Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Được an trí trong phòng khách, Hoắc Húc Dương nhắm mắt lại, giống như pho tượng hoá thạch ngồi ở bên cạnh bàn, dùng gậy trúc chống đỡ giữa hai đầu gối, hai tay thay phiên nhau để trên bàn, rất có quy luật, không cho bất kì tạp niệm nào quấy nhiễu đến mình. Có lẽ hắn sớm đã đưa sinh tử ra ngoài suy tính, hoặc giả là không cho rằng vị cô nương cổ quái họ Bạch này chỉ là nhất thời thương hại hắn, trên mặt lộ vẻ thanh thản, mặc dù đang ở trong đầm rồng hang hổ vẫn không chút nào e ngại.

Ngồi yên sau một lúc lâu, hắn nhẹ mở mắt ra, nghĩ rằng khoảng cách đến khi trời sáng còn một đoạn thời gian nữa, không khỏi nhớ đến sư phụ tôn kính, cùng với chư vị sư huynh đệ, thấy hắn trở về sư môn chậm chạp, nhất định lòng nóng như lửa đốt, nhưng tình huống trước mắt, hắn có muốn cũng không thể khống chế được.

“Nha!” Một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra.

Hoắc Húc Dương không khỏi nghiêng tai lắng nghe."Ai?"

"Ta." Người tới trừ bỏ Bạch Linh Chi, không có người khác.

"Cô nương đêm khuya tới chơi, không sợ bị người chỉ trích?" Khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc hỏi.

Bạch Linh Chi cố ý đi vòng quanh bàn vuông một vòng rồi lại một vòng, thưởng thức biểu tình trầm ngưng của Hoắc Húc Dương, không biết tại sao, nàng rất thích xem hắn tức giận, rồi lại bộ dáng vô kế khả thi, không khỏi phốc xích cười duyên, tiếp tục chọc giận Hoắc Húc Dương.

"Nàng cười cái gì?"

"Ta cười câu hỏi căn bản là vô nghĩa của ngươi, cho dù bị người ta chê cười... Ta cũng sẽ không để ngươi trở về đâu." Nàng tự nhiên ngồi xuống ghế, đôi mắt đẹp chớp chớp nồng đậm ý bỡn cợt, "Nơi này là nhà của ta, ta thích tới thì tới, nếu ai dám lắm mồm, ta sẽ để cho bọn họ sống không bằng chết!" Lời nói rõ ràng khiến người ta sợ hãi, nhưng trên mặt lại đang tươi cười.

Cằm dưới Hoắc Húc Dương co rụt lại, "Tâm tư cô nương thật là ác độc."

"Chửi giỏi lắm!" Nàng cao hứng vỗ vỗ tay nhỏ bé, không thể tưởng tượng được bị mắng cũng là một loại vui thú nha.

Lúc này nhớ lại sở thích lạ lùng của nàng, gương mặt hắn ngay lập tức đóng kín lại, không hề hé răng, miễn cho hợp với lòng của nàng.

"Vì sao không nói?" Nàng hai tay chống má, liếc nhẹ vẻ mặt hờn giận kia, càng gia tăng cảm tình với hắn. Trước đây nàng đã gặp qua các nam nhân phàm phu tục tử, duy chỉ có hắn là đặc biệt không giống người thường.

Sắc mặt hắn không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Hoắc mỗ không có lời nào để nói với cô nương."

Sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy. Bạch Linh Chi vỗ vỗ gò má, vẫn còn chưa từ bỏ ý định.

"Nhưng, ta còn rất nhiều lời muốn nói với ngươi, thí dụ như mắt của ngươi tại sao lại mù? Là trời sinh, hay là bị kẻ xấu ám toán? Còn có đã mù đã bao lâu rồi?"

Chờ giây lát, không thấy hắn mở miệng trả lời, Bạch Linh Chi biết hắn khinh thường bắt chuyện với mình, bất quá hắn càng không muốn mở miệng, nàng lại càng muốn giở trò trêu chọc hắn.

"Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao? Có phải phát sốt rồi không?" Nàng cố ý đưa tay ngọc, hướng đến sờ trán của hắn.

Quả nhiên, Hoắc Húc Dương lập tức tránh đi giống như bị nước sôi tát vào người, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú kéo thật dài, khiến nàng không khỏi ha ha cười.

"Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, để tránh nghi ngờ không tốt, sắc trời đã muộn, mời nàng đi ra ngoài." Hắn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách. Cho dù thân là phạm nhân, vẫn có tự tôn của mình.

Bạch Linh Chi thu lại mặt cười, khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào hắn, khoảng cách hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương."Muốn ta đi ra ngoài có thể, ngươi chỉ cần nói cho ta biết mắt sao lại bị mù." Hắn càng khinh thường nàng thân cận hắn, nàng càng cố ý chủ động ôm ấp yêu thương hắn.

Hắn vừa buồn bực, vừa túng quẫn."Cô nương không nên ép người quá đáng, nếu không Hoắc mỗ liền. . . . . ." Lời nói quá mức nghiêm khắc... Cho dù hắn dù phẫn nộ như thế nào, vẫn là nói không nên lời.

"Ta đây yêu mến ngươi, còn ngươi thì thế nào?" Trong mắt nàng bao hàm tình cảm ấm áp, đối với kháng cự của Hoắc Húc Dương có chút nổi giận." Ta chỉ là quan tâm ngươi, chỉ cần ngươi đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho ta biết, ta lập tức đi ngay."

"Đây là chuyện riêng của Hoắc mỗ." Ngay cả người thân cận nhất, cũng không có mấy người biết.

"Tốt, vậy ta ở lại đây đến hừng đông." Nàng đánh cuộc với hắn.

"Nàng ──" Hoắc Húc Dương nhất thời chán nản, nhưng trong lòng lại có cảm giác sâu sắc bị thất bại, nhưng ngại sự sống chết của kiếm đồng vẫn còn ở trên tay nàng, hắn không thể vứt bỏ không để ý tới ──

"Mắt ta bị mù đã mười năm rồi."

"Thì ra không phải trời sinh, vậy đến tột cùng là mù như thế nào?" Trong mắt đẹp không tự giác tràn ra vẻ quan tâm.

Hoắc Húc Dương thu hạ mắt, "Bị người khác làm cho mù."

"Tại sao?" Bạch Linh Chi quyết định đánh vỡ nồi đất để hỏi.

Hắn trầm mặc một lát, mới mở miệng thổ lộ sự tình từ đầu đến cuối.

"Khoảng chừng mười năm trước, lúc ấy ta mới nhập môn không bao lâu, trong một đêm nào đó, có một đôi mẹ con đến môn phái cãi nhau với gia sư, ta đang ngủ thì nghe thấy thanh âm tranh chấp, chạy lên coi, chỉ thấy gia sư đánh nhau với người phụ nữ kia. Mặc dù lúc ấy ta biết võ công của mình không được tốt, nhưng vẫn muốn hỗ trợ, lại bị một nữ oa bất quá sáu, bảy tuổi ám toán."

Cổ họng Bạch Linh Chi phút chốc thắt chặt, mắt đẹp không chớp nháy mắt theo dõi hắn, "Phương pháp ám toán như thế nào?"

"Chỉ nhớ nàng vẩy bột phấn màu hồng vào mắt của ta, không lâu sau, hai mắt của ta đau nhức không chịu nổi, liền xỉu tại chỗ, khi ta tỉnh lại, rốt cuộc nhìn không thấy gì rồi, gia sư mời rất nhiều danh y đến giải độc cho ta, nhưng vẫn không cách nào khôi phục thị lực cho ta, từ đó về sau thành người mù." Sắc mặt hắn bình tĩnh nói hết.

Mặt nàng khẽ biến, vội ho một tiếng, không được tự nhiên hỏi: "Vậy ngươi có hận hung thủ biến ngươi thành người mù không?"

Hoắc Húc Dương bình tĩnh như thường, "Đối phương chỉ là đứa nhỏ, có lẽ ngay cả mình đang làm gì cũng không biết, nên hận từ đâu đây?”

"Thật sự không hận?" Hắn thật sự là một người tốt! Hắn trở về thái độ ban đầu cự tuyệt trả lời câu hỏi của nàng."Vấn đề ta đã nói xong, cô nương có thể về được rồi."

"Ta còn có một vấn đề!" Bạch Linh Chi giơ tay lên nói, bình tĩnh nhìn hắn.

"Cô nương nói chuyện không giữ lời." Hắn sớm nên đoán được nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Bạch Linh Chi như trước vẻ mặt cợt nhả, "Chỉ cần ngươi trả lời ta một vấn đề nữa thồi. Nếu có một ngày ngươi gặp lại tiểu cô nương kia, ngươi thật sự có thể đối xử bình thường với nàng, sẽ không chút nào oán hận nàng?"

"Nếu sự thật gặp lại, oán hận nhiều hơn nữa cũng là uổng công." Nói xong, Hoắc Húc Dương không cho nàng cơ hội phát biểu cảm tưởng, lạnh nhạt đuổi khách, "Cô nương có thể đi rồi."

Đáy mắt nàng nhảy động biến hoá kỳ lạ khó lường, "Được, ta đi đây, ngươi nên sớm nghỉ ngơi đi. Chẳng qua là, đừng nuôi ý đồ muốn đào tẩu, cho dù người bình thường muốn đi ra ngoài cũng khó khăn, huống chi ngươi là người mù, vạn nhất lạc đường ── bị dã thú ngọn núi ăn vậy thật đáng tiếc."

Hoắc Húc Dương cũng không tiếp lời, tuấn nhan bình tĩnh như trước, xem nàng như không khí, không hề quan tâm đến nàng.

Bạch Linh Chi đối mặt với sự lạnh lùng thờ ơ của hắn, cười nói: "Ngủ ngon, ngày mai ta sẽ trở lại thăm ngươi."

*****

"Hoắc công tử, nên ăn điểm tâm." Sáng sớm hôm sau, Kết Ngạn và Phù Linh đem cháo trắng cùng với mấy đĩa thức ăn để ăn với cháo hữu lễ đặt trên bàn.

Hô, "Bát đũa đều ở trước mặt người, cần chúng ta giúp một tay sao?"

Hắn cẩn thận lắc đầu, không có thói quen để nữ nhân hầu hạ."Không cần, Hoắc mỗ tự mình làm."

Phù Linh thấy hắn ngồi vào chỗ của mình, hành động linh hoạt hơn so với tưởng tượng của các nàng, không giống người mù, có lẽ trước đó đã quen với bày trí trong phòng này.

"Dạ, vậy người thong thả dùng, lát nữa chúng ta lại đến thu dọn."

"Cám ơn." Ký đến từ, tắc An Chi, hắn không ngốc đến nổi tuyệt thực hại mình."Đúng rồi, xin hỏi hai vị cô nương, kiếm đồng của Hoắc mỗ có khỏe không?"

"Hắn tốt lắm." Kết Ngạn trước tiên mở miệng giải trừ lo lắng trong lòng hắn, "Được ăn, được ngủ, chúng ta sẽ không ngược đãi hắn, tiểu thư của chúng ta cũng không có ý tứ thương tổn hắn."

"Đúng nha! Hoắc công tử chỉ cần an tâm ở trong này vài ngày, không bao lâu nữa là có thể rời đi."

Khóe miệng hắn vẽ ra độ cong duyên dáng, vô cùng trào phúng, "Phải không?" Hắn không tin tưởng lời nói Bạch Linh Chi.

Phù Linh không muốn cho hắn sốt ruột, vội vã giải thích vì tiểu thư, "Tiểu thư của chúng ta là có chút ham chơi, bởi vì ngọn núi này trừ bỏ săn thú, cũng không có thú vui nào khác, chỉ có thỉnh thoảng trêu đùa một chút dân chúng lên núi. Bất quá, người rất hay thay đổi, cho nên sẽ không bao lâu, không quá vài ngày, đợi người tìm được trò chơi mới, dĩ nhiên là sẽ thả cho các ngươi đi."

"Trêu đùa người khác chỉ là bởi vì thú vui?. Vạn nhất gây ra án mạng thì sao đây? Vậy những người nó chẳng phải đã chết một cách oan uổng sao? Ai có thể chịu được trách nhiệm này?" Hoắc Húc Dương không đồng ý bác bỏ.

Nàng và Kết Ngạn nhìn nhau, giọng điệu trầm trọng nói: "Hoắc công tử nhưng đừng vì điều này mà sinh ra hiểu lầm với tiểu thư chúng ta, kỳ thật người người cũng không xấu, chính là tùy hứng một chút, còn có ý nghĩ bất đồng với người khác thôi."

Sắc mặt Hoắc Húc Dương trầm xuống, "Các nàng không cần thay nàng ấy giải thích, Hoắc mỗ không muốn nhắc lại."

"Vậy. . . . . . Hoắc công tử tiếp tục dùng bữa, chúng ta ra ngoài." Thật sự xem ra các nàng là trở ngại. Nghe thấy cửa phòng đã được đóng lại, hắn mới sâu kín thở dài, mới vừa rồi thật sự không nên vì chủ tử của các nàng mà trút giận lên bọn họ, như vậy đối với sự tình càng thêm vô bổ.

"Ai!" Xem ra nỗi nhớ nhà làm cho hắn có chút không kiểm soát. Đang lúc Hoắc Húc Dương tìm kiếm chén đũa trên mặt bàn thì nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài phòng làm cho hắn nhất thời mất đi tâm tình dùng cơm, theo bản năng nhớ kỹ của mình hắn rất nhanh đã nhận ra là người nào đến, huống chi là nàng.

Cánh cửa mở rộng, làn gió thơm thổi vào."Hoắc đại ca!"

Mặt hắn không chút thay đổi, bất động như núi.

"Hoắc đại ca, ta đang gọi ngươi, chẳng lẽ ngay cả lỗ tai ngươi cũng điếc luôn sao?" Bạch Linh Chi lắc vòng eo mãnh khãnh ngồi xuống, trêu ghẹo liếc xéo hắn.

Hoắc Húc Dương nguội lạnh nói: "Ta không phải đại ca nàng."

"Đó là đương nhiên, nếu ngươi là đại ca ta, vậy thảm rồi, hơn nữa ta cũng không cần." Huynh muội yêu nhau sẽ bị trời phạt. Cho nàng như thế nào vẫn sẽ không làm chuyện kinh hãi thế tục như vậy.

"Bất quá, ta rất thích gọi ngươi là Hoắc đại ca, cho dù ngươi không thích nghe cũng không sao." Ý tứ đúng là, nàng nghĩ gì thì gọi đó thôi, đó là quyền tự do của nàng.

Lại là một trận im lặng.

Đưa mắt nhìn điểm tâm chưa động trên bàn, "Hoắc đại ca, ngươi chưa dùng cơm à? Có phải bất tiện vì mắt không nhìn thấy không? Có muốn ta giúp ngươi không?" Nói xong, nàng bưng lên bát đũa, lại bị Hoắc Húc Dương trước một bước dời đi bát đũa.

"Không cần."

Ở trong lòng Bạch Linh Chi thâm cười trộm, "Ngươi không cần khách khí với ta! Nếu để cơ thể bị đói, ta sẽ tự trách."

"Hừ!" Có quỷ mới tin nàng tự trách mình.

Nàng đột nhiên đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lên, mặc dù trung gian cách tấm lụa mỏng, vẫn làm cho người ta cảm giác được hơi thở như lan của nàng."Hoắc đại ca, ngươi rất giận ta có phải hay không?"

Trên mặt phảng phất hơi thở thơm tho, làm cho trong lòng Hoắc Húc Dương chấn động, căm phẫn đứng lên, "Cô nương, nàng không hiểu hai chữ xấu hổ là gì sao? Kính xin cô nương tự trọng."

"Ta thật sự rất thích nhìn bộ dáng ngươi nghiêm túc nha." Đúng như vậy xem trăm lần cũng không chán.

Giọng điệu Hoắc Húc Dương không khỏi tức giận."Nếu cô nương không tự trọng, Hoắc mỗ cho dù phải chết, cũng phải rời khỏi nơi này."

"Ngươi mặc kệ sống chết của kiếm đồng sao?" Nàng chán nản hỏi.

Hắn cắn chặt răng, hô hấp bởi vì phẫn nộ mà dồn dập, "Vậy Hoắc mỗ đành phải tự hủy tại nơi này, chờ người đến cứu, tuyệt không thêm một khắc!"

Thấy Hoắc Húc Dương giận thật, Bạch Linh Chi mới thoáng thu liễm một chút, "Được nha, tốt thôi! Vừa rồi chỉ là cố ý trêu đùa ngươi, người này cái gì cũng tốt, chính là không chịu nổi nói giỡn."

"Trò đùa này một chút cũng không buồn cười." Hắn trầm giọng nói.

Cái lưỡi thơm tho sau lụa mỏng phun ra, "Không buồn cười thì không buồn cười, mau ngồi xuống ăn cơm đi! Ta cam đoan sẽ giữ quy củ, không chiếm tiện nghi trên đầu lưỡi của ngươi."

"Cam đoan của nàng ta không dám tin tưởng." Hắn lạnh giọng bác bỏ.

Bạch Linh Chi cười duyên một tiếng, "Xem ra Hoắc đại ca càng ngày càng hiểu biết ta. Bất quá, ăn cơm là quan trọng nhất, ta không nở để ngươi đói bụng, mau ngồi xuống ăn, bằng không ta liền tự mình cho ngươi ăn!"

Mới vừa rồi còn nói sẽ không lớn tiếng cợt nhã nữa, nhanh như vậy liền chứng nào tật nấy, Hoắc Húc Dương cảm thấy có một bụng khí muốn phát tát, nếu không phải tu dưỡng tốt, hắn sớm đã lật bàn kháng nghị.

Hắn chậm rãi trở lại trên ghế ngồi, dưới cái nhìn soi mói nóng bỏng, từng miếng từng miếng cháo được múc ra, do mất tự nhiên nên không ăn được nhiều.

"Nàng xem đủ chưa?" Chẳng lẽ cho tới bây giờ không có người dạy nàng cái gì gọi là rụt rè sao? Hắn nhíu lại lông mày hỏi.

Vẻ mặt nàng bỡn cợt, "Làm sao ngươi biết ta đang nhìn ngươi?"

Hoắc Húc Dương nuốt xuống đồ ăn vô vị trong miệng, chậm rì nói: "Cảm giác."

"Kỳ thật nếu không nhìn kỹ, rất khó tin tưởng ngươi là người mù." Bạch Linh Chi một tay xinh đẹp chống dưới cằm, nghiêng nhìn một nửa tròng mắt bị che đậy kia, nếu không mù, chắc là rất trong veo hữu thần.

"Mắt của ngươi còn mơ hồ đau sao?"

Bàn tay hắn một trận cứng nhắt, "Hình như nàng rất hứng thú với đôi mắt của Hoắc mỗ?"

Phong ba lưu chuyển trong mắt Bạch Linh Chi, "Đó là đương nhiên, bởi vì ta chưa từng gặp qua người mù thôi! Cho nên muốn nghiên cứu một chút."

"Ta không phải món đồ chơi của nàng!" Hoắc Húc Dương nặng nề phẫn nộ quát.

Ý cười trong mắt nàng càng đậm, mị hoặc hơn người. "Vậy ngươi hi vọng nhận được đồng tình của người khác sao?"

"Hoắc mỗ không cần đồng tình."

"Thực có cốt khí." Bạch Linh Chi chuyên chú nhìn tròng mắt màu đen kia, "Tuy rằng mắt của ngươi bị người khác làm cho mù, nhưng hứa là còn có khả năng phục hồi như cũ."

Hoắc Húc Dương tâm như chỉ thủy, thản nhiên nói: "Thiên hạ thần y sư phụ đã tìm đến, có thể phục hồi hay không cũng chẳng sao cả, Hoắc mỗ đã quen với cuộc sống tăm tối này rồi."

"Ngươi thật thông suốt, đổi lại người khác đã sớm oán hận ông trời rồi." Nàng suy nghĩ sâu xa lẩm bẩm nói.

Một bữa điểm tâm được ăn trong trạng thái thống khổ gian nan, đợi Hoắc Húc Dương đặt bát đũa xuống, Bạch Linh Chi liền gọi người mang đồ vật lui xuống, còn mình thì vẫn ngồi tại chỗ, không có ý tứ rời đi.

Toàn thân hắn có loại cảm giác vô lực khó nói lên lời."Cô nương tính cả ngày nay đối mặt với Hoắc mỗ sao?"

Bạch Linh chi không khỏi phì cười, "Ngươi muốn đi ra ngoài cũng được, ta đi với ngươi."

"Hoắc mỗ thầm nghĩ muốn yên tĩnh một mình."

"Cái đó không thú vị." Nàng nâng đôi môi đỏ mọng hờn dỗi.

Hắn dứt khoác một đường sờ soạng trở lại trên giường, sau đó co chân lại ngồi xuống luyện công, nghĩ rằng đợi nàng mệt mỏi, dĩ nhiên sẽ ra ngoài, có lẽ sẽ hữu dụng hơn so với việc hắn phải đuổi nàng.

Bạch Linh Chi bất mãn kêu lên, "Hoắc đại ca, ngươi làm cái gì vậy? Mau bồi người ta nói chuyện! Hoắc đại ca. . . . . . Hoắc đại ca, ngươi thật sự chán ghét ta như vậy sao?"

Đợi nửa ngày, Hoắc Húc Dương vẫn không để ý tới, chống cự đến tinh thần sa sút.

"Được rồi! Ngươi không muốn nói chuyện thì thôi, bất quá, đừng tưởng rằng như vậy thì có thể làm cho ta thay đổi chủ ý." Nàng quyết định cả đời dây dưa với hắn!

*****

"Nhương Hà, ngươi vào đây." Bạch Linh Chi trở về phòng bận rộn nửa ngày, mới cất giọng kêu to.

"Tiểu thư gọi ta?" Vào cửa là một nữ tử một thân áo trắng tung bay.

Bạch Linh Chi đem một tấm giấy chưa khô mực đưa tới, ánh mắt khó dò, "Giúp ta đến kho thuốc lấy mấy vị thuốc này, ta có việc gấp cần dùng." Chuyện xảy ra cách đây gần mười năm, độc hạ lúc trước là loại nào, nàng đã quên mất, cho nên phải mau mau nhớ lại.

Nhương Hà vươn hai tay tiếp nhận, "Dạ, tiểu thư. . . . . . Còn nữa, phu nhân bảo tiểu thư lập tức qua gặp người."

"Đã biết." Tim Bạch Linh Chi nhảy dựng lên, ném bút lông sói xuống, giống như không có chuyện gì đi ra cửa.

Đi tới hành lang nhà chính, trên mặt mới dần dần hiện lên bất an. Nàng đã dự liệu được nguyên nhân nương triệu hồi mình, chuyện lớn nhỏ trong cốc không chuyện nào có thể dấu diếm được nương. Bất quá Bạch Linh Chi vẫn không lo lắng, vì nương luôn luôn dung túng nàng, cho dù là đại họa ngập trời, người chỉ cười trừ, chẳng qua ──

Điều kiện tiên quyết là không thể cùng người trong võ lâm có bất kỳ quan hệ gì, nhất là các môn phái Ngũ Nhạc, khúc mắc trong đó một lời khó nói hết, mà Hoắc Húc Dương lại là đệ tử chưởng môn phái Tung Sơn, nếu để cho nương biết được, chắc chắn người sẽ giết hắn trút hận. Cho nên, phải tuyệt đối dấu diếm việc này mới được.

Trong lòng nghĩ như vậy, người đã đi đến bên ngoài lầu các.

"Nương." Bạch Linh Chi tính tình trẻ con chạy về phía mỹ phụ nhân đang nằm nghiêng ở ghế quý phi, cọ cọ ngực bà làm nũng, "Nhương Hà nói người tìm con, có phải hay không đồng ý để cho con xuống núi?"

Mỹ phụ nhân có gương mặt đẹp tuyệt đại, một cái nhăn mày một nụ cười đủ để Câu Hồn Nhiếp Phách, nhất là đôi con ngươi đen kia có thể nhấn chìm người nào nhìn vào nó, càng tăng thêm sức hấp dẫn chí mạng, còn có thân thể mê người, nam nhân trông thấy thì chảy nước miếng, nữ nhân nhìn thì mắt choáng váng.

"Ngươi đứa nhỏ này đầu óc tối ngày chỉ biết đến chơi đùa, đã mười tám rồi, mà còn giống như oa nhi chưa trưởng thành." Bà ngắt ngắt cái mũi ái nữ của mình, tiếng nói quyến rũ, làm cho người ta mao cốt tổn nhiên.

Bạch Linh Chi dẫu cao môi đỏ mọng có thể treo ba cân thịt heo ."Nương, người cho người ta đi mở rộng tầm mắt thôi! Mở rộng kiến thức, cũng sẽ không vĩnh viễn chưa trưởng thành rồi, có được hay không nương?"

"Nữ nhi ngoan, chưa tới lúc." Ly hồn cốc cốc chủ ── Ma Cơ cưng chiều trấn an, "Chỉ cần đến thời điểm thích hợp, nương tự nhiên sẽ để cho ngươi xuống núi."

Bạch Linh Chi vẫn không hài lòng đáp án của bà."Nương luôn nói như vậy."

"Tốt lắm, nữ nhi ngoan, không cần có ý đồ nói sang chuyện khác, ngươi biết rõ nương tìm con đến không phải là việc này." Tục ngữ nói không ai hiểu con bằng mẹ, bà đã sớm nhìn ra trong lòng ái nữ đang đánh cái chủ ý gì.

"Người ta nào có." Bạch Linh Chi đánh chết không thừa nhận.

Ma Cơ liếc xuống ánh mắt chột dạ của nữ nhi, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Người nam nhân kia ngươi tên gì?"

"Hoắc Húc Dương." Nương căn bản là cố ý thử nàng.

"Đệ tử của ai, môn phái nào?"

Nàng biết nương sẽ hỏi điều này."Là một môn phái chưa từng nghe thấy trên gian hồ."

"Vậy sao?" Lông mày Ma Cơ nhướng lên, "Một môn phái vô danh có thể dạy dỗ đệ tử như vậy, đánh bại được ngươi, đã khiến cho ta nhìn với con mắt khác."

Bạch Linh Chi có chút nóng lòng."Nương, người đừng hỏi nhiều nữa, dù sao con chính là thích hắn."

"Nếu thích, chỉ cần vui đùa một chút là tốt rồi, không nên nghiêm túc." Bởi vì nam nhân nhất định sẽ làm cho nữ nhân thương tâm, đến cuối cùng luôn là nữ nhân tự mình hưởng quả đắng.

"Con đương nhiên biết, chờ con chơi chán liền đuổi hắn đi, sẽ không chân thật với hắn." Nàng nói xong lời thề son sắt, chỉ có chính mình hiểu được đây là kế hoãn binh.

Ma Cơ giơ lên tay ngọc, lấy xuống khăn che trước mặt ái nữ, nhan sắc tương tự mình, nghiêng nước nghiêng thành tuyệt thế mỹ mạo, có vô cùng kiêu ngạo, cũng có thương cảm.

"Nữ nhi ngoan, trừ phi nắm chắc được người nam nhân kia đời này đối với ngươi sẽ bất ly bất khí, nếu không vĩnh viễn đừng để cho nam nhân thấy mặt ngươi."

"Nương yên tâm, trừ phi con muốn gả cho hắn, nếu không con tuyệt đối sẽ không để cho nam nhân nhìn thấy."

Trong hai tròng mắt xinh đẹp Ma Cơ dung hợp đau đớn cùng chua xót, thấm thía nói:

"Nữ nhân xinh đẹp cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, nương không cho ngươi xuống núi, chính là sợ ngươi sẽ rước lấy phiền toái, nếu để cho người ta ban cho danh tiếng hồng nhan họa thủy, e rằng cả đời này rửa cũng không hết, nữ nhi ngoan ngươi hiểu chưa?"

Năm đó chỉ vì bà là nữ nhi giáo chủ Ngũ Độc giáo, nên đã bị những người tự xưng là bạch đạo kia phong hào ma nữ, làm hại đường đi của bà hết sức long đong, mỗi khi nhớ tới, khiến cho bà hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Linh Chi nằm trên bộ ngực đẩy đà của mẫu thân, "Con hiểu được."

"Nghe nói mắt người nam nhân kia không nhìn thấy?" Ma Cơ lơ đãng hỏi.

"Dạ!" Nàng hạ thấp trán trong lòng mẫu thân, "Cho nên, nương không cần phải lo lắng hắn sẽ thấy mặt của con, bất quá người kia còn rất nhiều điều thú vị, lão nhân luôn thích giáo huấn người khác, muốn con tự trọng, nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, chính là không nói tiếng nào, hờ hững với con."

Ma Cơ vuốt ve mái tóc ái nữ, tà tà cười, "Nghe qua tựa hồ là chính nhân quân tử." Nha đầu kia rõ ràng đã động tâm. "Vậy là sao! Ban đầu còn tưởng rằng hắn giả bộ, cố làm ra vẻ, không nghĩ tới con mới dựa vào một chút, vẻ mặt hắn liền nghiêm túc giáo huấn người, thật sự có ý tứ." Bạch Linh Chi cười khanh khách.

"Còn có, hắn rõ ràng có thể lợi dụng cơ hội chế phục con, ép chúng ta tha cho kiếm đồng của hắn, để cho bọn họ bình an xuống núi, nhưng lại khinh thường làm như vậy, nương, ngươi nói đầu óc hắn có phải là kém thông minh không?"

Bà cười một tiến châm biếm, "Những người tự nhận danh môn chính phái chỉ là những kẻ luôn luôn giả dối mình thanh cao."

Bạch Linh Chi vì hắn cãi lại, "Nương, hắn không phải loại người như vậy."

"Sao?" Ma Cơ liếc nàng, "Chỉ mới một đêm quen biết, mà đã bắt đầu thay hắn nói chuyện? Có thể thấy được nam nhân họ Hoắc này có sức quyến rũ kinh người, có thể lấy đi trái tim nữ nhi ngoan ngoãn của ta."

"Nương, người ta mới không có." Nàng làm nũng uốn éo người.

Ma Cơ cười nói, "Có hay không trong lòng ngươi biết."

"Không nói với nương nữa." Bạch Linh Chi xấu hổ đứng dậy dậm chân, lập tức chạy ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt mới biết yêu của ái nữ, chứng minh nàng đã trưởng thành cùng động tình, Ma Cơ vừa vui vừa buồn thầm nghĩ, hi vọng người nam nhân kia hiểu được mà quý trọng nàng, hơn nữa có thể sử dụng tánh mạng của mình để bảo vệ nàng, nếu cảnh ngộ không phát sinh ở trên người mình, lại rơi vào trên đầu ái nữ, vậy thì thật đáng buồn biết bao nhiêu|

*****

Lại qua một ngày, mọi vật hồi sinh, Hoắc Húc Dương có thể nói đã nếm đủ tư vị khắc khoải, hắn thật không hiểu nổi tại sao mình lại chọc tới nữ sát tinh này, lâu lâu chạy tới nói lung tung một lần, nội dung nói chuyện không hề giới hạn, làm cho người ta sờ không được đầu mối, nếu không thì chính là cố ý chọc hắn tức giận, mình quả thực là bị trêu đùa mà.

Hắn ngồi một mình ở trong phòng sinh ra khó chịu, rồi lại không thể làm gì được nàng. Nếu hắn không nghĩ biện pháp rời đi, cho dù là thánh nhân cũng sẽ bị nàng ép cho điên lên.

"Cả ngày ngươi ngồi ở trong phòng không buồn sao?" Bạch Linh Chi non nớt hỏi.

Có người đến đây! Hắn bình tĩnh thầm nghĩ. Hoắc Húc Dương ngồi ngay ngắn nói, "Sẽ không."

Khóe môi nàng nở một nụ cười để lộ cái lúm đồng tiền giống như một đóa Phù Dung, "Hoắc đại ca, ngươi luôn luôn lạnh nhạt với người khác như vậy sao?"

"Phải xem người đó là ai." Ngụ ý, chính là chỉ với nàng mới có thể như thế.

Cho dù nét mặt hắn xấu hơn nữa, thậm chí khinh thường để ý nàng, Bạch Linh Chi cũng sẽ làm như không thấy.

"Như vậy à. . . . . . Đúng rồi, Hoắc đại ca, ngươi có yêu thích cô nương nào không?"

Gương mặt tuấn dật phúc chốc cứng đờ, "Đây là chuyện riêng của Hoắc mỗ, không quan hệ với cô nương."

"Làm sao có thể không quan hệ chứ?" Sóng mắt nàng hơi đổi, ý cười xinh đẹp nói:

"Trước hết ta phải biết được thân phận tình địch, sau đó mới biết được dùng biện pháp gì đối phó nha! Nếu như không có thì là tốt nhất, ta có thể tiết kiệm không ít khí lực, ta đây đã nói như vậy, Hoắc đại ca hiểu chưa?"

Hoắc Húc Dương bị lời của nàng khiến cho đầu óc choáng váng, trực tiếp cắt vào chủ đề hỏi: "Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Ý tứ rất đơn giản, nói đúng là ta thích ngươi." Vẻ mặt Bạch Linh Chi cười lên tươi đẹp làm sao, chờ đợi phản ứng của hắn.

Hắn đầu tiên là ngẩn ra, chợt thần sắc ngưng trọng trả lời: "Hoắc mỗ không dám nhận."

"Không dám nhận cũng không được, ta đã chấm ngươi rồi!" Nàng nói xong thản nhiên đung đưa thân mình, không sợ người khác sẽ dùng ánh mắt gì nhìn nàng.

"Ai bảo ta xem trọng ngươi, lần đầu gặp gõ đã nhất kiến chung tình."

"Cô nương đừng nói giỡn." Hắn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Bạch Linh Chi ngẩng cao chóp mũi tú lệ, sắc mặt nghiêm túc, "Ta không có nói đùa! Ta thích ngươi, ngươi là nam nhân thứ nhất để cho ta động tâm, ta không quan tâm ngươi là người mù, chỉ cần ngươi thề với trời vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ ta, ta lập tức sẽ xuống núi với ngươi."

"Nàng ──" Hoắc Húc Dương nhất thời nghẹn lời, từ lúc chào đời tới nay đây chính là đầu tiên hắn bị một nữ nhân cầu thân.

Nàng khẽ cắn môi dưới, cảm thấy tiếc nuối oán hận, "Chỉ tiếc mắt ngươi không thấy, bằng không nếu trông thấy mặt của ta, ngươi tuyệt đối sẽ thích ta, ta giống nương lúc còn trẻ, bao nhiêu anh hùng hào kiệt trong chốn võ lâm mê luyến mỹ mạo của nàng, vì nụ cười của nàng, có thể hi sinh cẩ tính mạng."

Hoắc Húc Dương trầm giọng bác bỏ, "Cách nghĩ của cô nương sai hoàn toàn, tình cảm giữa nam nữ không phải hoàn toàn dựa vào vẻ bên ngoài, mà là tâm linh tương thông, do tiếp xúc với nhau thường xuyên mà tạo thành."

"Nói thật hay giống như ngươi rất am hiểu về nó." Bạch Linh Chi bất mãn lẩm bẩm nói, "Nương ta nói nam nhân đều là động vật khẩu thị tâm phi, thấp kém mà cố ra vẻ đạo mạo, miệng nói chuyện đường hoàng, nhưng vừa gặp phải nữ nhân có vài phần tư sắc liền trở nên giống quỷ háo sắc, tiêu chuẩn trong ngoài không đồng nhất!"

Hoắc Húc Dương chau mày lại, "Không phải là tất cả nam nhân đều hạ lưu như thế."

Bạch Linh Chi vẻ mặt tà mị liếc nhìn hắn, "Hừ, nghe khẩu khí của ngươi, nhất định là vẫn chưa chạm qua nữ nhân có đúng hay không?" Nhìn hắn đã ngoài hai mươi, nếu còn là xử nam, vậy cũng thật là hiếm thấy, liệt vào nhóm động vật được nuôi dướng.

Chưa từng gặp qua cô nương nói chuyện không có che đậy như thế, cư nhiên lại thích hỏi vấn đề tư mật của nam nhân như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương nóng lên, túng quẫn không thôi.

"Vấn đề này Hoắc mỗ không cần phải trả lời nàng."

Bạch Linh Chi không khỏi cười khanh khách, "Da mặt của ngươi thật đúng là mỏng, có như thế cũng đỏ mặt, có thể thấy được ta đã đoán đúng rồi." Giống như hắn vậy nam nhân chính trực thành thật quả thật không nhiều lắm, muốn hắn đi trêu hoa ghẹo nguyệt lại càng không có khả năng, chỉ sợ còn cảm thấy kỹ nữ này thật đáng thương đi!" Hừ!" Hắn cũng không muốn tranh cãi với nàng.

Đôi môi đỏ mọng sau khăn lụa nhấc lên nụ cười giả tạo, "Lại tức giận?"

Hoắc Húc Dương quyết định không hề tiếp lời.

"Hoắc đại ca, ngươi thật sự giận ta?" Bạch Linh Chi cố ý đem bàn tay non mịn phấn nộn nhẹ nhàng đặt trên bàn tay to lớn kia, phản ứng của hắn cũng tương đương nhanh chóng theo đó, cơ hồ là cả người nhảy dựng lên, phóng ra rất xa.

"Cho người ta chạm một chút cũng không được, thật sự là keo kiệt."

Hắn cầm gậy trúc bước đi thong thả đến bên cửa sổ, "Nếu cô nương còn làm ra hành động gì không đích đáng nữa, chớ trách Hoắc mỗ trở mặt."

"Ta sao phải không làm?" Nam nhân này thật là trì độn, lại không biết rõ tình thú (thú vị của tình yêu).

"Cô nam quả nữ ở chung một phòng chính là cử chỉ không thích đáng, nói sau thì giữa nam nữ nên giữ một khoảng cách, về phần da thịt chạm nhau lại càng không cần phải nói."

Bạch Linh Chi mỉm cười trêu tức đi về phía hắn, "Còn gì nữa không?"

Nghe thấy nàng dang đi thong thả về phía mình, sắc mặt Hoắc Húc Dương co rút lại, "Cô nương không nên ép người quá đáng."

"Nếu như ta muốn như thế thì sao?"

"Như vậy Hoắc mỗ chỉ có thể ra tay dạy cho cô nương một bài học." Nói xong, bàn tay hắn cầm gầm gậy trúc run lên, liền phá vỡ không khí mà đến, có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai đánh úp về phía nàng.

Trong lòng nàng kinh hãi, lưng áo mềm mại khẽ cong lui về phía sau, nhuyễn trù quấn ở bên hông theo đó tung ra.

"Trước khi muốn đánh nhau cũng phải thông báo cho người ta một tiếng chứ ── oa!" Nàng ỷ vào thân thủ nhẹ nhàng, ở bốn bề trên tường lăn lộn quay cuồng, bất quá vẫn có chút chật vật.

Hoắc Húc Dương không muốn ỷ vào võ công bản thân thắng nàng, dù sao nàng cũng là nữ tử, thắng nàng chẳng vinh quang gì, lại thêm tổn hao sức lực, cho nên đó không phải là biện pháp tốt.

"Chỉ cần cô nương đáp ứng thả chúng ta, Hoắc mỗ lập tức dừng tay."

"Ta mới không cần!" Bạch Linh Chi vẫn kiên trì không thả người.

Hắn càng căng thẳng, tốc độ ra chiêu càng nhanh hơn, muốn nàng mệt mỏi ứng phó.

Giây lát sau, Bạch Linh Chi đã lâm vào trạng thái mệt mỏi thở gấp, "Được, được! Ta nhận thua là được."

"Cô nương nguyện ý thả người?" Hoắc Húc Dương thu hồi gậy trúc, hơi nghiêng đầu hỏi

"Ta ──" Nàng đem nhuyễn trù quấn trở lại trên eo nhỏ, trên mặt hiện ra lúm đồng tiền quỷ mị, bỗng nhiên, ra tay đánh bất ngờ, dẫn hắn đến một hướng khác."Đương nhiên không thả."

Khi Hoắc Húc Dương nhận ra có điểm gì đó không thích hợp thì lập tức lắc mình, tuy rằng rời xa bày tay trái của nàng, nhưng chưởng bàn tay phải lại lấy một loại biến hoá kỳ lạ thay đổi phương thức tấn công lồng ngực của hắn, nêm phong huyệt đạo tứ chi của hắn.

Mặc dù chiêu này âm hiểm xảo trá, bất quá, thời kì phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường.

"Nàng ──" hắn giận dữ mắng một tiếng, thân hình cao to chợt thẳng tắp hướng về sau ngã xuống, vừa vặn ngã vào trên giường. . . . . . Toàn thân không thể nhúc nhích, linh cảm trong lòng không khỏi mãnh liệt.

Bạch Linh Chi không hài lòng kiều mỵ cười, "Cái gọi là binh bất yếm trá, Hoắc đại ca thua chính là ở tâm tư không đủ khéo léo, ngươi cũng đừng lãng phí khí lực, đây là phương pháp độc môn điểm huyệt nương đã dạy cho ta, muốn dùng nội lực giải khai huyệt đạo là không thể nào ."

Cằm dưới Hoắc Húc Dương co lại, vẫn đang cố chấp vận khí giải khai huyệt đạo.

"Hoắc đại ca, ngươi không cần lại lãng phí nội lực, không có ích lợi gì." Ngoài miệng khuyên nhủ, nhưng nàng không thể không thừa nhận sức chịu đựng của hắn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...