Bụng của Lương Bân nhất thời xuất hiện ba vệt máu bắt mắt. Giờ phút này, thể lực của anh đã cạn kiệt, Lương Bân khuỵu chân, quỳ một gối xuống mặt đất. Anh nhanh chóng liếc nhìn Lương Ý đang nằm gần chỗ “Sở Du" đang đứng, chỉ lo “Sở Du” tức giận sẽ làm tổn thương thân thể cô.
"Sở Du" phẫn nộ nhấc tay lên, dùng ống tay áo lau đi vết máu bên khóe môi, sau đó rút con dao cốt cắm trên ngực ra, ném xuống đất.
"Lương Bân! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!" Dứt lời, anh lắc mình một cái, biến mất trước tầm mắt của Lương Bân.
Lương Bân kinh hãi, quay đầu nhìn quanh bốn phía, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Sở Du. Đột nhiên, một luồng sát ý mãnh liệt từ sau lưng truyền đến.
"Anh Lương ——" Dì Linh hét to cảnh báo.
Vậy mà vẫn không kịp, sau lưng Lương Bân lại hiện thêm ba vệt vết thương sâu tới tận xương, đau đớn ập tới, anh nhếch nhác ngã sấp người xuống đất. “Sở Du” một cước đá Lương Bân lật lại, nhấc chân giẫm mạnh xuống ngực anh, móng tay dài sắc nhọn lạnh lẽo kề ngay trên cổ Lương Bân.
"Để tôi tiễn cậu xuống âm phủ đoàn tụ với sư phụ cùng em gái cậu đi!" “Sở Du” nâng cao tay lấy đà, chuẩn bị một kích đâm thẳng xuống cổ họng Lương Bân.
Lương Bân cắn răng, theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi rơi vào cái chết.
một lúc xong, đau đớn mà anh dự đoán vẫn chưa thấy đâu. Lương Bân chần chừ mở mắt, thấy ngón tay dài gần ngay trước mặt đang không ngừng run rẩy, xuống được một chút lại nhấc cao lên trên, cứ thế giằng co một hồi. Gò má của "Sở Du” đã đỏ bừng, môi mỏng mím chặt, trán nổi đầy gân xanh giống như một Đồ Đằng phức tạp mà hoa lệ.
Hình như “Sở Du” đang cố kiềm chế thứ gì đó.
Lương Bân không nghĩ ngợi quá nhiều mà nhân cơ hội này đẩy chân Sở Du ra, lăn trên mặt đất mấy vòng, thành công thoát khỏi phạm vi tấn công của móng vuốt sắc nhọn kia.
"Anh Lương, mau bắt lấy!" Chẳng biết dì Linh nhặt con dao cốt lên từ khi nào, bà vội vàng ném tới chỗ của Lương Bân.
Lương Bân muốn chạy ra bắt lấy con dao, nhưng thương thế của anh quá nặng, không thể vận động như bình thường được, chỉ có thể trơ mắt nhìn dao cốt rơi xuống trước mặt cách mình một đoạn. Tuy rằng như vậy nhưng anh vẫn không từ bỏ, anh cố gắng dùng khuỷu tay di chuyển thật nhanh , muốn lấy con dao cốt kia.
"Đáng chết —— Đáng chết ——"
"Sở Du" vừa nãy còn đang kìm nén, bây giờ lại khôi phục trạng thái thịnh nộ một lần nữa. Anh quơ quơ móng vuốt trên không trung, dường như muốn xả hết lửa giận không thể khống chế trong lòng.
Lương Bân thấy may vì “Sở Du” tức giận đến mất cả lý trí, bởi vì khi đó anh có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn. Mắt thấy mình sắp với được con dao cốt, anh không khỏi nở một nụ cười yếu ớt.
"Bộp!"
"Á ——"
Lương Bân thét lớn một tiếng, trừng mắt nhìn bàn tay mình bị giẫm dưới giày của “Sở Du”, cơn đau tê
tâm liệt phế đánh úp vào thần kinh anh.
“Họ cố kia, tôi tuyệt đối không cho ông được như nguyện!” Lương Bân gằn từng chữ ra khỏi kẽ răng, giọng nói tràn đầy thù hận.
“Vậy sao? Nếu có thời gian, tôi thực sự rất muốn nhìn xem cậu không cho tôi được như nguyện như thế nào.” “Sở Du” cười lạnh rồi nói tiếp: “Nhưng hiện tại tôi không có thời gian tiếp tục chơi với cậu. Cho nên, để tôi tiễn cậu về trời đi.”
Lần này móng tay hoàn toàn không do dự đâm thẳng vào tim Lương Bân. Vẻ mặt của “Sở Du” có chút hưng phấn, rất muốn thấy trái tim của Lương Bân sau khi bị móc ra có còn đập nữa hay không.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng nhiên vọt tới, đẩy “Sở Du” qua một bên. Lương Bân thấy thế lập tức nhặt dao cốt lên.
Chuyện tốt bị cắt ngang, sau khi đứng vững thân thể “Sở Du” liền phẫn nộ dùng một tay chế trụ cần cổ của dì Linh. Anh tăng dần sức lực, mu bàn tay trắng bệch hằn lên gân xanh, gương mặt dì Linh đỏ bừng vì khó thở.
Lương Bân nắm chặt dao cốt, mắt thấy dì Linh sắp bị “Sở Du” bóp cổ chết, không biết anh lấy đâu ra sức mạnh đứng bật dậy vọt tới, thành công một nhát đâm thẳng tim Sở Du một lần nữa.
“Sở Du” kinh ngạc nhìn Lương Bân, không thể tin nổi một người bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đứng lên tập kích mình.
Trái tim của Sở Du vốn đã bị tổn thương, lúc này sức lực lại đang yếu dần đi, anh vô lực buông bàn tay đáng bóp cổ dì Linh ra. Toàn thân “Sở Du” cứng ngắc muốn nhổ con dao cốt ra khỏi ngực, bởi vì đại sư cố trong cơ thể Sở Du biết rõ, dao cốt cắm vào thân thể này càng lâu thì sức mạnh của thân thể sẽ càng bị rút đi. Vậy nên khi Sở Du đi tới phòng dưới đất ông ta mới đâm anh một dao để áp chế sức mạnh của anh, tránh cho việc đang thi triển linh thuật hoán đổi lại bị anh công kích. Nhưng khi nãy Lương Bân lại đâm thêm cho Sở Du một dao, làm trái tim vốn đã bị tổn thương của Sở Du lại càng bị thương nghiêm trọng. Lúc này còn đâm một kích nữa, hiển nhiên có thể biết thân thể Sở Du đang phải chịu đựng đả kích trầm trọng tới mức nào.
Đầu ngón tay run rẩy nắm chặt lấy chuôi dao, đúng lúc đại sư cố muốn rút dao ra thì chuôi dao đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của ông ta, trượt mạnh một cái, cắm vào tim càng thêm sau.
“không ……………” Con ngươi của “Sở Du” nhanh chóng tan rã, đại sư cố cảm thấy sức mạnh của thân thể này không chỉ bị dao cốt hấp thu, mà còn đang dần dần tiêu tán trong cơ thể. Đôi mắt phượng hẹp dài mở thật lớn, dường như không thể chấp nhận được hiện thực. Hồi lâu sau, “Sở Du” nặng nề ngã xuống đất.
Lương Bân kinh ngạc nhìn tất cả mọi việc diễn ra, thật lâu không nói nên lời.
Ánh mắt tàn nhẫn, thô bạo của “Sở Du” theo thời gian từ khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, con ngươi đen như mực giống như bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng mê hoặc lòng người. Anh vươi bàn tay tràn đầy máu tươi, chậm rãi hướng về phía Lương Ý đang nằm bất động.
Lương Bân vốn định ngăn cản không cho Sở Du tiếp xúc với thi thể Lương Ý , nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn khát vọng của Sở Du thì anh lại không tự chủ dừng bước.
Một lúc sau, Sở Du toàn thân đầy máu tươi thật vất vả mới bò được tới trước mặt Lương Ý , những nơi anh bò qua đều lưu lại vết máu đỏ thẫm tạo thành một vệt dài trên nền đất. Anh run rẩy đưa tay, cách chuôi dao một đoạn, kéo Lương Ý tiến vào ngực mình, đầu anh gục xuống bả vai cô, thật lâu cũng không cử động.
Lương Bân lẳng lặng nhìn hai “người” đang ôm nhau phíatrước, im lặng thở dài một tiếng, bước tới một bước, chuẩn bị mang thi thể Lương Ý về nhà an táng thỏa đáng.
Ngay khi Lương Bân vừa nhấc chân, “Sở Du” đang bất động đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng cắn vào cổ Lương Ý một cái. Sắc mặt Lương Bân lập tức biến đổi, vội vàng xông lên đẩy “Sở Du” ra.
“Cậu làm cái gì vậy?” Lương Bân tức giận chất vấn, ngay sau đó cúi xuống kiểm tra vết thương trên cổ Lương Ý . cổ cô chỉ toàn là máu tươi, máu chảy ra thấm đẫm cổ áo, tạo nên những đóa hoa đỏ thắm bắt mắt.
“Con bé cũng đã chết rồi, tại sao cậu vẫn không chịu buông tha cho nó?” Lương Bân nắm chặt tay thành quyền .
“Anh Lương ………” Dì Linh bước nhanh tới, bà muốn trấn an Lương Bân , hi vọng anh tha thứ cho hành động của thiếu gia nhà mình.
Vậy mà, “Sở Du” lại ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất điên cuồng há miệng ra cười lớn, vẻ mặt không có một chút áy náy nào.
Hành động lần này hiển nhiên như đổ thêm dầu vào lửa khiến cơn thịnh nộ của Lương Bân bùng phát. Lương Bân sải bước dài xông lên, túm lấy cổ áo Sở Du, đang muốn đấm anh một quả thì bỗng dưng Sở Du ngừng cười, ngẩng đầu lên, sắc mặt ngây dại nói với Lương Bân : “ Dẫn cô ấy đi đi.” CHƯƠNG 77.2:
Edit: tiểu an nhi
"Cái gì?" Quả đấm của Lương Bân dừng lại giữa không trung.
Sở Du cúi đầu, nhắm mắt, châm chọc cười một tiếng, mái tóc dài trước trán rủ xuống che khuất mắt anh. Thân thể Sở Du mềm nhũn, giống như một con rối làm bằng bông.
"Rốt cuộc cậu có mục đích gì?" Giọng nói của Lương Bân không còn kịch liệt như trước nữa.
"cô ấy sẽ sống." Sở Du nhỏ giọng nỉ non.
Lương Bân kinh ngạc há mồm, sức nắm cổ áo lại tăng thêm, "Cậu nói vậy là sao?"
Sở Du ngước mắt nhìn về phía bàn đá rồi nói, "Trong hốc tối của bàn đá có một đóa hoa có tác dụng “nhục bạch cốt, hoạt tử nhân” (*). Lấy nó cho tiểu Ý ăn, cô ấy sẽ sống lại." nói xong, anh quay đầu nhìn Lương Ý bên cạnh mình, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt tràn ngập nhu tình.
(*) nhục bạch cốt, hoạt tử nhân: đại ý là làm người chết sống lại.
Những lời này khiến Lương Bân cảm thấy vô cùng khiếp sợ, loại chuyện như vậy sao có thể xảy ra. Nhưng vào thời điểm này, anh thà “tin lầm còn hơn bỏ sót”. Lương Bân xông đến trước bàn đá, đầu ngón tay dò dẫm tìm kiếm nhưng không tìm thấy bất kỳ hốc tối nào.
Dì Linh đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, sau đó một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, bà vội nói với Lương Bân: "Anh Lương, phía sau bàn đá có một nút nhỏ, ấn vào nó đi."
Cái nút nhỏ này là do mấy hôm trước, khi dì Linh ở tầng hầm giám thị đại sư Cố thì vô tình nhìn thấy. Kể ra cũng có chút quái lạ, một thuật sĩ như đại sư Cố lại không phát hiện ra hơi thở của bà. Hơn nữa dì Linh còn giám thị ông ta tới mấy ngày, vậy mà ông ta không hề phát giác ra. Đối với một thuật sĩ mà nói, đây quả thực là việc không phù hợp với lẽ thường.
Lương Bân nghe theo dì Linh tìm được nút nhỏ đó, anh dùng lực đẩy một cái, hốc tối trên bàn đá tự động mở ra. một đóa hoa đỏ thẫm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ giọi vào mắt anh.
"Đây là loại hoa gì vậy?" Lương Bân dùng hai tay thận trọng nâng bông hoa chói mắt đó lên.
"Để nó xuống! Nó là của ta! Là của ta! không ai
có thể cướp nó đi!” Tiếng rống to giận dữ vang vọng khắp tầng ngầm dưới đất, Lương Bân thoáng giật mình.
“Là địa sư Cố! Anh Lương, mau lên! Mau dẫn thiếu phu nhân đi đi!” Dì Linh gấp gáp lớn tiếng nói với Lương Bân.
“Ai cũng không được đi, nếu tôi không thể sống thì các người cũng phải chôn cùng tôi!” Sở Du giang hai cánh tay. Đồ Đằng phức tạp trên trán phát ra những tia sáng lóa mắt. Phòng dưới đất rung chuyển ầm ầm, những mảng đất cùng cát bụi từ trên nóc phòng thi nhau rơi xuống.
Ông ta muốn phá hủy căn phòng dưới đất này!
Lương Bân vội vàng xông vào pháp trận, khoác tay Lương Ý cõng cô trên lưng” Chúng ta đi thôi!” Anh quay sang nói với dì Linh.
Nhưng dì Linh lại lắc đầu, “Tôi không đi, tôi muốn ở lại.” Bà đưa mắt nhìn về phía quản gia hiện tại có lẽ đã chết, rồi chỉ vào một hang đá nhỏ bên phải phòng ngầm dưới đất.
“Chỗ đó có một mật đạo, mau đưa thiếu phu nhân ra khỏi đây!”
“Nhưng..........”
“không còn kịp nữa đâu, mau lên!” Dì Linh đẩy mạnh Lương Bân một cái, Lương Bân cắn răng, cõng Lương Ý xoay người rời đi.
“không được đi! không được đi! Tất cả các người phải chết ở chỗ này!” “Sở Du” dùng một tay bắt lấy cổ chân của Lương Bân, ngăn cản anh trốn thoát.
Dì Linh thấy thế, vội vàng ngồi xổm xuống, lấy hết sức cạy năm ngón tay của “Sở Du” ra, đồng thời quát lên: “đi mau đi”
một tảng đất khổng lồ từ trên nóc phòng đổ ập xuống, cả căn phòng rung chuyển dữ dội, đúng lúc Lương Bân chạy tới được mật đạo thì lối vào lại bị tảng đất đó chặn ngang.
“không...........” Dì Linh kinh ngạc, thất vọng nỉ non.
“Ha ha...............Ha ha ha..........Tất cả đều phải chết, đều phải chết..........”
“Sở Du” giống như kẻ điên phá lên cười the thé. Những mảnh vụn đất đá không ngừng rơi xuống, trụ lớn chống đỡ cả phòng ngầm dưới đất bắt đầu khẽ lắc lư.
Căn phòng này sắp xập rồi!
Lương Bân cõng thi thể Lương Ý trên lưng tuyệt vọng ngã trên mặt đất. Đột nhiên, trước ngực anh, qua một lớp áo phát ra những tia sáng vàng nhàn nhạt, Lương Bân kinh ngạc lấy con Xích Diệp mà lúc trước sư phụ giao cho mình ra.
Xích Diệp vừa ra ngoài không khí lập tức tăng trưởng với tốc độ chóng mặt, biến thành một con bươm bướm hoa lệ màu vàng khổng lồ.
“Chuyện này ............chuyện này là sao...........” Anh chưa từng nhìn thấy Xích Diệp biến thành hình dạng như hiện tại bao giờ. Lương Bân đột nhiên nhớ tới lời cuối cùng mà sư phụ nói với anh, nhất định phải sống!
Lương Bân nghẹn ngào khóc thành tiếng, cõng thi thể Lương Ý bò lên trên lưng Xích Diệp.
“đi thôi, sư phụ!”
Con Xích Diệp cuối cùng này được sư phụ dùng linh hồn của mình đúc thành, có lẽ ông đã sớm dự liệu được mọi chuyện sẽ xảy ra, cho nên mới cố ý lưu lại nó để anh có cơ hội sống tiếp.
“không..............không........... không được đi............ tất cả các ngươi đều không được đi..............các ngươi phải ở lại đây.............phải ở lại..........” “Sở Du” khàn giọng ra sức gào thét, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Xích Diệp đột phá khỏi căn phòng dưới đất u ám này, hướng ra bên ngoài giương cánh bay cao.
“Chắc ông không ngờ được đi, vậy mà ông cũng rơi vào kết cục này.” Dì Linh giễu cợt ngẩng đầu nhìn “Sở Du”, gương mặt thản nhiên nhẹ nhõm, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
“Bà...........” “Sở Du” tức giận vươn tay chộp vào cổ dì Linh.
Khuôn mặt dì Linh tái mét, tròng mắt mở thật lớn, bà nhín ánh mắt chỉ tràn ngập thù hận thấu xương của “Sở Du”, cuối cùng mất đi hô hấp, đổ ập xuống mặt đất.
“Sở Du” ngẩng đầu , sững sờ nhìn nóc nhà phía trên gương mặt tuấn mỹ kích động dần dần trở nên thẫn thờ.
Nhã Lan thật xin lỗi! thật xin lỗi! Anh không thể giúp em sống lại rồi........
một giọt máu từ trên cao rơi xuống, máu tươi từ tảng đá trên nóc phòng chảy xuống càng lúc càng nhiều...........
“Sở Du” nhắm mắt lại, chờ đợi tảng đá đó rơi xuống........
“Ầm”
Cát bụi xung quanh nổi lên cuồn cuộn.
“Tí tách”
Chất lỏng ấm áp ngai ngái nhỏ xuống trán “Sở Du”, “Sở Du” kinh ngạc mở mắt ra, “Thạch Liên..........”
Thạch Liên gồng mình, dùng thân thể chống đỡ tảng đá lớn kia, bảo hộ “Sở Du” bình an vô sự dưới người minh. Phòng ngầm dưới đất sắp sụp đổ hoàn toàn, Thạch Liên một đường chạy qua đây, bị không ít đất đá rơi trúng đầu, gần như cả người đều toàn là máu.
Đại sư Cố chua xót nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới vươn tay vuốt ve đầu của nó dịu dang nói: “Thạch Liên, đủ rồi......”
Con ngươi Thạch Liên đảo mấy vòng, cuối cùng trầm mặc cúi đầu, nhắm hai mắt lại.
“Ầm”
Trụ cột khổng lồ không thể tiếp tục chống đỡ nổi căn phòng ngầm này nữa, chỉ chốc lát sau cả nhà họ Sở biến thành một đống hoang tàn..........
Tiểu Ý, chúng ta đi thôi.........
Nhã Lan...........