Chiếc dao dừng lại, Đại sư Cố liếc dì Linh một cái, lạnh giọng giải thích: "Yên tâm, tôi chỉ cần một chút máu của thiếu phu nhân mà thôi."
Lương Ý chưa hoàn hồn mà nhìn dao ghim vào ngực, hơi thở có chút rối loạn.
Dì Linh cau mày, đứng lên, rút dao trong tay ông ta: "Tự tôi làm."
Đại sư Cố từ chối cho ý kiến, tay tiếp tục xử lý đốm đen chợt tăng thêm của Sở Du. Dì Linh thấy ông ta đã không để ý tới hai người nữa, một mình bận rộn, lúc này mới yên lòng ngồi xuống,"Thiếu phu nhân."
"Ừ." Lương Ý hiểu rõ ý của bà ta, gật đầu một cái, vươn tay.
Dì Linh cầm dao nhẹ nhàng cứa một nhát ở trên cổ tay cô, máu tươi nhất thời trào ra như dòng suối nhỏ, bà ta nhanh chóng cầm một dụng cụ hình tròn lên, hứng lấy máu chảy ra từ cổ tay cô vào trong dụng cụ.
Chốc lát sau, trong dụng cụ đã gần nửa bát máu tươi. Bởi vì trời mưa mà trong không khí hơi ẩm ướt, giờ phút này tản mát ra mùi ngòn ngọt mê người, như thủy triều vây quanh mọi người tùy ý xua đuổi. Lương Ý và dì Linh đều cảm thấy không hiểu đối với mùi thình lình xảy ra lần này.
Đại sư Cố vẫn bận bịu quay đầu lại, đưa một tờ giấy ra, giọng nói nhạt: “Có thể, cầm máu.” Nói xong, ông ta còn ý vị sâu xa nhìn sang bụng của Lương Ý.
Lương Ý theo ánh mắt của ông ta, ngắm nhìn bụng của mình. Trong lòng có chút không thích, cô nhíu nhíu lông mày, đột nhiên, “A…..”
Cô kêu khẽ một tiếng, thân thể vốn là ngồi xổm đột nhiên ngã ngồi trên thảm trải sàn.
Dì Linh kinh hãi, cuống quýt vứt bỏ dao trong tay, cầm lá bùa che ở chỗ miệng vết thương của cô, cầm máu cho cô, vội vàng đỡ Lương Ý ngã ngồi trên thảm trải sàn dậy, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, thế nào?”
“Bụng. Bụng của tôi giống như mới vừa rồi bị người ta nện một quyền!” Cô vuốt bụng của mình, hoảng sợ nhìn dì Linh, nói bất khả tư nghị.
Tay Đại sư Cố đang điều chế thuốc men hơi dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Lương Ý, “Hiện tại thế nào?”
Lương Ý kinh ngạc vuốt bụng của mình, hồi lâu, mới thẫn thờ nói: “Hình như không còn.” Môi của cô trắng bệch, không biết là do bụng mới vừa xảy ra điều kỳ lạ dọa sợ, hay bởi vì mất máu quá nhiều.
Dì Linh lo lắng trùng trùng mà nhìn bụng của cô, đầu óc hỗn loạn tưng bừng.
“Xem ra là tức giận.” Đại sư Cố nhỏ giọng tự mình lẩm bẩm, không ngừng gẩy lon trên mặt đất, sau đó từ trong đống lộn xộn lung tung lấy ra một lon đưa cho cô.
“Hai viên.”
Lương Ý không có nhận lấy thuốc ông ta đưa tới, nghiêm nghị nói: “Ông mới vừa nói tức giận, là có ý gì?”
Đại sư Cố liếc cô một cái, mặc dù cô không có nhận lấy thuốc ông ta cho cô, nhưng động tác đưa thuốc cho cô vẫn duy trì, mà một cái tay khác của ông ta vẫn bận rộn như cũ.
Lương Ý giận, cô muốn biết đáp án, bụng lại truyền đến cảm giác như bị nện quyền, thân thể vừa mới ổn thỏa lại bởi vì đau đớn mà ngã ngồi trên thảm trải sàn, lúc này đầu cô đã đầy mồ hôi, ngũ quan bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, xem ra hơi dọa người.
“Nếu như cô cố tình không ăn, vậy cô cứ chịu đựng.” Đại sư Cố ném thuốc xuống đất, lại cầm lấy dao, cắt một vết thương ở lòng bàn tay, lấy máu làm mực, bao quanh Sở Du, lấy Sở Du làm trung tâm vẽ lên pháp trận.
“Thiếu phu nhân, ăn đi.” Dì Linh cầm bình thuốc lên, vứt bỏ nắp bình, đổ ra hai viên tròn vo giống như chocolate, đưa tới bên miệng cô.
Bụng Lương Ý đau nhức từng trận ăn mòn thần kinh của cô lần nữa, bất đắc dĩ, cô chỉ đành thỏa hiệp, uống thuốc xuống.
“Hai người có thể đi ra ngoài.” Đại sư Cố sắp hoàn thành trận pháp, ông ta bưng dụng cụ đựng máu của Lương Ý lên, cạy miệng Sở Du ra, cứng rắn buộc anh uống cạn chén máu tươi.
“Ông muốn làm gì?” Dì Linh đỡ Lương Ý, cảnh giác hỏi.
Đại sư Cố nhìn dì Linh, “Nếu như bà muốn thiếu gia của mình hiện tại bởi vì thân thể tan tác mà chết, vậy bà cứ ở lại giám thị tôi.” Ánh mắt của ông ta lạnh lùng, tựa như châm chọc dì Linh quá cẩn thận.
Dì Linh cắn răng, lúc này mới đỡ Lương Ý đi ra cửa, trước khi đi, Lương ý ngắm kỹ Sở Du nằm ở trong trận pháp, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, sau đó mới chậm rãi đi theo dì Linh rời đi.
Đợi sau khi hai người rời đi, Đại sư Cố ngồi chồm hổm, một tay nhấn dọc theo pháp trận, đôi môi hơi tái nhợt không ngừng mấp máy, thời gian niệm chú càng dài, sắc mặt của ông ta càng tái nhợt, cái trán thỉnh thoảng còn toát ra mấy giọt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, thoáng qua gương mặt ông ta, nhỏ xuống chiếc áo Tôn Trung Sơn cũ kỹ của ông ta, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Khải…..”
Một con đường máu tựa như bức thành che chở bỗng nhiên dọc theo pháp trận dâng lên, tạo thành một hình cung khổng lồ, bao phủ Sở Du đang hôn mê ở bên trong.
Hoàn thành tất cả, cả người ông ta xụi lơ vô lực ngã ngồi trên thảm trải sàn. Năm ngón tay chống đỡ sức nặng cả người ông ta từ từ tụ lại, tạo thành quả đấm, nặng nề nện vào trên đất.
Ông ta nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt, nhíu chặt chân mày mang theo đầy không cam lòng.
Rõ ràng cũng sắp thành công rồi, nhưng bởi vì yêu cầu nhàm chán của cô gái kia, thế nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần làm hao tổn cơ thể hoàn mỹ mà ông ta tìm hơn 70 năm, tuyệt đối không thể tha thứ! Nếu việc đã đến nước này, ông ta cũng không cần nữa cố niệm giao tình thường ngày với nhà họ Sở nữa!
Đại sư Cố chậm rãi mở mắt, đáy mắt đã từng sóng nước chẳng sao giờ phút này đã nhấc lên mù mịt giống như mưa to gió lớn
Quản gia mới vừa nhận điện thoại của dì Linh xong, buông điện thoại di động trong tay xuống, xoay người lại ngắm xe hơi đi tới dừng ở chỗ cách đó không xa. Khi ông ta mới vừa đóng cửa xe thì màn ảnh điện thoại di động lại sáng.
Ông ta nhặt điện thoại di động lên nhìn, là một tin nhắn, chỉ thấy trong tin nhắn ngắn viết: ba ngày này tại sao tiền còn không có chuyển đến thẻ ngân hàng của tôi?
Quản gia nhướng mày, ấn mã số, điện thoại rất nhanh được người nọ nhận.
"Quản tiên sinh, tiền đâu rồi, ông đưa tiền mặt hay trực tiếp gửi vòa thẻ ngân hàng của tôi?"
"Ba ngày nay tôi cũng không có truyền mệnh lệnh bảo cậu chuẩn bị vật tế." Ông ta lạnh lùng nhắc nhở đối phương.
Người bên kia điện thoại cười lạnh một tiếng, "Làm ơn, ông không có truyền đạt mệnh lệnh như vậy. Nhưng thuật kia sĩ có, hơn nữa nhu cầu của ông ta còn nhiều hơn thường ngày rất nhiều, gần như gấp đôi. Cho nên, ông cho là tôi không nên đòi tiền ông sao?"
Giọng hắn du côn thái độ vô lại làm tay quản gia cầm điện thoại di động vừa khẩn trương vừa chặt, hồi lâu, ông ta mới lạnh lùng nói: "Ngày mai, chỗ cũ."
"Được!" Đối phương sảng khoái cúp điện thoại.
Quản gia ngồi ở chỗ tài xế nhìn màn ảnh trong tay vẫn sáng, lọt vào trong trầm tư.
Mưa to vừa mới dừng lại không bao lâu lại điên cuồng trút xuống, nước mưa nhỏ xuống mui xe, phát ra tiếng vang chói tai "cộp cộp", làm lòng người sinh cảm giác phiền muộn.
Nhà họ Lương
"Ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Cô Cô vẫy cánh của mình, lấy tư thái tựa như khoe khoang nện bước chân ngắn không ngừng đi tới đi lui ở trên ghế sofa của phòng khách, tròng mắt như hạt đậu của nó còn bất chợt liếc trộm Đa Đa nằm ngẩn người ở bên bàn trà.
"Khanh khách." Nó thấy Đa Đa không để ý tới mình, vì vậy nhảy xuống ghế sa lon, tựa như khiêu khích hôn lên đỉnh đầu Đa Đa.
Đa Đa tức giận ngẩng đầu lên, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm nó. Cô Cô lại hoàn toàn không sợ, rất có tư thế tiểu lưu manh, nó cúi đầu, hung hăng hôn đầu Đa Đa lần nữa, bởi vì sức lực quá lớn, nó không cẩn thận hôn rụng một nhúm lông trên đầu Đa Đa, đầu Đa Đa lập tức trụi một lỗ nhỏ, nhìn bộ dáng, nếu đụng mạnh hơn nữa cũng không khác gì sông.
Có lẽ là cảm thấy đầu mình hơi đau, còn có thấy những sợi lông vàng tung bay, Đa Đa rốt cuộc bộc phát, nó nhanh chóng đứng lên, miệng cắn về phía Cô Cô, một chó một gà mở ra chiến tranh thế kỷ ở trong phòng khách.
Lúc sư phụ dẫn mọi người xông vội xuống lầu, một chó một gà đã sớm lật phòng khách cả đáy lên trời, giữa không trung còn bay lơ lửng lông gà cùng lông chó, vô cùng hỗn loạn.
“Đa Đa!” Lương Tư hô to một tiếng, Đa Đa vẫn còn đang chiến đấu với Cô Cô lập tức ném Cô Cô, đi tới trước mặt cô, chột dạ cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của cô.
Lương Tư thở dài một tiếng, bất đắc dĩ sờ đầu nó, lúc này mới phát hiện đỉnh đầu của nó trụi một mảng. Cô kinh ngạc đến không biết nên làm ra biểu tình gì, muốn cười, nhưng lại sợ thương tổn đến lòng tự ái cực mạnh của Đa Đa, cuối cùng chỉ có thể quay đầu, che miệng cười trộm.
“Hai người này kiếp trước là kẻ thù à!” Sư phụ lẩm bẩm thở dài nói, sau đó đi tới trước mặt Cô Cô, ôm Cô Cô lên, một ra một nụ cười lấy lòng, nói với Cô Cô:” Cô Cô, giúp một tay được không?”
“Cục Cục” Kiêu ngạo nghiêng đầu, bày tỏ ông đây không muốn.
“Cô Cô! Muốn thành gà chiên không?” Sư phụ nghiêm giọng cảnh cáo nó.
Cả người Cô Cô run run, cuối cùng vô lực kêu lên hai tiếng, coi như đáp ứng. Lúc này sư phụ mới gật đầu hài lòng,” Đứa bé ngoan, ngày mai mời ngươi ăn gà chiên”
Cả nhà họ Lương và Đa Đa bày tỏ im lặng đối với phần thưởng của nó.
“Tốt lắm! Đi thôi”
Mọi người lên lầu.
Mới vừa trở về phòng, sư phụ không kịp chờ đợi ôm Đa Đa di chuyển tới trung tâm trận pháp càng ngày càng sáng ngắm nhìn sợi tơ hồng quấn chặt hình người ở trung tâm trận pháp, “ Cô Cô, thay tao xem một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Cô Cô nhìn đoàn sợi lúc sáng lúc tối, nheo cặp mắt đậu lại, đưa cánh của nó ra, khẽ đặt ở đoàn sợi trên tượng người. Hồi lâu, nó “cục cục cục cục” điên cuồng, cánh hốt hoảng đập mạnh.
Bộ dáng Cô Cô giống như gặp quỷ hù dọa đám người nhà họ Lương tim gan run sợ, đều cho là Lương Ý gặp phải bất trắc.
Sư phụ vì có thể xác nhận rõ ràng hơn ý tứ của Cô Cô, ông lập tức đặt Cô Cô xuống,” Cô Cô, tỉnh táo một chút. Mang chuyện mày biết nói cho chúng tao biết”
Lời nói trấn an của sư phụ làm Cô Cô vừa xuống mặt đất không ngừng đảo quanh, cuối cùng nó kết thúc hành động hốt hoảng, nó đứng im một lát, hình như đang suy tư xem nói chuyện nó biết cho bọn họ như thế nào, dường như nó rốt cuộc nghĩ ra cách biểu đạt những gì mình biết như thế nào, đột nhiên đẩy bụng gà của nó lên phía trước, tư thế dùng vai trái đặt ở phía sau mình đỡ người, lại duỗi thân ra cánh bên phải nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình mấy cái, sau đó “bịch” ngã xuống, mắt trợn trắng, lấy tư thế cái chết té xuống đất.
“chuyện này…là ý gì?”
Mọi người cảm thấy không cách nào hiểu rõ hành động nhân cách hóa của Cô Cô, chỉ có sư phụ hình như đã hiểu ý nó muốn biểu đạt.
“Sư phụ!” Lương Bân gọi sư phụ một tiếng, muốn ông giải thích rõ,lại phát hiện mặt sư phụ trầm đến đáng sợ, anh ta chưa bao giờ từng thấy sư phụ mình có biểu lộ nặng nề như vậy, giống như thời kỳ suy tàn của một xã hội.
“Hiện tại con bé tạm thời không có việc gì” Sư phụ bỗng nhiên mở miệng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Lương Bân mặt thủy chung mặt ủ mày chau, biết được chị mình không có chuyện gì, Lương Tư lại lo lắng tiểu Phương vẫn mạo hiểm giúp bọn họ một tay.
“Su phụ, dì Phương sẽ không có chuyện gì chứ?” Cô lo âu hỏi.
Sư phụ quay đầu, cười cười,” Yên tâm, ta sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Người tốt sẽ có đền đáp tốt, không phải sao?”
“Ừ” Lương Tư cười ngọt ngào, gật đầu một cái, vợ chồng Lương thị bên cạnh lấy tâm tình tốt của Lương tư, cũng nở nụ cười theo.
Nụ cười bên mép của sự phụ im lặng phai đi, “Hiện tại, đem đã khuya, các người cũng trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!”
“Vậy chúng tôi đi ngủ trước”
Ba Lương dẫn vợ mình và con gái ra khỏi phòng, tới cửa, lại nghiên đầu hỏi:” Đúng rồi, còn Na Na?”
Hai người còn lại hình như ý thức được mình quên lãng Lưu Na, lập tức quay đầu.
“Cũng không có việc gì” Sư phụ cười cười.
“Hô. Thật tốt quá, hai người bọn họ đều không có việc gì. Chúng ta đi thôi” Ba Lương dẫn vợ mình và con gái rời khỏi.
Mắt thấy sư phụ còn đứng nghiêm tại nguyên chỗ, Lương Bân hỏi:” Thầy còn không đi sao?”
“Tiểu Ý, em ấy đã xảy ra chuyện đúng không?” Lương Bân rũ mắt đau thương hỏi.
Sư phụ hất mặt, cùng Lương Bân nhìn thẳng vào mắt nhau, tròng mắt lặng lẽ dời đi, im lặng không trả lời câu hỏi của anh ta.