung thêm: “Lúc đó nhà họ Cố đưa ra lý do như vậy.”

Hôm đó bọn họ dạo phố đến tận tối mới về.

Tần Hoan lên gác tắm, đang tắm thì có điện thoại nội bộ.

Chiếc điện thoại này lâu lắm không đổ chuông, cô thực ra đã đoán được ai gọi. Quả nhiên, vừa nhấc lên đã nghe thấy giọng sắc lạnh của người đàn ông vang lên: “Buổi chiều đi mua những gì?”

“Mấy cái ái.” Cô vừa nghịch bọt xà phòng trong bồn tắm, vừa nói.

“Bây giờ đang làm gì?”

“Đang tắm.”

“Tắm xong đi cùng anh một lúc.”

“Đi đâu?”

“Ăn cơm.”

“Được rồi.” Cô nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, thay quần áo xuống gác, lúc này mới nhìn thấy Cố Phi Trần đã đợi ở phòng khách.

Cô Triệu thấy hai người cùng nhau ra khỏi nhà, tỏ ý kinh ngạc, rồi nụ cười lập tức nở trên khuôn mặt, đưa đến cổng vẫn còn dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

“Lại đi tiếp khách?” Lên xe, Tần Hoan hỏi.

Thực ra hỏi xong cô lại hối hận. Đều là những việc không cần quan tâm, chẳng qua mọi người đang diễn kịch mà thôi. Mười lăm ngày, không chớp mắt đã chỉ còn lại 14 ngày, nếu lúc đó không rời xa được, cô sẽ phải đi đâu về đâu?

Bên ngoài mưa to gió lớn, đến ánh đèn đường cũng như bị mưa giăng che phủ, trong xe cảm giác tối hơn mọi khi.

Khuôn mặt Cố Phi Trần trong bóng tối, như cười khẽ một cái: “Không phải, chỉ là ăn cơm với mấy người trong hội đồng quản trị.”.

“Sao lại để em tham gia?”

“Vì anh muốn đưa em đi cùng.”

Anh nói rất thoải mái, vừa nói vừa lướt qua tay cô. Tay anh có chút hơi lạnh, hơi lạnh đó áp vào mu bàn tay, khiến cô chỉ muốn quay lại áp tay vào đó.

Vì lý do thời tiết, đường phố hơi ùn tắc, trên đường vào thành phố còn gặp phải một tai nạn giao thông, xe cộ dịch chuyển chậm chạp theo dòng xe dài dằng dặc.

Trên đường đi, Cố Phi Trần gọi một cuộc điện thoại, chắc là cho thư ký, để cô báo lại cho mọi người anh sẽ đến muộn một chút.

Xe cứ đi rồi lại dừng, cứ thế mãi không thoát ra được, Tần Hoan bắt đầu sốt ruột, nhưng lại thấy người đàn ông bên cạnh có vẻ thoải mái, sau khi cúp điện thoại bèn giơ tay ra vuốt tóc cô, kệ cho những sợi tóc bám vào ngón tay.

Cô không đừng được phải hỏi: “Hay lắm sao?”

“Hử?” anh quay người lại, đôi môi mỏng khẽ nhướn lên, ánh mắt sáng rực lên trong bóng tối, nói chậm rãi: “Cũng hay. Nhưng anh thấy có việc khác còn hay hơn.” Nói rồi ôm lấy cô, chẳng nói chẳng rằng hôn lên môi cô.

Anh không dùng sức, nhưng động tác lại nhanh, hôn cô một cách tự nhiên, cô vừa sợ vừa thẹn, đẩy anh ra nhìn về phía trước tỏ ý có người. Anh lại chẳng hề để tâm, chẳng hề ngước mắt lên, chỉ là giơ tay kia ra, ấn nút tự động ở bên cạnh ghế.

Tấm chắn ngăn cách chồi lên, anh nhìn cô, vẻ mặt rất đắc ý: “Bây giờ có thể tiếp tục được không?”

Có lẽ từ sáng nay, anh bỗng cười nhiều hơn, đến cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Khi họ hòa hợp với nhau nhất, cũng chỉ có lúc hòa hợp nhất, anh mới có vẻ mặt như vậy.

Thời gian như quay ngược trở lại.

Cô như bị trúng tà, không còn nhớ cả động tác phản kháng mang tính tượng trưng, chỉ khẽ chớp chớp mắt, cười nói khẽ: “Được”

Nếu đây là một giấc mơ, thì cứ để cả hai chìm vào say mê.

Tắc đường, bọn họ đến muộn mất nửa tiếng. Mọi người đều đang đợi Cố Phi Trần, lúc này nhìn thấy anh và Tần Hoan nắm tay nhau xuất hiện, dường như đều rất ngạc nhiên.

Trong số những thành viên của hội đồng quản trị, Tần Hoan biết được hơn một nửa. Bởi năm xưa khi Cố Hoài Sơn còn sống, những vị cao niên trong hội đồng quản trị cũng thỉnh thoảng tới nhà họ Cố chơi, nói chuyện phiếm với Cố Phi Trần, có lúc còn hẹn nhau đi câu cá.

Cô cũng đi cùng một lần, là ở hồ chứa nước trong núi sâu, dọc đường cô ngủ quên mất, mãi khi đến nơi cũng vẫn chưa tỉnh táo, dưới ánh nắng mặt trời chỉ cảm thấy buồn ngủ. Bởi thế có người chủ động giúp cô móc thính vào cần câu, lại che ô giúp cô, cẩn thận đến mức khiến cô nhớ rất lâu.

Nên bữa cơm tối nay, cô vừa nhìn đã nhận ra một số người. Còn có Tiền Vân Long dường như vừa nhìn cũng đã nhận ra cô, quay sang cười rất tươi chào: “Tần Hoan, lâu lắm không gặp.”

Tần Hoan cũng cười cười, cô cứ ngỡ Cố Phi Trần sẽ hỏi, quay đầu lại chỉ thấy Cố Phi Trần đang bàn chuyện với một thành viên hội đồng quản trị tóc bạc phơ, đại khái là đang thảo luận vấn đề gì đó quan trọng, nên không để ý đến cô.

Đến khi bữa ăn kết thúc, hai người quay về nhà, Cố Phi Trần mới hỏi: “Em quen Tiền Vân Long?”

Anh hỏi như vô tình, mắt vẫn dán vào màn hình vi tính xem cổ phần New York, nên cô ngây ra, rồi mới bình thản nói: “Chỉ là gặp mặt, cũng là nhiều năm trước.”

“Vậy sao?” Anh đáp lại lơ đãng, vứt con chuột rồi bước về phía giường.

Cô đã thay áo ngủ, đang dựa vào giường xem tạp chí, anh ngắm xuống bên cạnh, giơ tay về phía cô.

“Chúng ta đi nghỉ mát đi.” Cô bỗng đề nghị.

Cô bỗng nhiên cao hứng, là vì tạp chí có mấy trang đính kèm, chụp cảnh đảo ở Thái Bình Dương, trời xanh nước biếc, chụp từ trên cao xuống, đảo nhỏ, giống như viên ngọc sáng, dát lên phong cảnh đẹp như tranh.

“Em muốn đi?”

“Ừm, rất đẹp.”

“Thế để mai anh sắp xếp.”

Trả lời nhanh gọn như vậy, cô không khỏi khẽ quay đầu lại nhìn anh: “Việc công ty thì sao?” Lúc ăn cơm, nghe nói tập đoàn Cố Thị đang có một dự án bất động sản mới sắp mở rộng, lúc này lẽ ra mọi người phải bận đến quay cuồng mới đúng chứ.

“Vẫn bỏ thời gian ra được.” Cố Phi Trần xem ra không hề lo lắng về vấn đề này.

Cô lại quay sang tờ tạp chú, giở vài trang, cuối cùng mới nói: “Anh bây giờ còn tốt với em hơn trước kia.”

Khi cô nói ra điều này, cũng không biết tâm trạng mình ra sao, nhưng vừa nói xong đã hối hận. Chẳng phải đã nói không nhắc tới chuyện trước kia.”

Chỉ còn 10 ngày nữa, mà thời gian lại trôi qua quá nhanh.

Cũng may Cố Phi Trần không tiếp lời, chỉ khẽ nắm chặt bàn tay đang vắt lên vai cô. Cô biết mình đã phá hỏng không khí, liền bỏ quyển tạp chí xuống, nghiêng người, quay mặt vào anh ngủ.

Kết quả đến chiều thứ hai, cô quả nhiên nhận được điện thoại từ thư ký của Cố Phi Trần, nhắc cô kiểm tra hòm thư.

Cô mở vi tính, tải file, thấy bên trên là mấy địa điểm và lịch trình du lịch được lựa chọn kỹ lưỡng, tập file đó được làm rất cẩn thận, thậm chí còn kèm theo mấy tấm hình lớn.

Ngón tay cô cố định trên chuột, mãi lâu sau mới tắt file đi.

Thực ra đây đúng là mong ước của cô, trước kia cô từng mơ ước được đi chơi với Cố Phi Trần, đi càng xa càng tốt, đi xem chim cánh cụt ở Nam Cực hay đến sa mạc Ai Cập, xem văn minh cổ xưa của nhân loại.

Chỉ có hai người bọn họ.

Nhưng cứ mãi chưa thực hiện được. Anh quá bận, mà nhân duyên của anh và cô lại quá ngắn ngủi.

Xem ra lúc này anh thực sự muốn làm nốt những việc trước kia chưa kịp hoàn thành.

Cô không biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, mọi thứ này đều là anh chủ động, anh mang đến cho cô loại rượu ngọt ngào như vậy, chẳng lẽ anh không biết, trong rượu có thuốc độc trào máu tươi, cũng có thể khiến cô cam tâm tình nguyện, tự nguyện uống hết.

Cuối cùng cô nhấc điện thoại lên, bấm máy cho Cố Phi Trần: “Em không muốn đi ra nước ngoài du lịch nữa.”

Anh đang tiếp khác ở văn phòng, nên chỉ trả lời ngắn gọn: “Ừ, anh biết rồi.”

Thấy anh cúp điện thoại, vị khách đang ngồi trên sofa mới cười nói tiếp chủ đề đang dang dở: “Nghe nói tổng giám đốc Cố sắp có chuyện vui, khi nào chuẩn bị tổ chức lễ cưới?”

Cố Phi Trần cười: “Đây là tin đồn ở đâu vậy?”

“Cái giới của chúng ta nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, đã có nhiều người nhìn thấy tổng giám đốc dẫn bạn gái xuất hiện ở nơi công cộng. Đây chẳng lẽ không phải lời thông báo trước hay sao?”

Cố Phi Trần đứng lên, không trả lời, cầm bút viết tên một người lên giấy, giao cho đối phương: “Người này, e rằng phải nhờ anh giúp tôi điều tra một chút gốc gác của anh ta, cần thật nhanh.”

“Người này bình thường đều sống ở nước ngoài, chuyên lừa bịp, hơn nữa hai năm trở lại đây ngày càng to gan, nghe nói dạo này câu được con cá lớn.”

“Tôi biết.”

“Sao? Lần này anh ta làm gì tới tổng giám đốc?’

“Cứ coi là vậy đi.” Cố Phi Trần cười khẽ.

“Thế tôi biết phải làm gì rồi, tổng giám đốc cứ đợi thông tin của tôi.”

“Tốt.” Anh nghĩ một lát rồi nói: “Trong vòng 10 ngày, được không?”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi tiễn khách, Cố Phi Trần ngồi xuống ghế, day day lông mày nghĩ: Vẫn còn 10 ngày.

Anh từng nghĩ cuộc đời này sẽ không thể, không thể lại được chung sống với Tần Hoan như bây giờ. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt cô, mái tóc cô dịu dàng thơm mát quấn lấy ngón tay anh, trơn như lụa. Cơ thể cô cũng vậy mềm mại ấp áp, khi chạm vào người anh giống như con rắn nhỏ tinh nghịch, cứ trườn thẳng vào tận đáy lòng anh.

Sao trên đời này lại có người phụ nữ như vậy?

Anh ôm lấy cô, hạnh phúc như tìm lại được báu vật đã mất. Cho dù biết chỉ là thoáng chốc, dù biết là chỉ tự mình dối mình, nhưng anh vẫn cam lòng làm những điều ngốc nghếch.

Lần đầu tiên từ khi sinh ra, cũng là lần duy nhất, anh không nỡ bỏ thứ đã cầm được trên tay.

Anh thường ngày ngủ rất ít, hay tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, thường nhìn thấy cô say giấc nồng. Hơi thở dài đều đặn, cuộn tròn trong lòng anh, giống như đứa trẻ.

Cũng chỉ lúc đó, anh mới thấy được hình ảnh cô năm xưa.

Những năm gần đây cô thay đổi rất nhiều, có lúc thậm chí còn khiến anh cảm thấy xa lạ. Như đã trút bỏ sự dịu dàng, ngụy trang bằng những chiếc gai sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua được anh, đề phòng anh.

Nên anh không thể ngờ rừng, mình vẫn có một ngày còn được ôm cô đi vào giấc ngủ



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...