Minh Nhược Hiểu Khê 3: Chuyện Thần Thoại

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Đêm đã khuya. Đóa hồng tươi thắm đang nằm trong tay một chàng trai trắng bệch. Anh ta lạnh lùng nhìn bông hồng không chớp mắt. Hiểu Khê sững sờ nhìn anh ta, toàn thân như nhũn ra, mất hết sức lực. Cô thực không ngờ gặp lại Mục Lưu Băng vào lúc này. Nhưng anh ta không thèm nhìn Hiểu Khê, chỉ chăm chú nhìn đóa hồng như đầy ma lực. Đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường xung quanh anh ta cũng đã nhận ra Hiểu Khê nên rất ngần ngừ, không biết có nên bắt chàng trai đang dính đầy máu me kia không. Bên cạnh Mục Lưu Băng có một chàng trai có vết thẹo mà hình như cô đã từng gặp, tên là Quỷ Đường.

Quỷ Đường cũng chăm chú quan sát cô, không nói câu nào. Thấy Hiểu Khê nhìn mình, thiên sứ tóc vàng nhoẻn cười, cất tiếng: “Chị khỏe chứ, Minh Hiểu Khê, chúng ta lại gặp nhau”.

Hiểu Khê cười đáp lễ: “Rất khỏe, em cũng khỏe chứ, em trai?”.

Chàng trai bĩu môi phản đối: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải là em trai!”.

“Hừm, vậy phải gọi là gì mới hài lòng đây?” Hiểu Khê chớp chớp mắt suy nghĩ.

Bỗng Lưu Băng cất giọng lạnh lùng: “Gọi nó là Lan Địch”.

Hiểu Khê kinh ngạc kêu lên: “Lan Địch, ơ, sao lại thế?”. Cô nhớ ra rằng Lan Địch là người nhà của bác sĩ Susi và Lưu Băng đã bắt cóc làm con tin để uy hiếp bác sĩ cứu chữa cho Giản Triệt. Sao giờ Lan Địch lại đi theo Lưu Băng đánh người ta thế nhỉ?

Lan Địch hiếu kì hỏi: “Nghe giọng điệu của chị, chị biết tôi sao?”.

Bỗng một giọng rên rỉ đang nằm dưới đất lại cất lên: “Hiểu Khê, cứu tôi với”. Có cái gì cục cựa ở dưới đất, cắt ngang câu chuyện của hai người.

Hiểu Khê giật mình, sém chút nữa cô quên mất việc cứu người. Cô lại gần chàng trai người đầy máu me nọ, cúi xuống hỏi: “Anh biết tôi sao?”.

Chàng trai khó nhọc gật đầu. Hiểu Khê băn khoăn ngắm nghía gương mặt đầy máu của chàng trai nhưng vẫn bất lực không thể nhận ra đó là ai. Cô thở dài: “Thật ngại quá, vậy rốt cuộc anh là ai thế? Sao tôi không nhận ra nhỉ?”.

Chàng trai thở hổn hển, thều thào: “… Tôi là… con bướm nhỏ…”.

A! Con bướm nhỏ! Đó là đại ca hung ác của Hải Hưng Bang. Nhưng vô lý thật, sao lại ra nông nỗi này chứ.

Hiểu Khê ra sức lật tới lật lui mặt chàng trai, rồi nói: “Trên mặt anh không có hình xăm con bướm nào hết. Chắc chắn anh không phải là con bướm nhỏ. Anh đừng có gạt tôi”.

Chàng trai gượng chỉ tay về phía một người khác, thều thào: “Tây Sơn…. Ơ kia…”.

Hiểu Khê nhìn dõi theo hướng tay chỉ, suýt ngất xỉu vì nhận ra chàng trai gầy nhom, thường nhắc nhở cho đại ca “con bướm nhỏ”. Tây Sơn quỳ xuống ôm chân Hiểu Khê van xin: “Chị Hiểu Khê, xin chị cứu chúng tôi với. Tôi thật sự không biết Thiết Đại Kì ở đâu. Có đánh chết, tôi cũng không nói đâu”.

Hiểu Khê buồn bã đứng dậy, nhìn Lưu Băng nói: “Anh tha cho anh ta đi. Anh ta không biết Thiết Đại Kì ở đâu cả”.

Mục Lưu Băng vẫn lạnh tanh, ra sức ngắm nghía đóa hoa, không màng đến cô.

Lan Địch cười ngọt ngào, nói: “Anh ta không biết nhưng tôi biết”.

Minh Hiểu Khê hoảng hốt, ngẩn người không rõ có chuyện gì. Bỗng một bàn tay ấm nóng khoác lên vai cô. Thì ra là Giản Triệt, anh luôn ở bên cô. Hiểu Khê quay sang nhìn anh, ánh mắt của Giản Triệt trong sáng và kiên định. Ánh mắt của Mục Lưu Băng lạnh như gió đêm, liếc nhìn bàn tay của Giản Triệt đang đặt ở trên vai Minh Hiểu Khê.

Minh Hiểu Khê thở phào, rồi nhìn Mục Lưu Băng: “Nếu anh ta thực sự biết Thiết Đại Kì ở đâu, lại không chịu nói, vậy anh sẽ làm gì?”.

Ánh mắt Mục Lưu Băng di chuyển từ vai cô tới gương mặt cô, lạnh lẽo như vực nước lạnh ngàn vạn năm. Hiểu Khê thấy lục phủ ngũ tạng của mình buốt nhói. Cô tiến lại về phía anh, rồi dừng lại trước mặt, nhìn anh đăm đăm. Đường phố tĩnh mịch lạ thường, Lưu Băng xoay xoay đóa hoa trong tay, chậm rãi hỏi: “Đóa hoa này của em phải không?”.

Hiểu Khê gặt đầu, rụt rè đáp: “Vâng”.

“Ai tặng thế?”.

Ngập ngừng, Hiểu Khê đáp: “Anh Triệt!”.

Trên môi Lưu Băng thoáng nụ cười chế giễu và chua chát. Đồ đàn bà lòng bạc trắng như vôi. Anh rủa thầm trong bụng. Lưu Băng bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, run lên hỏi: “Em có biết ý nghĩa khi tặng hoa hồng chứ?”.

Hiểu Khê gật đầu, đáp gọn lỏn: “Biết”.

Lưu Băng bực tức bóp chặt cành hồng trong tay, khiến những gai nhọn đâm vào tay tới ứa máu. Anh hỏi giọng lạnh lùng: “Em còn cần chỗ hoa này không?”.

“Cần chứ. Hoa đó là của anh Triệt tặng em mà”.

Lưu Băng nói bằng giọng đau khổ: “Vậy em qua đây mà lấy”..

Hiểu Khê tiến lại gần Lưu Băng. Khi tới trước mặt anh, cô dừng lại, nói: “Trả lại hoa cho em đi”.

Lưu Băng đau khổ vứt bông hoa xuống đất. Hiểu Khê vừa định với tay nhặt thì Lưu Băng đã dẫm nát lên bông hoa như một người điên, trước con mắt sững sờ của mọi người. Chả mấy chốc, cả bông hoa bị dẫm nát tan tành.

Hiểu Khê đau xót nhưng gắng kìm nén. Cô quỳ xuống, hít một hơi sâu nén giận, tỉ mỉ nhặt từng cái lá, từng cánh hoa nát. Lưu Băng và Giản Triệt đều buồn bã đứng nhìn. Sau khi gom xong hết chỗ hoa nát trong tay, cô đứng dậy bỏ đi. Nhưng mới được vài bước cô đã dừng lại, rút ra một khăn mùi xoa sạch, nhét vào tay Lưu Băng, nói: “Anh nhớ băng lại không sẽ nhiễm trùng đấy. Vì anh là bạn tôi, nên tôi không chấp. Nếu không thì…”.

Lưu Băng lặng lẽ nhìn bàn tay ứa máu, lại nhìn tấm khăn trắng, khẽ hỏi: “Em vẫn còn để trong lòng sao?”.

Lời nói của anh nhẹ như gió thoảng nhưng đủ lạnh lùng khiến không khí như ngưng đọng. Hiểu Khê thoáng rùng mình, cắn chặt môi, kéo Giản Triệt bỏ đi.

Tiếng Tây Sơn ở phía sau la thảm thiết: “Hiểu Khê, cứu tôi với. Nếu không, chúng đánh tôi chết mất”.

Hiểu Khê vẫn bỏ đi, không hề quay đầu lại: “Nếu biết Thiết Đại Kì ở đâu, xin anh cứ nói rõ. Họ sẽ không giết người đã giúp đỡ họ đâu. Còn nếu anh không biết, cũng giải thích rõ tại sao không biết. Nếu anh nói thật, họ cũng không giết anh đâu”.

Tây Sơn vẫn lo lắng tới mức toàn thân toát đầm đìa mồ hôi, rên rỉ: “Thật không? Liệu họ có tha cho tôi thật không?”.

Mục Lưu Băng lặng lẽ nhìn dáng khuất dần của Hiểu Khê và Giản Triệt. Quỷ Đường lặng lẽ quan sát Lưu Băng.

Chỉ có Lan Địch cất tiếng: “Hà hà, vậy phải xem anh có nói thật hay không?”

Buổi chiều.

Minh Hiểu Khê hai tay chống cằm, tựa người vào bàn học, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Tuyền tò mò hỏi: “Hiểu Khê, Hiểu Khê, cậu đang nghĩ gì vậy?”.

Hiểu Khê cười đau khổ: “Không, có gì đâu… Mà tại sao cậu biết mình đang nghĩ gì?”.

“Đương nhiên rồi”, Tiểu Tuyền vỗ ngực một cách hãnh diện, khoe khoang, “Chúng ta chơi với nhau lâu như vậy, lẽ nào mình còn không hiểu cậu?”. Nhìn kĩ vào mặt Hiểu Khê, Tiểu Tuyền hỏi giọng đầy ngờ vực: “Cậu không vui phải không?”.

Hiểu Khê mặt mũi bí xị, than vãn: “Không có gì cả. Chả lẽ muốn được yên một chút cũng không được sao?”.

Tiểu Tuyền vẫn nghi ngờ: “Quái lạ, nom thần sắc cậu kém lắm, chắc chắn lại chuyện tình cảm rồi”. Tiểu Tuyền giằng bằng được Hiểu Khê quay mặt ra, nhìn thẳng vào mắt bạn để kiểm chứng. Hiểu Khê ngại ngùng, cố gắng quay mặt đi nơi khác.

Tiểu Tuyền buông bạn ra, than van: “Mình thề là cậu bị vướng vào chuyện tình cảm rồi. Thôi thôi, nhất định là cậu đang bị nội tâm giằng xé, giữa người cũ và người mới, không biết nên chọn ai phải không? Một chàng thì thanh nhã lịch sự, một chàng thì lạnh lùng đẹp trai. Đúng là khó chọn, khó chọn”.

Minh Hiểu Khê hết sức kinh hãi, đứng bật dậy rồi lại ngồi phịch xuống ghế, không hiểu nổi tại sao mình lại có được một cô bạn thông minh đến vậy. Tiểu Tuyền cười ha hả, mách nước: “Này, để mình góp ý nhé. Cậu cứ gật đầu với cả hai chàng đi. Đằng nào họ cũng mê cậu như thế”.

Hiểu Khê nghiêm mặt, gắt: “Tiểu Tuyền! Cậu nói lăng nhăng gì thế?”.

Tiểu Tuyền cũng nghiêm không kém, nói rành rọt: “Nếu cậu không phải bạn mình, mình đã đánh cho cậu một trận tơi bời rồi. Bực chết đi được”.

Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao? Mình đã sai cái gì nhỉ?”.

Tiểu Tuyền cắn môi giận dữ: “Còn không biết thật sao? Cậu đã được Giản Triệt yêu thương, vậy có gì mà u sầu? Anh ấy đã hy sinh vì cậu như thế? Vậy mà cậu còn đấu tranh dằn vặt. Cậu như vậy sẽ làm Giản Triệt rất buồn đấy, cậu có biết không?”.

Hiểu Khê vội vã thanh minh: “Đâu có, mình không buồn”.

Tiểu Tuyền hừ một tiếng, bực dọc nói: “Đừng có lừa mình. Cũng đừng giả vờ rằng cậu không được Giản Triệt yêu thương”.

Hiểu Khê vừa há miệng định cãi, Tiểu Tuyền lại gắt lên: “Cậu định lừa ai nữa cơ chứ? Tình cảm của Giản Triệt với cậu sờ sờ như vậy, ai mà không nhận thấy? May ra chỉ có Hạo Tuyết ngây thơ không nhận ra mà thôi”.

Hiểu Khê thở dài, đúng là không gì qua mắt được Tiểu Tuyền tinh ranh. Tiểu Tuyền vẫn nói bằng giọng rất nghiêm túc: “Hiểu Khê, mình xin cậu đấy, đừng làm khổ Giản Triệt. Anh ấy đã quá khổ rồi”.

Tim Hiểu Khê đập thình thịch, máu trong người đã thấy sôi lên. Cô đau khổ hỏi: “Tiểu Tuyền, bắt đầu từ khi nào cậu lại trở thành người làm tổn thương người khác như thế? Cậu có biết mình đau khổ như thế nào không? Mình những tưởng chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình không từ bỏ, sẽ khiến mọi việc trở nên tốt hơn. Nhưng hóa ra mình đang gây ra hiểu lầm, mình đang làm người khác phải đau khổ”.

Thấy bạn đau khổ, sống mũi Tiểu Tuyền cũng thấy cay cay. Cô an ủi: “Hiểu Khê đừng buồn nhé. Mình không cố tình trách cậu đâu. Nhưng thực tế đúng là nếu cậu chọn một người nào đó trong số họ thì người còn lại cũng sẽ rất đau khổ”.

Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn nói không ra lời nhưng trái tim cô thầm thừa nhận lời của bạn rất đúng.

Tiểu Tuyền nắm chặt tay bạn, cau mày nói: “Hiểu Khê này, nếu cậu từ bỏ Giản Triệt, quay về bên cạnh Lưu Băng, khiến anh ấy bị tổn thương thì mình thề sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu đâu”.

Hiểu Khê thở dài, im lặng rất lâu, cứ nhìn Tiểu Tuyền chăm chăm như một người xa lạ. Rất lâu sau, cô mới nói ra được: “Mình tới học viện Quang Du không phải để tìm bạn trai, mà vì muốn học tập, muốn kết bạn hữu nghị với mọi người. Nếu một ngày nào đó, mình rời xa Giản Triệt, không phải là mình muốn làm tổn thương anh ấy. Mà vì nếu không yêu anh ấy nhưng vẫn gắng ở bên anh ấy mới là sự thương hại lớn nhất, là tổn thương lớn nhất với Giản Triệt”.

Cũng im lặng rất lâu, Tiểu Tuyền mới hỏi được tiếp: “Thế cậu có yêu anh ấy không?”.

Lại im lặng, Hiểu Khê tiếp tục dõi đôi mắt mơ màng ra cửa sổ.

“Chị có có yêu anh Giản Triệt không?”. Tiếng Hạo Tuyết vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong vườn hoa. Mặt trăng soi bóng xuống hồ nước, ánh sáng trong veo. Gương mặt xinh xắn của Hạo Tuyết đang đầy đau khổ, đăm đắm nhìn Hiểu Khê như truy dò, như cầu xin. Hiểu Khê nhúng tay xuống hồ, khẽ lay động, mặt nước yên tĩnh như vỡ ra, sóng lăn tăn lay động. Từ khi gặp Cổ Phi Anh ở trường đến nay, lâu lắm rồi cô mới gặp Hạo Tuyết. Kể từ đó, Hiểu Khê có cảm giác Hạo Tuyết cứ né tránh cô. Nhưng bất đắc dĩ phải chạm trán nhau thì Hạo Tuyết đều nhìn cô bằng con mắt khác lạ. Nhưng đôi mắt đó không giấu nổi tâm tư bất ổn của cô bé.

Minh Hiểu Khê không biết nên trả lời Hạo Tuyết ra sao, cứ ngẩn cả người ra nhìn sóng hồ. Hạo Tuyết sốt ruột, túm lấy tay cô mà lắc: “Chị trả lời đi chứ. Rốt cục Cổ Phi Anh nói thật, đúng không? Chị cũng yêu anh Giản Triệt phải không? Chị muốn giành anh Giản Triệt khỏi em phải không?”.

“Tiểu Tuyết…”, Minh Hiểu Khê cảm thấy rất buồn cười nhưng không cười nổi.

Đông Hạo Tuyết nóng ruột tới sắp khóc: “Em xin chị đấy. Đừng cướp anh Triệt của em được không? Xin chị, hãy trả anh Triệt cho em được không?”.

“Trả cho em ư?...”, Minh Hiểu Khê vẫn không tài nào cười được. Cô đập tay lên trán, hỏi lại: “Làm sao trả cho em đây? Giản Triệt trước đây là thuộc về em sao?”

“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết la lên đầy bất bình, mắt đẫm lệ, “Chị đang giễu cợt em phải không?”.

“Tiểu Tuyết…”, Minh Hiểu Khê trong lòng rất hối hận. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nói ra những lời như thế. Cô đưa tay ra định vỗ về Hạo Tuyết , rất muốn an ủi cô bé và thanh minh rằng cô hoàn toàn không có ý giễu cợt. Nhưng tiếc thay, vừa chạm vào Hạo Tuyết, cô bé đã đẩy phắt Hiểu Khê ra, nhanh tới mức móng tay sắc của Hạo Tuyết rạch trên cánh tay Hiểu Khê thành bốn đường dài. Hiểu Khê kinh hãi sững sờ, nhìn mấy vết cào trên tay, có cảm giác trái tim cô vừa bị cào nát. Cũng may máu chỉ ri rỉ trên da, chưa đến nỗi chảy máu tong tỏng.

Hạo Tuyết cũng sững sờ vì không ngờ hành động phản ứng của mình lại gây cho Hiểu Khê vết thương mạnh đến vậy. Cô run run, nước mắt lưng tròng, khe khẽ gọi: “Chị Hiểu Khê… em…”.

Hiểu Khê khẽ nhăn mặt vì đau nhưng cô giấu tay ra sau lưng miễn cưỡng cười: “Không sao, chỉ là vết xước da thôi”.

Nước mắt tí tách vẫn chảy xuống đầy ân hận. Hạo Tuyết cất tiếng rất nhỏ nhưng rất rõ và kiên định: “…Chị rời khỏi anh Triệt được không?”.

Không khí xuyên qua cổ họng của Hiểu Khê, vết thương trên tay cô bắt đầu đau nhức dữ dội.

Hạo Tuyết tiếp tục vừa khóc vừa cầu xin: “Dầu sao chị cũng không yêu anh Triệt phải không? Có nhiều người thích chị như vậy mà. Chị có thể yêu anh Hạo Nam nhà em, có thể yêu anh Lưu Băng mà, hãy trả anh Triệt cho em…”.

Hồ nước dưới ánh trăng nom lạnh lẽo và hoang vắng. Hiểu Khê thấy lòng chua xót khổ sở. Cô buột miệng, âm thanh như từ nơi nào xa xôi trong đêm yên tĩnh truyền tới: “Nếu chị yêu Giản Triệt thì sao?”

Hạo Tuyết kinh ngạc và sợ hãi tới mức nín khóc. Cô bé tròn mắt lên, ra sức phản đối: “Không thể có chuyện đó. Người mà chị luôn luôn thích là anh Lưu Băng. Từ trước tới giờ, chị chưa từng nói là thích anh Triệt. Chị không thể yêu anh ấy, không thể, không thể nào. Em không tin!”.

Hiểu Khê buồn rầu hỏi: “Nếu chị thực sự yêu Giản Triệt và không muốn rời bỏ anh ấy, em sẽ thế nào?”. Đôi mắt cô chăm chăm đối mặt với Hạo Tuyết như ngọn lửa đang cháy đùng đùng, không chút né tránh.

Hạo Tuyết lại khóc, môi run bần bật: “Nếu chị thật sự làm như thế, em sẽ hận chị, còn hận chị hơn là hận Đồng! Vì chị không những cướp đi anh Triệt, mà còn phản bội em nữa!”.

Minh Hiểu Khê đứng thẳng người, buồn bã than: “Chẳng lẽ, tình bạn giữa em và chị chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?”

Đông Hạo Tuyết khóc và bỏ đi.

Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn đứng ngắm mặt hồ gợn sóng.

Cô muốn khóc, muốn giống Hạo Tuyết được khóc một trận thỏa thích.

“Hiểu Khê!”. Có tiếng ai đó gọi cô. Là Phong Giản Triệt phải không? Sống mũi của Hiểu Khê cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Cô cắn chặt môi ngẩng đầu nghe âm thanh đó.

Triệt… Tiếng gọi anh nghẹn ngào trong cổ họng, mãi không thốt ra nổi. Chợt Hiểu Khê thấy có gì là lạ. Ánh mắt của người gọi này rất giống Giản Triệt, nhưng không phải anh ấy. Sau khi ngắm kĩ, Hiểu Khê ngơ ngác thốt lên: “Hạo Nam! Sao anh lại ở đây?”.

Ánh mắt của Đông Hạo Nam sáng tựa ánh trăng trên trời. Anh ta đưa tay ra, muốn vuốt ve gương mặt cô: “Em đang khó chịu lắm phải không?”.

Hiểu Khê quay mặt đi, tránh bàn tay khỏe mạnh của anh, gắng nở nụ cười: “Em không sao đâu. Em rất khỏe. Em muốn về”. Nói rồi, cô quay người định bỏ đi.

Hạo Nam liến túm chặt cô lại: “Khoan đã, chờ một chút”.

Hiểu Khê bực bội, cố rút tay ra nhưng không được. Cô quay lại nhìn Hạo Nam đầy dò hỏi. “Để anh đưa em về”, Hạo Nam nói.

“Không cần đâu, em tự về được mà”, Hiểu Khê từ chối.

“Hiểu Khê, hôm nay để anh đưa em về!”, giọng điệu của Hạo Nam kiên định đến nỗi hầu như không dễ kháng cự.

Hiểu Khê vẫn ra sức chống trả: “Em không phải không có chân, lại không phải là một đứa trẻ, em tự về được!”. Nhưng nom Hiểu Khê vừa bực tức vừa đau buồn, lại có vẻ tủi thân nữa, lòng Minh Hiểu Khê như mềm lại, không biết phải làm sao.

Hạo Nam nhắm nghiền mắt, nói rất khẽ như một lời than: “Để anh đưa em một lần vậy, nói chung là anh van xin em đấy!”

Một chiếc xe hơi sang trọng màu đỏ tươi lướt nhanh trên phố. Gió thổi mạnh vào mặt. Tóc bị gió thổi trên vai rối bời, vờn bay tự do, xõa vào mặt của Hạo Nam, khiến anh vấn vương. Hiểu Khê chỉ thấy bên tai là tiếng gió gào thét, khiến mắt cô díp tịt, chỉ chực gục đầu xuống ngủ. Chả mấy chốc, chiếc xe dừng lại bên một thảm cỏ bên hồ. Khắp nơi như một tấm màn nhung đen bao bọc, không khí mát lạnh thật dễ chịu. Hiểu Khê nhắm mắt hít thở nhè nhẹ, mọi phiền não như tiêu tan. Cô nhận thấy đúng là đã lâu lắm không có được cảm giác thoải mái như vậy. Cô cười: “Hạo Nam, thật không ngờ anh đi nhanh đến vậy”.

Hạo Nam cũng quay lại cười: “Ừ, anh cũng không ngờ đấy”.

Dưới ánh trăng, Hiểu Khê mặt vẫn tươi roi rói, lại còn cười hớn hở và hát bâng quơ. Hạo Nam thấy xúc động la, hiếm khi anh thấy cô vui như vậy. Anh lặng lẽ ngồi ngắm Hiểu Khê. Nom cô lúc này y hệt một đứa con nít, mọi ưu tư sầu muộn như bay biến. Gió mát lạnh lướt qua gương mặt tươi sáng của Hiểu Khê, thổi rối bù tóc của cô, tóc bay bay trên đôi môi của cô… Hiểu Khê cười nói rộn rã một lúc thì thấy có điều bất thường, liền ngừng lại, nghi ngờ nhìn chăm chăm vào ánh mắt dịu dàng bất ngờ của Hạo Nam. Thần sắc và ánh mắt của anh khiến cô đột nhiên xao xuyến. Cô hiểu ánh mắt đó muốn nói gì.

Hiểu Khê vội đứng dậy, hoang mang nói: “Trời tối rồi em phải về đây”. Có lẽ do đứng dậy quá gấp, cô hơi lảo đảo, suýt ngã lên người Hạo Nam. Hạo Nam lập tức nắm lấy tay cô. Tay của anh nóng như lửa, gương mặt tuấn tú của anh không biết kề vào má cô từ lúc nào. Họ gần nhau tới mức hơi thở của cả hai như sắp hòa quyện vào nhau. Hiểu Khê giật mình như bị điện giật, cố gắng rút tay ra khỏi tay Hạo Nam. Do không cẩn thận, cô bị trượt đi, ngã lăn xuống bãi cỏ, đau điếng.

Đôi mắt Hạo Nam vụt tối sầm. Anh bực bội cất tiếng bằng giọng rất trầm: “Em làm gì thế? Coi anh như con hổ ăn thịt người không bằng”.

Hiểu Khê giả bộ cười phá lên giòn tan: “Ha ha, đâu có, em chỉ sợ làm anh đau thôi”.

Hạo Nam vẫn đứng đó, buồn rầu nhìn Hiểu Khê, hồi lâu mới nói: “Hiểu Khê, anh có lời muốn nói với em”.

Hiểu Khê xoa mũi, cười gượng. Nom Hạo Nam quá nghiêm nghị, không biết anh ấy muốn gì nhỉ? “Em không muốn nghe”, cô rụt rè cất tiếng đầy cảnh giác.

“Minh Hiểu Khê!”, Hạo Nam kinh ngạc phẫn nộ vì bị từ chối, hai tay bắt đầu nắm chặt lại như chực thụi cho cô một quả.

Hiểu Khê nhìn Hạo Nam, cười nói: “Thế nào, muốn đánh em phải không? Anh đánh không lại em đâu”.

Hạo Nam bực đến nỗi tóc tai dựng hết cả lên, anh quát to: “Minh, Hiểu, Khê, em…”.

Hiểu Khê vẫn ngọt ngào xoa dịu: “Đừng bực, đừng bực. Chúng ta về nhà thôi”.

Hạo Nam im lặng hồi lâu, rồi nói: “Hiểu Khê, anh có lời muốn nói với em”.

Hiểu Khê cười miễn cưỡng: “Điều bộ của anh rất nghiêm túc, lời muốn nói cũng rất nghiêm túc phải không?”.

Hạo Nam đáp: “Phải”.

“Hi, hi, như vậy đi”, lông mày của cô nhíu lại, như làn sóng đầy suy nghĩ, “Vậy em không muốn nghe”.

“Minh Hiểu Khê!”, Hạo Nam tức giận, lại nắm chặt tay lại.

Hiểu Khê liếc nhìn tay của Hạo Nam, thất vọng cười: “Thế nào, muốn đánh em phải không? Anh đánh không lại em đâu”.

Hạo Nam tức giận đến mức dựng cả tóc gáy: “Mnh, Hiểu, Khê, em…”.

Hiểu Khê vẫn tươi như hoa: “Không nên tức giận, không nên tức giận. Chúng ta về nhà thôi”. Nói xong, cô định bỏ đi. Thật không ngờ cô lại bị Hạo Nam kéo mạnh. Hiểu Khê vùng ra, nên trượt chân lại ngã lăn ra cỏ.

Lần này Hiểu Khê thấy bực mình, lồm cồm đứng lên, bực bội nói: “Hạo Nam, anh muốn thế nào? Em khách sáo đối với anh là nể mặt Tiểu Tuyết. Anh không nên được nước làm tới!”.

Hạo Nam luống cuống, không biết tại sao mình lóng ngóng tới mức làm Hiểu Khê lại ngã ra vậy. Anh không thể hiểu nổi tại sao cứ đứng trước mặt Hiểu Khê, anh lập tức biến thành đứa trẻ ngốc nghếch. “Tôi có lời muốn nói với em!”.

Lời đề nghị mà Hạo Nam muốn nói nhẹ nhàng một chút bỗng như tiếng gào thét. Hiểu Khê nhăn nhó: “Em đã nói rồi, em không muốn nghe!”.

Hạo Nam vẫn gầm lên như con sư tử: “Anh nhất định phải nói!”.

“Em nhất định không nghe! Không muốn nghe”, gân xanh trên mặt Hiểu Khê nổi lên vì tức giận.

Hạo Nam lồng lộn như lên cơn điên, vò đầu bức tóc, gào thét: “Vì sao em không muốn nghe? Em thậm chí không biết anh muốn nói gì cơ mà?”.

Hiểu Khê vung vẩy quả đấm trước mặt Hạo Nam, mặt đỏ bừng: “Bất luận anh nói gì, em đều không muốn nghe! Em không muốn nghe đấy! Không nghe! Không nghe!!!”.

“Anh yêu em! Minh Hiểu Khê!!”. Hạo Nam nhịn không được nữa, phải gào thét lên đối với Minh Hiểu Khê đáng ghét đó!

Đêm thật mát mẻ. Hiểu Khê ngơ ngẩn, tim như muốn rớt xuống. Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Hai tay cô cô gắng lau đám bùn non dính trên mặt. Cô gắng trấn tĩnh tinh thần, cẩn thận và chậm rãi nói từng từ một: “Em không thích anh”.

Ánh mắt của Hạo Nam thật khác thường, đầy đau khổ nhưng nụ cười trái lại ôn hòa khác thường: “Anh biết!”.

Hiểu Khê chớp chớp mắt, chưa hiểu lắm.

Hạo Nam nói tiếp: “Em biết vì sao anh lại nói những lời như thế với em không?”. Anh nằm ngửa ra cỏ, nhắm mắt lại, cười lặng lẽ. Ánh sao trên trời thật sáng, soi rõ xuống gương mặt anh. Hạo Nam thì thầm: “Vì anh chỉ có một cơ hội như thế này”.

Hiểu Khê dứt đám cỏ xung quanh, lòng dạ rối bời. Cô nhìn Hạo Nam và hỏi: “Bây giờ em nên làm gì đây? An ủi anh nhé!”.

Hạo Nam dịu dàng đáp, mắt vẫn nhắm nghiền. Hai mi của anh ta bay nhè nhẹ: “Đúng vậy, em nên an ủi anh”.

Hiểu Khê cau mày: “Nhưng em không biết phải làm sao”.

Hạo Nam mở choàng mắt, lớn tiếng: “Em thật là ngu ngốc. Anh làm sao thích em cơ chứ?”.

Hiểu Khê gãi gãi đầu, thực là khó hiểu quá. Hạo Nam nói tiếp: “Anh làm sao có thể thích em chứ? Chúng ta kể cả cơ hội nói chuyện với nhau cũng rất ít, anh không thể thích em được. Yên tâm đi. Đồ ngốc…”.

Mắt Hiểu Khê sáng bừng, cô hớn hở hỏi: “Anh gạt em đúng không? Vì trước đây em rất dữ đối với anh. Cho nên, anh đùa em, chỉ là đùa em, xem em có bị lừa hay không? Đúng hay không?”.

Hạo Nam nhìn Hiểu Khê chăm chăm, lấy tay sờ lên gương mặt lấm lem của cô và nói: “Mặt của em rất bẩn, anh giúp em lau nhé!”

Hiểu Khê do dự một chút, rồi lấy một chiếc khăn mùi xoa thêu hoa từ trong túi ra, đáp: “Cám ơn anh, em có thể tự làm được”.

Hạo Nam bực mình túm chặt lấy tay của Hiểu Khê, khiến cô phải la oai oái lên vì đau đớn. Anh nói: “Để im cho anh lau, để anh giúp em”.

Hiểu Khê lại vùng vằng, không chịu. Hạo Nam vẫn nhẹ nhàng: “Nếu em thấy anh nói gì gây khó khăn cho em, vậy em hãy quên hết những lời nói đó đi nhé!”. Vừa nói, Hạo Nam vừa dịu dàng lau mặt cho cô. Động tác thật mềm mại, khác hẳn một Đông Hạo Nam thô lỗ khác ngày thường. Hiểu Khê đứng im, không dám động đậy, lòng bỗng dưng thấy cảm động lạ thường.

Cô hít một hơi thật sâu, đánh bạo vỗ lên vai của Hạo Nam một cái, nghiêm nghị nhìn anh, nói bằng giọng kiên quyết: “Hạo Nam, sau này anh là bạn tốt của em nhé!”.

Bàn tay của Hạo Nam bỗng khựng lại, rồi tức giận cốc lên đầu cô một cái. Mắt Hạo Nam đỏ như lửa, giận không thể kìm được, lớn tiếng nói: “Minh! Hiểu! Khê! Trước đây em không xem anh là bạn sao?!”.

Đồ ngốc! Lại nói sai rồi! Trong gió đêm, dưới ánh sao, Minh Hiểu Khê ôm đầu bỏ chạy.

Phong Giản Triệt trong bộ đồ bằng lụa màu trắng đang ngồi trên sô pha cũng màu trắng. Mấy cọng tóc đen nhánh trước trán anh như đang trêu đùa, đôi mắt hiền dịu như nước xuân. Anh ngồi ở đây, im lặng mỉm cười với Hiểu Khê, giống như đã đợi cô rất lâu rất lâu rồi, lâu khiến cô phải đau lòng. Tim của Minh Hiểu Khê đập liên hồi, cổ họng khô đắng, gắng nói: “Em… đã trở về. Anh đói không? Nồi canh đang hâm trên bếp”.

Hiểu Khê cố gắng tìm ánh mắt của Giản Triệt. Trong ánh mắt anh chỉ có sự quan tâm sâu sắc, không có chỉ trích và hoài nghi. Bỗng Giản Triệt cất tiếng nói: “Anh không đói”, rồi đứng dậy bước đi. Nhìn anh đi, Hiểu Khê bỗng nhiên thấy chột dạ. Cô cúi đầu xuống, đờ người ra, chân loạng choạng. Lạ thật, tại sao cô phải chột dạ nhỉ, cô không làm việc gì xấu, nhưng…

“Anh luôn đợi em phải không?”, Hiểu Khê nhịn không được hỏi nhỏ. Cô nói: “Triệt, em làm tổn thương anh rồi, đúng không? Là em luôn làm tổn thương anh”.

“Không, em không hề làm gì khiến anh bị tổn thương cả. Đừng ngại”, Giản Triệt nhìn cô chằm chằm, trả lời thật dứt khoát, “Mọi lời nói, mọi hành động của em đều là được anh trân trọng, đều khiến anh thấy rất hạnh phúc” .

Hiểu Khê thấy lòng thật chua xót và đau khổ như kim châm, cô bỗng thốt lên: “Em thích anh, Triệt”.

Giản Triệt thở gấp, tưởng muốn nghẹn thở.

Đêm, vắng lặng quá.

Đêm vắng lặng này sẽ trở thành thời khắc mãi mãi không quên được trong ký ức suốt đời của Phong Giản Triệt. Minh Hiểu Khê mắc cỡ đến đỏ mặt, từ từ chìa tay ra, ôm lấy anh. Cô đang mò mẫm, nhè nhẹ hôn lên sống mũi trắng như tuyết của anh. Đôi môi hồng phấn của cô nóng hừng hực, sống mũi lành lạnh của anh rất kiêu hãnh…

“Triệt, bây giờ có thể rồi phải không?”

“Cái gì?”

“Để em hôn anh.”

“Không thể.”

“Tại sao vậy?...”

“Vì anh muốn hôn em trước.”

Nói xong, Phong Giản Triệt nhẹ nhàng hôn lên môi của Minh Hiểu Khê.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...