Mộng Ảo Thần Vực

Chương 12: Cảm Động


Chương trước

Phóng mắt nhìn đám trâu đực cuồng bạo này, cả người nó đều là màu đỏ thẩm, trên đầu có một đôi sừng đen to lớn, hơn nữa còn là phân nhiều nhánh nhỏ. Móng chúng nó đạp trên đất làm cho mặt đất cũng phải chấn động. Chỉ cần tới gần một chút liền cảm nhận được thanh thế dọa người cỡ nào, cát bụi bay cuồn cuộn.

"Quái vật Level 5!" Hứa Dương le lưỡi một cái, một bộ dáng dấp sợ hãi, khổ sở nói: "Làm sao mà dễ dàng qua được đây trời!"

Đột nhiên Triệu Nam lúc này nhảy ra khu vực an toàn, hướng một con trâu đực gần đó bắn tới một cái Tiểu Hỏa Cầu. . .

-24!

Nhất thời, bởi vị bị công kích, lỗ mũi của đầu trâu đực cuồng bạo kia phun ra một đạo bạch khí, ầm ầm điên cuồng hướng về Triệu Nam vọt đến, tốc độ cực nhanh.

"Cẩn thận a!" Hứa Dương kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Triệu Nam lắc lắc đầu, không sợ hãi cũng không hoảng loạn, lui về khu vực an toàn. Thời điểm đầu trâu đực kia sắp vọt tới khu an toàn thì nhanh chóng ngừng lại, trong đôi mắt nó đều là lửa giận. Thế nhưng sau một lúc bồi hồi thì cũng chấp nhận phẫn nộ rời đi.

"Chúng ta chắc là không qua được đâu!" Hứa Dương trực tiếp nói: "Vẫn là trở về thôi, chỉ là một cái nhiệm vụ mà thôi, không quan trọng bằng mạng a. Không bằng trở về gọi thêm người đến đây."

"Trước tiên không nói vấn đề thời gian ngươi trở về liền tổn thất rất nhiều làm cho nhiệm vụ thất bại, chỉ nói dến việc triệu tập nhân thủ, ngươi lấy cái gì để người ta chịu giúp ngươi?" Triệu Nam không mặn không nhạt nói.

"Trợ giúp lẫn nhau a!"

Triệu Nam ngẩn ra, cái nữ nhân ngây thơ này đến cùng là còn chưa rõ cái thế giới này như nào a. Có điều hiện tại chỉ là thời gian đầu, phần lớn player còn đối với "lòng người" ôm hi vọng, nghĩ tới đây hắn cũng có chút thoải mái. Nếu mà không trải qua một ít sự tình tàn khốc, thì Hứa Dương sẽ không trưởng thành, trở thành một player hợp lệ ở cái thế giới này.

"Được rồi, ta đã nghĩ ra biện pháp." Triệu Nam chỉ chỉ "Ngươi đứng ở chỗ đó, đấy là khu sát biên giới an toàn, chỉ cần ngươi khống chế nỗi sợ, thì sẽ không có một chút nguy hiểm nào."

Hứa Dương không lay chuyển được ánh mắt của Triệu Nam, do dự mà đứng bên cạnh khu vực an toàn, sốt sắng mà hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Chờ."

Dứt lời, Triệu Nam hít sâu vào một hơi, dùng sức nắm chặt pháp trượng trong tay, lại một lần nữa lao ra khu vực an toàn. Lúc này, đầu trâu đực cuồng bạo bị khiêu khích kia vẫn chưa đi xa. Thế nhưng đã thoát ly trạng thái chiến đấu, cây máu của nó cũng đồng thời full trở lại.

Tiểu Hỏa cầu ——!

-25!

Hống ——!

Lần thứ hai bị công kích,

Cuồng Bạo Trâu Đực không chút suy nghĩ liền quay đầu lại, hướng về Triệu Nam chạy như điên tới. Lúc này, sắc mặt Triệu Nam hiện ra vẽ điên cuồng. Nhìn đầu trâu đực đánh tới, hắn lại không có thèm lui về phía sau, trái lại chạy xông thẳng tới nó.

Hứa Dương nhất thời sợ hãi mà kêu lên... Nàng phảng phất như đã nhìn thấy tình cảnh thân thể Triệu Nam bị đâm vào lòng đất, miệng phun máu tươi.

"Không được a!!"

Lúc này nàng cũng không để ý đến lời nói của Triệu Nam là đứng im tại đó, trực tiếp xông ra ngoài, muốn kéo Triệu Nam trở lại. Nhưng là hai bên lúc đó lại cách nhau mấy mét, Triệu Nam lại dẫn thân xông lên trước, Hứa Dương làm sao mà kéo được đối phương? Này chỉ là theo bản năng cứu giúp mà thôi.

Động tác Hứa Dương đã lọt vào trong mắt Triệu Nam, trong lòng hắn thầm mắn ngốc, đồng thời cũng đối với nữ nhân này hảo cảm tăng lên không ít.

Nhưng thời điểm hiện tại không phải đi xoắn tuýt quan tâm đến mấy cái này. Tinh thần của hắn cao tới 16 điểm, làm cho Triệu Nam rất dễ dàng tập trung lực chú ý. Trải qua kiếp trước đã tôi luyện cho hắn bản năng lâm nguy không sợ.

Lúc này, ngay thời điểm hai ngọn sừng đen sắp va vào hắn, Triệu Nam nhanh chóng cầm trượng đẩy trên đất một cái, hai chân phát lực nhảy lên. Trâu đực cuồng bạo từ phía dưới Triệu Nam bò qua, cùng lúc đó, Triệu Nam đã nắm song giác của nó, dùng sức lôi kéo, thân thể ngồi ở trên lưng của nó, hai chân dùng sức kẹp chặt.

Cuồng bạo trâu đực không va trúng Triệu Nam, trong lúc nhất thời liền mất mục tiêu, liền hướng về Hứa Dương đâm tới.

"A!"

Trong nháy mắt Hứa Dương sợ đến chân tay nhũn ra, hai ba ngày trước bất quá chỉ là một người giáo viên bình thường mà thôi, đối mặt tình huống như thế này làm sao phản ứng kịp?

Nàng nhắm mắt lại, cho rằng hẳn là phải chết, trong lòng hoảng sợ, thân thể run cầm cập.

Nhưng là, nàng lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bẫng đi, cũng chưa xuát hiện đau đớn như trong tưởng tượng. Thời điểm Hứa Dương mở mắt ra, vẫn là nhìn thấy trời xanh mây trắng. Bên dưới mây trắng, nàng nhìn thấy cái cầm của Triệu Nam. Chính là nàng bị Triệu Nam cường thế ôm vào trong ngực, ngay trên lực cuồng bạo trâu đực.

"Ngồi cho vững đi!"

Còn chưa để Hứa Dương phản ứng kịp, Triệu Nam nhanh chóng di chuyển thân thể Hứa Dương, đem nàng đặt ở trước mặt hắn. Hai tay luồn qua phần eo Hứa Dương, trực tiếp nắm song giác của cuồng bạo trâu đực.

Hứa Dương sợ tới mức tim đập bùm bụp, đại não trên căn bản là vẫn còn chưa thích ứng được. Lúc này chỉ nhìn thấy Triệu Nam dồn sức vào đôi tay mà xoay sừng trâu.

Hắn đang là điều chỉnh góc độ của đầu trâu cuồng bạo này.

Trong nháy mắt, Hứa Dương đã rõ ràng hiểu ý đồ của Triệu Nam... Hắn đang là muốn cưỡi con trâu đực này, hướng về khe lối đi kia mà tới.

Tốc độ cuồng bạo trâu đực vô cùng nhanh, mà vì hắn vì để khống chế tốt phương hướng của đối phương, hai người chỉ có thể di chuyển đến vị trí cổ của nó.Có thể tưởng tượng được, thân thể hai người dán vào nhau gần như cỡ nào a.

Một luồng khí tức khác phái làm cho cảm giác Hứa Dương hết sức khó chịu.

"Chuẩn bị!"

Hứa Dương cảm giác được phần eo bị ôm rất chặt, thân thể đồng thời nhẹ đi, sau đó thân thể trực tiếp ngã xuống. Rồi từ mặt đất nhanh chóng lăn đi. Một trận lăn lộn tới tấp hai người mới đình chỉ dừng lại.

Chờ thời điểm nàng hồi phục tinh thần lại, thì đã thấy hai người đã tiến vào địa phương bên trong lối đi hẹp. Hứa Dương nghe được một trận tim đập rất rõ.

Không phải bản thân nàng, mà là Triệu Nam. Giờ khắc này nàng nằm trên vị trí lồng ngực Triệu Nam, khuôn mặt trực tiếp kề sát ở trên ngực người ta a.

"Ngươi cái tên điên này!"

Hứa Dương vội vã đứng lên, một mặt sợ nói: "Chỉ là một cái nhiệm vụ mà thôi, đáng giá để ngươi liều mạng hay sao?"

"Ngươi rời đi trước đi..."

"Ngươi..."

Lúc này, Triệu Nam dùng sức cau mày, tựa hồ là đang chịu đau đớn vậy, nhưng vẫn là không kêu lên một tiếng. Hứa Dương lúc này mới nhìn rõ ràng, trên người Triệu nam hầu như đều là vết thương.

Do Triệu Nam cho nàng cái áo duy nhất ấy, cho nên lúc này Triệu Nam trực tiếp ở trần đó a.

Triệu Nam đứng dậy, nhíu mày càng thêm chặt đi. Vai trái của hắn lúc này vô lực buông xuống, canh tay trái bị gãy rồi!

Triệu Nam không chút suy nghĩ, trực tiếp hướng về trên vách tướng đánh tới.

Răng rắc ——!

"Ừm! !"

Sau một tiếng rên rĩ vang lên, Triệu Nam từng ngụm từng ngụm thở gấp, bò người dậy, sắc mặt tuy rằng trắng bệch, thế nhưng cánh tay trái rõ ràng đã khôi phục nguyên trạng. Triệu Nam cắn răng nói: "Đi thôi, thời gian không còn nhiều."

Hứa Dương một câu cũng không nói được, nàng nhìn thấy sau lưng Triệu nam, hầu như là bị mặt đất cùng đá cứng làm cho be bét, máu thịt bầy nhầy... Máu tươi nhuộm đỏ cả lưng của hắn.

Trái lại bản thân nàng, trên người trừ hơi bẩn một chút thì căn bản là không chịu một chút thương tổn nào.

"Hắn là vì bảo vệ ta..."

Nhìn bóng lưng kia dần dân đi xa, trong lòng Hứa Dương nàng không khỏi khẽ run...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...