Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 29: Cao kiến hoa


Chương trước Chương tiếp

Ta kéo Tiểu Lam, chân lướt như bay đi tới gian phòng của Lâm Phóng.

Đệ tử bất tài Hoắc Dương cũng bị ta kéo ở sau lưng.

“Vào đi!” Lâm Phóng đang đứng ở trước bàn, ngẩng đầu thấy là chúng ta, khe khẽ mỉm cười: “Thanh Hoằng, ngươi xem ai tới .”

Một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt tuấn tú ấm áp, hướng về phía ta khẽ mỉm cười; một nữ tử diễm lệ xinh đẹp, đi tới thân mật kéo cánh tay ta; một nam tử vẻ mặt cười xấu xa, đi tới vỗ vỗ đầu của ta……

Tiểu Lam reo lên một tiếng, ta có chút không dám tin tưởng lại bị những người này vây vào giữa: “Tam sư huynh, Lục sư đệ, Cầu An, Trầm giáo chủ, các ngươi như thế nào đều tới?”

“Ta chính là phân chức minh chủ Thân Phong, đương nhiên cũng muốn vì minh chủ mà dốc sức!” Trầm Yên Chi cười giòn tươi thoải mái nói.

“Lại gặp mặt, Chiến cô nương.” Cầu An trên mặt trầm tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút kích động.

Tam sư huynh cùng Lục sư đệ lại ngăn cách hắn hai người, mỗi người một tay, đem ta nhấc lên. Tam sư huynh nói: “Nha đầu xuống núi gần một năm, cao lên không ít.”

Lục sư đệ khinh bỉ liếc nhìn ta: “Còn nặng thêm rất nhiều. Eo cũng thô.”

Bọn họ lại vây quanh Tiểu Lam. Tam sư huynh thở dài: “Quả nhiên chủ tớ một lòng.” Lục sư đệ gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, Tiểu Lam so với nha đầu đầu kia còn béo hơn nhiều.”

Tiểu Lam mang vẻ mặt bi phẫn đem nước mắt nước mũi vừa rồi do vui mừng mà khóc toàn bộ lau trên áo choàng của Lục sư đệ.

Lục sư đệ trừng mắt nhìn nàng nhưng ánh mắt lại mỉm cười.

Cầu An hướng về phía Lâm Phóng nói: “Minh chủ, ta còn dẫn theo mười người, hiện đang ở dưới lầu.”

Tam sư huynh cũng chắp tay: “Lâm minh chủ, sư phụ cho ta dẫn theo bốn mươi hai động, sáu mươi sơn trang và mười hai cao thủ, cũng đang ở bên ngoài khách điếm chờ.”

Trầm Yên Chi nhảy lên ngồi ở trên bàn, giầy thêu nhoáng lên một cái chọc người chú ý: “Minh chủ, ta cũng dẫn đến tám cao thủ.” Chợt bổ sung nói: “Đều là mỹ nhân.”

Lâm Phóng cười yếu ớt nói: “Cũng không phải đi đánh giặc thực sự, Lâm mỗ đa tạ các vị!”

Mọi người đồng thanh đáp: “Không dám phụ lòng nhờ vả của minh chủ.”

Tiểu Lam ở sau lưng ta tính toán nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Sáu mươi mốt người, thực là lực lượng cường đại!”

Ta giận dữ nói: “Làm khó em rồi, tính toán nửa ngày mà vẫn sai.”

Tiểu Lam trừng ta một cái, Lục sư đệ sờ sờ đầu Tiểu Lam: “Tiểu Lam cân nặng tăng lên nhưng đầu óc vẫn không biến hóa.”

Tiểu Lam tức giận đánh đấm Lục sư đệ, khóe miệng Lục sư đệ mỉm cười, thản nhiên đón nhận.

Mọi người đều mỉm cười nhìn đôi bàn tay trắng như phấn của Tiểu Lam.

Ta nhìn bộ dạng hưởng thụ của Lục sư đệ, đột nhiên trong lòng khẽ động, phát giác ra Lục sư đệ kỳ thật rất thích Tiểu Lam .

Nhưng trước kia bọn hắn cũng là chung sống như vậy, tại sao ta không nhận ra?

Lập tức hiểu được — nếu không phải hưởng qua mùi vị tình yêu, sao lại có thể như bây giờ, nhìn là hiểu ánh mắt người hữu tình?

Nghĩ đến ánh mắt Ôn Hựu nhìn ta, trong lòng bất giác lại có cảm giác ngọt ngào.

Buổi tối, Lâm Phóng bao toàn bộ khách điếm, mở tiệc chiêu đãi sáu mươi mốt cao thủ. Mọi người say sưa uống rượu tán gẫu, vui vẻ không thôi.

“Có các ngươi, dù gặp phải thiên quân vạn mã ta vẫn sẽ vững bước được.” Lâm Phóng ngồi bên cạnh ta nói.

Nhìn hắn hiếm khi lộ ra bộ dạng vui vẻ, lòng ta mềm nhũn, càng phát hiện ra người trẻ tuổi minh chủ Võ Lâm trước mặt tú lệ tựa nữ tử này, thực là phải đảm đương rất nhiều, rất nhiều việc.

———————-

Ngày thứ hai, đoàn người chúng ta một đường lồng lộng hùng dũng lao thẳng tới hướng tây thành Miện Dương.

Chúng ta người người đều cưỡi trên chiến mã, thân thủ bất phàm. Một đường đi cũng không gặp chuyện gì cản trở.

Chỉ là càng đi về hướng Tây Bắc, người chết đói đầy đất ngày càng nhiều, khi thì lại thấy hài cốt của binh sĩ, những thôn xóm bị thiêu hủy.

Đỗ Tăng ở xung quanh Kinh Châu cùng quân đội triều đình trở mặt đã nhiều năm, ta trước kia đã sớm nghe qua. Nhưng nhà ta ở tây nam Kinh Châu, vẫn chưa từng chứng kiến. Bây giờ mới biết, không ngờ hắn lại hung hăng ngang ngược đến mức này.

Người này, thực nên giết!

Đi đến một khe núi, Tam sư huynh đứng đầu đội ngũ bỗng nhiên dừng ngựa, giơ cánh tay lên.

Động tác tay như thế ý tứ là dừng lại không tiếp tục đi nữa.

Đoàn người chúng ta nhanh chóng ghìm lại cương ngựa, áp vào hai bên núi đá, nghiêng tai lắng nghe. Ta cùng Hoắc Dương một trái một phải, bảo vệ người ở giữa.

Tam sư huynh lặng yên không một tiếng động bay vút đến.

“Minh chủ, phía trước ước chừng có một trăm người, lén lút vụng trộm, ta thấy bọn hắn thân thủ linh hoạt, gấp gáp chạy đi, có thể là đội thám báo.” Tam sư huynh nói.

Lâm Phóng trầm ngâm khoảng khắc mới nói: “Cho Cầu An dẫn mười người, thăm dò một chút.”

Cầu An lĩnh mệnh rời đi.

Khoảng khắc, có người về báo, đích xác là đội thám báo của Đỗ Tăng.

Nghe đến cái tin tức này, chúng ta không khỏi đều có chút nhiệt huyết sôi trào. Tuy còn chưa tới Miện Dương, lại sớm đụng độ quân địch.

Ta mong đợi nhìn phía Lâm Phóng.

Hắn đón nhận ánh mắt của ta, mơ hồ cười nói: “Thanh Hoằng lĩnh ba mươi người, giúp Cầu An thu dọn sạch sẽ.”

Tâm tình ta nhảy nhót vui sướng mà đi.

Đội thám báo này lại chống lại dị thường ngoan cố. Bị chúng ta giết hơn phân nửa lại vẫn không chịu đầu hàng, cuối cùng gần trăm người chết sạch sẽ.

Ta nhìn ánh tà dương như máu, thi thể đầy đất, nhìn các đồng đội thần sắc hưng phấn.

Lại nhìn xuống Quyết, ngay dưới trời chiều nhiễm hồng quang yêu dị.

Trong lòng bình tĩnh không ngờ.

Ta đã không còn là nữ tử ngày đó vì giết người mà ghê tởm muốn nôn.

Người đầu tiên ta giết tên gọi là gì?

Ta đã không còn nhớ rõ.

Cầu An ở trên người kẻ cầm đội thám báo đầu lục soát được mật tín, đưa cho Lâm Phóng.

Lâm Phóng nhìn xong, nhíu mi nói: “Triệu quốc đáp ứng tiếp viện binh cho Đỗ Tăng.” Sắc mặt hắn nghiêm túc, xoay người lên ngựa nói: “Cần phải nắm chắc thời gian, trước khi Đỗ Tăng bắt đầu tấn công, phải tới được Miện Dương.”

————–

Lại qua hai ngày, rốt cục cũng đến Miện Dương.

Tường thành đen bụi, cùng màu với bầu trời. Cần phải mở ra cửa thành đóng kín, bên ngoài tường thành không có người, khiến cho sáu mươi hai người chúng ta xuất hiện càng có vẻ đột ngột.

Trên tường, trận thế binh lính vẫn còn nghiêm chỉnh, một tên binh sĩ lớn tiếng nói: “Dưới thành là người nào?”

Cầu An bước ra khỏi hàng: “Minh Uy tướng quân Lâm Phóng, du kích tướng quân Chiến Thanh Hoằng, phụng theo thánh chỉ của Hoàng Thượng, tới trợ thứ sử Kinh Châu.”

Trên thành một mảnh ồn ào kích động, lát sau có một nam tử cao gầy thân quang khôi giáp đứng trên lầu ở cổng thành, cất cao giọng nói: “Minh Uy tướng quân, du kích tướng quân ở chỗ nào?”

Cầu An quay về phía chúng ta nói nhỏ: “Người này là phó tướng bên người thủ thành Tuyên Khải Tuyên tướng quân, du kích tướng quân Cao Kiến Hoa.”

Ta cùng Lâm Phóng thúc ngựa đi ra, đáp lại ánh mắt của vị tướng quân kia.

Nam tử cao gầy ấy ngẩn ra, có chút không kiên nhẫn nói: “Đại Tấn ta không có người sao? Tướng quân muốn triều đình phái cao thủ tới đây, lại phái tới một ông già thỏ*, và một ả đàn bà! Bộ dạng cũng không tệ, là tới cho các gia gia đỡ thèm sao? Sẽ không phải là gian tế của Đỗ Tăng chứ?”

*Ông già thỏ: Là một loại đồ chơi của trẻ em Trung Quốc trong dịp trung thu, còn để chỉ nam tử yếu đuối, vô dụng.

Vừa dứt lời, lầu trên cổng thành vang lên tiếng cười như sấm dậy.

Chúng ta sáu mươi mốt người vẫn cưỡi ngựa an tĩnh đứng trễn đất vàng bên ngoài cổng thành, không có người lên tiếng, cũng không có ai cười.

Lâm Phóng liếc nhìn ta, lãnh đạm nói: “Đi, đem thánh chỉ của Hoàng Thượng cùng danh thiếp cho hắn.”

Trong những người ở đây khinh công tốt nhất đó là ta.

Ta nhìn nhìn cổng thành cao gần mười trượng* cùng cửa thành đóng kín, hít vào một hơi thật sâu.

*Mười trượng là khoảng hơn 30m.

“Đồ nhi!” Ta hét lớn một tiếng, thân ảnh màu đen của Hoắc Dương như ưng, thúc ngựa đạp đất phóng lên, chân dưới ta cũng phát lực gắt gao đuổi theo. Hai người chúng ta một trước một sau, loáng cái đã đến dưới chân tường thành.

Ta ngẩng đầu nhìn thoáng lên trên, ước chừng nhóm binh sĩ trên lầu cổng thành đều không biết ý đồ của chúng ta, vẫn ngây ngốc an tĩnh nhìn.

Hoắc Dương thét dài một tiếng, bờ vai ta thấp xuống, hắn bay vọt lên trên, dáng người nhẹ nhàng vô cùng, đạp trên vai ta nháy mắt đã nhảy lên cao sáu bảy trượng.

Mơ hồ nghe được tiếng không khí ra sức bị hít vào.

Ta thu khí ngưng thần, dưới chân đạp xuống nền đất vàng tạo thành một cái hố sâu, phi thân lên……

Hoắc Dương bay lên hết độ cao, rồi từ từ rơi xuống, thân ảnh của hai chúng ta giao nhau trong không trung, ta một cước đạp lên trên đỉnh đầu hắn……

Gắng sức phi lên!

Khi ta thấy được lá cờ trên lầu cổng thành, lại nghe thấy tiếng hít không khí càng lớn cùng âm thanh tán tụng.

Ta rơi xuống trên vách tường ở cổng thành.

Chỉ cần tường này cao thêm một thước, ta sẽ kiệt lực. Vẫn còn hoàn hảo.

Nhìn ánh mắt đờ đẫn và biểu tình cứng ngắc của chúng tướng sĩ trước mặt, ta hừ lạnh một tiếng.

“Hay!” Tiếng khen hay như sấm bỗng nhiên vang lên, vang vọng cả trên dưới cổng thành, chấn động khiến trong tai ta phát đau.

Ta cảm thấy thật đắc ý, ánh mắt tìm kiếm nam tử cao gầy kia, nhún chân vài cái đã đến trước mặt hắn, cũng không có người dám ngăn trở.

Lúc này mới nhìn rõ dáng người hắn cao lớn phi thường, chỉ là bộ mặt hơi gầy, xương gò má rất cao, trong mắt có chút tàn nhẫn.

Lúc này, sắc mặt hắn có chút khó coi.

Ta nói: “Ngươi và ta đều là du kích tướng quân, ta không cần bái ngươi. Đây là thánh chỉ của hoàng đế cùng với danh thiếp của sáu mươi mốt người chúng ta.” Ta đem danh thiếp ném cho hắn.

Hắn im lặng mở ra nhìn một lượt rồi chắp tay về phía ta nói: “Chiến tương quân, mạt tướng vừa rồi thất lễ!”

Ta cũng chắp tay lại chào hắn.

Hắn lại nghiêng đầu nói với thân binh bên cạnh: “Mở cửa thành.”

Một lát sau, cùng với tiếng vang nặng nề, cửa thành chậm rãi mở ra.

“Chiến tương quân, bên này mời.” Thân binh ấy cung kính nói.

Ta nhìn nhìn chung quanh, những binh sĩ kia đều mang bộ dạng khâm phục hiếu kỳ nhìn ta.

Ta cười cười: “Không cần.” Rồi thả người nhảy xuống cổng thành.( Hoằng tỷ quá tự sướng=)))

Phía sau lại là một trận kinh hô.

Ta nhẹ nhàng rơi xuống đất, trở lại bên người Lâm Phóng.

Hắn hờ hững khẽ gật đầu, ta hướng hắn tạo khẩu hình hai chữ “tiền công”.

Hắn sắc mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng lại hơi hơi giương lên.

Đoàn người chúng ta từ từ vào thành.

—————-

Chúng ta tới thành này, cũng không phải tới chịu chết, mà là tới để cùng thứ sử Kinh Châu tụ họp, bàn bạc kế sách luyện binh cùng ám sát.

Không ngờ sau khi vào thành, lại nghe Cao Kiến Hoa nói, thứ sử đại nhân xuất ngoại đã ba ngày chưa về. Ước chừng là đi du ngoạn Trường Giang .

Chúng ta ngơ ngác nhìn nhau. Lâm Phóng không có biểu tình nói: “Thứ sử đại nhân thật hăng hái.”

Bên cạnh giường, quân địch rục rịch chỉ chờ thời cơ ngóc đầu dậy nguy hiểm như hổ rình mồi, người này thân là thứ sử đại nhân của Kinh Châu, còn không quên đi du lịch a!

Chúng ta đành phải đi bái kiến Tuyên Khải tướng quân trước.

Lâm Phóng dẫn theo ta, Hoắc Dương, Cầu An cùng Tam sư huynh, tiến vào phủ tướng quân, đám người còn lại ở bên ngoài phủ chờ.

Nếu không sớm biết là phủ tướng quân, ta thực sẽ cho rằng đây là dinh thự của nhà phú hộ nào đó. Đình đài hành lang uốn khúc, hoa cỏ núi đá, nước chảy xanh hoá, lại có sân vườn đầy ý thơ.

Điều này làm cho lòng ta càng thêm bất an.

Rốt cục, đi theo Cao Kiến Hoa qua rất nhiều cửa cũng tới được đại sảnh.

Phòng trong truyền tới tiếng ngáy rất nhỏ.

Sắc mặt Cao Kiến Hoa có chút lúng túng, ho khan hai tiếng, cất cao giọng nói: “Tướng quân, Minh Uy tướng quân, du kích tướng quân do triều đình khâm phong giúp chúng ta luyện binh đã đến.”

Tiếng ngáy lập tức im bặt, truyền tới tiếng mặc áo có chút rối ren.

Cuối cùng, có người ho nhẹ một tiếng nói: “Mời, mời vào.”

Lâm Phóng mặt không đổi sắc, cất bước đi vào.

Trước bình phong bạch hổ rộng lớn, sau một bàn ngọc thạch vuông bày đầy văn phòng tứ bảo*, là một thân hình mặc khôi giáp mập mạp. Cái đầu không cao, tướng mạo bình thường, trên mặt ra vẻ trấn định.

*Văn phòng tứ bảo: bốn thứ bảo bối trong thư phòng: giấy – bút – nghiên – mực.

“Bái kiến tướng quân!” Lâm Phóng sắc mặt bình tĩnh nói: “Cửu Văn đại nhân uy danh, trấn thủ nơi đây nhiều năm, cũng là tướng quân duy nhất ở Kinh Châu này chưa từng bại bởi Đỗ Tăng.”

Trên mặt Tuyên Khải lộ vẻ vui mừng, thịt trên mặt run run.

Ta bị hai người bọn họ làm cho ghê tởm. Cầu An đã từng nói qua, Tuyên Khải này chưa từng bại dưới tay Đỗ Tăng là bởi vì mỗi lần hắn đụng độ Đỗ Tăng đều chọn đi đường vòng.

Lâm Phóng tiếp tục nói đến ý định tới đây lần này, Tuyên Khải lại hơi có chút không bình tĩnh, bàn tay mập mạp vung lên nói: “Việc chính trị, đợi thứ sử đại nhân trở về bàn bạc; việc dụng binh, các ngươi trực tiếp gặp Cao Bằng tướng quân thương nghị. Có định luận phải viết tấu chương thì đến gặp ta. Ta định đoạt.”

Tuyên Khải nhìn Cao Kiến Hoa: “Ngươi phải chiêu đãi chư vị anh hùng cho thật tốt.”

Nhìn bộ dáng của hắn chính là sự tình mấu chốt còn chưa nói, đã muốn tiễn khách .

Lâm Phóng từ trong lồng ngực lấy ra tờ giấy: “Đại nhân, đây là mật tín chúng ta ở trên đường thu được, Đỗ Tăng đã cùng Triệu quốc cấu kết, đại quân Triệu quốc sợ là muốn……”

Tuyên Khải vô cùng không bình tĩnh, cắt ngang lời Lâm Phóng nói: “Mật tín như thế, bản tướng quân hai ba ngày lại thu được một cái, cũng chưa thấy đại quân Triệu quốc tiến đến. Lần này quân đội của Đỗ Tăng bên ngoài thành chỉ có vạn người, thủ quân bên trong thành của ta có đến ba vạn người, hắn tất không dám xâm phạm……”

Lâm Phóng lặng im, lạnh lùng nhìn Tuyên Khải. Có thể ánh mắt hắn rất lạnh, Tuyên Khải dừng một chút, không tiếp tục nói nữa. Nhìn thoáng qua Cao Kiến Hoa, đoán chừng là muốn tiễn khách.

Ta cùng đám người Cầu An liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ thất vọng.

Tình báo của chúng ta nói, Tuyên Khải này vốn là con cháu thế gia (thế gia: con nhà văn), đoán chừng cũng không biết gì về đánh trận, cũng là kẻ không có đầu óc.

Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ thứ sử Xuất Vân Du trở về Kinh Châu.

Chợt nghe Lâm Phóng “Ồ” lên một tiếng, nói: “Đây chẳng lẽ — là Phách Lệ nghiên mực do Thiết gia Tiền Ngụy chế tác?”

Chúng ta đều chưa phản ứng kịp, chỉ có Tuyên Khải trên mặt bỗng nhiên lộ ra kích động, bộ dạng khó có thể tin, run giọng nói: “Lão đệ — chẳng lẽ ngươi…… Thế nhưng nhận biết nghiên mực này?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...