Cô bắt xe trở về căn hộ của mình, gặp lại mẹ.
Trương Dung thấy cô trở về, ôm cô khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng ba cô: “Không biết trời cao đất rộng lại còn đó còn học người ta đánh bạc ăn tiền! Sự nghiệp cả đời cũng chả đâu với đâu, bây giờ lại còn đào cả cái hố lớn như vậy để bẫy mẹ con mình. Diên Diên, chúng ta phải làm sao bây giờ….’’
Trong lòng Khương Diện loạn hết cả lên, cô cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Dù thế nào, trước tiên phải cứu ba ra đã rồi hãy nói sau.
Đã muộn rồi, giờ có đến đồn cảnh sát cũng vô ích. Cô trấn an Trương Dung đã phải chịu hoảng loạn suốt cả một đêm. Cô bảo bà đi ngủ, nhưng chính mình lại không ngủ được, cô cứ ngồi ở phòng khách chờ đến khi trời sáng.