Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 68


Chương trước Chương tiếp

Trước kia anh Thành từng nuôi rắn, từng nuôi thằn lằn, người trong nhà đều nói anh không nên nuôi những con vật khó coi như này, nhưng rốt cuộc hết cách với anh, những con rắn và thằn lằn kia, cô cũng từng xem, đầu cảm thấy rất đáng sợ.

Nhưng khi anh Thành cầm rắn đến trước mặt cô, lộ ra cười: “Động vật cũng giống người, cũng có tình cảm, em hiểu được cảm ơn, bọn chúng cũng hiểu được.”

Từ khi đó cô lập tức nhớ lời này, báo đốm hôm nay là cơ duyên trùng hợp, còn cố ý cứu giúp, cái này đều không quan trọng, cô nên tự mình đi cảm ơn chúng, dù sao cái mạng này là nhặt được.

“Anh thấy vẫn nên miễn đi.” Đường Dật ôm Phó Sủng ra khỏi chăn, đưa đến toilet, tiếp tục nói: “Chuyện em gây ra nếu truyền đến tai ông cụ, nhà họ Phó lật trời rồi, ông cụ và ông nội anh đánh chết anh.”

Chuyện lớn như vậy gạt cũng không kịp, sao có thể khiến người trong nhà biết, cũng không phải anh thật sự sợ bị đánh, ông nội và ông cụ lớn tuổi, cho dù biết Phó Sủng dienndannleequyydonn không có chuyện gì, nhưng trong lòng nghĩ cũng sợ, suốt ngày phải lo âu cho an toàn của cô nhóc này.

Phó Sủng nghe xong lời này, trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, cắn răng nói với Phó Sủng: “Đúng, cũng không thể để cho ông nội biết, nếu không sẽ tới đơn vị bóp chết em, còn bắt em nhốt lại.”

Hơi quên bản thân mình làm ác, chuyện như vậy phải gạt ông cụ mới đúng.

Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, xoay người thuận tay xếp chăn mềm thành khối đậu hũ, vuông vuông thẳng tắp chỉnh tề, lại dọn dẹp những đồ vật khác cho Phó Sủng, Phó Sủng đã rửa mặt xong, đi tới ăn bữa sáng.

“Anh đi làm việc đi, em tự mình đi sân huấn luyện cũng được.” Phó Sủng ăn đến miếng bánh bao cuối cùng, nói với Đường Dật, Đường Dật rất bận, bản thân không yên ổn cũng không thể để anh quay quanh mình, sẽ bị người nói xấu.

Đường Dật từ giữa nhà ra ngoài, đứng trước mặt Phó Sủng, nhìn Phó Sủng, khẽ nhíu mày: “Thật sự không đi xem một chút hả? Hôm qua hù sợ không nhẹ.”

Ngày hôm qua bị sợ đến mặt trắng như tờ giấy, Đường Dật vẫn không yên lòng cô nhóc này, xảy ra chuyện, anh thật sự không kham nổi.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, anh xem, không phải em tốt vô cùng, ăn được ngủ được.” Phó Sủng cười ngọt ngào với Đường Dật, hù dọa là bị sợ, nhưng qua đi rồi thì không có chuyện gì nữa, dù sao cô vẫn sống tốt, còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay.

Đường Dật nhìn Phó Sủng vui mừng nhiệt tình, cũng cảm thấy cô nhóc này thật vô tâm, giống như con nít, đứa bé khóc xong rồi quên, thật ra thì như vậy cũng không cógì không tốt, tối thiểu sống ung dung tự tại, không cần chịu nhiều gò bó, anh thích Phó Sủng nhất cũng ở điểm này.

“Vậy được, em ăn xong rồi để đồ đó, đi sân huấn luyện thôi.” Đường Dật đưa tay sờ đầu Phó Sủng, thở dài, “Anh đi làm việc, diễn tập sắp tới, gần đây việc thật nhiều.”

Nói xong Đường Dật đưa tay chỉnh nón lính, xoay người rời khỏi nhà Phó Sủng, đi phòng làm việc.

Phó Sủng ăn no, cũng thỏa mãn rồi, cầm hộp cơm rửa qua, dọn dẹp một chút rồi cũng đi sân huấn luyện, rời khỏi khu nhà người thân, đi trong rừng cây, vừa sải bước đi vừa ngâm nga dân ca.

“Phó Sủng!” Khi Phó Sủng sắp tới ký túc xá, một tiếng gọi, Phó Sủng dừng bước lại, quay đầu đã thấy Trọng Túc Dương đứng đó, ngoắc mình.

Không nói hai lời, Phó Sủng lập tức chạy tới trước mặt Trọng Túc Dương, đứng lại đó, bộp một chào kiểu lính theo tiêu chuẩn: “Chào chính ủy!”

Trọng Túc Dương cứ quan sát Phó Sủng như vậy, hơi ân cần hỏi han: “Không có chuyện gì chứ?”

Hôm qua nghe nói lúc cô nhóc này được cõng về, bị sợ đến hồn cũng mất, những người tham gia cứu viện cũng nói, thường ngày nhìn cô nhóc này không có chuyện gì, cảnh tượng ngày hôm qua đoán chừng thật sự khiến cô sợ hãi.

“Không có chuyện gì, tốt vô cùng.” Phó Sủng nở nụ cười lưu manh với Trọng Túc Dương, bên trong đại đội ai cũng sợ Trọng Túc Dương, ngay cả Đường Dật cũng phải nhường anh mấy phần, nhưng riêng Phó Sủng, một chút cũng không sợ.

Trọng Túc Dương hơi không tin khẽ gật đầu, ngược lại nghiêm mặt, dạy dỗ Phó Sủng có bộ mặt phớt tỉnh: “Con nhóc chết tiệt kia, không có chuyện gì chạy ra sau núi, gan không nhỏ nhỉ? Biết rất nguy hiểm không? Một chút quan niệm kỷ luật cũng không có!”

Anh là chính ủy, có một số việc nhỏ vẫn cần phải nghiêm túc khuyên bảo cô nhóc này, dù sao trước mắt cô nhóc này là người của đại đội Tuyết Lang, hơn nữa, sau khi biết Phó Sủng dieendaanleequuydonn là cháu gái ông cụ Phó càng thêm sợ hết hồn, nếu xảy ra chuyện, không phải ông cụ sẽ đến đơn vị lần lượt đánh chết bọn họ?

“Về sau em không dám nữa, hơn nữa em cũng không biết có sói.” Phó Sủng cúi đầu, chắp tay sau lưng, chân không ngừng di di trên mặt đất, dù sao sai là cô, đuối lý cũng là cô, Trọng Túc Dương mắng cô là đúng.

Trọng Túc Dương tức giận không ít, đưa tay dí dí trán Phó Sủng, cắn răng nghiến lợi: “Còn nói xạo? Không biết có sói nên em chạy ra sau núi? Viết bản kiểm điểm ấn tượng khắc sâu cho anh, viết không xong, viết lại lần nữa.”

“Không chơi như vậy chứ?” Phó Sủng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Trọng Túc Dương, “Em đã thừa nhận sai lầm, ngài không nên tha thứ một lần sao?”

Không phải cô đã nói mình sai rồi sao? Cô còn chưa từng khách khí như vậy với ông nội, vốn tưởng rằng Trọng Túc Dương sẽ an ủi mình vài câu, điểm này cũng tốt, còn phạt cô viết kiểm điểm, cầm một cọng lông gà giả làm lệnh tiễn.

Trọng Túc Dương trợn mắt nhìn Phó Sủng, trên mặt trắng nõn cũng đỏ bừng tức giận: “Thế nào, muốn tạo phản hả? Phạm vào lỗi lớn như vậy, để cho em viết bản kiểm điểm là nhẹ, không bắt em nhốt lại đã không tệ rồi, trước kia vợ Thẩm Nhược Hằng trèo cây cũng viết kiểm điểm.”

Nếu không phải thấy cô nhóc này là con gái, sai lầm như vậy phải nhốt lại ba ngày, còn trả treo với anh.

“Không phải, đó là vợ anh ấy, có liên quan gì đến em sao?” Phó Sủng rất nóng nảy, viết bản kiểm điểm, cô thà bị chịu phạt cũng không nguyện ý viết bản kiểm điểm, “Em nói với anh Trọng Túc Dương, hoặc chuyện này thôi đi, không so đo với em, hoặc anh nhốt em lại đi, dù sao em cũng không viết bản kiểm điểm, một chữ cũng không viết.”

“Thái độ của em là gì vậy? Chú ý thân phận, anh là chính ủy!” Trọng Túc Dương sững sờ rồi, cô nhóc này trực tiếp mà uy hiếp anh, quá coi trời bằng vung.

“Chính đội trưởng Kiều tới em cũng không viết.” Phó Sủng liếc Trọng Túc Dương, xoay người rời đi, vẫn lưu lại Trọng Túc Dương ngổn ngang trong gió, trước kia anh cảm giác sao cô nhóc này lại coi trọng thằng nhóc chết tiệt Đường Dật, hôm nay vừa nhìn, đúng là không phải người nhà không vào một cửa, cùng một đức hạnh với Đường Dật.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...