Buổi tối cô trở về căn chung cư nhỏ của mình, hệt như những ngày khác, sau khi cô tắm rửa xong sẽ lên giường đi ngủ.
Cô nửa ngồi nửa nằm dựa lưng vào đầu giường, tay sờ soạng phía bên cạnh, người đó không hề đến.
Nhưng rất rõ ràng có thể cảm nhận được căn phòng của cô đã trở nên khác lạ.
Tuy nhìn như vẫn là phòng của cô, nhưng khi chạm vào lại không hề giống.
Cô hất chăn của mình xuống đất, sau đó lật mền trên chiếc giường mà mình không hề nhìn thấy. Cô sờ đến bên mép của chiếc giường này, nhận ra nó rộng hơn chiếc giường đơn một mét năm của mình rất nhiều.
Hình như đây là do hai chiếc giường ghép lại với nhau.
Không biết đã xảy ra như thế nào.
Cô bước xuống giường, đi về phía cửa.
Một tiếng “cộc”, cả người cô đụng vào một bức tường vô hình, đầu cô bị đụng sưng lên một cục, mũi cũng đỏ ửng, đau chảy cả nước mắt.
Cô ngồi xổm xuống kêu đau không ngừng.
Đợi bớt đau, cô đứng dậy vươn tay thăm dò bức tường kia, men theo bức tường ấy đi đến khi đụng phải tường trong phòng cô, cũng đành phải dừng lại.
Hình như, phòng của cô đã giao nhau với phòng của người kia hình thành một không gian kín. Hơn nữa có vẻ là phòng của anh lớn hơn phòng của cô nên đã bao gồm hết cả phòng của cô bên trong.
Vậy thì vấn đề chính là: Nếu như trong lúc không gian kết nối mà anh không ở trong phòng thì sau khi hai căn phòng giao nhau anh vẫn có thể vào được phòng của mình chứ? Bởi vì hai căn phòng không hề xếp chồng lên nhau, cửa phòng cô đã bị chặn lại, vậy còn cửa của anh thì sao?
Có lẽ đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc hôm nay anh không xuất hiện ở nơi này.
À đúng rồi, còn cửa sổ nữa!
Phòng của anh lớn hơn phòng của cô, vậy thì phòng của cô ở trong phòng của anh, vậy anh chắc chắn có thể thông qua việc men theo bức tường bên ngoài phòng cô mà mò đến được cửa sổ rồi trèo vào. Tuy đối với cô ngoài kia cửa sổ độ cao nguy hiểm tận mười tầng lầu, nhưng đối với anh thì đó chỉ là sàn nhà trong phòng mà thôi.
Cô tiếp tục suy đoán như vậy, liền đi đến bên cạnh cửa sổ.
Không bao lâu đã có tiếng động.
Cửa sổ bị đẩy ra, sau đó… dù sao cô cũng không thấy được anh, cô chỉ cảm nhận được có người bước vào… Cô như một người mù vừa đi vừa dò đường thử xem có tìm được anh hay không, đúng lúc bắt được cổ tay anh.
Người đàn ông đó ngẩn ra, bắt ngược lại tay cô: “Rốt cuộc cô là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hai căn phòng của chúng ta không biết đã kết nối với nhau bằng cách nào”
“…”
“…”
Tuy rằng cả hai đang nắm tay, đoán rằng đối phương đã nói gì đó, nhưng tiếng nói lại hoàn toàn không đến được tai nhau.
Cô không phải người câm, anh chỉ không thể nghe thấy được mà thôi. Đây là suy nghĩ hiện tại của Chung Cảnh.
Anh im lặng kéo tay cô ngồi đến bên giường ngồi xuống, anh nghĩ rằng chắc chắn có cách nào đó để giao tiếp với cô.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, đúng là vẫn có một cách này. Chung Cảnh mở lòng bàn tay cô ra, viết hai chữ lên tay cô, giấy và bút.
Khương Diên lập tức hiểu ngay, vội vàng chạy đến ngăn kéo tìm một cây bút và một tệp giấy nhắn.
Chung Cảnh cũng đi tìm một cây bút và một quyển vở.
Bọn họ đưa giấy và bút trên tay mình cho đối phương.
Khương Diên nhìn thấy bút và giấy nhắn của mình lơ lửng trên không trung một cách kỳ lạ, kế đến trên giấy nhắn xuất hiện một dòng chữ: “Cô là ai? Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Bởi vì không nhìn thấy được chữ viết của bản thân nên tương đương với việc phải viết đại. Thế nên chữ viết của người đàn ông kia có hơi cong vẹo, nhưng có thể nhận thấy rằng chữ viết vốn có của anh chắc hẳn khá đẹp, lưu loát thoăn thoắt.
Khương Diên nhấc bút trả lời anh: Phòng của tôi và anh bị kết nối với nhau. Tôi không biết vì sao mà thành ra thế này nữa.
Chung Cảnh tiếp tục viết: Ở chỗ cô bây giờ là mấy giờ?
Khương Diên ngẩn ra một lúc, cô không hề nghĩ đến khả năng có lẽ mình đã xuyên việt thời không, vội vàng ghi lại thời gian bên phía mình.
Chung Cảnh: Hệt như chỗ của tôi.
Vậy cũng có nghĩa là hai người họ chỉ bị kết nối không gian, nhưng vẫn tồn tại trong cùng dòng thời gian. Không biết rằng liệu họ cách nhau có xa không, hay có cùng một thành phố hay không.
Chung Cảnh: Cô tên là gì? Nhà cô ở đâu? Có thể viết số điện thoại của cô cho tôi không?
Khương Diên vừa định nhấc bút thì lại do dự, cô không có ý định quen biết người này, cô chỉ muốn chấm dứt quan hệ với anh mà thôi. Hơn nữa cũng không biết đối phương là người như thế nào, đưa tên, địa chỉ nhà rồi số điện thoại gì đó cho người ra nhỡ đâu bị quấy rối thì phiền phức lắm.
Cô viết lại: Chúng ta không cần phải quen biết nhau, chuyện ngoài ý muốn của hai đêm trước tôi có thể xem như chưa từng xảy ra gì hết. Tôi đã có người mà tôi thích, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa.
Chung Cảnh ngây người.
Nhìn dòng chữ đó xuất hiện trên trang giấy, anh không thể diễn tả được cảm giác hiện tại của mình là như thế nào.
Anh không ngờ rằng bản thân có ngày cũng bị con gái từ chối.
Không hẳn là tức giận, chỉ thấy khá là mới lạ.
Thực sự muốn để cô biết được, người đàn ông mà cô gặp được, người đàn ông đã ngủ cùng cô hai đêm rốt cuộc là ai. Sự từ chối của cô đã dấy lên trong lòng anh phần nào đó khát vọng chinh phục.
Anh nhìn lướt qua căn phòng của mình, giường của mình.
Rèm cửa phòng anh là loại rèm dày tối màu được đặt riêng, đến ban đêm sau khi tắt đèn cả căn phòng sẽ hoàn toàn chìm vòng bóng tối. Đây chính là lý do vì sao cả hai lần trước khi làm tình anh đều không phát hiện ra được cô là người con gái không thể nhìn thấy.
Lần đầu tiên quan hệ là bởi vì say rượu, lần thứ hai là bởi vì anh đã bị cô khơi dậy khao khát tình dục suốt cả ngày trời chỉ muốn bắt nạt cô bé của cô. Vốn dĩ sau khi tham gia buổi tiệc từ thiện cùng Tuyên Lộ định cùng cô ấy có một đêm nồng cháy, thế nhưng mẹ cô ấy bỗng dưng bị bệnh phải nhập viện thế là đành huỷ bỏ buổi tối nóng bỏng trong dự kiến. Anh ngủ đến mơ hồ, cảm giác bên cạnh có người. Thế rồi anh tự nhiên đè người ta ra làm cho sướng…
Trên người cô có một mùi hương đặc biệt, hương thơm đến từ tóc cô, mát mẻ dễ chịu.
Chất tóc cô hình như rất đẹp, lượng tóc nhiều, hơn nữa còn mềm mại mượt mà, cảm giác lành lạnh khi chạm tay vào tóc rất thoải mái. Đêm đầu tiên của hai người họ anh đã phát hiện ra điều này rồi, đêm qua anh lại có ấn tượng sâu sắc hơn nữa.
Cảm giác cơ thể cô mang lại cho anh cảm xúc vô cùng tuyệt vời, chắc cô cũng là một mỹ nữ. Cứ về đêm sẽ xuất hiện trên giường anh một cách kỳ cục, thế mà cô lại nói rằng người cô thích là người khác không muốn làm tình với anh nữa… Anh bật cười.
Có vẻ là, cũng không đến lượt cô quyết định.
Nếu như anh đoán đúng, trạng thái hiện nay của cô là bị nhốt trong căn phòng này không thể thoát ra được.