Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 40


Chương trước Chương tiếp

“Không có chuyện gì, vợ, em ăn nhiều chút, nhìn em ăn anh đặc biệt vui vẻ.” Đường Dật gỡ xương cá cho Phó Sủng, trước kia ăn một mình, anh mong đợi nhất chính là Phó Sủng ngồi đối diện, ăn, cười.

Phó Sủng ngẩng đầu nhìn Đường Dật, tôm trong miệng, nhào tới nhét tôm vào trong miệng Đường Dật, Đường Dật ngậm tôm ăn luôn, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phó Sủng: “Có ghê tởm không?”

Tuy nói vậy nhưng bản thân vui vẻ không thôi, Phó Sủng không kiểu cách, cô chính là nghĩ như thế nào sẽ làm thế, không có vẻ kệch cỡm chút nào.

“Anh không ăn, em không thể làm gì khác hơn là cho anh ăn luôn.” Phó Sủng cười không tim không phổi, cúi đầu tiếp tục ăn, đã lâu không ăn những món này, khiến cho cô đặc biệt vui vẻ.

Lúc Phó Sủng ăn gần xong, Đường Dật mới cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơn, anh rất bận, thời gian có thể nuông chiều Phó Sủng không nhiều lắm, nhưng Phó Sủng từng nói, lúc anh và em đi chung tự thầm nhủ trong lòng là được, lúc không cùng với em phải chú ý an toàn.

Làm lính mò mẫm lăn lộn rất dễ bị thương, ngay cả làm huấn luyện cũng rất hà khắc, cùng thường bị tím bầm trên người, huống chi Đường Dật trăm huấn trăm luyện lính dã chiến?

Lúc cô nhóc này nói lời này, Đường Dật dieendaanleequuydonn chỉ cảm thấy cô nhóc không tim không phổi đã có thể nghĩ sâu hơn rồi.

Cơm nước xong, lúc Đường Dật ngẩng đầu lên thấy Phó Sủng cứ ngây ngốc nhìn mình, hơi ngơ ngác như người mất hồn.

Đưa tay sờ mặt Phó Sủng, Đường Dật khẽ nở nụ cười: “Nhìn cái gì chứ? Không quen biết anh rồi hả?” Lúc cô nhóc này sững sờ chính là nhìn sao ngốc nghếch.

“Anh cùng với em sẽ luôn mệt mỏi đi, em đều không để cho anh bớt lo.” Phó Sủng cầm khăn giấy, giúp Đường Dật lau khóe miệng.

Tối hôm qua lúc ngủ cô đã nghĩ, những năm này, thay vì nói cô bị tổn thương lớn, chẳng bằng nói Đường Dật gánh chịu khổ sở nhiều hơn cô rất nhiều.

Chỉ có điều với tính cách này của Đường Dật, cái gì cũng nguyện ý chịu đựng, anh vốn không sai, từ đầu đến cuối đều là người bị hại, cô, còn có ông nội và cha mẹ, còn có mẹ Đường Dật, bức bách Đường Dật đến cuối đường.

Nếu không phải Đường Dật thật sự yêu mình, sao có thể kiên trì đến ngày hôm nay, không tim không phổi đã quen, cô chưa bao giờ suy nghĩ vì Đường Dật.

Đường Dật nghe Phó Sủng nói, trong mắt tràn đầy ý cười, lâu sau mới mở miệng: “Không mệt, em luôn để cho anh không bớt lo là thật, nhưng cũng tốt, nói vậy thì không có thời gian mệt mỏi.”

Phó Sủng quả thật không bớt lo, nhưng nếu bớt lo thì đã không còn là Phó Sủng, không phải cô nhóc anh thích, cũng không hồn nhiên vốn có.

Nhìn Đường Dật, Phó Sủng định nói gì thêm nữa nhưng đã bị Đường Dật bế lên: “Được rồi, chúng ta phải đi rồi, về nhà em, đi chơi lần này không được báo với chỗ ông cụ.”

Phó Sủng khẽ gật đầu, quá khứ đã qua, từ giờ trở đi làm lại một lần vẫn có cơ hội, tối thiểu cô chưa lập gia đình, Đường Dật chưa cưới, tất cả đều còn kịp.

Ôm Phó Sủng rời khỏi phòng, trong mắt Đường Dật đều là ý cười, vui mừng giống như trúng số, đến quầy thu tiền, chị Lưu đang nói chuyện với người đàn ông trung niên ở đó, thỉnh thoảng sẽ cười xấu hổ.

Người đàn ông này thoạt nhìn rất có hứng thú, mắt kính màu đen khiến cho anh ta có mấy phần học thức, Đường Dật nhận ra đây là người đàn ông chị Lưu thích, đã từng có một khoảng trống, bọn họ muốn liều mạng ở bên nhau.

“Ơ, ăn xong rồi à?” Chị Lưu nhìn thấy Đường Dật và Phó Sủng, vội vàng đứng lên, người đàn ông rất tự nhiên nhường đường để chị Lưu vào quầy thu tiền.

“Ăn xong rồi, hương vị vẫn còn ngon như vậy.” Đường Dật và Phó Sủng đi tới, ít nhất Phó Sủng vẫn còn thích ăn, vậy là đủ, đến quầy thu tiền, Đường Dật liếc mắt nhìn người đàn ông, anh không thường ở Tứ Cửu thành, không quen biết người làm ăn.

Nhưng bọn họ từng tán gẫu trên cùng một bàn ăn, cho nên cũng coi như người quen.

Đối phương lịch sự gật đầu với Đường Dật và Phó Sủng, Đường Dật cũng cười nhạt đáp lại, đưa tay lấy ví tiền, chị Lưu tính tiền cười nói với Đường Dật: “Được rồi, bỏ số lẻ, đưa nhiêu vậy đi.”

Chị Lưu không thiếu tiền, Đường Dật nghe nói nhà chị cũng có chút của cải, mở tiệm cơn bởi vì muốn die enda`anleeq uuydo0nn có việc để làm, cho nên trước nay chị luôn bỏ số lẻ, tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thường là khách quen, chính là thích chị Lưu thoải mái.

Đường Dật vừa định trả tiền, người đàn ông mang mắt kính ở bên cạnh mở miệng: “Bữa cơm này tính cho tôi đi, cảm ơn cậu nhóc này đã từng thức tỉnh tôi.”

Ban đầu khi anh theo đuổi chị Lưu, cô không đồng ý, trong nhà cũng căng thẳng, đứa bé tới tiệm náo loạn, chị Lưu càng không cho sắc mặt tốt, Đường Dật chỉ chiêu cho anh, trước tiên bỏ qua mặt mũi, mặt dày mày dạn, một ngày nào đó chị ấy sẽ gặp anh.

Khoan hãy nói, hai năm qua thật sự cải thiện rất nhiều, trên phương diện làm ăn của anh cũng tốt rồi.

Bởi vì hiểu một đạo lý, nếu bạn muốn thân cận với người, nên hạ thấp phong thái của mình, đó không phải không có tự ái, mà bạn muốn gần người ta thì phải để cho đối phương bỏ phòng bị với mình, mọi việc phải có được mất, muốn theo đuổi phải có hy sinh.

“Cái này không thích hợp?” Sắc mặt Đường Dật hơi khó xử, không chờ người đàn ông kia nói thêm, Đường Dật lộ ra nụ cười lưu manh: “Chỉ có điều ngài nguyện ý cũng được, dù sao làm ăn đều là thổ hào *.”

(*) thổ hào: Phú hào địa chủ trong xã hội cũ.

Nói xong nhét tiền vào ví, Phó Sủng thông suốt rồi, cô cho rằng người nghiêm trang như Đường Dật chắc sẽ không mượn cơ hội chiếm tiện nghi nhỏ, cũng hoàn toàn không cần, không ngờ làm lính vẫn hoàn toàn là binh lính càn quấy.

“Sao cậu không biết xấu hổ chứ?” Chị Lưu cười cười mắng Đường Dật, lại tiện tay xé hóa đơn, thằng nhóc này quỷ quái lắm, vợ cậu ấy nên đề phòng chút mới được, chỉ có điều chị Lưu không biết, vợ Đường Dật mới là tiểu quỷ.

“Đau lòng anh ấy, vậy chị cho nha?” Đường Dật cười nhởn nhơ, nói với chị Lưu: “Được rồi, hai người tiếp tục, em phải đưa vợ đi.”

Nói xong, Đường Dật cũng không dừng lại lâu, ôm Phó Sủng rời đi, từ đáy lòng chính là hy vọng hai người có thể sớm thành đôi, không phải bởi vì đối phương trả tiền dùm, mà hiểu một câu nói thật, con người nói trắng ra, cả đời này nếu còn không yêu nhau thì già rồi.

Ra khỏi tiệm cá nấu cải chua, Phó Sủng ôm hông Đường Dật, vẻ mặt ghét bỏ: “Hừ, đã nói mời em ăn cơm, đây là hẹn hò được không? Lại để người xa lạ tính tiền thay anh, cũng không biết xấu hổ trước mặt vợ.”

Vừa rồi ở trong tiệm, cô không tiện nói gì, đi ra phải nói cho rõ ràng, tránh cho Đường Dật lại tham món lợi nhỏ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...