Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 49: Lâm phóng


Chương trước Chương tiếp

Đại trạch ở Côn Ninh này, kỳ thật đã có chút cũ xưa. Nhưng mẹ ta lại cực kì yêu thích hành lang uốn khúc mái hiên vách của nó nên cầu cha mua lại.

Từ trong phòng, ta đi ra ngoài, qua một khu vườn hoa nhỏ, đi qua cửa phòng lớn, đó là thư phòng của cha. Đúng lúc đó lại bắt gặp Thu Thủy, nha đầu này có chút câu nệ chào hỏi ta.

Ta nở một nụ cười tươi tắn. Hiện nay nha hoàn trong nhà, đều là Tiểu Lam mua về. Vốn để ta đặt tên, nhưng ta không có hứng trí, vung Đế Lưu lên: “Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính, Tiểu Đinh.”

Tiểu Lam giận dữ, không được! Nói ta bừa bãi như vậy sẽ làm phí hoài tuổi xuân của thiếu nữ, thế là nàng mừng rỡ tự đặt tên cho bọn họ: “Xuân Đào, Hạ Dung, Thu Thủy, Đông Tuyết.”

Đâu có như ta năm đó đặt cho nàng một cái tên trình độ cao: “Chiến Tiểu Lam”, thật là có bao nhiêu thanh nhã thoát tục!

Nha đầu Thu Thủy cẩn thận dè dặt lui ra, thình lình quay trở lại, ta nhìn thấy mặt nàng đỏ lên, nàng cắn răng nói: “Tiểu thư, người phải cẩn thận!”

Ta nhìn nàng: “Tại sao?”

Ta cúi người xuống, nhìn Thu Thủy mười một mười hai tuổi tiến đến bên tai ta, run giọng nói: “Vừa rồi nô tì đi dâng trà, nghe được trong phòng công tử kia lớn tiếng nói với lão gia……”

Trong lòng ta khẽ động: “Nói cái gì?”

Thanh âm Thu Thủy mang theo tiếng khóc nức nở: “Hắn nói, cuộc đời này sẽ không buông tha người.”

Ta lập tức kinh ngạc đến ngây người, đây là ý tứ gì? Là ta đã làm sai chuyện gì đắc tội với Lâm Phóng? Hay…… Hay còn có hàm ý gì khác?

Thu Thủy ngay cả nước mắt cũng đã rơi xuống: “Ta nghe Lam tỷ tỷ nói, người này là đại nhân vật. Tiểu thư ngươi tại sao lại đắc tội hắn?”

Ta an ủi vỗ vỗ lưng nàng: “Ngươi đi xuống đi. Có lão gia ở đây! Ai dám đắc tội ta?”

Nhìn Thu Thủy vội vã rời đi, lòng ta phức tạp. Trong ấn tượng, Lâm Phóng tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với người của mình chưa bao giờ nói những lời tàn nhẫn như vậy.

Hắn sẽ không buông tha ta? Hắn không muốn buông tha ta như thế nào?

Hay là…… có hàm ý gì? Mặt của ta lập tức nóng lên, ta rõ ràng có thể nghe thấy, tim trong ngực đập “bùm, bùm”.

Ngẩng đầu, cửa phòng khép kín, giọng nói của người bên trong phòng nghe không rõ lắm.

Ta đẩy cửa phòng ra.

Cửa gỗ khắc hoa mở rộng, hai người trong phòng đồng thời quay đầu lại. Bọn họ một người ngồi, một người quỳ.

Cha ta ngồi, Lâm Phóng quỳ.

Ta kinh hãi, trong đầu còn chưa rõ ràng chuyện gì, thân thể đã xông tới, đem hắn từ trên mặt đất kéo dậy, lớn tiếng nói: “Ngươi làm gì lại quỳ xuống trước mặt cha ta?”

Ta chưa bao giờ thấy qua, Lâm Phóng quỳ xuống trước mặt người khác! Ta hoài nghi quay đầu nhìn phía cha — cha cư nhiên cũng trừng to mắt nhìn ta: “Hồ nháo! Vì sao không gõ cửa đã xông vào?”

Ta đang muốn phản bác, lại nghe Lâm Phóng nói: “Thanh Hoằng không nên hiểu lầm, ta đang lắng nghe cha ngươi dạy bảo.”

Dạy bảo cái gì mà phải quỳ nghe? Ta không tin, nhưng nhìn sắc mặt hai người đều tự nhiên, dường như là đúng như vậy. Không đợi ta đặt câu hỏi, lại nghe cha nói: “Chúng ta nói xong rồi. Hai ngươi rất lâu không gặp, tâm sự đi. Lát nữa tới tiền sảnh cùng nhau ăn cơm.”

Nhìn cha đi ra khỏi cửa phòng, ta quay đầu về phía Lâm Phóng: “Lão đại, ngươi sao lại tới đây? Ngươi, ngươi, ngươi vì sao nói với cha quyết không buông tha ta?”

Hắn cũng quay đầu nhìn ta.

Hắn hôm nay chỉ dùng khăn gấm cột tóc, một thân áo bào trắng, bên ngoài mặc cẩm phục màu xanh thêu chỉ vàng, nổi bật vẻ thanh tuấn vô cùng. Hắn khoanh tay, cúi đầu, lẳng lặng đánh giá ta. Môi mỏng dường như mang theo ý cười.

Hắn nâng tay xoa xoa tóc ta: “Gan ngươi không nhỏ, từ Kiến Khang chạy trốn về đây.”

“Ta…… Ta đã rời khỏi giang hồ.” Đôi tay ta nắm chặt.

“Tuổi được bao nhiêu đã nói chuyện rời khỏi giang hồ?” Hắn lúc lắc đầu: “Nếu ta không tới, ngươi còn thực quyết định không nhắn nhủ gì với ta?”

“Nhắn nhủ? Nhắn nhủ cái gì?”

Con mắt sắc đen của hắn trầm xuống: “Hình như có người hứa hẹn với ta, cả đời trung thành. Còn lấy danh nghĩa Chiến gia thề, thì ra tùy tiện liền có thể đổi ý sao?”

Ta nhất thời nói không ra lời.

Hắn thu tay lại, ánh mắt hướng ra bên ngoài sân. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ ấy, ánh mắt trầm tĩnh. Nhưng ta lại cảm thấy, lúc này hắn vô cùng loá mắt? Mơ hồ có ánh sáng từ trên mặt hắn, trong con mắt rồi vụt qua hai tay.

Cái đó phải nói như thế nào, minh diễm không gì sánh được? Hay là tư thế oai hùng bừng bừng?

Cũng không đủ để hình dung hắn, lúc này hắn tĩnh mặc mà chói mắt.

Đúng vậy, là hoa sen yên tĩnh nở ra, trong hai năm qua, hoa sen này đã từng bị lấm bùn(đọan này ta chém ==!!), cũng đã đổ máu. Nhưng hôm nay vẫn tựa như năm đó, bình an không việc gì, yên tĩnh tỏa ra ánh sáng.

“Nhưng ta…… thực không muốn đi Kiến Khang.” Ta không thể không dời tầm mắt khỏi khuôn mặt hắn, nhỏ giọng nói.

Hắn thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn hướng ta: “Ta biết.” Ngừng một chút lại nói: “Chúng ta không đi Kiến Khang nữa, đi nơi khác được không?”

Ta ngẩn ngơ.

Trong ký ức của ta, Lâm Phóng trước giờ không dùng ngữ khí dịu dàng thương lượng như thế để nói chuyện với người khác. Giống như đang nói, đêm nay ăn cá được không?

Được, đương nhiên được. Nhưng, ta lại có chút không dám.

Không dám cứ như vậy, đi theo ngươi.

Ta cắn môi không nói chuyện, hắn khe khẽ mỉm cười nói: “Đi ăn cơm đi.”

——————–

Sảnh chính, trên bàn gỗ đen có đặt một khóm cúc vàng nhạt. Trên tường trắng có hai ba bộ tranh chữ, đều là thư pháp cuồng thảo*. Trong đó một bộ kém nhất là của ta viết “Ức Miện Châu”, đen đặc một mảnh, cực kỳ loá mắt.

*Thư pháp cuồng thảo: một trong bốn cách viết chính của thư pháp, là thể mà chữ được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng.

Cha mẹ ngồi thẳng trước bàn, Tiểu Lam, Thu Thủy đứng hầu bên cạnh. Lâm Phóng cùng ta một trước một sau bước vào tiền sảnh.

Vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy mẹ vui vẻ gọi: “A Phóng, thức ăn này ngươi có thích không?”

A…… Phóng?

Cha ho khan một tiếng, ta kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy mẹ vẫn đẹp như trước, trên mặt hình như có hồng quang. Ta nhất thời ngây người — Lâm Phóng tại Kiến Khang được công nhận là mỹ nam tử, ở Quảng Châu cũng có vô số người hâm mộ ủng hộ, hơn nữa đều là những nữ nhân vô sự nhàn rỗi ở trong nhà chiếm đa số.

Quả nhiên, ngay cả mẹ ta cũng bị hắn mê hoặc! A Phóng, gọi cũng quá thật thân mật đi!

Mẹ liếc mắt nhìn ta cùng cha, đoán chừng là thấy sắc mặt chúng ta đều không dễ nhìn, do dự một chút, nhưng vẫn kẹp lên một đũa thịt bỏ vào trong bát của Lâm Phóng, bất khuất nói tiếp: “Về sau tới nơi này liền coi như là nhà mình, không cần câu nệ.”

Ta hoàn toàn không biết nói cái gì. Sao mẹ gặp Lâm Phóng lại trở nên không đáng tin cùng ân cần như vậy?

Cha cúi đầu yên lặng ăn cơm. Vẫn là Lâm Phóng khe khẽ mỉm cười: “Đa tạ Tô a di*.” Mẹ giống như là được khen ngợi, gắng sức gật gật đầu. Sau đó quay sang nhìn hướng cha và ta. Ánh mắt có điểm trách cứ, ta cùng cha liếc nhau, vùi đầu ăn cơm.

*A di: có nghĩa là dì, cô. Vì mẹ nàng ấy tên Tô Thiển Hồng nên Phóng ca mới gọi là Tô a di.

Mẹ lại hỏi Lâm Phóng chút chuyện rắc rối của võ lâm gần đây, hỏi những sóng gió chúng ta đã trải qua khi ở Miện Châu. Thỉnh thoảng cha cũng nói chen vào, Lâm Phóng đều lịch sự hồi đáp, không khí cũng coi như hòa hợp. Khi nói đến chuyện xử lý tàn dư của Uy Vũ đường, cha cũng liên tiếp gật đầu. Chỉ có ta cúi thấp đầu ăn cơm — không phải ta không muốn nói chuyện, chỉ là đang ngồi một là cấp trên, một là nhị vị phụ mẫu, như thế nào lại có cảm giác quái lạ? Bọn hắn vì sao muốn ngồi cùng một chỗ, ta đến giờ vẫn chưa nghĩ rõ ràng!

Một đôi đũa trúc đột ngột vươn đến trước mặt, gắp một miếng thịt, nhẹ nhàng để vào ta trong bát ta. Ta ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt Lâm Phóng tự nhiên nói: “Ăn nhiều thịt một chút, ngươi so với một tháng trước gầy hơn nhiều.”

Ngữ khí dịu dàng, còn có chút thương tiếc.

Trong lòng ta ấm áp, nhịn không được hướng về hắn cười cười, gắp lên miếng thịt, cắn từng miếng lớn. Cũng gắp lên một miếng cá mè, để vào trong bát Lâm Phóng: “Lão đại, ngươi cũng ăn nhiều một chút!” Hắn nhìn ta một cái, ánh mắt động lòng người.

Ta đột nhiên như thể bị đổ nước lên đầu!

Rốt cuộc ta biết lạ ở chỗ nào — ánh mắt cha mẹ nhìn ta, rõ ràng là — hiểu lầm ta cùng Lâm Phóng có tư tình nha! Cha trước sau vẫn trầm tĩnh uy nghiêm như một, nhưng trong ánh mắt hình như có chút ấm áp; biểu tình của mẹ thì đơn giản hơn nhiều — yêu thích, là yêu thích tự đáy lòng, nhìn ta, lại nhìn Lâm Phóng.

“Các ngươi hiểu lầm, ta……” Ta vội vàng lên tiếng, bọn hắn quay lại nhìn hướng ta, ngay cả Lâm Phóng, cũng quan tâm nhìn ta.

Ta đột nhiên dừng lại.

Chiến Thanh Hoằng, bọn hắn hiểu lầm ngươi cùng Lâm Phóng có tư tình.

Như vậy, trước đến giờ ngươi cùng Lâm Phóng, là có tính hay không tư tình?

Nhìn khuôn mặt như băng tuyết của Lâm Phóng, lại nhìn đến thân hình thẳng tắp của hắn.

Ta không nói ra lời. Khoát tay: “Không có chuyện gì, ta đùa các ngươi.”

Cha mẹ cùng nhau trừng ta một cái, mẹ hướng về Lâm Phóng nói: “A Phóng, nha đầu này tính cách chính là như vậy, không cần để ý đến nó, dùng bữa dùng bữa.”

Lâm Phóng gật gật đầu, giơ tay, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ lưng ta. Toàn thân ta run lên, nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt cha mẹ đều lộ ra thần sắc xúc động.

——————

Sau khi từ Kiến Khang trở về, lấy thanh danh của ta trong võ lâm, ta nhanh chóng trở thành hình tượng “nữ hiệp một đời” – lương thiện, hòa ái, của trên dưới hơn hai mươi nô bộc trong đại trạch này. Trong đó không thiếu đầu bếp, quản gia, từ Kinh Châu chạy đến, cũng có nha hoàn nô bộc vừa mua ngay tại Côn Ninh. Có lúc cùng Hoắc Dương ở trong viện luyện đao mệt mỏi, bọn nô bộc tới đưa nước, đưa thức ăn, cũng có người cầu chúng ta chỉ dạy võ nghệ …… Trên dưới vui mừng, hoà hợp êm thấm.

Nhưng bọn họ chưa từng to gan như hôm nay!

Ta dẫn Lâm Phóng thăm quan đại viện một vòng, chỉ là đi dạo xung quanh hòn sơn giả, ao sen, sương phòng đình viện. Nhưng dùng nhĩ lực cùng thị lực của ta lại phát hiện đoạn đường này vô số góc khuất có người rình coi nghe lén.

“Đông Tuyết, Xuân Đào, trốn tránh ở chỗ ấy làm gì? Ra đây!”

“Hách đại nương, ngươi mang theo nữ nhi đứng ở sau núi giả làm gì?”

“Quản gia, ngươi…… ngươi cũng giống bọn họ rảnh rỗi như vậy sao?”

“Tiểu Lam?! Hoắc Dương?! Các ngươi vì sao một đường theo ta cùng minh chủ?” Ta vỗ trán, nhìn Tiểu Lam cười hì hì từ từ sau hành lang uốn khúc nhô đầu ra, còn có Hoắc Dương, vẫn bộ dạng thờ ơ.

Ta cùng Lâm Phóng nhìn hai người bọn họ, lại liếc nhau, không nhịn được cười.

“Tiểu thư, chúng ta……” Tiểu Lam cười hắc hắc: “Chúng ta rất lâu không gặp minh chủ, cũng rất kích động. Nhưng ngại ngùng quấy rầy các ngươi, cho nên……”

Hoắc Dương giữ chặt lấy Tiểu Lam: “Bị phát hiện thì chạy lấy người, dong dài làm cái gì!”

Rồi túm lấy Tiểu Lam, nháy mắt chạy xa.

Chung quanh rốt cục an tĩnh lại, ta cười khổ nói: “Lão đại, hạ nhân nhà chúng ta chính là như vậy.”

Hắn gật gật đầu: “Ta biết.”

Vừa lúc đi đến cửa phòng ta, ta đẩy cửa đi vào: “Chúng ta vào trong đi, tránh cho một đám người rảnh rỗi nghe lén.”

Quay đầu, lại thấy hắn ngừng tại cửa, ánh mắt chuyển từ bên trong phòng lên nhìn thân ta, rồi mới cất bước đi tới.

Ngồi xuống, đóng cửa, ta bỗng nhiên có chút ngại ngùng. Đột nhiên nghĩ đến mẹ trước kia nói: phòng của khuê nữ là khuê phòng! Sao có thể tùy cho nam nhân đi vào?

Có điều Lâm Phóng là lão đại, có thể không tính đi.

“Mấy ngày nay ngươi luyện đao, ra sao rồi?” Lâm Phóng bưng trà lên, mân từng ngụm.

Ta từ bên hông tháo ra Đế Lưu, đặt ở trên mặt bàn: “Đao tốt, nhưng vẫn không đánh lại Hoắc Dương.”

Hắn nói: “Đó là tự nhiên. Bây giờ Hoắc Dương trong bảng xếp hạng đao phổ đã đứng thứ ba, ngươi mới dùng đao không đến một tháng, sao địch nổi hắn?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, hắn giải thích: “Đứng đầu là đao khách đã mất tích mười năm; thứ hai chính là Tiết chưởng môn của Như Ý môn.”

“Thì tính sao?” Ta cười nói: “Thanh Hoằng có lòng tin, tất sẽ vượt qua bọn hắn!”

Câu nói này, là ta nghiêm túc. Trước đây ta cảm thấy đao quá nặng, Chiến gia ta cũng không có sở trường về đao. Trải qua hai năm tôi luyện, cầm đao, cảm thấy so với Quyết còn thuận tay hơn. Loại cảm giác ấy, không giống như khi dùng Quyết. Khi dùng Quyết, ta động, Quyết cũng động. Người rít kiếm cũng ngân vang. Nhưng khi dùng Đế Lưu, ta chưa động, nó đã động, sấm sét rung chuyển.

Lâm Phóng nói: “Rất tốt. Ngày mai liền theo ta đi làm việc, được không?”

Ta không lên tiếng. Những chuyện cũ ta đã tận lực không đi nghĩ đến. Có lẽ vẫn là tuổi còn nhỏ, tổn thương cũng nhanh, cũng nhanh lành. Nhưng nếu lại cùng Ôn Hựu, ở dưới trướng của Lâm Phóng, thật sự không người nào có thể vui vẻ!

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng đặt lên tay của ta, ta kinh ngạc nhìn Lâm Phóng, hắn dường như nhìn thấu tâm tư ta, nói khẽ: “Hắn không đi.”

“Vậy chúng ta đến nơi nào?”

“Liêu Đông.” Lâm Phóng nắm chặt tay ta: “Nơi đó có thảo nguyên rừng rậm ngàn dặm, quanh năm tuyết đọng. Nơi đó có linh chi nhân sâm. Người ở nơi đó nghe nói cực kỳ khoáng đạt nhiệt tình, người sống ở trong lều trại. Ngươi có muốn đi xem hay không?”

Ta thăm hỏi: “Thực ra là thúc cháu Lưu thị có chuyện?”

Lâm Phóng gật gật đầu: “Đúng vậy. Mộ Dung thị ở Liêu Đông nội loạn, Mộ Dung Hoàng, cũng chính là Lưu Quang, cầu chúng ta giúp đỡ bảo hộ. Ta đã phái hai mươi người đi đến Liêu Đông trước.”

Ta chần chờ một chút nói: “Ngươi tới nơi này, là đặc biệt…… tìm ta?”

“Ừ.” Hắn đáp rất nhanh.

Ta cúi đầu: “Nhưng hiện nay ta dùng đao, võ nghệ không đủ xuất chúng.” Lại nghe thấy giọng nói của hắn: “Không ngại. Liêu Đông cũng không có cao thủ. Huống hồ, ngươi có thể dẫn theo Hoắc Dương đi cùng.”

Ta lại nói: “Ta không có nhiều mưu kế, đi có thể không giúp đỡ được gì.”

Vừa dứt lời, một bàn tay lạnh lẽo sờ trên gò má của ta. Ta lần nữa kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy hai con mắt như ánh lửa lại như băng tuyết, dung nhan thuần khiết nở lộ ra một nụ cười cho người an tâm. Như mỗi lần chúng ta cùng nhau phấn đấu, giọng nói của hắn kiên nghị tựa hồ sâu ngàn năm: “Hoằng Nhi, có ta ở đây là đủ.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...