Trên giường đệm mềm mại to rộng, mẹ Sở nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, đang ngủ say. Chính lúc này gò má đẹp đẽ của bà bị ánh mặt trời ấm áp chiếu lên, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời gương mặt có vẻ ửng đỏ, tựa như thêm một tầng má hồng nhàn nhạt vừa đủ.
"Cốc cốc! Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Sở nhẹ nhàng mở mắt, nửa ngồi ở trên giường, lông mi thật dài màu đen chiếu rọi ở dưới ánh mặt trời thoáng qua một tia sáng.
"Vào đi."
"Phu nhân." Ngoài cửa đi vào là cô gái cương thi số 1, số 2 "chết đi" thì người phụ trách hầu hạ Lương Ý là Linh Cô.
Mẹ Sở thấy người tới là Linh Cô, chân mày nhẹ nhăn, sau đó lạnh nhạt mở miệng, "Chuyện gì?"
"Phu nhân, là Tiêu tiểu thư tới." Linh Cô hơi có vẻ chần chờ nói với bà.
Mẹ Sở nghe được Tiêu tiểu thư, trong con ngươi chìm vào suy nghĩ sâu xa, bà trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng hỏi, "Cô ta có nói cho cô mục đích tới đây không?"
Linh Cô lắc đầu một cái, "Tiêu tiểu thư nói muốn nhìn thấy người mới bằng lòng nói."
Mẹ Sở không nói, một lát sau bà đi xuống giường, đưa lưng về phía Linh Cô nói: "Tiếp đãi cô ta thật tốt, tôi sẽ đi xuống."
"Dạ, phu nhân." Linh Cô gật đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.
Phòng khách
"Tiêu tiểu thư, đây là trà của cô." Linh Cô bưng một ly trà lên, Tiêu Phái Ngải mỉm cười nhận lấy ly trà, sau cũng nói cảm ơn.
Nhấp một ngụm trà xong, vẻ mặt Tiêu Phái Ngải ngây ngốc, đặt ly trà xuống, hai mắt vô thần nhìn lướt qua biệt thự trống không, tò mò hỏi, "Sao người giúp việc nơi này hình như ít hơn trước nhiều vậy?" Từ lúc đi vào đến bây giờ cô ta tổng cộng mới thấy được ba người giúp việc, còn phải cộng thêm Linh Cô mới có thể coi là ba, so với trước kia người giúp việc trong biệt thự có thể nói là cả đàn cả lũ thì có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Linh Cô nghe vậy giật giật khóe miệng, cười khổ sở giải thích: "Sau khi thiếu gia qua đời, phu nhân liền cho rất nhiều người giúp việc thôi việc, hiện tại đại khái cũng chỉ còn lại có 7, 8 người giúp việc già thôi. Về phần phụ trách quét dọn phòng ốc ban ngày đều là người làm thêm giờ."
"Vậy sao. . . . . ." Tiêu Phái Ngải suy nghĩ sâu xa không nói.
"Phái Ngải." Mẹ Sở đi xuống lầu, gọi cô ta một tiếng. Tiêu Phái Ngải nhìn thấy mẹ Sở lập tức đứng lên, dịu dàng về phía bà thăm hỏi, "Bác gái gần đây thế nào?"
Mẹ Sở đi tới trước mặt cô ta, phất phất tay, Linh Cô gật đầu rời đi.
"Như cũ. Cháu thì sao?" Mẹ Sở rũ mắt, cười nhạt một tiếng, nhìn cô ta.
"Vẫn như cũ ạ." Cô ta cúi đầu, đau thương chợt lóe lên dưới đáy mắt cô ta, mẹ Sở thu hết tâm tư cô ta vào mắt, "Phái Ngải, cũng đã qua rồi. Hãy sống qua ngày thật tốt."
"Bác gái, cháu. . . . . ." Tiêu Phái Ngải muốn nói lại thôi.
"Phái Ngải, tiểu Du đã qua đời. Cháu cũng nên buông xuống. Hãy tìm người đàn ông, chăm sóc mình thật tốt." Mẹ Sở vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, ý vị sâu xa trấn an cô ta.
"Bác gái, bác buông xuống sao?" Trong mắt cô ta phiếm lệ, nghẹn ngào hỏi.
Mẹ Sở quay đầu đi, nhàn nhạt nói, "Người chết không thể sống lại, nên để xuống thì phải để xuống, cần gì phải để ở trong lòng, để cho mình khó chịu."
"Nhưng. . . . . ."
Mẹ Sở ngắt lời cô ta, "Phái Ngải, đừng suy nghĩ nữa. Cuộc sống của cháu mới là chính."
Tiêu Phái Ngải cúi đầu, hồi lâu không có lên tiếng, cho đến khi mẹ Sở vỗ vỗ mu bàn tay cô ta an ủi lần nữa thì cô ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chần chờ hỏi, "Bác gái, tiểu Du, anh ấy không phải là anh họ của cháu đúng không?"
Mẹ Sở nhăn mày, "Không có, bác và cha tiểu Du đều là con một. Làm sao con đột nhiên hỏi như thế?"
Tiêu Phái Ngải nhếch môi suy tư một lúc lâu mới nói, "Tối ngày hôm qua. . . . . ."
"Tối ngày hôm qua?"
"Tối hôm qua, cháu thấy một người đàn ông giống tiểu Du như đúc." Giọng nói của cô ta chần chờ, trong ánh mắt lộ vẻ kích động.
Sắc mặt mẹ Sở có chút cứng ngắc, không khí vây quanh hai người nhất thời lúng túng.
"Bác gái?" Tiêu Phái Ngải thấy bà không lên tiếng hồi lâu, tò mò gọi bà. Lúc này mẹ Sở mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía cô cười cứng ngắc, nói, "Phái Ngải, có phải cháu nhìn lầm hay không?"
Tiêu Phái Ngải lắc đầu quả quyết, "Không thể nào, bác gái, ban đầu cháu cũng cho là nhìn lầm, nhưng vì xác nhận cháu có nhìn lầm hay không, cháu còn cố ý dừng lại 5 phút. Cháu có thể thề cháu tuyệt đối không có nhìn lầm."
"Phái Ngải, tiểu Du, nó đã qua đời."
"Cháu biết rõ. Nhưng tối ngày hôm qua cháu thật sự thấy anh ấy." Tiêu Phái Ngải kích động đứng lên.
Mẹ Sở cũng đứng lên theo, cầm tay cô ta, "Phái Ngải, có thể là do cháu quá nhớ tiểu Du cho nên mới nhất thời xuất hiện ảo giác mà thôi."
"Cháu chưa từng xuất hiện ảo giác, thật sự thấy anh ấy. Hơn nữa. . . . . ." Cô bỗng nhiên dừng lại, suy nghĩ sâu xa.
"Hơn nữa cái gì?"
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ Sở, "Bên cạnh anh ấy còn có một cô gái, cô gái đó. . . . . . Hình như cháu đã gặp qua ở đâu rồi." Cô ta xoay người lại, không ngừng tìm kiếm từ trong ký ức đầu mối về cô gái tối ngày hôm qua.
"Phái Ngải, có thể gần đây cháu hơi mệt mỏi. Nếu không bác gái dẫn cháu đến bệnh viện kiểm tra thử?" Mẹ Sở thấy thế, cũng tiếp tục lên tiếng trấn an cô ta.
Tiêu Phái Ngải đưa lưng về phía mẹ Sở, tức giận bất bình, "Bác cho là cháu bị thần kinh?"
Mẹ Sở ngẩn ra, ngay sau đó đi tới trước mặt cô ta, "Bác chỉ cảm thấy gần đây có thể là cháu chịu áp lực tương đối lớn mà thôi, cho nên mới đề nghị cháu đến bệnh viện kiểm tra thử."
Tiêu Phái Ngải nhìn bà hồi lâu, cuối cùng mới xoay mặt, không cam lòng nói: "Bác thật sự cảm thấy cháu bị áp lực lớn cho nên mới thấy Sở Du?"
Mẹ Sở gật đầu một cái, "Phái Ngải. Không có gì, đoạn thời gian trước bác cũng vậy, cũng y như cháu, luôn xuất hiện ảo giác, nhưng gần đây bác đã khá hơn nhiều. Cho nên, cháu cũng đừng lo lắng, không có việc gì đâu."
Tiêu Phái Ngải cúi đầu, không nói, chốc lát sau, cô ta nâng khóe môi lên, miễn cưỡng cười, "Bác gái, cháu biết rồi."
"Ừ."
"Bác gái, cháu còn có chuyện, cháu đi trước ạ." Tiêu Phái Ngải xốc túi xách trên ghế sa lon lên, hướng bà cáo từ.
Mẹ Sở đưa cô ta ra cửa thì quản gia đi ra từ trong hành lang, "Tối ngày hôm qua Tiêu tiểu thư thấy thiếu gia?"
Mẹ Sở lạnh lùng liếc ông ta một cái, hừ lạnh một tiếng, "Các người làm việc kiểu gì vậy? Sao lại để cho người khác thấy được các người?"
Quản gia cúi đầu nhận lỗi, "Là tôi không tốt. Lúc ấy không có để ý những thứ quanh mình, cho nên mới. . . . . ."
"Được rồi, tôi không muốn nghe ông giải thích. Hai tên côn đồ chết chưa?" Trong con mắt mẹ Sở nồng đậm sát khí, việc hai tên côn đồ cản trở khiến bà ta cảm thấy vô cùng không vui.
"Đại sư Cố nói, tối hôm nay đều xử lý xong bọn họ." Quản gia cung kính nói.
"Đều? Có ý gì?"
"Còn có Lương Bân."
"Ừ, tối hôm nay ông ta tốt nhất có thể xử lý xong toàn bộ những thứ người cản trở này. Nếu không, sẽ dùng cách thức khác xử lý toàn bộ bọn họ." Mẹ Sở nhìn chòng chọc quản gia, nghênh ngang rời đi.
1 giờ sáng
"Nghe nói hôm nay Tiêu tiểu thư tới?"
"Ừ. Tiêu tiểu thư nói, tối ngày hôm qua thấy thiếu gia."
"Cái gì? ! Cư nhiên bị thấy được? A Quản thật sự là không cẩn thận." Dừng một chút lại hỏi, "Phu nhân nói gì với Tiêu tiểu thư?"
"Phu nhân nói Tiêu tiểu thư chịu áp lực quá lớn, cho nên mới xuất hiện ảo giác. Sau đó Tiêu tiểu thư không vui rời đi."
"Vậy sao, nhưng Tiêu tiểu thư thật đúng là si tình với thiếu gia, cũng 7, 8 năm, còn thích thiếu gia như vậy. Đáng tiếc thiếu gia thích cũng là. . . . . . Ai. . . . . . Nghiệp chướng!" Tiếng bước chân lộc cộc dần dần cách xa.
Lương Ý chép miệng, trong đầu không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi của hai người giúp việc.
"Nghĩ gì?"
Thình lình xuất hiện giọng nói khiến Lương Ý lâm vào trong trầm tư giật mình, cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, "Anh hù chết tôi à? Đi bộ không có tiếng động."
Người nào đó lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, chợt cả người giống như là mất đi trọng lực, té ở trên người cô, vùi đầu trước ngực cô.
"Anh làm gì thế hả? Rất nặng đấy."
"Mệt mỏi. . . . . ."
Lương Ý trợn mắt nhìn anh, châm chọc nói: "Anh đi làm ruộng à? Rõ ràng ngủ cả một ngày, còn nói mệt mỏi."
Nhà họ Lương
"Cốc cốc"
"Ai vậy? Đến đây!" Đang ở phòng khách xem ti vi, Lương Tư nghe được tiếng gõ cửa thì vội vàng đi tới trước cửa, chuẩn bị mở cửa thì chợt nhớ tới lời Lương Bân nói với cô. Cô do dự một chút, quyết định xuyên qua mắt mèo nhìn tình huống trước rồi quyết định mở cửa hay không.
Xuyên qua mắt mèo, Lương Tư thấy mặt Lưu Na tái nhợt đứng tại cửa, vẻ mặt hết sức ngốc trệ.
"Chị Na Na?" Cô vội vã mở cửa, nói với Na Na ngoài cửa, "Chị Na Na, mau đi vào."
Lưu Na ngoài cửa nhìn cô một cái, liếc qua khung cửa thì hơi chần chờ, mới nện bước chân hơi cứng ngắc đi vào trong phòng.
"Chị Na Na, sao hôm nay trễ như vậy chị lại tới tìm em?" Lương Tư vội vàng chạy vào trong phòng bếp rót một ly nước, sau khi ra ngoài không thấy bóng dáng cô ấy đâu, cô chạy lên lầu, quả nhiên, cô phát hiện cô ấy trên lầu.
"Chị Na Na, chị lên đây làm gì?" Lương Tư đưa ly trà trong tay cho cô ấy.
Cô ấy không có nhận lấy ly trà, cũng không trả lời cô, chỉ vòng tới vòng lui bốn phía ở lầu hai, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.
"Chị Na Na, có phải chị đang tìm đồ hay không?" Đi theo ở sau lưng Lưu Na, Lương Tư tò mò hỏi.
Câu hỏi của Lương Tư khiến cô ấy quay đầu, khuôn mặt tái nhợt trừ môi hơi hồng ra, hoàn toàn không có huyết sắc, ánh mắt ngốc trệ, con ngươi hình như cố định ở chung một chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển động. Cả người xem ra, có cảm giác quái dị không nói ra được.
Lương Tư bị cô ấy nhìn chòng chọc một lát, đột nhiên quay mặt, cô cảm giác quanh thân hình như bị băng bao phủ, lạnh lẽo không thôi. Cô không tự chủ được đưa cánh tay vòng thật chặt ở trước ngực sưởi ấm. Đối diện Lưu Na như vậy, trong đầu Lương Tư âm thầm dâng lên cảm giác sợ hãi.
"Lương. . . . . . Bân. . . . . ."
"Chị Na Na đang hỏi anh em sao?" Lương Tư nhìn cô ấy hỏi.
Cô ấy gật gật đầu. d.đ.l.q.đ
"Anh em. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động liền"linh linh" vang lên, Lương Tư móc điện thoại di động trong túi ra, cô cúi đầu nhìn qua hiển thị cuộc gọi, lại nhìn người trước mắt một cái.
Lúc này cảm giác cả người mình giống như bị giam cầm trong dòng sông lạnh lẽo, trái tim đang kịch liệt co rúc lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Mà nguyên nhân tạo thành tất cả chính là người hiển thị trên điện thoại di động —— Lưu Na. . . . . .