Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 39


Chương trước Chương tiếp

Editor: docke

Không ngờ những ngày tháng ở nông thôn lại trôi qua nhanh như vậy. Ta còn chưa cảm nhận được rõ ràng thì mùa hè đã theo khe hở thời gian trốn đi mất biệt.

Hôm đó về nhà, Nghiêm Tử Tụng tiễn ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến tận cửa nhà rồi mới kéo chiếc vali to đại rời đi.

Nhưng thật ra ta nghĩ không cần thiết phải kéo cái vali to đến vậy. Nói trắng ra thì bên trong đó chỉ có ba bốn bộ quần áo mà thôi… Nhưng trước khi đi, hắn đọc cho ta nghe mã số mới để vào mạng trường học của chúng ta, đủ để ám chỉ cho ta biết. Rốt cuộc bây giờ cũng có chút cảm giác yêu đương rồi. Ồ… cũng được.

Vào đến nhà, mẹ đưa cho ta một cái hộp rất lớn, bên ngoài được bao bọc rất đẹp. Nói là từ nước ngoài gửi về. Trong lòng ta nghĩ, chắc hẳn giữa ta và Đại Thần dù có kết thù kết oán cũng chưa đến mức dẫn đến tình trạng nhận được bom thư, cho nên cũng rất yên tâm mở ra.

Đó là năm nhân năm hai mươi lăm con búp bê nhỏ, sắp hàng chỉnh tề trong một chiếc hộp plastic. Khéo léo mà tinh xảo, biểu tình khác nhau, trông rất sống động. Không biết có phải ta bị tự kỷ hay không, nhìn những con búp bê này, ta cứ nghĩ chúng chính là hóa thân của mình. Sau đó, ta mở phong thơ nằm dưới gói quà ra. Quả nhiên là nét chữ rồng bay phượng múa của Đại Thần.

“Tiểu sư muội, thật ra rất không muốn gọi em như vậy, nhưng dù sao nó cũng thích hợp với sư huynh nhất.

Hôm lên máy bay, em không đến, thật ra cũng nằm trong dự liệu. Ngày đó, nhìn thấy hắn bế em ra ngoài, anh đã nghĩ, có lẽ hai người sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Nghỉ hè cũng lười về, thật ra ngồi máy bay cũng rất mệt. Những ngày tháng một mình ở nước ngoài, mới hiểu được thế nào gọi là nỗi nhớ quê nhà. Mỗi ngày, mỗi một ngày đều có xung động muốn gọi điện thoại cho em. Thế nhưng, nếu là em, sợ rằng sẽ vì oán giận cước điện thoại mà không có việc thì miễn tiếp điện thoại, đúng không?

Muốn hỏi em, tiểu sư muội, có nhớ anh không? Thì ra khoảng cách, cũng sẽ tạo nên một nỗi nhớ đương nhiên như vậy.

Em đã có tiểu tử kia rồi, vốn nghĩ nên quên em đi nhưng lại không cam lòng, không muốn em quên quá nhanh. Vậy hãy giúp anh bảo quản chúng, khi nào anh trở về thì trả lại cho anh. Trong hai mươi lăm con búp bê, có mười bảy khuôn mặt tươi cười. Thích nhất là kiểu cười gian trá đó, thấy nó rất giống em. Tiểu sư muội, rất nhớ nụ cười của em.

Không tặng em điện thoại nữa, bởi vì căn bản là em sẽ không gọi.

P.S: Không thể ăn nổi bánh bao ở phố người Hoa.”

Không hiểu sao lại rơi nước mắt. Ta đặt cái hộp lên bàn học. Ta nghĩ, suốt đời này, ta sẽ không thể quên được một người như thế.

***

Hôm quay về trường báo danh, ta thức dậy rất sớm, nhưng đã không thấy ba mẹ ở trong phòng rồi. Ngẫm lại, bán bánh bao thật ra cũng chẳng dễ dàng gì, đi sớm về khuya, không khỏi có vài phần cảm khái.

Lúc mang hành lý xuống lầu, ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, không biết Nghiêm Tử Tụng có xuất hiện hay không. Cũng chỉ là nghĩ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy nắng sáng xuyên qua tầng mây, lưu loát chiếu trên người hắn, trái tim ta đánh thịch một cái…

Không ngờ hắn đến rồi.

Ta thề, ta vẫn chưa tiết lộ nửa điểm hành tung.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ta đã quen với hình ảnh hắn đeo cặp mắt kính kỳ thật trông có vẻ già hơn tuổi kia, toát lên một cảm giác cô đơn thế ngoại. Còn có đống hành lý của hắn nữa, rất phối hợp với dáng vẻ cô linh của hắn.

Nghiêm Tử Tụng nhìn thấy ta, khuôn mặt vốn không có biểu tình gì rõ nét đột nhiên hoạt động gân cốt. Đôi mắt cong cong ý cười. Hắn bước đến, đón lấy hành lý trong tay ta, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, “Chào buổi sáng.”

Chào buổi sáng… Ta rất muốn cười, chỉ vì dáng vẻ trong trẻo mà lạnh lùng của hắn chẳng biết từ bao giờ lại trở nên rất đáng yêu, nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Chỉ miết miết môi, cười nói. “Gác ở đây suốt đêm qua à?”

Hắn lắc đầu, “Sáng nay dậy sớm, đột nhiên muốn gặp em, nên đến thôi.”

“… Tới lâu chưa?”

“Không lâu.” Hắn đột nhiên dừng lại, giúp ta vén lên những sợi tóc bị gió thổi loạn, rồi kéo hành lý sóng bước bên cạnh ta. Ồ… lúc này ta mới đáp lại hắn, “Chào buổi sáng.”

Ngực ấm áp, giống như ánh nắng sớm mai dịu dàng tỏa sáng trên con đường an tĩnh.

Dọc đường đi, Nghiêm Tử Tụng nhàn nhã trò chuyện. Buổi tối ăn món gì, hôm qua ngủ ngon không, học kỳ mới có tính toán gì chưa… Quả nhiên rất tuân thủ lời hứa trước kia, chủ động mở miệng nói chuyện…

Điều đáng nói ở đây là, trải qua một kỳ nghỉ hè, rốt cuộc Hoàng Quang Vinh cùng Lôi Chấn Tử đã thành một đôi. Hai người đó thoạt nhìn giống như nước với lửa, có thể đi cùng nhau đến cuối con đường hay không, chung quy vẫn khiến mọi người lo lắng.

Sáng sớm đường thẳng đường, xuôi gió xuôi nước đi đến trường. Chỉ là sân trường sáng nay không hiểu sao lại quạnh quẽ một cách hiếm thấy.

Nghiêm Tử Tụng đưa ta đến ký túc xá trước. Dì quản lý ký túc xá vẫn tiếp tục làm quản lý trong học kỳ mới này, cũng cho hắn vào. Thấy hắn không chối từ vất vả cực nhọc, vác hành lý của hai người lên lầu, cũng coi như đã tận trung với cương vị công tác.

Thời gian còn sớm, những người khác vẫn còn chưa đến, cả phòng đều nhiễm đầy bụi bặm.

Nghiêm Tử Tụng không nói nhiều lời, trực tiếp bắt đầu múc nước, phối hợp với ta làm công tác vệ sinh. Mãi cho đến khi Tiểu Lâm Tử đến…

Trong nháy mắt, cái cằm của cô bé rớt xuống, nhất thời khiến ta cảm thấy vô cùng hứng thú, đắc ý dào dạt chỉ vào Nghiêm Tử Tụng. “Nào nào, giới thiệu một chút nha, đây là bạn của mình.”

Tiểu Lâm Tử đẩy đẩy mắt kính, cho đã con mắt nhìn ta đầy nghi hoặc, lại nhìn sang hắn, lầm bầm một câu. “Mình biết rồi, là bạn trai.”

Ta nghĩ, trong lòng cậu ấy chắc đang muốn nói, không phải lúc trước đã thề sẽ chia tay, chẳng phải rất mong chờ lời này hay sao. Ta lắc đầu sửa lại, “Là bạn con trai.” Lại đưa mắt ngắm phản ứng của Nghiêm Tử Tụng. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ta với vẻ uất ức, rồi lại ra sức lau bàn, vùi đầu làm việc không nói một lời.

Ta liền mỉm cười. Kết quả, nét mặt của Tiểu Lâm Tử co rút, lườm ta. “Tương Hiểu Mạn, nhìn cái kiểu cười của cậu kìa, đến là gian xảo.”

Kiểu cười? Ta đâu có cười. Chỉ là dây thần kinh Địa Trung Hải của ta quá nhạy cảm với chứng co quắp, vì thế, khóe miệng tự dưng nhếch lên thôi. Quả thật là thân bất do kỷ… ╭(╯^╰)╮

***

Thời gian có thể làm lành những vết thương. Bất tri bất giác, nỗi đau đã biến mất.

Khi nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng mà lòng không còn đau nhức nữa, ta bắt đầu chân chính cân nhắc đến việc tiếp nhận hắn.

Nhưng tâm sinh lý thời kỳ thanh xuân dào dạt cứ nuôi dưỡng trong ta một con sói. Mỗi khi trán Nghiêm Tử Tụng bắt đầu tỏa ánh sáng tươi mới là ta lại cứ nhìn chằm chằm không cớp mắt.

Nhiều lần có người bỏ qua sự tồn tại của ta, đưa quà đến tặng cho hắn, ý đồ mồi chài. Thậm chí còn có người bỏ qua luôn phương thức hối lộ vô đạo đó, hỏi thẳng số điện thoại di động của hắn, rút ngắn thế tiến công.

Ta cũng mặc kệ chẳng quan tâm, bởi vì Nghiêm Tử Tụng luôn luôn giao nộp những món lời bất chính đó, nên có thể đã giành được tín nhiệm của ta. Mỗi lần liếc thấy hắn nhìn những cô gái khác với vẻ không thèm để ý, ta nghĩ, mình thắng chắc rồi.

Có lúc nổi hứng, lại giống như lúc trước, một mình đi đến bờ hồ tình nhân. Sau đó nhìn những đôi tình nhân thành quần kết đội, nghĩ, ta và Nghiêm Tử Tụng cũng giống như một khúc ca đang được hát lên, vô cùng tươi sáng.

Có lẽ dạo này hắn hơi chủ động, cứ nghĩ nếu đi trước một bước, sẽ phá hỏng tình trạng tốt đẹp lúc này. Mấy ngày nay ta cũng lật xem rất nhiều sách về lý luận tình yêu, đủ loại kiểu dáng, đầu óc choáng váng. Sau đó nghĩ, rốt cuộc ta thắng ở điểm nào nhất?

Nhưng da mặt vẫn dày như trước. Vào mùa đông, sẽ chạy đến phòng hắn rửa chén làm cơm, có thể trao cho hắn một chút tình cảm ấm áp. Nhưng lỡ xui nếu không phải ta, có phải là ai cũng đều có thể hay không…

Tóm lại là… vô cùng mờ mịt.

Ngày tháng như nước chảy xuôi. Nhưng cho dù có chảy xuôi thế nào, Nghiêm Tử Tụng vẫn luôn chung thủy với ta.

Thái độ của Lôi Chấn Tử bắt đầu quay ngoắt 180°, cứ lặp đi lặp lại nỗi oán giận rằng Hoàng Quang Vinh nhà nàng không bằng Nghiêm Tử Tụng nhà ta. Con gái dù sao cũng tham hư vinh. Ta cũng không phủ nhận, ‘Nghiêm Tử Tụng nhà ta’…

Một số lời nói khi nghe vào tai, thấy ngọt trong lòng. Có chút hành vi khi nhìn thấy, dưới đáy lòng ỉ lại. Là vì Nghiêm Tử Tụng hôm nay đối với ta, có chút dung túng.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn cũng không thử tiến lên trước một bước. Tất cả đều thuận theo tự nhiên. Buổi tới làm bạn như thường, buổi chiều gọi một hai cuộc điện thoại. Thỉnh thoảng cũng chiều chuông, phóng túng cho ta cố ý làm bậy.

Cứ vậy đã được hơn ba tháng…

Một luồng không khí lạnh đột kích, nhiệt độ đột ngột hạ thấp. Chỉ trong một đêm, áo ngắn tay bị hạ bệ, áo tay dài lên ngôi.

Nhưng ta đặc biệt nhớ kỹ, sáng sớm hôm đó ta lạnh cũng không phải vì thời tiết, mà là vì có một chiếc xe con đậu ngay dưới lầu ký túc xá chúng ta, nói là tới đón ta.

Ông tài xế nói, Thái tổng có lời mời. Ta nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra. Đến tột cùng thì ta có quen biết với ai là Thái tổng đâu cơ chứ. Suy nghĩ một chút, ta cúp luôn một buổi học để ngồi vào xe, quyết chí đi một chút để tìm hiểu về người này.

Thành phố chúng ta rất đông đúc, nhất là khu vực trung tâm, tất cả đều là xe với xe.

Cho nên, khi xe dừng lại ở khu dân cư đông đúc nhất, ta lại suy nghĩ, bất luận là công ty nào có thể mua được một mảnh đất ở đây, ta đều sẽ viết một chữ phục cho họ.

Đón thang máy, bay lên, ra khỏi thang máy, mãi cho đến khi ông tài xế để ta ngồi chờ trên ghế sô pha trong phòng làm việc, có một tiểu thư xinh đẹp châm trà cho ta, ta đột nhiên cảm thấy hưng phấn vô cùng, rất muốn tiếp cận chân tướng.

Cuộc đời ta ghét nhất là một loại người, rõ ràng là đi tìm người ta, lại cứ bắt người ta chờ mình.

Sô pha rất mềm, lá trà rất thơm, gió thu rất lạnh, ta rất buồn ngủ, cũng bắt đầu muốn ngủ. Ta nghĩ, nếu như Thái tổng là một mỹ nam phong độ, khi thấy ta nằm ngủ ở đây, có thể đột nhiên vừa gặp đã thương, hai gặp đã yêu, ba gặp nhất quyết không rời hay không? Dù sao thì trên ti vi vẫn thường hay chiếu mấy cảnh như vậy mà.

Thế nhưng, chân tướng sự tình lại là, Thái tổng chính là mẹ của Nghiêm Tử Tụng.

Khi ta đi vào phòng tổng tài to bằng một nửa giảng đường của trường ta, đột nhiên cảm khái, bởi vì căn phòng của Nghiêm Tử Tụng đã quá cũ nát, hôm nay trời lạnh, hắn lại vẫn thích đi dép lê như cũ.

Thái… bá mẫu nhìn ta, vẫn là gương mặt lạnh lùng tiêu chuẩn như trước, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn. Bà nói: “Tương Hiểu Mạn.”

Ta hí mắt cười, “Thái tổng.”

“Cứ gọi ta là bác cũng được.”

“Không thành vấn đề, thưa Thái tổng.” Ta luôn nổi tiếng là rất biết phối hợp.

“…” Bà ta dừng một chút, “Cô và Tiểu Tụng, quen nhau bao lâu rồi?”

Nụ cười tươi tắn của ta giảm hẳn. “Vậy Thái tổng quen biết Nghiêm Tử Tụng được bao lâu?”

Bà trầm mặc một hồi, “Nó có nói chuyện của ta cho cô nghe không?”

“Thí dụ như chuyện gì?” Ta chớp mắt mấy cái, đột nhiên ngưng cười hẳn.

“Cha của nó, cho rằng như vậy là có thể giữ ta lại.” Mẹ của Nghiêm Tử Tụng, ánh mắt của bà nhìn ta lúc này sắc bén và rất có lực xuyên thấu, thậm chí còn khiến ta cảm nhận được sự chân thành.

Ta biết, gian thương gian thương, vô gian bất thương. Có thể bà chỉ là thấy ta có vẻ từng trải sự đời, mỗi câu mỗi chữ đều thận trọng thiết kế. Nhưng cũng có thể là, bà gần như có cảm tình với ta… Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, đột nhiên bà lại muốn nói chuyện đó với ta. Ta nhìn bà, không chút do dự lựa chọn tin tưởng.

Sau đó, bà đột nhiên hé ra một nụ cười nhạt yếu ớt, “Cô và ta, đều không phải là người phụ nữ có thể bị trói buộc.”

“…”

Ta liếc nhìn bà, nhìn người đàn bà hẳn là đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp giỏi giang. Bà nói, cô và ta đều không phải là người phụ nữ có thể bị trói buộc. Bà dùng ‘cô và ta’, muốn ép buộc ta phải lý giải bà.

Ta nhẹ nhàng ngồi tựa vào sau ghế. Vì cách dùng từ của bà mà đột nhiên tìm được một số điểm chung cân đối cùng bà. Khi đã ngồi khá vững vàng, ta hỏi bà. “Ban đầu, vì sao Thái tổng lại gả cho bác trai?” Một người đàn ông không thể nắm giữ được bà?

Bà nhẹ nhàng hít vào một hơi. “Thuộc hai thế hệ khác nhau, cách nhìn và nhận thức của chúng ta đều không giống nhau. Ta chỉ có thể nói cho cháu biết, ta kết hôn với cha của Nghiêm Tử Tụng, là lựa chọn sai lầm nhất trong cuộc đời này của ta. Chính bởi vì lựa chọn này mà ta đã mất đi đứa con trai duy nhất. Hiện tại, ta muốn cứu vãn mối quan hệ với nó.”

“Ồ…” Ta nhìn bà, phát hiện ra mọi người đều có thói quen thu chặt quá khứ giấu vào một góc khuất trong trí nhớ. Có điều, cũng không biết vì sao, ta đột nhiên nghĩ rằng người phụ nữ đang ngồi đối diện ta đây, cũng không phải là loại người mà ta đã nghĩ, không phải là loại người như ấn tượng khi lần đầu tiên ta gặp bà. “Cho nên, bác tìm cháu là vì chuyện gì ạ?” Được rồi, bác Thái.

“Tiểu Tụng, nó có thích cháu không…”

Muốn chết quá, năm nay vì sao ai cũng đều là người hiểu rõ thế nhỉ… “Chuyện này, bác phải hỏi anh ấy mới phải.” Rụt rè hay là muốn cười, ta miết miết môi. Ba chữ chó má ‘Nghiêm Tử Tụng’ cứ mãi rụt rè không thể nói ra được.

Bà thoáng dừng một chút, cũng nhẹ nhàng ngồi xích về phần sau của chiếc ghế to đại, giống như đang thư giãn gân cốt. Sau đó cất giọng bình ổn, nói: “Ban đầu cho rằng nó còn nhỏ không hiểu chuyện, sẽ không cố kỵ nó. Nhưng dù thế nào nó cũng không khóc không nháo, sau lại phát hiện nó quá an tĩnh… khi ý thức được tình huống thật sự không ổn thì đã quá muộn… Vào thời gian đó ta đang định ly hôn, cho nên cũng nói rất nhiều lời nói nặng. Đến cuối cùng… kết thúc bằng bi kịch.”

“Cho nên, bác đã giao anh ấy cho người cậu.”

“Những người trong gia đình bên nội của nó mỗi ngày đều đến làm loạn. Cha nó qua đời, công ty lại chìm trong một đống hỗn loạn suy kiệt… Nếu là cháu, cháu sẽ làm thế nào?” Bà nhìn ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ. “Vốn chỉ dự định chờ đến khi mọi chuyện yên ổn sẽ đón nó về. Thế nhưng, đợi được đến ngày mọi chuyện yên ổn thì lại không có cách nào đón nó về được. Ta cũng không muốn ép buộc nó.”

Không muốn ép buộc sao… Ta đột nhiên cười cười, nghĩ. Mặc dù sự thật mọi chuyện đều không phải như vậy, nhưng bị lừa dối như thế cũng không có gì sai. Bỗng dưng gọi bà một câu. “Bác à.” Không đợi bà trả lời, ta đã cười cười. “Cháu vốn tưởng rằng bác đang nói bóng gió.”

“Nói bóng gió?” Bác Thái biểu lộ rõ ràng mình không hiểu gì cả.

Ta nhún nhún vai, làm như bà ta đương nhiên là sẽ không hiểu được rồi. “Cháu muốn nói là, bác không phản đối tụi cháu sao?”

“Con ta, cũng cố chấp hệt như cha nó vậy.”

Bà đột nhiên ý vị thâm sâu nói ra những lời này, như là muốn nhắc nhở ta điều gì. Nhắc nhở rằng, con trai bà, sẽ bướng bỉnh với bà đến cùng, cũng sẽ dây dưa cùng ta không ngớt.

Có điều, bà và cha của Nghiêm Tử Tụng có kết cục bi kịch như vậy, còn ta và Nghiêm Tử Tụng sẽ thế nào đây? Nếu như ta còn thương hắn…

Ta nghĩ, ý đồ của… bác Thái quá rõ ràng. Bà muốn một lần nữa dụ dỗ con trai bà quay về. Nói trắng ra là, bà muốn thông qua ta, một lần nữ dụ dỗ con trai bà quay về.

Nhưng mà, hiện tại Nghiêm Tử Tụng mới chỉ là bạn trai của ta mà thôi…

Ta… khụ, không ngờ thân phận lại mập mờ như vậy.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...