Món Quà Tình Yêu
Chương 10
Tuy nhiên, Nathan đã nói lời cuối cùng, hoặc là thực hiện công việc cuối cùng. Anh ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng hai khẩu pháo và cực kỳ hài lòng khi làm cho tàu của bọn chúng thủng một lỗ lớn. Khi Sara hỏi những tiếng ồn đó là gì anh chỉ đơn giản nói với cô đó là công việc thường ngày của những khẩu pháo.
Tàu Seahawk cũng chịu một tổn thất khá lớn. Hầu hết những chỗ cần được sửa chữa đều ở trên mực nước. Những cột buồm gần như bị Sara phá hủy với chiếc dù của cô cũng bị chẻ làm đôi bởi một trong số những phát bắn từ những khẩu pháo của kẻ thù.
Đoàn thủy thủ bắt đầu sửa chữa các thiệt hại hết mức có thể. Họ cười khi làm việc - một sự hiếm hoi - và mỗi người trong bọn họ đều đã ném chiếc vòng cổ bằng tỏi đi. Họ lại cảm thấy an toàn, vì họ tin rằng lời nguyền đã bị phá bỏ. Nữ chủ nhân của họ đã cứu tính mạng của họ. Tại sao, thậm chí cả Chester - Kẻ Chát Chúa cũng đang hát lên những lời khen ngợi cô.
Sara cùng Matthew xuống đón Nora dưới hầm, và chưa cần đến lúc cánh cửa được mở, cô nhớ ra rằng vẫn còn những tù nhân bị bẫy ở phía dưới. Nathan chờ đến khi Sara rời khỏi boong tàu, anh mới đấm vào bụng chúng. Tiếng rên rỉ lớn thu hút sự chú ý của Sara, nhưng khi cô quay lại và hỏi chồng những tiếng ồn ào khủng khiếp đó là gì, anh chỉ đơn giản nhún vai với cô và ân cần giúp đỡ những gã tù nhân này có một chuyến bay qua khỏi lan can của tàu.
Sara cực kỳ thích thú khi kể lại trình tự các sự kiện cho dì Nora. Dì cô là một khán giả đáng được tán dương hơn ai hết. Bà khen ngợi cô cháu gái vì lòng can đảm và sự lanh trí của cô.
“Con không thể để dì tin rằng mình đã vô cùng can đảm”, Sara thú nhận. Cô đứng với dì ở giữa phòng sinh hoạt tập thể. Cô chỉ cho dì Nora nơi cô đã trốn đằng sau tấm bình phong. “Con đã rất sợ hãi”, cô thêm vào với một cái gật đầu.
“Điều đó không quan trọng”, Nora phản bác. “Con đã giúp chồng mình. Điều đó có ý nghĩa hơn nhiều bởi dù sợ hãi nhưng con vẫn không bỏ mặc chồng.”
“Dì có biết Nathan đã không nói một lời để động viên con không?”, Sara nói. “Con đã không nhận ra cho đến lúc này. Dì sẽ nghĩ...”
“Ta sẽ nghĩ cậu ta không có thời gian để nói lời cảm ơn con, Sara, và ta nghi ngờ rằng cậu ta sẽ làm điều đó kể cả khi cậu ta có thời gian. Cậu ta có chút...”
“Cứng đầu?”
Nora cười. “Không, con yêu, không cứng đầu, mà là kiêu hãnh.” Sara quyết định anh có mỗi thứ một chút. Sự phán khích tột cùng đã qua đi, nhưng tay Sara bắt đầu run rẩy. Cô cảm thấy dạ dày mình cồn cào và má cô đang nhói lên một cách thật sự đau đớn.
Dù thế, Sara sẽ không để dì Nora phải lo lắng, vì vậy cô nén sự nhức nhối và cơn đau đớn đó lại.
“Ta biết con đã nghe thấy những lời thì thầm bàn tán so sánh con với em gái của Nathan”, Nora nói.
Cô đã không hề nghe thấy bất cứ một lời thì thầm nào như thế, nhưng cô giả vờ mình đã nghe thấy và để bà nói tiếp. Sara gật đầu và nói, “Jade là chủ nhân của con tàu này trong một thời gian dài, những người đàn ông ở đây rất trung thành với cô ấy”.
“Ta biết những lời bàn tán của họ chắc chắn đã làm tổn thương con, cô bé”, Nora nói.
“Dì đang đề cập đến lời bàn tán nào vậy?”, Sara hỏi. “Con đã nghe rất nhiều.”
“Ồ, đó là con lúc nào cũng khóc”, Nora trả lời. “Jade không bao giờ khóc. Cô ấy giữ cho mọi cảm xúc bị khóa kín, hoặc vì thế mà Matthew đã rất tự hào. Cô ấy cũng cực kỳ can đảm. Ta được nghe những câu chuyện tuyệt vời về sự phối hợp giữa cô bé và những thủy thủ của mình cùng làm. Nhưng con cũng đã nghe được tất cả những điều đó”, Nora tiếp tục với một cái xua tay. “Ta không nhắc lại chủ đề này để khiến con nghĩ những người ở đây vẫn tin rằng con kém cỏi, Sara. Không, lúc này thì hoàn toàn ngược lại. Tại sao ư, con đã có được trái tim và lòng trung thành của họ kể từ ngày hôm nay. Ta cược với con là sau này họ sẽ không đưa ra những so sánh nữa. Họ đã thấy con cũng can đảm không thua kém gì Jade của họ.”
Sara quay người để trở về ca bin. “Con nghĩ là mình sẽ cần một chút nghỉ ngơi, thưa dì”, cô nói khẽ. “Sự phấn khích đã khiến con kiệt sức.”
“Con trông rất xanh xao, Sara. Thật là một buổi sáng mệt mỏi, đúng không? Có thể ta sẽ đi tìm Matthew và nếu ông ấy không quá bận rộn, ta sẽ dành vài phút cùng ông ấy. Sau đó ta cũng phải nghỉ ngơi.”
Chiếc váy tản bộ màu xanh nhạt của Sara vẫn nằm trên sàn ca bin. Ngay khi cô đóng cửa lại phía sau và phát hiện chiếc váy, cô nhớ lại cái cách tên cướp biển đã nắm chặt nó trong tay. Cô cũng nhớ lại tất cả những lời lẽ bẩn thỉu mà chúng đã nói.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã được giải quyết. Nhận thức được những gì có thể đã xảy ra khiến dạ dày của cô nhộn nhạo. “Không được nghĩ về tất cả những khả năng đó nữa”, cô thì thào với chính bản thân.
Nathan có thể đã bị giết.
Sara tháo cúc váy và bắt đầu cởi bỏ trang phục bên trong. Sau đó là váy lót, giày và tất. Cô làm chuyện này một cách thành thục. Ánh mắt cô tiếp tục quay trở lại chiếc váy trên sàn, dù thế, cô không thể quên được chuyện vừa xảy ra.
Chúng đã thật sự có ý giết chồng cô.
Sara quyết định mình cần một thứ gì đó để giải tỏa tâm trí khỏi nỗi sợ hãi. Cô lau chùi ca bin. Sau đó lấy một miếng bọt biển để tắm. Trước khi hoàn thành công việc đó, sự run rẩy đã bớt đi một chút.
Rồi cô phát hiện ra những vết bầm tím trên má mình.
Sự kinh hãi quay trở lại với toàn bộ sức mạnh của nó. Làm thế nào cô có thể sống mà không có Nathan? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không nghĩ đến việc cầm theo những khẩu súng xuống hầm? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ở bên dưới với Nora và không... “ôi, Chúa ơi”, cô thì thào. “Tất cả chỉ là một sự nhạo báng. Mình là một kẻ hèn nhát.”
Cô dựa lên bồn rửa mặt và nhìn chằm chằm vào gương. “Một kẻ hèn nhát xấu xí.”
“Em nói gì?”
Nathan hỏi câu hỏi đó sau khi đã đi vào phòng mà không phát ra một tiếng động nào. Sara chùn lại một bước, rồi quay lại nhìn anh. Cô cố giấu má phải đi bằng cách vuốt tóc về phía trước.
Cô nhận ra mình đang khóc. Dù vậy, cô không muốn Nathan để ý. Cô cúi đầu và đi về phía giường. “Em chắc là mình cần một giấc ngủ ngắn”, cô nói khẽ. “Em rất mệt mỏi.”
Nathan chặn đường cô. “Để ta xem mặt em”, anh ra lệnh.
Tay anh ôm hờ hững trên hông cô.
Sara vẫn cúi gằm mặt xuống và tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là đỉnh đầu cô. Anh có thể cảm thấy sự run rẩy của Sara. “Đau lắm đúng không, Sara?”, anh hỏi, giọng cộc cằn nhưng đầy quan tâm.
Sara lắc đầu. Cô vẫn không ngước nhìn anh. Nathan cố gắng nâng cằm cô lên. Sara gạt tay anh ra. “Nó không còn đau nữa”, cô nói dối.
“Vậy tại sao em khóc?”
Sự dịu dàng trong giọng nói của anh khiến cơn run rẩy của cô càng thêm dữ dội. “Em không khóc”, cô thì thào.
Nathan trở nên lo lắng. Anh vòng tay quanh eo cô và kéo cô lại gần, tự hỏi cái quái gì đang diễn ra trong đầu cô lúc này? Anh luôn biết rõ ràng những suy nghĩ của Sara và chưa bao giờ phải lo lắng về những điều cô nghĩ bởi Sara luôn nói cho anh biết. Bất cứ khi nào cô gặp vấn đề gì hoặc có điều gì khiến cô lo lắng, anh đều biết ngay lập tức. Và ngay khi cô buột miệng nói bất cứ điều gì đang diễn ra trong tâm trí, cô đều yêu cầu anh khắc phục cho mình điều đó.
Nathan tự mỉm cười với chính mình. Thật chết tiệt nếu như anh đã không sửa chữa giúp cô.
“Em muốn nghỉ ngơi bây giờ, Nathan”, cô thì thầm, kéo những suy nghĩ của anh hướng về mình.
“Em sẽ cho ta biết điều gì khiến em phiền lòng trước”, anh ra lệnh.
Cô òa khóc.
“Em vẫn không ngừng khóc ư?”, anh hỏi, giọng bực tức.
Cô gật đầu trong lồng ngực anh, “Jade không bao giờ khóc”.
“Em nói cái gì?”
Cô không lặp lại, cố rời khỏi anh, nhưng Nathan không cho cô thực hiện điều đó. Anh càng mạnh mẽ và kiên quyết hơn.
Anh giữ cô an toàn bằng một tay và đẩy cằm cô lên. Sự đụng chạm của Nathan thật nhẹ nhàng khi anh vén tóc ra khỏi mặt cô.
Khi thấy vết sưng trên má cô, vẻ mặt anh đầy sát khí. “Đáng lẽ ta nên giết tên khốn đó”, anh thì thầm.
“Em là một kẻ hèn nhát.”
Cô thốt ra lời thú nhận đó, rồi gật đầu liên tục khi trông anh đầy hoài nghi. “Đó là sự thật, Nathan. Em đã không nhận ra điều đó cho đến hôm nay, nhưng giờ em biết sự thật về chính bản thân mình. Em không có chút nào giống như Jade. Những người thủy thủ đã đúng. Em không đủ khả năng.”
Nathan hoàn toàn ngạc nhiên trước những lời phát biểu đầy sốt sắng của cô đến nỗi không nhận ra mình đã buông tay khỏi cô cho đến khi cô quay đi và nhanh chóng đến bên giường. Cô ngồi một bên giường và nhìn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đùi.
“Em sẽ đi ngủ một chút”, cô nhắc lại.
Anh sẽ không bao giờ hiểu cô. Nathan lắc đầu và cố gắng không cười. Điều này sẽ khiến cảm giác của vợ anh bị tổn thương nếu cô nghĩ anh đang chế nhạo cô. Sara đang vuốt tóc che lên phần má bên phải. Rõ ràng là cô cảm thấy bối rối với vết bầm. “Em không chỉ là một kẻ hèn nhát, Nathan. Em còn xấu xí. Jade có đôi mắt màu xanh lá cây, đúng không? Mọi người nói rằng mái tóc của cô ấy đỏ rực như lửa. Jimbo nói cô ấy rất xinh đẹp.”
“Tại cái quái gì mà em lại nhắc đến em gái ta?”, Nathan hỏi. Anh lập tức hối tiếc về sự thô lỗ trong giọng của mình. Anh muốn giảm bớt căng thẳng cho Sara, chứ không phải khiến nó tăng lên. Bằng một giọng mềm mỏng hơn nhiều, anh nói, “Em không phải là một kẻ hèn nhát”.
Cô ngước lên nhìn anh, vì thế anh có thể thấy cái nhăn mặt của cô. “Vậy tại sao tay em lại đang run và tại sao em lại cảm thấy mình đang phát ốm? Ngay lúc này đây em rất sợ, tất cả những gì em có thể nghĩ là những điều có thể đã xảy ra với chàng.”
“Cái gì có thể đã xảy đến với ta?” Anh sững sờ trước câu thú nhận của cô và nhún nhường. “Sara, em cũng đã gặp nguy hiểm.”
Cô nói như thể mình không hề nghe thấy. “Chúng có thể đã giết chàng.”
“Bọn chúng không thể.”
Cô lại bắt đầu khóc. Anh thở dài.
Chuyện này sẽ tốn thời gian, anh quyết định. Sara cần nhiều hơn là một sự phủ nhận thoáng qua. Cô cần anh chạm vào mình.
Và anh cũng quyết định sẽ chạm vào cô. Nathan cởi bỏ toàn bộ trang phục mình, trừ quần. Anh cởi khuy và chuẩn bị kéo nó xuống, nhưng rồi anh quyết định vẫn chưa muốn Sara biết ý định của mình. Điều đó sẽ chỉ đánh lạc hướng sự chú ý của cô, nhưng trước tiên anh muốn mọi vấn đề phải được giải quyết cho xong.
Sara đứng dậy ngay khi Nathan vừa ngồi xuống. Cô nhìn anh đang tìm kiếm sự thoải mái. Anh dựa vào thành gỗ đằng sau những chiếc gối. Một chân duỗi ra, một chân gập lên đầu gối. Nathan kéo Sara sát lại gần, đặt cô ngồi vào giữa hai chân mình. Lưng cô dựa vào ngực anh và với sự thúc giục của anh, đầu cô ngã lên vai anh. Tay Nathan ôm quanh eo cô. Cô ngọ nguậy phía sau dựa vào anh cho đến khi cảm thấy thoải mái. Sự chuyển động của cô khiến anh phải nghiến răng. Vợ anh không hề biết mình có thể khiêu khích anh đến mức nào. Cô không nhận ra rằng mình có thể khiến anh muốn cô với tốc độ nhanh đến ra sao.
“Giờ thì em không cần phải giấu mặt khỏi ta nữa”, anh nói khẽ, dịu dàng vén tóc cô khỏi má, anh cúi xuống và hôn lên một bên cổ cô. Sara nhắm mắt và nghiêng đầu một chút đủ để anh có thể chạm vào cô dễ hơn.
“Nathan? Chàng có thấy mọi người thay đổi thái độ với em nhanh như thế nào không? Nếu như khẩu súng không bắn, em có thể đã không tự bảo vệ được bản thân. Em không có sức mạnh. Em thật nhỏ bé.”
“Em không cần phải có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân.” Nathan đáp lời.
Câu nói đó hoàn toàn không tác động đến cô. “Em đã đánh Duggan, nhưng sau đó tay em tê dại thật lâu. Đó cũng chỉ là một cú đánh không đáng kể. Đúng thế, một người phải có sức mạnh nếu...”
“Ai là Duggan?”
“Người đàn ông đi cùng chú Henry ở quán rượu vào đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau”, Sara giải thích.
Nathan nhớ lại. Anh cười khi hình dung ra nắm đấm đeo găng màu trắng thanh nhã bay ra cửa sổ. “Em đã tạo ra được yếu tố bất ngờ, nhưng lại không tạo ra được một cú đấm đúng nghĩa.”
Anh nắm lấy tay Sara và chỉ cách cho cô. “Đừng gài ngón cái của em dưới những ngón còn lại. Em sẽ khiến nó bị gãy nếu em làm như thế. Đặt nó ở đây, bên ngoài, dưới khớp ở đốt ngón tay. Giờ thì bóp chặt lại”, anh yêu cầu. “Để lực của cú đánh đến từ đây”, anh thêm vào khi anh cọ ngón tay qua lại trên đỉnh khớp các ngón tay của cô. “Dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể em vào hành động đó.”
Cô gật đầu. “Nếu chàng nói như vậy, Nathan.”
“Em cần biết làm cách nào để tự chăm sóc bản thân”, anh lầm bầm. “Chú ý vào đây, Sara. Ta sẽ hướng dẫn em.”
Cô không nhận ra mình đang cảm thấy rất không an toàn với Nathan cho đến lúc đó. “Chàng không muốn chăm sóc em ư?”, cô hỏi.
Tiếng thở dài của anh rẽ lên tóc cô. “Sẽ có những lúc ta không ở bên cạnh em.” Anh giải thích và đang cố kiên nhẫn với cô. “Giờ thì”, anh thêm vào với một giai điệu đầy hào hứng trong giọng. “Vị trí em đánh cũng quan trọng như cách em đánh.”
“Thật sao?”
Cô cố quay lại để nhìn anh. Nathan kéo đầu cô trở lại vai mình. “Đúng thế”, anh nói. “Vị trí dễ bị tổn thương nhất trên người một gã đàn ông là háng của hắn.”
“Nathan, chàng không thể tin em có thể...”
Anh có thể nghe thấy sự xấu hổ trong giọng cô. Anh đảo mắt lên trời với sự bực tức thật sự. “Thật nực cười khi em xấu hổ. Ta là chồng em và chúng ta có thể thảo luận bất cứ thứ gì với nhau.”
“Em không nghĩ rằng mình có thể đánh một người đàn ông ở... chỗ đó.”
“Thế quái nào em lại không thể”, anh phản đối. “Chết tiệt, Sara, em sẽ bảo vệ bản thân vì ta yêu cầu điều đó. Ta không muốn bất cứ thứ gì xảy đến với em.”
Nếu trong giọng Nathan không có sự giận dữ, cô có thể sẽ cảm thấy hài lòng với lời thú nhận này. Dù thế thì giọng Nathan cũng chẳng có chút vui vẻ gì với sự thật rằng anh không muốn có bất cứ thứ gì xảy đến với cô. Chúa ơi, anh thật sự là một người phức tạp. Anh hối thúc và kích động cô làm những thứ mà cô không biết liệu mình thể làm được hay không. “Nếu em không thể đánh một gã đàn ông ở đó thì sao? Những kẻ hèn nhát sẽ không thể tự bảo vệ bản thân”, cô tuyên bố. “Và em đã thú nhận điều đó với chàng.”
Chúa ơi, giọng cô thật tội nghiệp.
Nathan cố nín cười. “Giải thích cho ta tại sao em tự coi bản thân là một kẻ hèn nhát”, anh ra lệnh.
“Em giải thích rồi”, cô kêu lên. “Tay em vẫn run và mỗi khi em nghĩ về những thứ có thể đã xảy ra, trong em tràn ngập nỗi kinh sợ. Em thậm chí không thể nhìn vào chiếc váy đó mà không cảm thấy nôn nao dạ dày.”
“Chiếc váy nào?”, anh hỏi.
Cô chỉ vào chiếc váy màu xanh nước biển trên sàn. “Chiếc váy kia”, cô nói khẽ. “Một trong số những tên xấu xa đã cầm nó. Em muốn ném nó xuống biển”, cô thêm vào. “Em sẽ không bao giờ mặc lại nó nữa.”
“Được rồi, Sara”, anh xoa dịu cô. “Ta sẽ quăng nó đi. Giờ thì nhắm mắt lại và em sẽ không phải nhìn nó nữa.”
“Chàng có nghĩ em đang trở nên ngu ngốc không?”
Nathan bắt đầu tựa sát vào hõm cổ cô. “Ta nghĩ em đang chịu hậu quả”, anh nói khẽ. “Đó là một phản ứng tự nhiên, tất cả chỉ có thế. Nó không có nghĩa rằng em là một người hèn nhát.”
Cô cố tập trung vào những gì anh đang nói, nhưng anh đang khiến điều đó trở nên khó khăn. Lưỡi anh trêu chọc tai cô, và hơi thở ấm áp của anh khiến cô nóng dần lên. Sự run rẩy đã giảm bớt, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
“Chàng đã bao giờ phải chịu... hậu quả?”, cô hỏi với tiếng thì thầm yếu ớt.
Tay anh vuốt ve phía dưới ngực cô. Tiếng sột soạt của lụa cọ vào da thịt như khơi dậy niềm đam mê. “Có”, anh nói với cô.
“Chàng đã làm gì với nó?”
“Ta tìm cách để xả bớt sự thất vọng”, anh trả lời và kéo dải ruy băng ra khỏi những mũi dây rút phía trên áo lót của cô, rồi nới lỏng dây đai xuống hai bên vai.
Sara cảm thấy thư giãn. Giọng nói của Nathan đang xoa dịu tai cô. Cô thở dài nhẹ nhàng, thỏa mãn rồi nhắm mắt lại.
Bàn tay anh đặt lên đùi cô. Khi nó bắt đầu vuốt ve làn da nhạy cảm gần nơi thầm kín của cô, Sara không ngừng chuyển động cọ sát vào anh.
Ngón tay Nathan trượt xuống dưới đường viền áo của Sara, bắt đầu chậm rãi nhóm lên ngọn lửa trong cô. Anh biết chính xác cần phải sử dụng bao nhiêu lực, cần phải chạm vào chỗ nào để khiến cô phát điên. Cô buông tiếng rên rỉ đứt quãng khi ngón tay anh đẩy vào trong.
“Ngoan nào, bé con”, anh thì thầm khi cô cố ngăn anh lại. “Đừng chống đối, Sara. Để mọi chuyện tự nhiên.”
Anh kéo cô sát lại mình và tiếp tục sự tra tấn ngọt ngào. Những ngón tay anh giống như có phép thuật, đầy đòi hỏi.
Sara nhanh chóng mất hết ý thức với mọi thứ xung quanh, ngoại trừ việc được giải phóng bản thân.
“Ta yêu cách em đáp lại ta. Em thật quá nóng bỏng, quá ẩm ướt. Có phải tất cả đều dành cho ta không Sara?”
Cô không thể trả lời. Anh càng trở nên mạnh mẽ hơn với những nhu cầu của mình còn cô thì sắp đánh mất bản thân. Cô không thể ngăn cản cơn khoái cảm đang đến gần đỉnh điểm. Nó đến quá nhanh, trước khi cô có thể nhận ra. Tay cô vươn xuống để giữ lấy tay anh giữa hai đùi mình và thắt chặt quanh anh bằng cách co hai đầu gối lại ép chặt.
Cơn khoái cảm vỡ òa. Sara trở nên mềm yếu dưới sự kỳ diệu niềm đam mê rồi ngã người ra sau dựa vào ngực chồng trong sự đầu hàng đầy hạnh phúc.
Ngay khi tim đập chậm lại một chút, Sara mới có khả năng lấy lại suy nghĩ. Cô cảm thấy xấu hổ, áo rơi xuống quanh eo, trong khi Nathan đang dịu dàng vuốt ve hai bầu ngực của cô.
“Em không biết mình có thể... đó là, không có chàng ở bên trong em, em không nghĩ nó có thể...” Cô không thể nói tiếp.
“Ta đã ở trong em”, anh thì thầm. “Những ngón tay của ta, em nhớ chứ?”
Nathan quay người cô lại cho đến khi cô quỳ gối ngồi đối diện với anh. Chúa ơi, anh thật gợi tình. Hơi thở của Sara nén trong cổ họng, rồi đột nhiên nhận ra mình lại muốn anh. Ánh mắt cô giữ chặt ánh mắt anh khi đưa tay kéo áo xuống qua đùi.
Cô nhoài người về phía trước cho đến khi ngực mình áp vào ngực anh. Chỉ trong vài giây, quần áo đã bị quăng sang một bên. Sara lại một lần nữa quỳ giữa hai chân chồng. Cô giữ chặt lấy mắt anh trong khi đưa tay xuống chạm vào anh. Tiếng rên rỉ trầm thấp của anh cho cô biết mình thích sự táo bạo này.
Sau đó tay anh nắm lấy tóc cô rồi kéo về phía mình. “Đây, Sara, chính là cách em sẽ rũ bỏ những hậu quả.” Anh thì thầm. Môi Nathan chiếm lấy môi cô, chặn mọi câu trả lời có thể cô sẽ nói ra. Sara không bận tâm. Sau cùng thì, Nathan đang hướng dẫn cô, và cô luôn luôn là người học trò sáng dạ.
Họ dành thêm một giờ nữa bên nhau cho đến khi Nathan quay lại điều hành công việc sửa chữa. Sara đã thở dài rất nhiều khi mặc quần áo. Cô thu lại những viên than và giấy phác thảo, sau đó đi lên boong tàu nhìn về phía ánh mặt trời buổi chiều.
Chỉ một thời gian ngắn, công việc đã hoàn thành, và Sara bị vây quanh bởi những người đàn ông muốn cô vẽ chân dung cho họ. Sara sẵn lòng giúp đỡ với tâm trạng vui vẻ. Những thủy thủ hết lời tán dương công việc của cô, sự thất vọng của họ dường như thật chân thành khi cô đã sử dụng đến tờ giấy cuối cùng và buộc phải dừng lại.
Nathan bước lên boong cao nhất để giúp mọi người gia cố lại một trong số những cột buồm nhỏ hơn đã bị đánh đổ khi trúng pháo kích. Sau đó anh hoàn thành công việc và quay trở về với bánh lái.
Nathan dừng lại khi phát hiện ra vợ mình. Cô đang ngồi bên gờ bằng gỗ phía dưới anh. ít nhất mười lăm trong số những thủy thủ đang ngồi bệt trên boong phía trước chân cô. Họ dường như rất thích thú với những gì cô đang kể cho họ.
Nathan đến gần hơn. Giọng của Chester vang đến tai anh. “Ý cô là mình chỉ mới bốn tuổi khi kết hôn với thuyền trưởng ư?”
“Cô ấy đã giải thích điều đó với tất cả chúng ta, Chester”, Kently lầm bầm. “Đó là do mệnh lệnh của tên vua ngớ ngẩn, đúng không phu nhân Sara?”
“Cô có tự hỏi tại sao Đức vua lại muốn kết thúc mối thâm thù này hay không?”, Ivan hỏi.
“Ông ấy muốn một sự hòa bình”, Sara trả lời.
“Cái gì là căn nguyên gây ra mối rạn nứt?”, một người khác hỏi.
“Không ai có thể nhớ được”, Chester đoán.
“Ồ, tôi biết cái gì đã gây ra sự bất hòa”, Sara nói. “Chính cây thánh giá vàng đã gây ra mâu thuẫn.”
Nathan dựa người vào trụ. Anh đang cười ngay cả khi lắc đầu. Vậy là cô tin vào cái thứ vô nghĩa đó? Dĩ nhiên rồi, anh thầm nghĩ. Đó là một câu chuyện tưởng tượng nhưng Sara chắc chắn sẽ tin vào câu chuyện đó.
“Kể cho chúng tôi về cây thánh giá vàng đó đi”, Chester hỏi.
“Ồ, mọi chuyện bắt đầu khi Nam tước nhà Winchester và Nam tước nhà St. Jame cùng nhau tham gia một cuộc thập tự chinh. Hai người họ từng là những người bạn tốt của nhau. Dĩ nhiên câu chuyện diễn ra vào những năm đầu của giữa thế kỷ trước, khi đó mọi người đều phải ra trận để cứu thế giới khỏi những tên ngoại đạo. Tài sản sở hữu của họ nằm kề với nhau, câu chuyện kể rằng họ lớn lên bên nhau tại dinh thự của vua John. Dù thế, tôi không biết sự thật đúng sai thế nào. Tuy nhiên”, cô thêm vào với một cái nhún vai. “Hai người bạn đã cùng nhau đến một bến cảng ở nước ngoài. Một trong số họ cứu sống người cai trị nơi đây, và để đền ơn, ông ta đã ban tặng cho họ một cây thánh giá khổng lồ làm bằng vàng, vâng”, cô nói khi vẻ mặt của những người đàn ông trông cực kỳ bị ấn tượng. “Nó được nạm bằng những viên đá lớn. Một số là kim cương, số khác là hồng ngọc và người ta nói rằng nó đẹp lộng lẫy.”
“Người ta có nói nó lớn như thế nào không?”, Matthew hỏi.
“Nó lớn như một người đàn ông trưởng thành.” Sara trả lời.
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra sau đó?”, Chester hỏi. Gã háo hức nghe đoạn kết của câu chuyện và không thích bị gián đoạn.
“Hai Nam tước quay trở lại nước Anh. Sau đó cây thánh giá đột nhiên biến mất. Nam tước nhà Winchester nói với mọi người rằng ông ta chính là người được ban tặng cây thánh giá đó và chính Nam tước nhà St. Jame đã đánh cắp nó. Nam tước St. Jame cũng kể một câu chuyện tương tự.”
“Người ta không bao giờ tìm thấy nó nữa sao, phu nhân của tôi?”, Kently hỏi.
Sara lắc đầu. “Chiến tranh bùng nổ giữa hai Nam tước đầy quyền lực. Một số người nói rằng chẳng có cây thánh giá nào hết, đó chỉ là cái cớ để chiếm đoạt vùng đất của người khác. Tôi thì lại tin rằng cây thánh giá thật sự tồn tại.”
“Tại sao?”, Chester hỏi.
“Vì khi Nam tước St. Jame hấp hối, người ta nói ông đã thì thào rằng ‘Hãy nhìn lên thiên đường để tìm thấy kho báu của các ngươi’.”
Cô gật đầu sau tuyên bố đó. “Một người sẽ không nói dối khi ông ta chuẩn bị về gặp Đấng Tạo Hóa.” Cô giải thích. “Ngay sau khi nói xong những lời đó, ông nắm chặt lấy ngực trái và ra đi.”
Tay cô đưa lên ngực và cúi đầu. Một vài người bắt đầu vỗ tay, sau đó ngừng lại. “Không phải là cô tin vào câu chuyện này đấy chứ, phu nhân Sara?”
“Ôi, đúng thế”, cô trả lời. “Một ngày nào đó Nathan sẽ tìm thấy cây thánh giá cho tôi.”
Nathan nghĩ vợ mình đúng là người mơ mộng hết thuốc chữa. Tuy nhiên, anh cười, vì đột nhiên nhận ra rằng mình thích khiếm khuyết đó.
“Nghe giống như thuyền trưởng sẽ phải lên trời để tìm ra nó”, Chester nói.
“Ôi, không”, Sara lập luận. “Có một chút manh mối trong những lời của Nam tước khi ông ấy nói, ‘Nhìn lên trời’. Ông ấy thật khôn ngoan.”
Buổi nói chuyện tiếp tục thêm vài phút. Tuy nhiên, một cơn bão thổi qua và gió thổi quá dữ dội đến mức họ không thể lờ đi được nữa. Sara quay lại ca bin để cất các bức vẽ bằng chì than. Cô dành thời gian còn lại trong ngày hôm đó với Nora, nhưng trước khi màn đêm buông xuống, Nora ngáp giống như một đứa trẻ sơ sinh và Sara rời đi để bà có thể có được sự nghỉ ngơi cần thiết. Những chuyện xảy ra trong một ngày dài rõ ràng đã khiến bà bị kiệt sức.
Sự thật là Sara cũng đã kiệt sức như thế. Cô bắt đầu cảm thấy các dấu hiệu của cơn đau lưng khi đã sẵn sàng đi ngủ. Cơn đau là một dấu hiệu chắc chắn cho thấy cô đã bắt đầu đến tháng.
Một giờ sau, một cơn chuột rút ập đến như báo thù cô. Nó tồi tệ hơn nhiều so với bình thường. Cô đau đến mức quên cả lo lắng đến việc Nathan có thể phát hiện ra tình trạng của mình. Toàn thân cô lạnh cóng. Cơn đau đã khiến cô trở nên như thế, vấn đề hoàn toàn không phải là do nhiệt độ hay sự ẩm ướt trong ca bin. Cô vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cô mặc vào chiếc váy ngủ màu trắng bằng vải bông nặng, rồi bò lên giường và đắp lên người ba cái chăn.
Sara không thể cảm thấy thoải mái dù đã chuyển mọi tư thế. Lưng dưới của cô cảm giác như thể bị gãy làm đôi và sự thống khổ nhanh chóng khiến cô bật lên những tiếng rên rỉ.
Nathan không xuống ca bin cho đến khi đổi ca trực đêm. Sara thường để một cây nến để chiếu sáng cho anh, nhưng căn phòng giờ đang chìm trong bóng tối.
Nghe thấy tiếng cô rên rỉ, Nathan nhanh chóng thắp hai cây nến và vội vã tiến đến bên giường.
Anh không thể thấy cô. Cô đang được bọc kỹ dưới một đống chăn.
“Sara?”
Giọng anh vang lên đầy cảnh giác. Khi cô không lập tức trả lời, anh giật những chiếc chăn khỏi mặt cô.
Sự sợ hãi khiến anh toát mồ hôi lạnh. Khuôn mặt cô trắng bệch như giấy. Sara kéo chăn lại phủ lên đầu mình.
“Sara, có chuyện quái gì thế?”
“Đi đi, Nathan”, cô thì thào, giọng bị bóp nghẹt bởi những tấm mền, nhưng anh vẫn hiểu những gì cô nói. “Em cảm thấy không khỏe.”
Cô nghe như sắp chết. Sự lo lắng của anh tăng lên. “Có chuyện gì với em?”, anh yêu cầu với một tiếng thì thầm thô ráp. “Mặt em còn đau không? Khốn kiếp, ta biết lẽ ra mình nên giết tên khốn kia mới phải.”
“Không phải mặt”, cô kêu lên.
“Vậy là do cơn sốt?”, anh giật những chiếc chăn phủ ra một lần nữa.
Ôi, Chúa ơi, cô không thể giải thích tình trạng của mình lúc này cho anh. Nó quá xấu hổ. Cô bật ra một tiếng rên rỉ khác và lăn người nằm nghiêng, tránh xa khỏi anh. Đầu gối cô gập lại đến tận bụng, và bắt đầu đấm tay lên lưng với nỗ lực làm giảm cơn đau. “Em không muốn nói về nó”, cô nói. “Em chỉ cảm thấy không khỏe. Làm ơn đi đi.”
Dĩ nhiên Nathan không định làm bất cứ điều gì tương tự. Anh đặt tay lên trán cô. vẫn còn mát, dù có hơi ẩm. “Không phải sốt”, anh nói với một tiếng càu nhàu nhẹ nhõm. “Chúa ơi, Sara, ta không làm đau em buổi chiều hôm nay đó chứ? Ta biết mình đã có một chút... thô lỗ, nhưng...”
“Chàng không làm đau em”, cô thốt ra.
Anh vẫn không tin. “Em chắc chứ?”
Cô mệt mỏi với sự lo lắng rõ rệt của anh. “Vâng. Chàng không phải là nguyên nhân của căn bệnh này”, cô thêm vào.
“Em chỉ cần được ở một mình bây giờ.”
Ngay sau đó, cơn chuột rút khác chiếm toàn bộ tâm trí cô. Sara bật ra một tiếng rên nhỏ, rồi thêm vào, “Để em được chết yên ả đi”.
“Ta sẽ không làm thế”, anh lẩm bẩm.
Một suy nghĩ đen tối khác khiến anh ớn lạnh. “Em đã không làm bất cứ cái gì khi ở trong bếp đó chứ? Không phải là em đã ăn những thứ mình tự chuẩn bị?”
“Không. Không phải do đau bụng.”
“Vậy thì nó là cái chết tiệt gì?”
“Em đang không... sạch.”
Anh không biết cái khỉ gió gì đang được cô nhắc đến. “Em đang ốm vì em không sạch sẽ ư? Sara, nó là căn bệnh vô lý nhất mà ta từng nghe thấy. Em sẽ cảm thấy khá hơn nếu ta yêu cầu chuẩn bị bồn tắm cho em chứ?”
Cô muốn hét lên nếu như không biết cố gắng đó sẽ khiến mình phải trả giá bằng sự đau đớn nhiều hơn. “Nathan, nó là một... tình trạng của phụ nữ”, cô thì thầm.
“Một cái gì cơ?”
Lạy Chúa, anh đang khiến cô phải đánh vần điều đó ra. “Em đang tới tháng”, cô hét lên. “Ôi, em đau”, cô thêm vào với một tiếng rên rỉ. “Một vài tháng sẽ tệ hơn những tháng còn lại.”
“Em đang có...”
“Em không mang thai”, cô buột miệng cùng lúc. “Làm ơn đi khỏi đây ngay. Nếu Đức Chúa Trời thật sự có lòng thương xót, em sẽ chết trong vài phút nữa... nếu không phải là vì cơn đau, thì sẽ là vì sự xấu hổ với việc phải giải thích tình trạng của em bây giờ.”
Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì cô không vướng phải căn bệnh nào đe dọa đến tính mạng, anh buông một tiếng thở dài đứt quãng. Sau đó vươn tay ra vỗ nhẹ vào vai cô. Dù thế, anh rụt tay lại trước khi thật sự chạm vào Sara. Chết tiệt, anh đang cảm thấy lúng túng.
“Ta có thể làm gì để giúp em giảm bớt cơn đau?”, anh hỏi. “Em có muốn điều gì không?”
“Em muốn mẹ”, cô lẩm bẩm. “Nhưng em không thể có bà ở đây đúng không? Ôi, hãy đi đi, Nathan. Ở đây chẳng có việc gì chàng có thể làm được cả.”
Cô kéo chăn lại phủ qua mặt và buông một tiếng rên rỉ đáng thương khác.
Nathan hẳn đã quyết định để cô làm theo ý mình, cô xác nhận khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại. Sau đó cô bật khóc. Làm sao anh lại dám bỏ đi khi cô đang đau khổ đến thế này? Cô đã nói dối anh rằng mình muốn có mẹ. Cô muốn được Nathan ôm ấp và người đàn ông cố chấp này lẽ ra phải đọc được tâm tư của cô và biết rằng đó chính là những gì cô đang cần.
Nathan ngay lập tức bước đến ca bin của Nora. Anh không thèm gõ cửa. Ngay khi anh kéo cánh cửa mở ra, một giọng nói trầm thấp vọng ra. “Ai đó?”
Nathan suýt bật cười khi nhận ra đó là giọng nói của Matthew. Người thủy thủ rõ ràng đang chia sẻ chung một cái giường với Nora. “Tôi phải nói chuyện với Nora.”
Dì của Sara tỉnh táo hơn với câu mở đầu. Bà buông một tiếng thở hổn hển và kéo chăn lên tận cằm. Mặt bà nhanh chóng đỏ lựng như ánh nến.
Nathan đi đến một bên giường và đứng đó với hai tay chắp ra sau lưng, nhìn chằm chằm lên trần.
“Sara đang ốm”, anh nói trước khi Nora có thể nói được lời nào.
Sự bối rối của Nora khi bị phát hiện ở một tư thế như thế này nhanh chóng tan biến với tia sáng mà câu thông báo đó mang lại.
“Ta phải đến bên con bé”, bà thì thầm và cố gắng ngồi dậy. “Cậu có biết cô bé bị sao không?”
“Cậu có muốn ta xem qua cô bé không?”, Matthew hỏi vội vàng và quăng những chiếc chăn sang một bên.
Nathan lắc đầu. Anh hắng giọng. “Nó là... một vấn đề của phụ nữ.”
“Điều gì của phụ nữ cơ?”, Matthe hỏi, thật sự lúng túng.
Nora đã hiểu. Bà vỗ nhẹ lên tay Matthew nhưng vẫn giữ ánh mắt lên khuôn mặt Nathan. “Cô bé có đau nhiều không?”
Nathan gật đầu. “Cô ấy vô cùng đau đớn, phu nhân. Giờ thì cho tôi biết mình có thể làm gì để giúp Sara.”
Nora nghĩ giọng anh nghe rất giống một vị chỉ huy quân sự, giai điệu trong giọng nói thật sắc sảo. “Uống một chút brandy loại mạnh đôi khi có thể giúp ích”, Nora gợi ý. “Một vài từ ngữ dịu dàng cũng sẽ không có hại gì cả, Nathan. Ta nhớ mình đã trở nên rất nhạy cảm trong suốt khoảng thời gian đến tháng đó.”
“Không còn gì khác tôi có thể làm cho cô ấy sao?”, Nathan lầm bầm. “Lạy Chúa, Nora, cô ấy đang đau đớn. Tôi sẽ không có cơn đau ấy.”
Với một nỗ lực phi thường, Nora đã kiềm chế thành công nụ cười của mình. Nathan trông như thể đang muốn giết ai đó. “Cậu đã hỏi điều gì có thể giúp được cô bé chưa?”
“Cô ấy muốn có mẹ.”
“Làm sao điều đó có thể giúp được nhỉ?”, Matthew hỏi.
Nora trả lời. “Cô bé cần chồng mình, anh yêu. Nathan, cô bé muốn ai đó an ủi nó. Hãy thử xoa lưng cho Sara xem.”
Nora phải cao giọng khi đưa ra gợi ý cuối cùng, vì Nathan đã sải chân ra khỏi ngưỡng cửa.
Ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau, Nora quay sang Matthew. “Anh có nghĩ cậu ấy sẽ nói với Sara chuyện của hai chúng ta...”
“Không, tình yêu của ta, cậu ta sẽ chẳng nói một lời”, Matthew cắt ngang.
“Em ghét phải lừa dối Sara, nhưng con bé có xu hướng nhìn nhận mọi thứ chỉ có hai màu trắng hoặc đen. Em không nghĩ rằng con bé sẽ hiểu.”
“Ngoan nào”, Matthew dỗ dành rồi hôn Nora và kéo bà vào vòng tay mình. “Thời gian sẽ tôi luyện cho cô bé.”
Nora đồng ý. Sau đó bà chuyển chủ đề và nói khẽ. “Có phải Nathan đang bắt đầu quan tâm đến Sara? Chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ nhận ra rằng mình yêu con bé.”
“Cậu ta có thể yêu cô ấy, Nora, nhưng sẽ không chịu thừa nhận điều đó. Cậu bé đó đã học được cách bảo vệ bản thân khỏi bất cứ mối quan hệ thật sự nào từ rất lâu rồi.”
Nora khịt mũi trước nhận xét đó. “Vớ vẩn”, bà phản đối. “Với một phụ nữ bình thường, có thể anh đúng, Matthew, nhưng chắc chắn là giờ anh đã thấy Sara không phải phụ nữ bình thường. Con bé chính là những gì Nathan cần. Con bé cho rằng chồng nó yêu mình và sẽ không mất nhiều thời gian để thuyết phục Nathan rằng cậu ta đã yêu nó. Anh cứ chờ mà xem.”
Sara không hề biết cô là chủ đề câu chuyện của họ. Cô đang vật vã đau đớn và tủi thân.
Cô không nghe thấy tiếng Nathan quay trở lại ca bin. Anh bất ngờ chạm vào vai cô. “Sara, uống cái này. Nó sẽ khiến em cảm thấy tốt hơn.”
Cô lăn người lại, nhìn chiếc cốc trong tay anh, và lập tức lắc đầu.
“Nó là rượu brandy.” Anh nói với cô.
“Em không muốn.”
“Uống đi.”
“Em sẽ ném đi.” Nathan cho rằng cô không thể nào trở nên vô cảm hơn thế. Anh vội đặt chiếc cốc lên bàn rồi trèo lên giường nằm cạnh cô.
Cô cố đẩy ra nhưng Nathan lờ đi sự phản kháng cũng như những yêu cầu của cô.
Sara lăn người lại nằm nghiêng về một bên lần nữa, đối mặt với bức tường. Cô cho là mình cũng có thể cầu xin được chết. Đó là một yêu cầu quá sức bi đát mà cô đang van xin Đấng Tạo Hóa, tận sâu trong tâm khảm mình cô thật sự hy vọng anh đang không lắng nghe, nhưng suy nghĩ đó với cô cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Cô không thể chịu đựng cơn đau này lâu hơn được nữa. Đột nhiên, Nathan đặt tay quanh eo cô, kéo lại gần hơn và bắt đầu xoa phần lưng dưới của cô. Cái đụng chạm nhẹ nhàng đó với cô đúng là thiên đường. Cơn đau ngay lập tức bắt đầu giảm dần. Sara nhắm mắt và lỉnh lại gần chồng để có thể ăn cắp chút hơi ấm của anh.
Cô gần như không nhận thấy chuyển động lắc lư của con tàu. Nathan nhận ra điều đó. Dạ dày của chính anh bắt đầu cuộn lên và anh ước với Chúa rằng mình đã không ăn bất cứ thứ gì. Chỉ là vấn đề thời gian trước anh hoàn toàn xanh như tàu lá.
Anh tiếp tục xoa sống lưng của cô trong khoảng mười lăm phút hoặc lâu hơn mà không nói một từ nào. Anh cố gắng tập trung vào người phụ nữ đang ôm trong lòng, nhưng mỗi khi con tàu lắc, dạ dày của anh cũng lắc theo.
“Chàng có thể dừng lại được rồi”, Sara nói khẽ. “Em đã cảm thấy tốt hơn nhiều, cảm ơn chàng.”
Nathan làm theo lời cô và bắt đầu bước ra khỏi giường. Cô cướp ngay ý định đó của anh bằng một yêu cầu tiếp theo. “Chàng có thể ôm em không, Nathan? Em rất lạnh. Đêm nay thật lạnh, đúng không?”
Đối với anh trời đang nóng như lửa đốt. Mặt anh đẫm mồ hôi. Dù thế anh đã làm theo lời cô. Tay cô lạnh như băng, nhưng chỉ sau vài phút trong vòng tay anh, tay cô đã ấm áp trở lại.
Anh nghĩ cô đã hoàn toàn say ngủ và nhẹ nhàng gỡ người ra khỏi vòng tay cô khi cô nói khẽ, “Nathan? Điều gì sẽ xảy ra nếu em không thể sinh được con?”.
Anh đảo mắt lên trần. Chúa ơi, cô như thể lại chuẩn bị khóc. “Em không thể biết được liệu mình có sinh được con hay không.” Anh nói. “Quá sớm để đưa ra kết luận đó.”
“Nhưng nếu em có?”, cô thúc giục.
“Sara, em muốn ta phải nói gì?”, anh hỏi, sự thất vọng gần như có thể trông thấy. Dạ dày của anh lại cuộn lên. Thở sâu không giúp ích gì được nên anh ném những chiếc chăn qua một bên và cố rời khỏi giường lần nữa.
“Chàng sẽ vẫn muốn cưới em chứ?”, cô hỏi. “Chúng ta sẽ không có đất đai mà Đức vua đã hứa nếu em không có con trước khi...”
“Ta nhận thức được những điều kiện trong hợp đồng”, anh ngắt lời. “Nếu chúng ta không có đất đai, vậy chúng ta sẽ xây dựng lại lãnh thổ mà cha ta để lại. Giờ thì ngừng ngay những câu hỏi của em lại và đi ngủ đi. Ta sẽ trở lại sau một lúc nữa.”
“Chàng vẫn chưa trả lời em”, cô khăng khăng. “Chàng vẫn muốn cưới một phụ nữ vô sinh ư?”
“Ôi, vì Chúa...”
“Chàng sẽ làm thế chứ?”
Anh lầm bầm. Cô bắt được những âm thanh đó - điều đó có nghĩa là anh sẽ làm vậy. Cô xoay người và hôn vào lưng Nathan. Vì anh để nến cháy nên khi ngước nhìn lên Sara thấy da anh đã trở nên xám ngoét.
Cô nhanh chóng liên tưởng và đặt hai chuyện lại cạnh nhau. Con tàu đang nảy lên giống như một quả bóng lăn bất định trong nước. Cốc rượu brandy bị xô xuống sàn. Nathan nhắm mắt lại và nhăn mặt.
Anh bị say sóng. Trong lòng Sara tràn ngập sự cảm thông với người chồng đáng thương, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng bị đàn áp khi anh lẩm bẩm, “Ta sẽ không cưới bất cứ ai nếu không phải vì cái hợp đồng chết tiệt đó. Giờ thì ngủ đi”.
Sau khi tức giận buông ra câu nói đó anh thõng chân xuống một bên giường.
Sara đột nhiên lại trở nên giận dữ. Làm sao anh dám dùng giọng đó với cô? Cô cũng đang phát ốm như anh, có thể còn hơn thế. Sara quên toàn bộ sự dịu dàng mà anh đã đối xử với mình và quyết định dạy cho người đàn ông này một bài học đáng nhớ.
“Em tiếc là mình đang kìm chân chàng khỏi những công việc cần chàng có mặt để giải quyết”, cô bắt đầu. “Lưng em cảm thấy tốt hơn rồi, Nathan. Cảm ơn chàng. Bụng em cũng không còn đau nữa. Em cho rằng mình đã không nên dùng cá trong bữa tối. Dù thế, vị của nó thật tuyệt vời, đặc biệt là khi em thêm một ít sô cô la lên trên. Chàng đã ăn cá tẩm ngọt theo kiểu đó bao giờ chưa? Chưa ư?”, cô hỏi khi thấy anh không trả lời.
Anh dường như đang cực kỳ vội vã mặc lại quần. Sara nín cười. “Em thường rắc thêm đường lên trên, nhưng tối nay em đã muốn thử nghiệm. Nhân tiện, đầu bếp đã hứa sẽ phục vụ chúng ta món hàu khi cập bến. Em thích hàu, chàng có thích không? Cái cách chúng... trượt xuống cổ họng... Nathan, chàng không hôn tạm biệt em sao?”
Cánh cửa đóng sầm lại trước khi cô kết thúc câu hỏi. Sara cười. Cô đã đạt được sự thỏa mãn ghê gớm từ những hành động đầy tội lỗi của mình. Đã đến lúc chồng cô phải nhận ra tương lai may mắn của mình khi có cô làm vợ. Đã thật sự đến lúc.
“Điều đó xứng đáng với sự bướng bỉnh của chàng”, cô lẩm bẩm. Sara kéo chăn lên vai và nhắm mắt, rồi nhanh chóng ngủ say chỉ trong vài phút.
Nathan mất gần một đêm treo mình trên mạn tàu. Anh đến một khu vực luôn vắng vẻ và không bị ai để ý.
Mặt trời bắt đầu nhô lên bầu trời khi anh quay trở lại ca bin. Anh cảm thấy như vừa được kéo ra khỏi một cánh buồm ướt nhẹp. Nathan đổ sụp xuống giường theo đúng nghĩa. Sara sực tỉnh bởi hành động đó. Cô lăn sang và ôm lấy chồng.
Nathan bắt đầu ngáy, vì thế cô không thể nói chuyện với anh. Sara nghiêng người và hôn lên một bên má anh. Trong ánh nến dìu dịu cô có thể nhìn thấy anh xanh xao như thế nào. Anh cũng cần phải cạo râu. Anh trông thật nguy hiểm với vệt đen dọc theo cằm. Sara với tay để chạm lên má anh. “Em yêu chàng”, cô thì thầm. “Thậm chí với tất cả những khuyết điểm của chàng, Nathan, em vẫn yêu chàng. Em xin lỗi vì đã cố tình làm cho chàng bị say sóng. Em xin lỗi vì chàng đã chịu đựng một căn bệnh như vậy.”
Thỏa mãn với những lời thú nhận của mình, đặc biệt là bởi cô biết anh không nghe được bất cứ từ nào cô vừa nói, cô xoay người khỏi anh rồi buông tiếng thở dài. “Em thật sự tin rằng chàng nên cân nhắc một công việc khác, chồng à. Có vẻ như đi biển không hợp với chàng.”
Anh chậm rãi mở mắt, rồi quay sang nhìn cô. Cô đã say ngủ. Nhìn cô thật bình yên giống một thiên thần đang say ngủ.
Nathan muốn bóp cổ cô. Cô - bằng cách nào đó - đã phát hiện ra căn bệnh của anh và cố tình lợi dụng điều đó để trả đũa anh. Chắc chắn là cô đã nổi giận với câu nói mà anh đề cập đến việc sẽ không kết hôn nếu như không phải vì bản hôn ước.
Cơn giận dữ thoáng chốc của Nathan biến mất nhanh chóng, và anh thấy mình đang cười. Sau cùng thì Sara bé bỏng không phải là một người ngây thơ, cô đã làm chính xác những gì anh có thể sẽ làm nếu như anh có trong tay một vũ khí như thế, nhưng lại không đủ sức mạnh để trả đũa.
Khi nổi giận, Nathan thích sử dụng nắm đấm. Cô lại sử dụng cái đầu và nó khiến anh hài lòng. Tuy nhiên, đã đến lúc cô phải hiểu ai là người có trách nhiện trong cuộc hôn nhân này. Thật sự đã đến lúc cô không được sử dụng sự láu cá đó với anh nữa.
Chúa ơi, cô trông thật đáng yêu. Anh bỗng nhiên muốn làm tình với cô. Dĩ nhiên, anh không thể vì tình trạng khó xử của cô, và anh đã suýt đánh thức cô chỉ để hỏi xem tình trạng này của cô sẽ kéo dài trong bao lâu.
Sự kiệt sức cuối cùng cũng chiến thắng Nathan. Ngay khi chìm dần vào giấc ngủ, anh cảm thấy Sara nắm lấy tay mình. Anh không giật lại. Suy nghĩ cuối cùng của anh trước khi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ là một chút gì đó lo lắng.
Anh cần cô ôm mình.
Họ chỉ còn cách nhà Nora hai ngày đường, Nathan lại bắt đầu nghĩ rằng những ngày còn lại của chuyến đi sẽ không có biến cố nào khác.
Lẽ ra anh nên khôn ngoan hơn.
Đó là một đêm muộn trong ngày thứ hai mươi mốt của tháng. Một ngày mà bầu trời nhiều sao hơn, và mỗi làn gió đều có chút xinh đẹp hơn theo cách nhìn của các thủy thủ. Gió dịu dàng, nhưng mơn man đòi hỏi. Tất cả đều tạo ra một khoảng thời gian tuyệt đẹp, thực tế nó đã khiến con tàu di chuyển nhanh hơn. Seahawk mạnh mẽ rẽ thẳng nước và băng qua đại dương mà không bị đung đưa hay hay lắc lư sang hai bên. Một người có thể đặt một thùng rượu grog lên lan can mà không sợ nó sẽ rơi, biển hiền hòa, và chẳng nỗi lo lắng nào có thể làm phiền giấc mơ của một người thủy thủ.
Nathan đứng cạnh Jimbo đằng sau bánh lái. Hai người đàn ông đang có một cuộc tranh luận sâu sắc về kế hoạch mở rộng công ty tàu biển Emerald. Jimbo ủng hộ việc thêm tàu cao tốc vào đội tàu của họ, trong khi Nathan lại muốn có những con tàu trọng tải lớn và thời gian sử dụng lâu bền.
Sara cắt ngang cuộc thảo luận khi đi nhanh qua boong tàu. Cô chỉ mặc váy ngủ và áo khoác. Jimbo để ỷ điều đó ngay lập tức. Tuy nhiên, Nathan đang quay lưng về phía Sara, bởi vì cô đi chân trần nên anh không nghe thấy tiếng cô đến gần.
“Nathan, em phải nói chuyện với chàng một lúc”, cô kêu lên. “Chúng ta gặp phải một vấn đề khủng khiếp, chàng phải để mắt đến nó ngay lập tức.”
Mặt Nathan có một vẻ cam chịu khi quay lại, nhưng biểu hiện đó trở nên ngập ngừng ngay khi anh nhìn thấy khẩu súng trong tay vợ. Vũ khí đó, anh không thể không chú ý, đang chĩa thẳng vào háng anh.
Sara đang bộc phát cao độ về điều gì đó. Cô ngắm một đường. Tóc cô buông xõa xuống quanh vai, còn gò má cô có màu hồng rực rỡ.
Sau đó anh nhận ra trang phục hiện thời của cô. “Em đang làm cái quái gì khi đi nghênh ngang quanh boong tàu trong bộ váy ngủ thế này?”, anh hỏi.
Mắt cô mở to trước lời quở trách đó. “Em không đi nghênh ngang”, cô bắt đầu rồi ngừng lại với một cái lắc đầu. “Đây không phải là lúc giảng dạy về trang phục của em. Chúng ta có một vấn đề nghiêm trọng, thưa chồng.”
Cô chuyển chú ý về Jimbo. Khẩu súng khiến cho nghi thức chào của cô trở nên lúng túng. “Làm ơn hãy tha lỗi cho sự xuất hiện không chút nữ tính này của tôi, Jimbo, nhưng tôi có thể cho anh biết là mình đang thật sự thất vọng, nên tôi không có thời gian để thay trang phục.”
Jimbo gật đầu ngay cả khi đang né khẩu súng cô vẫy qua lại giữa Nathan và gã. Gã không nghĩ là cô nhận ra mình đang cầm vũ khí.
“Cô đã thất vọng ư?”, Jimbo thúc giục.
“Em đang làm cái quái gì với khẩu súng đó thế?”, Nathan yêu cầu cùng lúc.
“Em có thể cần đến nó”, Sara giải thích.
“Phu nhân Sara”, Jimbo xen vào khi Nathan trông như thể đang nghẹn lời. “Bình tĩnh lại và nói cho chúng tôi biết cái gì đã khiến cô thất vọng. Này cậu bé”, gã nói thêm trong một tiếng gầm gừ. “Lấy khẩu súng chết tiệt đó ra khỏi cô ấy trước khi cô ấy tự bắn vào người.”
Nathan vươn tay ra để lấy vũ khí khỏi tay Sara. Sara lùi lại và giấu khẩu súng sau lưng. “Tôi đến gặp Nora”, cô buột miệng. “Tôi chỉ muốn chúc dì ấy ngủ ngon.”
“Và?” Nathan hỏi khi cô không tiếp tục.
Cô nhìn Jimbo chằm chằm một lúc lâu trước khi quyết định thêm cả gã ta vào lời giải thích của mình, rồi liếc qua vai gã để chắc chắn không ai khác đang ở trong khoảng cách có thể nghe được câu chuyện của họ. “Dì ấy không ở một mình.”
Cô thì thầm câu tuyên bố đó và chờ đợi chồng mình. Anh nhún vai.
Cô muốn bắn anh. “Matthew đang ở cùng dì Nora.” Cô gật đầu kịch liệt sau khi cho họ biết tin đó.
“Và sao nữa?”, Nathan thúc giục.
“Họ đang ở chung một giường.”
Cô lại vẫy khẩu súng. “Nathan, chàng phải làm điều gì đó.”
“Em muốn ta làm gì?”
Anh nghe chăm chú, nhưng lại đang toét miệng cười. Người đàn ông này chẳng hề ngạc nhiên trước tin tức mà cô vừa thông báo. Lẽ ra cô nên đoán được rằng anh sẽ phản ứng theo cách đó. Dường như chẳng có gì có thể khiến anh phiền lụy... dĩ nhiên là trừ cô ra. Cô thừa nhận là mình luôn luôn phá rối anh.
“Dì cô muốn cô đuổi Matthew đi ư”, Jimbo xen vào. “Đúng không, Sara?”
Cô lắc đầu. “Khá trễ để đóng cửa kho rồi, Jimbo. Những con bò đã chạy ra ngoài.”
“Tôi không hiểu ý của cô”, Jimbo trả lời. “Những con bò thì liên quan gì với dì của cô?”
“Ông ấy đã hủy hoại thanh danh của dì tôi”, cô giải thích.
“Sara, nếu em không muốn ta đuổi Matthew đi để Nora được yên, thì em nghĩ rằng ta nên làm gì?”, Nathan hỏi.
“Chàng phải làm cho ra nhẽ”, Sara giải thích. “Chàng phải khiến họ kết hôn với nhau. Đi với em, chồng thân mến. Có thể chúng ta cũng phải kết thúc mọi chuyện ngay lúc này. Jimbo, anh có thể giúp chúng tôi khi trở thành một người làm chứng.”
“Em không thể nghiêm túc đến thế.”
“Ngừng điệu cười của chàng lại ngay, chồng yêu. Em rất nghiêm túc. Chàng là thuyền trưởng của con tàu này, vì thế chàng có thể tác thành một cách hợp pháp cho họ.”
“Không.”
“Phu nhân Sara, cô thật sự đưa ra một trong những lựa chọn đáng ngạc nhiên nhất đấy”, Jimbo nói.
Cô thấy rõ là chẳng ai trong số hai người này thèm để ý đến sự nghiêm túc của cô. “Tôi là người chịu trách nhiệm về dì của mình.” Sara nói. “Matthew đã làm ô uế danh dự của bà và ông ấy phải cưới bà. Chàng biết đấy, Nathan, điều đó sẽ giải quyết tất cả những lo lắng khác. Chú Henry sẽ không thể đuổi theo dì Nora vì tài sản thừa kế của bà một khi bà tái hôn. Đúng thế, em nghĩ việc này có thể có một kết thúc tốt đẹp.”
“Không.” Nathan nhấn mạnh.
“Sara, Matthew có muốn kết hôn với Nora không?”
Cô quay sang cau mày với gã thủy thủ. “Ông ấy muốn hay không không phải là vấn đề.”
“Ây dà, có đấy.” Jimbo tranh cãi.
Cô lại bắt đầu lia khẩu súng xung quanh mình. “Ôi, tôi có thể thấy mình sẽ không có bất cứ sự giúp đỡ nào từ hai người các anh.”
Trước khi hai người đàn ông có thể đồng ý với tuyên bố đó, Sara xoay người và bắt đầu quay lại cầu thang. “Tôi đã thật sự thích Matthew”, cô lẩm bẩm. “Thật đáng xấu hổ.”
“Cô đang nghĩ mình sẽ làm gì, phu nhân Sara?” Jimbo gọi với theo.
Cô không quay người khi trả lời vọng lại. “Ông ấy sẽ phải kết hôn với Nora.”
“Và nếu ông ấy không thì sao?” Jimbo hỏi, mỉm cười với cái cách tuyên bố rất đương nhiên của cô.
“Tôi sẽ bắn ông ta. Tuy không thích điều đó, Jimbo, nhưng tôi sẽ phải bắn ông ấy.” Nathan đứng ngay phía sau Sara. Anh vòng tay quanh eo cô, ôm sát vào mình và với qua vai cô rồi chộp lấy khẩu súng. “Em sẽ không bắn ai cả”, anh nói trong một tiếng gầm nho nhỏ.
Anh quăng khẩu súng cho Jimbo, rồi kéo Sara xuống ca bin của họ. Anh đóng cửa lại sau lưng và tiếp tục đi đến bên giường.
“Buông em ra, Nathanial.”
“Đừng bao giờ gọi ta là Nathanial”, anh ra lệnh.
Cô đẩy người ra khỏi anh và quay lại nhìn vào mặt anh. “Tại sao em không thể gọi chàng bằng tên đó?”
“Ta không thích, đó là lý do”, anh nói với cô.
“Đó là một lý do ngu ngốc”, cô cãi lại, chống tay lên hông và cau mày nhìn anh. Áo khoác của cô để mở nên anh có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn bị ép chặt bởi chiếc váy ngủ mỏng manh.
“Sara, khi nào thì tình trạng này của em chấm dứt?”, anh hỏi.
Cô không trả lời câu hỏi đó mà trở lại cằn nhằn về cái tên của anh. “Tại sao chàng lại không thích được gọi là Nathanial?”
Anh bước một bước đầy đe dọa tiến về phía cô. “Ta cảm thấy giận dữ bất cứ khi nào nghe thấy cái tên đó, Sara. Nó khiến ta muốn đánh nhau.”
Đó không hẳn là một lời giải thích hợp lý, nhưng cô không định chỉ ra điều đó. “Lúc nào thì chàng không ở trong tâm trạng chiến đấu hả chồng?”, cô hỏi.
“Đừng cố giễu cợt ta.”
“Đừng có hét vào mặt em.”
Anh hít một hơi thật sâu nhưng không thể bình tĩnh hơn chút nào.
Cô mỉm cười. “Được rồi”, cô thì thầm với nỗ lực xoa dịu anh. “Em sẽ không bao giờ gọi chàng là Nathanial... trừ khi em muốn chàng rơi vào tâm trạng muốn đánh nhau với ai đó. Chàng sẽ biết để đề phòng điều đó, thưa chồng. Chàng đồng ý chứ?”
Anh cho rằng lời nói của của cô quá ngu ngốc để mình bận tâm trả lời rồi đẩy cô về một bên giường. “Giờ đến lúc em phải trả lời ta, Sara. Khi nào thì cái tình trạng phụ nữ chết tiệt đó sẽ chấm dứt?”
Cô chậm rãi cởi áo choàng. Dành thời gian ngọt ngào của mình để gấp lại quần áo. “Chàng sẽ không làm bất cứ điều gì trong chuyện của Nora và Matthew đúng không?”, cô hỏi.
“Không, ta sẽ không làm gì cả”, anh trả lời. “Và em cũng vậy. Hãy để họ yên. Em hiểu không?”
Cô gật đầu. “Em phải suy nghĩ về điều này thật cẩn thận, chồng ạ.”
Trước khi anh có thể đưa ra nhận xét chua cay nào đó về khả năng cô sẽ suy nghĩ quá nhiều, cô kéo chiếc váy ngủ qua đầu và ném nó lên giường. “Em đã không còn vướng vào cái thứ chết tiệt của phụ nữ đó nữa.” Cô bẽn lẽn.
Cô đang cố trở nên táo bạo, nhưng vệt hồng trên má đã phá tan hiệu ứng đó của cô. Nathan làm cho Sara bối rối vì cái cách anh đang nhìn cô. Ánh mắt nóng bỏng khiến ngón chân cô râm ran. Cô buông tiếng thở khẽ và dịch sát vào vòng tay anh.
Nathan làm cho cô hôn anh trước bởi cô quá dễ dãi. Sara vòng tay quanh cổ anh và kéo mạnh mái tóc dài của anh để đưa môi anh áp lên môi cô.
Và, Chúa ơi, cô thật sự đã hôn anh. Lưỡi cô nóng bỏng, hoang dã và cô không tốn nhiều thời gian để có được sự đáp ứng như mong muốn từ anh.
Nathan tiếp nhận nhiệm vụ này sau đó. Anh giam cô lại bằng cách luồn tay và nắm lấy tóc cô, rồi chậm rãi hạ thấp đầu. Miệng anh mở ra khóa lấy miệng cô, lưỡi anh lách sâu vào hòa với lưỡi cô. Ngực cô ép chặt lên tấm ngực trần của anh, và tay cô đã quấn chặt lấy eo anh.
Anh buông tiếng gầm gừ nho nhỏ khi cô đánh lưỡi với anh và cô lại tiếp tục. Âm thanh đó cũng kích thích cô nhiều như nụ hôn của anh, dường như cô không thể cảm thấy đủ khi gần gũi với anh.
Anh đẩy người ra để cởi quần áo, dừng lại khi cô bắt đầu nhấm nháp hõm cổ anh.
Anh rùng mình phản ứng, đôi tay vuốt ve bờ vai mịn màng của cô. Cảm giác làn da như lụa của cô trong lòng bàn tay thô ráp và chai sạn khiến anh một lần nữa nhận ra cô mong manh đến thế nào. “Em thật tuyệt vời”, anh thì thầm. “Và ta...”
Anh không thể kìm lại suy nghĩ, cô đã khiến anh quên hết mọi thứ ngoại trừ cảm giác chân thật này. Cô hôn mọi chỗ trên ngực anh. Lưỡi cô mơn trớn lên nhũ hoa nhạy cảm của anh. Khi anh cộc cằn yêu cầu cô dừng lại trước sự thống khổ đó, cô cố gắng gấp đôi để đẩy anh ra khỏi bờ vực của sự tỉnh táo.
Cô buộc phải dừng lại khi anh kéo tóc và ép má cô lên ngực mình. Anh thờ dốc và nuốt xuống. Sau đó, ngón tay cô vẽ thành những vòng tròn lên rốn anh. Anh nín thở. Cô cười. “Chàng làm em cảm thấy thật ấm áp, thật sống động, thật mạnh mẽ. Em muốn cho chàng thấy em yêu chàng nhiều như thế nào, Nathan. Chàng cho phép em chứ?”
Anh hiểu ý định của cô khi cô bắt đầu cởi nút chiếc quần bó của anh. Tay cô run lên. Sau đó cô chậm rãi thả lỏng bản thân thoát khỏi sự xấu hổ và quỳ xuống.
Nathan không nhớ được nhiều sau đó. Cô vợ bé nhỏ tuyệt vời của anh đã biến thành một ngọn lửa đầy nhục dục. Cô giống như mặt trời, thiêu đốt anh bằng cái miệng mềm mại, cái lưỡi ướt át của cô, và từ những động chạm vô cùng khuấy động.
Anh không chịu nổi sự tra tấn ngọt ngào đó đủ lâu. Anh thô lỗ kéo cô lên và nâng khỏi mặt đất, bắt chân cô vòng quanh eo anh trong lúc đẩy miệng cô vào một nụ hôn dài say đắm.
“Chúa ơi, Sara, ta hy vọng em đã sẵn sàng”, anh thì thầm trong tiếng rên rỉ. “Ta không thể chờ lâu hơn được nữa. Ta phải ở trong em. Ngay bây giờ. Rồi ta mới có thể chậm lại, ta hứa.”
Nathan cố thay đổi tư thế, nhưng cô kéo tóc anh. “Nathan, nói với em rằng chàng yêu em”, cô yêu cầu.
Nathan trả lời bằng cách lại hôn cô. Sara nhanh chóng quên bẵng mất việc cô muốn nghe lời tuyên bố tình yêu của anh. Móng tay cô bập vào bả vai anh, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là tìm kiếm một sự lấp đầy.
Tay anh nắm chặt hông cô, anh bắt đầu thả lỏng từ từ bên trong cô.
Đầu cô ngả xuống, miệng rên rỉ. “Làm ơn nhanh lên, Nathan.”
“Ta muốn khiến em phát điên lên đã”, anh gầm gừ, “Giống như em đã khiến ta...”
Cô cắn lên cổ anh. Anh đẩy vào thật sâu, cơ thể đang run lên cũng nhiều như cô. Cô ép chặt người vào anh. Anh rên rỉ đầy khoái lạc.
Đầu gối Nathan chống xuống giường trước khi cả hai đổ ập xuống, rồi anh bao phủ hoàn toàn lên cô. Tay anh ôm lấy hai má cô, nâng người cô lên bằng khuỷu tay, nhẹ nhàng hôn lên trán, sống mũi và đôi môi ngọt ngào của cô.
“Chúa ơi, em lúc nào cũng thật quyến rũ”, anh gầm gừ và cắn nhẹ lên hõm cổ cô, dùng lưỡi trêu chọc vành tai cô, điều cuối cùng anh đã nói với cô - là giờ mình sẽ tăng tốc độ.
Nhưng sau đó cô đã nâng cao đầu gối, mang anh thậm chí vào sâu hơn nữa. Cô cong người ép vào anh. Sự khiêu khích đó quá nhiều để anh có thể chịu đựng nổi. Anh cảm thấy được bao bọc bởi sự ấm áp, mùi hương say đắm... và tình yêu của cô.
Chiếc giường kêu lên với mỗi cái đẩy sâu. Anh muốn cuộc làm tình của họ sẽ kéo dài vĩnh viễn. Cơn sốt đam mê nổ ra giữa họ. Sara đột nhiên thắt chặt hơn quanh anh. Cô kêu tên anh. Sự đầu hàng của cô cũng mang đến cho anh khoái cảm cho riêng mình. Anh tuôn trào trong cô với cái đẩy cuối cùng, tiếng gầm gừ nhỏ sâu trong cổ họng anh bị át đi bởi tiếng tim đập thình thịch của họ.
Anh đổ sụp lên trên cô, quá mệt để có thể di chuyển, quá toại nguyện để có thể rời khỏi cô. Đầu anh hạ xuống hõm cổ cô. Hơi thở anh vẫn sâu và run rẩy. Cũng như của cô. Sự thật đó khiến anh cười thầm.
Ngay khi cô nới lỏng vòng tay, anh lăn người nằm nghiêng xuống rồi kéo cô theo chỉ với lý do đơn giản rằng anh dường như không thể rời tay khỏi người cô.
Cô không thể ngừng khóc.
Đó là những phút nghỉ ngơi vui vẻ, nhưng anh biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô lại bắt đầu cằn nhằn anh phải nói những lời cô muốn được nghe.
Anh không muốn làm cô thất vọng, nhưng cũng sẽ không nói dối cô. Và trong một phần tối tăm tận sâu trong tâm trí, nỗi sợ hãi đã bám rễ rất sâu. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không còn khả năng đáp ứng những gì cô muốn?
Nathan tự coi mình là bậc thầy của các trò chơi, đặc biệt khi nó gây thương tổn cho người khác. Anh có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Nhưng trong trò chơi tình ái thực sự, anh lại chẳng biết phải làm sao. Mới chỉ nghĩ đến đó anh đã cảm thấy sợ hãi tột cùng. Thật chết tiệt nếu như anh cho phép bản thân trở nên yếu đuối.
Sara cảm thấy sự căng thẳng của Nathan đè lên cô và biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh sẽ cố rời khỏi cô. Tuy nhiên, lần này Sara sẽ không để anh rời đi và cô thề rằng nếu buộc phải làm thế, cô thậm chí sẽ chạy theo ra cửa.
Làm thế nào mà chồng cô lại có thể quá dịu dàng, quá dâng hiến, quá chu đáo một cách tuyệt vời như vậy khi anh làm tình với cô, sau đó bỗng chốc biến thành một bức tượng băng giá? Điều gì đang diễn ra trong tâm trí anh?
“Nathan?”
Anh không trả lời. Cô đã chờ đợi sự khiếm nhã đó. “Em yêu chàng”, cô thì thầm. “Ta biết em yêu ta”, anh lẩm nhẩm khi cô đẩy nhẹ anh.
“Và?”, cô khăng khăng.
Anh thở dài và hắt ra. “Sara, em không cần phải yêu ta. Đó không phải là một trong số các yêu cầu ở cuộc hôn nhân này.”
Nathan cho rằng mình đã rất có lý khi nói ra sự thật đó và nghĩ rằng mình đã nói về vấn đề thực tế này một cách khá tế nhị.
Sara cố đẩy anh ra khỏi giường.
“Chàng là người bất kham nhất mà em từng biết. Nghe cho rõ này, Nathan. Em có vài đều muốn nói với chàng.”
“Làm sao ta có thể không nghe đây, Sara?”, anh kéo dài giọng. “Em lại đang rít lên như chuột chù.”
Anh đã ghi điểm chỗ này, cô tự thú nhận. Cô rít lên, nằm ngửa ra, để ánh sáng bao phủ lên người và nhìn chăm chú lên trần nhà. “Thề trước Chúa, chàng đã làm em rất thất vọng”, cô lẩm bẩm.
Anh giận dữ với lời nhận xét đó. “Ta đã làm cái quái gì cơ.” Anh phản đối rồi thổi tắt nến và nghiêng người, thô lỗ kéo cô vào vòng tay. “Ta đã đáp ứng mỗi lần chạm vào em.”
Đó hoàn toàn không phải là ý cô muốn nói, nhưng anh nghe có vẻ hài lòng một cách ngạo mạn với chính mình đến nỗi cô quyết định không tranh cãi nữa. “Em vẫn có một điều quan trọng muốn nói với chàng, Nathan. Chàng sẽ nghe chứ?”
“Em có hứa là sẽ đi ngủ ngay sau khi nói xong không?”
“Vâng.”
Anh làu bàu. Cô đoán âm thanh đó có nghĩa là anh không thật sự tin cô. Cô định nói cho Nathan những điều mình nghĩ về những hành vi thô lỗ của anh, thì anh kéo cô lại gần hơn và bắt đầu nhẹ nhàng xoa lưng cho cô. Cằm anh để hờ hững trên đỉnh đầu cô.
Nathan đang vô cùng trìu mến. Sara thật sự ngạc nhiên. Cô tự hỏi liệu Nathan thậm chí có nhận ra những gì mình đang làm.
Cô quyết định không quan tâm đến điều đó. Hành động này đã nói lên tất cả, cô không thể kìm được niềm vui bùng nổ lấp đầy trái tim cô.
Chỉ để thử anh, cô cố rời người ra. Anh siết chặt vòng tay. “Được rồi, Sara”, anh nói. “Ta muốn đêm nay có thể được ngủ một chút. Nói cho ta biết em đang nghĩ gì. Chúng ta sẽ giải quyết nó để có thể nghỉ ngơi.”
Cô không thể ngừng cười. Mọi thứ hoàn toàn ổn, cô tự nhủ, vì anh không thể thấy vẻ mặt của cô. Anh ép mặt cô vào hõm cổ mình, những ngón tay dịu dàng vuốt ve và vén mái tóc cô ra sau tai.
Cô quyết định nói cho anh biết rằng anh đã yêu cô. Cô tin khi nói điều đó, anh sẽ nhận ra rằng cô nói đúng. Nhưng giờ cô không muốn nói bất cứ điều gì có thể phá hỏng khoảnh khắc này. Anh vẫn chưa thật sự sẵn sàng để thừa nhận sự thật.
Tâm trí cô bất giác nhận ra điều đó. Nó khiến cô có đôi chút choáng váng. Nathan đang lo sợ. Cô không chắc chắn anh lo sợ khi bản thân yêu bất kỳ người nào đó hay chỉ là nỗi sợ dành riêng cho cô... nhưng rõ ràng là anh đang sợ.
Chúa ơi, Nathan sẽ trở nên giận dữ nếu cô nói cho anh biết những gì cô đang nghĩ. Đàn ông không thích nghe người khác nói rằng họ đang e sợ bất cứ điều gì.
“Sara, khỉ thật, nói nhanh để ta có thể ngủ.”
“Nói cái gì cơ?”, cô phản bác trong khi tâm trí đang cố bắt kịp điều anh đang nói đến.
“Chúa ơi, em khiến ta giống như một kẻ ngớ ngẩn. Em nói có điều quan trọng cần phải thổ lộ với ta.”
“Em đã nói như vậy”, cô đồng ý.
“Và?”
“Nathan, đừng ôm em quá chặt”, cô thì thầm. Anh lập tức buông cô ra. “Hình như em đã quên mất những thứ muốn nói với chàng rồi.”
Nathan hôn lên trán cô. “Vậy hãy đi ngủ”, anh dỗ dành.
Cô xích lại gần anh hơn. “Chàng là một người tuyệt vời, Nathan”, cô thì thầm những lời khen ngợi và ngáp một cái thật to, không có chút nữ tính nào. “Hầu như lúc nào chàng cũng khiến em thỏa mãn.”
Tiếng cười sâu của anh khiến cô cảm thấy ấm áp. Dù thế, cô vẫn thấy điều đó chưa đủ. “Giờ đến lượt chàng”, cô hướng dẫn anh.
“Lượt ta làm gì?”, anh hỏi, cố tình vờ như không hiểu để trêu chọc sự bình tĩnh của cô.
Sara quá mệt mỏi để càu nhàu thêm nữa. Cô nhắm mắt và lại ngáp. “Ồ, đừng để ý”, cô nói. “Sẽ đến lượt chàng vào ngày mai.”
“Em là một cô gái tuyệt vời”, anh thì thầm. “Em cũng khiến ta thỏa mãn.”
Hơi thở tràn ngập niềm vui của Sara lấp đầy căn phòng. “Em biết”, cô thì thầm đáp lại.
Cô nhanh chóng ngủ thiếp đi trước khi anh có thể thuyết giảng cho cô bài học về giá trị của sự khiêm tốn. Nathan nhắm mắt lại. Anh cần nghỉ ngơi, vì chỉ có Chúa mới biết ngày mai sẽ mang lại điều gì, khi Sara đang cố thử nghiệm những thứ chết tiệt nhất để điều hành mọi thứ.
Nếu Nathan học được bất cứ thứ gì đáng giá trong suốt những tuần vừa qua, thì đó là việc đừng bao giờ mong chờ sự bình an. Anh đã từng tin mình sẽ phải bảo vệ vợ khỏi thế giới bên ngoài. Giờ thì anh thấu hiểu sự thật, nhiệm vụ giờ đây của Nathan là bảo vệ thế giới thoát khỏi vợ anh.
Dĩ nhiên, đó là một giác ngộ vô lý, nhưng Hầu tước vẫn thiếp đi với một nụ cười nở trên môi anh.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp