Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 53: Gian tế


Chương trước Chương tiếp

Editor: Nguyện Ngạn

Beta: An Lam

Từ ngày từ biệt với khi Mộ Dung Diệc Hàn, Mộng Tịch lại chỉ ở trong Sương Vân điện bế quan, nguyên nhân thứ nhất là vì nàng đang chuẩn bị cho kỳ tiên kiếm đại hội sắp tới. Mặc dù nàng cũng không tình nguyện, nhưng bản thân mình lại là đồ đệ của Sư phụ Dịch Vân Lạc, không thể khiến người mất mặt, nên ba tháng nay ngày nào nàng cũng chuyên tâm trong phòng tu luyện, cho dù một bước cũng không ra khỏi, cũng không có gặp qua bất kỳ người nào, kể cả sư phụ cũng không gặp.

Thứ hai, là vì nàng biết rõ lấy năng lực hiện tại của mình, còn chưa có đủ để đứng bên cạnh sư phụ. Tu vi mình quá thấp sẽ làm liên lụy đến sư phụ, cho dù nàng có tu luyện trăm năm, hay một nghìn năm nữa, cũng sẽ không theo kịp người. Nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng muốn thử một lần. Nàng không thể biết được trong tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng dù vậy nàng cũng sẽ dựa vào ý chí của mình cố gắng mà vượt qua, bất luận cuối cùng có kết quả như thế nào, nàng cũng không nối tiếc.

Đẩy cửa phòng đi ra, từng cơn gió lạnh đập vào mặt, Mộng Tịch nhanh như chớp lại nhảy vào trong phòng, không tự chủ được run lên một cái. Khí trời thế nhưng lại càng lạnh hơn so với năm trước.

Hai tay xoa xoa lại với nhau, từ từ đi tới trong viện, Mộng Tịch đưa mắt nhìn bóng dáng phía xa kia, chỉ thấy sư phụ đang đứng ở trúc đình lý đưa lưng về phía nàng. Thân ảnh cao ngạo như tuyết tùng, phong tư trác tuyệt, phong thái kinh người.

Chậm rãi dừng lại cước bộ, Mộng Tịch đứng từ xa nhìn sư phụ. Người không biết lạnh là như thế nào, vì thế một năm bốn mùa người đều mặc một thân bạch y đơn bạc mà xuất trần. Người yên lặng đứng trong gió rét, sam y nhẹ nhàng tung bay, hòa cùng với ba ngàn tóc đen, như thơ như họa.

Nhìn bóng lưng sư phụ, Mộng Tịch không thể nào dời được tầm mắt mình. Đã ba tháng rồi mình còn chưa được gặp sư phụ, nhưng nàng biết, người vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Bởi vì mỗi khi nàng tỉnh lại sau khi nhập định, đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sáo quen thuộc, tiếng sáo du dương uyển chuyển , siêu phàm thoát trần người vậy.

Không biết đã qua bao lâu, Dịch Vân Lạc bỗng nhiên xoay người. Khi chống lại ánh mắt của sư phụ, tâm trạng Mộng Tịch đột nhiên căng thẳng, vội vàng cúi đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh sư phụ.

-Sư Phụ.

-Ừ.

Dịch Vân Lạc khẽ gật đầu.

-Sắp tới chính là tiên kiếm đại hội, con đã chuẩn bị đến đâu rồi?

-Con cũng đang cố gắng tu luyện, nhưng…

Mộng Tịch cúi đầu, khẽ cắn môi, nhẹ giọng hỏi:

-Nhưng lỡ như con thua, có phải sư phụ sẽ mất mặt hay không?

Đây cũng là vấn đề gây khúc mắc nhất trong lòng nàng.

-Thua?

Dịch Vân Lạc không ngờ Mộng Tịch sẽ hỏi như vậy, hơn nữa hắn cũng chưa từng có suy nghĩ rằng bản thân mình hay đồ đệ sẽ có quan hệ đến từ “thua” này, chỉ chận rãi nói:

-Đồ đệ của Dịch Vân Lạc ta lại dễ dàng nghĩ mình sẽ thua sao?

Đương nhiên sẽ không! Trong lòng Mộng tịch hô to, liều mạng lắc đầu. Thế nhưng, thế nhưng, nàng thật sự cũng không nắm chắc! Mặc dù tu vi của nàng đã hơn trước kia rất nhiều, nhưng so với các đệ tử ở Thiên Thanh cũng không tính là tốt nhất, chẳng phải Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hạo Khiên ca ca đều lợi hại hơn nhiều so với mình sao. Hơn nữa lần xuống núi rèn luyện vừa rồi, hầu như đều là bọn họ bảo hộ nàng, nhiều khi nàng không cần phải động thủ, bọn họ cũng thay nàng giải quyết. Nói cho cùng nàng vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm thực chiến, chỉ là nhiều khi đầu óc nàng có chút nhanh mà thôi.

-Sư phụ, con có thể không tham gia không?

Lôi kéo ống tay áo của sư phụ, Mộng Tịch thăm dò hỏi.

-Có thể.

Khóe miệng kéo ra một vòng cung nhợt nhạt, Dịch Vân Lạc lại dừng một chút rồi nói:

-Vi sư nhớ là trước kia con còn nói sau này nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ cho vi sư, nhưng nếu ngay cả tỉ thí bình thường cũng không dám tham gia, thì…

-Sư Phụ!

Không đợi sư phụ nói xong, khuôn mặt Mộng Tịch liền ửng đỏ, lớn tiếng cắt ngang:

-Ai, ai nói con không dám! Con tất nhiên sẽ tham gia rồi!

***

Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra Tiên kiếm đại hội, các môn phái cũng đến Thiên Thanh để tham gia. Trong chính điện Thiên Thanh, Dịch Vân Lạc, Hạo Huyền cùng Viêm Mạch đều ngồi ở ghế trên, còn Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn, Hạo Khiên, Hinh Nhị cùng Lăng Vi đều đứng phía sau sư phụ mình.

Một lúc sau, Tử Hiên từ bên ngoài bước nhanh đi vào, chắp tay nói:

-Tôn thượng, chưởng môn, sư phụ, đệ tử canh gác dưới núi truyền đến tin tức, chưởng môn phái Bồng Lai cùng Côn Luân đã đến dưới chân núi, Sư nương cùng Linh Vân sư muội cũng đã xuống núi đi đón bọn họ.

-Được rồi. Tử Hiên, ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, chờ sau khi bọn họ lên núi, trước tiên hãy mang những đệ tử kia đi nghỉ ngơi.

Hạo Huyền khẽ vuốt chòm râu bạc trắng nói.

-Vậy đệ tử lập tức đi sắp xếp.

Tử Hiên nói xong liền lui ra ngoài.

Sau khi Tử Hiên rời đi, Hạo Huyền quay sang nhìn Dịch Vân Lạc, nghiêm mặt nói:

-Sư Đệ, Kiếm tiên đại hội lần này đệ thấy như thế nào?

-Như thường lệ.

Nhấp một miếng trà nóng, Dịch vân Lạc nhàn nhạt nói. Hạo Huyền gật đầu, còn đang muốn nói gì đó, Dịch Vân Lạc đã nhíu mày để ly trà trong tay xuống, từ trên ghế đứng lên.

-Sư huynh ngươi đi đâu vậy?

Viêm Mạch cũng theo Dịch Vân lạc đứng lên, từ khi Tử Hiên tiến vào hắn cũng đã ẩn ẩn cảm nhận được có gì đó không bình thường.

-Có yêu khí.

Thân thể Dịch Vân Lạc dừng lại một lát, sau đó cước bộ vẫn tiếp tục.

Lúc Nam Tố Y cùng Linh Vân mang theo chưởng môn phái Bồng Lai cùng Côn Luân đi đến trước cửa điện, đã thấy đám người Dịch Vân lạc đang đứng đó chờ đã lâu, nhưng sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng đều nhìn về phía bọn họ.

-Tôn Thượng.

Hai vị chưởng môn nhìn thấy Dịch Vân Lạc, mang theo chúng đệ tử hành lễ.

-Hai vị chưởng môn không cần đa lễ,

Tay phải Dịch Vân Lạc khẽ nâng lên, tầm mắt lại đảo qua đám đệ tử hơn mười người đang cúi đầu phía sau.

-Xin hỏi những người này đều đệ tử của bản phái các ngươi?

-Tất nhiên đây đều là đệ tử của phái chúng ta, lời này của Tôn thượng là có ý gì?

Đảo chủ Côn Luân đảo Diệp Hành không hiểu hỏi.

-Thoạt nhìn không giống.

Ngữ khí sắc bén vừa ra, Dịch Vân Lạc tựa như cơn gió lướt qua các đệ tử phía sau. Bất ngờ chỉ nghe một thanh âm thanh thúy “Bang bang”, có một số thư mời đang cầm trong tay mấy đệ tử bỗng nhiên rơi xuống tan thành nhiều mảnh. Mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, những đệ tử kia bỗng nhiên hóa thành những luồng khí đen hướng lên trời bay đi.

Đúng lúc này, Hạo Huyền vung cây phất trần trong tay lên, kim quang phía trên chợt lóe lên, giống như một cái lưới lớn, chặn đường đi của những luồng khói đen. Chỉ thấy những luồng khói đen khi đụng phải kim quang, lập tức hóa thành hình người, từ trên không trung nặng nề rơi xuống.

Đệ tử bốn phía thấy thế cấp tốc hướng phía sau lui ra, đồng loạt rút kiếm cảnh giác nhìn bọn họ.

-Các ngươi, các ngươi là người nào?

Trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ nhìn năm hắc y nhân xa lạ đang quỳ rạp trên mặt đất. Chưởng môn phái Bồng Lai – Đàm Thiên Tiêu chỉ vào bọn họ hoảng sợ nói.

Một người áo đen ngẩng đầu lên nhìn Đàm Thiên Tiêu cười quỷ dị, chờ khi Dịch Vân Lạc phát hiện điều bất thường muốn ngăn lại thì đã chậm. Năm người bọn họ giống như bị hạ ma chú, thân thể nhanh chóng bị thối rữa, cuối cùng chỉ còn lại những vũng máu đen ngòm tanh tưởi.

Mộng Tịch cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nôn ra, che mắt quay đầu đi, Dịch Vân Lạc lập tức phất tay, trên mặt đất liền khôi phục bộ dáng bình thường.

-Tôn thượng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?.

Sau khi khiếp sợ, Diệp Hành nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi. Một loạt biến cố xảy ra trong nháy mắt, nếu không phải trên mặt đất còn sót lại những mảnh nhỏ của thư mời, hắn thật sự sẽ hoài nghi rằng chuyện vừa nãy do mình hoảng thần mà nhìn lầm rồi.

-Xung quanh Núi Thiên Thanh luôn có tiên khí quanh năm, yêu ma bình thường không có khả năng tới gần. Vừa rồi lúc Tử Hiên nói các người đã bắt đầu lên núi, ta liền cảm thấy có yêu khí, tra xét một lần mới phát hiện là xen lẫn trong đám đệ tử này.

Dịch Vân Lạc nhàn nhạt nói.

Diệp Hành như bừng tỉnh, yêu ma đã chết, tâm trạng cũng yên ổn không ít.

-Thì ra là thế, nhưng vì sao chúng ta cùng đi trên đoạn đường dài này cũng không phát hiện?

Lại nói lấy tu vi của bọn họ, nếu như có yêu ma xuất hiện trong đám đệ tử của mình, thì bọn họ phải sớm phát hiện mới đúng.

-Là giấy mời!

Viêm Mạch mở miệng nói, thảo nào lúc nãy hắn cảm giác được có điều gì không đúng, nhưng lại không có cách nào phát hiện được vì sao? Thì ra là trên giấy mới có pháp lực của mình, cho nên mỗi khi nhìn tới đây, hắn sẽ cảm ứng được pháp lực quen thuộc của mình, do đó nên mới sai sót mà bỏ qua phía sau đang ẩn giấu yêu khí.

-Vì phòng ngừa Tiên kiếm đại hội lần này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên ta cùng sư huynh đã rót vào giấy mời phát lực của mình, những ai có thiệp mời có thể tự do ra vào Thiên Thanh. Vốn tưởng làm như vậy sẽ ngăn chặn được việc ngoài ý muốn, lại không ngờ rằng yêu ma lại có thể giả dạng thành các đệ tử để tiến vào. Nói cho cùng, lần này là do chúng ta có sai sót. Nhưng may mà sư huynh sớm phát hiện ra được, bằng không nếu bị bọn họ lẫn vào, không biết sẽ gây ra hậu quả như thế nào!

Thiên Thanh lớn như vậy, đến lúc đó dù phát hiện ra, muốn từ mấy nghìn đệ tử để tìm ra yêu ma, cũng không phải là chuyện dễ.

Dịch Hành cùng Đàm Thiên Tiêu khẽ gật đầu, nhìn về phía Dịch Vân Lạc, Lại thấy Dịch Vân Lạc đang cúi đầu, sắc mặt âm trầm, bên cạnh Hạo Huyền cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày.

Một lát sau, Dịch Vân Lạc cùng Hạo Huyền liếc mắt nhìn nhau, Dịch Vân Lạc nói:

-Nếu như ta đoán không sai, những người này hẳn là bị dính phải lực lượng Ma công của Ứng Bá Thiên, lá thêm tiên lực của thư mời che dấu đi yêu khí của bọn họ, cho nên mới có thể giả mạo thành đệ tử mà không bị phát hiện. Nay chỉ sợ môn phái nào cũng cò gian tế.

-Ma công? Tôn thượng nói là Ứng Bá Thiên đã luyện thành Ma công?

Diệp Hành mở ta hai mắt nhìn, kinh ngạc hỏi.

Nhẹ nhàng gật đầu, Dịch Vân Lạc nhìn về phía chân trời:

-Xem ra Ứng Bá Thiên đã có hành động…

Vậy là thời gian của mình cũng không còn nhiều lắm…

-Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Người luôn bình tĩnh như Đàm Thiên Tiêu vào lúc này cũng không khỏi hoảng loạn. Năm đó, trước khi đi Ứng Bá Thiên còn lưu lại một câu, đến bây giờ hắn còn nhớ rõ ràng, đó là ước hẹn hai mươi năm sau, nhưng nếu hắn thật sự diệt Thiên Thanh, giết các phái, hủy tiên giới… Chẳng lẽ tiên giới khó tránh khỏi nạn kiếp này sao?

-Tất cả mọi người đi vào trong điện đi, chờ sáu vị chưởng môn kia tới đầy đủ, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.

Sắc mặt Hạo Huyền xưa nay luôn hòa nhã, vậy mà bây giờ khuôn mặt lại lộ ra cảm giác trầm trọng.

***

Quả nhiên không ngoài suy đoán của Dịch Vân Lạc, ngoại trừ trên đường đi phái Thục Sơn đã phát hiện được gian tế, thì các phái Nga Mi, Không Động, Trường Bạch Sơn, Thanh Thành cùng Mao Sơn đều bị đám người Dịch Vân Lạc bắt được người ma gới giả dạng làm đệ tử. Các chưởng môn khi phát hiện đều vừa kinh vừa sợ, nhất là khi biết được chuyện này chính là do Ứng Bá Thiên dùng ma công để ẩn giấu yêu khí cho bọn chúng. Sau đó các chưởng môn cũng vội vàng phái đệ tử truyền tin xuống bổn phái triệt để tra rõ xem còn yêu mà nào lẫn trong đám đệ tử nữa hay không.

Mặc dù sau đó tra rõ hiện giờ trong Thiên Thanh không còn lẫn yêu ma, nhưng Dịch Vân Lạc vẫn cảm thấy sự tình chắc chắn cũng không đơn giản như vậy. Trọng yếu nhất là Ứng Bá Thiên không lý nào lại không biết cho dù có cho yêu ma lẫn vào Thiên Thanh, thì mình không có khả năng phát hiện ra. Nếu quả thật như vậy, thì có thể chỉ rõ, Ứng Bá Thiên làm như vậy là cố ý.

Vậy thì, phía sau lại ẩn giấu điều gì? Chẳng lẽ là một âm mưu thâm sâu? Dịch Vân Lạc mơ hồ cảm giác được mục đích của Ứng Bá Thiên lần này, có thể là làm cho nội bộ của cửu đại môn phái tan rã. Nhưng nếu muốn đánh vào nội bộ, tại sao đến bây giờ mới ra tay?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...