Minh Nhược Hiểu Khê 3: Chuyện Thần Thoại
Chương 4
Anh có khỏe không?
Mùa xuân đã tới, anh nhớ mặc nhiều quần áo nghen.
Đúng rồi, anh nhất định phải hồi phục sức khỏe nhé! Em rất nhớ anh!
Hiểu Khê
PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.
***
Gửi anh Triệt!
Ở đây vừa có một trận mưa mùa xuân, ở chỗ anh có mưa không?
Em ở Cao Sơn, phong cảnh rất đẹp, rất vui.
Nghe tin tay phải của anh đã bắt đầu hoạt động được, em rất vui. Anh gắng giữ sức khỏe nhé!
Nhớ anh!
Hiểu Khê
PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.
***
Gửi anh Triệt!
Đỉnh núi Nga Mi có rất nhiều hổ, thật thú vị. Ước gì em có thể bắt được một con cho anh. Tay phải của anh đã cử động thoải mái rồi phải không? Em vui lắm!
Nhớ anh quá!
Hiểu Khê
PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.
***
Gửi anh Triệt!
Ở đây hẻo lánh quá, gửi bưu thiếp thật khó khăn.
Anh đừng lo lắng nhé!
Tay phải của anh ăn cơm được bình thường chứ? Vậy anh ăn nhiều hộ em nhé! Nhớ anh.
Hiểu Khê
PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.
***
Gửi anh Triệt!
Em bị ốm, người buồn bã, rất nhớ mọi người.
Ở đây không vui tý nào, chả có điện gì cả.
Không nhận được thư của anh. Rất nhớ anh.
Anh vẫn khỏe chứ?
Hiểu Khê
PS: Cho em gởi lời hỏi thăm tới mọi người.
“Anh Triệt! Anh Triệt ơi!”
Cửa vừa mở, Hạo Tuyết bay vèo vào phòng như một con yến nhỏ. Cô bé thở hổn hển đặt cái ba lô nặng trịch xuống sàn nhà, liếc nhìn Giản Triệt đang ngồi bên cửa sổ. Chết thật, sao lúc nào anh ấy cũng đẹp trai thế nhỉ, làm người ta phải ngây ngất. Giản Triệt như không chú ý tới sự xuất hiện của Hạo Tuyết. Tay anh vẫn mân mê tấm thiệp xinh xắn, mắt vẫn mơ màng nhìn ra cửa sổ như đắm mình vào một thế giới khác.
Ngón tay thon dài của anh ta nhè nhẹ phất một tấm thiệp nho nhỏ, thương tiếc và trân trọng như thế.
Hạo Tuyết nhìn ngó một lúc rồi reo lên sung sướng: “Chị Hiểu Khê gửi thiệp mới tới phải không? Trời ơi lâu quá không có tin tức gì của chị ấy” rồi cô bé chạy tới định giật lấy tấm thiệp từ tay Giản Triệt.
Nhưng anh đã lẹ làng xoay người, tránh đi và nói: “Có gì đâu em, thiệp cũ ấy mà”.
Hạo Tuyết thất vọng, ỉu xìu: “Thiệp cũ à? Chán quá, làm người ta mừng hụt”. Nhưng cô ngạc nhiên nhìn lại Giản Triệt: “Thế sao anh trông mơ màng thế? Làm em cứ nhầm”.
Giản Triệt im lặng, nhìn đi chỗ khác.
Trong khi đó, Hạo Tuyết không ngừng than vãn: “Chị Hiểu Khê tệ quá, gần một tháng rồi mà không chịu gửi thư từ gì cả. Hay là chị ấy đã quên chúng ta nhỉ?”.
Giản Triệt vẫn im lặng nhưng mặt không giấu được vẻ lo ngại.
Hạo Tuyết vẫn lẩm bẩm: “Không hiểu chị ấy có chuyện gì nhỉ? Hay là chị Hiểu Khê bị làm sao? Như tai nạn hay ốm đau chẳng hạn”.
Giản Triệt bực bội nói: “Hạo Tuyết! Sao em lại có thể nói như vậy được?”.
Hạo Tuyết rối rít đập vào miệng mình: “Phỉ phui cái mồm nói nhảm. Anh yên tâm đi, em chả đúng cái gì bao giờ đâu”. Rồi cô liến thoắng nói tiếp: “Anh đừng lo nhé, chị ấy giỏi giang tháo vát như thế, chắc chắn không có chuyện gì đâu”.
Giản Triệt lại im lặng, chỉ đắm đuối ngắm nghía mấy tấm bưu thiếp mà Hiểu Khê gửi về trước đây. Nhìn anh buồn đến nao lòng. Hạo Tuyết ngắm anh, xót xa. Đúng là từ hồi Hiểu Khê về quê, anh Giản Triệt đã thay đổi hẳn, không còn tươi cười như trước nữa. Tuy ánh mắt vẫn rất thân thiện, quan tâm, nhưng rõ ràng anh ít nói ít cười, ngày càng trầm lặng và xa vắng.
Hạo Tuyết rất lo lắng. Cô bé nhớ lại khi Hiểu Khê vừa đi còn liên tục gửi thiếp về. Nhưng suốt một tháng qua, thư từ và bưu thiếp đều không thấy đâu. Khổ nhất là ở bưu thiếp cuối cùng, Hiểu Khê còn báo là bị ốm, giờ không biết ra sao rồi. Tin tức cứ bặt tăm thế này, ai nấy cũng đều sốt ruột. Hạo Tuyết cuối đầu, suy nghĩ rất lung, rồi ngẩng phắt lên, nói bằng giọng rất cương quyết: “Anh trai em đã đi tìm chị Hiểu Khê rồi, anh có biết không?”.
Giản Triệt nhìn cô chăm chú ra chiều ngạc nhiên.
Hạo Tuyết liến thoắng khoe: “Cũng vì chuyện này, anh trai và ba em cãi nhau rất lớn. Vì công việc ở công ty hiện quá bận, không thể để anh ấy đi được. Tuy anh Hạo Nam không thừa nhận là đi tìm chị Hiểu Khê, nhưng em đoán chắc là đi tìm chị ấy”.
Giản Triệt lại nhìn tấm thiệp, băn khoăn không nói câu nào.
Hạo Tuyết thở dài: “Không biết từ lúc nào anh Hạo Nam đã phải lòng chị Hiểu Khê. Bản thân anh ấy không chịu thừa nhận đâu nhưng mẹ và em đều nhận thấy rõ. Anh Hạo Nam bề ngoài luôn mạnh mẽ, dữ tợn nhưng thực ra rất mềm yếu. Sau khi anh Lưu Băng yêu được chị Hiểu Khê, anh ấy rất đau khổ và tuyệt đối câm nín, không hề cho ai biết tâm sự này của mình. Ôi ông anh đáng thương của em”. Chợt Hạo Tuyết ngẩn ra, nói: “Ơ, nhưng bây giờ chẳng phải anh Lưu Băng và chị Hiểu Khê đã chia tay với nhau rồi sao. Vậy anh trai em đã có cơ hội rồi”.
Hạo Tuyết quay lại nhìn Giản Triệt nói tiếp: “Lâu nay anh có biết tin gì về anh Lưu Băng không? Em nghe nói Liệt Viêm Đường tiếng tăm ngày càng vang dội, làm nhiều việc kinh khủng lắm”. Cô bé lắc đầu le lưỡi ra dáng rất sợ hãi.
Giản Triệt bật cười, “Anh tin rằng Hiểu Khê sẽ trở về. Anh tin như vậy”.
Hạo Tuyết nhìn anh đầy nghi ngờ. Lẽ nào anh Giản Triệt cũng phải lòng chị Hiểu Khê.
Tiểu Tuyền và Hạo Tuyết đang đứng chơi trên sân trường. Chợt mắt cô bé sáng rực khi nhìn thấy bóng anh trai từ xa. Sau một thời gian mất tích đầy bí ẩn, nom Hạo Nam vẫn khôi ngô tuấn tú. Tiểu Tuyền sau một hồi ngắm nghía Hạo Nam, thầm thì nói: “Hạo Tuyết này, nom anh trai cậu có vẻ hơi khác nhỉ?”.
Hạo Tuyết nhìn theo bóng anh trai. Hạo Nam đang lững thững đi trên con đường rợp bóng cây cạnh sân trường. Ánh mặt trời chan hòa, tỏa sáng trên gương mặt anh, song ánh mắt của Hạo Nam nom vẫn xa vắng và buồn bã. Vẻ đẹp trai buồn bã đó của Hạo Nam khiến các nữ sinh vẫn thần điên bát đảo. Mắt họ rực sáng, liên tục dõi theo anh đắm đuối.
Hạo Nam không vui cũng đúng thôi vì sau khi đi mất mười ngày ròng rã tìm kiếm ở quê Hiểu Khê, thậm chí đến tận nơi gia đình cô dạy võ cũng không thấy bóng dáng Hiểu Khê đâu. Cha cô trái lại không chút lo lắng, còn cười hớn hở khoe rằng Hiểu Khê phúc lớn mạng lớn, tự biết lo lắng cho mình nên ắt không có chuyện này xảy ra. Ông còn nhiệt tình mua vé máy bay, tiễn Hạo Nam quay về vì sợ anh bỏ dở việc học.
Chợt mọi con mắt đang dõi theo Hạo Nam nhấp nháy liên tục, mọi người đồng loạt ồ lên. Tiểu Tuyền giật tay Hạo Tuyết, cuống lên nói: “Xem kìa, lại có trò xem rồi”.
Thì ra một cô gái thanh tú tóc dài buông lơi đột ngột xuất hiện trước mặt Hạo Nam. Cô gái ấp úng chìa một chiếc bánh kem sô cô la ra trước mặt anh, lúng túng nói: “Anh Hạo Nam, em… em luôn luôn rất… rất ngưỡng mộ anh. Đây… đây là bánh kem… em làm cho anh… Hy vọng… anh thích. Em muốn cùng anh… kết bạn…”.
Tiểu Tuyền hớn hở nói với Hạo Tuyết: “Cậu xem đi, chắc chắn cô gái kia sẽ trở thành gương mặt ngốc nghếch thứ 37 của Học viện Quang Du phải không? Tại sao mọi người vẫn mắc phải sai lầm cũ rích như vậy nhỉ?”.
Hạo Nam bị ngắt mạch suy nghĩ, kinh ngạc đứng lại, ấp úng nói: “Tôi… tôi…”.
Mọi người nín thở chờ đợi phản ứng của Hạo Nam và thầm xót thương cho cô gái nọ.
Trong ký ức của mọi người đều chợt nhớ lại trận chiến nảy lửa giữa Hiểu Khê và Hạo Nam vào năm ngoái khi một cô gái tặng bánh kem cho anh. Tất cả như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Theo ghi chép lại của tập san Học viện Quang Du, đôi mắt của Hạo Nam chợt lóe lên một ánh nhìn phức tạp, vừa đau khổ giằng dai, vừa nhung nhớ. Hết hơn hai phút, anh chìa tay ra nhận cái bánh. Cô gái đưa bánh e lệ sung sướng. Cánh tay Hạo Nam cầm chiếc bánh chợt nâng cao… nhưng anh không ném vào mặt cô gái mà thay vào đó là đập mạnh xuống đất, khiến nó trở thàng một đám bẹp dúm, nhoe nhoét. Anh hét to: “Cút!”… bỗng một sự kiện lớn và chấn động đã xảy ra. Theo ký giả nổi tiếng của Học viện Quang Du đầy uy quyền nhất báo cáo: Trong khi chữ “Cút!” đang bồng bềnh trôi, bỗng một âm thanh trong trẻo và gay gắt bỗng dội lại. Đó cũng chính là âm thanh khiến mọi người nhớ nhung nhất, đố kị nhất, cũng dễ khiến người ta rối ruột rối gan nhất.
“Đông Hạo Nam, đồ tàn nhẫn kia!”. Một cô gái nhỏ nhắn bất bình nhảy ra. Cô bực bội nói: “Anh không ném bánh kem vào mặt người khác, như vậy là có tiến bộ. Nhưng vẫn kiêu ngạo lắm, phải dẹp bỏ nữa”.
Dưới bầu trời trong xanh, lá mơn man nhè nhẹ, Hạo Nam hơi sững người, nhưng không hề tức giận. Anh đắm đuối nhìn cô gái đó, rồi ôm chầm lấy cô, nhắm nghiền mắt, người run rẩy. Nét mặt anh được mọi người phân tích thật kĩ lưỡng, nó vừa phẫn nộ vừa vui mừng. Hạo Tuyết và Tiểu Tuyền ôm nhau vui sướng hò reo. Mọi người xung quanh căng mắt ra nhìn cô gái vừa xuất hiện, rồi tất cả đều đồng loạt hò reo: “Hiểu Khê! Hiểu Khê!”… Tiếng hoan hô ngày càng dâng cao như làn sóng nhấp nhô. Chỉ mười phút sau, cả Học viện Quang Du đã truyền hết tin: Minh Hiểu Khê đã trở về!
Hiểu Khê xòe tay ra, để lộ chín cây kim dài ngắn không bằng nhau, phát sáng lấp lánh. Hạo Tuyết ngờ vực hỏi: “Chị Hiểu Khê, chả lẽ chị quay về chỉ vì muốn học cái này sao?”.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, chị về học châm cứu”. Nói đoạn, cô ôm ngực, cười rất đắc chí: “Các thầy giáo dạy chị châm cứu phải thừa nhận chị là thiên tài đấy nhé. Người ta phải mất ít nhất nửa năm mới nắm vững được tinh hoa của Thiên Sơn Hỏa và Thấu Địa Lương. Thế nên mới gọi là Minh Hiểu Khê thần thông quảng đại chứ, tuyệt đối không thể so với những người bình thường được”.
Giản Triệt không nhịn được cười, bẹo mũi Hiểu Khê, hỏi: “Hừm, thế còn em, con người thông minh kia, em mất bao lâu?”
Hiểu Khê vẫn sung sướng ngoác miệng cười: “Em á? Chỉ hai tháng thôi, tay nghề châm cứu của em đã khiến các thầy phải sững sờ”.
Hạo Tuyết vẫn bất bình: “Vậy tại sao chị không về ngay, làm em và mọi người lo lắng gần chết”.
Hiểu Khê thanh minh: “Không phải chị không muốn về mà học xong còn phải thực hành chứ. Chị đã thử châm cứu cho một số thú hoang như tám con thỏ, một con chó… Đầu tiên chị làm gãy chân chúng… rồi…”.
Mặt Hạo Tuyết trắng bệch, cô bé kêu “Ối!” một tiếng đầy sợ hãi rồi lắp bắp: “Chị… chị thật tàn nhẫn”.
Chỉ có Giản Triệt rất khoan dung độ lượng hỏi tiếp: “Rồi sau đó ra sao? Em chữa lành cho chúng được chứ?”.
Hiểu Khê vội vã gật đầu, đúng là chỉ có anh mới hiểu cô: “Vâng, tất nhiên rồi, em đã châm cứu cho chúng lành lặn”. Rồi cô quay sang nói tiếp với Hạo Tuyết: “Chị biết như vậy quả tàn nhẫn nhưng vì nóng lòng muốn chữa cho anh Giản Triệt nên không có cách nào khác. Chị cũng định bụng nuôi chúng suốt đời nếu chân chúng không lành”.
Hạo Tuyết vẫn lo lắng: “Có thật chân chúng lành lặn bình thường chứ?”.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, chúng hoàn toàn chạy nhảy được bình thường rồi, thế nên chị mới có mặt ở đây chứ”.
Hạo Tuyết sung sướng chạy tới ôm chầm lấy cô, reo lên: “Như vậy anh Triệt có hy vọng chữa tay rồi”.
Hiểu Khê mỉm cười, tự tin nói: “Chị nghĩ vậy”.
Chợt Giản Triệt cắt ngang: “Em buông chị ấy ra đi. Hiểu Khê chìa tay ra đây”.
Cả hai đều ngơ ngác nhìn Giản Triệt, ánh mắt của Hiểu Khê hơi bối rối và né tránh. Giản Triệt giằng lấy cánh tay trái của Hiểu Khê. Trên đó đầy những vết kim châm tím lại.
Hạo Tuyết hét lên: “Khiếp quá, tay chị sao thế? Cứ như dân nghiện ấy nhỉ?”.
Hiểu Khê bực bội, gạt cô bé sang một bên. Giản Triệt khẽ khàng vuốt ve lên cánh tay của Hiểu Khê, đau xót nói: “Sao em lại lôi mình ra làm vật thí nghiệm như thế?”
Hiểu Khê bối rối: “Động vật và người vẫn có sự khác nhau mà. Nhưng em không thể làm gãy tay một ai đó để làm thí nghiệm được”.
Giản Triệt đau khổ nói: “Đừng nói là em tự làm gãy tay mình để tự châm cứu đấy nhé!”.
Hiểu Khê buột miệng thốt lên đầy kinh ngạc: “Ơ, sao anh biết?”.
Giản Triệt nghiêm mặt, hỏi: “Em vừa nói gì? Em có đùa không đấy? Nói lại xem!”.
Hiểu Khê sợ hãi, luống cuống thanh minh: “Không không, em nói chơi thôi. Ai lại ngốc tới mức bẻ gãy tay mình cơ chứ?”.
Giản Triệt thở dài, không biết cô nói thật hay dối nữa. Nhưng dù sao tới giờ nom cô vẫn lành lặn là mừng rồi. Một lúc sau, anh nói tiếp rất nhẹ nhàng: “Em đừng áy náy về chuyện của anh. Nếu lần đó không phải em, mà là môt người lạ, anh cũng làm như vậy mà”.
Hiểu Khê cười thật duyên: “Em biết, em biết mà. Anh là người đàn ông tốt bụng nhất đời. Nhưng em làm như vậy không phải vì anh là người em quý mến, mà đối với kẻ thù của mình, em vẫn muốn giúp đỡ. Vì thế, anh cũng đừng day dứt nhé. Vả lại, em là người đã nói là làm mà, em nhất định sẽ làm cho cánh tay anh khỏi hoàn toàn”.
Tại Học viện Quang Du, bác sĩ Susi lạnh nhạt kiểm tra cánh tay phải của Giản Triệt, rồi ngẩng đầu lên hỏi Hiểu Khê: “Cô đã châm cứu cho anh ta bao lâu rồi?”.
Hiểu Khê đáp: “Dạ thưa bác sĩ, mới chữa được chín ngày, mỗi ngày châm cứu ba lần, mỗi lần nửa tiếng”.
Bác sĩ vẫn cau có hỏi: “Tại sao cô dám tự ý điều trị cho anh ta? Cô đã hỏi ý kiến tôi chưa?”.
Mặt Hiểu Khê ỉu xìu, đáp: “Em sợ nếu hỏi bác sĩ sẽ không cho”.
Bác sĩ lại căn vặn tiếp: “Cô tùy tiện chữa bệnh như vậy, nếu xảy ra hậu quả gì, ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Cô nhé!”.
Hiểu Khê xị mặt nhưng vẫn đáp: “Vâng, em chịu… Nhưng… em phải dám chắc chắn mới chữa”.
Bác sĩ Susi cười nhạt, liếc xéo Giản Triệt đang im lặng, bực bội hỏi: “Anh để cô ta làm loạn à?”
Giản Triệt trìu mến nhìn Hiểu Khê, cười nói: “Tôi tin tưởng Hiểu Khê. Không sao đâu, bác sĩ đừng quá lo lắng”.
Trong khi đó, Hiểu Khê lo lắng: “Bác sĩ ơi, tình hình tay anh ấy thế nào rồi?”.
Bác sĩ mặt mũi rất nghiêm trọng, không thèm đáp.
Hiểu Khê càng sợ hơn, giật mạnh tay ông, năn nỉ: “Bác sĩ ơi, nói đi mà!”.
Bác sĩ càng khó chịu: “Cô không phải rất hiểu sao? Hỏi tôi làm gì?”.
Hiểu Khê tức chết đi được, tay nắm chặt, cố kìm nén không gây chuyện với vị bác sĩ cau có này. Giản Triệt cười xòa, lấy tay chấm mồ hôi trên trán cô, cất tiếng dịu dàng xua tan cơn bực bội của Hiểu Khê: “Không nên mắc lừa, bác sĩ Susi đang trêu em đấy!”. Nói rồi anh nhìn sang bác sĩ Susi, ánh mắt anh bừng sáng và cả quyết.
Bác sĩ Susi ngắm nhìn anh hồi lâu, rồi quay sang Hiểu Khê đang căng thẳng vì chờ đợi. Ông chỉ thốt ra hai chữ gọn lỏn: “Kỳ tích!”
Hiểu Khê mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hân hoan reo lên: “Thật không ạ? Cuối cùng đã có kỳ tích phải không? Tay phải của anh ấy có thể hoàn toàn hồi phục rồi phải không? Bác sĩ làm ơn nói nhanh đi”.
Bác sĩ chậm rãi đáp: “Qua kiểm tra ban đầu, tôi thấy tay phải của Triệt đã có biến chuyển tích cực. Khớp, cổ tay, ngón tay đều có phản ứng. Đây là điều không thể tưởng tượng nổi. Đúng là việc châm cứu của cô rất có tác dụng”.
Hiểu Khê vui mừng, nhảy cẫng lên: “Vậy tiếp đó sẽ thế nào?”.
Bác sĩ nhún vai: “Chưa biết nữa, nhưng chắc sẽ khá hơn nữa. Thế nên cô cứ tiếp tục châm cứu. Tôi sẽ phối hợp thêm phương án hồi phục cơ thể cho Triệt. Nếu làm đúng, có lẽ…”.
Hiểu Khê nôn nóng: “Có lẽ thế nào?”.
Bác sĩ Susi miễn cưỡng cười: “Có lẽ, cô sẽ tạo ra được một kỳ tích thực sự”.
Buổi tối. Gió xuân ấm áp thổi vào phòng của Phong Giản Triệt. Hiểu Khê vươn mình thư thái, cô buột miệng hỏi: “Triệt, anh bôi nước hoa không?”.
Giản Triệt ngạc nhiên bật cười: “Không có. Sao em lại hỏi thế?”.
Minh Hiểu Khê tự gõ đầu, thấy mình thật ngốc. Triệt làm sao lại có dùng nước hoa cơ chứ? Nhưng trên người anh sao lại có mùi thơm dìu dịu, khiến người ta say mê đến vậy. Cô xoa lên cánh tay trần ấm áp của anh. Làn da của anh thật bóng sáng như ánh mặt trời. Tay cô lướt đâu, Giản Triệt khẽ thấy lòng rung động như bị chạm tới nỗi cô đơn lạnh lẽo. Mắt Hiểu Khê mơ màng như lạc vào cõi thần tiên.
Hồi lâu, gió lại thổi, trong phòng vọng ra tiếng chuông nhỏ trong trẻo. Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ để thức tỉnh Hiểu Khê tỉnh lại. Cô kinh khạc nhìn thấy tay mình đang đặt lên cánh tay của Triệt. Mặt cô đỏ bừng, ấp úng: “Em… em..”.
Triệt mỉm cười tinh nghịch: “Mặt của em rất đỏ đấy! Em soi gương mà coi”.
Hiểu Khê xấu hổ, lấy hai tay che kín đôi gò má đang đỏ bừng. Cô thầm kêu lên: “Ôi, sao lại thế này!”.
Lần này cô trở về cảm giác là lạ thế nào ấy. Chỉ cần nhìn thấy Phong Giản Triệt, Hiểu Khê thấy mình không thể tự chủ được, cứ nghĩ ngợi lung tung. Cũng như giây phút này, đôi mắt đen sáng của anh cứ nhìn cô, thần trí của Hiểu Khê đã bắt đầu chao đảo không biết bay về nơi nào. Vì sao lại như thế?! Cô trầm ngâm suy nghĩ.
Phong Giản Triệt vỗ lên đầu của cô, cười nói: “Hiểu Khê, em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”.
Hiểu Khê cố gắng gạt cơn buồn ngủ: “Không được, em chưa bắt đầu châm cứu mà”.
Lúc này, tiếng chuông nhỏ trong trẻo lại vang lên, khiến Hiểu Khê phải chú ý. Âm thanh đó truyền ra từ giường của Phong Giản Triệt.
Hiểu Khê đứng bật dậy, tỉnh hẳn giấc ngủ, hai mắt phát sáng: “Đó là gì thế?”.
Giản Triệt lúng túng đáp: “Không gì cả”.
Hiểu Khê nói: “Em muốn xem!”.
Giản Triệt vẫn ấp úng: “Thật sự là không gì mà”.
Hiểu Khê bướng bỉnh đã đến cửa phòng ngủ, một tay đặt ở cửa, đau khổ xin xỏ: “Triệt, em cầu xin anh, hãy cho em xem thử đi. Anh càng không cho em xem, em càng hiếu kỳ”.
Phong Giản Triệt thở nhẹ, đứng dậy mở cửa phòng: “Xem đi!”.
Thì ra là một cái chuông gió treo ở phía đầu giường. Trên chuông gió có con hạc giấy, có ngôi sao, có cái chuông. Gió thổi qua, nghe leng keng. Chuông gió tuy rất cũ, nhưng được đánh bóng rất đẹp, không phủ một chút bụi.
Hiểu Khê nhìn Phong Giản Triệt, cười: “Ơ, bí mật của anh à? Rõ ràng là giấu một cái chuông gió, còn xem là vật báu! Là ai tặng cho anh thế? Khai thật đi!”.
Giản Triệt với tay, nghịch mấy ngôi sao trên chuông gió, môi có vị đắng chát, hỏi lại: “Em đã quên là ai tặng rồi sao?”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Em có biết à? Lạ nhỉ? Sao em không nhớ gì cả?”.
Giản Triệt chăm chú ngắm ngôi sao trong lòng bàn tay: “Có người nói, nếu cầu nguyện đối với chuông gió, nó không có gió mà tự vang lên, như thế, cầu nguyện này sẽ thành hiện thực”.
Câu nói này rất quen thuộc, Hiểu Khê thấy mình đã nghe qua… Cô mở to mắt, há to miệng, sững sờ ở đó. Vì, cô rốt cuộc đã nghĩ ra người tặng chiếc chuông gió đó, tên gọi là… Minh, Hiểu, Khê!
Leng keng! Leng keng! Chuông gió cười nhẹ… Minh Hiểu Khê ngượng đến đỏ mặt, nắm lấy cánh tay của Phong Giản Triệt, nhận lỗi: “Xin lỗi anh Triệt, em mắt già mờ tối, đầu óc ngu đần, mất trí mau quên”.
Giản Triệt cười: “Anh đã cầu nguyện” .
Âm thanh êm êm của chiếc chuông gió nghe còn hay hơn gió xuân. Hiểu Khê chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi nhỏ: “Vậy đã linh nghiệm rồi phải không?”.
Giản Triệt mỉm cười: “Vẫn chưa biết!”.
Anh và cô đều ngồi trên giường. Cái chuông gió có hạc giấy, có ngôi sao, leng keng ở giữa hai người. Khoảng cách giữ mắt và mắt chỉ có một tấc. Ánh mắt của Giản Triệt hiền hòa như đại dương, ánh mắt của Hiểu Khê trong xanh như khe suối nhỏ. Trong cái yên tĩnh đó, suy nghĩ của cô chợt lay động lên, phút chốc đột nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều… Mỗi một ý nghĩ đều là Phong Giản Triệt… Đôi mắt của anh, trong nháy mắt khiến tim cô đập rộn, có lúc hoảng hốt, có lúc liều lĩnh…
Không kịp nghĩ gì, đột nhiên cô buột miệng nói: “Anh thích em không?”.
Không có gió, nhưng tiếng chuông đột ngột vang lên. Âm thanh rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như sự hối hận trong tận đáy lòng của Minh Hiểu Khê.
Phong Giản Triệt cười cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như thấy được sự hoảng hốt và nghe được nhịp tim đập của Minh Hiểu Khê. Anh dịu dàng đáp: “Anh đương nhiên thích em mà”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không em nói là loại yêu thích đặc biệt cơ”.
Giản Triệt trầm ngâm do dự. Sự im lặng của anh làm rối loạn hơi thở của cô. Hiểu Khê không hiểu điều mà chính mình rốt cuộc hy vọng nghe được là gì.
Mãi lâu sau, Giản Triệt mỉm cười với cô: “Hiểu Khê, anh hy vọng em hạnh phúc!”
“…”
“Nếu yêu em có thể làm em hạnh phúc, anh sẽ yêu em. Nhưng nếu không yêu em mà vẫn có thể làm cho em hạnh phúc, vậy chính là anh thích em”.
“Vậy… còn hạnh phúc của anh?”
“Hạnh phúc của anh, chính là nhìn thấy em hạnh phúc”.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp