Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt
Chương 21: Cổng nhà họ Phong
Giản Triệt cung kính đáp: “Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả quá!”.
Hiểu Khê rón rén theo Giản Triệt lên lầu thăm Phong phu nhân. Khi vào phòng ngủ, họ thấy bà đang nằm trên giường, đã bình tĩnh lại. Phong phu nhân mỉm cười, vẫy Hiểu Khê lại. Cô rón rén đến bên giường, hỏi: “Bác thấy đỡ chưa ạ?”.
Phong phu nhân nhìn cô, thăm dò: “Bác có làm cháu sợ không?... Câu chuyện ban nãy…”.
Hiểu Khê tinh ý, gạt đi: “Dạ không! Là cháu làm bác mệt, cháu xin lỗi bác! Bác yên tâm, trí nhớ cháu kém lắm, từ nhỏ đến lớn, cháu chẳng thuộc được một bài thơ nào cả”.
Phong phu nhân mỉm cười, thầm nghĩ con bé này đến là thông minh. Bà cất tiếng: “Triệt, con giữ Hiểu Khê ở lại ăn cơm.”
Ăn tối xong, Hiểu Khê và Giản Triệt sang phòng anh. Phòng rất rộng, chính giữa kê một chiếc đàn dương cầm trắng. Hiểu Khê thích thú ngồi xuống, thử gõ lên phím đàn và thắc mắc: “Anh Triệt này, sao cả anh và Lưu Băng đều thích gọi em là nha đầu ngốc vậy? Chả lẽ em ngốc lắm sao?”.
Giản Triệt tủm tỉm cười, Hiểu Khê than vãn: “Hôm nay nom anh vui thế, em đang chán đây”.
Giản Triệt ngạc nhiên: “Em có chuyện gì không vui sao?”.
Minh Hiểu Khê thẫn thờ nói: “Tại sao trên thế gian lại có lắm điều phiền muộn? Tại sao người nào cũng có những chuyện không vui? Chiều nay mẹ anh đã kể rất nhiều”.
Giản Triệt gật đầu thông cảm: “Mẹ anh chịu nói sẽ tốt hơn cho bà, sẽ nhẹ bớt những uất ức trong lòng. Cám ơn em nhiều nhé!”.
Hiểu Khê vẫn thủ thỉ: “Trước đây, em nhìn bác gái khác cơ. Nhưng hôm nay sau khi nghe chuyện bác kể, em mới thấy rõ không thể đánh giá bề ngoài”.
Giản Triệt âu yếm nhận xét: “Em lớn rồi đấy, ngốc ạ!”.
Hiểu Khê thở dài, nhớ lại những lời giáo huấn của Tiểu Tuyền, liền than thở: “Sự trưởng thành là cái giá cho nỗi đau khổ. Anh Triệt mau an ủi em đi…”
Giản Triệt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh đàn cho em nghe”.
Tiếng đàn du dương như dòng suối trong lành, mát dịu, thanh khiết, rót vào lòng Hiểu Khê từng giọt, từng giọt. Cô chỉ im lặng nhìn mười ngón tay linh động điêu luyện của anh nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, phát ra những âm thanh huyền hoặc êm ả. Thật lạ, tiếng đàn đã dần giải tỏa tâm trạng lo lắng của cô…
Hiểu Khê bật nói: “Anh cũng muốn biết hôm trước tại sao em về muộn phải không? Em biết cả anh và Lưu Băng đều rất lo lắng… Em rất muốn nói thật, nhưng lại không thể. Không phải em đi chơi, cũng không phải không muốn về nhà… Em không muốn nói dối anh. Em đã đi làm thuê… vì hết tiền rồi… Em không thể để Lưu Băng biết… Anh ấy sẽ buồn lắm… Nhưng không có tiền thì sống thế nào… cũng không thể xin gia đình… Lưu Băng không thể về nhà, cũng không thể vay mượn ai… Chỉ có cách đi làm… Nhưng nếu cứ kéo dài thế này… Lưu Băng sẽ biết… Em chết mất… Làm sao bây giờ?”.
Tiếng nhạc ngừng hẳn.
Giản Triệt nhìn cô rất thông cảm rồi kéo bàn tay cô lại, hỏi: “Em có biết anh còn là thầy bói không? Anh xem tay rất chính xác đấy, để anh xem thử chuyện của em sẽ ra sao”.
Hiểu Khê ngạc nhiên reo lên: “Anh lắm tài quá nhỉ? Nào, xem cho em đi”.
Giản Triệt chăm chú ngắm bàn tay của Hiểu Khê hồi lâu rồi phán luôn một câu xanh rời: “ Đừng lo, số em may lắm, hai ngày nữa, nỗi lo của em sẽ tự khắc hóa giải”.
Hiểu Khê sung sướng nhảy cẫng lên: “May quá! Hay quá!”, chợt cô ngừng lại, ngờ vực: “Anh có lừa em không đấy? Anh nói thật chứ?”.
Giản Triệt cười nói: “Sao? Không tin phải không? Vậy lần sau đừng hỏi nhé”.
Hiểu Khê gật đầu lia lịa, “Tin, em tin mà”, rồi ra sức bắt tay anh, “Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều”.
Đông Hạo Nam chau mày hỏi Hiểu Khê: “Giám đốc nhà hàng báo cáo lại, em không chịu đến làm ba ngày nay. Có chuyện gì rồi?”.
Hiểu Khê hơi ngạc nhiên trước thái độ quan tâm đột ngột này của Hạo Nam, song vẫn đáp: “Tại… em thấy về nhà muộn quá, toàn hai giờ sáng… Lưu Băng nghi ngờ… nên”.
Hạo Nam hừm một tiếng: “Vậy là không cần tiền nữa chứ gì? Đã kiếm được việc khác chưa?”
Hiểu Khê ngán ngẩm than: “Vẫn chưa, nhưng em sẽ cố gắng”.
Hạo Nam bực tức véo tai cô, cáu kỉnh nói: “Tại sao em chỉ nói chuyện với Triệt? Thật bực quá đi mất”.
Hiểu Khê vẫn đang ngơ ngác, chưa hiểu ý anh nói gì thì Hạo Nam nói tiếp: “Công ty ba anh đang thiếu một chân tạp vụ, ngày làm việc hai tiếng, từ năm đến bảy giờ chiều hằng ngày. Nhiệm vụ chính là dọn vệ sinh, pha trà”.
Hiểu Khê mừng quá, không ngờ những lời tiên đoán của anh Triệt đều linh như vậy. Cô nhẩm tính, thời gian rất thích hợp, công việc lại nhẹ nhàng… nhưng… không biết có phải anh Triệt nhờ giúp không nhỉ? Cô bật hỏi: “Có phải anh Triệt nói chuyện với anh, nhờ giúp em không?”.
Hạo Nam quay mặt đi, không thèm đáp, nói tiếp: “Hôm nay em có thể đi làm luôn. Lương cũng bằng với lương làm ở nhà hàng”.
Hiểu Khê lắc đầu, từ chối: “Như vậy không công bằng đâu. Em làm ở nhà hàng làm năm – sáu tiếng, nay làm tạp vụ chỉ hai tiếng, tại sao lương lại bằng nhau? Em không dám nhận đâu”. Cô nhìn Hạo Nam, cương quyết nói: “Cám ơn anh đã giúp em, nhưng em chỉ nhận lương đúng với công sức đã bỏ, không cần cao hơn”.
Hạo Nam nhìn Hiểu Khê hồi lâu, miễn cưỡng gật đầu. Hiểu Khê sung sướng reo vang, ôm chầm lấy Hạo Nam, rối rít nói: “ Cám ơn anh Hạo Nam. Anh thật tốt quá!”.
Hạo Nam ngượng ngùng đứng im như pho tượng.
Buổi tối Hiểu Khê ngần ngừ nhìn Lưu Băng đang đọc báo. Từ nãy tới giờ cô cứ đi ra đi vào, do dự không biết có nên khoe tin vui đi làm với anh không? Cô ôm tách trà, lo lắng Lưu Băng phản đối. Lúc đó sẽ ra sao nhỉ? Chợt Lưu Băng cất tiếng gọi, khiến cô giật mình, chao nghiêng tách trà, sánh nước nóng ra tay. “Ối!”, Hiểu Khê thốt lên.
Lưu Băng lập tức đứng trước mặt, quát tháo: “Hậu đậu, làm ăn kiểu gì mà cầm tách trà cũng không xong. Đưa tay ra xem nào”.
Hiểu Khê im thin thít, vội chìa tay ra, rồi gượng cười: “Không sao đâu, da em dày lắm”.
Lưu Băng nạt: “Còn dám ba hoa nữa sao. Em không thấy chỗ da bị phỏng đỏ lên đó sao? Đau lắm không?”.
Hiểu Khế cười lắc đầu, rồi chợt nhận ra: “Ơ, anh đang quan tâm em sao?”.
Lưu Băng vừa bôi thuốc mỡ lên tay cô vừa nói: “Ừ, anh đang quan tâm em đó, hài lòng chưa? Thắc mắc suốt ngày”.
Hiểu Khê cười sung sướng, đúng là càng ngày càng thấy Lưu Băng quan tâm và chăm sóc cô.
Lưu Băng cười, cốc vào đầu cô, nói: “Hừm, chắc em cố tình để anh phải chăm sóc phải không?”.
Hiểu Khê kêu la oai oái: “Làm gì có chuyện đó, anh thật khéo tưởng tượng”.
Lưu Băng cười cười: “Thế sao em cứ rình rập nhìn trộm anh thế? Thật mờ ám”.
Hiểu Khê cười đau khổ: “Trời ạ, nhìn mà cũng bị nghĩ là mờ ám. Thôi, có nghe em kể không đây. Cha em kinh doanh trong võ quán Trường Thắng. Mục tiêu của em là giúp cho phát triển võ quán hùng mạnh, mở khắp các chi nhánh trên thế giới để truyền bá tinh hoa của võ thuật Trung Hoa. Vì thế em quyết định học ngành quản trị doanh nghiệp”.
Lưu Băng gật gù: “Em nghĩ được như vậy thì rất hay”.
Hiểu Khê liếc nhìn Lưu Băng, thấy mặt anh vui vẻ thì rất mừng: “Hôm nay em nói chuyện với anh Hạo Nam, được biết tập đoàn Đông Thị đang thiếu một cô tạp vụ. Em quyết định nhân cơ hội này thâm nhập vào tìm hiểu về thương trường”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em nói loanh quanh nãy giờ chỉ vì muốn đi làm phải không?”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không phải, em chỉ muốn tranh thủ để học hỏi kinh nghiệm thôi”.
Lưu Băng giọng đã hơi bực bực: “Làm tạp vụ thì học được kinh nghiệm gì? Vớ vẩn”.
Hiểu Khê cãi: “Không đúng, trong quá trình làm việc thì tất có kinh nghiệm”. Cô kéo tay anh nằn nì: “Đi mà anh, anh đồng ý nhé. Em thật sự rất muốn làm. Băng ơi, anh gật đầu đi mà”.
Lưu Băng xúc động, mặt đỏ ửng, ôm chầm lấy Hiểu Khê, nói: “Băng… em gọi như vậy, nghe rất hay”.
Hiểu Khê toét miệng ra cười, cảm giác thật hạnh phúc. Đôi môi ngọt ngào của Lưu Băng lại cúi xuống tìm môi cô.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp